• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (5 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-377

Chương 389: Lỗ mãng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85646.png

Xem ảnh 2
85646_2.png
Mẹ Thẩm cầm thuốc mà người tình của ba Thẩm đưa định ném vào sọt rác.



Thế nhưng khi giơ tay lên rồi bà lại từ từ buông tay xuống, “Uống đi, uống đi!”



Từng tiếng từng tiếng giống như lời nguyền xoay quanh trong đầu bà.



Mẹ Thẩm khép hờ mắt lại, bà biết bà bị người ta lợi dụng, nhưng cho dù như thế nào đi nữa cũng là bà tự tay hại chết con của Lâm Sở Sênh. Chỉ cần nghĩ đến điều này, bà liền muốn chết cho rồi.



Hổ dữ không ăn thịt con, huống chi còn là cháu trai hoặc là cháu gái của bà, thật sự là ngay cả súc sinh cũng không bằng.



Nghĩ tới đây, đầu mẹ Thẩm đau như muốn nổ tung.



Uống đi! Uống đi!



Trong đầu cứ văng vẳng mấy chữ này!



Mẹ Thẩm nhìn lọ thuốc ngủ, có lẽ uống thuốc ngủ là kết quả tốt nhất. Bà lấy cái chết để đền tội, không cần phải sống áy náy, rồi sẽ được giải thoát, giải thoát thật sự.



Bà từ từ vặn mở nắp lọ thuốc rồi trút hết vào miệng.



Trong đầu bà cứ suy nghĩ, uống nhiều, uống nhiều, nhất định phải uống nhiều một chút. Bà vừa suy nghĩ vừa dốc thuốc vào, dốc cho tới khi miệng chứa đầy thuốc ngủ, đắng đến mức khiến bà buồn nôn.



Nhưng bà vẫn tiếp tục dốc thuốc vào miệng, vừa rơi nước mắt vừa tiếp tục dốc thuốc.



Lúc người giúp việc đi vào thấy mẹ Thẩm nằm trên mặt đất, trong miệng chứa đầy thuốc thì hoảng sợ hét lên, “Á!”



Sau đó người giúp việc bắt đầu gọi người tới đưa mẹ Thẩm đi bệnh viện.



Lâm Sở Sênh đang ở trên giường xem tin tức Thẩm Mạc thông báo đính hôn thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, hình như đã xảy ra chuyện rất lớn. Cô tự mình xuống giường đi ra ngoài nhìn thì thấy mẹ Thẩm được người ta dùng cán cứu thương khiêng xuống dưới. Cô hỏi thì mới biết mẹ Thẩm nghĩ quẩn, uống thuốc ngủ tự tử ở trong phòng.



Lúc đó trong lòng Lâm Sở Sênh trở nên rất nặng nề. Cô dựa người vào cửa khép hờ mắt lại.



Cô mới vừa rời tới đây ở, mẹ Thẩm liền tự tử, chắc là tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy cô gây áp lực cho mẹ Thẩm, bao gồm cả Thẩm Mạc cũng sẽ cảm thấy như vậy.



Nếu mẹ Thẩm không cấp cứu được kịp thời thì giữa cô và Thẩm Mạc coi như cách hai cái mạng.



Ngoại trừ càng lúc càng xa thì dường như không còn đường nào khác để đi.



Thật ra như vậy cũng rất tốt.



Cửa phòng vốn đang khép hờ bị Lâm Sở Sênh đóng kín lại.



Cô không muốn nghe người bên ngoài sống hay chết, ai thích làm gì thì làm.



Hai ngày tiếp theo, Lâm Sở Sênh vẫn ăn uống đều đặn. Còn về tin tức của mẹ Thẩm không hề truyền đến tai cô. Có điều lúc này còn chưa thông báo chết thì đó chính là sống. Báo chí cũng không đưa tin về mẹ Thẩm, chắc là có người dìm chuyện của bà xuống.



Buổi lễ đính hôn của Thẩm Mạc được tổ chức như bình thường.



Tuy rằng chỉ có hai ngày nhưng vẫn được chuẩn bị đầy đủ, không có một chút sơ sót nào.



Nghi thức đính hôn được tổ chức tại biệt thự chính nhà họ Thẩm. Không cần người ta phải nói Lâm Sở Sênh cũng sẽ không đi ra mà tự chuốc nhục. Ngay cả bình thường cô cũng chỉ ở trong phòng mình chứ không ra khỏi cửa.



May là phòng dành cho khách của nhà họ Thẩm rất tốt, có cả phòng vệ sinh riêng, không cần đi phòng vệ sinh ở phía dưới.



Ngày mai là ngày Thẩm Mạc đính hôn. Đến tận mười hai giờ đêm, Lâm Sở Sênh vẫn không ngủ được, ít nhất là cô không biết nên đi ngủ với tâm trạng thế nào. Ngày mai người ta sẽ vui vẻ đính hôn ngay trước mặt cô.



Cô thở dài thườn thượt, mặc dù bây giờ đã vào lập xuân rồi nhưng cây cối bên ngoài vẫn còn trụi lủi, thời tiết cũng còn rất lạnh.



Lâm Sở Sênh muốn ra ngoài đi dạo, cô mặc kệ sức khỏe của mình, đi lòng vòng để làm lạnh trái tim của bản thân.



Lâm Sở Sênh mở cửa, không ngờ ngoài cửa không có vệ sĩ mà chỉ có một mình Thẩm Mạc bình tĩnh đứng đó, giống như thật lâu trước kia, anh đứng chờ cô mở cửa.



Bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng nói chuyện trước.



Rầm!



Tiếng động đầu tiên vang lên là tiếng đóng sầm cửa của Lâm Sở Sênh.



Cô dùng sức đóng mạnh cửa, cửa đóng sầm phất ra gió như tát lên mặt Thẩm Mạc.



Suốt đêm hôm đó, cánh cửa không mở ra lần nào nữa.



Sáng ngày hôm sau, phía dưới trở nên ồn ào, tiếng pháo được người Trung Quốc ưa thích cũng vang lên, Lâm Sở Sênh ngồi bên cửa sổ nhìn xe cộ bên ngoài, chắc là phía trước đã đỗ đầy nên ra phía sau đỗ thêm không ít.



Biệt thự nhà họ Thẩm rất lớn, tổ chức nghi lễ hoành tráng thế này là không thành vấn đề.



Mẹ Thẩm còn chưa xuất viện, trong trường hợp này chỉ có một mình ba Thẩm chủ trì.



Cốc cốc cốc!



“Mời vào!” Lâm Sở Sênh nhíu mày. Bình thường nhà họ Thẩm làm công tác giữ bí mật rất tốt, người ngoài sẽ không biết cô đang ở đây, kể cả Trương Nhất Nhất. Mà người nhà họ Thẩm chắc là cũng không ai rảnh đến tìm cô vào lúc này.



Cô đang suy nghĩ thì cửa đã mở ra, ba Thẩm vốn nên bận rộn lại xuất hiện vào lúc này.



“Dạo này thế nào rồi?” Ba Thẩm bưng một đĩa trái cây tới, trực tiếp đặt lên đầu giường Lâm Sở Sênh, quan tâm hỏi một câu giống như là người thân.



“Cơ thể bình thường lại rồi, chẳng qua là ở đây giết thời gian thôi.” Lâm Sở Sênh đặt gối ra sau lưng, ngồi dậy nói chuyện với ba Thẩm.



Đối phương gật đầu, nói năng rất hiền hòa: “Ừ, hôm nay có hơi ồn ào, nếu cô không nghỉ ngơi được thì có thể bảo người giúp việc chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh khác, không cần phải ngại đi ra ngoài, sớm muộn gì cũng có ngày này.” Ba Thẩm nói chuyện rất thân thiết.



“Được, đợi đến ngày hôm ấy, nên công bố thì cứ công bố.” Lâm Sở Sênh đáp một cách từ tốn nhưng lại rất rõ ràng.



Ba Thẩm nghe được thời gian cụ thể thì nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ. Ông ta gật đầu liên tục, nói: “Được, được, cô nghỉ ngơi cho khỏe, muốn đi ra xem thì đi ra xem, không cần phải kiêng dè gì cả, có tôi chống lưng cho cô, không ai dám nói gì đâu.”



Ba Thẩm dặn dò thêm vài câu rồi mới đi ra ngoài.



Nhìn cửa phòng đóng lại, Lâm Sở Sênh nheo mắt.



Cô đặt tay lên bụng mình theo thói quen, qua thật lâu mới chợt nhận ra rằng đứa con đã không còn nữa. Cô thở dài, suy cho cùng thì cô vẫn không học được cách không so đo. Cô sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào gây tổn thương đến người của mình.



Bên ngoài vẫn náo nhiệt như trước.



Hai nhà Cam – Thẩm liên hôn được xem như là chuyện lớn của thành phố Thanh, cho nên chỉ cần là người có chút máu mặt thì chắc chắn sẽ đến. Cho dù không được mời tới thì cũng sẽ cử người đưa tiền lì xì hoặc quà tặng, mượn cơ hội này tạo quan hệ với hai nhà Cam, Thẩm.



Nhà họ Trương coi như là có mặt mũi được mời làm khách quý trong buổi lễ hôm nay. Có điều, lúc người giúp việc đưa thiệp tới thì Trương Nhất Nhất nhìn thấy, cô lặng lẽ giấu thiệp đi, không báo với ba mẹ Trương.



Vừa hay lúc này cô cũng đã hết tháng ở cữ nên tự mình tới dự buổi lễ.



Tới lúc làm lễ, Trương Nhất Nhất chuẩn bị một bao lì xì rất lớn, trong bao lì xì toàn là giấy báo. Ở trong mắt Trương Nhất Nhất, cho loại người không biết xấu hổ này tiền, cho dù chỉ là một đồng thì cũng sẽ thấy ghê tởm.



Lúc ký tên, Trương Nhất Nhất không ký tên, chỉ nói ghi tên cô lên bao lì xì là được.



Hôm nay có rất nhiều khách đến dự. Lễ đính hôn bắt đầu, ba Thẩm thay mặt cho nhà họ Thẩm bày tỏ sự cảm ơn đến mọi người rồi nói vài lời khách sáo, chúc phúc cho đôi trẻ đang đính hôn.



Sau đó tới lượt ba Cam phát biểu, ông ta cũng phát biểu giống như ba Thẩm.



Trên sân khấu, Thẩm Mạc mặc âu phục, khuôn mặt không có một chút ý cười nào, nhưng vẫn có cảm giác cảnh đẹp ý vui. Cam Như Ý mặc váy màu hồng nhạt, toát ra dáng vẻ non nớt.



Nhưng đáng chết ở chỗ trông bọn họ lại có vẻ rất xứng đôi!



Nữ ngọt ngào đáng yêu, nam tổng tài bá đạo, cả hai đứng ở bên nhau, dường như khuôn mặt lạnh lẽo của Thẩm Mạc không còn có cảm giác lạnh lùng kiêu ngạo nữa.



Người ta ở phía trên nói chuyện, Trương Nhất Nhất ở phía dưới ôm một cái hộp đi vào nhà vệ sinh. May mà đang là mùa đông, mặc đồ cũng rất dày, cởi áo khoác ra, bên trong là một bộ đồ màu trắng. Cô mở hộp trang điểm ra, bôi một lớp phấn dày lên mặt, không cần thoa son môi, cả khuôn mặt tái nhợt không có chút máu.



Cuối cùng, cô nhìn mình trong gương rồi hài lòng gật đầu.



Sau đó cô ném hết đồ từng dùng vào trong bồn cầu.



Cô ấn nút, nước dâng trào lên, tiếng xoẹt xoẹt vang lên, nhưng mấy thứ đó vẫn không trôi xuống mà cứ kẹt lại trong bồn cầu. Không bao lâu sau, trong bồn cầu tràn đầy nước. Cô cười lạnh lùng, dùng sức đậy nắp bồn cầu lại.



Cô ấn nút liên tục rồi rút cái nút lên. Nhìn cái nút bị hỏng, nước chảy tràn ra ngoài, cô hài lòng buông tay, vỗ tay một cái, sau đó ra khỏi phòng vệ sinh.



Bây giờ cô chỉ hi vọng nước chảy tràn ra ngoài, tốt nhất là tràn đầy cả phòng khách.



Dù sao thì bọn họ sẽ không báo cảnh sát, cũng sẽ không làm lớn chuyện. Để bọn họ thấy kinh tởm mới tốt!



Sau khi Trương Nhất Nhất ra ngoài, đúng lúc tới đoạn Thẩm Mạc và Cam Như Ý phát biểu. Thấy Cam Như Ý ngại ngùng dựa vào người Thẩm Mạc, Trương Nhất Nhất cảm thấy vô cùng chướng mắt.



Cô lấy điện thoại ra, chỉnh âm lượng tới mức lớn nhất.



Cam Như Ý đang nói về quá trình phát triển tình cảm của mình và Thẩm Mạc cho nên xung quanh vô cùng yên tĩnh. Trương Nhất Nhất vừa bật nhạc buồn lên, gần như là tất cả mọi người đều nghe thấy được, đồng loạt nhìn về phía cô.



Trương Nhất Nhất mặc bộ đồ trắng, trong tay ôm một cái hộp giống như hũ tro cốt, kết hợp với khuôn mặt trắng bệch của cô nhìn giống như nữ quỷ đi ra từ địa ngục.



Cho dù là ban ngày cũng rất đáng sợ.



“Cô Cam lương thiện như vậy, không biết sẽ đối xử với con riêng như thế nào nhỉ?” Trương Nhất Nhất mới đi được nửa đường thì bị người ngăn cản, có điều cô nói rất lớn tiếng, Cam Như Ý vẫn nghe được rõ ràng.



Nhìn thấy Trương Nhất Nhất, ánh mắt Thẩm Mạc khẽ thay đổi, “Buông cô ấy ra!” Giọng nói trầm thấp, lại có một loại khí thế không cho phép phản kháng.



Ba Thẩm nheo mắt lại, không có ý lên tiếng.



Bảo vệ thấy ba Thẩm không ngăn cản, cũng nghe lời buông Trương Nhất Nhất ra. Trương Nhất Nhất vừa được tự do liền nhanh chân đi về phía trước mấy bước, đứng dưới sân khấu nhìn thẳng vào Thẩm Mạc và Cam Như Ý.



“Cô Cam còn chưa nói sẽ đối xử với con riêng thế nào mà?” Trương Nhất Nhất tiếp tục gặng hỏi.



Cam Như Ý liếc nhìn Thẩm Mạc. Thấy Thẩm Mạc thờ ơ, mặc kệ để người ngoài lộng hành như thế, cô ta hơi giận. Nhưng có nhiều người ở đây như vậy, cô ta không thể nổi giận với Thẩm Mạc được mà chỉ cố gắng giữ nụ cười đúng mực, “Tôi chưa từng suy nghĩ tới chuyện này. Thế nhưng tôi nghĩ Thẩm Mạc sẽ không cho tôi cơ hội để nghĩ đến chuyện đó đâu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom