Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 463: Ta sẽ phụ trách tới cùng
Vân Phi Dương triệt để bị đóng băng, quanh thân Lâm Chỉ Khê cũng kết đầy băng sương, hai người như băng điêu sinh động sừng sững trong rừng quái thạch.
Một ngày.
Hai ngày.
Thời gian dần trôi.
Bảy ngày sau, băng hệ thuộc tính của Lâm Chỉ Khê dần khô kiệt, băng hàn bao trùm hai người dần tan.
"Ba."
Đột nhiên, tầng băng vỡ tan.
Vân Phi Dương tỉnh lại đầu tiên. Giờ phút này, tròng mắt hắn đã khôi phục như ban đầu, cỗ tà khí kia cũng không còn sót lại chút gì.
- Đáng giận!
Hắn phẫn nộ nói:
- Không nghĩ tới thi triển Cấm Phong Ma lại tẩu hỏa nhập ma.
"Ba!"
Vào lúc này, Lâm Chỉ Khê cũng được giải thoát, bất quá sắc mặt lại cực kỳ tái nhợt, lung lay sắp đổ.
Bảy ngày, cực hàn thuộc tính trong đan điền đã tiêu hao gần như không còn, toàn thân suy yếu, cuối cùng ngã xuống.
"Xoát."
Vân Phi Dương đưa tay tiếp lấy, nhìn người ngọc tái nhợt trong lòng, đau lòng không thôi, tự trách nói:
- Thật xin lỗi!
Hắn vẫn nhớ đoạn trí nhớ trong thời gian mình nhập ma, hận không thể quất chính mình một bạt tai.
Lâm Chỉ Khê nỗ lực mở mắt, yếu ớt hỏi.
- Ngươi là huynh ấy sao?
Huynh ấy này.
Chỉ Vân Phi Dương vô sỉ kia.
- Là ta đây!
Vân Phi Dương nói khẽ:
- Nam nhân của muội.
Nghe được lời nói vô sỉ này, Lâm Chỉ Khê rốt cục thả lỏng, nàng khó khăn lộ ra nụ cười, dần chìm vào hôn mê.
Trong hôn mê, Lâm Chỉ Khê lại mơ một giấc mộng.
Trên bầu trời u ám có vòng xoáy khổng lồ, phảng phất như có thể thôn phệ hết thảy.
Bên dưới vòng xoáy.
Một bóng người mơ hồ đứng đó, Lâm Chỉ Khê không phân biệt được nam hay nữ, chỉ thấy trong tay hắn cầm một bức họa.
Bức họa vẽ Vân Phi Dương mặc bạch bào chiến giáp, nhìn qua rất uy vũ, có khí thế khí thôn sơn hà.
Lại là giấc mộng này.
Lâm Chỉ Khê đắng chát cười một tiếng.
Tràng cảnh như thế, hình ảnh như thế, nàng đã mơ rất nhiều lần, thường thường mộng đến đây sẽ tỉnh lại.
Nhưng.
Lần này lại khác biệt.
"Vù vù —— "
Khí tức bao phủ bóng người dần nhạt, tướng mạo từ từ rõ ràng, mà Lâm Chỉ Khê thấy thế lại ngốc trệ.
Bời vì.
Nàng rốt cục thấy rõ hình dáng người kia.
Là một nữ nhân.
Xác thực mà nói.
Là…chính mình!
"Lâm Chỉ Khê" kia đột nhiên xoay người, cười nói về phía nàng.
- Chiếu cố hắn thật tốt, đừng cho hắn rơi vào Ma Uyên.
Thanh âm êm dịu, như có như không.
Hắn?
Vân Phi Dương sao?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Cô là ai, tại sao lại giống ta như thế!
- Ta?
Nữ tử kia nỉ non.
- Sớm muộn có một ngày, cô sẽ biết.
Thanh âm nhẹ nhàng như có như không kết thúc, Lâm Chỉ Khê dần dần từ trong mộng tỉnh lại, mà khi nàng mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của Vân Phi Dương.
- Muội tỉnh rồi!
Vân Phi Dương dò hỏi.
Lâm Chỉ Khê cứng người. Giờ phút này, nàng vẫn còn nhớ giấc mộng vừa rồi, thật khó lý giải, bóng người kia hiển lộ ra chân thân, vậy mà lại là mình!
- Chỉ Khê.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, nói khẽ.
- Thật xin lỗi, ta quá khốn nạn, để muội chịu ủy khuất.
Lâm Chỉ Khê lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng dán vào ngực hắn, nỉ non.
- Huynh còn bỏ ta không?
- Làm sao có thể!
Vân Phi Dương nói:
- Ta trước đó nhập ma mới nói ra lời nói hỗn đản kia, muội đừng coi là thật.
Lâm Chỉ Khê vận dụng Cực Huyền Băng Tinh thành công áp chế ma khí trong người Vân Phi Dương, nhưng hắn chỉ tạm thời khống chế tư duy, Ma khí cải biến tính cách vẫn tiềm phục trong chỗ tối.
- Mẹ nó.
Vân Phi Dương mở mắt chửi ầm lên. Ma khí tiềm phục trong thân thể, vô ảnh vô tung, Nghịch Thiên Quyết cũng không thể hóa giải.
Trước kia hắn khát vọng nếm thử tư vị nhập ma, sau khi vào trạng thái đó mới biết vấn đề này thật không phải chuyện đùa.
- Chỉ Khê.
Vân Phi Dương nói:
- Nhờ có muội.
Nếu như không nhờ Cực Huyền Băng Tinh, hắn có thể khẳng định mình sẽ triệt để ma hóa, cuối cùng hóa thành ma đầu không còn lý tính.
- Huynh không có việc gì thì tốt rồi.
Lâm Chỉ Khê cười rạng rỡ.
Cười rất tự nhiên, cười rất rung động lòng người.
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Chỉ tạm thời áp chế, có lẽ sẽ còn bạo phát.
- Không có cách nào loại trừ à?
Lâm Chỉ Khê lo lắng, nàng rất sợ nam nhân này lại nhập Ma, trở nên máu lạnh vô tình.
Vân Phi Dương cau mày nói:
- Ta ngẫm lại đã.
Có một số việc.
Không thể nói.
Ba ngày sau.
Vân Phi Dương đang khống chế ma khí bạo phát, tròng mắt hắn khi thì huyết hồng, khi thì thanh tịnh.
- Chỉ Khê!
Hắn vội vàng nói:
- Dùng khí tức cực hàn giúp ta áp chế nào.
"Xoát."
Lâm Chỉ Khê vội vàng ngồi xếp bằng, ngọc thủ đập vào lưng hắn, điều động Cực Huyền Băng Tinh, truyền khí tức băng hàn vào cơ thể hắn.
Có cực hàn thuộc tính hiệp trợ, Vân Phi Dương nhịn thống khổ, thuận lợi trấn áp lại cau mày nói:
- Chung quy vãn không phải biện pháp, nhất định phải loại trừ mới được.
- Huynh có biện pháp?
- Có.
Lâm Chỉ Khê hỏi tiếp.
- Biện pháp gì?
Vân Phi Dương nhìn về nàng, nói:
- Cực Huyền Băng Tinh do muội ngưng tụ ra có thể áp chế Ma khí, nếu như…
"Xoát."
Linh niệm Lâm Chỉ Khê khẽ động triệu hồi Cực Huyền Băng Tinh nói:
- Huynh cầm lấy mà hấp thu đi.
- Ngốc tử.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, nói:
- Đây là át chủ bài của muội, ta làm sao muốn.
Lâm Chỉ Khê đáp.
- Ta không quan tâm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Muội ngưng tụ ra Cực Huyền Băng Tinh chứng minh thể chất muội còn vượt qua cả Băng Thanh Ngọc Khiết Thể, nếu như hai ta kết hợp, có lẽ sẽ loại trừ được Ma khí.
- Có lẽ?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Huynh không chắc chắn?
- Không xác định được.
Hắn cũng suy đoán, dù sao chuyện nhập ma này, trước kia không có kinh qua. Bất quá, có tám chín phần mười có thể.
Lâm Chỉ Khê cúi đầu xuống, nói khẽ:
- Bố trận đi.
"Ông!"
Trận pháp hiện lên trong quái thạch lâm.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Chỉ Khê, ta sẽ không bắt buộc muội, bây giờ thu hồi còn kịp.
Ngoài miệng thì nói như vậy.
Nhưng trong tâm lý đang kêu gào.
- Tuyệt đối đừng đổi ý, đừng đổi ý nha!
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, tiếng nhỏ như muỗi kêu nói:
- Huynh phải phụ trách đó.
"Xoát!"
Vân Phi Dương bổ nhào qua, ôm nàng vào lòng, đầu ngang nhiên xông qua, đôi môi nóng rực dán lên bờ môi băng lãnh của Lâm Chỉ Khê. Cô nàng ngây ngô phối hợp với, có lẽ quá khẩn trương, mà hai tay gắt gao nắm chặt y phục hắn.
Trận trận hương thơm truyền đến.
Vân Phi Dương phảng phất như lại nhập ma, tay trái hắn dần dần dời xuống, nhẹ nhàng cởi áo Lâm Chỉ Khê lên, lụa mỏng trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.
"Xoát."
Vân Phi Dương đè Lâm Chỉ Khê xuống đất, nhìn khuôn mặt ửng đỏ đối diện, thấp giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ là nữ nhân của Vân Phi Dương ta, ta sẽ phụ trách tới cùng.
Khóe mắt Lâm Chỉ Khê treo hai giọt nước mắt trong suốt, sau cùng chầm chậm nhắm lại.
Một ngày này, vẫn tới.
Thôi, thôi, theo hắn đi.
Một ngày.
Hai ngày.
Thời gian dần trôi.
Bảy ngày sau, băng hệ thuộc tính của Lâm Chỉ Khê dần khô kiệt, băng hàn bao trùm hai người dần tan.
"Ba."
Đột nhiên, tầng băng vỡ tan.
Vân Phi Dương tỉnh lại đầu tiên. Giờ phút này, tròng mắt hắn đã khôi phục như ban đầu, cỗ tà khí kia cũng không còn sót lại chút gì.
- Đáng giận!
Hắn phẫn nộ nói:
- Không nghĩ tới thi triển Cấm Phong Ma lại tẩu hỏa nhập ma.
"Ba!"
Vào lúc này, Lâm Chỉ Khê cũng được giải thoát, bất quá sắc mặt lại cực kỳ tái nhợt, lung lay sắp đổ.
Bảy ngày, cực hàn thuộc tính trong đan điền đã tiêu hao gần như không còn, toàn thân suy yếu, cuối cùng ngã xuống.
"Xoát."
Vân Phi Dương đưa tay tiếp lấy, nhìn người ngọc tái nhợt trong lòng, đau lòng không thôi, tự trách nói:
- Thật xin lỗi!
Hắn vẫn nhớ đoạn trí nhớ trong thời gian mình nhập ma, hận không thể quất chính mình một bạt tai.
Lâm Chỉ Khê nỗ lực mở mắt, yếu ớt hỏi.
- Ngươi là huynh ấy sao?
Huynh ấy này.
Chỉ Vân Phi Dương vô sỉ kia.
- Là ta đây!
Vân Phi Dương nói khẽ:
- Nam nhân của muội.
Nghe được lời nói vô sỉ này, Lâm Chỉ Khê rốt cục thả lỏng, nàng khó khăn lộ ra nụ cười, dần chìm vào hôn mê.
Trong hôn mê, Lâm Chỉ Khê lại mơ một giấc mộng.
Trên bầu trời u ám có vòng xoáy khổng lồ, phảng phất như có thể thôn phệ hết thảy.
Bên dưới vòng xoáy.
Một bóng người mơ hồ đứng đó, Lâm Chỉ Khê không phân biệt được nam hay nữ, chỉ thấy trong tay hắn cầm một bức họa.
Bức họa vẽ Vân Phi Dương mặc bạch bào chiến giáp, nhìn qua rất uy vũ, có khí thế khí thôn sơn hà.
Lại là giấc mộng này.
Lâm Chỉ Khê đắng chát cười một tiếng.
Tràng cảnh như thế, hình ảnh như thế, nàng đã mơ rất nhiều lần, thường thường mộng đến đây sẽ tỉnh lại.
Nhưng.
Lần này lại khác biệt.
"Vù vù —— "
Khí tức bao phủ bóng người dần nhạt, tướng mạo từ từ rõ ràng, mà Lâm Chỉ Khê thấy thế lại ngốc trệ.
Bời vì.
Nàng rốt cục thấy rõ hình dáng người kia.
Là một nữ nhân.
Xác thực mà nói.
Là…chính mình!
"Lâm Chỉ Khê" kia đột nhiên xoay người, cười nói về phía nàng.
- Chiếu cố hắn thật tốt, đừng cho hắn rơi vào Ma Uyên.
Thanh âm êm dịu, như có như không.
Hắn?
Vân Phi Dương sao?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Cô là ai, tại sao lại giống ta như thế!
- Ta?
Nữ tử kia nỉ non.
- Sớm muộn có một ngày, cô sẽ biết.
Thanh âm nhẹ nhàng như có như không kết thúc, Lâm Chỉ Khê dần dần từ trong mộng tỉnh lại, mà khi nàng mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của Vân Phi Dương.
- Muội tỉnh rồi!
Vân Phi Dương dò hỏi.
Lâm Chỉ Khê cứng người. Giờ phút này, nàng vẫn còn nhớ giấc mộng vừa rồi, thật khó lý giải, bóng người kia hiển lộ ra chân thân, vậy mà lại là mình!
- Chỉ Khê.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, nói khẽ.
- Thật xin lỗi, ta quá khốn nạn, để muội chịu ủy khuất.
Lâm Chỉ Khê lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng dán vào ngực hắn, nỉ non.
- Huynh còn bỏ ta không?
- Làm sao có thể!
Vân Phi Dương nói:
- Ta trước đó nhập ma mới nói ra lời nói hỗn đản kia, muội đừng coi là thật.
Lâm Chỉ Khê vận dụng Cực Huyền Băng Tinh thành công áp chế ma khí trong người Vân Phi Dương, nhưng hắn chỉ tạm thời khống chế tư duy, Ma khí cải biến tính cách vẫn tiềm phục trong chỗ tối.
- Mẹ nó.
Vân Phi Dương mở mắt chửi ầm lên. Ma khí tiềm phục trong thân thể, vô ảnh vô tung, Nghịch Thiên Quyết cũng không thể hóa giải.
Trước kia hắn khát vọng nếm thử tư vị nhập ma, sau khi vào trạng thái đó mới biết vấn đề này thật không phải chuyện đùa.
- Chỉ Khê.
Vân Phi Dương nói:
- Nhờ có muội.
Nếu như không nhờ Cực Huyền Băng Tinh, hắn có thể khẳng định mình sẽ triệt để ma hóa, cuối cùng hóa thành ma đầu không còn lý tính.
- Huynh không có việc gì thì tốt rồi.
Lâm Chỉ Khê cười rạng rỡ.
Cười rất tự nhiên, cười rất rung động lòng người.
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Chỉ tạm thời áp chế, có lẽ sẽ còn bạo phát.
- Không có cách nào loại trừ à?
Lâm Chỉ Khê lo lắng, nàng rất sợ nam nhân này lại nhập Ma, trở nên máu lạnh vô tình.
Vân Phi Dương cau mày nói:
- Ta ngẫm lại đã.
Có một số việc.
Không thể nói.
Ba ngày sau.
Vân Phi Dương đang khống chế ma khí bạo phát, tròng mắt hắn khi thì huyết hồng, khi thì thanh tịnh.
- Chỉ Khê!
Hắn vội vàng nói:
- Dùng khí tức cực hàn giúp ta áp chế nào.
"Xoát."
Lâm Chỉ Khê vội vàng ngồi xếp bằng, ngọc thủ đập vào lưng hắn, điều động Cực Huyền Băng Tinh, truyền khí tức băng hàn vào cơ thể hắn.
Có cực hàn thuộc tính hiệp trợ, Vân Phi Dương nhịn thống khổ, thuận lợi trấn áp lại cau mày nói:
- Chung quy vãn không phải biện pháp, nhất định phải loại trừ mới được.
- Huynh có biện pháp?
- Có.
Lâm Chỉ Khê hỏi tiếp.
- Biện pháp gì?
Vân Phi Dương nhìn về nàng, nói:
- Cực Huyền Băng Tinh do muội ngưng tụ ra có thể áp chế Ma khí, nếu như…
"Xoát."
Linh niệm Lâm Chỉ Khê khẽ động triệu hồi Cực Huyền Băng Tinh nói:
- Huynh cầm lấy mà hấp thu đi.
- Ngốc tử.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, nói:
- Đây là át chủ bài của muội, ta làm sao muốn.
Lâm Chỉ Khê đáp.
- Ta không quan tâm.
Vân Phi Dương cười nói:
- Muội ngưng tụ ra Cực Huyền Băng Tinh chứng minh thể chất muội còn vượt qua cả Băng Thanh Ngọc Khiết Thể, nếu như hai ta kết hợp, có lẽ sẽ loại trừ được Ma khí.
- Có lẽ?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Huynh không chắc chắn?
- Không xác định được.
Hắn cũng suy đoán, dù sao chuyện nhập ma này, trước kia không có kinh qua. Bất quá, có tám chín phần mười có thể.
Lâm Chỉ Khê cúi đầu xuống, nói khẽ:
- Bố trận đi.
"Ông!"
Trận pháp hiện lên trong quái thạch lâm.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Chỉ Khê, ta sẽ không bắt buộc muội, bây giờ thu hồi còn kịp.
Ngoài miệng thì nói như vậy.
Nhưng trong tâm lý đang kêu gào.
- Tuyệt đối đừng đổi ý, đừng đổi ý nha!
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, tiếng nhỏ như muỗi kêu nói:
- Huynh phải phụ trách đó.
"Xoát!"
Vân Phi Dương bổ nhào qua, ôm nàng vào lòng, đầu ngang nhiên xông qua, đôi môi nóng rực dán lên bờ môi băng lãnh của Lâm Chỉ Khê. Cô nàng ngây ngô phối hợp với, có lẽ quá khẩn trương, mà hai tay gắt gao nắm chặt y phục hắn.
Trận trận hương thơm truyền đến.
Vân Phi Dương phảng phất như lại nhập ma, tay trái hắn dần dần dời xuống, nhẹ nhàng cởi áo Lâm Chỉ Khê lên, lụa mỏng trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.
"Xoát."
Vân Phi Dương đè Lâm Chỉ Khê xuống đất, nhìn khuôn mặt ửng đỏ đối diện, thấp giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ là nữ nhân của Vân Phi Dương ta, ta sẽ phụ trách tới cùng.
Khóe mắt Lâm Chỉ Khê treo hai giọt nước mắt trong suốt, sau cùng chầm chậm nhắm lại.
Một ngày này, vẫn tới.
Thôi, thôi, theo hắn đi.
Bình luận facebook