Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 477: Người khảo nghiệm thứ hai trăm linh ba
Sau khi Vân Phi Dương tiến vào cũng không biết hang đá đã khôi phục. Giờ phút này, hắn vì tránh né đại xà mà một đường phi nước đại không để ý tới hắc ám chung quanh.
Dần dần.
Khi hắn ý thức được, con rắn cũng không đuổi theo, lúc này mới thả chậm, sau đó đứng lại lè lưỡi mà thở.
- Chẳng lẽ bởi vì động khẩu quá nhỏ, nó vào không được?
Cuối cùng, Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
- Nhờ có tấm chắn nhỏ.
Linh niệm hắn khẽ động lấy ra thuẫn bài, vật này vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí thời điểm thu hồi thuẫn tường trong suốt, kể cả độc dịch cũng bị hút nhập vào không gian bên trong.
Giờ đã ngưng tụ ra một đoàn tinh hồng độc dịch.
Vân Phi Dương vui vẻ nói:
- Độc tố của đại xà cực mạnh, lấy nó làm tài liệu chính, chắc có thể luyện chế ra độc dược đánh ngã Linh Hoàng.
Đáp, đáp.
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng nước vang lên trong sơn động tĩnh mịch.
Vân Phi Dương thu hồi tấm chắn nhỏ, phóng thích linh niệm, chuẩn bị tìm hiểu chung quanh, lại bỗng nhiên phát hiện linh niệm hắn chỉ có thể quan sát khoảng cách hai ba trượng.
- Nơi này ngăn cách linh niệm?
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần tu luyện võ đạo thì có thể thấy mọi vật trong bóng tối, mặc dù Linh Niệm không cách nào quan sát, Vân Phi Dương cũng có thể dùng mắt thường để nhìn.
Vị trí hắn đứng hiện tại là một sơn động lớn, trừ hắc ám ra, còn có khí tức âm trầm.
Không ngờ bên trong vách đá lại ẩn giấu huyền cơ, Vân Phi Dương tiến bước nhưng vẫn duy trì cảnh giác.
Đáp, đáp.
Tiếng nước càng lúc càng lớn, Vân Phi Dương theo tiếng nước tiến lên, chỉ thấy đỉnh núi có một thạch nhủ, nước nhỏ xuống bộc lộ ra cảm giác mát lạnh.
Hắn dừng lại, dùng ngón tay tiếp giọt nước, xác định không có độc thì dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, thần sắc nao nao, nói:
- Có Linh lực!
- Nước trong mảnh đất thí luyện tại sao có Linh lực?
Vân Phi Dương nhíu mày.
- Chẳng lẽ phía trên có linh khí?
Tiếp tục đi lên.
Phía trước vách đá xuất hiện một cổng vòm, từ tạo hình thì hẳn không phải thiên nhiên tạo thành mà con người xây dựng.
Vân Phi Dương ngừng trước cửa, cân nhắc chốc lát rồi quyết định đi vào, hắn không thể trở về đường cũ chỉ có thể tiếp tục đi tới, có lẽ sẽ tìm được lối ra rời đi nơi này.
Ông!
Một chân Vân Phi Dương bước vào cổng vòm, phảng phất như phát động một trận pháp nào đó, cảnh tượng trước mắt biến hóa, sau khi lấy lại tinh thần, hắn phát hiện mình đang trong một tràng cảnh huyền diệu nào đó.
- Người đến!
Đột nhiên, một thanh âm hoang vu vang vọng khắp không gian.
- Ngươi là người thứ 203 tiến vào nơi đây.
- Huyễn cảnh?
Vân Phi Dương dù sao cũng từng là Chiến Thần, đột nhiên tiến nhập một tràng cảnh nào đó cho dù có âm thanh truyền đến, vẫn có thể bảo trì trấn định.
- Hiện tại, ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất bỏ quyền, sẽ được đưa ra hạp cốc, thứ hai tiếp nhận khiêu chiến!
Thanh âm hoang vu tiếp tục truyền đến.
Tiếp nhận khiêu chiến?
Đại não Vân Phi Dương cấp tốc vận chuyển, nói:
- Chẳng lẽ, ta xâm nhập động phủ đại năng nào đó, mà hắn lưu lại khảo nghiệm chờ người hữu duyên?
- Người đến, xin trả lời!
Thanh âm lần nữa truyền đến.
Thú vị.
Vân Phi Dương cười rộ lên, chợt cất cao giọng nói:
- Ta đồng ý!
Hắn thấy nếu tiếp nhận khiêu chiến, kiêu chiến thành công, chắc có thể thu được khen thưởng không tệ, nếu không ai sẽ nhàn rỗi nhức cả trứng, bố trí trận pháp ở đây.
- Khảo nghiệm bắt đầu!
Âm thanh vang lên.
Ong ong!
Đột nhiên, tràng cảnh lần nữa chuyển đổi.
Vân Phi Dương xuất hiện tại một khu vực bằng phẳng, chung quanh dần dần hiện ra từng đầu Ma Linh thú, số lượng hơn ngàn!
- Người đến.
Thanh âm vang lên lần nữa:
- Giết sạch tất cả Ma thú, mới có thể vượt qua kiểm tra.
Rống!
Ngàn con Ma Linh thú nhao nhao nộ hống, ánh mắt chúng nó đỏ bừng như phát cuồng xông đến Vân Phi Dương.
Keng!
Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ.
Khóe miệng Vân Phi Dương xuất hiện mỉm cười.
Cho dù Ma Linh thú rất nhiều, nhưng thực lực cũng chỉ là Linh Sư, giải quyết chúng nó lại có gì khó!
Hắn một bước phóng ra, Hàn Thiên Kiếm phóng ra từng mảnh kiếm quang, kiếm quang đan dệt thành lưu quang vọt tới mấy chục đầu Ma Linh thú, chúng lần lượt bị chém giết.
- Bắt đầu rồi sao?
Đại xà bên ngoài nỉ non.
- Trong số 202 người xông ải này, có 160 người xông qua, lấy thực lực hắn, chắc không có vấn đề gì đi.
- Hả?
Đột nhiên, nó ngẩng đầu nhìn về phía đông, phảng phất như cảm ứng được cái gì, nói:
- Không nghĩ tới, một chỗ khảo nghiệm khác cũng bị phát động.
Cách nơi đây vài trăm dặm.
Thác Bạt Linh Hoàng đứng trên một khu vực cự thạch san sát.
Địa phương hắn đứng chính là mảnh đất khảo nghiệm trong miệng đại xà. Giờ phút này, hắn cũng đối mặt với 1000 đầu Ma Linh thú.
- Thực lực người này vô cùng mạnh, có lẽ có thể vượt quan thành công.
Đại xà như câu thông đến khu vực cự thạch, nó có thể thấy hết những chuyện diễn ra bên trong. Chợt lại suy nghĩ:
- Cũng chưa chắc.
Nó tự nhủ:
- Chủ nhân nói qua, muốn thông qua khảo nghiệm, không chỉ cần có thực lực, còn phải dựa vào cơ duyên, có lẽ hai người đều sẽ thất bại.
Xoát!
Xoát!
Kiếm quang lấp lóe, vô cùng sắc bén.
Từng đầu Ma Linh thú bị chém giết.
Vẻn vẹn sau nửa canh giờ, đến lúc đầu Ma Linh cuối cùng thú bị chém thành hai khúc, trong không gian trừ Vân Phi Dương ra không một ai khác.
- Không tệ.
Đại xà khen:
- Tốc độ rất nhanh, hẳn bài danh mười vị trí đầu từ trước tới nay.
Cùng lúc đó.
Khảo nghiệm khu vực cự thạch, Thác Bạt Linh Hoàng cũng chém giết toàn bộ mục tiêu.
Ông!
Tràng cảnh vặn vẹo.
Vân Phi Dương lại về đến hoàn cảnh lưu quang vừa rồi.
- Người đến.
Thanh âm hoang vu vang lên.
- Ngươi đã xông qua ải thứ nhất, thu được khen thưởng tương ứng.
Xoát
Vừa dứt lời, trong không gian xuất hiện một vật.
Vân Phi Dương thấy thế không khỏi chán nản, bởi vì đó là một khỏa Ma Hạch, từ khí tức thấu phát ra thì chắc chỉ có cấp bậc Linh Tông.
Lãng phí nhiều thời gian như vậy, giết trọn vẹn 1000 đầu Ma Linh thú Linh Tông, chỉ cho một khỏa Ma Hạch như thế?
- Người đến!
Thanh âm lại vang lên.
- Có tiếp tục khiêu chiến?
- Khiêu chiến!
Vân Phi Dương không cân nhắc đã trả lời.
Hắn đã hiểu đại khái cái gọi khảo nghiệm này, nhất định có rất nhiều quan, khen thưởng sẽ càng phong phú.
Ông.
Đột nhiên, tràng cảnh lần nữa chuyển hóa, đồng dạng có 1000 đầu Ma Linh thú, thực lực rõ ràng cao hơn một cảnh giới so với trước đó, đạt tới Linh Sư đỉnh phong.
Rống!
Ma Linh thú đồng dạng phát cuồng, tập thể công tới.
Kiếm Vân Phi Dương vung một lên, kiếm quang bay loạn, bắt đầu vô tình giết hại, trong một tràng cảnh khác, Thác Bạt Linh Hoàng cũng tiến vào khảo nghiệm vòng hai.
Lần này, Thác Bạt Linh Hoàng chém giết ngàn con Ma Linh thú trước nhất, Vân Phi Dương còn chậm một bước.
Không có cách nào.
Thực lực cả hai vốn có khoảng cách.
Nếu như không phải ỷ vào Hàn Thiên Kiếm sắc bén, tốc độ Vân Phi Dương đánh giết khẳng định sẽ chậm hơn Thác Bạt Linh Hoàng rất nhiều.
Xông qua vòng thứ hai xong.
Sắc mặt Vân Phi Dương và Thác Bạt Linh Hoàng đều đại biến. Bởi vì, bọn họ được thưởng chỉ có năm viên Ma Hạch Linh Tông!
Ba.
Vân Phi Dương vỗ trán, im lặng nói:
- Tên này quá keo kiệt!
Dần dần.
Khi hắn ý thức được, con rắn cũng không đuổi theo, lúc này mới thả chậm, sau đó đứng lại lè lưỡi mà thở.
- Chẳng lẽ bởi vì động khẩu quá nhỏ, nó vào không được?
Cuối cùng, Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
- Nhờ có tấm chắn nhỏ.
Linh niệm hắn khẽ động lấy ra thuẫn bài, vật này vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí thời điểm thu hồi thuẫn tường trong suốt, kể cả độc dịch cũng bị hút nhập vào không gian bên trong.
Giờ đã ngưng tụ ra một đoàn tinh hồng độc dịch.
Vân Phi Dương vui vẻ nói:
- Độc tố của đại xà cực mạnh, lấy nó làm tài liệu chính, chắc có thể luyện chế ra độc dược đánh ngã Linh Hoàng.
Đáp, đáp.
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng nước vang lên trong sơn động tĩnh mịch.
Vân Phi Dương thu hồi tấm chắn nhỏ, phóng thích linh niệm, chuẩn bị tìm hiểu chung quanh, lại bỗng nhiên phát hiện linh niệm hắn chỉ có thể quan sát khoảng cách hai ba trượng.
- Nơi này ngăn cách linh niệm?
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần tu luyện võ đạo thì có thể thấy mọi vật trong bóng tối, mặc dù Linh Niệm không cách nào quan sát, Vân Phi Dương cũng có thể dùng mắt thường để nhìn.
Vị trí hắn đứng hiện tại là một sơn động lớn, trừ hắc ám ra, còn có khí tức âm trầm.
Không ngờ bên trong vách đá lại ẩn giấu huyền cơ, Vân Phi Dương tiến bước nhưng vẫn duy trì cảnh giác.
Đáp, đáp.
Tiếng nước càng lúc càng lớn, Vân Phi Dương theo tiếng nước tiến lên, chỉ thấy đỉnh núi có một thạch nhủ, nước nhỏ xuống bộc lộ ra cảm giác mát lạnh.
Hắn dừng lại, dùng ngón tay tiếp giọt nước, xác định không có độc thì dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, thần sắc nao nao, nói:
- Có Linh lực!
- Nước trong mảnh đất thí luyện tại sao có Linh lực?
Vân Phi Dương nhíu mày.
- Chẳng lẽ phía trên có linh khí?
Tiếp tục đi lên.
Phía trước vách đá xuất hiện một cổng vòm, từ tạo hình thì hẳn không phải thiên nhiên tạo thành mà con người xây dựng.
Vân Phi Dương ngừng trước cửa, cân nhắc chốc lát rồi quyết định đi vào, hắn không thể trở về đường cũ chỉ có thể tiếp tục đi tới, có lẽ sẽ tìm được lối ra rời đi nơi này.
Ông!
Một chân Vân Phi Dương bước vào cổng vòm, phảng phất như phát động một trận pháp nào đó, cảnh tượng trước mắt biến hóa, sau khi lấy lại tinh thần, hắn phát hiện mình đang trong một tràng cảnh huyền diệu nào đó.
- Người đến!
Đột nhiên, một thanh âm hoang vu vang vọng khắp không gian.
- Ngươi là người thứ 203 tiến vào nơi đây.
- Huyễn cảnh?
Vân Phi Dương dù sao cũng từng là Chiến Thần, đột nhiên tiến nhập một tràng cảnh nào đó cho dù có âm thanh truyền đến, vẫn có thể bảo trì trấn định.
- Hiện tại, ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất bỏ quyền, sẽ được đưa ra hạp cốc, thứ hai tiếp nhận khiêu chiến!
Thanh âm hoang vu tiếp tục truyền đến.
Tiếp nhận khiêu chiến?
Đại não Vân Phi Dương cấp tốc vận chuyển, nói:
- Chẳng lẽ, ta xâm nhập động phủ đại năng nào đó, mà hắn lưu lại khảo nghiệm chờ người hữu duyên?
- Người đến, xin trả lời!
Thanh âm lần nữa truyền đến.
Thú vị.
Vân Phi Dương cười rộ lên, chợt cất cao giọng nói:
- Ta đồng ý!
Hắn thấy nếu tiếp nhận khiêu chiến, kiêu chiến thành công, chắc có thể thu được khen thưởng không tệ, nếu không ai sẽ nhàn rỗi nhức cả trứng, bố trí trận pháp ở đây.
- Khảo nghiệm bắt đầu!
Âm thanh vang lên.
Ong ong!
Đột nhiên, tràng cảnh lần nữa chuyển đổi.
Vân Phi Dương xuất hiện tại một khu vực bằng phẳng, chung quanh dần dần hiện ra từng đầu Ma Linh thú, số lượng hơn ngàn!
- Người đến.
Thanh âm vang lên lần nữa:
- Giết sạch tất cả Ma thú, mới có thể vượt qua kiểm tra.
Rống!
Ngàn con Ma Linh thú nhao nhao nộ hống, ánh mắt chúng nó đỏ bừng như phát cuồng xông đến Vân Phi Dương.
Keng!
Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ.
Khóe miệng Vân Phi Dương xuất hiện mỉm cười.
Cho dù Ma Linh thú rất nhiều, nhưng thực lực cũng chỉ là Linh Sư, giải quyết chúng nó lại có gì khó!
Hắn một bước phóng ra, Hàn Thiên Kiếm phóng ra từng mảnh kiếm quang, kiếm quang đan dệt thành lưu quang vọt tới mấy chục đầu Ma Linh thú, chúng lần lượt bị chém giết.
- Bắt đầu rồi sao?
Đại xà bên ngoài nỉ non.
- Trong số 202 người xông ải này, có 160 người xông qua, lấy thực lực hắn, chắc không có vấn đề gì đi.
- Hả?
Đột nhiên, nó ngẩng đầu nhìn về phía đông, phảng phất như cảm ứng được cái gì, nói:
- Không nghĩ tới, một chỗ khảo nghiệm khác cũng bị phát động.
Cách nơi đây vài trăm dặm.
Thác Bạt Linh Hoàng đứng trên một khu vực cự thạch san sát.
Địa phương hắn đứng chính là mảnh đất khảo nghiệm trong miệng đại xà. Giờ phút này, hắn cũng đối mặt với 1000 đầu Ma Linh thú.
- Thực lực người này vô cùng mạnh, có lẽ có thể vượt quan thành công.
Đại xà như câu thông đến khu vực cự thạch, nó có thể thấy hết những chuyện diễn ra bên trong. Chợt lại suy nghĩ:
- Cũng chưa chắc.
Nó tự nhủ:
- Chủ nhân nói qua, muốn thông qua khảo nghiệm, không chỉ cần có thực lực, còn phải dựa vào cơ duyên, có lẽ hai người đều sẽ thất bại.
Xoát!
Xoát!
Kiếm quang lấp lóe, vô cùng sắc bén.
Từng đầu Ma Linh thú bị chém giết.
Vẻn vẹn sau nửa canh giờ, đến lúc đầu Ma Linh cuối cùng thú bị chém thành hai khúc, trong không gian trừ Vân Phi Dương ra không một ai khác.
- Không tệ.
Đại xà khen:
- Tốc độ rất nhanh, hẳn bài danh mười vị trí đầu từ trước tới nay.
Cùng lúc đó.
Khảo nghiệm khu vực cự thạch, Thác Bạt Linh Hoàng cũng chém giết toàn bộ mục tiêu.
Ông!
Tràng cảnh vặn vẹo.
Vân Phi Dương lại về đến hoàn cảnh lưu quang vừa rồi.
- Người đến.
Thanh âm hoang vu vang lên.
- Ngươi đã xông qua ải thứ nhất, thu được khen thưởng tương ứng.
Xoát
Vừa dứt lời, trong không gian xuất hiện một vật.
Vân Phi Dương thấy thế không khỏi chán nản, bởi vì đó là một khỏa Ma Hạch, từ khí tức thấu phát ra thì chắc chỉ có cấp bậc Linh Tông.
Lãng phí nhiều thời gian như vậy, giết trọn vẹn 1000 đầu Ma Linh thú Linh Tông, chỉ cho một khỏa Ma Hạch như thế?
- Người đến!
Thanh âm lại vang lên.
- Có tiếp tục khiêu chiến?
- Khiêu chiến!
Vân Phi Dương không cân nhắc đã trả lời.
Hắn đã hiểu đại khái cái gọi khảo nghiệm này, nhất định có rất nhiều quan, khen thưởng sẽ càng phong phú.
Ông.
Đột nhiên, tràng cảnh lần nữa chuyển hóa, đồng dạng có 1000 đầu Ma Linh thú, thực lực rõ ràng cao hơn một cảnh giới so với trước đó, đạt tới Linh Sư đỉnh phong.
Rống!
Ma Linh thú đồng dạng phát cuồng, tập thể công tới.
Kiếm Vân Phi Dương vung một lên, kiếm quang bay loạn, bắt đầu vô tình giết hại, trong một tràng cảnh khác, Thác Bạt Linh Hoàng cũng tiến vào khảo nghiệm vòng hai.
Lần này, Thác Bạt Linh Hoàng chém giết ngàn con Ma Linh thú trước nhất, Vân Phi Dương còn chậm một bước.
Không có cách nào.
Thực lực cả hai vốn có khoảng cách.
Nếu như không phải ỷ vào Hàn Thiên Kiếm sắc bén, tốc độ Vân Phi Dương đánh giết khẳng định sẽ chậm hơn Thác Bạt Linh Hoàng rất nhiều.
Xông qua vòng thứ hai xong.
Sắc mặt Vân Phi Dương và Thác Bạt Linh Hoàng đều đại biến. Bởi vì, bọn họ được thưởng chỉ có năm viên Ma Hạch Linh Tông!
Ba.
Vân Phi Dương vỗ trán, im lặng nói:
- Tên này quá keo kiệt!
Bình luận facebook