Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Chương 26: Có phải quan tâm đến vết thương của cô không?
“Nếu mọi người đã có nhiều ý kiến như vậy thì mọi người lên làm quản lý luôn đi này”
Đôi mắt lấp lánh của Mộng Hàm mở ra, mỉm cười nhìn qua tất cả mọi người.
Mọi người im lặng, từng người cúi đầu không dám nói gì nữa.
Ánh mắt của Mộng Hàm nhìn vào khuôn mặt toàn là vết máu của Lâm Tuyết Nghi, chậc một cái rồi nghiêng đầu nhìn Hướng Thu Vân: “Người ta bị cô đánh thành ra như vậy rồi, trừ của cô ba tháng tiền lương để bù tiền thuốc men cho cô ấy, cô có ý kiến gì không?”
“Không có.’ Hướng Thu Vân rũ mắt, mồ hôi trong lòng bàn tay chảy ra nhễ nhại, có khi không chỉ trừ ba tháng tiền lương thôi đâu mà còn nghiêm phạt nữa.
“Chỉ trừ cô ta ba tháng tiền lương thôi hả?”
Lâm Tuyết Nghỉ không khóc nhưng giọng the thé hét lên.
“Chị Lan, em không phục! Cô ta đánh em thành ra thế này rồi mà chỉ trừ có ba tháng tiền lương thì lợi cho cô ta quá còn gì, em muốn…
“Thế cô muốn cái gì?”
Mộng Hàm cười như không, ngắt lời cô ta.
Cổ họng của Lâm Tuyết Nghỉ dường như bị người ta bóp nghẹt lại, cô ta đỏ mặt hồi lâu rồi cũng chẳng nói thêm gì, vết máu từ vết thương trên đầu cô ta chảy xuống thật đáng sợ, nhưng dường như cũng có chút nực cười.
Những người hóng chuyện đẩy qua đẩy lại, cuối cùng có hai cô gái bất đắc dĩ phải đứng ra đưa Lâm Tuyết Nghi đi bệnh viện, những người còn lại thì trở về khu phòng của mình.
Mộng Hàm lướt qua Hướng Thu Vân đi vào khu nhà ở, nhìn vết máu trên đất cười một tiếng: “Ra tay cũng ác ghê”
Trong lòng Hướng Thu Vân vô cùng hồi hộp, cánh tay đang buông thõng bên ống quần túm lấy quần áo rồi lại nhanh chóng buông ra: “Ừm…”
“Nói đi, vì sao đánh Lâm Tuyết Nghi?”
Mộng Hàm ngồi bên giường, đôi mày liễu nhướng lên, không chờ cô ấy trả lời đã nói tiếp: “Thôi khỏi, đừng nói nữa, tôi cũng không hứng thú nghe”
Cô ấy lấy từ trong túi xách ra hai tuýp thuốc bôi, thuận tay ném qua cho Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân bắt lấy, liếc nhìn hướng dẫn sử dụng, là dùng để làm tan máu bầm và trị một số vết thương ngoài da khác.
Cô cầm lấy thuốc bôi, do dự cả một lúc lâu rồi mới hỏi: “Chị tặng cho tôi à?”
“Không thì sao?”
Mộng Hàm vươn vai rồi một tay chống cằm mỉm cười hỏi cô: “Cô nghĩ là ai? Tổng giám đốc Hạ à?”
“Không… Không có.’ Mặt Hướng Thu Vân đỏ lên, vừa lo lắng vừa bối rối: “Cảm ơn chị Mộng Hàm, tiền thuốc bao nhiêu tôi gửi lại cho chị”
Mộng Hàm là người của Hạ Vũ Hào nên cô còn tưởng những tuýp thuốc bôi này là ý của anh ấy… Cô đúng là điên rồi mà, anh ta hận không thể bắt cái mạng quèn của cô đền cho Giang Hân Yên thì sao có thể quan tâm đến vết thương của cô chứ?
“Không cần, cũng chẳng đáng bao nhiêu.”
Mộng Hàm đứng lên, né vết máu trên đất, xinh đẹp lại thanh thoát bước đi ra ngoài.
Hai chân Hướng Thu Vân như đổ chì đứng sau lưng cô ấy, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Chị Mộng Hàm, tôi có thể hỏi chị một chuyện không?”
Mộng Hàm dừng bước, xoay người, nhướng mày nhìn cô.
“Ngài Hạ có nói khi nào tôi có thể rời khỏi đây không?”
Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc, đôi mắt luôn tràn đầy chán chường và tang thương lân đầu tiên xuất hiện tia sáng.
“Không có”
Mộng Hàm vén tóc ra sau tai, mỗi cử chỉ đều vô cùng gợi cảm mê người.
“Đại khái là có khi tổng giám đốc Hạ cũng không nghĩ đến vấn đề này”
Chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hay nói cách khác là cả đời này mình phải ở lại đây để đền tội cho Giang Hân Yên ư?
Ngọn lửa trong đôi mắt Hướng Thu Vân lụi tàn, cô đứng dưới ánh đèn sáng ngời nhưng lại không thấy gì ở phía trước.
Cuộc đời cô là một mảng tối tăm mịt mù, dù thế nào thì cuối cùng cô cũng phải đứng cạnh vách đá sâu hun hút, chỉ có thể nhìn vực sâu.
“Hờ!”
Hướng Thu Vân run rẩy hít một hơi thật sâu, lau giọt nước mắt đã tràn ra khóe mi từ lúc nào, ngơ ngác, tuyệt vọng trở về phòng.
Mới chớp mắt đó mà một tuần đã qua rồi.
Lâm Tuyết Nghi nằm việc, những người khác cũng đã biết được bộ dáng hung dữ của Hướng Thu Vân nên không dám bàn tán trước mặt cô nữa.
Có điều công việc vẫn cứ nhiều như vậy, một mình cô quét tước hai tầng lầu, ngày nào cũng mệt mỏi hết đau lưng rồi lại nhức eo, ngay cả muốn nghỉ một ngày thì đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.
Trên hành lang.
“Bà thím, làm ơn lau nhà thì mở to mắt ra được không?”
Vẻ mặt người đàn ông vô cũng ghét bỏ: “Làm giày của tôi dơ cả rồi!”
“Xin lỗi, để tôi đi lấy một cái khăn mới lau cho anh được không?”
Cây lau nhà của Hướng Thu Vân vốn dĩ không hề đụng phải giày của người ta nhưng vẫn cứ luôn miệng xin lỗi.
Giải thích chỉ làm cho cô gặp phiền toái thôi, ngày nào cô cũng mệt chết đi sống lại, bây giờ không có lòng cũng không có sức mà đi xử lý chuyện lôi thôi này nữa.
“Thôi bỏ đi!”
Người đàn ông tức giận nói: “Sau này mở to mắt ra, làm dơ đồ người ta đền không có nổi đâu, biết chưa?”
“Vâng, anh cẩn thận sàn trơn.”
Hướng Thu Vân cầm cây lau nhà đứng qua một bên, đợi người đàn ông đi qua rồi, cô quay lại nhìn về phía Chu Hồng vừa tới không lâu: “Cô tìm tôi à?”
“Chị Mộng Hàm gọi cô qua”
Chu Hồng nhíu mày, vừa đi vừa nói: “Quân áo khắp người của người đàn ông kia mặc cộng lại tối đa cũng hai mươi tám triệu mà thôi, cũng không phải là người giàu có gì, cô không cần phải hạ mình thế đâu”
Hướng Thu Vân cười cười, không lên tiếng.
Cô không ngại nên Chu Hồng cũng không nói gì thêm, sau khi đưa cô tới cửa phòng tổng giám đốc thì rời khỏi.
Hướng Thu Vân gõ cửa, đợi sau khi có người đồng ý mới đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy người ở trong phòng, sắc mặt cô trắng bệch, cúi đầu chào: “Ngài Hạ, chị Mộng Hàm”
Hạ Vũ Hào ngồi trên ghế sofa khuất sáng, không thể thấy rõ vẻ mặt của anh, anh ngồi vắt chân, tay cầm điếu thuốc đang cháy. Vẫn là dáng vẻ giống hồi hai năm trước dùng gậy chơi golf đập gãy chân cô.
Dáng vẻ của anh làm cho cô bị ác mộng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng mà bật dậy lúc nửa đêm. Ngay cả can đảm để liếc mắt để nhìn cô cũng không dám.
“Tới nhanh đấy”
Mộng Hàm pha trà rồi đặt ở trên bàn, sau đó cười nói: “Lâm Tuyết Nghi sao rồi? Đã xuất viện được chưa?”
“Không biết, tôi không có gặp cô ta”
Trên cánh mũi của Hướng Thu Vân rịn ra một lớp mồ hôi, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Qua một tuần rồi, có phải Hạ Vũ Hào đến trách phạt không?
Có khi nào anh sẽ tự tay tống cô vào trong ngục giam giống hai năm trước không?
Đôi lông mi của cô không ngừng mấp máy, giọng nói khô khan, nỗi sợ hãi bảo phủ cả người cô. Cô nên nhịn, đáng ra cô không nên ra tay đánh Lâm Tuyết Nghi…
“Tôi chỉ hỏi chút thôi, làm sao cô lại căng thẳng vậy?”
Đôi mắt trìu mến của Mộng Hàm hơi đảo, cười đưa cho cô một ly trà: “Uống chén trà thả lỏng một chút, tôi cũng có ăn thịt cô đâu”
Mùi thuốc lá nhàn nhạt bay trong phòng làm việc, Hạ Vũ Hào chưa nói câu nào, thậm chí còn không động đậy, nhưng khắp nơi đều là mùi của anh làm cho thần kinh của Hướng Thu Vân căng ra.
Hai tay cô nhận lấy tách trà, ngay cả tiếng cảm ơn còn chưa kịp nói ra thì ánh mắt của Hạ Vũ Hào đã đột nhiên liếc qua.
Xoảng!
Tách trà rơi xuống, vỡ đầy đất.
“Xin lỗi… Vẻ mặt của Hướng Thu Vân hoàn toàn trắng bệch, cô ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ trên đất, hơi không chú ý một chút đã bị một mảnh vỡ cắt trúng tay, máu chảy ra.
Nhưng cô lại cứ dửng dưng như không cảm thấy gì, chỉ tiếp tục nhặt những mảnh vụn trên đất.
“Ngay cả một tách trà cũng cầm không nổi, cô xem cô còn là cô chiêu nhà họ Hướng đấy à? Hả?”
Hạ Vũ Hào đứng dậy và đi tới trước mặt cô, ảnh mắt nhìn vào máu đang chảy trên tay cô, đôi mắt hóa lạnh lùng.
Tay bị đứt, nhưng Hướng Thu Vân cảm thấy máu đang chảy trong tim. Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi!”
Dáng vẻ rũ mắt xuống của cô làm cho đáy lòng Hạ Vũ Hào cảm thấy cáu kỉnh một cách khó hiểu. Anh nhíu mày, bảo Mộng Hàm: “Xử lý vết thương cho cô ta đi, đừng để người khác nói tôi hành hạ nhân viên”
“Nếu mọi người đã có nhiều ý kiến như vậy thì mọi người lên làm quản lý luôn đi này”
Đôi mắt lấp lánh của Mộng Hàm mở ra, mỉm cười nhìn qua tất cả mọi người.
Mọi người im lặng, từng người cúi đầu không dám nói gì nữa.
Ánh mắt của Mộng Hàm nhìn vào khuôn mặt toàn là vết máu của Lâm Tuyết Nghi, chậc một cái rồi nghiêng đầu nhìn Hướng Thu Vân: “Người ta bị cô đánh thành ra như vậy rồi, trừ của cô ba tháng tiền lương để bù tiền thuốc men cho cô ấy, cô có ý kiến gì không?”
“Không có.’ Hướng Thu Vân rũ mắt, mồ hôi trong lòng bàn tay chảy ra nhễ nhại, có khi không chỉ trừ ba tháng tiền lương thôi đâu mà còn nghiêm phạt nữa.
“Chỉ trừ cô ta ba tháng tiền lương thôi hả?”
Lâm Tuyết Nghỉ không khóc nhưng giọng the thé hét lên.
“Chị Lan, em không phục! Cô ta đánh em thành ra thế này rồi mà chỉ trừ có ba tháng tiền lương thì lợi cho cô ta quá còn gì, em muốn…
“Thế cô muốn cái gì?”
Mộng Hàm cười như không, ngắt lời cô ta.
Cổ họng của Lâm Tuyết Nghỉ dường như bị người ta bóp nghẹt lại, cô ta đỏ mặt hồi lâu rồi cũng chẳng nói thêm gì, vết máu từ vết thương trên đầu cô ta chảy xuống thật đáng sợ, nhưng dường như cũng có chút nực cười.
Những người hóng chuyện đẩy qua đẩy lại, cuối cùng có hai cô gái bất đắc dĩ phải đứng ra đưa Lâm Tuyết Nghi đi bệnh viện, những người còn lại thì trở về khu phòng của mình.
Mộng Hàm lướt qua Hướng Thu Vân đi vào khu nhà ở, nhìn vết máu trên đất cười một tiếng: “Ra tay cũng ác ghê”
Trong lòng Hướng Thu Vân vô cùng hồi hộp, cánh tay đang buông thõng bên ống quần túm lấy quần áo rồi lại nhanh chóng buông ra: “Ừm…”
“Nói đi, vì sao đánh Lâm Tuyết Nghi?”
Mộng Hàm ngồi bên giường, đôi mày liễu nhướng lên, không chờ cô ấy trả lời đã nói tiếp: “Thôi khỏi, đừng nói nữa, tôi cũng không hứng thú nghe”
Cô ấy lấy từ trong túi xách ra hai tuýp thuốc bôi, thuận tay ném qua cho Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân bắt lấy, liếc nhìn hướng dẫn sử dụng, là dùng để làm tan máu bầm và trị một số vết thương ngoài da khác.
Cô cầm lấy thuốc bôi, do dự cả một lúc lâu rồi mới hỏi: “Chị tặng cho tôi à?”
“Không thì sao?”
Mộng Hàm vươn vai rồi một tay chống cằm mỉm cười hỏi cô: “Cô nghĩ là ai? Tổng giám đốc Hạ à?”
“Không… Không có.’ Mặt Hướng Thu Vân đỏ lên, vừa lo lắng vừa bối rối: “Cảm ơn chị Mộng Hàm, tiền thuốc bao nhiêu tôi gửi lại cho chị”
Mộng Hàm là người của Hạ Vũ Hào nên cô còn tưởng những tuýp thuốc bôi này là ý của anh ấy… Cô đúng là điên rồi mà, anh ta hận không thể bắt cái mạng quèn của cô đền cho Giang Hân Yên thì sao có thể quan tâm đến vết thương của cô chứ?
“Không cần, cũng chẳng đáng bao nhiêu.”
Mộng Hàm đứng lên, né vết máu trên đất, xinh đẹp lại thanh thoát bước đi ra ngoài.
Hai chân Hướng Thu Vân như đổ chì đứng sau lưng cô ấy, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Chị Mộng Hàm, tôi có thể hỏi chị một chuyện không?”
Mộng Hàm dừng bước, xoay người, nhướng mày nhìn cô.
“Ngài Hạ có nói khi nào tôi có thể rời khỏi đây không?”
Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc, đôi mắt luôn tràn đầy chán chường và tang thương lân đầu tiên xuất hiện tia sáng.
“Không có”
Mộng Hàm vén tóc ra sau tai, mỗi cử chỉ đều vô cùng gợi cảm mê người.
“Đại khái là có khi tổng giám đốc Hạ cũng không nghĩ đến vấn đề này”
Chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hay nói cách khác là cả đời này mình phải ở lại đây để đền tội cho Giang Hân Yên ư?
Ngọn lửa trong đôi mắt Hướng Thu Vân lụi tàn, cô đứng dưới ánh đèn sáng ngời nhưng lại không thấy gì ở phía trước.
Cuộc đời cô là một mảng tối tăm mịt mù, dù thế nào thì cuối cùng cô cũng phải đứng cạnh vách đá sâu hun hút, chỉ có thể nhìn vực sâu.
“Hờ!”
Hướng Thu Vân run rẩy hít một hơi thật sâu, lau giọt nước mắt đã tràn ra khóe mi từ lúc nào, ngơ ngác, tuyệt vọng trở về phòng.
Mới chớp mắt đó mà một tuần đã qua rồi.
Lâm Tuyết Nghi nằm việc, những người khác cũng đã biết được bộ dáng hung dữ của Hướng Thu Vân nên không dám bàn tán trước mặt cô nữa.
Có điều công việc vẫn cứ nhiều như vậy, một mình cô quét tước hai tầng lầu, ngày nào cũng mệt mỏi hết đau lưng rồi lại nhức eo, ngay cả muốn nghỉ một ngày thì đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.
Trên hành lang.
“Bà thím, làm ơn lau nhà thì mở to mắt ra được không?”
Vẻ mặt người đàn ông vô cũng ghét bỏ: “Làm giày của tôi dơ cả rồi!”
“Xin lỗi, để tôi đi lấy một cái khăn mới lau cho anh được không?”
Cây lau nhà của Hướng Thu Vân vốn dĩ không hề đụng phải giày của người ta nhưng vẫn cứ luôn miệng xin lỗi.
Giải thích chỉ làm cho cô gặp phiền toái thôi, ngày nào cô cũng mệt chết đi sống lại, bây giờ không có lòng cũng không có sức mà đi xử lý chuyện lôi thôi này nữa.
“Thôi bỏ đi!”
Người đàn ông tức giận nói: “Sau này mở to mắt ra, làm dơ đồ người ta đền không có nổi đâu, biết chưa?”
“Vâng, anh cẩn thận sàn trơn.”
Hướng Thu Vân cầm cây lau nhà đứng qua một bên, đợi người đàn ông đi qua rồi, cô quay lại nhìn về phía Chu Hồng vừa tới không lâu: “Cô tìm tôi à?”
“Chị Mộng Hàm gọi cô qua”
Chu Hồng nhíu mày, vừa đi vừa nói: “Quân áo khắp người của người đàn ông kia mặc cộng lại tối đa cũng hai mươi tám triệu mà thôi, cũng không phải là người giàu có gì, cô không cần phải hạ mình thế đâu”
Hướng Thu Vân cười cười, không lên tiếng.
Cô không ngại nên Chu Hồng cũng không nói gì thêm, sau khi đưa cô tới cửa phòng tổng giám đốc thì rời khỏi.
Hướng Thu Vân gõ cửa, đợi sau khi có người đồng ý mới đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy người ở trong phòng, sắc mặt cô trắng bệch, cúi đầu chào: “Ngài Hạ, chị Mộng Hàm”
Hạ Vũ Hào ngồi trên ghế sofa khuất sáng, không thể thấy rõ vẻ mặt của anh, anh ngồi vắt chân, tay cầm điếu thuốc đang cháy. Vẫn là dáng vẻ giống hồi hai năm trước dùng gậy chơi golf đập gãy chân cô.
Dáng vẻ của anh làm cho cô bị ác mộng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng mà bật dậy lúc nửa đêm. Ngay cả can đảm để liếc mắt để nhìn cô cũng không dám.
“Tới nhanh đấy”
Mộng Hàm pha trà rồi đặt ở trên bàn, sau đó cười nói: “Lâm Tuyết Nghi sao rồi? Đã xuất viện được chưa?”
“Không biết, tôi không có gặp cô ta”
Trên cánh mũi của Hướng Thu Vân rịn ra một lớp mồ hôi, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Qua một tuần rồi, có phải Hạ Vũ Hào đến trách phạt không?
Có khi nào anh sẽ tự tay tống cô vào trong ngục giam giống hai năm trước không?
Đôi lông mi của cô không ngừng mấp máy, giọng nói khô khan, nỗi sợ hãi bảo phủ cả người cô. Cô nên nhịn, đáng ra cô không nên ra tay đánh Lâm Tuyết Nghi…
“Tôi chỉ hỏi chút thôi, làm sao cô lại căng thẳng vậy?”
Đôi mắt trìu mến của Mộng Hàm hơi đảo, cười đưa cho cô một ly trà: “Uống chén trà thả lỏng một chút, tôi cũng có ăn thịt cô đâu”
Mùi thuốc lá nhàn nhạt bay trong phòng làm việc, Hạ Vũ Hào chưa nói câu nào, thậm chí còn không động đậy, nhưng khắp nơi đều là mùi của anh làm cho thần kinh của Hướng Thu Vân căng ra.
Hai tay cô nhận lấy tách trà, ngay cả tiếng cảm ơn còn chưa kịp nói ra thì ánh mắt của Hạ Vũ Hào đã đột nhiên liếc qua.
Xoảng!
Tách trà rơi xuống, vỡ đầy đất.
“Xin lỗi… Vẻ mặt của Hướng Thu Vân hoàn toàn trắng bệch, cô ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ trên đất, hơi không chú ý một chút đã bị một mảnh vỡ cắt trúng tay, máu chảy ra.
Nhưng cô lại cứ dửng dưng như không cảm thấy gì, chỉ tiếp tục nhặt những mảnh vụn trên đất.
“Ngay cả một tách trà cũng cầm không nổi, cô xem cô còn là cô chiêu nhà họ Hướng đấy à? Hả?”
Hạ Vũ Hào đứng dậy và đi tới trước mặt cô, ảnh mắt nhìn vào máu đang chảy trên tay cô, đôi mắt hóa lạnh lùng.
Tay bị đứt, nhưng Hướng Thu Vân cảm thấy máu đang chảy trong tim. Cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi!”
Dáng vẻ rũ mắt xuống của cô làm cho đáy lòng Hạ Vũ Hào cảm thấy cáu kỉnh một cách khó hiểu. Anh nhíu mày, bảo Mộng Hàm: “Xử lý vết thương cho cô ta đi, đừng để người khác nói tôi hành hạ nhân viên”
Bình luận facebook