Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 349: Có tư cách làm sư tôn ta hay không?
Thiết Cốt Thành cũng có chi nhánh Thanh Phong Lâu, cấp bậc còn cao hơn Đông Lăng thành!
Giờ phút này.
Trong sương phòng Thượng đẳng nhất.
Vân Phi Dương đang rót rượu cho Hầu Tam và Tái Mẫu Đan, cười nói:
- Hai vị tiền bối, mời nếm thử Thanh Phong Tửu của Đông Lăng Quận.
Tuy Vũ Hoàng Phàm Giới, trong mắt của hắn trước kia không tính là gì, nhưng bây giờ Thần Cách còn không chưa khôi phục, tu vi chỉ có Vũ Tông trung kỳ, cường giả như thế còn cần kết giao.
- Ừm.
Hai người rất có phong phạm gật gật đầu, uống cạn ly rượu.
Rượu không tệ, nhưng hai người không có tâm tình nhấm nháp, ánh mắt thủy chung đánh giá Vân Phi Dương, càng xem càng ưa thích, càng xem càng muốn cướp.
Hầu Tam vỗ bàn một cái, nói:
- Tiểu tử, theo chúng ta đi.
Bành
Tái Mẫu Đan đá hắn văng ra ngoài, nói:
- Theo chân ta đi, ngươi tử lão đầu này không có tư cách bồi dưỡng ngọc thô dạng này.
Hầu Tam ngã trên mặt đất, nói:
- Tốt tốt, đi theo ngươi, ta đi theo đằng sau các ngươi.
- Lăn.
Xoát xoát.
Lúc này Hầu Tam lăn trong sương phòng.
Khóe miệng Vân Phi Dương kịch liệt run rẩy, hai người này quả thực là một đôi dở hơi. Bất quá, ca thích nhất loại người này.
Tại trong mắt rất nhiều Võ giả, cường giả nên có phong phạm cường giả.
Nhưng.
Vân Phi Dương lại khịt mũi coi thường.
Hắn thấy, dù Phàm Giới hay Thần Giới, dù người bình thường hay Thần, đều cần phải tùy tính mà làm, cả ngày bày làm ra một bộ cao cao tại thượng, không biết mệt sao?
Cũng chính loại tâm tính này, nên tại Thần Giới hắn mới đi trộm, đi khi dễ nhưng tên Thần diện mạo trang nghiêm.
Hầu Tam và Tái Mẫu Đan không có loại phong phạm cường giả kia, rất hợp khẩu vị hắn.
Vân Phi Dương cười nói:
- Hai vị tiền bối, ta là thành chủ Thiết Cốt Thành, sao có thể tùy tiện đi với các ngươi, không bằng như vậy, các ngươi ở lại Thiết Cốt Thành đi.
- Ở lại?
Tái Mẫu Đan hơi trầm ngâm, nói:
- Điều này cũng không tệ.
Hầu Tam quay lại đây, ôm bắp đùi nàng, nhếch miệng cười nói:
- Ta cũng cảm thấy không tệ.
- Lại chiếm tiện nghi của lão nương!
Tái Mẫu Đan đứng lên, nâng chân hung hăng đạp xuống, nếu như không phải khống chế tốt, chỉ sợ một chân xuống đã đạp nát Thanh Phong Lâu rồi.
Một lúc sau.
Hầu Tam bị đánh mặt mũi bầm dập, lão bụm mặt nói:
- Bảo bối, ngươi lần này ra tay nhẹ, không có thoải mái như trước nha.
Vân Phi Dương lộn xộn.
Lão đầu này chẳng lẽ không bị đánh thì không thoải mái?
Tái Mẫu Đan ngồi xuống, cười nói:
- Tiểu tử, Tiêu Dao Hoàng đã không có thu ngươi làm đồ. Như vậy, ngươi thân tự do, muốn cân nhắc làm đồ đệ lão nương hay không?
Rốt cục nói chính đề sao?
Vân Phi Dương giả bộ xoắn xuýt, sau đó yếu ớt hỏi:
- Tiền bối có tư cách làm sư tôn ta không?
Nếu như ngoại nhân nghe được, khẳng định sẽ xông lên bóp chết hắn!
Vũ Hoàng a!
Cường giả Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, ngươi lại còn ghét bỏ người ta, có tư cách hay không!
Ba!
Tái Mẫu Đan đập chưởng lên bàn, tức giận quát.
- Lão nương không có tư cách?
Hầu Tam đứng lên, cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi biết nàng là ai không! Ngươi biết có bao nhiêu anh tài tuấn kiệt nằm mộng cũng muối bái nhập môn hạ nàng không?!
- Lăn đi!
Tái Mẫu Đan đánh bay Hầu Tam ra ngoài, chỉ Vân Phi Dương, nói:
- Tiểu tử, ngươi có gan đó, dám nghi vấn lão nương có tư cách không!
- Cái này…
Vân Phi Dương hơi hơi trầm ngâm, nói:
- Tiền bối, thực không dám giấu giếm, đã từng có một cường giả muốn thu ta làm đồ đệ, bị ta cự tuyệt qua.
- Ồ?
Tái Mẫu Đan ngạc nhiên hỏi.
- Là ai?
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Tên hắn ta không biết, chỉ nghe nói tôn xưng hắn là Nhàn Nhân Thánh.
- Cái gì?
Tái Mẫu Đan và Hầu Tam trừng mắt.
Dám ở Vạn Thế Đại Lục xưng Thánh, khẳng định là cường giả Vũ Thánh!
Không đúng.
Trong lòng hai người lẩm bẩm, nếu là Vũ Thánh, tại sao chưa từng nghe nói qua nhân vật này trên giang hồ.
Chẳng lẽ là cao nhân ẩn cư?
Không sai.
Đã lấy Nhàn Nhân làm Thánh hào, khẳng định như vậy.
Đã muốn thu tiểu tử này làm đồ đệ, hiển nhiên cũng giống như mình, coi trọng tư chất hắn.
Hai lão gia hỏa phỏng đoán, kì thực bọn hắn không biết, Nhàn Nhân Thánh là Vân Phi Dương bịa ra, Vạn Thế Đại Lục rõ ràng không có nhân vật tên này.
Thổi thôi, dù sao cũng không tốn tiền.
Tái Mẫu Đan cười nói:
- Tiểu tử ngươi rất vênh váo, Vũ Thánh cũng không đủ tư cách làm sư tôn ngươi, chẳng lẽ chỉ có Vũ Thần mới đủ sao?
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Vãn bối chỉ cảm thấy, sự việc tìm sư tôn rất thần thánh, không thể tùy ý quyết định, nhất định phải nhìn xem có hợp hay không.
- Không sai.
Hầu Tam đồng ý.
- Ta cũng cho rằng như vậy!
- Lăn đi.
Tái Mẫu Đan lại đánh lão đánh tiếp, nói:
- Ngươi cảm thấy lão nương có hợp làm sư tôn ngươi hay không?
- Ta cảm thấy…
"Két!"
Diệp Nam Tu xông vào hấp tấp hô.
- Lão đại, không tốt! Thành chủ Long Hổ Thành giết tới, còn mang theo một người chim!
- Người chim?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Tái Mẫu Đan cùng Hầu Tam cũng có chút mộng.
Tại đại lục lăn lộn lâu như vậy, còn lần đầu tiên nghe nói người chim, đây là vật gì?
Bên ngoài Thiết Cốt Thành.
Một đầu đại bàng thể trạng to lớn huy động cánh, cuốn lên từng đợt cuồng phong, trên lưng đứng một thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
Tổ Long Thành, Long Chấn Vũ.
Người chim trong miệng Diệp Nam Tu nói chính là Long Chấn Vũ cưỡi chim!
- Mẹ nó, người kia là ai, vậy mà cưỡi một đầu phi cầm hung thú?
- Không tầm thường!
Võ giả chuẩn bị vào thành chấn kinh.
Tại Vạn Thế Đại Lục, thuần phục khó khăn nhất cũng là loại hung thú bay lượn bầu trời này, thiếu niên đứng phía trên, nguy nhưng bất động, thực lực tất nhiên mạnh mẽ!
- A.
Có người chỉ chỗ cửa thành, nói:
- Đây không phải Tôn thành chủ Long Hổ Thành sao?
- Chẳng lẽ tới trả thù?
- Có náo nhiệt để xem rồi!
- Tám Vũ Vương bị giam, Tôn thành chủ lần này đến đây, khẳng định báo thù, thiếu niên cưỡi ưng kia có lẽ là trợ thủ hắn mời tới!
Đám người nghị luận.
Tôn Thừa Ứng nghe bọn họ nói thế, biểu lộ rất ngạo nghễ.
Bản Thành chủ mời tới người giúp đỡ, nhưng là dòng chính mạnh nhất trong ba đời Long gia thập nhị tinh thành!
Nói ra, có hoảng sợ chết các ngươi hay không!
Xoát.
Long Chấn Vũ từ lưng chim ưng nhảy xuống, rơi trước cửa thành, Hắc Vũ Lăng Ưng hóa thành hình thái Mini, nhẹ nhàng rơi trên bả vai hắn.
Mọi người đều kinh hãi!
Ưng thú lớn như vậy lại còn thu nhỏ được, cũng quá khoa trương rồi.
Long Chấn Vũ cười nói:
- Tôn thành chủ, đây chính là Thiết Cốt Thành?
Tôn Thừa Ứng vội vàng khom lưng, mỉm cười nói:
- Không sai.
Mọi người có chút mộng.
Thành chủ Ngũ tinh thành vậy mà khúm núm đối với một thiếu niên, thân phận thiếu niên này không tầm thường!
Long Chấn Vũ nhìn về phía nội thành, ánh mắt thấu phát ánh sáng, phảng phất xuyên thấu hết thảy, nói:
- Có trận pháp phòng ngự tồn tại, còn ẩn chứa hai loại khác, do tên Thành chủ gọi là Vân Phi Dương sáng tạo ra sao?
Người này vậy mà liếc một cái đã nhìn ra đại trận liên hoàn.
- Còn có hai loại khác?
Tôn Thừa Ứng chấn kinh.
Bao phủ một tòa thành đã đủ khoa trương, lại còn tồn tại trận pháp ẩn giấu, đến cùng làm sao làm được?
Long Chấn Vũ nói:
- Thật muốn biết đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận này.
Giờ phút này.
Trong sương phòng Thượng đẳng nhất.
Vân Phi Dương đang rót rượu cho Hầu Tam và Tái Mẫu Đan, cười nói:
- Hai vị tiền bối, mời nếm thử Thanh Phong Tửu của Đông Lăng Quận.
Tuy Vũ Hoàng Phàm Giới, trong mắt của hắn trước kia không tính là gì, nhưng bây giờ Thần Cách còn không chưa khôi phục, tu vi chỉ có Vũ Tông trung kỳ, cường giả như thế còn cần kết giao.
- Ừm.
Hai người rất có phong phạm gật gật đầu, uống cạn ly rượu.
Rượu không tệ, nhưng hai người không có tâm tình nhấm nháp, ánh mắt thủy chung đánh giá Vân Phi Dương, càng xem càng ưa thích, càng xem càng muốn cướp.
Hầu Tam vỗ bàn một cái, nói:
- Tiểu tử, theo chúng ta đi.
Bành
Tái Mẫu Đan đá hắn văng ra ngoài, nói:
- Theo chân ta đi, ngươi tử lão đầu này không có tư cách bồi dưỡng ngọc thô dạng này.
Hầu Tam ngã trên mặt đất, nói:
- Tốt tốt, đi theo ngươi, ta đi theo đằng sau các ngươi.
- Lăn.
Xoát xoát.
Lúc này Hầu Tam lăn trong sương phòng.
Khóe miệng Vân Phi Dương kịch liệt run rẩy, hai người này quả thực là một đôi dở hơi. Bất quá, ca thích nhất loại người này.
Tại trong mắt rất nhiều Võ giả, cường giả nên có phong phạm cường giả.
Nhưng.
Vân Phi Dương lại khịt mũi coi thường.
Hắn thấy, dù Phàm Giới hay Thần Giới, dù người bình thường hay Thần, đều cần phải tùy tính mà làm, cả ngày bày làm ra một bộ cao cao tại thượng, không biết mệt sao?
Cũng chính loại tâm tính này, nên tại Thần Giới hắn mới đi trộm, đi khi dễ nhưng tên Thần diện mạo trang nghiêm.
Hầu Tam và Tái Mẫu Đan không có loại phong phạm cường giả kia, rất hợp khẩu vị hắn.
Vân Phi Dương cười nói:
- Hai vị tiền bối, ta là thành chủ Thiết Cốt Thành, sao có thể tùy tiện đi với các ngươi, không bằng như vậy, các ngươi ở lại Thiết Cốt Thành đi.
- Ở lại?
Tái Mẫu Đan hơi trầm ngâm, nói:
- Điều này cũng không tệ.
Hầu Tam quay lại đây, ôm bắp đùi nàng, nhếch miệng cười nói:
- Ta cũng cảm thấy không tệ.
- Lại chiếm tiện nghi của lão nương!
Tái Mẫu Đan đứng lên, nâng chân hung hăng đạp xuống, nếu như không phải khống chế tốt, chỉ sợ một chân xuống đã đạp nát Thanh Phong Lâu rồi.
Một lúc sau.
Hầu Tam bị đánh mặt mũi bầm dập, lão bụm mặt nói:
- Bảo bối, ngươi lần này ra tay nhẹ, không có thoải mái như trước nha.
Vân Phi Dương lộn xộn.
Lão đầu này chẳng lẽ không bị đánh thì không thoải mái?
Tái Mẫu Đan ngồi xuống, cười nói:
- Tiểu tử, Tiêu Dao Hoàng đã không có thu ngươi làm đồ. Như vậy, ngươi thân tự do, muốn cân nhắc làm đồ đệ lão nương hay không?
Rốt cục nói chính đề sao?
Vân Phi Dương giả bộ xoắn xuýt, sau đó yếu ớt hỏi:
- Tiền bối có tư cách làm sư tôn ta không?
Nếu như ngoại nhân nghe được, khẳng định sẽ xông lên bóp chết hắn!
Vũ Hoàng a!
Cường giả Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, ngươi lại còn ghét bỏ người ta, có tư cách hay không!
Ba!
Tái Mẫu Đan đập chưởng lên bàn, tức giận quát.
- Lão nương không có tư cách?
Hầu Tam đứng lên, cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi biết nàng là ai không! Ngươi biết có bao nhiêu anh tài tuấn kiệt nằm mộng cũng muối bái nhập môn hạ nàng không?!
- Lăn đi!
Tái Mẫu Đan đánh bay Hầu Tam ra ngoài, chỉ Vân Phi Dương, nói:
- Tiểu tử, ngươi có gan đó, dám nghi vấn lão nương có tư cách không!
- Cái này…
Vân Phi Dương hơi hơi trầm ngâm, nói:
- Tiền bối, thực không dám giấu giếm, đã từng có một cường giả muốn thu ta làm đồ đệ, bị ta cự tuyệt qua.
- Ồ?
Tái Mẫu Đan ngạc nhiên hỏi.
- Là ai?
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Tên hắn ta không biết, chỉ nghe nói tôn xưng hắn là Nhàn Nhân Thánh.
- Cái gì?
Tái Mẫu Đan và Hầu Tam trừng mắt.
Dám ở Vạn Thế Đại Lục xưng Thánh, khẳng định là cường giả Vũ Thánh!
Không đúng.
Trong lòng hai người lẩm bẩm, nếu là Vũ Thánh, tại sao chưa từng nghe nói qua nhân vật này trên giang hồ.
Chẳng lẽ là cao nhân ẩn cư?
Không sai.
Đã lấy Nhàn Nhân làm Thánh hào, khẳng định như vậy.
Đã muốn thu tiểu tử này làm đồ đệ, hiển nhiên cũng giống như mình, coi trọng tư chất hắn.
Hai lão gia hỏa phỏng đoán, kì thực bọn hắn không biết, Nhàn Nhân Thánh là Vân Phi Dương bịa ra, Vạn Thế Đại Lục rõ ràng không có nhân vật tên này.
Thổi thôi, dù sao cũng không tốn tiền.
Tái Mẫu Đan cười nói:
- Tiểu tử ngươi rất vênh váo, Vũ Thánh cũng không đủ tư cách làm sư tôn ngươi, chẳng lẽ chỉ có Vũ Thần mới đủ sao?
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Vãn bối chỉ cảm thấy, sự việc tìm sư tôn rất thần thánh, không thể tùy ý quyết định, nhất định phải nhìn xem có hợp hay không.
- Không sai.
Hầu Tam đồng ý.
- Ta cũng cho rằng như vậy!
- Lăn đi.
Tái Mẫu Đan lại đánh lão đánh tiếp, nói:
- Ngươi cảm thấy lão nương có hợp làm sư tôn ngươi hay không?
- Ta cảm thấy…
"Két!"
Diệp Nam Tu xông vào hấp tấp hô.
- Lão đại, không tốt! Thành chủ Long Hổ Thành giết tới, còn mang theo một người chim!
- Người chim?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Tái Mẫu Đan cùng Hầu Tam cũng có chút mộng.
Tại đại lục lăn lộn lâu như vậy, còn lần đầu tiên nghe nói người chim, đây là vật gì?
Bên ngoài Thiết Cốt Thành.
Một đầu đại bàng thể trạng to lớn huy động cánh, cuốn lên từng đợt cuồng phong, trên lưng đứng một thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
Tổ Long Thành, Long Chấn Vũ.
Người chim trong miệng Diệp Nam Tu nói chính là Long Chấn Vũ cưỡi chim!
- Mẹ nó, người kia là ai, vậy mà cưỡi một đầu phi cầm hung thú?
- Không tầm thường!
Võ giả chuẩn bị vào thành chấn kinh.
Tại Vạn Thế Đại Lục, thuần phục khó khăn nhất cũng là loại hung thú bay lượn bầu trời này, thiếu niên đứng phía trên, nguy nhưng bất động, thực lực tất nhiên mạnh mẽ!
- A.
Có người chỉ chỗ cửa thành, nói:
- Đây không phải Tôn thành chủ Long Hổ Thành sao?
- Chẳng lẽ tới trả thù?
- Có náo nhiệt để xem rồi!
- Tám Vũ Vương bị giam, Tôn thành chủ lần này đến đây, khẳng định báo thù, thiếu niên cưỡi ưng kia có lẽ là trợ thủ hắn mời tới!
Đám người nghị luận.
Tôn Thừa Ứng nghe bọn họ nói thế, biểu lộ rất ngạo nghễ.
Bản Thành chủ mời tới người giúp đỡ, nhưng là dòng chính mạnh nhất trong ba đời Long gia thập nhị tinh thành!
Nói ra, có hoảng sợ chết các ngươi hay không!
Xoát.
Long Chấn Vũ từ lưng chim ưng nhảy xuống, rơi trước cửa thành, Hắc Vũ Lăng Ưng hóa thành hình thái Mini, nhẹ nhàng rơi trên bả vai hắn.
Mọi người đều kinh hãi!
Ưng thú lớn như vậy lại còn thu nhỏ được, cũng quá khoa trương rồi.
Long Chấn Vũ cười nói:
- Tôn thành chủ, đây chính là Thiết Cốt Thành?
Tôn Thừa Ứng vội vàng khom lưng, mỉm cười nói:
- Không sai.
Mọi người có chút mộng.
Thành chủ Ngũ tinh thành vậy mà khúm núm đối với một thiếu niên, thân phận thiếu niên này không tầm thường!
Long Chấn Vũ nhìn về phía nội thành, ánh mắt thấu phát ánh sáng, phảng phất xuyên thấu hết thảy, nói:
- Có trận pháp phòng ngự tồn tại, còn ẩn chứa hai loại khác, do tên Thành chủ gọi là Vân Phi Dương sáng tạo ra sao?
Người này vậy mà liếc một cái đã nhìn ra đại trận liên hoàn.
- Còn có hai loại khác?
Tôn Thừa Ứng chấn kinh.
Bao phủ một tòa thành đã đủ khoa trương, lại còn tồn tại trận pháp ẩn giấu, đến cùng làm sao làm được?
Long Chấn Vũ nói:
- Thật muốn biết đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận này.
Bình luận facebook