• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (3 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-326

Chương 338: Nổi giận phá nhà




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81911.png

Xem ảnh 2
81911_2.png
Nếu nói ra một cách nghiêm túc thì hai người họ được xem như là tình địch, vậy mà vẫn có thể trò chuyện với nhau một cách vui vẻ được.



Linda cười một lúc, nói vài lời mang tính tổng kết khá là sâu sắc rồi mới ra về.



Đợi Linda đi rồi, Lâm Sở Sênh thở dài. Cô thật sự chưa từng suy nghĩ tới chuyện của Vân Ly. Hiện giờ cô chỉ hi vọng sự ảnh hưởng của mình đối với Vân Ly không quá lớn. Lâm Sở Sênh kéo chăn chuẩn bị nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng vừa ngước mắt lên liền thấy Thẩm Mạc.



Hai người nhìn nhau, Thẩm Mạc không kịp che giấu nỗi đau trong ánh mắt,3để cho Lâm Sở Sênh nhìn thấy rõ ràng.




Về vấn đề này, Thẩm Mạc mở miệng liền có thể trả lời. Nếu không phải vì trả thù thì anh đã lập tức đi tuyên bố vứt bỏ Cam Như Ý rồi. Chỉ cần Lâm Sở Sênh bình yên ở bên cạnh anh thì chuyện gì anh cũng sẽ bằng lòng làm.

Nhưng Lâm Sở Sênh không muốn nghe, cô trực tiếp giơ tay lên ngăn cản những lời Thẩm Mạc muốn nói, “Thẩm Mạc, em không biết những lời anh từng nói với em là thật hay giả. Nếu lời anh nói là thật thì tại sao khi anh trở về đúng lúc, anh lại không dẫn em trai của em đi?”

“Thẩm2Mạc, ngay từ lúc bắt đầu anh đã lợi dụng em rồi, anh cứu em chỉ vì muốn lợi dụng thù hận trong lòng em giúp anh đạt được mục đích của mình. Thời gian năm năm qua, em chỉ là một vũ khí do anh rèn nên mà thôi. Những lần anh nổi giận vì em đều là toan tính đã lâu của anh. Còn cả những trùng hợp trong sự việc lần này. Thẩm Mạc, anh thông minh như vậy, làm sao lại để cho nhiều chuyện trùng hợp như vậy xảy ra? Chẳng qua trước đây là em ngốc nên mới thật sự tin tưởng anh. Bây giờ xem ra, ít nhất có một câu anh nói rất đúng.”

“Chỉ số2IQ là nỗi đau, câu nói này rất đúng, là em ngốc, tin tưởng tình cảm giả dối của anh là mối tình sâu đậm.” Lâm Sở Sênh cười tự giễu. Lúc đầu khi nói, cô vốn nước mắt lưng tròng, đến cuối cùng chỉ còn lại giễu cợt khinh thường.

“Anh có thể chấp nhận em giận dỗi, chấp nhận em nổi giận, nếu nói như vậy có thể khiến em cảm thấy dễ chịu hơn thì em cứ việc nói đi.” Thẩm Mạc khép hờ mắt lại, bị người mình yêu nghi ngờ chắc chắn là sẽ đau lòng, có điều vào lúc này anh chỉ có thể nhịn.

Lâm Sở Sênh cũng biết trong việc mất đi đứa con, Thẩm Mạc9bị tổn thương không hề kém cô.

Thẩm Mạc đứng tại chỗ một lát, thấy Lâm Sở Sênh vẫn không có ý định để ý tới anh thì cúi đầu định đi ra ngoài.

“Thẩm Mạc.” Lâm Sở Sênh đột nhiên cất giọng hô lên.

Trong chớp mắt, Thẩm Mạc như bay tới trước mặt cô, cô còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra thì anh đã ân cần đứng đối diện cô rồi, “Sở Sênh, sao vậy, có chỗ nào khó chịu à?”

Lâm Sở Sênh dời ánh mắt sang chỗ khác để không nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Thẩm Mạc nữa, “Em không muốn ở đây nữa, em muốn ở sát vách với mẹ anh, để cho những người không mong4em sống tốt, nhìn thấy em sống tốt mỗi ngày.”

Thẩm Mạc vốn cho rằng Lâm Sở Sênh chủ động nói chuyện với mình là bởi vì trong lòng cô suy nghĩ thoáng ra rồi, nào ngờ lại không phải.

“Không được.” Thẩm Mạc lập tức từ chối, “Báo thù cho con của chúng ta là trách nhiệm của anh. Đến lúc đó em muốn xử lý bọn họ như thế nào, kể cả mẹ anh, anh cũng sẽ nghe theo lời em. Nhưng anh tuyệt đối không cho phép em giày vò cơ thể của mình.”

Trong loại tình huống này, đi trả thù người khác cũng chính là hành hạ bản thân mình. Mẹ Thẩm nhìn thấy Lâm Sở Sênh suốt ngày sẽ không vui vẻ, chẳng lẽ Lâm Sở Sênh có thể vui vẻ nổi sao?

Hiện giờ sức khỏe Lâm Sở Sênh đang yếu, cho dù là cơ thể hay là tâm lý đều cần điều dưỡng lại, căn bản không thích hợp làm mấy chuyện báo thù.

“Tuyệt đối không cho phép?” Lâm Sở Sênh buồn cười nghiền ngẫm mấy chữ này, “Anh có tư cách gì nói với em như vậy? Anh là gì của em?”

Nhưng Lâm Sở Sênh không muốn nghe, cô trực tiếp giơ tay lên ngăn cản những lời Thẩm Mạc muốn nói, “Thẩm Mạc, em không biết những lời anh từng nói với em là thật hay giả. Nếu lời anh nói là thật thì tại sao khi anh trở về đúng lúc, anh lại không dẫn em trai của em đi?”



“Thẩm Mạc, ngay từ lúc bắt đầu anh đã lợi dụng em rồi, anh cứu em chỉ vì muốn lợi dụng thù hận trong lòng em giúp anh đạt được mục đích của mình. Thời gian năm năm qua, em chỉ là một vũ khí do anh rèn nên mà thôi. Những lần anh nổi giận vì em đều là toan tính đã lâu của anh. Còn cả những trùng hợp trong sự việc lần này. Thẩm Mạc, anh thông minh như vậy, làm sao lại để cho nhiều chuyện trùng hợp như vậy xảy ra? Chẳng qua trước đây là em ngốc nên mới thật sự tin tưởng anh. Bây giờ xem ra, ít nhất có một câu anh nói rất đúng.”



“Chỉ số IQ là nỗi đau, câu nói này rất đúng, là em ngốc, tin tưởng tình cảm giả dối của anh là mối tình sâu đậm.” Lâm Sở Sênh cười tự giễu. Lúc đầu khi nói, cô vốn nước mắt lưng tròng, đến cuối cùng chỉ còn lại giễu cợt khinh thường.



“Anh có thể chấp nhận em giận dỗi, chấp nhận em nổi giận, nếu nói như vậy có thể khiến em cảm thấy dễ chịu hơn thì em cứ việc nói đi.” Thẩm Mạc khép hờ mắt lại, bị người mình yêu nghi ngờ chắc chắn là sẽ đau lòng, có điều vào lúc này anh chỉ có thể nhịn.



“Làm sao vậy? Ngay cả giải thích mà anh cũng không muốn?” Thẩm Mạc nhường nhịn khiến cho ánh mắt của Lâm Sở Sênh càng thêm lạnh lùng. Cô vốn đang đắp chăn, lúc này lại ngồi dậy định bỏ ra ngoài.



Thẩm Mạc lập tức kéo cánh tay Lâm Sở Sênh lại, “Sở Sênh, điều em nghĩ chưa chắc là điều anh mong muốn.”



Lâm Sở Sênh mặc kệ Thẩm Mạc, vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, muốn đi ra ngoài. Thẩm Mạc vốn đang kéo Lâm Sở Sênh, thấy cô kiên quyết đi về phía trước, sợ làm cô bị thương nên đổi thành ôm cô, khiến cô muốn nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích được.



Lâm Sở Sênh giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, “Anh làm thế này là buộc Vân Ly tới đón em?”



Lần này đổi thành cơ thể Thẩm Mạc cứng đờ. Anh đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của Lâm Sở Sênh và Linda. Có điều anh cảm thấy Lâm Sở Sênh sẽ không thích Vân Ly cho nên không để ý gì nhiều. Bây giờ anh vẫn cảm thấy như vậy, nhưng mà khi người phụ nữ của mình đang ở trong lòng mình lại nhắc tới người đàn ông khác, chắc chắn trong lòng anh cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu.



“Sở Sênh, em cứ phải dằn vặt hai ta như vậy sao?” Thẩm Mạc đặt đầu lên vai Lâm Sở Sênh, một hành động cọ xát vô cùng thân mật lại khiến người ta cảm thấy bất lực.



Ở nơi Thẩm Mạc không thấy được, Lâm Sở Sênh rũ mắt xuống rồi lại lập tức mở mắt ra, “Anh thích em ở nhà anh hay ở nhà họ Vân?”



Thẩm Mạc từ từ ngẩng đầu lên, thả lỏng đôi tay ôm Lâm Sở Sênh ra, “Nếu đây là điều em muốn thì anh sẽ làm theo ý của em.”



Nghe xong lời nói của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh lập tức quay đầu lấy đồ lót trong tủ quần áo bỏ vào trong ba lô rồi cầm đi ra ngoài. Thậm chí lúc đi ngang qua Thẩm Mạc, cô không hề nói một câu hay nhìn anh một cái.



Bên người vẫn phảng phất mùi hương của Lâm Sở Sênh, nhưng bây giờ anh dường như lại chẳng thể nắm bắt được bất cứ thứ gì. Trời bên ngoài lạnh lẽo, thật giống như ngày hôm qua, hai người còn cười đùa vui vẻ nói chuyện kết hôn, đến hôm nay, trong căn nhà có đầy đủ máy sưởi lại khiến người ta cảm thấy không hề ấm áp.



Lâm Sở Sênh mở cửa phòng quần áo rồi không đóng lại. Giày bên trong được sắp xếp gọn gàng, tất cả đều là giày đế bằng. Lúc đầu là vì Lâm Sở Sênh, vì con nên Thẩm Mạc mới mua loại giày này. Mà bây giờ giữ lại thì chỉ còn là thấy vật nhớ người mà thôi.



Thật ra Lâm Sở Sênh rời khỏi nơi này cũng tốt, để tránh cô nhìn mấy thứ này rồi lại gợi tới chuyện cũ khiến cô đau lòng.



Thẩm Mạc cầm một chiếc áo khoác vội vàng đuổi theo Lâm Sở Sênh, ít nhất phải để cô mặc cho ấm rồi mới có thể đi được.



Lâm Sở Sênh nghe tiếng bước chân dồn dập ở phía sau nhưng cũng không quay đầu lại. Đến khi thấy trên vai hơi nặng, cô mới biết Thẩm Mạc khoác thêm áo cho mình.



Vừa bước ra khỏi cửa, dường như trong chớp mắt, hơi thở lạnh lẽo thấm vào làm người ta có thể hắt hơi ngay lập tức. Thẩm Mạc vừa nắm tay Lâm Sở Sênh vừa chạy về phía trước.



Cuối cùng cũng tới biệt thự chính của nhà họ Thẩm. Bọn họ đi vào, ba Thẩm đang ngồi trên ghế sofa, chỉ liếc nhìn bọn họ rồi coi như không tồn tại. Thẩm Phong đang định xuống lầu, nhưng vừa thấy Thẩm Mạc liền bụm mặt chạy mất giống như chuột gặp phải mèo.



Biệt thự chính nhà họ Thẩm có ba tầng, có thêm bọn họ ở cũng vẫn đủ chỗ. Phòng sát vách với phòng mẹ Thẩm là phòng dành cho khách, bình thường cũng có người quét dọn, cho nên Lâm Sở Sênh dọn tới không cần chuẩn bị gì cả.



Sau khi Thẩm Mạc đưa Lâm Sở Sênh vào phòng, cô liền đóng cửa lại ngay. Thẩm Mạc sắp xếp xong người giữ cửa. Bên cạnh phòng của Lâm Sở Sênh là phòng của vệ sĩ, bọn họ thay phiên nhau canh giữ cửa phòng cho Lâm Sở Sênh.



Thẩm Mạc đưa Lâm Sở Sênh đi rồi thì về chỗ ở của mình.



Có điều anh không đi vào cửa mà đứng dưới đường, ngẩng đầu lên nhìn căn biệt thự, sau đó giơ tay lên dặn dò trợ lý: “Đập!”



Thẩm Mạc đã ra lệnh như vậy, chắc chắn cấp dưới không dám nói gì, họ lập tức liên lạc với công ty dỡ nhà chuyên nghiệp. Dân chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp, không đến mười phút, căn biệt thự vốn đang nguyên vẹn đã trở nên đổ nát.



Căn biệt thự này có cùng một kiểu kiến trúc với căn biệt thự của ba Thẩm, lấy căn biệt thự của ba Thẩm làm chính, căn biệt thự này làm phụ, hai căn biệt thự độc lập với nhau. Bây giờ đập một bên, để lại một bên, nói thật ra là rất xấu.



Có điều, bên này Thẩm Mạc dỡ nhà, ngay cả ba Thẩm cũng không thèm để ý thì người khác càng không thể nói gì được.



Nhìn căn biệt thự đã bị phá gần hết, Thẩm Mạc gọi xe của mình tới, sau đó lái xe đi đến nhà họ Cam.



Lâm Sở Sênh ở trong phòng cũng bị gây ồn bởi tiếng dỡ nhà. Tâm trạng không vui liền cho người đập phá, muốn làm gì thì làm, có lẽ chỉ có một mình Thẩm Mạc mới có thể làm được.



Người tình của ba Thẩm nằm trong phòng, bởi vì phòng ngủ của bà ta dựa vào căn biệt thự của Thẩm Mạc, cộng thêm bà ta không tiện hoạt động, cứ luôn cảm thấy trong phòng có mùi hôi, cho nên bảo người giúp việc mở cửa sổ ra. Cứ như vậy tiếng dỡ nhà ồn ào lại càng lớn hơn.



Người tình của ba Thẩm đang ngủ yên lành lại bị giật mình bởi tiếng động này, “Xảy ra chuyện gì vậy?” Cả người bà ta chỉ còn mỗi họng là dùng được. Lúc nói chuyện, bà ta dùng sức gân cổ hét lớn lên.



Người giúp việc vốn định đi tới rót nước nhưng lại bị tiếng hét của bà ta dọa cho giật mình, bình nước trượt khỏi tay rơi thẳng xuống đất.



Dòng nước nóng hổi lập tức chảy đầy ra đất, người giúp việc cắn răng vì bị bỏng cũng không dám nhìn cơ thể của mình.



“Cô bị điếc hay bị câm đấy? Hay là cô ước gì tôi chết đi để thay thế vị trí của tôi?” Người tình của ba Thẩm trợn mắt mắng, nhất là khi thấy đối phương còn khá trẻ, bà ta càng không kiềm chế được mà nghĩ tới phương diện kia. Chủ yếu là vì bây giờ trông bà ta còn già hơn cả mẹ Thẩm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom