Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 465
Chương 465
Nhưng lên đến nửa đường, cô lại quay người lùi lại, đặt hộp thuốc lên bàn rồi mới bước nhanh lên trên.
Hướng Thu Vân đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa hít một hơi thật sâu, sau đó đôi mắt trống rỗng bước đến bên giường ngồi xuống, trong đầu mông lung không nghĩ được gì, lại tựa như đang chất đầy một đống chuyện cần phải suy nghĩ.
Tít.
Tít.
Âm thanh di động vang lên kéo Hướng Thu Vân đang ngẩn người tỉnh lại, cô đưa hai tay xoa xoa mặt mình cho mình táo rồi cầm điện thoại lên.
Là Lục Thanh Sơn đang gọi tới.
“Bác sĩ Lục”
“Ừ” Giọng nói dịu dàng của Lục Thanh Sơn ở bên kia vang lên: “Ngày mai nhớ đi khám chân.”
Vừa mới nói được một câu như vậy, Hướng Thu Vân đã nghe thấy phía bên kia điện thoại vang lên thanh âm của mẹ Lục: “Hoàng nhi nói xong chưa? Mau đưa điện thoại cho mẫu hậu nào?
“Mẹ tôi muốn nói chuyện với cô” Lục Thanh Sơn hơi có chút bất đắc dĩ mà nói một câu, sau đó bên kia điện thoại đã bị thay đổi người.
Mẹ Lục nhiệt tình giống như lần đầu gặp mặt: “Thu Vân, hôm nay gặp mặt tôi lại giả vờ như không quen biết, cháu không giận tôi đấy chứ?”
Hướng Thu Vân còn chưa trả lời liền nghe thấy tiếng thím Lưu ở bên kia hô lớn: “Giả vờ không quen biết?”
“Chị dâu, chị cứ tiếp tục tắm rửa đi, không có chuyện gì đâu” Mẹ Lục cũng từ xa hét lên với thím Lưu một tiếng, sau đó mỉm cười nói: “Chỉ cần là chuyện có liên quan đến cháu thì chị dâu của tôi đều có khả năng nhìn thấu hết.”
Hướng Thu Vân nhớ tới chút chuyện cũ ngày xưa mỉm cười: “Vâng”
Trước kia mỗi lần cô gặp rắc rối lại lo lắng sợ bị ba mẹ biết được trách mắng không dám về nhà, mỗi lần như thế đều là thím Lưu thăm dò ý tứ của bà mẹ giúp cho cô.
“Hôm nay làm bộ không quen biết cháu cũng là do tình thế bắt buộc phải làm vậy, thật sự là lòng nghi ngờ của ông cụ Hạ rất lớn. Nếu chúng ta là người quen cũ chỉ sợ ông ta sẽ suy nghĩ nhiều. Về phần hai vị bác sĩ kia cháu cũng đừng lo lắng gì, bọn họ sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu?”
“Chỉ là chúng ta có thể lừa gạt được nhất thời chứ không lừa được cả đời. Cách an toàn nhất là phải mang thai càng sớm càng tốt.”
“Khi đó tôi có thể nghĩ ra cách cho đứa trẻ sinh non hai tháng, hoặc là trong trường hợp đứa trẻ chưa phát triển tốt thì đẻ muộn một, hai tháng cũng được. Dù sao điều kiện tiên quyết để thực hiện phương án này là cháu phải mang thai cái đã” Mẹ Lục tiếp tục nói.
Hướng Thu Vân trầm mặc, không trả lời.
“Chuyện này cháu tự mình ngẫm lại cho kỹ xem nên làm thể nào, chỉ là nếu cháu cứ mãi do dự không dứt khoát mọi việc sẽ không dễ xử lý nữa”
“Vâng, cháu đã biết” Hướng Thu Vân chần chờ một chút, hỏi: “Dì làm như vậy là vì ..”
Mẹ Lục cười nói: “Tổng giám đốc Hạ lúc trước đã có nói
qua với tôi chuyện này rồi”
Hướng Thu Vân lại cùng với thím Lưu nói chuyện qua lại một lát sau đó mới cúp điện thoại, đem nó ném sang bên cạnh.
Nhưng lên đến nửa đường, cô lại quay người lùi lại, đặt hộp thuốc lên bàn rồi mới bước nhanh lên trên.
Hướng Thu Vân đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa hít một hơi thật sâu, sau đó đôi mắt trống rỗng bước đến bên giường ngồi xuống, trong đầu mông lung không nghĩ được gì, lại tựa như đang chất đầy một đống chuyện cần phải suy nghĩ.
Tít.
Tít.
Âm thanh di động vang lên kéo Hướng Thu Vân đang ngẩn người tỉnh lại, cô đưa hai tay xoa xoa mặt mình cho mình táo rồi cầm điện thoại lên.
Là Lục Thanh Sơn đang gọi tới.
“Bác sĩ Lục”
“Ừ” Giọng nói dịu dàng của Lục Thanh Sơn ở bên kia vang lên: “Ngày mai nhớ đi khám chân.”
Vừa mới nói được một câu như vậy, Hướng Thu Vân đã nghe thấy phía bên kia điện thoại vang lên thanh âm của mẹ Lục: “Hoàng nhi nói xong chưa? Mau đưa điện thoại cho mẫu hậu nào?
“Mẹ tôi muốn nói chuyện với cô” Lục Thanh Sơn hơi có chút bất đắc dĩ mà nói một câu, sau đó bên kia điện thoại đã bị thay đổi người.
Mẹ Lục nhiệt tình giống như lần đầu gặp mặt: “Thu Vân, hôm nay gặp mặt tôi lại giả vờ như không quen biết, cháu không giận tôi đấy chứ?”
Hướng Thu Vân còn chưa trả lời liền nghe thấy tiếng thím Lưu ở bên kia hô lớn: “Giả vờ không quen biết?”
“Chị dâu, chị cứ tiếp tục tắm rửa đi, không có chuyện gì đâu” Mẹ Lục cũng từ xa hét lên với thím Lưu một tiếng, sau đó mỉm cười nói: “Chỉ cần là chuyện có liên quan đến cháu thì chị dâu của tôi đều có khả năng nhìn thấu hết.”
Hướng Thu Vân nhớ tới chút chuyện cũ ngày xưa mỉm cười: “Vâng”
Trước kia mỗi lần cô gặp rắc rối lại lo lắng sợ bị ba mẹ biết được trách mắng không dám về nhà, mỗi lần như thế đều là thím Lưu thăm dò ý tứ của bà mẹ giúp cho cô.
“Hôm nay làm bộ không quen biết cháu cũng là do tình thế bắt buộc phải làm vậy, thật sự là lòng nghi ngờ của ông cụ Hạ rất lớn. Nếu chúng ta là người quen cũ chỉ sợ ông ta sẽ suy nghĩ nhiều. Về phần hai vị bác sĩ kia cháu cũng đừng lo lắng gì, bọn họ sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu?”
“Chỉ là chúng ta có thể lừa gạt được nhất thời chứ không lừa được cả đời. Cách an toàn nhất là phải mang thai càng sớm càng tốt.”
“Khi đó tôi có thể nghĩ ra cách cho đứa trẻ sinh non hai tháng, hoặc là trong trường hợp đứa trẻ chưa phát triển tốt thì đẻ muộn một, hai tháng cũng được. Dù sao điều kiện tiên quyết để thực hiện phương án này là cháu phải mang thai cái đã” Mẹ Lục tiếp tục nói.
Hướng Thu Vân trầm mặc, không trả lời.
“Chuyện này cháu tự mình ngẫm lại cho kỹ xem nên làm thể nào, chỉ là nếu cháu cứ mãi do dự không dứt khoát mọi việc sẽ không dễ xử lý nữa”
“Vâng, cháu đã biết” Hướng Thu Vân chần chờ một chút, hỏi: “Dì làm như vậy là vì ..”
Mẹ Lục cười nói: “Tổng giám đốc Hạ lúc trước đã có nói
qua với tôi chuyện này rồi”
Hướng Thu Vân lại cùng với thím Lưu nói chuyện qua lại một lát sau đó mới cúp điện thoại, đem nó ném sang bên cạnh.
Bình luận facebook