Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 453
Chương 453
“Tôi làm việc ở Club Mộng Hương mấy năm nay, trong tay cũng tiết kiệm được chút ít” Đầu lông mày của Chu Hồng nhăn lại chua xót, tiếp tục nói: “Công ty nhỏ của Trình Thành đã bị chị Hàm làm cho phá sản, Trình Thành liền nghĩ đến việc
muốn cùng tôi hòa hợp như ngày xưa, dùng số tiền tiết kiệm những năm này của tôi để một lần nữa gây dựng lại sự nghiệp của mình”.
Hướng Thu Vân vẫn không đáp lời cô ấy, chỉ đem tôm hùm đẩy đến trước mặt Chu Hồng: “Ăn đi.”
“Mới vừa rồi tôi còn cho rằng cô sẽ không muốn chào hỏi tôi chứ” Chu Hồng lột tôm, đem thịt tôm bỏ vào đĩa rác sau đó đưa vỏ tôm lên miệng.
Ăn rồi mới ý thức được là mình đã bỏ nhầm, cô ấy tự giễu mà cười một tiếng rồi lại đem võ tôm bỏ vào đĩa đựng rác.
Hướng Thu Vân lau lau khóe miệng, uống một chút nước rồi mới chậm rãi nói: “Cô cũng chưa làm qua việc gì có lỗi với tôi nên tôi cũng sẽ không hận cô”
Chu Hồng sửng sốt một chút mới ý thức được là Hướng Thu Vân đang trả lời mình. Cô ấy cười một cách tự giễu: “Tuy vậy nhưng cô cũng không coi tôi là bạn nữa”
Hướng Thu Vân vẫn lặng lẽ ăn, xem như chấp nhận lời Chu Hồng vừa nói.
Có chuyện của Giang Hân Yên làm tấm gương trước mặt, cô tình nguyện cả đời này cô độc một mình, cũng không bao giờ muốn kết giao bạn bè với một người có tâm tư khác.
“Lần trước lúc mà tôi chấp nhận quay lại với Trình Thành, có phải cô cảm thấy tôi thực sự ngu ngốc đúng không?” Chu Hồng cười nhìn cô, viền mắt có chút hồng hồng: “Kỳ thật tôi cũng cảm thấy mình rất khờ, thế mà lại cảm thấy Trình Thành để tâm nhiều tới sự nghiệp một chút, cảm thấy ít nhất trong lòng anh ta vẫn còn có tôi.”
Hướng Thu Vân rút khăn giấy ra đưa tới trước mặt cô ấy.
“Thật sự rất mất mặt khi phải khóc vì chuyện này” Chu Hồng xấu hổ cầm lấy khăn giấy, lau lau khóe mắt.
Hướng Thu Vân không ở lại lâu, sau khi ăn xong liền đứng dậy rời khỏi nhà hàng, chuẩn bị đi mua cho mình một chiếc điện thoại di động. Thời buổi bây giờ không có điện thoại di động thì làm việc gì cũng bất tiện.
Trên đường vẫn có người nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không biết có phải do tố chất con người đột nhiên tăng lên hay là vì nguyên nhân gì khác, thời điểm bọn họ bàn tán nghị luận sau lưng cô cũng không dám để cho cô nghe được.
Cộp.
Cộp
Cộp.
Bước chân của người đàn ông đi phía sau cô cứ như hình với bóng.
Hướng Thu Vân không muốn để ý đến anh ta nhưng bị anh ta theo đuổi một hơi đếm tận cửa hàng điện thoại di động, cô lạnh lùng quay đầu lại: “Ngài Giang theo tôi lâu như vậy, cảm thấy rất thú vị đúng không?”
“Đường này cô có thể đi, tôi lại không thể đi sao?” Giang Minh Thắng nắm chặt tay lại, đắm đuối nhìn cô.
Hướng Thu Vân giễu cợt cười nhạo một tiếng, xoay người đi vào cửa hàng điện thoại di động, anh ta mặt dày cũng đi theo vào.
“Tôi lấy cái điện thoại này, cảm ơn” Hướng Thu Vân tùy tiện chọn đại một chiếc điện thoại, mang nó đi quầy thu ngân thanh toán, đi ra ngoài cửa tìm một cửa hàng bán sim điện thoại. Giang Minh Thắng vẫn một mực đi ở phía sau nhưng dường như cô cũng không thèm để ý đến anh ta.
“Tôi làm việc ở Club Mộng Hương mấy năm nay, trong tay cũng tiết kiệm được chút ít” Đầu lông mày của Chu Hồng nhăn lại chua xót, tiếp tục nói: “Công ty nhỏ của Trình Thành đã bị chị Hàm làm cho phá sản, Trình Thành liền nghĩ đến việc
muốn cùng tôi hòa hợp như ngày xưa, dùng số tiền tiết kiệm những năm này của tôi để một lần nữa gây dựng lại sự nghiệp của mình”.
Hướng Thu Vân vẫn không đáp lời cô ấy, chỉ đem tôm hùm đẩy đến trước mặt Chu Hồng: “Ăn đi.”
“Mới vừa rồi tôi còn cho rằng cô sẽ không muốn chào hỏi tôi chứ” Chu Hồng lột tôm, đem thịt tôm bỏ vào đĩa rác sau đó đưa vỏ tôm lên miệng.
Ăn rồi mới ý thức được là mình đã bỏ nhầm, cô ấy tự giễu mà cười một tiếng rồi lại đem võ tôm bỏ vào đĩa đựng rác.
Hướng Thu Vân lau lau khóe miệng, uống một chút nước rồi mới chậm rãi nói: “Cô cũng chưa làm qua việc gì có lỗi với tôi nên tôi cũng sẽ không hận cô”
Chu Hồng sửng sốt một chút mới ý thức được là Hướng Thu Vân đang trả lời mình. Cô ấy cười một cách tự giễu: “Tuy vậy nhưng cô cũng không coi tôi là bạn nữa”
Hướng Thu Vân vẫn lặng lẽ ăn, xem như chấp nhận lời Chu Hồng vừa nói.
Có chuyện của Giang Hân Yên làm tấm gương trước mặt, cô tình nguyện cả đời này cô độc một mình, cũng không bao giờ muốn kết giao bạn bè với một người có tâm tư khác.
“Lần trước lúc mà tôi chấp nhận quay lại với Trình Thành, có phải cô cảm thấy tôi thực sự ngu ngốc đúng không?” Chu Hồng cười nhìn cô, viền mắt có chút hồng hồng: “Kỳ thật tôi cũng cảm thấy mình rất khờ, thế mà lại cảm thấy Trình Thành để tâm nhiều tới sự nghiệp một chút, cảm thấy ít nhất trong lòng anh ta vẫn còn có tôi.”
Hướng Thu Vân rút khăn giấy ra đưa tới trước mặt cô ấy.
“Thật sự rất mất mặt khi phải khóc vì chuyện này” Chu Hồng xấu hổ cầm lấy khăn giấy, lau lau khóe mắt.
Hướng Thu Vân không ở lại lâu, sau khi ăn xong liền đứng dậy rời khỏi nhà hàng, chuẩn bị đi mua cho mình một chiếc điện thoại di động. Thời buổi bây giờ không có điện thoại di động thì làm việc gì cũng bất tiện.
Trên đường vẫn có người nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không biết có phải do tố chất con người đột nhiên tăng lên hay là vì nguyên nhân gì khác, thời điểm bọn họ bàn tán nghị luận sau lưng cô cũng không dám để cho cô nghe được.
Cộp.
Cộp
Cộp.
Bước chân của người đàn ông đi phía sau cô cứ như hình với bóng.
Hướng Thu Vân không muốn để ý đến anh ta nhưng bị anh ta theo đuổi một hơi đếm tận cửa hàng điện thoại di động, cô lạnh lùng quay đầu lại: “Ngài Giang theo tôi lâu như vậy, cảm thấy rất thú vị đúng không?”
“Đường này cô có thể đi, tôi lại không thể đi sao?” Giang Minh Thắng nắm chặt tay lại, đắm đuối nhìn cô.
Hướng Thu Vân giễu cợt cười nhạo một tiếng, xoay người đi vào cửa hàng điện thoại di động, anh ta mặt dày cũng đi theo vào.
“Tôi lấy cái điện thoại này, cảm ơn” Hướng Thu Vân tùy tiện chọn đại một chiếc điện thoại, mang nó đi quầy thu ngân thanh toán, đi ra ngoài cửa tìm một cửa hàng bán sim điện thoại. Giang Minh Thắng vẫn một mực đi ở phía sau nhưng dường như cô cũng không thèm để ý đến anh ta.
Bình luận facebook