Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 460: Đối chiến Linh Vương đỉnh phong
Sau khi Vân Phi Dương nói ra này, cường giả Linh Vương Thác Bạt bộ lạc nhất thời cười rộ lên.
Một dũng sĩ tiểu bộ lạc lại muốn cho chúng ta đều chết ở chỗ này, cuồng thành dạng này, quả thật buồn cười.
- Tiền bối!
Tát Mỗ phẫn nộ nói:
- Xin động thủ!
Con mình bị giết để hắn phẫn nộ đến cực hạn.
Hắn muốn tên này lập tức chết ngay!
Hắn muốn Trà bộ lạc chôn cùng!
- Ừm.
Thác Bạt Ngạo gật gật đầu, một bước phóng ra, Ma khí quanh thân bạo phát, đánh tới Vân Phi Dương, trong lúc xuất thủ, ngưng tụ lực kình tám trăm trọng.
Quả nhiên.
Thực lực Linh Vương đỉnh phong mạnh mẽ, hơn xa nhân loại Vũ Vương đỉnh phong.
Vân Phi Dương không sợ hãi, trường thương vung lên, kình khí cường đại bạo phát, chính diện nghênh đón.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Quyền đầu Thác Bạt Ngạo đánh vào đầu thương, lực lượng bạo liệt lộng hành quấy rối bốn phía, khiến tường thành đơn sơ nháy mắt sụp đổ.
Xoát!
Vân Phi Dương lui nhanh về phía sau, bay ra hơn mười trượng, mới có thể dừng lại, trên mặt hiện ra hưng phấn, bởi vì tên Linh Vương đỉnh phong này rất mạnh!
Từ sơn cốc đi ra.
Lần đầu tiên hắn đụng phải đối thủ có thực lực ngang mình.
Thác Bạt Ngạo cũng lui nhanh hơn mười trượng, thần sắc hoảng hốt, lực kình đối phương không yếu hơn mình.
- Không ngờ tiểu bộ lạc này còn có cao thủ.
Hắn lãnh đạm nói:
- Khó trách khẩu xuất cuồng ngôn.
Vân Phi Dương tiện tay vứt bỏ trường thương, bởi vì sau khi đối bính một chiêu, đầu thương đã vỡ vụn.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, Thác Bạt Ngạo lần nữa xông đến, quyền đầu ẩn chứa Ma khí mang theo kình khí cường đại oanh đến, mà lần này lực kình đã tăng lên ngàn trọng!
Tên này quá mãnh liệt.
Bành!
Vân Phi Dương ngăn lại một chiêu này, thân thể lần nữa lui nhanh, Thác Bạt Ngạo đuổi kịp, từng quyền lạnh lùng đập tới, mỗi một lần đều là ngàn trọng, lực kình còn không ngừng tăng vọt!
Bành bành bành!
Trong khoảnh khắc, hai người đánh bảy tám chiêu.
Dưới lực kình lộng hành quấy rối, tường thành Trà bộ lạc đổ sụp không ít, rất nhiều phòng ốc cũng bị phá hủy.
Rất nhiều Ma Linh cũng không thèm để ý, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên trời, bọn hắn sợ Vân Phi Dương không địch lại, đến lúc Vân Phi Dương thua, hủy hoại cũng không chỉ phòng ốc cùng thành tường.
Đối mặt Thác Bạt Ngạo cuồng oanh loạn tạc, tuy Vân Phi Dương một mực lui nhanh, nhưng nhìn qua không lo ngại.
Nguyên lai, Linh Vương đỉnh phong mạnh như vậy
Vân Phi Dương lần nữa ngăn lại công kích của đối phương, mặt hiện ra vẻ nghiêm túc.
Không nên xem thường Linh Vương đỉnh phong.
Nếu như dựa theo thực lực nhân loại phân chia, loại cường giả cấp bậc này phải tính là nửa Vũ Hoàng.
Nếu như đổi lại tuổi trẻ tuấn kiệt như Long Chấn Vũ sợ đã sớm bị đánh thành đầu heo.
Thác Bạt Ngạo đánh lâu không xong, cũng giận dữ không thôi, hắn dừng tiến công, hai tay ngưng tụ Ma Linh bàng bạc hóa thành một hắc thủ hung hăng đè tới.
Hắc thủ ẩn chứa lực kình đến một ngàn ba trăm trọng!
Thần sắc Vân Phi Dương biến đổi, thi triển thân pháp lui lại phía sau, cũng may tốc độ của hắn cực nhanh, né khỏi khu vực đại thủ công kích.
Hắn né tránh.
Ma Linh nội thành lại gặp ương.
Cự đại hắc thủ đánh hụt ầm vang áp xuống, trực tiếp đè ép mảng lớn phòng ốc, trăm tên Ma Linh bên trong nháy mắt bị trấn áp thành hư vô.
Đáng giận!
Vân Phi Dương giận không nhịn nổi, nhưng cũng bất lực. Đối mặt một Linh Vương đỉnh phong đã gian nan, nếu như lại tới một tên, mình chỉ có thể chạy.
Trọng sinh đến nay.
Trừ cường giả cảnh giới quá cao ra, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác lực bất tòng tâm.
Đương nhiên.
Nghiên cứu nguyên nhân.
Cũng vì thương thế hắn vừa khỏi, tay phải không có cảm giác, thực lực bị ảnh hưởng.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Cầm kiếm tới!
Phía dưới Lâm Chỉ Khê vung tay lên, Hàn Thiên Kiếm hóa thành lưu quang bay ra ngoài.
Ba.
Vân Phi Dương tiếp được kiếm, chiến ý dâng lên. Nhưng vào lúc này, Thác Bạt Ngạo cực tốc bay tới, Ma khí lần nữa ngưng tụ, hình thành cự đại hắc thủ, lần nữa trấn áp xuống.
Keng!
Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, lưu quang lóe lên.
Kiếm khí sắc bén hóa thành nguyệt nha bắn ra, đánh về phía cự đại hắc thủ.
Xoát!
Một kiếm xẹt qua.
Hắc thủ bị chém ra hai nửa, Ma khí trong nháy mắt vỡ nát.
- Hả?
Thác Bạt Ngạo ngạc nhiên không thôi.
- Chết đi cho ta! Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương bước ra một bước, kiếm khí cường thế bạo phát, cấp tốc ngưng tụ, hóa thành kiếm khí cao hơn mười trượng!
Nhất Kiếm Trảm Thương Khung.
Đối mặt cường giả như Thác Bạt Ngạo, tên này lần nữa thi triển Thất phẩm kiếm kỹ!
Tuy một kiếm này không có ngưng tụ hàn băng của Lâm Chỉ Khê cùng Tâm Hỏa của Lương Âm, nhưng uy lực dị thường kinh khủng, mà được Hàn Thiên Kiếm gia trì khí thế, tăng phúc cực cao!
Sắc mặt Thác Bạt Ngạo đại biến.
Hắn đã ngửi được mùi nguy hiểm, vô thức muốn rút lui, nhưng kiếm khí được Kiếm Hồn thao túng tuyệt đối sẽ không cho hắn chạy.
Xoạt!
Kiếm khí ầm vang chém xuống.
Bầu trời Tiểu thế giới nhất thời vặn vẹo như có thể bị chém ra một khe hở!
- Không!
Thác Bạt Ngạo rống lớn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí trảm xuống, bất quá, tại thời khắc nguy nan, hắn vẫn miễn cưỡng tránh đi chỗ hiểm.
Phốc xích!
Âm thanh tê liệt vang vọng bầu trời.
Kiếm khí to lớn chém vào thân Thác Bạt Ngạo, cánh tay phải của hắn bị chém rụng, máu tươi phun ra tràn ngập không trung.
Tê!
Một tay Thác Bạt Ngạo che vết thương, thần sắc dữ tợn, thân thể Ma Linh Tộc cũng là máu thịt, bị Kiếm Khí cường thế trảm rơi một tay, thống khổ mang đến cực nghiêm trọng.
Nhân lúc hắn bệnh, đòi mạng hắn!
Vân Phi Dương xuất hiện trước người Thác Bạt Ngạo, một vòng hàn quang xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, một Linh Vương đỉnh phong khác đột nhiên xuất hiện, nắm đấm sắt tản ra u ám, trực tiếp đánh nát kiếm khí.
- Tiểu tử, ngươi thật có tài.
Cường giả vừa xuất hiện tên Thác Bạt Kình, thực lực tương xứng Thác Bạt Ngạo, nhưng trên nắm tay lại có một kiện trang bị đặc thù, trang bị này dung nhập Ma khí, không gì không phá.
Xoát.
Đột nhiên, hắn ném Thác Bạt Ngạo ra, nắm đấm sắt vung đến, ánh sáng u ám lấp lóe, tràn ngập khí thế lạnh lùng.
Vân Phi Dương giơ kiếm chém tới, nhưng nghe đinh một tiếng, Hàn Thiên Kiếm chém vào trên nắm tay đối phương phun ra hỏa quang, phản lực hình thành bắn ngược kiếm thể.
Xoát.
Vân Phi Dương bị đánh bay ra ngoài.
Khi hắn ổn định thân thể, bàn tay cầm kiếm run lên, thầm nghĩ:
- Không phải trang bị do Ám Kim thạch chế tạo ra chứ?
Trong tiểu thế giới dựng dục một loại Khoáng vật tên Ám Kim Thạch, nó cực cứng cực dai, đao kiếm khó phá, xem như khoáng thạch cao cấp.
Xoát!
Thác Bạt Kình xông lại, nắm đấm sắt lần nữa vung đến, bởi vì Ma khí dung nhập, lực kình còn cao hơn khi Thác Bạt Ngạo xuất chiêu.
- Dừng tay!
Nhưng vào lúc này, thanh âm lạnh như băng đằng sau truyền đến.
Thác Bạt Kình khẽ giật mình, quay người nhìn lại thấy Lâm Chỉ Khê đứng phía sau, một thanh kiếm bảy thước gác trên cổ Thác Bạt Ngạo. Còn ba tên Linh Vương đi theo đã rơi trên mặt đất, quanh thân bị tầng băng thật dày bao phủ.
Cái này…
Thác Bạt Kình ngây người.
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, Hàn Thiên Kiếm đâm tới, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Phốc xích!
Thác Bạt Kình phân tâm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đâm xuyên ngực, thân thể hắn bị Vân Phi Dương từ trên cao áp xuống.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, bụi đất lan tràn.
Một dũng sĩ tiểu bộ lạc lại muốn cho chúng ta đều chết ở chỗ này, cuồng thành dạng này, quả thật buồn cười.
- Tiền bối!
Tát Mỗ phẫn nộ nói:
- Xin động thủ!
Con mình bị giết để hắn phẫn nộ đến cực hạn.
Hắn muốn tên này lập tức chết ngay!
Hắn muốn Trà bộ lạc chôn cùng!
- Ừm.
Thác Bạt Ngạo gật gật đầu, một bước phóng ra, Ma khí quanh thân bạo phát, đánh tới Vân Phi Dương, trong lúc xuất thủ, ngưng tụ lực kình tám trăm trọng.
Quả nhiên.
Thực lực Linh Vương đỉnh phong mạnh mẽ, hơn xa nhân loại Vũ Vương đỉnh phong.
Vân Phi Dương không sợ hãi, trường thương vung lên, kình khí cường đại bạo phát, chính diện nghênh đón.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Quyền đầu Thác Bạt Ngạo đánh vào đầu thương, lực lượng bạo liệt lộng hành quấy rối bốn phía, khiến tường thành đơn sơ nháy mắt sụp đổ.
Xoát!
Vân Phi Dương lui nhanh về phía sau, bay ra hơn mười trượng, mới có thể dừng lại, trên mặt hiện ra hưng phấn, bởi vì tên Linh Vương đỉnh phong này rất mạnh!
Từ sơn cốc đi ra.
Lần đầu tiên hắn đụng phải đối thủ có thực lực ngang mình.
Thác Bạt Ngạo cũng lui nhanh hơn mười trượng, thần sắc hoảng hốt, lực kình đối phương không yếu hơn mình.
- Không ngờ tiểu bộ lạc này còn có cao thủ.
Hắn lãnh đạm nói:
- Khó trách khẩu xuất cuồng ngôn.
Vân Phi Dương tiện tay vứt bỏ trường thương, bởi vì sau khi đối bính một chiêu, đầu thương đã vỡ vụn.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, Thác Bạt Ngạo lần nữa xông đến, quyền đầu ẩn chứa Ma khí mang theo kình khí cường đại oanh đến, mà lần này lực kình đã tăng lên ngàn trọng!
Tên này quá mãnh liệt.
Bành!
Vân Phi Dương ngăn lại một chiêu này, thân thể lần nữa lui nhanh, Thác Bạt Ngạo đuổi kịp, từng quyền lạnh lùng đập tới, mỗi một lần đều là ngàn trọng, lực kình còn không ngừng tăng vọt!
Bành bành bành!
Trong khoảnh khắc, hai người đánh bảy tám chiêu.
Dưới lực kình lộng hành quấy rối, tường thành Trà bộ lạc đổ sụp không ít, rất nhiều phòng ốc cũng bị phá hủy.
Rất nhiều Ma Linh cũng không thèm để ý, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên trời, bọn hắn sợ Vân Phi Dương không địch lại, đến lúc Vân Phi Dương thua, hủy hoại cũng không chỉ phòng ốc cùng thành tường.
Đối mặt Thác Bạt Ngạo cuồng oanh loạn tạc, tuy Vân Phi Dương một mực lui nhanh, nhưng nhìn qua không lo ngại.
Nguyên lai, Linh Vương đỉnh phong mạnh như vậy
Vân Phi Dương lần nữa ngăn lại công kích của đối phương, mặt hiện ra vẻ nghiêm túc.
Không nên xem thường Linh Vương đỉnh phong.
Nếu như dựa theo thực lực nhân loại phân chia, loại cường giả cấp bậc này phải tính là nửa Vũ Hoàng.
Nếu như đổi lại tuổi trẻ tuấn kiệt như Long Chấn Vũ sợ đã sớm bị đánh thành đầu heo.
Thác Bạt Ngạo đánh lâu không xong, cũng giận dữ không thôi, hắn dừng tiến công, hai tay ngưng tụ Ma Linh bàng bạc hóa thành một hắc thủ hung hăng đè tới.
Hắc thủ ẩn chứa lực kình đến một ngàn ba trăm trọng!
Thần sắc Vân Phi Dương biến đổi, thi triển thân pháp lui lại phía sau, cũng may tốc độ của hắn cực nhanh, né khỏi khu vực đại thủ công kích.
Hắn né tránh.
Ma Linh nội thành lại gặp ương.
Cự đại hắc thủ đánh hụt ầm vang áp xuống, trực tiếp đè ép mảng lớn phòng ốc, trăm tên Ma Linh bên trong nháy mắt bị trấn áp thành hư vô.
Đáng giận!
Vân Phi Dương giận không nhịn nổi, nhưng cũng bất lực. Đối mặt một Linh Vương đỉnh phong đã gian nan, nếu như lại tới một tên, mình chỉ có thể chạy.
Trọng sinh đến nay.
Trừ cường giả cảnh giới quá cao ra, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác lực bất tòng tâm.
Đương nhiên.
Nghiên cứu nguyên nhân.
Cũng vì thương thế hắn vừa khỏi, tay phải không có cảm giác, thực lực bị ảnh hưởng.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Cầm kiếm tới!
Phía dưới Lâm Chỉ Khê vung tay lên, Hàn Thiên Kiếm hóa thành lưu quang bay ra ngoài.
Ba.
Vân Phi Dương tiếp được kiếm, chiến ý dâng lên. Nhưng vào lúc này, Thác Bạt Ngạo cực tốc bay tới, Ma khí lần nữa ngưng tụ, hình thành cự đại hắc thủ, lần nữa trấn áp xuống.
Keng!
Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, lưu quang lóe lên.
Kiếm khí sắc bén hóa thành nguyệt nha bắn ra, đánh về phía cự đại hắc thủ.
Xoát!
Một kiếm xẹt qua.
Hắc thủ bị chém ra hai nửa, Ma khí trong nháy mắt vỡ nát.
- Hả?
Thác Bạt Ngạo ngạc nhiên không thôi.
- Chết đi cho ta! Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương bước ra một bước, kiếm khí cường thế bạo phát, cấp tốc ngưng tụ, hóa thành kiếm khí cao hơn mười trượng!
Nhất Kiếm Trảm Thương Khung.
Đối mặt cường giả như Thác Bạt Ngạo, tên này lần nữa thi triển Thất phẩm kiếm kỹ!
Tuy một kiếm này không có ngưng tụ hàn băng của Lâm Chỉ Khê cùng Tâm Hỏa của Lương Âm, nhưng uy lực dị thường kinh khủng, mà được Hàn Thiên Kiếm gia trì khí thế, tăng phúc cực cao!
Sắc mặt Thác Bạt Ngạo đại biến.
Hắn đã ngửi được mùi nguy hiểm, vô thức muốn rút lui, nhưng kiếm khí được Kiếm Hồn thao túng tuyệt đối sẽ không cho hắn chạy.
Xoạt!
Kiếm khí ầm vang chém xuống.
Bầu trời Tiểu thế giới nhất thời vặn vẹo như có thể bị chém ra một khe hở!
- Không!
Thác Bạt Ngạo rống lớn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí trảm xuống, bất quá, tại thời khắc nguy nan, hắn vẫn miễn cưỡng tránh đi chỗ hiểm.
Phốc xích!
Âm thanh tê liệt vang vọng bầu trời.
Kiếm khí to lớn chém vào thân Thác Bạt Ngạo, cánh tay phải của hắn bị chém rụng, máu tươi phun ra tràn ngập không trung.
Tê!
Một tay Thác Bạt Ngạo che vết thương, thần sắc dữ tợn, thân thể Ma Linh Tộc cũng là máu thịt, bị Kiếm Khí cường thế trảm rơi một tay, thống khổ mang đến cực nghiêm trọng.
Nhân lúc hắn bệnh, đòi mạng hắn!
Vân Phi Dương xuất hiện trước người Thác Bạt Ngạo, một vòng hàn quang xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, một Linh Vương đỉnh phong khác đột nhiên xuất hiện, nắm đấm sắt tản ra u ám, trực tiếp đánh nát kiếm khí.
- Tiểu tử, ngươi thật có tài.
Cường giả vừa xuất hiện tên Thác Bạt Kình, thực lực tương xứng Thác Bạt Ngạo, nhưng trên nắm tay lại có một kiện trang bị đặc thù, trang bị này dung nhập Ma khí, không gì không phá.
Xoát.
Đột nhiên, hắn ném Thác Bạt Ngạo ra, nắm đấm sắt vung đến, ánh sáng u ám lấp lóe, tràn ngập khí thế lạnh lùng.
Vân Phi Dương giơ kiếm chém tới, nhưng nghe đinh một tiếng, Hàn Thiên Kiếm chém vào trên nắm tay đối phương phun ra hỏa quang, phản lực hình thành bắn ngược kiếm thể.
Xoát.
Vân Phi Dương bị đánh bay ra ngoài.
Khi hắn ổn định thân thể, bàn tay cầm kiếm run lên, thầm nghĩ:
- Không phải trang bị do Ám Kim thạch chế tạo ra chứ?
Trong tiểu thế giới dựng dục một loại Khoáng vật tên Ám Kim Thạch, nó cực cứng cực dai, đao kiếm khó phá, xem như khoáng thạch cao cấp.
Xoát!
Thác Bạt Kình xông lại, nắm đấm sắt lần nữa vung đến, bởi vì Ma khí dung nhập, lực kình còn cao hơn khi Thác Bạt Ngạo xuất chiêu.
- Dừng tay!
Nhưng vào lúc này, thanh âm lạnh như băng đằng sau truyền đến.
Thác Bạt Kình khẽ giật mình, quay người nhìn lại thấy Lâm Chỉ Khê đứng phía sau, một thanh kiếm bảy thước gác trên cổ Thác Bạt Ngạo. Còn ba tên Linh Vương đi theo đã rơi trên mặt đất, quanh thân bị tầng băng thật dày bao phủ.
Cái này…
Thác Bạt Kình ngây người.
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, Hàn Thiên Kiếm đâm tới, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Phốc xích!
Thác Bạt Kình phân tâm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đâm xuyên ngực, thân thể hắn bị Vân Phi Dương từ trên cao áp xuống.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, bụi đất lan tràn.
Bình luận facebook