-
Chương 23+24
" Lăng U, hôm nay lại đi xin việc sao? Thế nào? Có được nhận không?" Kỷ Hà vắt chéo hai chân, tay chống cằm cười đến mức đáng đánh nhìn người đang ủ rũ trước mặt.
" Cậu không biết đâu, người phỏng vấn tớ là một lão già đầu hói bụng phệ, lại còn rất...... um không đứng đắn. Tớ còn lâu mới chấp nhận vào làm công ti có loại người như vậy." Lăng U dẩu mỏ nói. Còn lâu cô mới chấp nhận việc bản thân đã 25 tuổi nhưng vẫn chưa xin được việc làm.
Kỷ Hà nhìn Lăng U như vậy không khỏi bật cười thành tiếng. Hồi mới vào cấp 3, không hiểu sao cô ta với Lăng U lại có thể trở thành bạn thân được, cô ta chỉ biết là không muốn Lăng U bị bất kỳ tổn thương nào. Vào đại học, hai người vẫn giữ liên lạc, đến khi ra trường rồi, thân lại càng thân hơn.
Lăng U nhìn cô bạn thân từ hồi cấp 3, lại nhìn đến bản thân mình, cảm thấy quá chênh lệch. Kỷ Hà từ nhỏ đã rất xinh lại vô cùng thông minh, vừa ra trường đã có bao nhiêu công ti giành giật. Trong khi cô cũng xinh đẹp không kém, chỉ có điều IQ không bằng người ta, chật vật đi xin việc nhưng đến cuối cùng đã 25 tuổi rồi vẫn là đứa thất nghiệp.
" Phải ăn cho bớt xui xẻo mới được." vừa nói Lăng U vừa dùng tay gỡ cá. Lăng U rất thích ăn cá, từ nhỏ cô đã được ba mẹ cho ăn đủ các loại cá, đến khi lớn vẫn rất thích ăn.
" Ăn từ từ thôi, bữa này tớ mời. Đợi đến khi cậu có việc làm, tháng lương đầu tiên nhất định phải đãi tớ một bữa ra trò đấy." Kỷ Hà cũng cẩn thận gỡ xương cá, bỏ thịt vào trong bát của Lăng U.
" Tất nhiên."
" Mong là đến cuối đời tớ có thể ăn được một bữa của cậu."
Lăng U phồng má nhìn Kỷ Hà. Từ giờ đến cuối đời, cô nhất định sẽ tìm được việc làm. Ba mẹ cô rất giàu, bọn họ luôn đi làm ăn xa, mỗi tháng lại gửi tiền cho cô, nói cô không cần làm gì cả, họ có thể nuôi cô cả đời, nhưng Lăng U không muốn ăn bám ai hết, cô muốn tự kiếm tiền.
Tinh........ tiếng tin nhắn điện thoạt vang lên. Lăng U mở ra xem, vừa nhìn thấy, hai mắt to tròn của cô đã sáng lên, tay cầm con cá cũng rơi xuống.
" Kỷ Hà Kỷ Hà, lần này tớ có thể mời cậu ăn cơm rồi." vừa nói tay vừa túm lấy áo của Kỷ Hà.
" Sao vậy?" Kỳ Hà cũng không để ý đến vết dơ trên áo do cô gây ra vội hỏi.
" Quân thị, tớ được nhận vào làm ở tập đoàn Quân thị rồi."
" Không thể nào, ngay đến công ti nhỏ cậu còn không xin được, Quân thị lại chịu nhận cậu sao?" Kỷ Hà không tin nhíu mày nói.
" Cậu tự xem đi. Chắc chắn là Quân thị." Lăng U phồng má đưa điện thoại cho cô bạn thân.
Kỷ Hà nhận lấy, xem đi xem lại cuối cùng cũng chắc chắn đây là tin nhắn của Quân thị. Một người đi đến đâu xin việc cũng không được nhận, nay lại được vào làm ở Quân thị, không biết cảm giác như thế nào?
Cả ngày hôm đó, Lăng U luôn trong trạng thái vui vẻ hớn hở không thôi. Thậm chí cô còn gọi điện cho ba mẹ báo mình đã tìm được việc, tối lại tự mình đi chợ mua cá về nấu rồi mời Kỷ Hà tới ăn.
" Buổi đầu nhất định phải tạo ấn tượng tốt." Lăng U khuôn mặt quyết tâm đứng trước gương chỉnh chu lại quần áo. Cô nộp hồ sơ rồi phỏng vấn từ rất lâu, mãi vẫn chưa thấy có kết quả, tưởng không được chọn, ai ngờ lại trúng.
Trong số những doanh nhân trẻ tuổi thành đạt, không thể không nhắc đến người đứng đầu tập đoàn Quân thị. Nghe nói một tay anh thành lập tập đoàn, chỉ trong 5 năm đã đưa Quân thị đứng ngang ngửa các tập đoàn lớn trên thế giới. Trong khi đó, anh mới chỉ 30 tuổi, tuổi trẻ tài cao, lại còn đẹp trai, không biết bao nhiêu cô gái mơ ước.
Lăng U đi xe của mình đến, nhìn toà nhà cao 49 tầng, mắt hiện lên tia mong chờ, hy vọng cô có thể hoàn thành tốt công việc thử việc, chính thức trở thành nhân viên.
" Chào cô, xin hỏi trợ lý Bạch ở đâu ạ?" Lăng U đi đến quầy tiếp tân hỏi.
" Cô là Lăng U, nhân viên mới đến thử việc đúng không? Trợ lý Bạch nói cô đến thì trực tiếp lên tầng 45 gặp anh ấy." lễ tân thấy cô cũng khách khí nói.
Lăng U lên thẳng tầng 45, vừa ra khỏi thang máy, cô ngạc nhiên nhìn hệ thống làm việc ở đây, trong lòng không ngừng hâm mộ những người kia.
" Tiểu Lăng U~" giọng nói bất nam bất nữ vang lên khiến Lăng U nổi da gà.
Quay đầu lại cư nhiên là một mĩ thụ da trắng mắt đen đang cười cười nhìn cô. Lăng U híp mắt lại nhìn thật kỹ người trước mặt, sao cô có cảm giác đã từng gặp người này rồi, từ rất lâu trước đây.
Bạch Vô Thường vẫn mỉm cười nhìn Lăng U, lần cuối gặp cô lúc 5 tuổi, không ngờ lớn lên cô thực sự rất xinh đẹp.
" Trợ lý Bạch, chúng ta mới gặp nhau, xưng hô như vậy........" Lăng U mỉm cười yếu ớt nói.
" Không sao không sao, ai tôi cũng gọi vậy hết mà."
Đám người đang làm việc nghe vậy liền quay ra trợn mắt nhìn hắn. Nói dối thật trắng trợn. Lăng U nghe vậy cũng không ý kiến thêm nữa, nếu tất cả đều gọi vậy, đó cũng là bình thường.
" Được rồi, để tôi đưa cô đến chỗ làm việc. Yên tâm, công việc này vừa nhẹ nhàng mà lương lại cao, đảm bảo cô sẽ hài lòng."
- - -
" Cậu không biết đâu, người phỏng vấn tớ là một lão già đầu hói bụng phệ, lại còn rất...... um không đứng đắn. Tớ còn lâu mới chấp nhận vào làm công ti có loại người như vậy." Lăng U dẩu mỏ nói. Còn lâu cô mới chấp nhận việc bản thân đã 25 tuổi nhưng vẫn chưa xin được việc làm.
Kỷ Hà nhìn Lăng U như vậy không khỏi bật cười thành tiếng. Hồi mới vào cấp 3, không hiểu sao cô ta với Lăng U lại có thể trở thành bạn thân được, cô ta chỉ biết là không muốn Lăng U bị bất kỳ tổn thương nào. Vào đại học, hai người vẫn giữ liên lạc, đến khi ra trường rồi, thân lại càng thân hơn.
Lăng U nhìn cô bạn thân từ hồi cấp 3, lại nhìn đến bản thân mình, cảm thấy quá chênh lệch. Kỷ Hà từ nhỏ đã rất xinh lại vô cùng thông minh, vừa ra trường đã có bao nhiêu công ti giành giật. Trong khi cô cũng xinh đẹp không kém, chỉ có điều IQ không bằng người ta, chật vật đi xin việc nhưng đến cuối cùng đã 25 tuổi rồi vẫn là đứa thất nghiệp.
" Phải ăn cho bớt xui xẻo mới được." vừa nói Lăng U vừa dùng tay gỡ cá. Lăng U rất thích ăn cá, từ nhỏ cô đã được ba mẹ cho ăn đủ các loại cá, đến khi lớn vẫn rất thích ăn.
" Ăn từ từ thôi, bữa này tớ mời. Đợi đến khi cậu có việc làm, tháng lương đầu tiên nhất định phải đãi tớ một bữa ra trò đấy." Kỷ Hà cũng cẩn thận gỡ xương cá, bỏ thịt vào trong bát của Lăng U.
" Tất nhiên."
" Mong là đến cuối đời tớ có thể ăn được một bữa của cậu."
Lăng U phồng má nhìn Kỷ Hà. Từ giờ đến cuối đời, cô nhất định sẽ tìm được việc làm. Ba mẹ cô rất giàu, bọn họ luôn đi làm ăn xa, mỗi tháng lại gửi tiền cho cô, nói cô không cần làm gì cả, họ có thể nuôi cô cả đời, nhưng Lăng U không muốn ăn bám ai hết, cô muốn tự kiếm tiền.
Tinh........ tiếng tin nhắn điện thoạt vang lên. Lăng U mở ra xem, vừa nhìn thấy, hai mắt to tròn của cô đã sáng lên, tay cầm con cá cũng rơi xuống.
" Kỷ Hà Kỷ Hà, lần này tớ có thể mời cậu ăn cơm rồi." vừa nói tay vừa túm lấy áo của Kỷ Hà.
" Sao vậy?" Kỳ Hà cũng không để ý đến vết dơ trên áo do cô gây ra vội hỏi.
" Quân thị, tớ được nhận vào làm ở tập đoàn Quân thị rồi."
" Không thể nào, ngay đến công ti nhỏ cậu còn không xin được, Quân thị lại chịu nhận cậu sao?" Kỷ Hà không tin nhíu mày nói.
" Cậu tự xem đi. Chắc chắn là Quân thị." Lăng U phồng má đưa điện thoại cho cô bạn thân.
Kỷ Hà nhận lấy, xem đi xem lại cuối cùng cũng chắc chắn đây là tin nhắn của Quân thị. Một người đi đến đâu xin việc cũng không được nhận, nay lại được vào làm ở Quân thị, không biết cảm giác như thế nào?
Cả ngày hôm đó, Lăng U luôn trong trạng thái vui vẻ hớn hở không thôi. Thậm chí cô còn gọi điện cho ba mẹ báo mình đã tìm được việc, tối lại tự mình đi chợ mua cá về nấu rồi mời Kỷ Hà tới ăn.
" Buổi đầu nhất định phải tạo ấn tượng tốt." Lăng U khuôn mặt quyết tâm đứng trước gương chỉnh chu lại quần áo. Cô nộp hồ sơ rồi phỏng vấn từ rất lâu, mãi vẫn chưa thấy có kết quả, tưởng không được chọn, ai ngờ lại trúng.
Trong số những doanh nhân trẻ tuổi thành đạt, không thể không nhắc đến người đứng đầu tập đoàn Quân thị. Nghe nói một tay anh thành lập tập đoàn, chỉ trong 5 năm đã đưa Quân thị đứng ngang ngửa các tập đoàn lớn trên thế giới. Trong khi đó, anh mới chỉ 30 tuổi, tuổi trẻ tài cao, lại còn đẹp trai, không biết bao nhiêu cô gái mơ ước.
Lăng U đi xe của mình đến, nhìn toà nhà cao 49 tầng, mắt hiện lên tia mong chờ, hy vọng cô có thể hoàn thành tốt công việc thử việc, chính thức trở thành nhân viên.
" Chào cô, xin hỏi trợ lý Bạch ở đâu ạ?" Lăng U đi đến quầy tiếp tân hỏi.
" Cô là Lăng U, nhân viên mới đến thử việc đúng không? Trợ lý Bạch nói cô đến thì trực tiếp lên tầng 45 gặp anh ấy." lễ tân thấy cô cũng khách khí nói.
Lăng U lên thẳng tầng 45, vừa ra khỏi thang máy, cô ngạc nhiên nhìn hệ thống làm việc ở đây, trong lòng không ngừng hâm mộ những người kia.
" Tiểu Lăng U~" giọng nói bất nam bất nữ vang lên khiến Lăng U nổi da gà.
Quay đầu lại cư nhiên là một mĩ thụ da trắng mắt đen đang cười cười nhìn cô. Lăng U híp mắt lại nhìn thật kỹ người trước mặt, sao cô có cảm giác đã từng gặp người này rồi, từ rất lâu trước đây.
Bạch Vô Thường vẫn mỉm cười nhìn Lăng U, lần cuối gặp cô lúc 5 tuổi, không ngờ lớn lên cô thực sự rất xinh đẹp.
" Trợ lý Bạch, chúng ta mới gặp nhau, xưng hô như vậy........" Lăng U mỉm cười yếu ớt nói.
" Không sao không sao, ai tôi cũng gọi vậy hết mà."
Đám người đang làm việc nghe vậy liền quay ra trợn mắt nhìn hắn. Nói dối thật trắng trợn. Lăng U nghe vậy cũng không ý kiến thêm nữa, nếu tất cả đều gọi vậy, đó cũng là bình thường.
" Được rồi, để tôi đưa cô đến chỗ làm việc. Yên tâm, công việc này vừa nhẹ nhàng mà lương lại cao, đảm bảo cô sẽ hài lòng."
- - -
Bình luận facebook