• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (4 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-378

Chương 390: Thất bại thảm hại




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85647.png

Xem ảnh 2
85647_2.png
Lâm Sở Sênh không kìm được day trán, cô cảm thấy trán mình đau dữ dội.



D Hình như ngày nào cũng xảy ra một vài chuyện không yên mới được.



Trương Nhất Nhất đứng đó, không nói gì cả, chỉ ứa nước mắt nhìn Lâm Sở Sênh.



Lâm Sở Sênh hiểu hết, với tính cách của Trương Nhất Nhất thì Trương Nhất Nhất đã sớm làm ầm lên rồi, bây giờ là vì cô mới đè nén cơn tức giận của mình.



Lâm Sở Sênh đi tới trước mặt Trương Nhất Nhất.



Trương Nhất Nhất nhìn chằm chằm Lâm Sở Sênh, cuối cùng vẫn không nhịn được nói một câu: “Tớ không đẩy anh ta.” Lâm Sở Sênh thở dài, ôm chầm lấy Trương Nhất Nhất, “Tớ biết.



Chỉ là tớ không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì thôi.” Làm bạn với Trương Nhất Nhất lâu như vậy, Lâm Sở Sênh hiểu hơn ai hết tính cách của Trương Nhất Nhất.



Hiện giờ, đừng nói là Vân Ly chỉ bị thương, cho dù Vân Ly có chết, nếu thật sự là do Trương Nhất Nhất làm thì cô ấy chắc chắn sẽ thừa nhận.



Ngẫm lại thì cũng là vì mình nên Trương Nhất Nhất mới nhảy vào vũng nước đục này, Lâm Sở Sênh chỉ có thể nói với Trương Nhất Nhất: “Xin lỗi.” Trương Nhất Nhất là người từng trải qua sóng gió.



Nhìn thái độ này của Lâm Sở Sênh, Trương Nhất Nhất liền hiểu ý, cô thở dài, trông có vẻ còn buồn bực hơn cả Lâm Sở Sênh, “Cậu tốt bụng quá rồi.” Ngay cả trợ lý đặc biệt cũng cảm thấy không tin được lời nhận xét này.



Chỉ có Trương Nhất Nhất hiểu, một khi Lâm Sở Sênh nhận định một người rồi thì nhất định sẽ hết lòng đối xử tốt với người đó.



Vân Ly đã có Thẩm Mặc đi cùng, Lâm Sở Sênh không cần phải lo lắng, chỉ cần trông nom chuyện trong nhà là được.



Thấy mọi người chưa ăn xong, cô bảo mọi người tiếp tục ăn.



Có điều xảy ra chuyện thế này, không ai còn có tâm tư để ăn uống, ai cũng ăn qua loa cho xong rồi ra về.



Ban đầu Trương Nhất Nhất định ở lại cùng với Lâm Sở Sênh, nhưng lại bị Lâm Sở Sênh đuổi đi, tránh để Trương Nhất Nhất ở lại rồi bị sỉ vả.



May mà Vân Ly không sao, chỉ cần ở nhà dưỡng bệnh là được.



Có điều vì lần này va chạm quá mạnh, vết thương trước kia cũng bị ảnh hưởng nên càng phải dưỡng bệnh cho thật tốt.



Hiện giờ cho dù Thẩm Mặc không nói thì chắc chắn Vân Ly cũng sẽ không đi.



Quả nhiên, vừa mới ra khỏi bệnh viện, mẹ Vân đã nói công ty còn có việc, sau đó lên xe rời đi, không để lại một người nào chăm sóc Vân Ly, xem như là vứt Vân Ly cho Thẩm Mặc.



Giờ thì hay rồi, Lâm Sở Sênh cười tự giễu, trong nhà phải nuôi một người đàn ông rảnh rỗi không làm việc, mà Lâm Sở Sênh còn không đi làm chỉ ở nhà với con, khiến người ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn, nhất là trong tình huống Vân Ly thích Lâm Sở Sênh.



Hơn nữa để gia truyền của nhà họ Vân đang ở trong tay Lâm Sở Sênh, chuyện này càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.



Nhớ tới món đồ gia truyền kia, Lâm Sở Sênh bèn đi xuống lầu để lấy xem, dù sao thì cô cũng đã nhận rồi.



Cô vừa mở ra xem, đúng thật là đồ tốt, chiếc vòng mang phong cách cổ xưa, vừa nhìn đã biết là truyền không biết bao nhiêu đời rồi.



Không tính đến giá trị vốn có của chiếc vòng, chỉ tính nó được cất giữ trong thời gian dài đã đủ đáng giá rất nhiều tiền.



Đương nhiên nếu chỉ đơn giản như vậy thì Lâm Sở Sênh cũng chẳng quan tâm, nhưng chủ yếu là cái thứ này đã bị vỡ.



Đúng vậy, rõ ràng là bị người ta ném vỡ.



Món đồ này quý giá như vậy, Lâm Sở Sênh dám khẳng định người giúp việc nhà họ Thẩm sẽ không động tới.



Trừ khi vật này đã bị vỡ từ lúc ở nhà họ Vân.



Lúc nãy mẹ Vân có ném một cái, thế nhưng lực ném đó tuyệt đối không đủ để làm cho vật này vỡ thành như vậy.



Có nghĩa là vật này đã bị vỡ từ trước, lại bị ném thêm một lần nên càng vỡ vụn ra thêm.



Cho dù là lấy trước hay lấy sau, một khi mở cái hộp này ra, Lâm Sở Sênh liền cảm thấy không có lý do gì để đem một thứ đồ vỡ trả lại cho người ta.



Bởi vậy, bất kể có thể nào đi nữa thì hôm nay Lâm Sở Sênh cũng phải nhận vật này.



Thú vị, thật là thú vị, chơi Lâm Sở Sênh một cách rõ ràng như vậy ngay trước mặt cô, đúng là đang muốn mài mòn sự áy náy của cô đây mà.



Lâm Sở Sênh gài hộp lại, cô chỉ hi vọng đối phương không làm quá mức, đừng lãng phí hết sự thương hại hữu hạn của cô.



Chiều tối hôm đó, Vân Ly từ bệnh viện trở về, Lâm Sở Sênh ở mãi trong phòng của Thẩm Đại, tới lúc ăn cơm cũng ăn ở trong phòng mình.



Sáng hôm sau, Lâm Sở Sênh ôm con đi thăm Trương Nhất Nhất.



Dù sao thì cô cũng sợ có tin đồn gì đó lan truyền ra ảnh hưởng đến Trương Nhất Nhất.



Cô làm như vậy là để nói cho người khác biết tình nghĩa giữa cô và Trương Nhất Nhất vẫn luôn như thuở ban đầu.



Đương nhiên việc tránh né cũng không phải là phong cách làm việc của Lâm Sở Sênh.



Tới giờ cơm trưa, chờ Thẩm Đại ngủ rồi, Lâm Sở Sênh đi xuống lầu, đúng lúc thấy Vân Ly ngồi trên ghế sofa.



Lâm Sở Sênh cười cười, hào phóng lên tiếng chào hỏi rồi ngồi đối diện với Vân Ly.



“Xin lỗi.” Có vẻ như Vân Ly đang chờ Lâm Sở Sênh.



Lâm Sở Sênh vừa mới ngồi xuống, anh ta đã nói ngay, “Anh biết mẹ anh tới đây là có mục đích.



Anh vẫn luôn khuyên nhủ mẹ, không ngờ là không có tác dụng gì cả.



Cô Trương không hề đẩy anh, là mẹ anh muốn anh ăn vạ em, nên mới cố ý hãm hại cô Trương.



Xin lỗi, anh thay mặt mẹ xin lỗi em và xin lỗi cô Trương.” Nói xong, Vân Ly liền đứng lên cúi gập người với Lâm Sở Sênh.



Lâm Sở Sênh không sợ nhất là cứng rắn, nếu hôm nay Vân Ly còn tiếp tục lừa cô thì cô tuyệt đối sẽ đòi lại công bằng cho Trương Nhất Nhất.



Dù sao thì người nợ Vân Ly cũng không phải Trương Nhất Nhất.



Nhưng bây giờ Vân Ly xin lỗi như vậy, ngược lại làm cho Lâm Sở Sênh không tiện nói gì..



“Anh biết anh không nên ở lại đây, nhưng mà anh thật sự không muốn trở về Thượng Hải.



Anh không biết phải đối mặt với sự thương hại của người quan tâm đến anh, sự cười nhạo từ kẻ địch như thế nào?” Vừa nhắc tới chuyện này, một người đàn ông như Vấn Ly lại bật khóc làm cho Lâm Sở Sênh cũng thấy khó chịu trong lòng.



Cô cũng biết chuyện này thật sự là một đả kích rất lớn đối với một người đàn ông.



Vân Ly khóc một trận rồi cảm xúc dần ổn định lại, sau đó lau sạch nước mắt, nở nụ cười với Lâm Sở Sênh, “Xin lỗi, anh lại thất thố rồi.” Anh ta lấy hai tay che mắt, từ từ ngồi trở lại vị trí của mình, sau đó ra sức hít mũi, “Sở Sênh, cảm ơn em và Thẩm Mặc đã giúp đỡ anh, anh nhất định sẽ đứng lên được.



Mười ngày, anh chỉ ở lại đây nhiều nhất là mười ngày nữa thôi, rồi anh sẽ đi, sẽ không trốn tránh nữa.” Vân Ly buông tay ra nhìn chằm chằm Lâm Sở Sênh như đang đưa ra lời thế.



Lâm Sở Sênh chỉ có thể nói một câu, “Không cần như vậy, chúng ta là bạn bè mà.” Đến cùng, cô vẫn vô thức vạch rõ giới hạn bằng một tiếng bạn bè.



Sau khi nghe xong, Vân Ly chỉ thở dài rồi nở một nụ cười chân thật nhất với Lâm Sở Sênh, “Cả đời này có thể có được hai người bạn như em và Thẩm Mặc chính là phúc của anh.” Lời nói này coi như là để đáp lại Lâm Sở Sênh.



Chỉ có điều lúc quay lại, Lâm Sở Sênh thấy rõ ràng động tác lau khóe mắt của Vân Ly.



Trên cái thế giới này, đa tình luôn khổ hơn vô tình, “Được rồi, sáng nay có người tới đưa tài liệu cho em, nói là Thẩm Mặc cho người giao cho em.



Lúc đó em không ở đây, anh đã nhận giúp em rồi.” Nói xong, Vân Ly lấy cặp tài liệu ở bên cạnh đưa cho Lâm Sở Sênh.



Lâm Sở Sênh mở ra xem, là một ít số liệu về phương diện kinh doanh.



Lâm Sở Sênh đã từng hỏi trợ lý đặc biệt, biết được người khiêu khích cô trước đó là nhân viên kinh doanh ưu tú.



Hôm nay vừa nghĩ liền biết chắc chắn là cô ta tới đây đưa tài liệu.



Vân Ly ngồi ở đây cũng cảm thấy rất lúng túng.



Nhân lúc Lâm Sở Sênh chuẩn bị xem tài liệu, anh ta trở về phòng của mình.



Lâm Sở Sênh tùy tiện mở ra xem, thay vì nói là văn bản xin chỉ bảo, chẳng bằng nói là văn bản khoe khoang, tài liệu chủ yếu viết về thành tích của cô nàng nhân viên ưu tú kia.



Lâm Sở Sênh càng xem càng cảm thấy chán, cô dứt khoát không xem nữa, tùy tiện lật vài trang rồi coi như xong.



Tới lúc lật đến trang cuối cùng, Lâm Sở Sênh phát hiện có một chỗ đặc biệt, trên chỗ này viết vài chữ “Cảm ơn, tối giặt quần áo xong rồi, ngày mai sẽ mang tới cho anh.” Nhìn có vẻ đơn giản nhưng nội dung bên trong lại chứa không ít.



Mấy câu này chắc chắn không phải nói với Lâm Sở Sênh mà là nói với Thẩm Mặc, chứng tỏ giữa cô ta và Thẩm Mặc từng có thời gian ở riêng với nhau.



Sau khi khép cặp tài liệu lại, Lâm Sở Sênh ném thẳng vào trong thùng rác, cô thật sự lười phải lãng phí đầu óc với loại người khoe khoang nhàm chán này.



Lúc Thẩm Mặc trở lại, Lâm Sở Sênh cũng chẳng buồn nói với anh về chuyện này.



Nhưng đợi sau khi Thẩm Đại ngủ rồi, Thẩm Mặc lại có chuyện nói với Lâm Sở Sênh: “Anh nghe nhân viên nói thứ hai tuần sau em định tới công ty đào tạo nhân viên à?” Thẩm Mặc vừa thay quần áo vừa hỏi.



Lâm Sở Sênh lập tức mở to hai mắt, cô cũng không biết đây là chuyện xảy ra lúc nào nữa.



Thấy vẻ mặt của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mặc cảm thấy không đúng lắm, “Có vấn đề gì à? Anh nghe trợ lý đặc biệt nói có một nhân viên kinh doanh chuyên chạy tới nhà nhờ em chỉ bảo, em đã đồng ý rồi?” Sau đó Lâm Sở Sênh bày ra vẻ mặt khá bất đắc dĩ, Thẩm Mặc liền hiểu ngay, chắc là có người nào đó không có mắt tới đây khiêu khích Lâm Sở Sênh, “Ngày mai anh cho trợ lý đặc biệt để điều tra là ai, đuổi thẳng cổ là được.” Thẩm Mặc rất ghét những chuyện thế này.



Lâm Sở Sênh Thẩm Mặc niệm ba giây cho nhân viên kinh doanh ưu tú kia, đáng thương thật.



Cứ tưởng cô ta giỏi giang lắm, ai dè cũng không là cái thá gì hết, Thẩm Mặc còn không biết cô ta là ai nữa mà.



“Được rồi, em cũng không phải người làm chuyện gì xấu xa không thể gặp người khác, đến công ty thì đến công ty thôi, chuyện lớn nhỏ gì cũng để cho anh nhúng tay vào thì ông chủ như anh cũng rẻ rúng quá.” Lâm Sở Sênh xua tay, bảo Thẩm Mặc không cần tiếp tục cái đề tài này nữa.



Bất kể là ai muốn khiêu khích, Lâm Sở Sênh đều trấn áp được hết.



Thẩm Mặc vẫn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ lại thì thấy đây cũng là chuyện tốt, vừa hay Lâm Sở Sênh có thể tới công ty, chẳng phải là tiện cho anh rồi sao? Vừa nghĩ tới chỗ này, Thẩm Mặc bỗng thấy phấn khích hơn hẳn.



Lâm Sở Sênh đang thu dọn chăn, căn bản không chú ý tới sự khác thường của Thẩm Mặc.



Kết quả sau khi dọn xong, cô lại bị Thẩm Mặc đột ngột ôm chầm lấy từ phía sau.



Bóng đêm đang dày đặc, hiếm khi lại dịu dàng tới vậy.



Tính ra kể từ khi Vân Ly gặp chuyện không may tới giờ, đây là lần đầu tiên hai người họ thân mật với nhau.



Nếu không phải Thẩm Mặc còn nhớ tới việc muốn hành hạ Lâm Sở Sênh ở phòng làm việc thì đêm nay anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô.



Sáng sớm hôm sau, Lâm Sở Sênh cố ý hỏi trợ lý đặc biệt về chuyện đào tạo, giống như Thẩm Mặc nói, chuyện này đã được truyền khắp công ty.



Rất nhiều nhân viên mới đều trông ngóng huyền thoại giới kinh doanh trong truyền thuyết là Lâm Sở Sênh tới đào tạo bọn họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom