Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-487.txt
Chương 487: Anh có bí mật giấu em (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thẩm Diệc Minh cưng chiều xoa đầu cổ, “Ngoan, cháu về ngủ một giấc trước đi, bác nói chuyện với ông, lát nữa cháu lại đến.”
An Noãn hừ lạnh, thờ ơ hỏi: “Có phải mọi người có bí mật gì giấu cháu không?”
Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh lập tức cứng đờ, sau đó cười nói: “Chúng ta nào dám có bí mật gì giấu cháu chứ. Ngoan, mọi người đều thương cháu, về ngủ một giấc, đợi lát nữa lại qua đây.”
Mạc Trọng Huy thấy vậy, cưỡng ép đưa An Noãn đi.
Thẩm Diệc Minh lại đuổi những người khác đi, trong phòng bệnh lớn chỉ còn lại hai cha con ông. “Diệc Minh, con nói cho ba biết, ba bị bệnh gì thế?”2Ông cụ Thẩm đi thẳng vào vấn đề. Thẩm Diệc Minh cười trả lời: “Ba, ba không có bệnh gì cả, huyết áp hơi cao dẫn đến choáng váng, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, sẽ không có gì đáng ngại nữa.” “Đừng có lừa ba, sức khỏe của ba thế nào ba rõ nhất. Có phải là ba bị bệnh hiểm nghèo không, con bé Noãn Noãn khóc đến sưng cả mắt.” Thẩm Diệc Minh khẽ cau mày lại, cười nói: “Ba, ba còn không hiểu con bé Noãn Noãn này sao? Vừa nghe nói ba ngất xỉu là bắt đầu khóc. Con nói thật đấy, xin ba hãy tin tưởng con, ba rất khỏe mạnh.”
Ông cụ Thẩm khoát tay,8“Được rồi, trước đừng nhắc đến chuyện này nữa, sống đến cái tuổi này, cho dù bây giờ chết thì cũng đủ rồi. Ba muốn đến Sơn Đông thăm ba con một chuyến.”
Trán Thẩm Diệc Minh đầy vạch đen, nghiêm túc nói: “Ba, bây giờ ba không thích hợp lặn lội đường xa, đợi ba khỏe hơn rồi, con sẽ đi cùng ba.” Ông cụ Thẩm lắc đầu, thở dài: “Ba chỉ sợ ngày nào đó ba ngất đi, sẽ không tỉnh lại nữa. Ba muốn đưa Noãn Noãn đi gặp ông ấy, để ông ấy gặp cháu gái của mình.”
Thẩm Diệc Minh mím chặt môi.
“Diệc Minh, thầy Noãn Noãn và Huy hạnh phúc, bây giờ điều duy nhất ba lo lắng chính6là thân thể của Noãn Noãn. Ba sợ có một ngày Noãn Noãn biết thân thể của mình thì sẽ không chấp nhận nổi. Cho nên ba hy vọng có thể để Noãn Noãn biết chân tướng trước khi ba đi. Nếu như nó khổ sở, ba có thể ở bên cạnh nó.”
Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh càng sâm xuống hơn.
“Diệc Minh, ba biết, nói cho Noãn Noãn chân tướng là một chuyện rất mạo hiểm, có lẽ Noãn Noãn không có cách nào hiểu, không có cách nào chấp nhận được. Nhưng giấy không gói được lửa, cho dù chúng ta không nói, cũng sẽ có người cố ý nói cho nó. Chuyện nói ra từ miệng người khác, có lẽ sẽ3bị sai lệch đi, đến lúc đó Noãn Noãn càng không có cách nào chấp nhận được. Ba đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu, chúng ta vẫn nên nói cho Noãn Noãn biết sự thật đi.” Thẩm Diệc Minh giơ tay day ấn đường, có chút do dự.
“Con đi thu xếp đi, đợi ba có thể xuống giường đi lại rồi, chúng ta đưa Noãn Noãn đến Sơn Đông một chuyến, mượn cơ hội này nói cho nó tất cả chân tướng.” Thẩm Diệc Minh nặng nề gật đầu.
Mạc Trọng Huy nửa kéo nửa ôm Án Noãn lên xe. Xe mới đi được mấy phút, cô đã lăn ra ngủ. Tối hôm qua cô ầm ĩ đòi ở bên ông cụ5Thẩm, Mạc Trọng Huy không có cách nào khác nên cũng ở lại. Hắn nằm trên sofa, thấy cô thỉnh thoảng lại mở mắt ra kiểm tra hơi thở của ông cụ, giống như sợ ông cụ rời đi. Hắn lái xe đến nhà mới của bọn họ. Xe dừng hẳn, hắn bế cô xuống xe, mới vừa bế cô lên, cô đã tỉnh. “Mạc Trọng Huy, để em tự đi.” An Noãn đến nhà, không làm gì cả, đặt lưng lên giường là ngủ luôn. Mạc Trọng Huy cũng thức cả đêm, nhưng hắn không buồn ngủ chút nào. Cô gái này làm việc theo cảm tính như vậy, hắn không có cách nào tưởng tượng năm đó cổ bị tổn thương sâu sắc thế nào. Nghĩ đến mình năm đó, hắn chỉ muốn thời gian quay trở lại năm đó, đâm mạnh vào ngực mình một dao. Đời này cho dù yêu cô cưng chiều có thể nào đi nữa, có lẽ cũng không bù đắp được tổn thương ban đầu đã gây ra cho cô. Có một số việc hắn thì giấu cô chứ không muốn cô bị đả kích gấp đôi, đả kích hai lần.
Hắn đi tới sân thượng gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong, giọng Thẩm Cẩm Phong vẫn nặng nề như cũ, “Tình hình không lạc quan cho lắm, phải chuẩn bị tâm lý.”
Gần như ngày nào hắn cũng gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong, muốn nghe được chút tin tức tốt từ anh ta, nhưng ngày nào cũng đợi được một câu nói như vậy. An Noãn chỉ ngủ một lúc đã tỉnh lại, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện phải nấu cháo cho ông cụ Thẩm.
Mạc Trọng Huy ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng sờ mặt cô, đau lòng nói, “Em ngủ thêm một lúc nữa đi, sắc mặt kém như vậy.”
An Noãn bò dậy khỏi giường, “Em còn phải nấu cháo cho ông ngoại.” “Ngoan, em ngủ đi, anh nấu.”
Mạc Trọng Huy đang định đứng dậy đi đến phòng bếp thì An Noãn thấp giọng nói: “Mạc Trọng Huy, cảm ơn anh!” Vẻ mặt cô quá nghiêm túc, lại chân thành như vậy. Mạc Trọng Huy mỉm cười xoa đầu cô, cưới hỏi, “Anh là gì của em?”
An Noãn suy nghĩ một chút, “Anh là chồng em.” Hắn càng dùng sức vỗ đầu cô, “Biết thì tốt, em còn nói mấy lời khách sáo kia nữa, anh sẽ tức giận đấy.”
An Noãn ôm chặt eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn, cảm động nói: “Mạc Trọng Huy, cảm ơn anh.” Hắn ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói bên tai cô, “Tương lai sau này còn rất dài, anh sẽ luôn ở bên em.” Có lời thề này của hắn, cô mới cảm thấy con đường trước mặt không mờ mịt như vậy nữa.
“An Noãn, em phải cùng ông chiến đấu với bệnh tật, cho nên em phải kiên cường, bởi vì em là động lực của ông.” An Noãn ở trong ngực hắn dùng sức gật đầu. “Em sẽ, em nhất định sẽ kiên cường.” Sau đó, An Noãn đích thân nấu cháo cho ông cụ Thẩm. Cô cầm đến bệnh viện lại đích thân đút cho ông cụ ăn, ông cụ cười vui vẻ, người nhà ai cũng khen ngợi, “Hình như Noãn Noãn đã trưởng thành, biết chăm sóc người khác rồi.”
An Noãn cười nói, “Cháu đã kết hôn rồi, vốn đã là người lớn”
Ông cụ Thẩm nằm viện một tuần, An Noãn luôn ở bên phục vụ. Nhà họ Mạc nhận được tin tức, ba người Mạc Bình Giang, Mạc Bạch Linh, Đường Tĩnh Vi đến bệnh viện thăm ông cụ, chỉ có Mạc Bình Sơn là không xuất hiện. Ông cụ Thẩm cứ nắm chặt tay Đường Tĩnh Vi mãi, cười nói: “Cảm ơn cháu đã sinh ra đứa con trai ưu tú như vậy, có nó chăm sóc Noãn Noãn nhà ông, ông có thể yên tâm đi rồi.”
Đường Tĩnh Vĩnói: “Bác, bác đừng nói linh tinh, bác còn khỏe như vậy, sắc mặt cũng tốt, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
An Noãn hừ lạnh, thờ ơ hỏi: “Có phải mọi người có bí mật gì giấu cháu không?”
Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh lập tức cứng đờ, sau đó cười nói: “Chúng ta nào dám có bí mật gì giấu cháu chứ. Ngoan, mọi người đều thương cháu, về ngủ một giấc, đợi lát nữa lại qua đây.”
Mạc Trọng Huy thấy vậy, cưỡng ép đưa An Noãn đi.
Thẩm Diệc Minh lại đuổi những người khác đi, trong phòng bệnh lớn chỉ còn lại hai cha con ông. “Diệc Minh, con nói cho ba biết, ba bị bệnh gì thế?”2Ông cụ Thẩm đi thẳng vào vấn đề. Thẩm Diệc Minh cười trả lời: “Ba, ba không có bệnh gì cả, huyết áp hơi cao dẫn đến choáng váng, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, sẽ không có gì đáng ngại nữa.” “Đừng có lừa ba, sức khỏe của ba thế nào ba rõ nhất. Có phải là ba bị bệnh hiểm nghèo không, con bé Noãn Noãn khóc đến sưng cả mắt.” Thẩm Diệc Minh khẽ cau mày lại, cười nói: “Ba, ba còn không hiểu con bé Noãn Noãn này sao? Vừa nghe nói ba ngất xỉu là bắt đầu khóc. Con nói thật đấy, xin ba hãy tin tưởng con, ba rất khỏe mạnh.”
Ông cụ Thẩm khoát tay,8“Được rồi, trước đừng nhắc đến chuyện này nữa, sống đến cái tuổi này, cho dù bây giờ chết thì cũng đủ rồi. Ba muốn đến Sơn Đông thăm ba con một chuyến.”
Trán Thẩm Diệc Minh đầy vạch đen, nghiêm túc nói: “Ba, bây giờ ba không thích hợp lặn lội đường xa, đợi ba khỏe hơn rồi, con sẽ đi cùng ba.” Ông cụ Thẩm lắc đầu, thở dài: “Ba chỉ sợ ngày nào đó ba ngất đi, sẽ không tỉnh lại nữa. Ba muốn đưa Noãn Noãn đi gặp ông ấy, để ông ấy gặp cháu gái của mình.”
Thẩm Diệc Minh mím chặt môi.
“Diệc Minh, thầy Noãn Noãn và Huy hạnh phúc, bây giờ điều duy nhất ba lo lắng chính6là thân thể của Noãn Noãn. Ba sợ có một ngày Noãn Noãn biết thân thể của mình thì sẽ không chấp nhận nổi. Cho nên ba hy vọng có thể để Noãn Noãn biết chân tướng trước khi ba đi. Nếu như nó khổ sở, ba có thể ở bên cạnh nó.”
Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh càng sâm xuống hơn.
“Diệc Minh, ba biết, nói cho Noãn Noãn chân tướng là một chuyện rất mạo hiểm, có lẽ Noãn Noãn không có cách nào hiểu, không có cách nào chấp nhận được. Nhưng giấy không gói được lửa, cho dù chúng ta không nói, cũng sẽ có người cố ý nói cho nó. Chuyện nói ra từ miệng người khác, có lẽ sẽ3bị sai lệch đi, đến lúc đó Noãn Noãn càng không có cách nào chấp nhận được. Ba đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu, chúng ta vẫn nên nói cho Noãn Noãn biết sự thật đi.” Thẩm Diệc Minh giơ tay day ấn đường, có chút do dự.
“Con đi thu xếp đi, đợi ba có thể xuống giường đi lại rồi, chúng ta đưa Noãn Noãn đến Sơn Đông một chuyến, mượn cơ hội này nói cho nó tất cả chân tướng.” Thẩm Diệc Minh nặng nề gật đầu.
Mạc Trọng Huy nửa kéo nửa ôm Án Noãn lên xe. Xe mới đi được mấy phút, cô đã lăn ra ngủ. Tối hôm qua cô ầm ĩ đòi ở bên ông cụ5Thẩm, Mạc Trọng Huy không có cách nào khác nên cũng ở lại. Hắn nằm trên sofa, thấy cô thỉnh thoảng lại mở mắt ra kiểm tra hơi thở của ông cụ, giống như sợ ông cụ rời đi. Hắn lái xe đến nhà mới của bọn họ. Xe dừng hẳn, hắn bế cô xuống xe, mới vừa bế cô lên, cô đã tỉnh. “Mạc Trọng Huy, để em tự đi.” An Noãn đến nhà, không làm gì cả, đặt lưng lên giường là ngủ luôn. Mạc Trọng Huy cũng thức cả đêm, nhưng hắn không buồn ngủ chút nào. Cô gái này làm việc theo cảm tính như vậy, hắn không có cách nào tưởng tượng năm đó cổ bị tổn thương sâu sắc thế nào. Nghĩ đến mình năm đó, hắn chỉ muốn thời gian quay trở lại năm đó, đâm mạnh vào ngực mình một dao. Đời này cho dù yêu cô cưng chiều có thể nào đi nữa, có lẽ cũng không bù đắp được tổn thương ban đầu đã gây ra cho cô. Có một số việc hắn thì giấu cô chứ không muốn cô bị đả kích gấp đôi, đả kích hai lần.
Hắn đi tới sân thượng gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong, giọng Thẩm Cẩm Phong vẫn nặng nề như cũ, “Tình hình không lạc quan cho lắm, phải chuẩn bị tâm lý.”
Gần như ngày nào hắn cũng gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong, muốn nghe được chút tin tức tốt từ anh ta, nhưng ngày nào cũng đợi được một câu nói như vậy. An Noãn chỉ ngủ một lúc đã tỉnh lại, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện phải nấu cháo cho ông cụ Thẩm.
Mạc Trọng Huy ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng sờ mặt cô, đau lòng nói, “Em ngủ thêm một lúc nữa đi, sắc mặt kém như vậy.”
An Noãn bò dậy khỏi giường, “Em còn phải nấu cháo cho ông ngoại.” “Ngoan, em ngủ đi, anh nấu.”
Mạc Trọng Huy đang định đứng dậy đi đến phòng bếp thì An Noãn thấp giọng nói: “Mạc Trọng Huy, cảm ơn anh!” Vẻ mặt cô quá nghiêm túc, lại chân thành như vậy. Mạc Trọng Huy mỉm cười xoa đầu cô, cưới hỏi, “Anh là gì của em?”
An Noãn suy nghĩ một chút, “Anh là chồng em.” Hắn càng dùng sức vỗ đầu cô, “Biết thì tốt, em còn nói mấy lời khách sáo kia nữa, anh sẽ tức giận đấy.”
An Noãn ôm chặt eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn, cảm động nói: “Mạc Trọng Huy, cảm ơn anh.” Hắn ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói bên tai cô, “Tương lai sau này còn rất dài, anh sẽ luôn ở bên em.” Có lời thề này của hắn, cô mới cảm thấy con đường trước mặt không mờ mịt như vậy nữa.
“An Noãn, em phải cùng ông chiến đấu với bệnh tật, cho nên em phải kiên cường, bởi vì em là động lực của ông.” An Noãn ở trong ngực hắn dùng sức gật đầu. “Em sẽ, em nhất định sẽ kiên cường.” Sau đó, An Noãn đích thân nấu cháo cho ông cụ Thẩm. Cô cầm đến bệnh viện lại đích thân đút cho ông cụ ăn, ông cụ cười vui vẻ, người nhà ai cũng khen ngợi, “Hình như Noãn Noãn đã trưởng thành, biết chăm sóc người khác rồi.”
An Noãn cười nói, “Cháu đã kết hôn rồi, vốn đã là người lớn”
Ông cụ Thẩm nằm viện một tuần, An Noãn luôn ở bên phục vụ. Nhà họ Mạc nhận được tin tức, ba người Mạc Bình Giang, Mạc Bạch Linh, Đường Tĩnh Vi đến bệnh viện thăm ông cụ, chỉ có Mạc Bình Sơn là không xuất hiện. Ông cụ Thẩm cứ nắm chặt tay Đường Tĩnh Vi mãi, cười nói: “Cảm ơn cháu đã sinh ra đứa con trai ưu tú như vậy, có nó chăm sóc Noãn Noãn nhà ông, ông có thể yên tâm đi rồi.”
Đường Tĩnh Vĩnói: “Bác, bác đừng nói linh tinh, bác còn khỏe như vậy, sắc mặt cũng tốt, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”
Bình luận facebook