• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (1 Viewer)

  • thien-kim-bao-thu-379

Chương 391: Chị đưa em đi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85648.png

Xem ảnh 2
85648_2.png
Nghe người đàn ông nói là bán mình đi chứ không phải đưa cho người nào đó chơi, trong lòng Lâm Tiêu Tiêu lại cảm thấy nhẹ nhõm.



Người đàn ông tiếp tục nói: “Có điều cô yên tâm, bọn họ đều là Hoa kiều, việc giao lưu với cô là không thành vấn đề. Chẳng qua là tuổi lớn rồi không cưới được vợ, muốn tìm phụ nữ để phát tiết.” Người đàn ông lắc đầu với Lâm Tiêu Tiêu, “Năm người bọn họ hùn tiền với nhau để mua cô, không biết có thể thỏa mãn khẩu vị của cô không?”



Năm người?



Nói cách khác, mỗi ngày cô ta phải ngủ cùng với năm người?



Nghe người đàn ông nói như vậy với Lâm Tiêu Tiêu, người đàn ông lái xe cười phá lên, thậm chí còn huýt sáo.



“Đừng trách anh em chúng tôi lòng dạ ác độc. Thấy cô đáng thương như vậy, chúng tôi có chuẩn bị cho cô một túi gạo lớn để trong cốp xe, dù sao thì có một ít đồ ăn cũng sẽ giúp cuộc sống của cô dễ chịu hơn là không có.” Người đàn ông chỉ vào phía sau, giọng điệu nói chuyện như là ban ơn lớn cho Lâm Tiêu Tiêu vậy.



Lâm Tiêu Tiêu vừa mới thả lỏng, bây giờ lập tức trở nên căng thẳng, “Rốt cuộc các anh muốn đưa tôi đi đâu?”



Người đàn ông nhìn xung quanh sau đó nói vài câu bên tai Lâm Tiêu Tiêu.



Lâm Tiêu Tiêu lập tức trợn tròn mắt. Nơi đó là nơi tăm tối nhất trên toàn thế giới, không phải vì con người không tốt, mà là vì nghèo khổ. Gần như tất cả những thứ có thể dùng được ở nơi đó là do người ta quyên tặng. Mà con người ở đó ai cũng hết ăn rồi nằm, còn cho rằng mình là quý tộc, không làm gì cả.



Dơ bẩn, nghèo khổ, ngu muội, tất cả những từ diễn tả sự xấu xa đều có thể dùng trên những con người ở nơi đó.



Nếu Lâm Tiêu Tiêu bị đưa đến đó thì cô ta thà tới phố đèn đỏ để sống qua ngày còn hơn.



“Cầu xin các anh thả tôi đi, tôi không đi đến đó đâu, cầu xin các anh mà!” Lâm Tiêu Tiêu vốn ngồi ở ghế sau, lúc này cô ta từ từ bò lên chỗ trống hàng thứ hai, dập mạnh đầu cầu xin.



“Các anh xem, khuôn mặt của tôi vẫn có thể dùng được, tôi có thể tiếp khách cho các anh, để cho các anh quay phim, chỉ cần các anh có thể cho tôi một miếng cơm ăn thì tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không cần chia hoa hồng gì hết.” Bây giờ Lâm Tiêu Tiêu gần như đã không còn bất cứ yêu cầu gì về vật chất nữa, cô ta chỉ muốn được sống, sống một cách bình thường.



Nếu là trước đây, những lời nói của Lâm Tiêu Tiêu chắc chắn có thể làm cho mấy người này động lòng. Nhưng bây giờ cô ta có nói gì cũng không có tác dụng.



“Không phải chúng tôi không muốn giúp cô, chỉ là cô đã ngủ với ông Hoành, chắc là ở trong nước không có ai dám động đến cô đâu.”



“Anh có ý gì?” Đầu óc Lâm Tiêu Tiêu không nhanh nhạy, không hiểu mấy người này đang nói cái gì.



“Ông Hoành thích phụ nữ, nhất là phụ nữ ghét bỏ mùi trên cơ thể ông ta. Ông ta càng thích chơi phụ nữ, nhưng mà chơi quá đà rồi bị bệnh. Phụ nữ nhà lành không cho ông ta chơi cho nên ông ta chỉ có thể chơi phụ nữ hư hỏng, trong lòng ông ta khó chịu lâu rồi. Muốn trách chỉ có thể trách cô quá xinh đẹp, bị ông ta để ý đến. Ông ta cho anh Tuấn tiền tích cóp cả đời để anh Tuấn đưa cô cho ông ta. Ngày hôm qua, lúc hai người làm chuyện ấy, ông ta không mang đồ bảo vệ.” Ở đây không có người ngoài, người đàn ông cũng không cần nói mịt mờ.



Lòng Lâm Tiêu Tiêu chùng xuống.



Ông ta không chỉ ghê tởm mà còn bị bệnh nữa. Vừa nghĩ tới chuyện mình còn trẻ mà mắc phải mấy loại bệnh vớ vẩn, cô ta liền sợ hãi.



Lâm Tiêu Tiêu vẫn quỳ như cũ, cô ta nhìn ra cửa sổ kính bằng ánh mắt vô hồn, cuộc đời này của cô ta cứ thế xong rồi sao?



Vĩnh viễn không bao giờ ngóc đầu lên được. Vĩnh viễn phải sống trong chuỗi ngày bị giày vò.



Lúc số phận của cô ta không còn gì, một bóng người đột nhiên lướt qua bên ngoài cửa sổ xe. Đây chính là hi vọng của cô ta! Mạnh Bằng! Mạnh Bằng! Trong lòng cô ta liên tục gọi cái tên này.



Có thể là ông trời cũng muốn giúp Lâm Tiêu Tiêu. Lúc hai người kia lái xe không khóa chặt cửa xe lại, Lâm Tiêu Tiêu chợt mở cửa xe, nhảy xuống dưới khi xe còn đang chạy băng băng.



Vận may của Lâm Tiêu Tiêu rất tốt, nhảy xuống xe cũng không bị gì, cô ta nhanh chóng đứng lên chạy về phía Mạnh Bằng.



Bởi vì lần phát sóng trực tiếp trước kia, Mạnh Bằng không thể tìm được việc làm trong thành phố, cho nên anh ta phải đi thật xa, phát tờ rơi gì gì đó cho người ta để kiếm sống.



Anh ta đang phát tờ rơi thì nghe có tiếng hò hét điên cuồng từ rất xa. Bởi vì gọi tên của anh ta cho nên anh ta cố ý nhìn kĩ lại. Trời mùa đông, một người phụ nữ khoác tấm vải trắng, chạy chân trần về phía bên này.



Người càng ngày càng gần, vừa nhìn đã thấy là Lâm Tiêu Tiêu.



Mạnh Bằng quay đầu, định đi về hướng khác.



Nhưng Lâm Tiêu Tiêu chạy rất nhanh, cô ta trực tiếp ôm Mạnh Bằng từ phía sau, “Bằng, em sai rồi, em thật sự sai rồi, cầu xin anh mau cứu em, để em trở về sống qua ngày với anh, em nấu cơm cho anh, em giặt đồ cho anh, anh muốn em làm gì thì em sẽ làm cái đó.”



Trước đây, chỉ cần Lâm Tiêu Tiêu khóc thì chắc chắn Mạnh Bằng sẽ mềm lòng.



Nhưng lần này Mạnh Bằng không hề nhúc nhích một chút nào.



“Bằng, có phải anh còn hận em không? Anh đánh em, đánh em đi, chỉ cần anh có thể hết giận, anh muốn đánh em như thế nào cũng được.” Lâm Tiêu Tiêu thấy Mạnh Bằng không có phản ứng gì thì bước nhanh lên phía trước, kéo tay Mạnh Bằng đánh lên khuôn mặt của mình.



Lâm Tiêu Tiêu vừa giằng co với Mạnh Bằng thì rèm cửa sổ liền buông lỏng, những vết loang lổ trên người cô ta hiện ra trước mắt Mạnh Bằng.



Ánh mắt của Mạnh Bằng hơi thay đổi, trực tiếp đẩy Lâm Tiêu Tiêu ra. Anh ta thu dọn tờ rơi của mình, “Đê tiện!” Anh ta thà không kiếm tiền còn hơn là dây dưa với Lâm Tiêu Tiêu.



“Bằng, anh đừng đi mà!” Lâm Tiêu Tiêu hoảng sợ ôm chặt chân của Mạnh Bằng, khóc lóc rất thảm thiết.



“Em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi, anh tha thứ cho em đi, tha thứ cho em lần này đi, em cầu xin anh mà.” Lâm Tiêu Tiêu không còn cách nào nữa. Trong tất cả những lời xin lỗi cô ta từng nói, chỉ có lời xin lỗi hôm nay là chân thật nhất.



“Bằng, em thật sự không có cách nào nữa rồi, bọn họ muốn bán em, bán em đến Quỷ Quật. Em cầu xin anh, nể tình tình cảm trước kia của chúng ta, anh hãy cứu em với. Sau này anh muốn em báo đáp như thế nào cũng được, em cầu xin anh!” Lâm Tiêu Tiêu thấy Mạnh Bằng không có ý định đi nữa thì nhanh chóng bò tới trước mặt Mạnh Bằng, dập đầu với anh ta.



Nghe Lâm Tiêu Tiêu nói như vậy, ánh mắt Mạnh Bằng hơi thay đổi nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, sau đó chính là cảm giác sảng khoái. Vào lúc này, Mạnh Bằng phát tiết hết tất cả sự giận dữ vốn bị đè nén ra ngoài. Báo ứng! Đây là báo ứng của Lâm Tiêu Tiêu! Mạnh Bằng từ từ ngồi xổm người xuống nhìn chằm chằm vào cô ta.



“Cô có biết vì sao mọi người không thích coi gà là thú cưng không?” Bởi vì Mạnh Bằng hỏi quá nghiêm túc cho nên Lâm Tiêu Tiêu cũng không suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp lắc đầu. Mạnh Bằng cười lạnh nói: “Bởi vì gà không có linh tính, bởi vì gà bẩn!”



“Nhóc con, chuyện không liên quan tới mày, mau tránh ra đi!” Người đàn ông dẫn Lâm Tiêu Tiêu đi đã đỗ xe lại rồi đuổi theo cô ta.



Thật ra lời nói của Mạnh Bằng rất làm tổn thương người khác. Thế nhưng Lâm Tiêu Tiêu không suy nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cần có một tia hi vọng thì cô ta sẽ không bỏ qua, “Mạnh Bằng, em biết em bẩn, em không xin anh tha thứ cho em, chỉ xin anh cho em cơ hội chuộc tội, để em hầu hạ anh mỗi ngày, làm người giúp việc hầu hạ anh. Em cầu xin anh đừng để bọn họ mang em đi!”



Mạnh Bằng không hề nhìn Lâm Tiêu Tiêu một cái nào. Anh ta chợt lùi lại phía sau, cười với hai người đàn ông kia, “Được, tôi tránh.”



Lâm Tiêu Tiêu còn muốn bò về phía trước nhưng lại bị người ta kéo lại. Cô ta vẫn muốn dây dưa với Mạnh Bằng, nhưng sao cô ta có thể là đối thủ của hai người đàn ông?



Lâm Tiêu Tiêu bị người ta kéo về sau từng bước một, cô ta chỉ có thể nhìn Mạnh Bằng với ánh mắt mong đợi đầy nước mắt, mong đợi Mạnh Bằng có thể mềm lòng. Anh ta không cần phải đánh hai người kia, chỉ cần dọa rằng sẽ báo cảnh sát là được.



Nhưng mà không có! Không có cái gì cả! Mạnh Bằng cầm đồ của mình đi về phía trước, không hề quay đầu lại nhìn.



Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Bằng nữa.



Lâm Tiêu Tiêu tuyệt vọng, thật sự tuyệt vọng!



Bây giờ cô ta mới hiểu được vì sao ba Lâm và mẹ kế Lâm lại bảo cô ta đối xử tốt với Mạnh Bằng một chút, cũng biết vì sao ba Lâm lại nói cô ta sẽ hối hận, tất cả đều không phải là nguyền rủa.



Đúng vậy, bây giờ Lâm Tiêu Tiêu hối hận, thật sự vô cùng hối hận!



Có điều trên thế giới này không bán thuốc hối hận.



Mạnh Bằng vừa đi vừa rơi nước mắt, không hiểu sao anh ta lại khóc một cách rất đau lòng. Nhưng dù có khóc thì anh ta cũng không có ý định đi cứu Lâm Tiêu Tiêu. Anh ta sợ thật rồi, lần nào anh ta đặt tấm chân tình trước mặt Lâm Tiêu Tiêu thì đều bị cô ta lợi dụng, lần nào cũng bị cô ta vô tình chà đạp.



Thì ra lòng dạ đàn ông một khi đã nguội lạnh thì xem như đã chết!



Lâm Sở Sênh biết tin tức này khi đang ở trong phòng làm việc. Anh Hoành gì đó là do cô gọi tới, nhưng kết quả xử lý cuối cùng không phải là do cô làm.



Bởi vì cô biết những người đó còn ác độc hơn cả cô.



Trải qua chuyện của Trương Nhất Nhất, Lâm Sở Sênh càng cảm thấy ông trời không công bằng. Có vài người liều mạng phát triển theo hướng tốt, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị vận mệnh đánh đòn cảnh cáo. Nhưng cũng có vài người ngày nào cũng đi tìm đường chết thì lại nhảy nhót được lâu nhất.



Thật sự, bàn về vận may, vận may của Lâm Tiêu Tiêu tốt hơn bất cứ người nào.



Tuy khi còn bé, Lâm Tiêu Tiêu không được công nhận nhưng cũng không cần lo cơm lo áo, lại còn chiếm hết tình thương của ba. Sau này lớn lên, bởi vì có ngoại hình xinh đẹp cho nên cuộc sống của cô ta lên như diều gặp gió. Ngay cả lúc gả cho Vu Thiếu Tuấn cũng là nhặt đồ có sẵn, khi mà Lâm Sở Sênh đã giúp Vu Thị vượt qua được thời kì khó khăn nhất.



Cho dù sau này cô ta có chịu khổ thì cũng có người đàn ông si tình Mạnh Bằng luôn ở bên cạnh, hầu hạ cô ta giống như hầu hạ tổ tông.



Sau đó nữa thì cô ta gặp được Lưu Tử Tuấn. Mặc dù anh ta là một tên côn đồ, nhưng với duyên phận trước đó của hai người, chỉ cần cô ta thông minh hơn một chút, lừa gạt được anh ta thì cô ta cũng sẽ là bà chủ sống trong nhung lụa không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.



Thậm chí cho dù Lâm Tiêu Tiêu có tai tiếng thì đã sao, nếu có nghị lực thì cô ta có thể debut làm ngôi sao, cũng không phải là không có ví dụ về trường hợp scandal lộ clip rồi sau đó thành công đứng lên một lần nữa.



Thật ra ông trời vẫn luôn cho Lâm Tiêu Tiêu cơ hội, cho dù cô ta có ra nông nỗi gì đi nữa thì cô ta cũng có khả năng phản kích. Chỉ cần cô ta có thể hoàn toàn hiểu ra thì cô ta có thể quay lại bất cứ lúc nào.



Đáng tiếc, Lâm Tiêu Tiêu đã bị mẹ kế Lâm chiều hư, cuộc đời của cô ta chỉ có hai chữ “tìm chết” mà thôi.



Nếu ông trời không công bằng thì hãy để Lâm Sở Sênh làm cho công bằng. Lâm Sở Sênh cười lạnh lùng, người nợ cô, cuối cùng cô cũng đòi được cả gốc lẫn lãi rồi.



Em trai! Đến tận lúc này Lâm Sở Sênh mới dám nghĩ tới việc có lẽ em trai cô đã không còn nữa.



“Mẹ, em trai, hai người đi bình an, kẻ thù của chúng ta sẽ phải nhận tất cả báo ứng nên nhận.” Lâm Sở Sênh chắp hai tay, nhỏ giọng nói vài câu.



Một lát sau, Lâm Sở Sênh gọi trợ lý vào, “Tiết lộ tình hình của Lâm Tiêu Tiêu cho ba mẹ cô ta biết. Tôi nghĩ bọn họ ở trong đó chắc chắn rất muốn biết tình hình của cô ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom