Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 462: Không nên tới gần ta
Toàn bộ cao thủ từ Thác Bạt bộ lạc đều bộ chết dưới kiếm Vân Phi Dương. Ma khí của họ thành thuốc bổ, dung nhập và Ma Hạch của hắn.
Nếu Ma Linh bình thường hấp thu Ma khí của sáu Linh Vương, kết quả chỉ có một, bạo thể mà chết.
Vân Phi Dương dựa vào Nghịch Thiên Quyết nghịch thiên cưỡng ép luyện hóa toàn bộ Ma khí, thực lực cũng từ Linh Sư đỉnh phong đột phá đến Linh Tông đỉnh phong!
Hai Linh Vương đỉnh phong, bốn Linh Vương trung kỳ, ma khí trong cơ thể chúng vô cùng to lớn.
Vân Phi Dương hấp thu luyện hóa toàn bộ, đề thăng một đại cảnh giới, không khỏi quá cứng ngắc.
Trên thực tế.
Tên này hấp thu rất nhiều Ma khí, nhưng được luyện hóa lại ít càng thêm ít, đại bộ phận đều bị Nghịch Thiên Quyết hóa giải.
Cảnh giới tuy đề bạt ít.
Nhưng trạng thái nhập ma lại càng lún càng sâu, giờ phút này, máu trong cơ thể hắn đã hoàn toàn hóa đen, trái tim bị tà khí thật dày bao phủ.
"A!"
Trong sân, Vân Phi Dương ôm đầu chịu đựng Ma khí lộng hành quấy rối, thống khổ hét thảm, con ngươi cũng dần dần thay đổi, càng đáng sợ hơn.
"Giết... Giết..."
Trong thức hải vang lên thanh âm đáng sợ quấy rối tâm thần hắn.
Lâm Chỉ Khê thấy hắn thống khổ, sau cùng đi qua, từ phía sau ôm hắn.
Thần sắc dữ tợn của Vân Phi Dương dần tỉnh táo lại, bởi vì sau lưng truyền lại cảm giác rét lạnh, như có tác dụng áp chế Ma khí, để thống khổ giảm bớt mấy phần.
"Xoát."
Vân Phi Dương xoay người, bắt lấy tay Lâm Chỉ Khê, âm u nói:
- Không nên tới gần ta!
Lực kình càng lúc càng lớn, cổ tay Lâm Chỉ Khê truyền đến thống khổ, nhưng điểm đau nhức ấy không có cách nào so với cái đau trong tâm.
"Hừ."
Vân Phi Dương buông nàng ra, đứng dậy rời đi.
Tát bộ lạc.
Vân Phi Dương ngạo nghễ đứng trước cửa thành, Tát Mỗ quỳ trên mặt đất, gương mặt kia đã không có chút huyết sắc, hai mắt ngập tơ máu.
- Tù trưởng!
Ma Linh cấp Linh Tông thủ thành của Tát bộ lạc giận dữ không thôi, nhưng không ai dám tiến lên.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Từ hôm nay trở đi, Tát bộ lạc bị xoá tên khỏi thế giới này.
"Xoát!"
"Xoát!"
Kiếm quang lấp lóe, Ma Linh nội thành nhao nhao vẫn lạc. Một khắc này, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
Tát Mỗ muốn rách cả mí mắt, phun ra mấy ngụm máu.
Trước đây không lâu, Sad hiến kế đi mời Thác Bạt bộ lạc, để hắn rất vui mừng, cho rằng nhi tử đã lớn, mình có thể yên tâm giao Tát bộ lạc cho hắn.
Kết quả đây.
Bởi vì con hắn, Tát bộ lạc nghênh đón một ác ma, cuối cùng bị xoá tên, không còn tồn tại.
Nếu như Sad còn sống, Tát Mỗ khẳng định tự mình bóp hắn chết!
Chiều dần.
Vân Phi Dương một người rời đi, bao gồm Tát Mỗ, Tát bộ lạc khoảng 100 ngàn người không còn ai sống.
Đây mới thực sự là đồ thành.
Sau khi Vân Phi Dương nhập ma, tính cách cải biến, không có thương hại, chỉ có lãnh huyết.
Vân Phi Dương tàn nhẫn vô tình cũng không phải hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma, hắn còn biết mục đích của mình là chinh phục toàn bộ Ma Linh Tộc.
Bất quá.
Bị Ma khí lộng hành quấy rối.
Nguyên tắc hiện tại của hắn là người nào không phục, sẽ chết!
Mà.
Sau khi về đến Trà bộ lạc, hắn triệu tập tới tất cả Ma Linh tới, sau đó thu tất cả vào tiểu thế giới, chia một khu vực độc lập cho bọn họ.
Người tuy thay đổi tàn bạo, nhưng IQ vẫn còn, chém giết cường giả Thác Bạt bộ lạc tất sẽ kinh động Ma Linh càng cường đại, cho nên vẫn tính trước đường chạy thì tốt hơn.
Sau khi sắp xếp cho tộc nhân Trà bộ lạc, Vân Phi Dương lên đường, hắn đã quyết định, thời gian theo sẽ tĩnh tâm tu luyện, đợi đến khi tu vi mạnh hơn, lại đi chinh phục Ma Linh Tộc.
Đây chắc là ưu điểm lớn nhất khi tính cách thay đổi.
- Đừng đi theo ta!
Hoang vu thổ địa, Vân Phi Dương vừa đi, vừa lạnh lùng nói, Lâm Chỉ Khê sau lưng vẫn đi theo hắn.
"Xoát."
Vân Phi Dương dừng lại, lạnh lẽo nhìn nàng, nói:
- Ngươi nghe không hiểu lời ta nói?
Lâm Chỉ Khê cắn môi mỏng, nói:
- Ta là thê tử huynh, huynh đi đâu, ta theo tới đó.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, âm u nói:
- Ta hiện tại thì thôi ngươi.
- Vân Phi Dương!
Lâm Chỉ Khê nói:
- Huynh đến cùng bị làm sao, có phải đang diễn trò không?!
Nàng rất hy vọng tên này đang đùa vô sỉ, hết thảy đều đang diễn kịch.
Đáng tiếc.
Vân Phi Dương cũng không phải đang biểu diễn, hắn lạnh lùng nói:
- Mau mau xéo đi, nếu không đừng trách ta trở mặt.
Nói rồi quay người đi tiếp.
Lâm Chỉ Khê vẫn theo sau.
"A!"
Vân Phi Dương ôm đầu, cả giận quát.
- Lâm Chỉ Khê, ngươi thật sự cho rằng ta không dám động thủ!
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:
- Động thủ đi.
"Keng!"
Vân Phi Dương rút Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, gác trên cổ nàng, lạnh lẽo quát.
- Mau mau xéo đi.
Lâm Chỉ Khê nhìn lấy hắn, thần sắc u oán, nước mắt xoát một chút rơi.
- Khóc?
Vân Phi Dương âm u cười một tiếng, nói:
- Nước mắt trong mắt nữ nhân, đều không đáng tiền như thế!
"Ông!"
Đột nhiên, Hàn Thiên Kiếm rung động rất nhỏ.
Kiếm Hồn phảng phất như cảm giác được chủ nhân của mình đã thay đổi, nỗ lực khống chế kiếm thể, dịch chuyển khỏi cổ Lâm Chỉ Khê, phát ra tiếng kiếm rất nhỏ.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Kiếm Hồn, ngươi đang ngỗ nghịch chống đối ta sao?
"Xoát!"
Hàn Thiên Kiếm tuột tay bay ngoài treo giữa không trung.
- Tốt a.
Vân Phi Dương quay người, lạnh lùng nói:
- Các ngươi đều có thể xéo đi.
Nhưng.
Lâm Chỉ Khê vẫn đi theo.
Hàn Thiên Kiếm cũng theo sát phía sau.
Lâm Chỉ Khê theo sau Vân Phi Dương, một tấc cũng không rời, đi thẳng sáu bảy ngày, hai người đến một khu vực quái thạch san sát, Ma khí cực kỳ nồng đậm.
- Tu luyện ngay chỗ này đi.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống.
Lâm Chỉ Khê yên tĩnh ngồi bên cạnh, không nói lời nào.
Nàng không biết, nam nhân này đến cùng làm sao, cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể một mực đi theo hắn.
Vân Phi Dương mặc kệ Lâm Chỉ Khê, vận chuyển Âm Dương Hóa Ma Kinh.
Chắc vì ma hóa, tốc độ hắn hấp thu Ma khí cực nhanh, trong khoảng thời gian ngắn, Ma khí quanh đây đã ngưng tụ cùng một chỗ.
Bất quá.
Vân Phi Dương càng hấp hấp thu, ma khí trong cơ thể cũng ngày càng kinh khủng, khí thế cả người càng âm trầm.
Đột nhiên.
Thần sắc hắn dữ tợn, lộ vẻ thống khổ. Đây là Ma khí và tư duy đang đấu tranh, là dấu hiệu nhập ma càng sâu.
Lâm Chỉ Khê thấy thế không khỏi hoảng hốt, tên này nếu vẫn một mực hấp thu, sợ sẽ chân chính mất phương hướng.
Nàng đi tới quát lớn.
- Dừng lại!
"Vù vù!"
Khí tức băng hàn bạo phát, bao phủ quanh thân Vân Phi Dương, dần dần phong ấn, Vân Phi Dương đang thống khổ giãy dụa cảm nhận được khí tức băng lãnh, tư duy bị ăn mòn dần khôi phục, thống khổ cũng giảm bớt không ít.
Băng hàn của mình có thể giúp hắn áp chế thống khổ?
Cuối cùng.
Lâm Chỉ Khê đi đến trước mặt Vân Phi Dương, mở hai tay ra ôm chặt hắn, điều động Cực Huyền Băng Tinh trong đan điền.
"Tạch tạch tạch."
Cực hàn thuộc tính bạo phát, nháy mắt bao phủ Vân Phi Dương, thân thể hắn dần dần đóng băng, cuối cùng hóa thành một khối băng điêu.
Quả nhiên như vậy.
Sau khi Vân Phi Dương bị đóng băng, khí tức lạnh lẽo cuốn tới nhập vào thể nội chống lại Ma khí đang không ngừng sinh sôi, dần triệt để áp chế chúng!
Nếu Ma Linh bình thường hấp thu Ma khí của sáu Linh Vương, kết quả chỉ có một, bạo thể mà chết.
Vân Phi Dương dựa vào Nghịch Thiên Quyết nghịch thiên cưỡng ép luyện hóa toàn bộ Ma khí, thực lực cũng từ Linh Sư đỉnh phong đột phá đến Linh Tông đỉnh phong!
Hai Linh Vương đỉnh phong, bốn Linh Vương trung kỳ, ma khí trong cơ thể chúng vô cùng to lớn.
Vân Phi Dương hấp thu luyện hóa toàn bộ, đề thăng một đại cảnh giới, không khỏi quá cứng ngắc.
Trên thực tế.
Tên này hấp thu rất nhiều Ma khí, nhưng được luyện hóa lại ít càng thêm ít, đại bộ phận đều bị Nghịch Thiên Quyết hóa giải.
Cảnh giới tuy đề bạt ít.
Nhưng trạng thái nhập ma lại càng lún càng sâu, giờ phút này, máu trong cơ thể hắn đã hoàn toàn hóa đen, trái tim bị tà khí thật dày bao phủ.
"A!"
Trong sân, Vân Phi Dương ôm đầu chịu đựng Ma khí lộng hành quấy rối, thống khổ hét thảm, con ngươi cũng dần dần thay đổi, càng đáng sợ hơn.
"Giết... Giết..."
Trong thức hải vang lên thanh âm đáng sợ quấy rối tâm thần hắn.
Lâm Chỉ Khê thấy hắn thống khổ, sau cùng đi qua, từ phía sau ôm hắn.
Thần sắc dữ tợn của Vân Phi Dương dần tỉnh táo lại, bởi vì sau lưng truyền lại cảm giác rét lạnh, như có tác dụng áp chế Ma khí, để thống khổ giảm bớt mấy phần.
"Xoát."
Vân Phi Dương xoay người, bắt lấy tay Lâm Chỉ Khê, âm u nói:
- Không nên tới gần ta!
Lực kình càng lúc càng lớn, cổ tay Lâm Chỉ Khê truyền đến thống khổ, nhưng điểm đau nhức ấy không có cách nào so với cái đau trong tâm.
"Hừ."
Vân Phi Dương buông nàng ra, đứng dậy rời đi.
Tát bộ lạc.
Vân Phi Dương ngạo nghễ đứng trước cửa thành, Tát Mỗ quỳ trên mặt đất, gương mặt kia đã không có chút huyết sắc, hai mắt ngập tơ máu.
- Tù trưởng!
Ma Linh cấp Linh Tông thủ thành của Tát bộ lạc giận dữ không thôi, nhưng không ai dám tiến lên.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Từ hôm nay trở đi, Tát bộ lạc bị xoá tên khỏi thế giới này.
"Xoát!"
"Xoát!"
Kiếm quang lấp lóe, Ma Linh nội thành nhao nhao vẫn lạc. Một khắc này, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
Tát Mỗ muốn rách cả mí mắt, phun ra mấy ngụm máu.
Trước đây không lâu, Sad hiến kế đi mời Thác Bạt bộ lạc, để hắn rất vui mừng, cho rằng nhi tử đã lớn, mình có thể yên tâm giao Tát bộ lạc cho hắn.
Kết quả đây.
Bởi vì con hắn, Tát bộ lạc nghênh đón một ác ma, cuối cùng bị xoá tên, không còn tồn tại.
Nếu như Sad còn sống, Tát Mỗ khẳng định tự mình bóp hắn chết!
Chiều dần.
Vân Phi Dương một người rời đi, bao gồm Tát Mỗ, Tát bộ lạc khoảng 100 ngàn người không còn ai sống.
Đây mới thực sự là đồ thành.
Sau khi Vân Phi Dương nhập ma, tính cách cải biến, không có thương hại, chỉ có lãnh huyết.
Vân Phi Dương tàn nhẫn vô tình cũng không phải hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma, hắn còn biết mục đích của mình là chinh phục toàn bộ Ma Linh Tộc.
Bất quá.
Bị Ma khí lộng hành quấy rối.
Nguyên tắc hiện tại của hắn là người nào không phục, sẽ chết!
Mà.
Sau khi về đến Trà bộ lạc, hắn triệu tập tới tất cả Ma Linh tới, sau đó thu tất cả vào tiểu thế giới, chia một khu vực độc lập cho bọn họ.
Người tuy thay đổi tàn bạo, nhưng IQ vẫn còn, chém giết cường giả Thác Bạt bộ lạc tất sẽ kinh động Ma Linh càng cường đại, cho nên vẫn tính trước đường chạy thì tốt hơn.
Sau khi sắp xếp cho tộc nhân Trà bộ lạc, Vân Phi Dương lên đường, hắn đã quyết định, thời gian theo sẽ tĩnh tâm tu luyện, đợi đến khi tu vi mạnh hơn, lại đi chinh phục Ma Linh Tộc.
Đây chắc là ưu điểm lớn nhất khi tính cách thay đổi.
- Đừng đi theo ta!
Hoang vu thổ địa, Vân Phi Dương vừa đi, vừa lạnh lùng nói, Lâm Chỉ Khê sau lưng vẫn đi theo hắn.
"Xoát."
Vân Phi Dương dừng lại, lạnh lẽo nhìn nàng, nói:
- Ngươi nghe không hiểu lời ta nói?
Lâm Chỉ Khê cắn môi mỏng, nói:
- Ta là thê tử huynh, huynh đi đâu, ta theo tới đó.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, âm u nói:
- Ta hiện tại thì thôi ngươi.
- Vân Phi Dương!
Lâm Chỉ Khê nói:
- Huynh đến cùng bị làm sao, có phải đang diễn trò không?!
Nàng rất hy vọng tên này đang đùa vô sỉ, hết thảy đều đang diễn kịch.
Đáng tiếc.
Vân Phi Dương cũng không phải đang biểu diễn, hắn lạnh lùng nói:
- Mau mau xéo đi, nếu không đừng trách ta trở mặt.
Nói rồi quay người đi tiếp.
Lâm Chỉ Khê vẫn theo sau.
"A!"
Vân Phi Dương ôm đầu, cả giận quát.
- Lâm Chỉ Khê, ngươi thật sự cho rằng ta không dám động thủ!
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:
- Động thủ đi.
"Keng!"
Vân Phi Dương rút Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, gác trên cổ nàng, lạnh lẽo quát.
- Mau mau xéo đi.
Lâm Chỉ Khê nhìn lấy hắn, thần sắc u oán, nước mắt xoát một chút rơi.
- Khóc?
Vân Phi Dương âm u cười một tiếng, nói:
- Nước mắt trong mắt nữ nhân, đều không đáng tiền như thế!
"Ông!"
Đột nhiên, Hàn Thiên Kiếm rung động rất nhỏ.
Kiếm Hồn phảng phất như cảm giác được chủ nhân của mình đã thay đổi, nỗ lực khống chế kiếm thể, dịch chuyển khỏi cổ Lâm Chỉ Khê, phát ra tiếng kiếm rất nhỏ.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Kiếm Hồn, ngươi đang ngỗ nghịch chống đối ta sao?
"Xoát!"
Hàn Thiên Kiếm tuột tay bay ngoài treo giữa không trung.
- Tốt a.
Vân Phi Dương quay người, lạnh lùng nói:
- Các ngươi đều có thể xéo đi.
Nhưng.
Lâm Chỉ Khê vẫn đi theo.
Hàn Thiên Kiếm cũng theo sát phía sau.
Lâm Chỉ Khê theo sau Vân Phi Dương, một tấc cũng không rời, đi thẳng sáu bảy ngày, hai người đến một khu vực quái thạch san sát, Ma khí cực kỳ nồng đậm.
- Tu luyện ngay chỗ này đi.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống.
Lâm Chỉ Khê yên tĩnh ngồi bên cạnh, không nói lời nào.
Nàng không biết, nam nhân này đến cùng làm sao, cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể một mực đi theo hắn.
Vân Phi Dương mặc kệ Lâm Chỉ Khê, vận chuyển Âm Dương Hóa Ma Kinh.
Chắc vì ma hóa, tốc độ hắn hấp thu Ma khí cực nhanh, trong khoảng thời gian ngắn, Ma khí quanh đây đã ngưng tụ cùng một chỗ.
Bất quá.
Vân Phi Dương càng hấp hấp thu, ma khí trong cơ thể cũng ngày càng kinh khủng, khí thế cả người càng âm trầm.
Đột nhiên.
Thần sắc hắn dữ tợn, lộ vẻ thống khổ. Đây là Ma khí và tư duy đang đấu tranh, là dấu hiệu nhập ma càng sâu.
Lâm Chỉ Khê thấy thế không khỏi hoảng hốt, tên này nếu vẫn một mực hấp thu, sợ sẽ chân chính mất phương hướng.
Nàng đi tới quát lớn.
- Dừng lại!
"Vù vù!"
Khí tức băng hàn bạo phát, bao phủ quanh thân Vân Phi Dương, dần dần phong ấn, Vân Phi Dương đang thống khổ giãy dụa cảm nhận được khí tức băng lãnh, tư duy bị ăn mòn dần khôi phục, thống khổ cũng giảm bớt không ít.
Băng hàn của mình có thể giúp hắn áp chế thống khổ?
Cuối cùng.
Lâm Chỉ Khê đi đến trước mặt Vân Phi Dương, mở hai tay ra ôm chặt hắn, điều động Cực Huyền Băng Tinh trong đan điền.
"Tạch tạch tạch."
Cực hàn thuộc tính bạo phát, nháy mắt bao phủ Vân Phi Dương, thân thể hắn dần dần đóng băng, cuối cùng hóa thành một khối băng điêu.
Quả nhiên như vậy.
Sau khi Vân Phi Dương bị đóng băng, khí tức lạnh lẽo cuốn tới nhập vào thể nội chống lại Ma khí đang không ngừng sinh sôi, dần triệt để áp chế chúng!
Bình luận facebook