Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319: Vân Phi Dương suýt bạo tẩu
La Mục lao ra, cầm kiếm đại sát đám người.
Cũng không lâu lắm.
Lương Âm cũng lao ra, quanh thân nàng bao phủ hỏa diễm, thân pháp nhanh nhẹn du tẩu trong quân địch, vũ kỹ Hỏa hệ luân phiên thi triển, số lớn kỵ binh bị đốt cháy.
- Giết!
Diệp Nam Tu, Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng từ nội thành giết ra.
Bọn họ tuy không cường thế bằng La Mục, Lương Âm, nhưng đã trải qua tàn khốc huấn luyện còn phục dụng Vũ Sư đan, cũng có được lực chiến đấu không tầm thường, cho nên mỗi lần vung quyền lần lượt đánh giết một đám kỵ binh.
Năm người có thể nhanh chóng trưởng thành vì Vân Phi Dương. Vào hôm nay, bọn hắn dùng thực lực của mình chứng minh, ta không phải kẻ yếu.
Ngày càng nhiều Võ giả được Tụ Linh Trận phụ trợ, khôi phục thực lực nhào ra chiến đấu, khí thế hung hăng của địch quân bị áp chế, muốn đột phá đến trước cửa thành, hiển nhiên vô cùng khó khăn.
Được như thế này còn phải cảm tạ Vân Phi Dương.
Nếu như không phải lúc trước hắn chém giết nhiều cường giả như vậy, sau đó còn đánh trọng thương Vũ Tông đỉnh phong của đối phương thì lúc này, quân địch xung phong không phải kỵ binh nữa rồi.
Bành bành!
Đột nhiên, tinh hạch đạn pháo bắn ra.
Đây là đạn pháo còn tồn duy nhất của ba quận, số lượng chỉ có tám khỏa.
Bất quá, lấy cường độ Tụ Quang Phòng Ngự Trận hiện tại, đừng nói tám khỏa, ba khỏa cũng chịu không được, một khi bị oanh vào kết giới, sẽ vỡ nát.
Xoát!
Vân Phi Dương lấy ra tấm chắn nhỏ, dậm chân bay đi lên.
Nhưng, hắn nhảy lên một phát lại rơi xuống, tu vi hắn đã hạ xuống Vũ Sư cũng mất đi năng lực lăng không phi hành.
- Mẹ nó!
Vân Phi Dương chửi ầm lên.
Mà dù tên này có thể Đạp Không Phi Hành cũng vô pháp dùng tấm chắn nhỏ phòng bị. Dù sao tám khỏa đạn pháo bắn ra vô cùng phân tán.
Vù vù
Đạn pháo cuốn tới, mỗi một khỏa đều ẩn chứa hơn 20 trọng lực kình!
Xong.
Trong lòng Vân Phi Dương đắng chát không thôi.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận một khi bị phá, mặc dù có ánh trăng tiếp tế, cũng phải cần thời gian rất lâu mới có thể gây dựng lại.
Nhưng vào lúc này, sau thân hắn truyền đến tiếng quát.
- Thái Cực Linh Phù!
Xoát xoát!
Ngoài hư không tường Thành, hiện ra từng đạo Thái Cực đồ án, địa phương chúng xuất hiện, vừa vặn đúng ngay chỗ đạn pháo oanh đến.
Bành bành bành!
Tám khỏa đạn pháo đánh vào Thái Cực Linh Phù, nổ tung như khói hoa đua nở.
Vân Phi Dương đại hỉ.
Khi hắn quay người nhìn lại, đã thấy Lâm Chỉ Khê sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, thân thể lung lay sắp đổ.
Thái Cực Linh Phù không phải chủ động nổ tung, mà bị đạn pháo trực tiếp dẫn bạo, tương đương với vũ kỹ bị phá giải. Cho nên Lâm Chỉ Khê bị phản phệ.
Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện, ôm nữ nhân lãnh ngạo này trong ngực, đặt tay lên mạch đập của nàng, thần sắc dần dần âm lãnh!
Tám khỏa tinh hạch đạn pháo ẩn chứa lực lượng đạt tới trăm trọng, phản phệ cũng vô cùng lớn, Lâm Chỉ Khê không tại chỗ vẫn lạc đã rất tốt rồi.
- Tòa thành này giao cho ngươi.
Lâm Chỉ Khê rúc vào ngực hắn, đôi mắt đẹp dần khép lại hôn mê.
- Đáng giận!
Ánh mắt Vân Phi Dương dần dần phát lạnh, quanh thân hiện ra sát cơ.
Nữ nhân mình coi trọng bị trọng thương hôn mê trước mắt, để hắn khó có thể tiếp nhận.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng buông Lâm Chỉ Khê ra, thanh âm lạnh như băng nói:
- Ta sẽ giữ vững tòa thành này, ai cũng đừng hòng công phá.
Hắn xoay người, con ngươi lấp lóe vẻ âm u, cả người thay đổi đến kinh khủng.
Ong ong.
Cánh tay phải lấp lóe kim quang, Thần văn Thần Cách bị kích phát.
Lâm Chỉ Khê hôn mê đã chọc giận hắn. Loại tình huống này, từng xuất hiện qua tại Chiến Trường lăng mộ Cổ, sau khi bạo tẩu, số lớn Vũ Tông mười đại gia tộc bị hắn mạt sát.
Nhưng.
Sau khi Thần Cách xuất hiện.
Giữa mi tâm Lâm Chỉ Khê đang hôn mê bỗng nhiên hiện ra kim quang yếu ớt, lóe lên một cái rồi biến mất, khôi phục như ban đầu.
Vân Phi Dương đang tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm đại bản doanh ba quận, cũng không thấy được một màn này.
- Bắt giặc trước phải bắt vua trước!
Hắn phẫn nộ nói:
- Lão tử muốn giải quyết thống soái bọn ngươi!
Nói xong, muốn thi triển cấm thuật, thiêu đốt huyết dịch, cưỡng ép tăng cao tu vi, thẳng đến đại bản doanh địch quân.
Bành bành!
Nhưng vào lúc này, trống trận rút lui vang lên, binh lính ba quận không thể công được thành bèn chật vật bắt đầu rút lui.
Vân Phi Dương thấy thế, tư duy nhất thời tỉnh táo lại, Thần Văn dần biến mất.
Tỉnh táo, tỉnh táo!
Hắn áp chế lửa giận, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ giết qua.
Vân Phi Dương tỉnh táo, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt. Phải biết, thiêu đốt huyết dịch bạo phát át chủ bài mạnh nhất, mặc dù có thể chém giết thống soái địch Quân, nhưng sẽ lâm vào suy yếu tuyệt đối.
Địch quân có thể đổi tướng, tiếp tục tiến công, mà khi hắn hư nhược, Thiết Cốt Thành sao có thể thủ!
Địch quân lui.
Cuối cùng, Tụ Quang Phòng Ngự Trận sau nửa canh giờ, triệt để ngưng tụ.
Vân Phi Dương ôm Lâm Chỉ Khê đi vào phòng nàng, lấy ra một khỏa đan dược liệu thương do Liễu Nhu luyện chế, cho nàng ăn vào, sau đó mới ra khỏi phòng.
Nội thành.
La Mục và bọn người Diệp Nam Tu nằm rạp trên mặt đất, giống như chó chết không thể động đậy, tiêu hao thuần linh lực có thể dựa vào Tụ Linh Trận khôi phục, nhưng thể xác tinh thần mỏi mệt lại không cách nào chữa trị.
Vân Phi Dương nói:
- Địch nhân cũng là người, cũng sẽ rã rời, tiếp theo hẳn sẽ dừng tiến công.
Quả nhiên như hắn nghĩ.
Ngày thứ hai.
Ba quận cũng không khởi xướng tiến công, bọn họ cũng rất suy yếu, cũng cần thời gian chỉnh đốn để bố trí chiến thuật càng hữu hiệu.
Từ khi đại quân áp cảnh cho đến bây giờ đã là ngày thứ ba, ba mươi vạn đại quân ba lần tiến công, không những không có công phá Thiết Cốt Thành, ngược lại hao tổn hai ba vạn, cái tát này vô cùng nặng vào mặt ba quận.
Hứa Thứ thân làm Thống soái, tâm tình rất khó chịu.
Bất quá.
Hắn cũng thăm dò ra át chủ bài Thiết Cốt Thành, đơn giản cũng chỉ dựa vào một đám Võ giả cường thế, cùng trận phòng ngự uy mãnh.
Võ giả có thể dùng chiến thuật biển người kéo chết, phòng ngự đại trận lần nữa gây dựng lên mới tốn công phu của bọn hắn.
Như thế nào mới có thể công phá phòng ngự đại trận?
Hiển nhiên.
Vẫn phải dựa vào máy ném tinh hạch!
Cho nên, Hứa Thứ ra lệnh cho thủ hạ tiến về Thiên Vũ Thành, mượn thành chủ Thiên Vũ Thành tinh hạch đạn pháo, chuẩn bị dựa vào loại phương thức đốt tiền này hủy trận.
Đến lúc trận pháp bị phá, bọn hắn bất chấp hậu quả phát động tổng tiến công, có thể cầm xuống Thiết Cốt Thành!
Ba quận chờ đợi tinh hạch đạn pháo, cho nên dừng tiến công, cho binh sĩ Thiết Cốt Thành có cơ hội thở dốc.
Bọn họ biết đối phương dừng lại, cũng đang chỉnh đốn, chuẩn bị cho một vòng công thành mới, khẳng định phải càng thêm mãnh liệt.
Lại hai ngày trôi qua.
Ngày thứ năm ba quận tiếp cận.
Vân Phi Dương từ trong phòng đi ra, trải qua hai ngày chỉnh đốn, thực lực hắn đã khôi phục lại Vũ Tông trung kỳ.
Xoát.
Hắn đứng trên thành lầu, đưa mắt nhìn sang, khóe miệng co quắp.
Bời vì Linh Niệm bao phủ, hắn thấy trận doanh địch quân chẳng biết lúc nào đã vận chuyển đến rất nhiều đạn pháo, số lượng vượt qua ngàn khỏa!
- Phiền phức.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận lần nữa gây dựng, khí trời cũng không tệ, ngàn dặm không mây, nhưng ngàn phát tinh hạch đạn pháo thay nhau oanh tạc, kết quả chỉ có một, vỡ nát giống như lần trước!
Cũng không lâu lắm.
Lương Âm cũng lao ra, quanh thân nàng bao phủ hỏa diễm, thân pháp nhanh nhẹn du tẩu trong quân địch, vũ kỹ Hỏa hệ luân phiên thi triển, số lớn kỵ binh bị đốt cháy.
- Giết!
Diệp Nam Tu, Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng từ nội thành giết ra.
Bọn họ tuy không cường thế bằng La Mục, Lương Âm, nhưng đã trải qua tàn khốc huấn luyện còn phục dụng Vũ Sư đan, cũng có được lực chiến đấu không tầm thường, cho nên mỗi lần vung quyền lần lượt đánh giết một đám kỵ binh.
Năm người có thể nhanh chóng trưởng thành vì Vân Phi Dương. Vào hôm nay, bọn hắn dùng thực lực của mình chứng minh, ta không phải kẻ yếu.
Ngày càng nhiều Võ giả được Tụ Linh Trận phụ trợ, khôi phục thực lực nhào ra chiến đấu, khí thế hung hăng của địch quân bị áp chế, muốn đột phá đến trước cửa thành, hiển nhiên vô cùng khó khăn.
Được như thế này còn phải cảm tạ Vân Phi Dương.
Nếu như không phải lúc trước hắn chém giết nhiều cường giả như vậy, sau đó còn đánh trọng thương Vũ Tông đỉnh phong của đối phương thì lúc này, quân địch xung phong không phải kỵ binh nữa rồi.
Bành bành!
Đột nhiên, tinh hạch đạn pháo bắn ra.
Đây là đạn pháo còn tồn duy nhất của ba quận, số lượng chỉ có tám khỏa.
Bất quá, lấy cường độ Tụ Quang Phòng Ngự Trận hiện tại, đừng nói tám khỏa, ba khỏa cũng chịu không được, một khi bị oanh vào kết giới, sẽ vỡ nát.
Xoát!
Vân Phi Dương lấy ra tấm chắn nhỏ, dậm chân bay đi lên.
Nhưng, hắn nhảy lên một phát lại rơi xuống, tu vi hắn đã hạ xuống Vũ Sư cũng mất đi năng lực lăng không phi hành.
- Mẹ nó!
Vân Phi Dương chửi ầm lên.
Mà dù tên này có thể Đạp Không Phi Hành cũng vô pháp dùng tấm chắn nhỏ phòng bị. Dù sao tám khỏa đạn pháo bắn ra vô cùng phân tán.
Vù vù
Đạn pháo cuốn tới, mỗi một khỏa đều ẩn chứa hơn 20 trọng lực kình!
Xong.
Trong lòng Vân Phi Dương đắng chát không thôi.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận một khi bị phá, mặc dù có ánh trăng tiếp tế, cũng phải cần thời gian rất lâu mới có thể gây dựng lại.
Nhưng vào lúc này, sau thân hắn truyền đến tiếng quát.
- Thái Cực Linh Phù!
Xoát xoát!
Ngoài hư không tường Thành, hiện ra từng đạo Thái Cực đồ án, địa phương chúng xuất hiện, vừa vặn đúng ngay chỗ đạn pháo oanh đến.
Bành bành bành!
Tám khỏa đạn pháo đánh vào Thái Cực Linh Phù, nổ tung như khói hoa đua nở.
Vân Phi Dương đại hỉ.
Khi hắn quay người nhìn lại, đã thấy Lâm Chỉ Khê sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, thân thể lung lay sắp đổ.
Thái Cực Linh Phù không phải chủ động nổ tung, mà bị đạn pháo trực tiếp dẫn bạo, tương đương với vũ kỹ bị phá giải. Cho nên Lâm Chỉ Khê bị phản phệ.
Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện, ôm nữ nhân lãnh ngạo này trong ngực, đặt tay lên mạch đập của nàng, thần sắc dần dần âm lãnh!
Tám khỏa tinh hạch đạn pháo ẩn chứa lực lượng đạt tới trăm trọng, phản phệ cũng vô cùng lớn, Lâm Chỉ Khê không tại chỗ vẫn lạc đã rất tốt rồi.
- Tòa thành này giao cho ngươi.
Lâm Chỉ Khê rúc vào ngực hắn, đôi mắt đẹp dần khép lại hôn mê.
- Đáng giận!
Ánh mắt Vân Phi Dương dần dần phát lạnh, quanh thân hiện ra sát cơ.
Nữ nhân mình coi trọng bị trọng thương hôn mê trước mắt, để hắn khó có thể tiếp nhận.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng buông Lâm Chỉ Khê ra, thanh âm lạnh như băng nói:
- Ta sẽ giữ vững tòa thành này, ai cũng đừng hòng công phá.
Hắn xoay người, con ngươi lấp lóe vẻ âm u, cả người thay đổi đến kinh khủng.
Ong ong.
Cánh tay phải lấp lóe kim quang, Thần văn Thần Cách bị kích phát.
Lâm Chỉ Khê hôn mê đã chọc giận hắn. Loại tình huống này, từng xuất hiện qua tại Chiến Trường lăng mộ Cổ, sau khi bạo tẩu, số lớn Vũ Tông mười đại gia tộc bị hắn mạt sát.
Nhưng.
Sau khi Thần Cách xuất hiện.
Giữa mi tâm Lâm Chỉ Khê đang hôn mê bỗng nhiên hiện ra kim quang yếu ớt, lóe lên một cái rồi biến mất, khôi phục như ban đầu.
Vân Phi Dương đang tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm đại bản doanh ba quận, cũng không thấy được một màn này.
- Bắt giặc trước phải bắt vua trước!
Hắn phẫn nộ nói:
- Lão tử muốn giải quyết thống soái bọn ngươi!
Nói xong, muốn thi triển cấm thuật, thiêu đốt huyết dịch, cưỡng ép tăng cao tu vi, thẳng đến đại bản doanh địch quân.
Bành bành!
Nhưng vào lúc này, trống trận rút lui vang lên, binh lính ba quận không thể công được thành bèn chật vật bắt đầu rút lui.
Vân Phi Dương thấy thế, tư duy nhất thời tỉnh táo lại, Thần Văn dần biến mất.
Tỉnh táo, tỉnh táo!
Hắn áp chế lửa giận, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ giết qua.
Vân Phi Dương tỉnh táo, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt. Phải biết, thiêu đốt huyết dịch bạo phát át chủ bài mạnh nhất, mặc dù có thể chém giết thống soái địch Quân, nhưng sẽ lâm vào suy yếu tuyệt đối.
Địch quân có thể đổi tướng, tiếp tục tiến công, mà khi hắn hư nhược, Thiết Cốt Thành sao có thể thủ!
Địch quân lui.
Cuối cùng, Tụ Quang Phòng Ngự Trận sau nửa canh giờ, triệt để ngưng tụ.
Vân Phi Dương ôm Lâm Chỉ Khê đi vào phòng nàng, lấy ra một khỏa đan dược liệu thương do Liễu Nhu luyện chế, cho nàng ăn vào, sau đó mới ra khỏi phòng.
Nội thành.
La Mục và bọn người Diệp Nam Tu nằm rạp trên mặt đất, giống như chó chết không thể động đậy, tiêu hao thuần linh lực có thể dựa vào Tụ Linh Trận khôi phục, nhưng thể xác tinh thần mỏi mệt lại không cách nào chữa trị.
Vân Phi Dương nói:
- Địch nhân cũng là người, cũng sẽ rã rời, tiếp theo hẳn sẽ dừng tiến công.
Quả nhiên như hắn nghĩ.
Ngày thứ hai.
Ba quận cũng không khởi xướng tiến công, bọn họ cũng rất suy yếu, cũng cần thời gian chỉnh đốn để bố trí chiến thuật càng hữu hiệu.
Từ khi đại quân áp cảnh cho đến bây giờ đã là ngày thứ ba, ba mươi vạn đại quân ba lần tiến công, không những không có công phá Thiết Cốt Thành, ngược lại hao tổn hai ba vạn, cái tát này vô cùng nặng vào mặt ba quận.
Hứa Thứ thân làm Thống soái, tâm tình rất khó chịu.
Bất quá.
Hắn cũng thăm dò ra át chủ bài Thiết Cốt Thành, đơn giản cũng chỉ dựa vào một đám Võ giả cường thế, cùng trận phòng ngự uy mãnh.
Võ giả có thể dùng chiến thuật biển người kéo chết, phòng ngự đại trận lần nữa gây dựng lên mới tốn công phu của bọn hắn.
Như thế nào mới có thể công phá phòng ngự đại trận?
Hiển nhiên.
Vẫn phải dựa vào máy ném tinh hạch!
Cho nên, Hứa Thứ ra lệnh cho thủ hạ tiến về Thiên Vũ Thành, mượn thành chủ Thiên Vũ Thành tinh hạch đạn pháo, chuẩn bị dựa vào loại phương thức đốt tiền này hủy trận.
Đến lúc trận pháp bị phá, bọn hắn bất chấp hậu quả phát động tổng tiến công, có thể cầm xuống Thiết Cốt Thành!
Ba quận chờ đợi tinh hạch đạn pháo, cho nên dừng tiến công, cho binh sĩ Thiết Cốt Thành có cơ hội thở dốc.
Bọn họ biết đối phương dừng lại, cũng đang chỉnh đốn, chuẩn bị cho một vòng công thành mới, khẳng định phải càng thêm mãnh liệt.
Lại hai ngày trôi qua.
Ngày thứ năm ba quận tiếp cận.
Vân Phi Dương từ trong phòng đi ra, trải qua hai ngày chỉnh đốn, thực lực hắn đã khôi phục lại Vũ Tông trung kỳ.
Xoát.
Hắn đứng trên thành lầu, đưa mắt nhìn sang, khóe miệng co quắp.
Bời vì Linh Niệm bao phủ, hắn thấy trận doanh địch quân chẳng biết lúc nào đã vận chuyển đến rất nhiều đạn pháo, số lượng vượt qua ngàn khỏa!
- Phiền phức.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận lần nữa gây dựng, khí trời cũng không tệ, ngàn dặm không mây, nhưng ngàn phát tinh hạch đạn pháo thay nhau oanh tạc, kết quả chỉ có một, vỡ nát giống như lần trước!
Bình luận facebook