Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 456
Chương 456
“Cô ấy là người phụ nữ của cháu, tất nhiên cháu phải cảm thấy đau thay cho cô ấy rồi.” Hạ Vũ Hào điềm nhiên trả lời, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Bụp!
Ông cụ Hạ giơ chân đá thật mạnh một cái vào phía sau lưng anh.
Nhìn thấy hành động này của ông ta, đồng tử trong mắt Hướng Thu Vân hơi co lại, Hạ Vũ Hào trước mặt cô chật vật ngã bổ nhào trên mặt đất.
Trong khi mặt đất lúc này lại toàn là những mảnh vỡ vụn thủy tinh, cô nghe thấy âm thanh trầm đục đến nghẹt thở của những mảnh thủy tinh đâm vào da thịt, sau đó nhìn thấy máu tươi không ngừng chảy dọc theo cơ thể anh, rất nhanh đã lan tràn đầy mặt đất, thoạt nhìn vô cùng ghê rợn.
Trong đôi mắt tối đen của Hương Thu Vân phản chiếu hình ảnh Hạ Vũ Hào ngã nhào vào trong vũng máu, đôi môi anh không ngừng run rẩy. Sức lực tứ chi của cô trong phút chốc như bị người ta rút cạn, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã lăn xuống đất.
Hạ Vũ Hào chính là cháu trai ruột thịt của ông cụ Hạ, ông ta làm sao có thể tàn nhẫn như vậy cơ chứ?
“Không biết hối cải!” Ông cụ Hạ xanh mặt nhìn anh, ngoại trừ tức giận thì không còn bất kỳ loại cảm xúc nào khác nữa: “Vì một người phụ nữ không ra gì mà chật vật thành ra như vậy, nếu bây giờ mà đem nhà họ Hạ giao vào trong tay mày quản lý thì cũng chỉ bị mày hủy hoại hết sạch mà thôi!”.
“Ông nội chưa bao giờ nghĩ đến việc đem nhà họ Hạ giao cho tôi quản lý thì cần gì phải lấy địa vị người đứng đầu nhà họ Hạ ra yêu cầu tôi thế này thế nọ? Mà cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi nguyện ý che chở bảo vệ thì đã làm sao” Hạ Vũ Hào chống hai tay xuống đất, muốn đứng lên nhưng vừa mới đứng dậy được một chút lại vô lực ngã ở trên mặt đất.
Hướng Thu Vân liếm liếm cánh môi khô khốc, tay chân mềm nhũn đi tới trước mặt Hạ Vũ Hào, sắc mặt trắng bệch cố gắng dìu anh đứng dậy lần nữa, lông mi cô tựa như những cánh bướm mong manh không chịu khống chế mà run rẩy chớp chớp.
“Đừng lo lắng cho anh, em lên lầu trước đi” Hạ Vũ Hào ngẩng đầu lên nhìn cô, vết thương trên trán vẫn còn đang chảy máu, trên tay trên đùi cũng bị mảnh thủy tinh đâm vào, toàn thân thoạt nhìn bê bết máu
Nhưng nét mặt của anh vẫn không hề dao động, như thể anh không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Hướng Thu Vân không biết tại sao nhìn anh như thế khóe mắt cô lại có chút đau đớn, cổ họng như bị tắc nghẹn không nói được lời nào
“Câm miệng!” Ông cụ Hạ lại đa lên người Hạ Vũ Hào thêm một cái nữa: “Mày mà còn nói thêm một câu nữa, tạo liền tống cổ Hướng Thu Vân vào tù ngay lập tức! Cho dù cô ta có thật sự mang thai đi chăng nữa, ở trong đó cô ta cũng vẫn có thể sinh con được!”
“Cô ấy là người phụ nữ của cháu, tất nhiên cháu phải cảm thấy đau thay cho cô ấy rồi.” Hạ Vũ Hào điềm nhiên trả lời, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Bụp!
Ông cụ Hạ giơ chân đá thật mạnh một cái vào phía sau lưng anh.
Nhìn thấy hành động này của ông ta, đồng tử trong mắt Hướng Thu Vân hơi co lại, Hạ Vũ Hào trước mặt cô chật vật ngã bổ nhào trên mặt đất.
Trong khi mặt đất lúc này lại toàn là những mảnh vỡ vụn thủy tinh, cô nghe thấy âm thanh trầm đục đến nghẹt thở của những mảnh thủy tinh đâm vào da thịt, sau đó nhìn thấy máu tươi không ngừng chảy dọc theo cơ thể anh, rất nhanh đã lan tràn đầy mặt đất, thoạt nhìn vô cùng ghê rợn.
Trong đôi mắt tối đen của Hương Thu Vân phản chiếu hình ảnh Hạ Vũ Hào ngã nhào vào trong vũng máu, đôi môi anh không ngừng run rẩy. Sức lực tứ chi của cô trong phút chốc như bị người ta rút cạn, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã lăn xuống đất.
Hạ Vũ Hào chính là cháu trai ruột thịt của ông cụ Hạ, ông ta làm sao có thể tàn nhẫn như vậy cơ chứ?
“Không biết hối cải!” Ông cụ Hạ xanh mặt nhìn anh, ngoại trừ tức giận thì không còn bất kỳ loại cảm xúc nào khác nữa: “Vì một người phụ nữ không ra gì mà chật vật thành ra như vậy, nếu bây giờ mà đem nhà họ Hạ giao vào trong tay mày quản lý thì cũng chỉ bị mày hủy hoại hết sạch mà thôi!”.
“Ông nội chưa bao giờ nghĩ đến việc đem nhà họ Hạ giao cho tôi quản lý thì cần gì phải lấy địa vị người đứng đầu nhà họ Hạ ra yêu cầu tôi thế này thế nọ? Mà cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi nguyện ý che chở bảo vệ thì đã làm sao” Hạ Vũ Hào chống hai tay xuống đất, muốn đứng lên nhưng vừa mới đứng dậy được một chút lại vô lực ngã ở trên mặt đất.
Hướng Thu Vân liếm liếm cánh môi khô khốc, tay chân mềm nhũn đi tới trước mặt Hạ Vũ Hào, sắc mặt trắng bệch cố gắng dìu anh đứng dậy lần nữa, lông mi cô tựa như những cánh bướm mong manh không chịu khống chế mà run rẩy chớp chớp.
“Đừng lo lắng cho anh, em lên lầu trước đi” Hạ Vũ Hào ngẩng đầu lên nhìn cô, vết thương trên trán vẫn còn đang chảy máu, trên tay trên đùi cũng bị mảnh thủy tinh đâm vào, toàn thân thoạt nhìn bê bết máu
Nhưng nét mặt của anh vẫn không hề dao động, như thể anh không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Hướng Thu Vân không biết tại sao nhìn anh như thế khóe mắt cô lại có chút đau đớn, cổ họng như bị tắc nghẹn không nói được lời nào
“Câm miệng!” Ông cụ Hạ lại đa lên người Hạ Vũ Hào thêm một cái nữa: “Mày mà còn nói thêm một câu nữa, tạo liền tống cổ Hướng Thu Vân vào tù ngay lập tức! Cho dù cô ta có thật sự mang thai đi chăng nữa, ở trong đó cô ta cũng vẫn có thể sinh con được!”
Bình luận facebook