Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 315: Tâm Hỏa chi uy
Hoàng Phủ Nhâm thi triển ngũ phẩm vũ kỹ Man Ngưu Trấn Hoang Quyết tuy rất mạnh, nhưng so ra với Vân Phi Dương đã thuần thục nắm giữ Thiên Tượng Quyết thì kém quá nhiều.
Sau khi tên này ngưng tụ ra Cự Tượng đã lập tức áp chế toàn trường!
- Đó là cái gì?
Binh lính Thiết Cốt Thành nhìn thấy một đầu Cự Tượng bỗng nhiên xuất hiện tại trận doanh địch nhân, cũng bị rung động thật sâu.
Từ Phàm đắng chát cười một tiếng.
Một năm trước ngoài thành, tu vi Vân Phi Dương chỉ có Vũ Lực đã dám cuồng vọng nói, chính mình là cường giả còn muốn cưới Quận chúa.
Khi đó, hắn cảm thấy rất buồn cười, cũng không có để trong lòng.
Bây giờ, Vân Phi Dương lẻ loi một mình, giết vào trại địch, thi triển ra vũ kỹ uy mãnh làm hắn hồi tưởng lại những lời nói khi xưa, bây giờ hắn mới hiểu, đáng cười nguyên lai là mình!
Vẻ mặt Lâm Chỉ Khê nghiêm túc nói:
- Cường đại hơn nhiều lúc thi triển tại La gia.
Thiên Tượng Quyết là vũ kỹ Lâm gia, bị một ngoại nhân thi triển đến trình độ này đã vượt qua tưởng tượng của nàng.
Cự Tượng xuất hiện, sắc mặt Hoàng Phủ Nhâm đại biến, hắn có thể cảm giác được, kẻ này ngưng tụ Cự tượng thuần linh lực chí ít ẩn chứa 60 trọng!
Xoát.
Đột nhiên, Vân Phi Dương nâng tay lên, lãnh đạm nói:
- Trấn áp!
Vù vù
Cự Tượng nâng chân trước hung hăng giẫm Ngưu Thú đang chạy tới, dưới áp chế to lớn, một chân Cự Tượng giẫm nát Ngưu Thú.
Phốc!
Vũ kỹ bị bạo lực phá hỏng, Hoàng Phủ Nhâm gặp phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.
Vù vù!
Nhưng vào lúc này, Cự Tượng dưới Linh Niệm Vân Phi Dương khống chế lần nữa nhấc chân đạp xuống.
Hoàng Phủ Nhâm kinh hãi, vội vàng lui lại.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển, khí kình lộng hành quấy rối bốn phía.
Sau hai lần công kích, Cự Tượng dần phai mờ trong tầm mắt mọi người.
Hoàng Phủ Nhâm né tránh kịp nhưng cũng bị hù dọa một thân mồ hôi lạnh, nếu như vừa rồi chạy chậm một chút, rất có thể đã trọng thương!
Nhưng.
Hắn không có quá nhiều thời gian.
Cự Tượng biến mất, Vân Phi Dương thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng hắn, trường thương trực tiếp đâm tới, ẩn chứa khí tức để Hoàng Phủ Nhâm lòng sinh không ổn!
- Hộ Thân Cương Khí!
Xoát!
Trong nháy mắt, quanh thân Hoàng Phủ Nhâm bao phủ phòng ngự kết giới.
Không hổ Vũ Tông đỉnh phong, có thể trong thời gian ngắn nhất làm ra sự việc chính xác nhất.
Đáng tiếc!
Một thương kia của Vân Phi Dương quá mạnh quá nhanh, khí kình cuồng bạo triệt để đánh nát kết giới, cũng cuối cùng đâm vào mông hắn.
Phốc xích.
Thanh âm trường thương nhập thể truyền ra.
Quân doanh nháy mắt yên tĩnh.
Một khắc này.
Hình ảnh Vân Phi Dương giơ thương đâm vào mông Hoàng Phủ Nhâm như dừng lại vĩnh hằng, binh lính ba quận vây xem ngây người như phỗng.
Ngắn ngủi đứng im trong giây lát.
Sắc mặt Hoàng Phủ Nhâm dần dần dữ tợn, cũng truyền ra hét thảm một tiếng.
Một thương này tuy không đòi mạng hắn, nhưng lại mang đến cho hắn thống khổ to lớn. Dù sao, địa phương thụ thương là khu vực nhân loại yếu ớt nhất.
Phốc xích.
Vân Phi Dương rút về thương, máu tươi phun trào.
Hắn cười nói:
- Sướng không?
Ba.
Lâm Chỉ Khê vỗ ót một cái, im lặng nói:
- Tên này!
Khóe miệng Từ Phàm cũng co giật.
Mặc dù nơi đây là chiến trường, mà chiến trường chỉ có giết địch cũng không có quy củ, nhưng ai sẽ giống hắn đi đâm đít người ta! Không chỉ thế, còn vô sỉ hỏi người ta sướng hay không??
- Ngươi…
Hoàng Phủ Nhâm che mông, máu tươi nhuộm đầy bàn tay, thống khổ làm cho hắn không nói lên lời.
Xoát
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương nâng thương giết tới.
Nhân lúc hắn bệnh, đòi mạng hắn, là tác phong của tên này. Bất quá, Hoàng Phủ Nhâm thấy tình thế không ổn, vội vàng che mông rút lui.
- Bao vây hắn lại!
Hứa Thứ ra lệnh, binh sĩ nhao nhao vây quanh.
Dù bọn họ sợ tên này sẽ ra tay với mình như với Hoàng Phủ Nhâm, sợ bị đâm đít, nhưng thân là quân nhân, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh.
- Giết! Giết!
Binh lính phía trước lần nữa giết tới, vòng biển người thứ hai công kích lần mở ra.
Vân Phi Dương chẳng sợ hãi, cầm thương tiếp tục giết chóc, vô số thi thể ngã xuống, từng sinh linh vẫn lạc.
Không hề nghi ngờ.
Tại thời khắc này, sinh mệnh vô cùng yếu ớt, mà Vân Phi Dương cứ như Tử Thần, vô tình thu hoạch hết thảy!
Hắn không có thương hại, cũng không thể thủ hạ lưu tình. Bởi vì, đây là chiến trường, muốn tiếp tục sốngthì phải không ngừng giết chóc. Nếu không, một giây sau người chết sẽ là mình!
Nhưng.
Hiện tại Vân Phi Dương chỉ có thể coi là người, không phải là tử thần, cũng không phải là Thần.
Lấy lực lượng một người đối mặt mấy chục vạn đại quân, làm sao gánh vác được, chỉ cần biển người ập đến, cũng có thể tươi sống mệt chết hắn.
Huống hồ.
Vẫn còn đang trong trạng thái thiêu đốt huyết dịch, sau khi đạt đến cực hạn cảnh giới sẽ sụt giảm, tình cảnh ngày càng nguy hiểm.
Không thể ham chiến!
Vân Phi Dương giết một nhóm binh lính, rốt cục có tính toán rút lui.
Vù vù
Đột nhiên, nơi xa lấp lóe hỏa quang.
Trong thời gian Vân Phi Dương đại sát tứ phương đã hấp dẫn lực chú ý toàn bộ địch quân, Lương Âm rốt cục bắt đầu phóng hỏa.
Bọn người Hứa Thứ thấy trướng doanh cháy, xem thường cười rộ lên.
Chủ soái biểu hiện bình tĩnh, binh lính ba quận cũng không có để trong lòng, vẫn không ngừng vây công Vân Phi Dương.
- Cái này…
Vân Phi Dương có chút im lặng.
Hậu viện các ngươi bốc cháy, tùy thời phải ngủ ngoài trời, vậy mà một điểm lo lắng cũng không có?
Vù vù!
Trướng doanh bốc cháy, mấy chục võ giả đã đuổi tới, bọn họ mặc dù chỉ có tu vi Vũ Sư, nhưng đều là Thủy hệ võ giả!
Phóng hỏa đốt doanh nhìn mãi quen mắt, phàm là tướng quân có kinh nghiệm nhất định, đều có cứu hỏa đoàn chuyên môn đối phó tình huống này.
- Thì ra là thế.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách những người này không khẩn trương, nguyên lai có võ giả chuyên đi cứu hỏa.
Ào ào!
Một tên Võ giả thi triển vũ kỹ, hình thành sóng nước tưới lên lều vải đang bốc.
Võ giả cứu hỏa khác đều không động thủ, dù sao chỉ có chút xíu lữa, một người có thể giải quyết.
Nhưng.
Không tưới còn tốt, vừa tưới đã xảy ra chuyện!
Vù vù!
Hỏa diễm gặp thủy, bắt đầu điên cuồng thiêu đốt, hỏa thế càng lúc càng lớn!
- Cái này…
Sắc mặt đám người Hứa Thứ biến đổi.
Binh lính công kích Vân Phi Dương cũng trợn tròn mắt. Bởi vì, hỏa thế lan tràn, nháy mắt thôn phệ mười mấy lều vải xung quanh.
Đám võ giả cứu hỏa cũng ngây người, nhưng một khắc không dám trễ nãi, mỗi người thi triển vũ kỹ, từng dòng nước tạt lên hỏa diễm.
Đáng tiếc.
Cái bọn hắn tưới không phải nước, mà là dầu!
Dòng nước như mưa tạt đến, tốc độ hỏa diễm đốt cháy càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát, toàn bộ quân doanh hóa thành một biển lửa. Từ xa nhìn lại, ánh lửa ngút trời!
Bọn người Hứa Thứ triệt để ngu ngốc.
Rõ ràng đã dùng vũ kỹ dập hỏa, nhưng sao càng dập, hỏa thế càng lớn?
Hiển nhiên.
Bọn họ sẽ không biết, hỏa diễm thiêu đốt là Tâm Hỏa, Hỏa Chủng mạnh nhất Thần Giới, nước của võ giả phổ thông ngưng tụ không có cách dập được, thậm chí càng dập lữa càng to.
Xoát.
Thời khắc mọi người kinh hãi, Vân Phi Dương thi triển thân pháp, bình tĩnh thoát thân đi vào địa điểm vừa rồi ẩn tàng.
Hưu!
Hắn dừng thiêu đốt huyết dịch, tóc trắng dần hóa đen, tu vi trở về trung kỳ.
Lúc này, Lương Âm đã phóng hỏa trở về, nàng nhướng mày, nói:
- Thế nào?
- Không tệ.
Vân Phi Dương cười một tiếng, ôm nàng vào lòng bay về hướng Thiết Cốt Thành.
Sau khi tên này ngưng tụ ra Cự Tượng đã lập tức áp chế toàn trường!
- Đó là cái gì?
Binh lính Thiết Cốt Thành nhìn thấy một đầu Cự Tượng bỗng nhiên xuất hiện tại trận doanh địch nhân, cũng bị rung động thật sâu.
Từ Phàm đắng chát cười một tiếng.
Một năm trước ngoài thành, tu vi Vân Phi Dương chỉ có Vũ Lực đã dám cuồng vọng nói, chính mình là cường giả còn muốn cưới Quận chúa.
Khi đó, hắn cảm thấy rất buồn cười, cũng không có để trong lòng.
Bây giờ, Vân Phi Dương lẻ loi một mình, giết vào trại địch, thi triển ra vũ kỹ uy mãnh làm hắn hồi tưởng lại những lời nói khi xưa, bây giờ hắn mới hiểu, đáng cười nguyên lai là mình!
Vẻ mặt Lâm Chỉ Khê nghiêm túc nói:
- Cường đại hơn nhiều lúc thi triển tại La gia.
Thiên Tượng Quyết là vũ kỹ Lâm gia, bị một ngoại nhân thi triển đến trình độ này đã vượt qua tưởng tượng của nàng.
Cự Tượng xuất hiện, sắc mặt Hoàng Phủ Nhâm đại biến, hắn có thể cảm giác được, kẻ này ngưng tụ Cự tượng thuần linh lực chí ít ẩn chứa 60 trọng!
Xoát.
Đột nhiên, Vân Phi Dương nâng tay lên, lãnh đạm nói:
- Trấn áp!
Vù vù
Cự Tượng nâng chân trước hung hăng giẫm Ngưu Thú đang chạy tới, dưới áp chế to lớn, một chân Cự Tượng giẫm nát Ngưu Thú.
Phốc!
Vũ kỹ bị bạo lực phá hỏng, Hoàng Phủ Nhâm gặp phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.
Vù vù!
Nhưng vào lúc này, Cự Tượng dưới Linh Niệm Vân Phi Dương khống chế lần nữa nhấc chân đạp xuống.
Hoàng Phủ Nhâm kinh hãi, vội vàng lui lại.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển, khí kình lộng hành quấy rối bốn phía.
Sau hai lần công kích, Cự Tượng dần phai mờ trong tầm mắt mọi người.
Hoàng Phủ Nhâm né tránh kịp nhưng cũng bị hù dọa một thân mồ hôi lạnh, nếu như vừa rồi chạy chậm một chút, rất có thể đã trọng thương!
Nhưng.
Hắn không có quá nhiều thời gian.
Cự Tượng biến mất, Vân Phi Dương thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng hắn, trường thương trực tiếp đâm tới, ẩn chứa khí tức để Hoàng Phủ Nhâm lòng sinh không ổn!
- Hộ Thân Cương Khí!
Xoát!
Trong nháy mắt, quanh thân Hoàng Phủ Nhâm bao phủ phòng ngự kết giới.
Không hổ Vũ Tông đỉnh phong, có thể trong thời gian ngắn nhất làm ra sự việc chính xác nhất.
Đáng tiếc!
Một thương kia của Vân Phi Dương quá mạnh quá nhanh, khí kình cuồng bạo triệt để đánh nát kết giới, cũng cuối cùng đâm vào mông hắn.
Phốc xích.
Thanh âm trường thương nhập thể truyền ra.
Quân doanh nháy mắt yên tĩnh.
Một khắc này.
Hình ảnh Vân Phi Dương giơ thương đâm vào mông Hoàng Phủ Nhâm như dừng lại vĩnh hằng, binh lính ba quận vây xem ngây người như phỗng.
Ngắn ngủi đứng im trong giây lát.
Sắc mặt Hoàng Phủ Nhâm dần dần dữ tợn, cũng truyền ra hét thảm một tiếng.
Một thương này tuy không đòi mạng hắn, nhưng lại mang đến cho hắn thống khổ to lớn. Dù sao, địa phương thụ thương là khu vực nhân loại yếu ớt nhất.
Phốc xích.
Vân Phi Dương rút về thương, máu tươi phun trào.
Hắn cười nói:
- Sướng không?
Ba.
Lâm Chỉ Khê vỗ ót một cái, im lặng nói:
- Tên này!
Khóe miệng Từ Phàm cũng co giật.
Mặc dù nơi đây là chiến trường, mà chiến trường chỉ có giết địch cũng không có quy củ, nhưng ai sẽ giống hắn đi đâm đít người ta! Không chỉ thế, còn vô sỉ hỏi người ta sướng hay không??
- Ngươi…
Hoàng Phủ Nhâm che mông, máu tươi nhuộm đầy bàn tay, thống khổ làm cho hắn không nói lên lời.
Xoát
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương nâng thương giết tới.
Nhân lúc hắn bệnh, đòi mạng hắn, là tác phong của tên này. Bất quá, Hoàng Phủ Nhâm thấy tình thế không ổn, vội vàng che mông rút lui.
- Bao vây hắn lại!
Hứa Thứ ra lệnh, binh sĩ nhao nhao vây quanh.
Dù bọn họ sợ tên này sẽ ra tay với mình như với Hoàng Phủ Nhâm, sợ bị đâm đít, nhưng thân là quân nhân, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh.
- Giết! Giết!
Binh lính phía trước lần nữa giết tới, vòng biển người thứ hai công kích lần mở ra.
Vân Phi Dương chẳng sợ hãi, cầm thương tiếp tục giết chóc, vô số thi thể ngã xuống, từng sinh linh vẫn lạc.
Không hề nghi ngờ.
Tại thời khắc này, sinh mệnh vô cùng yếu ớt, mà Vân Phi Dương cứ như Tử Thần, vô tình thu hoạch hết thảy!
Hắn không có thương hại, cũng không thể thủ hạ lưu tình. Bởi vì, đây là chiến trường, muốn tiếp tục sốngthì phải không ngừng giết chóc. Nếu không, một giây sau người chết sẽ là mình!
Nhưng.
Hiện tại Vân Phi Dương chỉ có thể coi là người, không phải là tử thần, cũng không phải là Thần.
Lấy lực lượng một người đối mặt mấy chục vạn đại quân, làm sao gánh vác được, chỉ cần biển người ập đến, cũng có thể tươi sống mệt chết hắn.
Huống hồ.
Vẫn còn đang trong trạng thái thiêu đốt huyết dịch, sau khi đạt đến cực hạn cảnh giới sẽ sụt giảm, tình cảnh ngày càng nguy hiểm.
Không thể ham chiến!
Vân Phi Dương giết một nhóm binh lính, rốt cục có tính toán rút lui.
Vù vù
Đột nhiên, nơi xa lấp lóe hỏa quang.
Trong thời gian Vân Phi Dương đại sát tứ phương đã hấp dẫn lực chú ý toàn bộ địch quân, Lương Âm rốt cục bắt đầu phóng hỏa.
Bọn người Hứa Thứ thấy trướng doanh cháy, xem thường cười rộ lên.
Chủ soái biểu hiện bình tĩnh, binh lính ba quận cũng không có để trong lòng, vẫn không ngừng vây công Vân Phi Dương.
- Cái này…
Vân Phi Dương có chút im lặng.
Hậu viện các ngươi bốc cháy, tùy thời phải ngủ ngoài trời, vậy mà một điểm lo lắng cũng không có?
Vù vù!
Trướng doanh bốc cháy, mấy chục võ giả đã đuổi tới, bọn họ mặc dù chỉ có tu vi Vũ Sư, nhưng đều là Thủy hệ võ giả!
Phóng hỏa đốt doanh nhìn mãi quen mắt, phàm là tướng quân có kinh nghiệm nhất định, đều có cứu hỏa đoàn chuyên môn đối phó tình huống này.
- Thì ra là thế.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách những người này không khẩn trương, nguyên lai có võ giả chuyên đi cứu hỏa.
Ào ào!
Một tên Võ giả thi triển vũ kỹ, hình thành sóng nước tưới lên lều vải đang bốc.
Võ giả cứu hỏa khác đều không động thủ, dù sao chỉ có chút xíu lữa, một người có thể giải quyết.
Nhưng.
Không tưới còn tốt, vừa tưới đã xảy ra chuyện!
Vù vù!
Hỏa diễm gặp thủy, bắt đầu điên cuồng thiêu đốt, hỏa thế càng lúc càng lớn!
- Cái này…
Sắc mặt đám người Hứa Thứ biến đổi.
Binh lính công kích Vân Phi Dương cũng trợn tròn mắt. Bởi vì, hỏa thế lan tràn, nháy mắt thôn phệ mười mấy lều vải xung quanh.
Đám võ giả cứu hỏa cũng ngây người, nhưng một khắc không dám trễ nãi, mỗi người thi triển vũ kỹ, từng dòng nước tạt lên hỏa diễm.
Đáng tiếc.
Cái bọn hắn tưới không phải nước, mà là dầu!
Dòng nước như mưa tạt đến, tốc độ hỏa diễm đốt cháy càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát, toàn bộ quân doanh hóa thành một biển lửa. Từ xa nhìn lại, ánh lửa ngút trời!
Bọn người Hứa Thứ triệt để ngu ngốc.
Rõ ràng đã dùng vũ kỹ dập hỏa, nhưng sao càng dập, hỏa thế càng lớn?
Hiển nhiên.
Bọn họ sẽ không biết, hỏa diễm thiêu đốt là Tâm Hỏa, Hỏa Chủng mạnh nhất Thần Giới, nước của võ giả phổ thông ngưng tụ không có cách dập được, thậm chí càng dập lữa càng to.
Xoát.
Thời khắc mọi người kinh hãi, Vân Phi Dương thi triển thân pháp, bình tĩnh thoát thân đi vào địa điểm vừa rồi ẩn tàng.
Hưu!
Hắn dừng thiêu đốt huyết dịch, tóc trắng dần hóa đen, tu vi trở về trung kỳ.
Lúc này, Lương Âm đã phóng hỏa trở về, nàng nhướng mày, nói:
- Thế nào?
- Không tệ.
Vân Phi Dương cười một tiếng, ôm nàng vào lòng bay về hướng Thiết Cốt Thành.
Bình luận facebook