• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào (2 Viewers)

  • Chương 219-225

Chương 219

Giang Hân Yên nói câu “Được rồi”, sau đó nói với người phục vụ: “Tạm thời cứ như vậy, nếu một lát nữa có thêm yêu cầu gì thì tôi lại nói sau, cảm ơn.

“Không cần khách sáo, bữa ăn của ngài sẽ lập tức tới ngay. Người phục vụ nói một câu rồi đi xuống.

Hai chân thon dài của Hạ Vũ Hào xếp lên nhau, thân trên hơi hướng về phía trước, không có ý muốn ở lại lâu thêm nữa.

“Trước kia em chỉ nghe có người nói nhà hàng thức ăn Nhật này không tệ nhưng vẫn chưa tới ăn bao giờ.” Cho dù là ngồi ở trên xe lăn, Giang Hân Yên vẫn tạo nhã đến mức lôi kéo sự chú ý của người khác: “Anh Vũ Hào nhìn thấy nhà hàng này liền nói đi vào, trước kia đã từng ăn ở nhà hàng này rồi sao?”

Hạ Vũ Hào nâng mắt nhìn cô ta một cái, nhếch môi: “Chưa từng, chỉ là nhà hàng này cách gần nhất, tiết kiệm thời gian”

“Xem ra công ty rất bận rộn, anh Vũ Hào nên chú ý sức khỏe nhiều hơn. Bàn tay đặt trên đùi của Giang Hân Yên hơi nằm chặt, cười nói: “Công việc tuy quan trọng, cũng không quan trọng bằng sức khỏe”

Hạ Vũ Hào mỉm cười: “Công ty cũng không bận đến như vậy, chỉ là không muốn vì một chút chuyện mà chậm trễ thời gian thôi, lãng phí thời gian lại còn ảnh hưởng tâm trạng, không đáng.

Sau khi Giang Hân Yên cong môi xong rồi, ánh mắt lóe lên, đáy mắt có một tia sáng khó hiểu, đến lúc này mới thật sự không nói thêm gì nữa.

Trôi qua không bao lâu người phục vụ đã mang những thứ mà Giang Hân Yên đã gọi trước đó lên.

“Sashimi rất tươi, anh Vũ Hào nếm thử đi” Giang Hân Yên dùng đũa chung gắp một lát sashimi đặt vào trong đĩa trước mặt Hạ Vũ Hào.

Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn lát sashimi rồi thu lại ánh mắt, không cử động cũng không nói chuyện. Giang Hân Yên đã yên lặng ăn được một lúc rồi, sau đó rút ra một tờ khăn giấy lau khóe miệng: “Nghe nói rạng sáng một hai giờ Hướng Thu Vân xảy ra chuyện, anh Vũ Hào bận rộn chuyện của cô ấy cả một đêm không ngủ, cho nên có quầng thâm mắt sao?”

“Đúng là một đêm không ngủ. Hạ Vũ Hào đổi lại vị trí của hai chân: “Nhưng nguyên nhân cũng không hoàn toàn là do cô ấy”

Ánh mắt Giang Hân Yên lập lòe, đáy mắt hiện lên một ít màu trầm tối, cười hỏi: “Ngoại trừ vì chuyện của Hướng Thu Vân thì còn có chuyện khác cần anh phải xử lý suốt đêm sao?”

“A. Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng: “Một ngày tôi ăn mấy bữa cơm, đã ăn những cái gì, đi toilet mấy lần, có phải là cô cũng muốn biết hay không?”

“Chỉ là em quan tâm anh Vũ Hào, cũng không có ý gì khác, nếu anh không thích em hỏi những chuyện này thì em không hỏi là được rồi.” Giang Hân Yên tự giễu mà cười cười, sau đó nói: “Thật ra hôm nay em tới tìm anh là vì chuyện của ông ngoại em.

Khuỷu tay Hạ Vũ Hào chống ở trên bàn, khóe mắt hơi nhưởng lên một chút: “Hửm?”

“Chuyện của ông ngoại em, anh… Hẳn là cũng nghe nói rồi nhỉ?” Đây thật sự không phải là chuyện gì tốt cho cam, Giang Hân Yên hơi cụp mắt, sắc mặt không dao động nhưng hai vành tai nhỏ đã hồng thấu rồi.

Hạ Vũ Hào gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn một chút: “Chưa từng nghe qua, tôi không có nhiều bạn bè giống như cô, tùy tiện nghe nói là đã có thể nghe được hành tung của người khác và một ít chuyện linh tinh”

Khuôn mặt của Giang Hân Yên lập tức đỏ rực lên, hiếm khi thấy được cô ta chật vật lạ thường, cầm chiếc đũa gắp một lát sashimi, nửa phút sau sắc mặt mới khôi phục lại như bình thường.

Cô ta nuốt xuống thứ ở trong miệng, nói: “Chuyện của ông ngoại em ồn ào lớn đến như vậy, còn liên quan tới Club Mộng Hương, anh Vũ Hào thật sự không nghe nói sao?”
Chương 220

“Club Mộng Hương chỉ là một công ty nhỏ đến không thể nhỏ hơn trực thuộc Tập đoàn Hạ Thiên, không thể có chuyện bên trong phát sinh những việc nhỏ như hạt mè cũng phải để tôi xử lý.” Hạ Vũ Hào nói.

Giang Hân Yên cắn cắn môi, hàng mày cực kỳ mảnh nhíu lại: “Club Mộng Hương có một cô gái tên là Lâm Tuyết Nghi, cô ta vì leo lên người ông ngoại em mà bỏ thuốc, hiện giờ đang mang thai đứa con của ông ngoại em, em muốn người này trong tay anh Vũ Hào”

“Thật ra tôi có một chút ấn tượng với người tên Lâm Tuyết Nghi này, nếu như tôi nhớ không lầm, cô ta hai mươi tuổi, mà ông ngoại của cô sắp 70 tuổi… Cô ta bỏ thuốc ông ngoại của cô?” Hạ Vũ Hào đặt hai tay lên đầu gối, thân thể hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi.

Giang Hân Yên siết chặt lòng bàn tay, cười nói: “Hẳn là thế, ông ngoại em vẫn luôn không quá quan tâm đến một người con gái bán sắc”

“Nếu không quan tâm, tại sao còn muốn người này ở trong tay tôi làm gì?” Hạ Vũ Hào cười khẽ một tiếng, hỏi. Giang Hân Yên nghẹn họng.

“Nếu là nhân viên trong Club Mộng Hương của tôi, lại gây ra loại chuyện trái pháp luật như bỏ thuốc này, không bằng đưa cô ta đến Cục Cảnh sát, để cho cảnh sát tới xử lý chuyện này đi. Nếu chuyện cô ta bỏ thuốc là thật, cần phải ngồi tù, tôi tuyệt đối không thiên vị” Hạ Vũ Hào nói.

Giang Hân Yên lại càng thêm nghẹn họng, nhất thời không nói được lời nào, chỉ là sắc mặt thay đổi, hiếm thấy được cáu kỉnh và chật vật.

Hạ Vũ Hào thả lỏng chân, khuỷu tay chống trên bàn, hơi nghiêng người về phía trước: “Cô thấy thế nào, Hàn Yên?” Anh cười nhạo một tiếng: “Giải quyết thế này công bằng chưa?”

“Đây cũng không xem là chuyện gì lớn, hơn nữa ông ngoại em còn là nhân vật của công chúng, vẫn không nên tới Cục Cảnh sát để xử lý, tránh việc bị một vài tên phóng viên vô lương tâm biết được rồi vì tùy tiện mua vui mà tung ra những tin tức không đúng sự thật” Giang Hân Yên gượng cười.

“Không sao cả. Hạ Vũ Hào tạm thời không thấy được sự chật vật của cô ta, nghiêm mặt nói: “Có tên tuổi của nhà họ Hạ, nhà họ Giang còn cả nhà họ Lâm, không có một tên phóng viên nào đủ can đảm dám làm loạn đến mức đưa những tin tức không đúng sự thật để tùy tiện mua vui”

Anh dừng một chút, nhìn Giang Hân Yên đầy ẩn ý.

“Nhưng nếu là sự thật, có thể có đưa tin hay không, sẽ có bao nhiêu người đưa tin, đúng là khó nói.”

Trầm mặc.

Ba người người phục vụ đi lên, đặt tôm và sushi lên bàn, nói một câu “Món ăn đã sẵn sàng” rồi sau đó yên lặng lui xuống.

Người giúp việc nữ câu nệ mà ngồi ở bên cạnh Giang Hân Yên, nghe chuyện cả nửa ngày mà vẫn mơ mơ màng màng, hiện giờ hai người đều không hé răng, cô ta bị kẹp ở bên trong lại có chút đứng ngồi không yên.

Cô ta đứng dậy đứng ở phía sau Giang Hân Yên, lúc này mới cảm thấy ổn hơn một chút nhưng vẫn trong phạm vi Hạ Vũ Hào quan sát chăm chú, lại cảm thấy cũng không ổn đến thế.

Hai người không chút tiếng động giằng co một lát, cuối cùng vẫn là Giang Hân Yên đánh vỡ sự trầm mặc: “Nhà họ Lâm rất coi trọng huyết thống, mặc kệ là cô Lâm Tuyết Nghi dùng cách gì để có mang đứa con của ông ngoại em thì đó rốt cuộc vẫn là huyết thống của nhà họ Lâm, mong anh Vũ Hào thông cảm để cho em đưa cô ta đi đi.”

“Cô muốn đưa Lâm Tuyết Nghi đi cũng không phải là không thể” Hạ Vũ Hào nói: “Trong quá trình chữa chân cho Hướng Thu Vân, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ sai lầm nào xảy ra bởi vì cô.”

Giang Hân Yên sửng sốt một chút, chua xót nói: “Giết người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý hiển nhiên nhất trên đời.

Cô ta cúi đầu nhìn chân của chính mình: “Hai năm trước Hưởng Thu Vân không thể lấy được mạng của em nhưng đã làm gãy một chân của em, hiện giờ anh lại nói phải cho Hướng Thu Vân chữa chân, anh không cảm thấy quá mức không công bằng với em sao?”
Chương 221

Người giúp việc nữ đi theo bên cạnh Giang Hân Yên đã nhiều năm, nghe những lời này cũng cảm thấy khó thở: “Tổng Giám đốc Hạ, hai nhà Hạ, Giang quan hệ thân thiết, ngài vì một tên tội phạm giết người mà làm như vậy, quả là quá đáng.”

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, phải trái đúng sai của năm đó, hai bên chúng ta đều hai năm rõ mười.” Hạ Vũ Hào mím môi, nói: “Hơn nữa, lại thêm một thời gian, cô lại có thể một lần nữa đứng lên, không khác gì người bình thường.

Anh nghĩ tới gậy ông đập lưng ông, ghi chép lại lời nói của Hân Yên làm chứng cứ nhưng cô ta nói chuyện rất cẩn thận, chưa bao giờ trực tiếp cho thấy tai nạn xe cộ năm đó là do cô ta thiết kế.

“Nhưng cuối cùng thì em không thể nhảy múa được nữa!” Giang Hân Yên thu lại ý cười nơi khóe miệng, gắn từng chữ: “Xin lỗi anh Vũ Hào, cho dù em có rộng lượng, cũng không cách nào không chút động lòng đối với việc chữa chân cho Hướng Thu Vân.

Những món ăn Nhật trên bàn nhìn qua tươi ngon rung động lòng người nhưng cho dù là Hạ Vũ Hào hay là Giang Hân Yên cũng đều không có tâm trạng để ăn.

Hạ Vũ Hào cong môi cười nhưng đáy mắt lại không có nổi một chút ý cười: “Tôi đây cũng chỉ có thể nói xin lỗi, Lâm Tuyết Nghi là người trong Club Mộng Hương của tôi, tôi không thể nào tùy tiện giao nhân viên cho một ông già tám chín chục tuổi để làm một nửa kia của người đó.

“Anh Vũ Hào thế này là đang uy hiếp em sao?” Giang Hân Yên miễn cưỡng gượng cười, toàn thân cứng đờ không thể thả lỏng.

Hạ Vũ Hào hờ hững nói: “Chỉ là đang nói sự thật mà thôi.”

Cuộc đối thoại của hai người tưởng chừng như quen thuộc nhưng tính chủ động lại hoán đổi rồi.

Cả người Hân Yên đờ ra một chút, ngay sau đó cong khóe môi lên, hơi siết chặt nắm tay rồi dịu dàng nói: “Hôm nay em tìm anh muốn Lâm Tuyết Nghi cũng chỉ là nhận lời gửi gắm của người lớn trong nhà, cũng không nhất thiết phải bắt buộc có được. Nhưng nếu như anh Vũ Hào không đáp ứng, làm cho em đau lòng, nói không chừng em sẽ khởi tố Hướng Thu Vân để hết giận”

Ánh mắt Hạ Vũ Hào tối lại, ngồi xuống.

“Anh Vũ Hào là người thông minh, hẳn là biết nên lấy nên bỏ thế nào.” Giang Hân Yên đã hòa hoãn sắc mặt như bình thường, chậm rãi nói chuyện.

“Phải vậy không?” Hạ Vũ Hào thoáng nheo mắt lại. Giang Hân Yên cười nói: “Ít nhất thì em cảm thấy anh là người thông minh”

“Vậy thì để cô thất vọng rồi. Hạ Vũ Hào lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn: Một, cô đưa Lâm Tuyết Nghi đi, tôi chữa chân cho Hướng Thu Vân. Hai, cô khởi tố Hướng Thu Vân, tôi đăng tải chuyện chăn gối của ông chủ Lâm lên internet.

Giang Hân Yên căng cứng người một chút nhưng bên môi vẫn còn nét cười nhợt nhạt: “Nếu em muốn đưa Lâm Tuyết Nghi đi, cũng không đồng ý chữa chân cho Hướng Thu Vân thì sao?”

“Không tồn tại loại khả năng này.” Hạ Vũ Hào nói.

Giang Hân Yên cuối cùng cũng không duy trì được ý cười bên khóe miệng: “Anh Vũ Hào thật sự cho rằng ông ngoại em là người coi trọng thanh danh à?”

“Không coi trọng sao?” Hạ Vũ Hào cười cười, đứng lên: “Vậy thì khá tốt.” Anh nói xong liền xoay người rời đi.

Giang Hân Yên nhìn bóng lưng dứt khoát kiên quyết của anh, sắc mắt thay đổi, cuối cùng vẫn cắn cắn môi, gọi một tiếng: “Anh Vũ Hào!”

Hạ Vũ Hào không dừng bước chân dù chỉ một chút, cũng không đáp lại.
Chương 222

“Cô chủ, chuyện này làm sao bây giờ đây?” Mắt thấy Hạ Vũ Hào rất nhanh sẽ ra tới cửa, người giúp việc nôn nóng nói: “Nếu như chuyện của ông ngoại ngài và cô Lâm thật sự tuồn ra ngoài, không chỉ không tốt đối với nhà họ Lâm mà đối với thanh danh của nhà họ Giang cũng không ổn đâu!”

Một tia hung ác nham hiểm hiện lên nơi đáy mắt Giang Hân Yên, nhẹ nhàng nói: “Đừng nóng vội.”

Cô ta nhìn Hạ Vũ Hào đã bước tới cửa, đang muốn đẩy cửa đi ra, dừng một chút: “… Lại nói như thế nào nhỉ, trước kia Hướng Thu Vân cũng là bạn của em, chân của cô ấy có thể chữa khỏi đương nhiên em cũng thấy vui mừng.

“Cô là người thông minh. Hạ Vũ Hào dừng bước chân, cũng không quay đầu lại, trả lại đánh giá của cô ta cho cô ta.

Bàn tay đang đặt trên tay vịn xe lăn của Giang Hân Yên hơi dùng sức, cười nói: “Nếu đã bàn bạc ổn thỏa rồi thì anh Vũ Hào cùng ngồi xuống ăn bữa cơm đi, gọi mà không ăn cũng quá lãng phí.”

“Tôi và cô khẩu vị không giống nhau, ăn một miếng cũng không trôi, cô từ từ ăn, không làm phiền nữa. Hạ Vũ Hào cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái, đẩy cửa ra liền đi ngay.

Giang Hân Yên nhìn cánh cửa trống vắng, môi đỏ khế nhếch, run rẩy, sau đó hơi cúi đầu, đáy mắt xẹt qua một sự đau khổ cùng nỗi chua xót.

Sau khi Hạ Vũ Hào rời khỏi nhà hàng thức ăn Nhật, anh gọi taxi tới quán mì của thím Lưu.

Khi anh bước vào quán mì, thím Lưu đang đưa lưng về phía anh dọn dẹp bàn ăn: “Ngài ăn chút gì không nhỉ? Chờ một chút nha, tôi lập tức liền…”

Thím Lưu xoay người, vào lúc nhìn thấy Hạ Vũ Hào, nụ cười tươi trên khuôn mặt tròn đồng cứng một chút. Bà ấy thả cái chổi cái kỵ qua một bên: “Đồ ăn ở loại quán nhỏ này của tôi sợ là Tổng Giám đốc Hạ cũng ăn không vô, tốt hơn là đừng lãng phí”

“Đã lâu không gặp, thím Lưu. Hạ Vũ Hào nói.

“Cái đó là chắc chắn rồi còn gì!” Thím Lưu cười cười, lúc nói chuyện như cầm súng kẹp gậy: “Ngài là sếp lớn của Tập đoàn Hạ Thiên, đường đường là Tổng Giám đốc Hạ, tôi chỉ là một bà chủ nhỏ bé của quán mì, chúng ta, ài”

Bà ấy chỉ lên trời rồi lại chỉ xuống đất: “Một trên trời một dưới đất, không gặp được là hết sức bình thường! Giống như ngài hôm nay tới chỗ này, chúng ta gặp được, chuyện này chính là thuộc về không bình thường, tôi cũng cảm thấy hoảng hốt!”

“Còn mì Tam Tiên không ạ? Làm phiền thím Lưu làm giúp cháu một phần. Hạ Vũ Hào hơi cụp mắt, kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống.

“Có thì tôi cũng không dám làm cho ngài đâu!” Thím Lưu cười ha hả: “Nếu như trong mì mà ngài đang ăn lại xuất hiện nào tóc nào lông nào ruồi bọ các thứ, lỡ đâu mất vui rồi đóng cái cửa tiệm này của tôi, còn không bằng tôi đây tránh nhận mấy đồng tiền kia cho rồi. Ngài thấy thế nào?”

Hạ Vũ Hào gõ nhẹ hai cái lên bàn cơm: “Cháu thấy trong mì không có tóc với ruồi bọ, ngài cũng bứt ra mấy sợi tóc bắt lấy mấy con ruồi con bọ bỏ vào, đúng chứ.

“Tổng Giám đốc Hạ thật là biết nói đùa, làm sao mà tôi dám được?” Thím Lưu một lần nữa cầm lấy cây chổi quét sàn nhà vốn đã rất sạch sẽ rồi: “Nếu như bị ngài phát hiện, đánh gãy một cái tay một cái chân nào đó của tôi, tôi đây tìm tới nơi nào nói rõ lí lẽ đây?”

Đuôi lông mày Hạ Vũ Hào nhướn lên một góc độ rất nhỏ: “Nếu cháu không thể phát hiện ra, có phải ngài sẽ làm như thế không?”

Thím Lưu dừng động tác quét tước lại, chống cây chổi nhìn anh, cười hai tiếng.

“Bác sĩ Lục Thanh Sơn là cháu trai của ngài đúng không?” Lời nói của thím Lưu chỗ nào cũng là gai nhọn, hai người vòng vo như vậy còn không biết vòng tới khi nào, Hạ Vũ Hào đơn giản đi thẳng vào vấn đề.

“Không sai, đúng là cháu trai của tôi.” Thím Lưu nói: “Thế nhưng tính tình thằng bé ngoan cố, quan hệ với tôi cũng không tốt, nếu như thằng bé không chữa chân cho cô Giang thì ngài tới tìm tôi cũng vô ích.
Chương 223

Hạ Vũ Hào: “Vậy nếu như anh ta từ chối chữa chân cho Hướng Thu Vân, cháu tới tìm ngài là có ích đúng không?”

Nghe thế, thím Lưu dừng một chút, ngay sau đó cười nói: “Cái này cũng không cần phải phiền ngài, mấy ngày hôm trước cháu trai của tôi mới từ Mỹ trở về, tôi đã nói kỹ với thằng bé rồi, để thằng bé khám chân miễn phí cho Thu Vân, nhất định phải chữa khỏi chân của Thu Vân”

Bà ấy lại cười một chút: “Thu Vân của chúng tôi tính tình xấu, vẫn luôn yêu hận rõ ràng, không thích lợi dụng tình cảm của người khác. Nếu ngài thật sự có lòng ấy mà, tôi chỉ phiền ngài cách xa Thu Vân nhà chúng tôi ra một chút đi nha!”

“Vậy thì cảm ơn thím Lưu. Ánh mắt Hạ Vũ Hào tối sầm lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn vài cái, sau đó đứng lên, cởi bỏ một cúc áo sơmi, lại phát hiện cảm giác nặng nề khó hiểu trong lòng kia vẫn chưa giảm bớt.

Thím Lưu: “Ngài hiểu lầm rồi, tôi làm như vậy là vì Thu

Vân, không phải vì ngài, ngài không cần cảm ơn tôi.”

“Cháu còn có chút việc, xin phép đi trước, sau này có rảnh lại đến thăm thím Lưu” Hạ Vũ Hào bất giác nhíu mày, chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút đã!” Thím Lưu chắn ngang cây chổi trước đầu gối anh, thu lại độ cong khóe miệng: “Không cần biết chân tướng việc hai năm trước ngài đánh gãy chân của Thu Vân là cái gì, nói cho cùng thì bởi vì việc này mà Thu Vân không cần ngồi tù cả đời, tôi cảm ơn ngài.”

“Nhưng như thế không có nghĩa là tôi thích ngài đâu đấy, những chuyện này nọ ngài gây ra cho Thu Vân, đừng nói là Thu Vân, một người ngoài như tôi đây cũng không chấp nhận được.

“Nếu ngài thật sự muốn tích chút đức, làm phiền ngài buông tha cho Thu Vân, sau này cách xa Thu Vân một chút, người làm thím là tôi đây trước tiên thay Thu Vân cảm ơn cậu!”

Hạ Vũ Hào quét mắt nhìn cây chổi ở trước người, tầm mắt dời đến trên người thím Lưu, hơi mang theo ý châm chọc: “Làm sao ngài biết được không phải cô ấy có lỗi với cháu?”

“Sao?” Thím Lưu sửng sốt.

Hạ Vũ Hào vượt qua cây chổi, đi nhanh ra khỏi quán mì, lạnh lùng nói: “Chuyện giữa cháu và Hướng Thu Vân còn không tới lượt ngài quan tâm.”

Hướng Thu Vân vốn là nằm phòng bệnh đơn hạng VIP nhưng giờ phút này trên giường dành cho người thân lại có thêm một bệnh nhân. Bệnh nhân với khuôn mặt tuấn tú có vài nét tương tự Hướng Thu Vân, ăn mặc quần áo bệnh nhân nằm ở trên giường bệnh, chân trái cùng tay trái bó thạch cao treo ở giữa không trung, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.

“Anh… Ngốc đấy à?” Hướng Thu Vân ngồi ở trên giường bệnh nhìn anh trai cô, tâm trạng một lời khó nói hết.

“Nếu như bố giam anh lại, nếu không phải anh sợ em bị người khác khi dễ, sao đến nỗi anh phải nhảy xuống từ lầu hai chứ? Nếu không phải anh từ cửa sổ nhảy xuống, bây giờ có thể… Ai u!” Hướng Quân không cẩn thận đụng tới chỗ vết thương, đau đến mức khuôn mặt anh tú biến sắc trong một giây.

Lâm Quỳnh Chi đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn anh ta. Chu Hồng cúi đầu, dùng sức ngăn lại tiếng cười, bả vai run rẩy từng đợt.

“Em cũng là người trưởng thành đã lãnh căn cước công dân rồi, anh không cần lo lắng cho em đến vậy, sau này làm việc cũng không nên lỗ mãng như thế. Hướng Thu Vân mím môi, liếc mắt nhìn chân bị treo giữa không trung của Hướng Quân một cái, thở dài một hơi khó mà nghe thấy được. Hướng Quân đã thành bệnh nhân nhưng còn không chịu yên tĩnh, thân thể không thể động đậy nhưng cũng không cản được dã tâm muốn thể hiện của anh ta.

Anh ta và vợ đấu võ mồm, Hướng Thu Vân và Chu Hồng xen vào đôi ba câu nói, bầu không khí trong phòng bệnh rất hài hòa. 8 giờ tối, Chu Hồng chuẩn bị rời đi, kết quả mới vừa đẩy cửa ra liền thấy được hai người không thể ngờ tới xuất hiện. Cô ấy theo bản năng liếc mắt nhìn Hướng Thu Vân, nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại.
Chương 224

Thấy vậy, Hướng Thu Vân nhìn về phía cửa, hỏi: “Làm sao vậy?”

Chu Hồng cười gượng hai tiếng, đang muốn nói chuyện, bên ngoài vang lên giọng nói của Hướng Bách Tùng: “Ai ở bên trong, mở cửa ra.

Ngay sau đó là giọng của Vu Tuệ Doanh nhẹ nhàng lại khàn khàn vang lên: “Thu Vân, Hướng Quân, Quỳnh Chi, mấy người các con ở bên trong phải không? Mở cửa cho bố mẹ vào đi.

Hướng Thu Vân cứng mặt, môi mím chặt, bàn tay siết lấy tấm khăn trải giường dưới thân.

Người mà cô ghét nhìn thấy nhất, thứ nhất là Giang Hân Yên Hạ Vũ Hào, thứ hai chính là bố mẹ! “Cô chủ Hướng, Chu Hồng đã làm mất lòng vợ chồng nhà họ Hướng một lần, thật sự không muốn lại làm mất lòng bọn họ lần thứ hai, cô ấy chuyển hướng nhìn Lâm Quỳnh Chi, nói ẩn ý: “Bác sĩ nói, mấy ngày nay Hướng Thu Vân cần được nghỉ ngơi, cảm xúc không thể dao động quá lớn”

Lâm Quỳnh Chi nhíu mày không lên tiếng.

“Hôm nay Tổng Giám đốc Hạ tới thăm Hướng Thu Vân, sau đó cô ấy lại phải vào phòng phẫu thuật một lần nữa” Chu Hồng cũng nghĩ là con dâu không tiện ngăn cản bố chồng và mẹ chồng liền chuyển hướng nhìn về phía Hướng Quân.

“Má nó âm hồn không tan!” Hướng Quân mắng một tiếng, cũng không biết là đang mắng Hạ Vũ Hào hay là đang mắng vợ chồng nhà họ Hướng.

Lâm Quỳnh Chi đi đến bên cạnh bàn, cầm hai chén trà đặt trên bàn lên, hỏi anh ta: “Tự anh đập hay là chính bản thân anh đập?”

Hướng Quân không trả lời, trực tiếp dùng cái tay không bị thương kia cầm lấy hai chén trà, lấy sức ném về phía cửa

Choang!

Âm thanh chén trà và cửa va chạm với nhau.

Loảng xoảng!

Âm thanh chén trà rơi xuống đất vỡ vụn.

“Biến!” Gân xanh trên trán Hướng Quân kịch liệt nổi lên, hướng về phía cửa mắng to: “Nơi này không chào đón các người!! Cút xa một chút cho tôi!!!” Anh ta rống một tiếng, trái tim Chu Hồng liền theo đó mà chấn động một chút.

“Cô đi về trước đi.” Hướng Thu Vân nói với cô ấy.

Nơi này có Lâm Quỳnh Chi và Hướng Quân che chở, Chu Hồng cũng không có gì phải lo lắng, cô ấy không muốn đắc tội với người không nên đắc tội, vội vàng nói câu tạm biệt, rồi đi vòng qua mấy mảnh vỡ trên mặt đất mở cửa rời đi.

Nhưng chính là vào thời gian mở cửa thế này, Lâm Quỳnh Chi muốn đi khóa cửa đã không còn kịp rồi, Hướng Bách Tùng đẩy cửa ra bước vào, Vu Tuệ Doanh với đôi mắt sưng đỏ đi theo phía sau ông ta.

“Thu Vân.” Vu Tuệ Doanh chỉ vài bước đã lướt qua Hướng Bách Tùng vọt tới trước giường bệnh của Hướng Thu Vân. Bà ta đưa mắt nhìn Hướng Thu Vân từ trên xuống dưới, nước mắt lã chã rơi xuống: “Có phải là khó chịu lắm không?”

Bà ta run rẩy vươn tay muốn vuốt ve gương mặt của Hướng Thu Vân, Hướng Thu Vân nghiêng đầu qua một bên, né tránh.

“Khó chịu hay không khó chịu cũng đều không dính dáng tới bà Hướng” Hướng Thu Vân lạnh nhạt mà nhìn bà ta thật giống như đang nhìn một người bệnh vậy.

Vu Tuệ Doanh nhìn thấy sự oán hận và chán ghét cất giấu nơi đáy mắt cô, cơ thể lảo đảo lui về phía sau hai bước, che miệng nhỏ giọng thút thít.

“Tôi thật sự không hiểu bà đang suy nghĩ cái gì nữa!” Hướng Bách Tùng hừ lạnh: “Vì một đứa vô ơn như vậy mà ồn ào muốn ly hôn với tôi, bây giờ hối hận chưa?”

Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Hướng Thu Vân: “Chẳng những nó sẽ không biết ơn bà, mà trái lại còn có thể cắn bà một… Bà bị điên rồi hả?!”
Chương 225

“Ông không được nói con gái của tôi như vậy!” Vu Tuệ Doanh cầm túi xách đập lung tung lên người ông ta, nghẹn ngào hét lớn: “Nếu không phải ông đuổi Thu Vân ra khỏi nhà họ Hướng, mặc kệ con bé chết sống ra sao, con bé sao có thể không… Không nhận tôi là mẹ chứ?”

Hướng Bách Tùng sầm mặt trốn qua một bên, Vu Tuệ Doanh lại hoàn toàn không có ý định muốn dừng tay lại: “Lần trước Thu Vân suýt chút nữa đã bị xe đâm chết rồi, ông nói con bé đang… Đang diễn kịch, lần này con bé tái phát phổi có nước phải… Phải vào phòng cấp cứu, ông còn nói con bé diễn kịch! Họ Hướng, đây chính là con gái của ông đấy!”

“ồn ào đủ chưa vậy?!” Hướng Bách Tùng nắm lấy cánh tay của Vu Tuệ Doanh, đáy mắt chẳng chịt tơ máu, vẻ mặt tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.

Từ khi biết Hướng Thu Vân tái phát phổi có nước phải vào phòng cấp cứu, người vợ từ trước đến giờ đều ngoan ngoãn nghe lời này của ông ta lại cứ như phát điên mà làm ầm làm ĩ với ông ta, cứ như thể biến thành một người khác vậy.

Vợ chồng hai người ở trong phòng bệnh nháo nhào ầm ĩ, Hướng Thu Vân thờ ơ lạnh nhạt, còn Hướng Quân thì càng ngày càng bực bội.

“Mẹ kiếp!” Hướng Quân gọi cả nửa ngày không ai để ý tới, chỉ có thể đấm giường, tăng lớn đềxiben: “Hai người các người có thể ra ngoài rồi ồn ào được không, mẹ nó chỗ này là phòng bệnh đấy!”

Hướng Thu Vân che miệng, nhỏ giọng ho khan một tiếng, sắc mặt so với vừa rồi tái nhợt đi một ít. Lâm Quỳnh Chi lo lắng mà nhìn cô một cái, đi tới kéo

Hướng Bách Tùng và Vu Tuệ Doanh: “Bố, mẹ, bác sĩ nói Thu Vân cần phải nghỉ ngơi, cảm xúc không thể lên xuống quá…

“Từng người từng người đều trèo hết lên đầu tôi rồi đúng không?!” Hướng Bách Tùng ở nhà đã quen thói nói một không nói hai rồi, hôm nay lại bị một người rồi hai người tới ba người nhao nhao tranh luận, cơn tức giận lúc này đã cận kề bờ vực bùng nổ, mặt đỏ tai hồng mà quát: “Các người đều đau lòng cho Hướng Thu Vân như vậy thì mẹ nó dứt khoát sống chung với nó luôn đi!”

Đây là lần đầu tiên ông ta ở trước mặt nhiều người nói từ thô tục.

Trong nháy mắt phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Vu Tuệ Doanh không thể tin tưởng mà nhìn ông ta, nước mắt rơi xuống như vỡ đê.

“Khóc khóc khóc, cả ngày cũng chỉ biết khóc!” Hướng Bách Tùng đỏ mặt tía tai rống to với Vu Tuệ Doanh: “Một người nhu nhược chỉ làm túi trút giận, sinh ra hai đứa khốn nạn, suốt ngày còn cứ nghĩ là người vợ hiền hậu của tôi!”

“Nếu không phải có tôi chống đỡ, Tập đoàn Hướng Vân đã biến mất từ lâu rồi, vậy mà bà còn không biết xấu hổ lén giấu 20% cổ phần, vì một đứa vô ơn mà uy hiếp tôi!”

Hướng Thu Vân che miệng ho khan một tiếng, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc.

Đồ vô ơn, tội phạm giết người… Đây là định vị mà bố ruột của cô dành cho cô!

Thấy cô ho khan, sắc mặt Hướng Quân thay đổi rõ rệt, muốn nhảy xuống giường chạy qua bên này nhưng bị Lâm Quỳnh Chi ấn xuống.

Lâm Quỳnh Chi đi đến trước mặt Hướng Thu Vân, liếc mắt nhìn bố mẹ chồng đang giằng co, bực bội mà lo lắng hỏi Hướng Thu Vân: “Thế nào? Có cần chị gọi bác sĩ giúp không?”

“Không cần, không chết được” Hướng Thu Vân lắc lắc đầu, mở lòng bàn tay ra cho cô ấy xem: “Không có đàm, chỉ là họ khan hai tiếng, không phải tái phát phổi có nước.

Thấy vậy Lâm Quỳnh Chi và Hướng Quân mới nhẹ nhàng thở ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom