Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tiền di nương là người có tính cách lay không chuyển, rung chẳng rời, là loại vấp ngã một lần cũng không khôn lên
một chút nào3, hành lễ xong đi thẳng ngay vào vấn đề: “Thải thái, nghe nói người muốn tới chùa Vạn Phật để nghe
Tịch Nhiên đại sư giảng kin1h? Chúng ta có thể cùng đi không? Thiếp thân muốn xin quẻ cho tử tiểu thư.”
Thôi di nương lại ngượng ngùng cười: “Lúc 9trước lục tiểu thư bị bệnh, thiếp thân từng cầu nguyện trước mặt Phật
tổ, cũng nên đến tạ lễ rồi.”
Chu thị lạnh lùng l3iếc nhìn hai người, nhàn nhạt nói: “Đi cả đi.”
Tiên di nương và Thôi di nương vô cùng vui mừng, cảm ơn rối rít rồi về 8phòng mình chuẩn bị.
Chu thị hỏi Trương ma ma: “Tại sao không thấy Mai di nương?”
Trương ma ma cười nói: “Buổi sáng Liễu Chi bên phía di nương tới nói là di nương bị nhiễm phong hàn, không
thoải mái. Vì có khách đến nhà cho nên lão nô cũng không kịp bẩm báo với thái thái.”
“Bị ốm rồi sao?” Chu thị nở nụ cười: “Muội ấy cũng thật là cẩn thận.”
Trương ma ma khoa trương che miệng thì thào: “Lẽ nào, Mai di nương sợ…”
Chu thị nói thẳng: “Muội ấy sợ ta tính kể bảo bối quý báu của muội ấy đó, thôi, ta đi thăm muội ấy.”
Trong tả viện.
Mai di nương nghiêng người dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Đàn Du Du ngồi bên cạnh kể chuyện cười,
cô lần lượt mô phỏng giọng điệu và biểu cảm của từng nhân vật khác nhau, líu ra líu ríu, một người mà lại tạo nên
hiệu quả của một đồng người, vô cùng náo nhiệt.
Chu thị ở bên ngoài nhìn, không nhịn được nói: “Ta cũng thật sự phục hai mẹ con muội, một người nhắm mắt
dưỡng thần, nửa ngày không nói một lời, một người thì tự nói chuyện một mình, nói nửa ngày cũng không nghĩ,
thế mà lại kiên trì được lâu như vậy.”
Đàn Du Du vội vàng dùng màn biểu diễn, đứng dậy hành lễ, vẫn cười hì hì, bộ dạng không tim không phổi: “Thỉnh
an thái thái, sao người lại tới đây?”
Chu thị giữ Mai di nương đang chuẩn đứng dậy hành lễ lại, ngồi xuống bên mép giường, nói: “Đến thăm hai
người, cần ta mời đại phu không?”
Mai di nương nói: “Chỉ bị phong hàn thôi, không cần mời đầu. Nếu như cần thì muội sẽ xin thái thái.”
“Tuyết Thanh giữa chúng ta không cần dùng đến từ xin này ” Chu thị bình tĩnh nói: “Vừa rồi ta và Tề phu nhân
của Ban Bá phủ hẹn mùng tám tháng sau hai nhà cùng nhau đến chùa Vạn Phật để nghe Tịch Nhiên đại sư giảng
kinh. Tiên di nương và Thổi di nương đều muốn đi, còn bên muội thì tùy theo ý muội thôi.”
Bà ta thẳng thắn nói, Mai di nương lại thấy hơi ngượng ngùng: “Vẫn còn sớm.” “Ta muốn để muội tính toán trước.”
Chu thị ở lại trong thời gian một chén trà, nói chuyện một lúc với Mai di nương, cho đến khi có người đến bảo rằng
Đàn đồng tri đã về nhà rồi mới rời đi.
Sau khi đóng cổng lại, Đàn Du Du hỏi Mai di nương: “Di nương mắc tâm bệnh à? Sợ con bị thái thái và tạm tỷ tỷ
tính kế sao? Thái thái đến là để nói với chúng ta sẽ không xảy ra chuyện này đúng không?”
Mai di nương liếc nhìn cô: “Mẹ lo con chỉ quan tâm đến ăn, bị người ta bán đi rồi mà còn đếm tiền giúp cho người
ta. Bây giờ xem ra cũng không ngốc lắm nhỉ?” Đàn Du Du bật cười: “Con là do mẹ sinh ra, đầu có ngốc như vậy
chứ?”
“Cái này thì chưa chắc.” Mai di nương không nói nữa và tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Đúng là bà bị bệnh thật rồi.
Đến lúc lên đèn, Đàn Du Du đã giúp Mai di nương lau rửa sạch sẽ, dọn dẹp xong xuôi, đang định sắp xếp cho bà đi
ngủ thì người cha cặn bã lại tới.
Đàn đồng tri mặt mũi tràn đầy gió xuân, bước chân gấp gáp, trước tiên dỗ dành Đàn Du Du: “Con gái ngoan vất vả
rồi, con đi chơi một lúc, ta sẽ chăm sóc cho di nương của con.”
Đàn Du Du thầm nghĩ, con có thấy di nương của con đồng ý cho người hầu hạ đầu, lại thấy Mai di nương gật đầu
với cô, cô đành phải nói mấy câu ấm lòng rồi ngoan ngoãn về phòng.
Đàn đồng tri vặn đèn sáng hơn, lấy một chiếc túi vải từ trong ngực ra đưa cho Mai di nương xem như hiện bảo vật:
“Tuyết Thanh, nàng xem đây là cái gì?”
Là một đôi bông tai hình hoa mai khảm hồng ngọc, vừa hay hợp với họ của Mai di nương, món đồ không to, không
khoa trương lại tinh tế, rất phù hợp với thân phận của Mai di nương.
Mai di nương cảm ơn, nhìn chằm chằm Đàn đồng tri rồi hỏi: “Lão gia có chuyện vui sao?”
Đàn đồng trị đích thân đeo khuyên tai cho bà, đôi mắt cười cong cong như trăng khuyết: “Người hiểu ta nhất chính
là Tuyết Thanh! Hôm nay thế tử Phúc vương tìm ta rồi, nói với ta là chỉ cần hôn sự này thành, thế tử sẽ có thể giúp
ta làm tri phủ thành Thu, khiến lão Lương chó má kia cút!”
Ảnh nền phản chiếu trong mắt Mai di nương, sáng long lanh, một lúc lâu sau bà mới nói: “Xin chúc mừng lão gia.”
Đàn đồng trị nhìn chằm chằm vào mắt Mai di nương một lúc, sau đó khẽ thở dài, nói: “Tuyết Thanh à, nàng cũng
cảm thấy hôn sự này không thỏa đáng, ta lại vì làm tri phủ thành Thu nên muốn bán con gái cầu vinh sao?”
Mai di nương cười nhạt: “Sao có thể chứ? Lão gia không phải là người như vậy. Nếu không lúc đầu cũng sẽ không
mạo hiểm đắc tội với thái thái và Chu gia lấy thiếp thân về làm thiếp.”
Đàn đồng tri lắc đầu: “Không phải là mạo hiểm, nàng và ta vốn nên là phụ thể chính thức. Tại gia cảnh của ta
nghèo nàn, rơi vào đường cùng mới để nàng từ thể thành thiếp, là ta có lỗi với nàng. Ta gian khổ học hành mười
mấy năm, khó khăn lắm mới trúng tiến sĩ, lại vì nhà nghèo nên không có thể lực nào ủng hộ, mãi vẫn không được
làm quan, khốn đốn ở kinh thành, hết đường xoay xở.”
“Cha già ở nhà vì để ta đọc sách, eo bị đá đè gãy, không tiền chữa trị kêu khóc nhiều ngày rồi qua đời. Huynh
trưởng và để ta đọc sách, ra ngoài buôn bán bị thổ phỉ giết chết. Mẹ già vì để ta đọc sách mà ngày đêm lo lắng đến
mức mù cả hai mắt, đói đến mức chỉ còn da bọc xương, trước khi qua đời bà kéo tay ta nói, con à, con nhất định
phải làm quan, quang tông diệu tổ…”
Ánh nến lúc tỏ lúc mờ, hai mắt Đàn đồng tri long lanh ánh nước, nhưng nước mắt đó chưa lăn xuống mà chỉ vừa
hay ngắn trong mắt, trông rất chân thành mà lại đáng thương.
Ông ta nắm lấy tay Mai di nương, ngấn nước mắt nhìn bà, thấp giọng nói: “Tuyết Thanh, mỗi khi nghĩ đến những
chuyện này, ta lại đau đến giằng xé tim gan. Ta không thể quay về tay không như vậy được, ta không thể để cho
những người đó chế nhạo nhà họ Đàn ta dốc hết toàn lực để nuôi dưỡng một mình ta, đến cuối cùng lại là rổ tre
đựng nước. Ta cũng không muốn nàng đi theo ta khổn đồn chán nản cả đời, bị người ta chê cười lúc đầu tiên sinh
gả nàng cho ta là nhìn lầm, cho nên ta mới bái nhập vào Chu gia, lấy thái thái…”
Mai di nương quay mặt đi tránh ánh mắt của Đàn đồng tri, thở dài: “Lão gia đừng nói nữa, những chuyện đó đã
qua lâu rồi, chúng ta đừng nhắc tới nữa.”
“Được, chúng ta không nhắc đến chuyện quá khứ nữa.” Đàn đồng tri lau nước mắt, nở nụ cười: “Chúng ta nói
chuyện hôn sự với phủ An Lạc hầu. Thứ nhất, Phúc vương là em trai cùng một mẹ với bệ hạ, ông ấy là người hiểu
tâm ý của bệ hạ nhất, thế tử Phúc vương rời kinh không phải là chuyện nhỏ, bắt buộc phải được bên trên gật đầu
chấp thuận, nếu không thì nếu như bị người có ý đồ lợi dụng, có thể coi là một trong những bằng chứng mưu phản
xác thực.”
“Thứ hai, thế tử Phúc vương đại diện cho Phúc vương phủ, thế tử đích thân sắp xếp hôn sự này, đồng thời hứa rằng sẽ giúp ta làm tri phủ thành Thu, trong đó chắc chắn có ý định sâu xa, không thể dễ dàng từ chối được. Tuy ta không biết tính toán của họ, nhưng cũng biết vận may của phủ An Lạc hầu cũng khá, thành tước là chuyện sớm muộn, người ngồi trên ngai vàng ai lại muốn bị người ta nói là hà khắc, thiếu tình cảm chứ?”
“Thứ ba, gả qua đó sẽ được làm Hầu phu nhân, còn có thể giúp nhà mẹ đẻ hưng thịnh phát đạt, là hôn sự cho dù có thắp đèn đi tìm cũng khó mà tìm được, không tốt chỗ nào chứ? ta đã khuyên nhiều rồi, thải thái và Như Ý cảm thấy là ta đang hại họ. Tuyết Thanh, nàng không được suy nghĩ giống họ, nếu không ta sẽ đau lòng lắm.”
Mai di nương nhàn nhạt nói: “Nghe lão gia nói như vậy, đúng là một hôn sợ không tồi. Nhưng nếu cược sai thì sao?”
Đàn đồng tri lạnh lùng nói: “Sẽ không sai đâu, cũng không thể sai được. Vất vả lắm ta mới đi được đến ngày hôm nay, tuyệt đối không thể để lão Lương đó hại được!”
*********************************
Tiền di nương là người có tính cách lay không chuyển, rung chẳng rời, là loại vấp ngã một lần cũng không khôn lên
một chút nào3, hành lễ xong đi thẳng ngay vào vấn đề: “Thải thái, nghe nói người muốn tới chùa Vạn Phật để nghe
Tịch Nhiên đại sư giảng kin1h? Chúng ta có thể cùng đi không? Thiếp thân muốn xin quẻ cho tử tiểu thư.”
Thôi di nương lại ngượng ngùng cười: “Lúc 9trước lục tiểu thư bị bệnh, thiếp thân từng cầu nguyện trước mặt Phật
tổ, cũng nên đến tạ lễ rồi.”
Chu thị lạnh lùng l3iếc nhìn hai người, nhàn nhạt nói: “Đi cả đi.”
Tiên di nương và Thôi di nương vô cùng vui mừng, cảm ơn rối rít rồi về 8phòng mình chuẩn bị.
Chu thị hỏi Trương ma ma: “Tại sao không thấy Mai di nương?”
Trương ma ma cười nói: “Buổi sáng Liễu Chi bên phía di nương tới nói là di nương bị nhiễm phong hàn, không
thoải mái. Vì có khách đến nhà cho nên lão nô cũng không kịp bẩm báo với thái thái.”
“Bị ốm rồi sao?” Chu thị nở nụ cười: “Muội ấy cũng thật là cẩn thận.”
Trương ma ma khoa trương che miệng thì thào: “Lẽ nào, Mai di nương sợ…”
Chu thị nói thẳng: “Muội ấy sợ ta tính kể bảo bối quý báu của muội ấy đó, thôi, ta đi thăm muội ấy.”
Trong tả viện.
Mai di nương nghiêng người dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Đàn Du Du ngồi bên cạnh kể chuyện cười,
cô lần lượt mô phỏng giọng điệu và biểu cảm của từng nhân vật khác nhau, líu ra líu ríu, một người mà lại tạo nên
hiệu quả của một đồng người, vô cùng náo nhiệt.
Chu thị ở bên ngoài nhìn, không nhịn được nói: “Ta cũng thật sự phục hai mẹ con muội, một người nhắm mắt
dưỡng thần, nửa ngày không nói một lời, một người thì tự nói chuyện một mình, nói nửa ngày cũng không nghĩ,
thế mà lại kiên trì được lâu như vậy.”
Đàn Du Du vội vàng dùng màn biểu diễn, đứng dậy hành lễ, vẫn cười hì hì, bộ dạng không tim không phổi: “Thỉnh
an thái thái, sao người lại tới đây?”
Chu thị giữ Mai di nương đang chuẩn đứng dậy hành lễ lại, ngồi xuống bên mép giường, nói: “Đến thăm hai
người, cần ta mời đại phu không?”
Mai di nương nói: “Chỉ bị phong hàn thôi, không cần mời đầu. Nếu như cần thì muội sẽ xin thái thái.”
“Tuyết Thanh giữa chúng ta không cần dùng đến từ xin này ” Chu thị bình tĩnh nói: “Vừa rồi ta và Tề phu nhân
của Ban Bá phủ hẹn mùng tám tháng sau hai nhà cùng nhau đến chùa Vạn Phật để nghe Tịch Nhiên đại sư giảng
kinh. Tiên di nương và Thổi di nương đều muốn đi, còn bên muội thì tùy theo ý muội thôi.”
Bà ta thẳng thắn nói, Mai di nương lại thấy hơi ngượng ngùng: “Vẫn còn sớm.” “Ta muốn để muội tính toán trước.”
Chu thị ở lại trong thời gian một chén trà, nói chuyện một lúc với Mai di nương, cho đến khi có người đến bảo rằng
Đàn đồng tri đã về nhà rồi mới rời đi.
Sau khi đóng cổng lại, Đàn Du Du hỏi Mai di nương: “Di nương mắc tâm bệnh à? Sợ con bị thái thái và tạm tỷ tỷ
tính kế sao? Thái thái đến là để nói với chúng ta sẽ không xảy ra chuyện này đúng không?”
Mai di nương liếc nhìn cô: “Mẹ lo con chỉ quan tâm đến ăn, bị người ta bán đi rồi mà còn đếm tiền giúp cho người
ta. Bây giờ xem ra cũng không ngốc lắm nhỉ?” Đàn Du Du bật cười: “Con là do mẹ sinh ra, đầu có ngốc như vậy
chứ?”
“Cái này thì chưa chắc.” Mai di nương không nói nữa và tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Đúng là bà bị bệnh thật rồi.
Đến lúc lên đèn, Đàn Du Du đã giúp Mai di nương lau rửa sạch sẽ, dọn dẹp xong xuôi, đang định sắp xếp cho bà đi
ngủ thì người cha cặn bã lại tới.
Đàn đồng tri mặt mũi tràn đầy gió xuân, bước chân gấp gáp, trước tiên dỗ dành Đàn Du Du: “Con gái ngoan vất vả
rồi, con đi chơi một lúc, ta sẽ chăm sóc cho di nương của con.”
Đàn Du Du thầm nghĩ, con có thấy di nương của con đồng ý cho người hầu hạ đầu, lại thấy Mai di nương gật đầu
với cô, cô đành phải nói mấy câu ấm lòng rồi ngoan ngoãn về phòng.
Đàn đồng tri vặn đèn sáng hơn, lấy một chiếc túi vải từ trong ngực ra đưa cho Mai di nương xem như hiện bảo vật:
“Tuyết Thanh, nàng xem đây là cái gì?”
Là một đôi bông tai hình hoa mai khảm hồng ngọc, vừa hay hợp với họ của Mai di nương, món đồ không to, không
khoa trương lại tinh tế, rất phù hợp với thân phận của Mai di nương.
Mai di nương cảm ơn, nhìn chằm chằm Đàn đồng tri rồi hỏi: “Lão gia có chuyện vui sao?”
Đàn đồng trị đích thân đeo khuyên tai cho bà, đôi mắt cười cong cong như trăng khuyết: “Người hiểu ta nhất chính
là Tuyết Thanh! Hôm nay thế tử Phúc vương tìm ta rồi, nói với ta là chỉ cần hôn sự này thành, thế tử sẽ có thể giúp
ta làm tri phủ thành Thu, khiến lão Lương chó má kia cút!”
Ảnh nền phản chiếu trong mắt Mai di nương, sáng long lanh, một lúc lâu sau bà mới nói: “Xin chúc mừng lão gia.”
Đàn đồng trị nhìn chằm chằm vào mắt Mai di nương một lúc, sau đó khẽ thở dài, nói: “Tuyết Thanh à, nàng cũng
cảm thấy hôn sự này không thỏa đáng, ta lại vì làm tri phủ thành Thu nên muốn bán con gái cầu vinh sao?”
Mai di nương cười nhạt: “Sao có thể chứ? Lão gia không phải là người như vậy. Nếu không lúc đầu cũng sẽ không
mạo hiểm đắc tội với thái thái và Chu gia lấy thiếp thân về làm thiếp.”
Đàn đồng tri lắc đầu: “Không phải là mạo hiểm, nàng và ta vốn nên là phụ thể chính thức. Tại gia cảnh của ta
nghèo nàn, rơi vào đường cùng mới để nàng từ thể thành thiếp, là ta có lỗi với nàng. Ta gian khổ học hành mười
mấy năm, khó khăn lắm mới trúng tiến sĩ, lại vì nhà nghèo nên không có thể lực nào ủng hộ, mãi vẫn không được
làm quan, khốn đốn ở kinh thành, hết đường xoay xở.”
“Cha già ở nhà vì để ta đọc sách, eo bị đá đè gãy, không tiền chữa trị kêu khóc nhiều ngày rồi qua đời. Huynh
trưởng và để ta đọc sách, ra ngoài buôn bán bị thổ phỉ giết chết. Mẹ già vì để ta đọc sách mà ngày đêm lo lắng đến
mức mù cả hai mắt, đói đến mức chỉ còn da bọc xương, trước khi qua đời bà kéo tay ta nói, con à, con nhất định
phải làm quan, quang tông diệu tổ…”
Ánh nến lúc tỏ lúc mờ, hai mắt Đàn đồng tri long lanh ánh nước, nhưng nước mắt đó chưa lăn xuống mà chỉ vừa
hay ngắn trong mắt, trông rất chân thành mà lại đáng thương.
Ông ta nắm lấy tay Mai di nương, ngấn nước mắt nhìn bà, thấp giọng nói: “Tuyết Thanh, mỗi khi nghĩ đến những
chuyện này, ta lại đau đến giằng xé tim gan. Ta không thể quay về tay không như vậy được, ta không thể để cho
những người đó chế nhạo nhà họ Đàn ta dốc hết toàn lực để nuôi dưỡng một mình ta, đến cuối cùng lại là rổ tre
đựng nước. Ta cũng không muốn nàng đi theo ta khổn đồn chán nản cả đời, bị người ta chê cười lúc đầu tiên sinh
gả nàng cho ta là nhìn lầm, cho nên ta mới bái nhập vào Chu gia, lấy thái thái…”
Mai di nương quay mặt đi tránh ánh mắt của Đàn đồng tri, thở dài: “Lão gia đừng nói nữa, những chuyện đó đã
qua lâu rồi, chúng ta đừng nhắc tới nữa.”
“Được, chúng ta không nhắc đến chuyện quá khứ nữa.” Đàn đồng tri lau nước mắt, nở nụ cười: “Chúng ta nói
chuyện hôn sự với phủ An Lạc hầu. Thứ nhất, Phúc vương là em trai cùng một mẹ với bệ hạ, ông ấy là người hiểu
tâm ý của bệ hạ nhất, thế tử Phúc vương rời kinh không phải là chuyện nhỏ, bắt buộc phải được bên trên gật đầu
chấp thuận, nếu không thì nếu như bị người có ý đồ lợi dụng, có thể coi là một trong những bằng chứng mưu phản
xác thực.”
“Thứ hai, thế tử Phúc vương đại diện cho Phúc vương phủ, thế tử đích thân sắp xếp hôn sự này, đồng thời hứa rằng sẽ giúp ta làm tri phủ thành Thu, trong đó chắc chắn có ý định sâu xa, không thể dễ dàng từ chối được. Tuy ta không biết tính toán của họ, nhưng cũng biết vận may của phủ An Lạc hầu cũng khá, thành tước là chuyện sớm muộn, người ngồi trên ngai vàng ai lại muốn bị người ta nói là hà khắc, thiếu tình cảm chứ?”
“Thứ ba, gả qua đó sẽ được làm Hầu phu nhân, còn có thể giúp nhà mẹ đẻ hưng thịnh phát đạt, là hôn sự cho dù có thắp đèn đi tìm cũng khó mà tìm được, không tốt chỗ nào chứ? ta đã khuyên nhiều rồi, thải thái và Như Ý cảm thấy là ta đang hại họ. Tuyết Thanh, nàng không được suy nghĩ giống họ, nếu không ta sẽ đau lòng lắm.”
Mai di nương nhàn nhạt nói: “Nghe lão gia nói như vậy, đúng là một hôn sợ không tồi. Nhưng nếu cược sai thì sao?”
Đàn đồng tri lạnh lùng nói: “Sẽ không sai đâu, cũng không thể sai được. Vất vả lắm ta mới đi được đến ngày hôm nay, tuyệt đối không thể để lão Lương đó hại được!”
Bình luận facebook