Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-486.txt
Chương 486: Anh có bí mật giấu em (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy eo cô, hôn lên tóc cô an ủi, “Sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta mời bác sĩ nước ngoài giỏi nhất, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Mặc cho hắn an ủi thế nào, nước mắt An Noãn vẫn không sao ngừng được.
Khó khăn lắm mới tìm được người nhà, tại sao ông trời có thể để cô nhanh chóng mất đi như vậy? Bác cả, bác ba tới, nhìn thấy An Noãn và ba bác dâu khóc thành như vậy, sắc mặt của hai người lập tức trở nên tái mét.
Bác sĩ nói tình hình cụ thể cho bọn họ. Vẻ mặt Thẩm Diệc Bác cứng lại, thấp giọng nói: “Có làm2phẫu thuật hay không, đợi anh hai đến rồi nói đi.” Ông cụ Thẩm được chuyển đến phòng bệnh cao cấp, bây giờ còn rất yếu ớt, cần truyền đủ loại dinh dưỡng. Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên ông cụ nói là, “Tôi muốn gặp Noãn Noãn.” Lúc bác sĩ chuyển lời này cho người nhà, An Noãn khóc không ngừng lại được. Cô đẩy Mạc Trọng Huy ra, đứng một mình ở góc tường, điên cuồng khóc, nhưng lại không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Thẩm Diệc Bái nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trầm giọng an ủi, “Noãn Noãn, bây giờ cháu phải kiên cường, con đường phải đi phía sau còn rất dài, ông cần cháu.”
An8Noãn khóc lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, bơ vơ giống như năm đó ở trong tù, muốn đi ra ngoài gặp ba một lần cuối cùng, nhưng không ra được. Loại cảm xúc giày vò đó gần như làm cô không chịu nổi.
“Noãn Noãn, bây giờ ông muốn gặp cháu, cháu phải chấn chỉnh lại tâm trạng đi gặp ông, cháu nhẫn tâm để ông thất vọng à?”
An Noãn khàn giọng khóc, “Cháu không thể đi gặp ông, cháu sẽ không khống chế được, cháu khó chịu lắm.” Thẩm Diệc Bái lắc đầu, đi tới vỗ vai Mạc Trọng Huy, “Cháu giải quyết đi, nó như vậy sẽ khiến ông càng6khó chịu hơn, chúng ta vẫn phải giấu ông sự thật.”
Mạc Trọng Huy nặng nề gật đầu. Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh An Noãn, đau lòng khẽ vuốt tóc cô, muốn an ủi, nhưng một câu bảo đảm hắn cũng không dám nói. Con người dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không có cách nào đấu tranh với tử thần. “An Noãn, ông đang nằm ở bên trong, nhất định là ông rất nhớ em. Mở mắt ra người đầu tiên ông nghĩ đến chính là em, bây giờ nhất định ông đang đỏ mắt chờ mong nhìn cửa, đang đợi em đi gặp ông, em thật sự nhẫn tâm để ông buồn sao?”
An Noãn dùng sức lau nước mắt,3nhưng cứ lau hết nước mắt lại chảy ra, làm sao cô cũng không khống chế được.
Hắn cầm tay cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, dường như đang tiếp thêm sức mạnh và khích lệ cô.
“Noãn Noãn, em phải kiên cường lên!” Mất rất nhiều thời gian, An Noãn mới tạm thời ổn định được tâm trạng. Cô đi vào phòng bệnh, quả nhiên ông cụ Thẩm đang mở to mắt trông chờ.
An Noãn chạy đến cầm chặt tay ông cụ, không khống chế được nước mắt, nhưng cô vẫn cố nén, cố gắng không để nó rơi xuống. “Ông ngoại, ông dọa chết cháu rồi.” Sắc mặt ông cụ Thẩm vô cùng nhợt nhạt, ông cụ cười, nói: “Ông biết5là ông dọa cháu mà. Không sao, mạng ống ngoại rất lớn, không chết được, ông còn phải nhìn cháu mặc váy cưới đi vào lễ đường nữa.”
“Ông ngoại, sau này ông không được dọa mọi người như vậy nữa.”
“Được.”
An Noãn ở bệnh viện với ông cụ cả đêm, không muốn rời đi một bước. Sau đó ông cụ nổi giận, cô vẫn không chịu đi. Cuối cùng, không ai có cách nào cả, ông cụ bảo cô ngủ trên giường bệnh, nằm cạnh mình. “Con gái lớn tướng rồi còn ngủ với ông già, cũng không sợ xấu hổ.” An Noãn cười hì hì, “Có lớn thế nào thì vẫn là cháu gái của ông.”
Ông cụ Thẩm nắm chặt tay cô, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Noãn Noãn, cháu biết không, lúc mẹ cháu còn bé cũng luôn làm nũng với ông. Lúc đó ông rất bận, rất ít thời gian ở nhà, mỗi lần về nhà, mẹ cháu đều quấn lấy đòi ngủ với ông. Cũng không biết tại sao, gần đây ông luôn nằm mơ thấy mẹ cháu, ông mơ thấy mẹ cháu đang trách ông, ông cũng luôn rất hối hận, năm đó ông không nên để mẹ cháu đi. Mẹ cháu và bác hai cháu yêu nhau, ông biết rõ hai đứa nó không có huyết thống, nhưng lại không nói cho hai đứa nó biết. Nếu như bọn nó sớm biết không có quan hệ huyết thống, có lẽ sẽ không có ai ngăn cản được bọn nó ở bên nhau. Ông tàn nhẫn, cũng có tư lợi, ông luôn cảm thấy bác hai cháu có thể đi xa hơn, không nên bị tình cảm ngáng chân. Nó là con trai chiến hữu cũ của ông. Ông tốn rất nhiều tâm tư bồi dưỡng nó còn không tốn nhiều tâm tư với bác cả bác hai cháu như vậy, thậm chí còn hy sinh tình yêu của mẹ cháu.”
An Noãn nắm chặt tay ông cụ, an ủi, “Ông ngoại, ông đừng tự trách, ông nghĩ xem, nếu như mẹ cháu thật sự ở bên bác hại, vậy thì sẽ không có cháu rồi.”
Con người ông cụ Thẩm lóe lên, mấp máy môi, muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không thể nói ra. “Ông ngoại, ông nghỉ ngơi cho khỏe, sau này chỉ cần cháu có thời gian, ngày nào cháu cũng ở bên ông.” Có câu này của An Noãn, ông cụ đã thỏa mãn rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau Thẩm Diệc Minh mới về đến nơi, An Noãn đang ngồi ở đầu giường đút đồ ăn sáng cho ông cụ.
Nhìn dáng vẻ đi đường mệt nhọc của Thẩm Diệc Minh, ông cụ thở dài, “Ba chỉ ngất thôi, mấy đứa ai cũng bỏ hết công việc lại chạy về thăm ba, đây không phải là cố ý khiến ba khó chịu à?” Thẩm Diệc Minh tiến lên cầm chặt tay ông cụ, giọng nói vì lo lắng mà hơi khàn khàn, “Ba, ba nhất định đừng nói như vậy. Đối với mỗi người chúng con, sức khỏe của ba quan trọng hơn tất cả.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Khó khăn lắm mới tìm được người nhà, tại sao ông trời có thể để cô nhanh chóng mất đi như vậy? Bác cả, bác ba tới, nhìn thấy An Noãn và ba bác dâu khóc thành như vậy, sắc mặt của hai người lập tức trở nên tái mét.
Bác sĩ nói tình hình cụ thể cho bọn họ. Vẻ mặt Thẩm Diệc Bác cứng lại, thấp giọng nói: “Có làm2phẫu thuật hay không, đợi anh hai đến rồi nói đi.” Ông cụ Thẩm được chuyển đến phòng bệnh cao cấp, bây giờ còn rất yếu ớt, cần truyền đủ loại dinh dưỡng. Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên ông cụ nói là, “Tôi muốn gặp Noãn Noãn.” Lúc bác sĩ chuyển lời này cho người nhà, An Noãn khóc không ngừng lại được. Cô đẩy Mạc Trọng Huy ra, đứng một mình ở góc tường, điên cuồng khóc, nhưng lại không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Thẩm Diệc Bái nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trầm giọng an ủi, “Noãn Noãn, bây giờ cháu phải kiên cường, con đường phải đi phía sau còn rất dài, ông cần cháu.”
An8Noãn khóc lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, bơ vơ giống như năm đó ở trong tù, muốn đi ra ngoài gặp ba một lần cuối cùng, nhưng không ra được. Loại cảm xúc giày vò đó gần như làm cô không chịu nổi.
“Noãn Noãn, bây giờ ông muốn gặp cháu, cháu phải chấn chỉnh lại tâm trạng đi gặp ông, cháu nhẫn tâm để ông thất vọng à?”
An Noãn khàn giọng khóc, “Cháu không thể đi gặp ông, cháu sẽ không khống chế được, cháu khó chịu lắm.” Thẩm Diệc Bái lắc đầu, đi tới vỗ vai Mạc Trọng Huy, “Cháu giải quyết đi, nó như vậy sẽ khiến ông càng6khó chịu hơn, chúng ta vẫn phải giấu ông sự thật.”
Mạc Trọng Huy nặng nề gật đầu. Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh An Noãn, đau lòng khẽ vuốt tóc cô, muốn an ủi, nhưng một câu bảo đảm hắn cũng không dám nói. Con người dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không có cách nào đấu tranh với tử thần. “An Noãn, ông đang nằm ở bên trong, nhất định là ông rất nhớ em. Mở mắt ra người đầu tiên ông nghĩ đến chính là em, bây giờ nhất định ông đang đỏ mắt chờ mong nhìn cửa, đang đợi em đi gặp ông, em thật sự nhẫn tâm để ông buồn sao?”
An Noãn dùng sức lau nước mắt,3nhưng cứ lau hết nước mắt lại chảy ra, làm sao cô cũng không khống chế được.
Hắn cầm tay cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, dường như đang tiếp thêm sức mạnh và khích lệ cô.
“Noãn Noãn, em phải kiên cường lên!” Mất rất nhiều thời gian, An Noãn mới tạm thời ổn định được tâm trạng. Cô đi vào phòng bệnh, quả nhiên ông cụ Thẩm đang mở to mắt trông chờ.
An Noãn chạy đến cầm chặt tay ông cụ, không khống chế được nước mắt, nhưng cô vẫn cố nén, cố gắng không để nó rơi xuống. “Ông ngoại, ông dọa chết cháu rồi.” Sắc mặt ông cụ Thẩm vô cùng nhợt nhạt, ông cụ cười, nói: “Ông biết5là ông dọa cháu mà. Không sao, mạng ống ngoại rất lớn, không chết được, ông còn phải nhìn cháu mặc váy cưới đi vào lễ đường nữa.”
“Ông ngoại, sau này ông không được dọa mọi người như vậy nữa.”
“Được.”
An Noãn ở bệnh viện với ông cụ cả đêm, không muốn rời đi một bước. Sau đó ông cụ nổi giận, cô vẫn không chịu đi. Cuối cùng, không ai có cách nào cả, ông cụ bảo cô ngủ trên giường bệnh, nằm cạnh mình. “Con gái lớn tướng rồi còn ngủ với ông già, cũng không sợ xấu hổ.” An Noãn cười hì hì, “Có lớn thế nào thì vẫn là cháu gái của ông.”
Ông cụ Thẩm nắm chặt tay cô, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Noãn Noãn, cháu biết không, lúc mẹ cháu còn bé cũng luôn làm nũng với ông. Lúc đó ông rất bận, rất ít thời gian ở nhà, mỗi lần về nhà, mẹ cháu đều quấn lấy đòi ngủ với ông. Cũng không biết tại sao, gần đây ông luôn nằm mơ thấy mẹ cháu, ông mơ thấy mẹ cháu đang trách ông, ông cũng luôn rất hối hận, năm đó ông không nên để mẹ cháu đi. Mẹ cháu và bác hai cháu yêu nhau, ông biết rõ hai đứa nó không có huyết thống, nhưng lại không nói cho hai đứa nó biết. Nếu như bọn nó sớm biết không có quan hệ huyết thống, có lẽ sẽ không có ai ngăn cản được bọn nó ở bên nhau. Ông tàn nhẫn, cũng có tư lợi, ông luôn cảm thấy bác hai cháu có thể đi xa hơn, không nên bị tình cảm ngáng chân. Nó là con trai chiến hữu cũ của ông. Ông tốn rất nhiều tâm tư bồi dưỡng nó còn không tốn nhiều tâm tư với bác cả bác hai cháu như vậy, thậm chí còn hy sinh tình yêu của mẹ cháu.”
An Noãn nắm chặt tay ông cụ, an ủi, “Ông ngoại, ông đừng tự trách, ông nghĩ xem, nếu như mẹ cháu thật sự ở bên bác hại, vậy thì sẽ không có cháu rồi.”
Con người ông cụ Thẩm lóe lên, mấp máy môi, muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không thể nói ra. “Ông ngoại, ông nghỉ ngơi cho khỏe, sau này chỉ cần cháu có thời gian, ngày nào cháu cũng ở bên ông.” Có câu này của An Noãn, ông cụ đã thỏa mãn rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau Thẩm Diệc Minh mới về đến nơi, An Noãn đang ngồi ở đầu giường đút đồ ăn sáng cho ông cụ.
Nhìn dáng vẻ đi đường mệt nhọc của Thẩm Diệc Minh, ông cụ thở dài, “Ba chỉ ngất thôi, mấy đứa ai cũng bỏ hết công việc lại chạy về thăm ba, đây không phải là cố ý khiến ba khó chịu à?” Thẩm Diệc Minh tiến lên cầm chặt tay ông cụ, giọng nói vì lo lắng mà hơi khàn khàn, “Ba, ba nhất định đừng nói như vậy. Đối với mỗi người chúng con, sức khỏe của ba quan trọng hơn tất cả.”
Bình luận facebook