• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (1 Viewer)

  • thien-kim-bao-thu-327

Chương 339: Thẩm mạc sắp đính hôn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81912.png

Xem ảnh 2
81912_2.png
Cho nên bọn họ chỉ có thể gắng gượng chịu đựng những ấm ức này.



Suốt cả quá trình người tình của ba Thẩm mắng chửi, người giúp việc đều cúi đầu lắng nghe. Tới khi tiếng chửi của bà ta nhỏ dần, người giúp việc mới ngẩng đầu lên, “Bà suy nghĩ nhiều rồi, bà và ông Thẩm làm vợ chồng với nhau nửa đời người, bà cũng biết ông Thẩm từng thấy đủ loại phụ nữ xinh đẹp, vậy mà vẫn luôn giữ bà ở bên mình, còn không phải là vì thích bà sao?”



Đợi tới khi người tình của ba Thẩm xả hết giận, người giúp việc bắt đầu nói ngon nói ngọt dỗ dành bà ta. Làm như vậy thì cuộc sống sau này của bọn họ mới có thể dễ chịu hơn được. Nếu3không thì ngày nào người tình của ba Thẩm cũng sẽ gây chuyện với bọn họ.



Người tình của ba Thẩm được dỗ dành cuối cùng cũng nở nụ cười. Đúng vậy, có hạng người nào mà ba Thẩm chưa từng thấy đâu, đợi khi bà ta khỏe mạnh lại rồi, chắc chắn ba Thẩm sẽ đối xử tốt với bà ta như trước kia. Nghĩ xong mấy chuyện này, bà ta mới nhớ tới chuyện hỏi tiếng ồn ào đó là gì.




Chát!

Người tình của ba Thẩm mới vừa đứng dậy liền vung tay tát lên mặt người giúp việc một cái, “Không có mắt nhìn à, thuê cô để làm cái gì hả?”

Người giúp việc ôm mặt, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu ấm ức, nhưng khi bị đánh thành như vậy vẫn2không kìm được mà rơi nước mắt.

Thẩm Phong vịn hông, cố gắng đứng dậy, kéo người giúp việc ra sau lưng, “Mẹ nổi điên cái gì vậy?” Bình thường anh ta nói chuyện nhẹ nhàng, bây giờ lên cơn tức giận, giọng điệu thay đổi một cách rõ ràng.

Người tình của ba Thẩm bị Thẩm Phong hét vào mặt liền tức giận không thèm nói chuyện nữa.

Người giúp việc không hề giấu giếm, kể hết toàn bộ chuyện mà bản thân biết ra.

Dù sao thì nếu người tình của ba Thẩm gây ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến bọn họ.

Sau khi nghe xong, khuôn mặt vốn đang cười của người tình của ba Thẩm lại càng thêm rạng rỡ, đây tuyệt đối là nụ cười chân thật từ tận đáy lòng, “Tốt, tốt quá,2mau đỡ tôi dậy, tôi muốn đi thăm bà Thẩm của chúng ta.”

Chỉ cần người tình của ba Thẩm không nổi giận thì bà ta muốn làm gì cũng được. Người giúp việc vội lấy giày tới, ngồi xổm trên mặt đất mang giày cho bà ta. Nhưng còn chưa ra tới cửa thì lại gặp phải Thẩm Phong đang đi vào. Thấy người tình của ba Thẩm bước xuống đất, Thẩm Phong tức giận nói: “Không nằm im đi còn đi lại làm cái gì nữa?”

Thẩm Phong cho rằng người tình của ba Thẩm lại khó chịu trong lòng, muốn đi xuống hoạt động cơ thể.

Thấy thái độ của Thẩm Phong, người tình của ba Thẩm giơ tay lên đập vào vai anh ta một cái, “Cái thằng không có não này?”

Thẩm Phong bị đập như9vậy, lập tức trợn mắt lên nhìn. Vừa thấy ánh mắt của Thẩm Phong, cơn điên vừa mới hạ xuống của người tình ba Thẩm lại nổi lên. Bà ta vốn đã đi đứng bất tiện, bây giờ còn muốn bước lên đánh Thẩm Phong, nhưng bởi vì bà ta không gọi người giúp việc trước, cho nên người giúp việc không kịp đỡ bà ta.

Cái ghế mà Thẩm Phong đang ngồi vốn là loại ghế kiểu đôn được đặt trong phòng ngủ, căn bản không chịu nổi lực đẩy mạnh. Cho nên, người tình của ba Thẩm vừa nhào lên thì hai mẹ con cùng ngã lăn xuống đất.

Rầm! Tiếng ngã này còn to hơn cả tiếng dỡ nhà sát vách.

Người giúp việc hoảng sợ bụm miệng lại. Tới khi người tình của ba Thẩm rên đau,4người giúp việc mới hoàn hồn, vội vàng đỡ bà ta đứng dậy.

Người tình của ba Thẩm mới vừa đứng dậy liền vung tay tát lên mặt người giúp việc một cái, “Không có mắt nhìn à, thuê cô để làm cái gì hả?”



Người giúp việc ôm mặt, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu ấm ức, nhưng khi bị đánh thành như vậy vẫn không kìm được mà rơi nước mắt.



Thẩm Phong vịn hông, cố gắng đứng dậy, kéo người giúp việc ra sau lưng, “Mẹ nổi điên cái gì vậy?” Bình thường anh ta nói chuyện nhẹ nhàng, bây giờ lên cơn tức giận, giọng điệu thay đổi một cách rõ ràng.



Người tình của ba Thẩm bị Thẩm Phong hét vào mặt liền tức giận không thèm nói chuyện nữa.



Thẩm Phong trừng mắt nhìn người tình của ba Thẩm, kéo tay người giúp việc đi ra ngoài. Tuy người giúp việc có ngoại hình bình thường nhưng vẫn còn trẻ tuổi, bị Thẩm Phong kéo tay như thế, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Có điều, người giúp việc cũng tự biết mình nên cúi thấp đầu xuống, người ta bảo làm như thế nào thì làm như thế ấy.



Sau khi kéo người giúp việc ra ngoài, Thẩm Phong mới quay đầu lại, bày ra vẻ vô cùng đau lòng, cẩn thận nhìn vào gương mặt của người giúp việc, “Tìm vài viên đá đắp mặt đi, nếu không ngày mai sẽ sưng lên đấy.” Thẩm Phong nói chậm từng chữ, cố gắng để lời nói rõ ràng một chút.



Người giúp việc đáp vâng rồi chạy nhanh về phòng của mình.



Người giúp việc vừa đi, Thẩm Phong liền nheo mắt lại, sa sút tới mức phải đi lấy lòng người giúp việc, đúng là không phải chật vật một cách bình thường. Nhưng anh ta còn có thể làm gì nữa chứ? Bây giờ anh ta đã mất tất cả rồi cho nên phải kéo vài người giúp việc về phe của mình. Không nói đến cái gì khác, chỉ nói ngày nào đó bọn họ nghe được tin tức gì đó có thể báo với anh ta trước tiên vậy là tốt lắm rồi.



Thẩm Phong phủi tay. Thật ra là khi anh ta hạ mình giúp đỡ người giúp việc, anh ta cảm thấy hơi bẩn. Lúc chuẩn bị đi, anh ta còn liếc nhìn căn phòng của người tình ba Thẩm. Lúc đầu anh ta định đi vào nói vài câu với bà ta, nhưng suy nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết nữa.



Bây giờ người tình của ba Thẩm đã hoàn toàn vô dụng rồi, có nói nhiều lời hơn cũng chỉ thêm phiền phức, thà dứt khoát trở về phòng mình nghỉ ngơi.



Người tình của ba Thẩm đứng vịn vào tường, bà ta cho rằng Thẩm Phong sẽ quay lại nói vài câu với mình, nhưng bên ngoài đã yên tĩnh một lúc lâu rồi, mà ngay cả cái bóng của Thẩm Phong cũng không thấy đâu. Bà ta tức giận vịn tường quay lại giường nằm, “Mẹ làm cái gì chứ? Còn không phải là vì con sao?” Bà ta lẩm bẩm một mình, càng lẩm bẩm thì càng thêm tức giận, dứt khoát mặc kệ tất cả.



Có thể là vì trong lòng chất chứa tâm sự nên người tình của ba Thẩm không ngủ được, rảnh rỗi mở điện thoại lên xem, vậy mà lại thấy một tin tức vừa mới công bố khiến bà ta trợn to mắt.



Thẩm Mạc và nhà họ Cam tuyên bố hai ngày sau sẽ tổ chức lễ đính hôn.



Lúc này người tình của ba Thẩm càng không thể nằm yên được. Một khi Thẩm Mạc cưới Cam Như Ý rồi thì sau này Thẩm Phong làm gì còn chỗ đứng trong nhà họ Thẩm nữa?



Hơn nữa, người tình của ba Thẩm là người từng trải, bà ta biết những hành động hiện giờ của Lâm Sở Sênh là vì làm mất con nên cố ý gây chuyện. Nhưng đàn ông ấy mà, ghét nhất là dỗi đi dỗi lại nhiều lần. Có thể lúc đầu Thẩm Mạc sẽ áy náy với Lâm Sở Sênh, nhưng thời gian qua lâu rồi, Thẩm Mạc nhất định sẽ chán ghét cô.



Cam Như Ý là một người phụ nữ thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ lấy được lòng của Thẩm Mạc.



Quan hệ giữa Cam Như Ý và Thẩm Mạc càng tốt thì địa vị của Thẩm Mạc càng thêm vững chắc. Đây là điều mà người tình của ba Thẩm tuyệt đối không muốn thấy.



Người tình của ba Thẩm thở dài, con trai có thể không cần mẹ, nhưng mẹ không thể không quản con trai. Bà ta giãy giụa vịn tường đứng dậy gọi vài lần tên của người giúp việc, nhưng không có ai đi lên nên chỉ có thể vịn tường đi ra ngoài.



Phòng của người tình của ba Thẩm cách phòng của mẹ Thẩm một khoảng cách. Nhất là trong tình huống người tình của ba Thẩm đi đứng không tiện, một khoảng cách này lại càng dài hơn. Một đoạn đường, vừa đi vừa nghỉ, vậy mà tốn hết mười lăm phút.



Bên phía mẹ Thẩm, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ không khóa cửa lại.



Người tình của ba Thẩm đi tới trực tiếp vặn cửa đi vào.



Mẹ Thẩm đang ngẩn người ngồi trên ghế, đột nhiên bị tiếng mở cửa dọa giật mình. Vừa thấy là người tình của ba Thẩm, bà liền đanh mặt xoay sang chỗ khác, không thèm nhìn bà ta.



Tất nhiên là người tình của ba Thẩm sẽ không chịu để yên, vừa thấy trạng thái chán chường của mẹ Thẩm, bà ta chậc lưỡi nói: “Tôi cứ tưởng là dưới bầu trời này, chỉ có tôi là khó sống, không ngờ rằng chị cũng chẳng được thoải mái.”



Người tình của ba Thẩm vừa nói vừa ngồi xuống đối diện mẹ Thẩm, kề mặt lại nói tiếp: “Chị ghê gớm thật đấy, ngay cả cháu ruột của mình mà cũng có thể ra tay được, tôi thật sự phục chị rồi, cho dù tôi có sống thêm một kiếp nữa cũng không theo kịp chị đâu.”



Mẹ Thẩm lười phải nghe người tình của ba Thẩm lải nhải, bà đập mạnh quyển sách lên bàn rồi đứng lên đi ra chỗ khác ngồi.



Người tình của ba Thẩm không quan tâm đến thái độ của mẹ Thẩm, bà ta liếc nhìn quyển sách mà mẹ Thẩm vừa đập xuống bàn, “Kinh Địa Tàng?” Người tình của ba Thẩm ngồi tại chỗ bật cười thành tiếng, giống như thấy được chuyện gì đó buồn cười lắm, “Làm sao vậy? Chị đang định siêu độ cho đứa cháu kia đấy à? Có điều tôi nghe nói oán khí của trẻ con chết trong bụng mẹ rất lớn. Chỉ với loại kinh này, không xóa được oán khí của đứa trẻ đâu.”



Người tình của ba Thẩm nhìn xung quanh, “Nếu chị thật sự thấy áy náy trong lòng thì dứt khoát uống thuốc ngủ rồi ngủ luôn đi, sau đó xin lỗi đứa cháu kia, dẫn nó tới đường Hoàng Tuyền.”



“Ra ngoài! Cô lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Mẹ Thẩm không muốn nghe người tình của ba Thẩm nói năng bậy bạ nữa, bà chỉ tay ra ngoài cửa, mắt lại nhìn ra chỗ khác.



“Chị kích động như thế làm gì? Tôi chỉ hơi tò mò không hiểu chị đọc sách cả đời, làm thánh nhân cả đời, sao lại có thể làm ra chuyện không bằng súc sinh như vậy chứ? Chị không cảm thấy xấu hổ, tôi còn xấu hổ thay chị đấy, không còn mặt mũi nào mà nhìn thánh nhân Nho học nữa rồi.” Người tình của ba Thẩm thấy mẹ Thẩm nóng nảy thì càng thêm vững vàng.



“Ôi chao, nhìn Thẩm Mạc đi, cô Lâm vừa mới mất con mà thoáng cái đã cưới người khác rồi. Nhìn cô Lâm như vậy, chưa biết chừng sẽ noi theo Lâm Đại Ngọc hậm hực mà chết. Đến lúc đó trên tay chị coi như dính hai mạng người đấy. Để tôi xem trong những đêm dài đằng đẵng, chị sẽ đối mặt ra sao với lương tâm của chị?” Bởi vì kích động cho nên giọng điệu của người tình của ba Thẩm trở nên gay gắt chói tai, cảm giác khó nghe như truyền tới từ trong địa ngục.



Mẹ Thẩm tức giận đứng lên, “Cô có ra không? Nếu không đi thì tôi sẽ gọi người đấy.”



Lúc này người tình của ba Thẩm mới rề rà đứng lên, cầm một chai thuốc từ trong túi của mình ra, “Đây là thuốc ngủ mà bác sĩ kê đơn cho tôi uống. Chị uống đi rồi chuyện gì cũng coi như là giải quyết xong. Chị uống đi rồi cháu chị sẽ không còn sợ trên đường tới Hoàng Tuyền nữa. Chị uống đi rồi con trai của chị sẽ không cưới người phụ nữ khác, Lâm Sở Sênh cũng sẽ nghĩ thông suốt. Chị uống đi rồi tất cả mọi người đều sẽ vui mừng.”



Người tình của ba Thẩm liên tục nói “chị uống đi” giống như đang thôi miên vậy.



Thấy mẹ Thẩm thật sự muốn đuổi người, người tình của ba Thẩm vội vịn tường đi về phía trước. Có điều khóe môi của bà ta luôn cong lên, thì ra biết người mình ghét sống không tốt thì tâm trạng sẽ vui vẻ đến vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom