Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 316: Trận pháp bị phá!
Tâm Hỏa của Lương Âm thiêu đốt hơn nửa đêm, ba quận cũng không binh lính bị ngọn lửa thôn phệ. Dù sao, lúc ấy bọn họ đang vây công main.
Vân Phi Dương cũng không trông cậy vào việc thiêu chết binh lính, mục đích chủ yếu là tạo cho đối phương phiền phức cùng khủng hoảng.
Hiển nhiên, hắn thành công.
Lấy một người giết vào trại địch, chém giết ba ngàn binh, đánh trọng thương Vũ Tông đỉnh phong, khiến địch quân khủng hoảng, Sau đó, một trận đại hỏa đi qua, trướng doanh bị đốt cháy hầu như không còn, làm bọn hắn sau này chỉ có thể ngủ ngoài trời.
Ngày thứ hai.
Ba quận cũng không công thành, bọn họ cần điều chỉnh thương nghị, tiếp theo nên tiến công như thế nào, đồng thời đưa ra chiến thuật xử lý tên Bạch Bào thiếu tướng đáng ghét này.
Như thế, cũng cho Thiết Cốt Thành thời gian thở dốc ngắn ngủi.
Vân Phi Dương thi triển cấm thuật, tu vi từ Vũ Tông trung kỳ, rơi xuống Vũ Sư đỉnh phong, hắn cũng không thèm để ý, mục đích của hắn chỉ muốn ngăn cản địch quân tiếp tục tiến công, trì hoãn thời gian, trả giá như vậy rất xứng đáng.
Trên cổng thành.
Lâm Chỉ Khê nhìn ngoài thành, nói:
- Ngươi đêm qua quá lỗ mãng.
Vân Phi Dương cười một tiếng, đáp:
- Ngươi đang quan tâm ta?
Lâm Chỉ Khê hoàn toàn lạnh lùng như trước đây, đáp.
- Trận pháp Thiết Cốt Thành cần ngươi đến chủ trì, nếu như xuất hiện ngoài ý muốn, tùy thời sẽ thất thủ.
- Ai.
Vân Phi Dương nói:
- Đừng trực tiếp như vậy chứ, không thể qua loa gạt ta sao?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Sợ ngươi kiêu ngạo.
- ...
Vân Phi Dương lắc đầu.
Hắn nhìn lên trời, mày kiếm nhăn lại. Bởi vì, khí trời hôm nay không tốt, thái dương như ẩn như hiện.
- Muốn mưa cmnr.
Vân Phi Dương lo nhất điều này.
Quả nhiên.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Mây đen dần bay tới, triệt để che chắn thái dương, mưa to như trút xuống.
Trận mưa này kéo dài một canh giờ mới dừng lại, nhưng mây đen lại không bay đi, rõ ràng sẽ âm u một thời gian rất dài.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Mất đi ánh sáng mặt trời uẩn dục phòng ngự, trận pháp chỉ có thể bảo trì một ngày.
Nếu như thời điểm này, địch quân lựa chọn tiến công tiêu hao năng lượng trong trận pháp, nó sẽ chèo chống không bao lâu sẽ mất đi hiệu quả phòng ngự.
Vân Phi Dương ngưng trọng nói:
- Lúc này, tuyệt đối đừng công thành.
Bành!
Đột nhiên, phương xa truyền đến tiếng vang.
Một tinh hạch đạn pháo xẹt qua hư không, đánh vào phòng ngự kết giới.
Qua hơn nửa ngày thương nghị, Hứa Thứ quyết định dùng máy ném tiến hành viễn trình oanh tạc, dù tốn hao lớn cũng phải phá nát trận pháp!
Hắn thấy Bạch Bào thiếu tướng tuy uy mãnh nhưng chỉ là một người.
Chỉ cần phá trận pháp phòng ngự rồi khởi xướng tổng tiến công, chẳng những có thể giết chết hắn, còn có thể công phá Thiết Cốt Thành.
Bành bành bành!
Một trận mưa pháo đánh tới.
Vân Phi Dương quát lớn:
- Mọi người quy vị, gia trì trận pháp!
Xoát xoát!
Rất nhiều Võ giả nhao nhao đứng vào vị trí trận pháp Thiết Cốt Thành, bọn họ phóng thích Linh Niệm cũng cố phòng ngự trận.
Oanh! Oanh! Oanh!
Đạn pháo không ngừng đánh vào phòng ngự kết giới.
Cũng may rất nhiều Võ giả kịp thời gia cố, Tụ Quang Phòng Ngự Trận vẫn vững như bàn thạch, không bị phá vỡ.
Nhưng.
Ba quận như nỗi điên, vòng oanh tạc thứ nhất vừa kết thúc, vòng oanh tạc thứ hai đã tới.
Rầm rầm rầm!
Lại một vòng oanh tạc.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận tuy ngạnh kháng được nhưng năng lượng ẩn chứa tiêu hao không ít, mà Võ giả phụ trách gia trì trận pháp, dưới vòng oanh tạc thứ hai đã thổ huyết.
- Đổi đám tiếp theo!
Vân Phi Dương ra lệnh.
Võ giả gặp lực kình phản phệ lùi lại, một nhóm khác thêm vào.
Đúng vào lúc này, vòng nã pháo thứ ba oanh đến, lại một lần nữa đánh vào phòng ngự trận pháp, lần này lại hao phí không ít năng lượng.
Rầm rầm rầm!
Vòng thứ tư!
Rầm rầm rầm!
Vòng thứ năm!
Trong lúc này, Tụ Quang Phòng Ngự Trận liên tục tiêu hao năng lượng, một nhóm lại một nhóm Võ giả thay nhau ra trận gia cố.
Vân Phi Dương nắm chặt song quyền, nói:
- Hạ lệnh, toàn quân đề phòng!
Tụ Quang Phòng Ngự Trận dần suy yếu, lưu quang dần dần hiện ra là minh chứng rõ nhất.
Phòng ngự một khi mất hiệu lực, muốn giữ vững Thiết Cốt Thành, chỉ có thể dựa vào mọi người!
Xoát xoát!
50 ngàn binh lính Thiết Cốt Thành nhao nhao lấy ra vũ khí, bọn họ đứng trên tường thành, đứng trước cửa thành phụ cận.
Phía ba quận.
Các tướng lĩnh mắt thấy trận pháp hiển hình, trên mặt đều treo vẻ chấn kinh.
Nói thật.
Đánh nhiều trận chiến như vậy, cũng cầm xuống rất nhiều thành trì, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy, phòng ngự trận lớn như vậy!
Mà phải dùng hơn một trăm khỏa tinh hạch đạn pháo mới oanh tạch hiện hình!
- Tiếp tục!
Hứa Thứ hạ lệnh.
Rầm rầm rầm!
Vòng thứ sáu như mưa oanh tới.
Binh lính trong Thiết Cốt Thành rõ ràng cảm giác được, trận pháp vốn vững như bàn thạch sinh ra run rẩy.
- Chống đỡ không được bao lâu nữa.
Vẻ mặt các Trận Pháp đại sư Đông Lăng học phủ nghiêm túc.
Đột nhiên, thanh âm Vân Phi Dương truyền ra.
- Phòng ngự trận pháp sẽ rất nhanh mất đi hiệu lực, chiến tranh hết sức căng thẳng, vì Đông Lăng Quận, vì mấy chục vạn bách tính, mọi người phải tử thủ đến cùng!
- Tử thủ đến cùng!
- Tử thủ đến cùng!
50 ngàn binh lính giận dữ hét to, âm thanh chấn động khắp nơi!
- Mẹ nó!
Diệp Nam Tu nắm chặt trường thương, nội tâm rất khẩn trương, máu trong cơ thể cũng đang sôi trào.
Không chỉ hắn.
Binh lính Thiết Huyết đội tiên phong, cũng vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
Lâm Chỉ Khê cùng Từ Phàm lộ vẻ mặt nghiêm túc. Bọn họ biết, trận pháp chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu nữa, tiếp theo mới thật sự là khảo nghiệm.
Con ngươi Lương Âm hiện ra hỏa diễm nóng rực.
Toàn bộ Võ giả cùng binh lính Thiết Cốt Thành đã làm tốt chuẩn bị tùy thời chiến đấu.
Rầm rầm rầm!
Vòng đạn pháo thứ bảy oanh tới.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận tuy ngạnh kháng được, nhưng lưu quang lại yếu hơn vừa rồi. Hiển nhiên, năng lượng tiêu hao rất lớn, hiện ra dấu hiệu sụp đổ.
Quả nhiên.
Vòng thứ tám, thứ chín oanh tạc, phòng ngự trận run rẩy kịch liệt như thuyền nhỏ chập chờn trong sóng biển, tùy thời lật úp.
- Mọi người từ bỏ gia cố!
Vân Phi Dương giận dữ hét.
Binh lính vừa mới tiến vào điểm vị thay thế trực tiếp lùi lại.
Lúc này Tụ Quang Phòng Ngự Trận không còn quá nhiều năng lượng, bọn họ đi vào chỉ bị đánh chết tại chỗ.
Bành bành!
Vầng đạn pháo thứ mười oanh tới.
Ầm ầm!
Tạch tạch tạch!
Cuối cùng, Tụ Quang Phòng Ngự Trận sinh ra vết rách, cấp tốc nát ra, lưu quang đầy trời phai mờ trước mặt mọi người.
Phốc!
Trong nháy mắt trận pháp bị phá, Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Lương Âm vội vàng đi tới đỡ hắn.
- Phá được rồi!
- Trận pháp Thiết Cốt Thành biến mất!
Phía ba quận, địch quân thấy trận pháp vỡ tan, hưng phấn hoan hô.
Hứa Thứ cùng các tướng lãnh khác buông lỏng một hơi, tinh hạch đạn pháo mang đến còn thừa không nhiều, nếu như vòng thứ mười lại oanh không bể, họ sẽ đái ra máu mất.
-Toàn quân nghe lệnh!
Hứa Thứ ra lệnh.
- Công thành!
Hơn mười Thiết Xa công thành, được trăm tên lính đẩy ra, hướng về Thiết Cốt Thành, mấy vạn bộ binh theo sát phía sau.
Vân Phi Dương thấy thế, khổ sở nói:
- Tiếp theo chỉ có thể dựa vào các ngươi.
Nói rồi ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, hiện tại hắn bị thương rất nặng, nhất định phải nhanh điều trị thương thế.
Vân Phi Dương cũng không trông cậy vào việc thiêu chết binh lính, mục đích chủ yếu là tạo cho đối phương phiền phức cùng khủng hoảng.
Hiển nhiên, hắn thành công.
Lấy một người giết vào trại địch, chém giết ba ngàn binh, đánh trọng thương Vũ Tông đỉnh phong, khiến địch quân khủng hoảng, Sau đó, một trận đại hỏa đi qua, trướng doanh bị đốt cháy hầu như không còn, làm bọn hắn sau này chỉ có thể ngủ ngoài trời.
Ngày thứ hai.
Ba quận cũng không công thành, bọn họ cần điều chỉnh thương nghị, tiếp theo nên tiến công như thế nào, đồng thời đưa ra chiến thuật xử lý tên Bạch Bào thiếu tướng đáng ghét này.
Như thế, cũng cho Thiết Cốt Thành thời gian thở dốc ngắn ngủi.
Vân Phi Dương thi triển cấm thuật, tu vi từ Vũ Tông trung kỳ, rơi xuống Vũ Sư đỉnh phong, hắn cũng không thèm để ý, mục đích của hắn chỉ muốn ngăn cản địch quân tiếp tục tiến công, trì hoãn thời gian, trả giá như vậy rất xứng đáng.
Trên cổng thành.
Lâm Chỉ Khê nhìn ngoài thành, nói:
- Ngươi đêm qua quá lỗ mãng.
Vân Phi Dương cười một tiếng, đáp:
- Ngươi đang quan tâm ta?
Lâm Chỉ Khê hoàn toàn lạnh lùng như trước đây, đáp.
- Trận pháp Thiết Cốt Thành cần ngươi đến chủ trì, nếu như xuất hiện ngoài ý muốn, tùy thời sẽ thất thủ.
- Ai.
Vân Phi Dương nói:
- Đừng trực tiếp như vậy chứ, không thể qua loa gạt ta sao?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Sợ ngươi kiêu ngạo.
- ...
Vân Phi Dương lắc đầu.
Hắn nhìn lên trời, mày kiếm nhăn lại. Bởi vì, khí trời hôm nay không tốt, thái dương như ẩn như hiện.
- Muốn mưa cmnr.
Vân Phi Dương lo nhất điều này.
Quả nhiên.
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Mây đen dần bay tới, triệt để che chắn thái dương, mưa to như trút xuống.
Trận mưa này kéo dài một canh giờ mới dừng lại, nhưng mây đen lại không bay đi, rõ ràng sẽ âm u một thời gian rất dài.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Mất đi ánh sáng mặt trời uẩn dục phòng ngự, trận pháp chỉ có thể bảo trì một ngày.
Nếu như thời điểm này, địch quân lựa chọn tiến công tiêu hao năng lượng trong trận pháp, nó sẽ chèo chống không bao lâu sẽ mất đi hiệu quả phòng ngự.
Vân Phi Dương ngưng trọng nói:
- Lúc này, tuyệt đối đừng công thành.
Bành!
Đột nhiên, phương xa truyền đến tiếng vang.
Một tinh hạch đạn pháo xẹt qua hư không, đánh vào phòng ngự kết giới.
Qua hơn nửa ngày thương nghị, Hứa Thứ quyết định dùng máy ném tiến hành viễn trình oanh tạc, dù tốn hao lớn cũng phải phá nát trận pháp!
Hắn thấy Bạch Bào thiếu tướng tuy uy mãnh nhưng chỉ là một người.
Chỉ cần phá trận pháp phòng ngự rồi khởi xướng tổng tiến công, chẳng những có thể giết chết hắn, còn có thể công phá Thiết Cốt Thành.
Bành bành bành!
Một trận mưa pháo đánh tới.
Vân Phi Dương quát lớn:
- Mọi người quy vị, gia trì trận pháp!
Xoát xoát!
Rất nhiều Võ giả nhao nhao đứng vào vị trí trận pháp Thiết Cốt Thành, bọn họ phóng thích Linh Niệm cũng cố phòng ngự trận.
Oanh! Oanh! Oanh!
Đạn pháo không ngừng đánh vào phòng ngự kết giới.
Cũng may rất nhiều Võ giả kịp thời gia cố, Tụ Quang Phòng Ngự Trận vẫn vững như bàn thạch, không bị phá vỡ.
Nhưng.
Ba quận như nỗi điên, vòng oanh tạc thứ nhất vừa kết thúc, vòng oanh tạc thứ hai đã tới.
Rầm rầm rầm!
Lại một vòng oanh tạc.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận tuy ngạnh kháng được nhưng năng lượng ẩn chứa tiêu hao không ít, mà Võ giả phụ trách gia trì trận pháp, dưới vòng oanh tạc thứ hai đã thổ huyết.
- Đổi đám tiếp theo!
Vân Phi Dương ra lệnh.
Võ giả gặp lực kình phản phệ lùi lại, một nhóm khác thêm vào.
Đúng vào lúc này, vòng nã pháo thứ ba oanh đến, lại một lần nữa đánh vào phòng ngự trận pháp, lần này lại hao phí không ít năng lượng.
Rầm rầm rầm!
Vòng thứ tư!
Rầm rầm rầm!
Vòng thứ năm!
Trong lúc này, Tụ Quang Phòng Ngự Trận liên tục tiêu hao năng lượng, một nhóm lại một nhóm Võ giả thay nhau ra trận gia cố.
Vân Phi Dương nắm chặt song quyền, nói:
- Hạ lệnh, toàn quân đề phòng!
Tụ Quang Phòng Ngự Trận dần suy yếu, lưu quang dần dần hiện ra là minh chứng rõ nhất.
Phòng ngự một khi mất hiệu lực, muốn giữ vững Thiết Cốt Thành, chỉ có thể dựa vào mọi người!
Xoát xoát!
50 ngàn binh lính Thiết Cốt Thành nhao nhao lấy ra vũ khí, bọn họ đứng trên tường thành, đứng trước cửa thành phụ cận.
Phía ba quận.
Các tướng lĩnh mắt thấy trận pháp hiển hình, trên mặt đều treo vẻ chấn kinh.
Nói thật.
Đánh nhiều trận chiến như vậy, cũng cầm xuống rất nhiều thành trì, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy, phòng ngự trận lớn như vậy!
Mà phải dùng hơn một trăm khỏa tinh hạch đạn pháo mới oanh tạch hiện hình!
- Tiếp tục!
Hứa Thứ hạ lệnh.
Rầm rầm rầm!
Vòng thứ sáu như mưa oanh tới.
Binh lính trong Thiết Cốt Thành rõ ràng cảm giác được, trận pháp vốn vững như bàn thạch sinh ra run rẩy.
- Chống đỡ không được bao lâu nữa.
Vẻ mặt các Trận Pháp đại sư Đông Lăng học phủ nghiêm túc.
Đột nhiên, thanh âm Vân Phi Dương truyền ra.
- Phòng ngự trận pháp sẽ rất nhanh mất đi hiệu lực, chiến tranh hết sức căng thẳng, vì Đông Lăng Quận, vì mấy chục vạn bách tính, mọi người phải tử thủ đến cùng!
- Tử thủ đến cùng!
- Tử thủ đến cùng!
50 ngàn binh lính giận dữ hét to, âm thanh chấn động khắp nơi!
- Mẹ nó!
Diệp Nam Tu nắm chặt trường thương, nội tâm rất khẩn trương, máu trong cơ thể cũng đang sôi trào.
Không chỉ hắn.
Binh lính Thiết Huyết đội tiên phong, cũng vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
Lâm Chỉ Khê cùng Từ Phàm lộ vẻ mặt nghiêm túc. Bọn họ biết, trận pháp chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu nữa, tiếp theo mới thật sự là khảo nghiệm.
Con ngươi Lương Âm hiện ra hỏa diễm nóng rực.
Toàn bộ Võ giả cùng binh lính Thiết Cốt Thành đã làm tốt chuẩn bị tùy thời chiến đấu.
Rầm rầm rầm!
Vòng đạn pháo thứ bảy oanh tới.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận tuy ngạnh kháng được, nhưng lưu quang lại yếu hơn vừa rồi. Hiển nhiên, năng lượng tiêu hao rất lớn, hiện ra dấu hiệu sụp đổ.
Quả nhiên.
Vòng thứ tám, thứ chín oanh tạc, phòng ngự trận run rẩy kịch liệt như thuyền nhỏ chập chờn trong sóng biển, tùy thời lật úp.
- Mọi người từ bỏ gia cố!
Vân Phi Dương giận dữ hét.
Binh lính vừa mới tiến vào điểm vị thay thế trực tiếp lùi lại.
Lúc này Tụ Quang Phòng Ngự Trận không còn quá nhiều năng lượng, bọn họ đi vào chỉ bị đánh chết tại chỗ.
Bành bành!
Vầng đạn pháo thứ mười oanh tới.
Ầm ầm!
Tạch tạch tạch!
Cuối cùng, Tụ Quang Phòng Ngự Trận sinh ra vết rách, cấp tốc nát ra, lưu quang đầy trời phai mờ trước mặt mọi người.
Phốc!
Trong nháy mắt trận pháp bị phá, Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Lương Âm vội vàng đi tới đỡ hắn.
- Phá được rồi!
- Trận pháp Thiết Cốt Thành biến mất!
Phía ba quận, địch quân thấy trận pháp vỡ tan, hưng phấn hoan hô.
Hứa Thứ cùng các tướng lãnh khác buông lỏng một hơi, tinh hạch đạn pháo mang đến còn thừa không nhiều, nếu như vòng thứ mười lại oanh không bể, họ sẽ đái ra máu mất.
-Toàn quân nghe lệnh!
Hứa Thứ ra lệnh.
- Công thành!
Hơn mười Thiết Xa công thành, được trăm tên lính đẩy ra, hướng về Thiết Cốt Thành, mấy vạn bộ binh theo sát phía sau.
Vân Phi Dương thấy thế, khổ sở nói:
- Tiếp theo chỉ có thể dựa vào các ngươi.
Nói rồi ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, hiện tại hắn bị thương rất nặng, nhất định phải nhanh điều trị thương thế.
Bình luận facebook