Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351: Đối thủ mạnh mẽ, huyết dịch sôi trào!
Long Chấn Vũ xuất hiện tại Thiết Cốt Thành, làm cho Võ giả nơi đây sợ hãi, khi hắn nói ra câu chúng ta tới đánh một trận, càng làm cho mọi người ngây ra như phỗng.
Đệ nhất thiên tài Đại lục, Thành chủ tương lai của Tổ Long Thành, vậy mà cách xa vạn lý đến tìm Vân Phi Dương quyết đấu?
Trời của ta ơi.
Điều này vinh hạnh bực nào!
Danh hiệu Long Chấn Vũ quá mạnh, mọi người hâm mộ Vân Phi Dương, có thể kinh động thiên tài như thế đến giao đấu.
Đương nhiên.
Tất cả mọi người nhận định, đối mặt đệ nhất thiên tài đại lục, Vân Phi Dương sẽ bị đánh rất thảm, nếu như là mình sẽ cự tuyệt ứng chiến, địa vị và thực lực cách quá xa, không ai châm biếm khi cự tuyệt cả.
- Có thể.
Vân Phi Dương cười nói:
- Mời ra thành đánh một trận.
Đáp ứng?
Mọi người trợn tròn mắt.
Đây chính là đệ nhất thiên tài đại lục, Thành chủ tương lai của thập nhị tinh thành, đầu óc tiểu tử này có phải có vấn đề, hắn nghĩ mình có thể ngăn chặn ba mươi vạn đại quân, giam tám Vũ Vương đã vênh váo trùng thiên?
- Được.
Long Chấn Vũ nhìn về phía Lương Âm, lại nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, ôn tồn lễ độ cười một tiếng, đi qua trận pháp, tiêu sái nhảy ra ngoài.
Trong con Vân Phi Dương ngươi hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn đi đến trước mặt La Mục, bắt tay phải hắn kéo lên, nói:
- Không có sao chứ.
- Không…
La Mục vừa nói thì lộ đại biến. Bởi vì, lực lượng kỳ quái đoạn thời gian trước vừa mới ngưng tụ đang bị cưỡng ép hấp thu!
Vân Phi Dương bạo phát Thần lực oanh sát 10 ngàn binh lính, kích phát đầu văn tuyến Thần Cách thứ nhấtcủa Lương Âm, La Mục tại Tụ Linh Trận điều dưỡng, cũng bị kích phát.
Lúc đó tên kia rất hưng phấn, bởi vì cánh tay phải ngưng tụ ra lực lượng rất khủng bố, một khi thi triển đi ra, tuyệt đối có thể đánh Vân Phi Dương!
Bi kịch là một chút xíu Thần lực vừa hình thành lại bị tên kia trực tiếp hấp thu, một điểm không có để lại.
Vân Phi Dương vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
- Đây là ta thiếu ngươi.
La Mục xém chút khóc.
Cực khổ ngưng tụ ra một cỗ năng lượng không biết là gì đã bị cứng rắn hút đi, mình còn ngược hắn thế nào!
Bên ngoài Thiết Cốt Thành.
Trên chiến trường tràn ngập vong linh oán khí.
Long Chấn Vũ đứng đó, có thể nói phong độ nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang. Vân Phi Dương đứng đối diện, Thần Văn cánh tay phải, như ẩn như hiện.
Hấp thu một tia Thần lực trong thân thể La Mục, văn tuyến Thần Cách hắn được bổ sung, át chủ bài mạnh nhất đã khôi phục.
Nhìn ra được.
Đối mặt thiên tài như Long Chấn Vũ, Vân Phi Dương cũng hiểu, muốn đánh bại hắn, có lẽ cần phải vận dụng át chủ bài mạnh nhất.
- Tiểu tử.
Tôn Thừa Ứng đứng xa xa, cười lạnh không thôi:
- Dám cùng Long thiếu gia giao đấu, thật chê mệnh mình quá dài.
- Như thế cũng tốt.
- Đợi ngươi bị trọng thương, đấu giá không thể tiến hành. Đến lúc đó, bản Thành chủ có thể xuất binh, giẫm nát lãnh địa của ngươi, để ngươi hiểu rõ kết quả khi đắc tội Long Hổ Thành ta!
Nghĩ tới đây.
Nụ cười trên mặt Tôn thành chủ ngày càng thịnh, giống như nhìn thấy đến hình ảnh lúc tên kia bị Long Chấn Vũ đánh tan, hiện ra thần sắc bất lực rồi đến hình ảnh binh lính của mình đạp nát Thiết Cốt thành bắt giữ hắn ra lệnh chém, hình ảnh ấy, biểu cảm ấy thật sung sướng làm sao!
Nơi xa, rất nhiều Võ giả tụ tập, các đại gia tộc tới tham gia đấu giá cũng đứng trên tường thành, nhao nhao nghị luận.
- Long Chấn Vũ – thập nhị tinh Tổ Long Thành?
- Thiên tài cường đại như thế, như thế nào tới loại địa phương thâm sơn cùng cốc này?
- Vân thành chủ thảm rồi
- Long Chấn Vũ là người có khả năng đứng đầu thiên tài thi đấu ba năm sau, đừng nhìn Vân Phi Dương có chút danh khí, cùng dạng thiên tài này so, quả thực như một cái ở trên trời, một cái dưới đất.
Rất nhiều Võ giả không coi trọng Vân Phi Dương cũng có thể hiểu.
Vạn Thế Đại Lục nhân khẩu vô cùng to lớn, số lượng thiếu niên Võ giả như cát mịn bờ sông, đếm mãi không hết, có thể từ đó trổ hết tài năng, thu hoạch được danh hiệu đệ nhất thiên tài, không phải dể dàng.
Nếu như Vân Phi Dương có thể chiến thắng đối thủ như thế, chẳng khác nào vô địch cùng thế hệ, chỉ có ngu ngốc mới sẽ tin, hắn chiến thắng Long Chấn Vũ!
Thực tế.
Vân Phi Dương cũng rất cẩn thận, bởi vì Long Chấn Vũ không có bạo phát ra khí tràng gì, nhưng khí tức vô hình phát ra để hắn khó có thể phán định, mình có thể chiến thắng hay không.
Loại cảm giác này dù Trương Hằng năm đó mạnh hơn mình một đại cảnh giới cũng không xuất hiện.
- Thiên tài Phàm Giới đây sao?
Vân Phi Dương nói thầm.
- Quả nhiên không khiến ta thất vọng!
Kiếp trước là Chiến Thần, cho nên hắn vô cùng hiếu chiến.
Hắn khát vọng chạm phải đối thủ ngang tầm. Như thế, mới có thể thoải mái lâm ly đánh một trận, mà không phải miểu sát đối thủ. Bởi vì, miểu sát không có ý nghĩa.
Đột nhiên.
Vân Phi Dương cười.
Máu trong cơ thể hắn sôi trào!
Trấn áp vạn năm, trọng sinh đến nay, huyết dịch Vân Phi Dương lần thứ nhất sôi trào, lần thứ nhất chân chính có dục vọng chiến đấu, sau khi huyết dịch sôi trào, quanh thân hiện ra khí tức mắt thường không cách nào nhìn thấy.
Dùng từ Vạn Thế Đại Lục để hình dung, đây là Chiến Cảnh.
Dùng từ thần giới để hình dung, cái này là Chiến Thần Đồ Ma cảnh!
Chưa chiến đã tiến vào cảnh giới này.
Toàn bộ Vạn Thế Đại Lục, ai có thể làm được!
Phát giác được chiến ý lạnh lùng, Long Chấn Vũ ngạc nhiên nói:
- Ngươi giống như rất mạnh.
Vân Phi Dương nhìn không thấu hắn, hắn cũng nhìn không thấu Vân Phi Dương, đồng dạng cảm giác được, muốn thắng sẽ rất phiền phức, loại cảm giác này chỉ có đối mặt những Võ giả Thập Tinh cùng thế hệ mới xuất hiện.
Không nghĩ tới khu vực Đông Nam lại có thiên tài dạng này. Xem ra, lần này phụng chỉ phụ thân đến đây rất đúng!
Con ngươi Long Chấn Vũ lóe ra vẻ nghiêm túc, không có chút nào xem thường, nghiêm chỉnh coi như đối thủ chân chính đối đãi, quanh thân cũng hiện ra khí tức kỳ quái!
- Hả?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Từ khí tức đối phương hắn bắt được một tia Long Uy. Chẳng lẽ, kẻ này là hậu nhân Long tộc?
Long tộc là một tộc quần khác tại Thần Giới.
Không giống với Thần tộc, Ma tộc, Yêu tộc, nhân khẩu Long tộc cực kỳ thưa thớt, cường giả đứng đầu trong tộc không kém gì Thần Quân. Mà nghe nói, Vương giả Long tộc suýt nữa rung chuyển Thần Chủ chi vị của Đế Quân Thiên.
- Nếu như là hậu nhân Long tộc, một trận chiến này thú vị.
Vân Phi Dương cười.
Thần tộc từng cùng Long tộc tổ chức một trận thiên tài quyết đấu, hắn vừa mới quật khởi tại Thần Giới chủ động xin đi giết giặc, kết quả không ai để ý tới. Kết quả Thần tộc bị thiên tài Long tộc đánh mặt mày xám xịt, thất bại kết thúc.
Bây giờ.
Trọng sinh ra, Thần Cách vỡ vụn, chỉ như phàm nhân, đối mặt thiên tài nắm giữ huyết mạch Long tộc, tương đương với trận chiến năm ấy.
Mình muốn đền tiếc nuối bù kiếp trước, dùng thực lực chứng minh cho đám hỗn đản kia nhìn, năm đó không phái lão tử ra sân ngu xuẩn đến cỡ nào!
Hai người đứng trên chiến trường, tuy chưa xuất thủ, đã ngưng tụ ra chiến ý, bầu không khí ngưng tụ giữa không trung, trôi hướng Thiết Cốt Thành làm mọi người không rét mà run.
Đột nhiên.
Bọn họ cảm giác hai người kia không còn là hai thiếu niên nữa, mà chính là hai cao thủ đỉnh tiêm. Có lẽ, một giây sau, sẽ bày ra chiến đấu cực kỳ đặc sắc!
Tôn Thừa Ứng đang miên man bất định lại trợn tròn mắt
Hắn không ngờ một Đông Lăng Quận nho nhỏ sẽ xuất hiện thiên tài dám đứng trước mặt đệ nhất thiên tài đại lục, không những không tự ti mặc cảm mà còn bộc phát ra hơi thở không kém gì đối phương!
Đệ nhất thiên tài Đại lục, Thành chủ tương lai của Tổ Long Thành, vậy mà cách xa vạn lý đến tìm Vân Phi Dương quyết đấu?
Trời của ta ơi.
Điều này vinh hạnh bực nào!
Danh hiệu Long Chấn Vũ quá mạnh, mọi người hâm mộ Vân Phi Dương, có thể kinh động thiên tài như thế đến giao đấu.
Đương nhiên.
Tất cả mọi người nhận định, đối mặt đệ nhất thiên tài đại lục, Vân Phi Dương sẽ bị đánh rất thảm, nếu như là mình sẽ cự tuyệt ứng chiến, địa vị và thực lực cách quá xa, không ai châm biếm khi cự tuyệt cả.
- Có thể.
Vân Phi Dương cười nói:
- Mời ra thành đánh một trận.
Đáp ứng?
Mọi người trợn tròn mắt.
Đây chính là đệ nhất thiên tài đại lục, Thành chủ tương lai của thập nhị tinh thành, đầu óc tiểu tử này có phải có vấn đề, hắn nghĩ mình có thể ngăn chặn ba mươi vạn đại quân, giam tám Vũ Vương đã vênh váo trùng thiên?
- Được.
Long Chấn Vũ nhìn về phía Lương Âm, lại nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, ôn tồn lễ độ cười một tiếng, đi qua trận pháp, tiêu sái nhảy ra ngoài.
Trong con Vân Phi Dương ngươi hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn đi đến trước mặt La Mục, bắt tay phải hắn kéo lên, nói:
- Không có sao chứ.
- Không…
La Mục vừa nói thì lộ đại biến. Bởi vì, lực lượng kỳ quái đoạn thời gian trước vừa mới ngưng tụ đang bị cưỡng ép hấp thu!
Vân Phi Dương bạo phát Thần lực oanh sát 10 ngàn binh lính, kích phát đầu văn tuyến Thần Cách thứ nhấtcủa Lương Âm, La Mục tại Tụ Linh Trận điều dưỡng, cũng bị kích phát.
Lúc đó tên kia rất hưng phấn, bởi vì cánh tay phải ngưng tụ ra lực lượng rất khủng bố, một khi thi triển đi ra, tuyệt đối có thể đánh Vân Phi Dương!
Bi kịch là một chút xíu Thần lực vừa hình thành lại bị tên kia trực tiếp hấp thu, một điểm không có để lại.
Vân Phi Dương vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
- Đây là ta thiếu ngươi.
La Mục xém chút khóc.
Cực khổ ngưng tụ ra một cỗ năng lượng không biết là gì đã bị cứng rắn hút đi, mình còn ngược hắn thế nào!
Bên ngoài Thiết Cốt Thành.
Trên chiến trường tràn ngập vong linh oán khí.
Long Chấn Vũ đứng đó, có thể nói phong độ nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang. Vân Phi Dương đứng đối diện, Thần Văn cánh tay phải, như ẩn như hiện.
Hấp thu một tia Thần lực trong thân thể La Mục, văn tuyến Thần Cách hắn được bổ sung, át chủ bài mạnh nhất đã khôi phục.
Nhìn ra được.
Đối mặt thiên tài như Long Chấn Vũ, Vân Phi Dương cũng hiểu, muốn đánh bại hắn, có lẽ cần phải vận dụng át chủ bài mạnh nhất.
- Tiểu tử.
Tôn Thừa Ứng đứng xa xa, cười lạnh không thôi:
- Dám cùng Long thiếu gia giao đấu, thật chê mệnh mình quá dài.
- Như thế cũng tốt.
- Đợi ngươi bị trọng thương, đấu giá không thể tiến hành. Đến lúc đó, bản Thành chủ có thể xuất binh, giẫm nát lãnh địa của ngươi, để ngươi hiểu rõ kết quả khi đắc tội Long Hổ Thành ta!
Nghĩ tới đây.
Nụ cười trên mặt Tôn thành chủ ngày càng thịnh, giống như nhìn thấy đến hình ảnh lúc tên kia bị Long Chấn Vũ đánh tan, hiện ra thần sắc bất lực rồi đến hình ảnh binh lính của mình đạp nát Thiết Cốt thành bắt giữ hắn ra lệnh chém, hình ảnh ấy, biểu cảm ấy thật sung sướng làm sao!
Nơi xa, rất nhiều Võ giả tụ tập, các đại gia tộc tới tham gia đấu giá cũng đứng trên tường thành, nhao nhao nghị luận.
- Long Chấn Vũ – thập nhị tinh Tổ Long Thành?
- Thiên tài cường đại như thế, như thế nào tới loại địa phương thâm sơn cùng cốc này?
- Vân thành chủ thảm rồi
- Long Chấn Vũ là người có khả năng đứng đầu thiên tài thi đấu ba năm sau, đừng nhìn Vân Phi Dương có chút danh khí, cùng dạng thiên tài này so, quả thực như một cái ở trên trời, một cái dưới đất.
Rất nhiều Võ giả không coi trọng Vân Phi Dương cũng có thể hiểu.
Vạn Thế Đại Lục nhân khẩu vô cùng to lớn, số lượng thiếu niên Võ giả như cát mịn bờ sông, đếm mãi không hết, có thể từ đó trổ hết tài năng, thu hoạch được danh hiệu đệ nhất thiên tài, không phải dể dàng.
Nếu như Vân Phi Dương có thể chiến thắng đối thủ như thế, chẳng khác nào vô địch cùng thế hệ, chỉ có ngu ngốc mới sẽ tin, hắn chiến thắng Long Chấn Vũ!
Thực tế.
Vân Phi Dương cũng rất cẩn thận, bởi vì Long Chấn Vũ không có bạo phát ra khí tràng gì, nhưng khí tức vô hình phát ra để hắn khó có thể phán định, mình có thể chiến thắng hay không.
Loại cảm giác này dù Trương Hằng năm đó mạnh hơn mình một đại cảnh giới cũng không xuất hiện.
- Thiên tài Phàm Giới đây sao?
Vân Phi Dương nói thầm.
- Quả nhiên không khiến ta thất vọng!
Kiếp trước là Chiến Thần, cho nên hắn vô cùng hiếu chiến.
Hắn khát vọng chạm phải đối thủ ngang tầm. Như thế, mới có thể thoải mái lâm ly đánh một trận, mà không phải miểu sát đối thủ. Bởi vì, miểu sát không có ý nghĩa.
Đột nhiên.
Vân Phi Dương cười.
Máu trong cơ thể hắn sôi trào!
Trấn áp vạn năm, trọng sinh đến nay, huyết dịch Vân Phi Dương lần thứ nhất sôi trào, lần thứ nhất chân chính có dục vọng chiến đấu, sau khi huyết dịch sôi trào, quanh thân hiện ra khí tức mắt thường không cách nào nhìn thấy.
Dùng từ Vạn Thế Đại Lục để hình dung, đây là Chiến Cảnh.
Dùng từ thần giới để hình dung, cái này là Chiến Thần Đồ Ma cảnh!
Chưa chiến đã tiến vào cảnh giới này.
Toàn bộ Vạn Thế Đại Lục, ai có thể làm được!
Phát giác được chiến ý lạnh lùng, Long Chấn Vũ ngạc nhiên nói:
- Ngươi giống như rất mạnh.
Vân Phi Dương nhìn không thấu hắn, hắn cũng nhìn không thấu Vân Phi Dương, đồng dạng cảm giác được, muốn thắng sẽ rất phiền phức, loại cảm giác này chỉ có đối mặt những Võ giả Thập Tinh cùng thế hệ mới xuất hiện.
Không nghĩ tới khu vực Đông Nam lại có thiên tài dạng này. Xem ra, lần này phụng chỉ phụ thân đến đây rất đúng!
Con ngươi Long Chấn Vũ lóe ra vẻ nghiêm túc, không có chút nào xem thường, nghiêm chỉnh coi như đối thủ chân chính đối đãi, quanh thân cũng hiện ra khí tức kỳ quái!
- Hả?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Từ khí tức đối phương hắn bắt được một tia Long Uy. Chẳng lẽ, kẻ này là hậu nhân Long tộc?
Long tộc là một tộc quần khác tại Thần Giới.
Không giống với Thần tộc, Ma tộc, Yêu tộc, nhân khẩu Long tộc cực kỳ thưa thớt, cường giả đứng đầu trong tộc không kém gì Thần Quân. Mà nghe nói, Vương giả Long tộc suýt nữa rung chuyển Thần Chủ chi vị của Đế Quân Thiên.
- Nếu như là hậu nhân Long tộc, một trận chiến này thú vị.
Vân Phi Dương cười.
Thần tộc từng cùng Long tộc tổ chức một trận thiên tài quyết đấu, hắn vừa mới quật khởi tại Thần Giới chủ động xin đi giết giặc, kết quả không ai để ý tới. Kết quả Thần tộc bị thiên tài Long tộc đánh mặt mày xám xịt, thất bại kết thúc.
Bây giờ.
Trọng sinh ra, Thần Cách vỡ vụn, chỉ như phàm nhân, đối mặt thiên tài nắm giữ huyết mạch Long tộc, tương đương với trận chiến năm ấy.
Mình muốn đền tiếc nuối bù kiếp trước, dùng thực lực chứng minh cho đám hỗn đản kia nhìn, năm đó không phái lão tử ra sân ngu xuẩn đến cỡ nào!
Hai người đứng trên chiến trường, tuy chưa xuất thủ, đã ngưng tụ ra chiến ý, bầu không khí ngưng tụ giữa không trung, trôi hướng Thiết Cốt Thành làm mọi người không rét mà run.
Đột nhiên.
Bọn họ cảm giác hai người kia không còn là hai thiếu niên nữa, mà chính là hai cao thủ đỉnh tiêm. Có lẽ, một giây sau, sẽ bày ra chiến đấu cực kỳ đặc sắc!
Tôn Thừa Ứng đang miên man bất định lại trợn tròn mắt
Hắn không ngờ một Đông Lăng Quận nho nhỏ sẽ xuất hiện thiên tài dám đứng trước mặt đệ nhất thiên tài đại lục, không những không tự ti mặc cảm mà còn bộc phát ra hơi thở không kém gì đối phương!
Bình luận facebook