Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-488.txt
Chương 488: Anh có bí mật giấu em (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Rất bất ngờ là Mạc Bạch Linh đột nhiên nắm tay ông cụ, cười nói, “Bác, Noãn Noãn đúng là một cô gái tốt, nhà họ Mạc chúng cháu có thể lấy được cô gái xinh đẹp lương thiện như vậy, đúng là phúc của nhà họ Mạc. Chúng cháu còn phải cảm ơn bác nữa, cảm ơn bác chịu để nó gả cho nhà cháu.”
Lời này làm ông cụ rất vui vẻ, ông cụ cảm khái, “Không nỡ cũng không được, con gái lớn không giữ lại trong nhà được. Bác không muốn ngày nào đó nó vác bụng to đi lấy chồng đâu.”
Ngày đó Mạc Bạch Linh vô cùng ra sức dỗ ông cụ, cuối cùng ông cụ nói: “Bạch Linh à, bác biết thật ra trong lòng cháu rất khổ, bác tin tưởng bọn họ sẽ cho Văn Quang một cái phán quyết hợp2lý.”
Có lời này của ông cụ, trong mắt Mạc Bạch Linh lập tức toát ra ánh sáng. Bà ta nắm chặt tay ông cụ, nghẹn ngào nói: “Bác, bác không biết đâu, từ ngày Văn Quang xảy ra chuyện, cháu chưa được ngủ ngon một giấc nào cả. Vợ chồng mấy chục năm, chúng cháu đã sớm hợp hai thành một, thậm chí cháu còn muốn thay anh ấy chịu cái tội này. Bác có biết cháu khổ sở thể nào không?”
“Được rồi, được rồi, hôm nay không nói chuyện này, đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Mạc Bạch Linh càng kích động hơn, nội tâm dâng trào mãnh liệt.
An Noãn ở bệnh viện với ông cụ một tuần, tối hôm đó ông cụ ra lệnh bắt Mạc Trọng Huy đưa cô về nhà nghỉ ngơi. Trên đường trở về, An Noãn không nhịn được8châm biếm, “Mạc Trọng Huy, cô anh thật là âm hiểm, ra tay từ ông ngoại. Ông ngoại mềm lòng để cô ấy lợi dụng rồi.”
Mạc Trọng Huy khẽ mím môi, cũng không nói gì.
“Sao thế? Em nói cô anh như vậy, anh không vui à?”
“Không.”
Sau đó An Noãn cũng không nói gì nhiều, dù sao đó cũng là người nhà của hắn.
Về đến nhà, An Noãn đi tắm luôn. Cô ở bệnh viện lâu như vậy, cả người đều là mùi thuốc sát trùng. Tương lai chỉ sợ sẽ phải ở lâu trong bệnh viện, người nhà họ Thẩm còn chưa thương lượng xem rốt cuộc có để ông cụ làm phẫu thuật không. Mỗi lần nghĩ tới vấn đề này, cô chỉ cảm thấy trái tim thắt lại khó chịu. Buổi tối cổ vùi ở trong lòng Mạc Trọng Huy ngủ, nhẹ giọng hỏi hắn:6“Mạc Trọng Huy, anh cảm thấy có nên phẫu thuật không?” Mạc Trọng Huy dùng cánh tay dài ôm chặt cô, trầm giọng trả lời: “Cái này chúng ta không quyết được, cứ nghe theo ba bác của em là được rồi.” “Không, anh nói cho em biết, anh có ủng hộ phẫu thuật không?”
Mạc Trọng Huy im lặng một lúc, sau đó nói: “Loại bệnh này phẫu thuật cũng không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể khiến ông sống lâu thêm mấy năm, nhưng tỷ lệ phẫu thuật thành công quá thấp, anh cho là không nên mạo hiểm như vậy. Mỗi người nên dành nhiều thời gian cùng ông đi hết đoạn đường cuối cùng một chút.”
Nghe câu trả lời của Mạc Trọng Huy, nước mắt An Noãn tí tách rơi xuống.
Hắn đau lòng cau mày lại, “Là em hỏi anh, anh3nói thật, sao em lại khóc?”
An Noãn trở mình nằm bò trên giường, ở bệnh viện luôn không dám khóc ra thành tiếng, vào lúc này cô có thể bộc lộ hết cảm xúc khóc lớn trút hết đau khổ trong lòng. Nước mắt rơi hết lên ga giường trắng như tuyết, những đóa hoa nước nhợt nhạt lan ra trên giường. Hẳn không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ có thể ôm cô thật chặt, có lẽ khóc ra cũng tốt, không cần kìm nén ở trong lòng mà khó chịu. An Noãn khóc đến mức mệt lả thiếp đi. Cô nằm mơ một giấc mơ rất kinh khủng, mơ thấy ông bị khăn trải giường trắng như tuyết đắp lại, người nhà họ Thẩm vây quanh giường bệnh khóc lóc thảm thương. An Noãn ở trong mơ cũng khóc, giật mình mở5mắt ra, hóa ra nước mắt là thật.
Cô dùng sức lau nước mắt, thấy bên cạnh không có ai. Trong phút chốc, cô không phân rõ đây rốt cuộc là mơ hay là sự thật.
Ngồi dậy khỏi giường, cô thấy Mạc Trọng Huy đang gọi điện thoại trên sân thượng. An Noãn xuống giường đi đến sân thượng, Mạc Trọng Huy nghe thấy tiếng bước chân, căng thẳng quay lại, vội vàng cúp điện thoại. Tâm tình An Noãn vốn dĩ đang nặng nề, lúc này càng thêm khó chịu. “Anh gọi điện thoại cho ai thế?” Cô gằn từng chữ, giọng nói lạnh như băng. Lúc này Mạc Trọng Huy đã khôi phục lại vẻ ung dung, rất tự nhiên vòng tay qua vai cô, giải thích, “Anh gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong, hỏi thăm tình hình bị thương.”
An Noãn dùng sức hất tay hắn ra, “Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh muốn lừa em đến lúc nào? Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho Thẩm Cẩm Phong, anh nghĩ em là đồ ngu à? Đây đã không phải là lần đầu tiên em nhìn thấy anh lén lén lút lút gọi điện thoại rồi, anh nói cho em biết, rốt cuộc là gọi cho ai?”.
Mạc Trọng Huy đưa lịch sử cuộc gọi cho cô xem. An Noãn vung tay lên, điện thoại rơi xuống đất.
Hắn nhặt lên, nói: “Anh gọi cho Thẩm Cẩm Phong thật mà, không tin anh gọi cho cậu ấy, em nói chuyện với cậu ấy đi.”
Mạc Trọng Huy nhanh chóng bấm điện thoại của Thẩm Cẩm Phong, đưa điện thoại cho An Noãn.
Giọng nói quen thuộc của Thẩm Cầm Phong vang lên, “An Noãn, đã lâu không gặp.”
“Anh ấy vừa gọi điện thoại nói với anh cái gì?” Thẩm Cầm Phong ở đầu kia cười lưu manh, “Chậc chậc, không phải cô cho là cậu ta lăng nhăng với tôi đấy chứ? Tôi đã có vợ con rồi, tôi bị thương, người đàn ông của cô rất nghĩa khí, hỏi tình hình của tôi. An Noãn, chúc mừng hai người, đợi tôi khỏi rồi, nhất định sẽ về nước uống rượu mừng của hai người.”
Cúp điện thoại, An Noãn ném điện thoại cho hắn, lạnh lùng nói một câu, “Mạc Trọng Huy, em tin tưởng anh một lần cuối cùng, nếu như để em phát hiện ra anh lừa gạt em, em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh. Hai người ở bên nhau phải thẳng thắn thành khẩn với nhau.”
An Noãn trở về phòng, nhưng mãi mà Mạc Trọng Huy cũng không hoàn hồn lại được. Ông cụ Thẩm ở bệnh viện hơn một tuần là bắt đầu cáu kỉnh, khăng khăng muốn xuất viện. Tất cả mọi người thay phiên nhau khuyên, nhưng thể nào ông cụ cũng không nghe, thậm chí còn nổi giận, “Đứa nào cũng mong ba chết ở trong bệnh viện đúng không? Hay là ba mắc bệnh gì nặng, mấy đứa đang giấu ba?”
Thẩm Diệc Minh thở dài, cười nói: “Ba, ba nghĩ nhiều rồi. Chúng con chỉ muốn ba ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày thôi. Nếu như ba thật sự muốn xuất viện, vậy thì hôm nay xuất viện đi.” Ông cụ Thẩm xuất viện, về đến nhà, tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Lúc ăn tối, ông cụ cười ra lệnh, “Ba đã không sao rồi, mới ngất một cái đã dọa mấy đứa thành thế này. Bắt đầu từ ngày mai, mọi người đi làm bình thường, chỉ cần Noãn Noãn ở bên ba là được.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lời này làm ông cụ rất vui vẻ, ông cụ cảm khái, “Không nỡ cũng không được, con gái lớn không giữ lại trong nhà được. Bác không muốn ngày nào đó nó vác bụng to đi lấy chồng đâu.”
Ngày đó Mạc Bạch Linh vô cùng ra sức dỗ ông cụ, cuối cùng ông cụ nói: “Bạch Linh à, bác biết thật ra trong lòng cháu rất khổ, bác tin tưởng bọn họ sẽ cho Văn Quang một cái phán quyết hợp2lý.”
Có lời này của ông cụ, trong mắt Mạc Bạch Linh lập tức toát ra ánh sáng. Bà ta nắm chặt tay ông cụ, nghẹn ngào nói: “Bác, bác không biết đâu, từ ngày Văn Quang xảy ra chuyện, cháu chưa được ngủ ngon một giấc nào cả. Vợ chồng mấy chục năm, chúng cháu đã sớm hợp hai thành một, thậm chí cháu còn muốn thay anh ấy chịu cái tội này. Bác có biết cháu khổ sở thể nào không?”
“Được rồi, được rồi, hôm nay không nói chuyện này, đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”
Mạc Bạch Linh càng kích động hơn, nội tâm dâng trào mãnh liệt.
An Noãn ở bệnh viện với ông cụ một tuần, tối hôm đó ông cụ ra lệnh bắt Mạc Trọng Huy đưa cô về nhà nghỉ ngơi. Trên đường trở về, An Noãn không nhịn được8châm biếm, “Mạc Trọng Huy, cô anh thật là âm hiểm, ra tay từ ông ngoại. Ông ngoại mềm lòng để cô ấy lợi dụng rồi.”
Mạc Trọng Huy khẽ mím môi, cũng không nói gì.
“Sao thế? Em nói cô anh như vậy, anh không vui à?”
“Không.”
Sau đó An Noãn cũng không nói gì nhiều, dù sao đó cũng là người nhà của hắn.
Về đến nhà, An Noãn đi tắm luôn. Cô ở bệnh viện lâu như vậy, cả người đều là mùi thuốc sát trùng. Tương lai chỉ sợ sẽ phải ở lâu trong bệnh viện, người nhà họ Thẩm còn chưa thương lượng xem rốt cuộc có để ông cụ làm phẫu thuật không. Mỗi lần nghĩ tới vấn đề này, cô chỉ cảm thấy trái tim thắt lại khó chịu. Buổi tối cổ vùi ở trong lòng Mạc Trọng Huy ngủ, nhẹ giọng hỏi hắn:6“Mạc Trọng Huy, anh cảm thấy có nên phẫu thuật không?” Mạc Trọng Huy dùng cánh tay dài ôm chặt cô, trầm giọng trả lời: “Cái này chúng ta không quyết được, cứ nghe theo ba bác của em là được rồi.” “Không, anh nói cho em biết, anh có ủng hộ phẫu thuật không?”
Mạc Trọng Huy im lặng một lúc, sau đó nói: “Loại bệnh này phẫu thuật cũng không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể khiến ông sống lâu thêm mấy năm, nhưng tỷ lệ phẫu thuật thành công quá thấp, anh cho là không nên mạo hiểm như vậy. Mỗi người nên dành nhiều thời gian cùng ông đi hết đoạn đường cuối cùng một chút.”
Nghe câu trả lời của Mạc Trọng Huy, nước mắt An Noãn tí tách rơi xuống.
Hắn đau lòng cau mày lại, “Là em hỏi anh, anh3nói thật, sao em lại khóc?”
An Noãn trở mình nằm bò trên giường, ở bệnh viện luôn không dám khóc ra thành tiếng, vào lúc này cô có thể bộc lộ hết cảm xúc khóc lớn trút hết đau khổ trong lòng. Nước mắt rơi hết lên ga giường trắng như tuyết, những đóa hoa nước nhợt nhạt lan ra trên giường. Hẳn không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ có thể ôm cô thật chặt, có lẽ khóc ra cũng tốt, không cần kìm nén ở trong lòng mà khó chịu. An Noãn khóc đến mức mệt lả thiếp đi. Cô nằm mơ một giấc mơ rất kinh khủng, mơ thấy ông bị khăn trải giường trắng như tuyết đắp lại, người nhà họ Thẩm vây quanh giường bệnh khóc lóc thảm thương. An Noãn ở trong mơ cũng khóc, giật mình mở5mắt ra, hóa ra nước mắt là thật.
Cô dùng sức lau nước mắt, thấy bên cạnh không có ai. Trong phút chốc, cô không phân rõ đây rốt cuộc là mơ hay là sự thật.
Ngồi dậy khỏi giường, cô thấy Mạc Trọng Huy đang gọi điện thoại trên sân thượng. An Noãn xuống giường đi đến sân thượng, Mạc Trọng Huy nghe thấy tiếng bước chân, căng thẳng quay lại, vội vàng cúp điện thoại. Tâm tình An Noãn vốn dĩ đang nặng nề, lúc này càng thêm khó chịu. “Anh gọi điện thoại cho ai thế?” Cô gằn từng chữ, giọng nói lạnh như băng. Lúc này Mạc Trọng Huy đã khôi phục lại vẻ ung dung, rất tự nhiên vòng tay qua vai cô, giải thích, “Anh gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong, hỏi thăm tình hình bị thương.”
An Noãn dùng sức hất tay hắn ra, “Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh muốn lừa em đến lúc nào? Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho Thẩm Cẩm Phong, anh nghĩ em là đồ ngu à? Đây đã không phải là lần đầu tiên em nhìn thấy anh lén lén lút lút gọi điện thoại rồi, anh nói cho em biết, rốt cuộc là gọi cho ai?”.
Mạc Trọng Huy đưa lịch sử cuộc gọi cho cô xem. An Noãn vung tay lên, điện thoại rơi xuống đất.
Hắn nhặt lên, nói: “Anh gọi cho Thẩm Cẩm Phong thật mà, không tin anh gọi cho cậu ấy, em nói chuyện với cậu ấy đi.”
Mạc Trọng Huy nhanh chóng bấm điện thoại của Thẩm Cẩm Phong, đưa điện thoại cho An Noãn.
Giọng nói quen thuộc của Thẩm Cầm Phong vang lên, “An Noãn, đã lâu không gặp.”
“Anh ấy vừa gọi điện thoại nói với anh cái gì?” Thẩm Cầm Phong ở đầu kia cười lưu manh, “Chậc chậc, không phải cô cho là cậu ta lăng nhăng với tôi đấy chứ? Tôi đã có vợ con rồi, tôi bị thương, người đàn ông của cô rất nghĩa khí, hỏi tình hình của tôi. An Noãn, chúc mừng hai người, đợi tôi khỏi rồi, nhất định sẽ về nước uống rượu mừng của hai người.”
Cúp điện thoại, An Noãn ném điện thoại cho hắn, lạnh lùng nói một câu, “Mạc Trọng Huy, em tin tưởng anh một lần cuối cùng, nếu như để em phát hiện ra anh lừa gạt em, em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh. Hai người ở bên nhau phải thẳng thắn thành khẩn với nhau.”
An Noãn trở về phòng, nhưng mãi mà Mạc Trọng Huy cũng không hoàn hồn lại được. Ông cụ Thẩm ở bệnh viện hơn một tuần là bắt đầu cáu kỉnh, khăng khăng muốn xuất viện. Tất cả mọi người thay phiên nhau khuyên, nhưng thể nào ông cụ cũng không nghe, thậm chí còn nổi giận, “Đứa nào cũng mong ba chết ở trong bệnh viện đúng không? Hay là ba mắc bệnh gì nặng, mấy đứa đang giấu ba?”
Thẩm Diệc Minh thở dài, cười nói: “Ba, ba nghĩ nhiều rồi. Chúng con chỉ muốn ba ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày thôi. Nếu như ba thật sự muốn xuất viện, vậy thì hôm nay xuất viện đi.” Ông cụ Thẩm xuất viện, về đến nhà, tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Lúc ăn tối, ông cụ cười ra lệnh, “Ba đã không sao rồi, mới ngất một cái đã dọa mấy đứa thành thế này. Bắt đầu từ ngày mai, mọi người đi làm bình thường, chỉ cần Noãn Noãn ở bên ba là được.”
Bình luận facebook