Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Âu Dương Đình Đình đưa thẻ cho nhân viên, trong đầu toàn những lời nói của Oách Nhi Nhi. Ba ngày nữa là sinh nhật anh, cô có nên tặng anh món quà không nhỉ.
Nhưng cô không biết nên tặng món gì anh mới hài lòng, với gia thế của anh thì còn thiếu cái gì chứ.
" Thưa chị, váy và thẻ của chị! " Nhân viên đưa túi đồ cho cô kèm theo chiếc thẻ.
Cô gật đầu, xách túi đồ đi về phía khu bán đồ nam. Bên trong được trưng bày áo sơmi, quần âu và thắt lưng toàn những nhãn hiệu đắt tiền.
Âu Dương Đình Đình đi về phía chỗ trưng bày cà vạt, những chiếc cà vạt được để ngăn nắp đủ màu sắc trong vô cùng đẹp mặt.
" Chị muốn mua cà vạt tặng bạn trai ạ?? Nếu dùng để tặng chị có thể xem mấy mẫu này, đều là mẫu số lượng có hạn! " Nhân viên ân cần giới thiệu cho cô, ánh mắt cô ta có phần đánh giá cô.
Âu Dương Đình Đình vốn không để ý đến ánh mắt đó, theo như cô quan sát thì Tống Diễn Thần luôn thắt cà vạt màu tối phù hợp với tính cách của anh, nên cô chọn một chiếc cà vạt màu đen được thiết kế những ô vuông nhỏ nhìn đơn giản nhưng lại toát lên vẻ sang trọng quý phái. Kèm theo là chiếc cúc măng sét và kẹp cà vạt .
" Tôi lấy cái này, gói lại giúp tôi! "
Người nhân viên nhận lấy sau đó đi gói cẩn thận.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, cũng đã gần mười giờ, nhìn chiếc túi đựng cà vạt trên tay khóe môi khẽ cong lên. Có lẽ đây là món quà đầu tiên cô tặng cho anh, nhưng lại dùng thẻ của anh!
[...]
Vũ Ân Lam mở mắt ra, cô có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài, khi dần thích ứng được cô mới nhận ra trời đã sáng từ lâu. Những tia nắng xuyên ra rèm cửa .
Cô khẽ cựa mình muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động khắp người đều đau nhức như bị xe cán qua. Đầu cũng có chút đau có lẽ là men rượu tối qua. Vũ Ân Lam nhìn lên đồng hồ, bây giờ cũng gần mười giờ sáng, liếc mắt thấy thùng rác bên cạnh chất đầy khăn giấy và đồ của cô được để gọn trên chiếc ghế trong phòng.
Trong đầu cô ùa về những kí ức ngày hôm qua, từ việc cô say rượu bị tên nào đó dìu đi cho đến khi cô mơ hồ nằm trong lòng ngực Cố Trạch được anh chở về nhà.
Tiếp đến là những hành động của cô và anh, Vũ Ân Lam biết mình đã phạm phải một sai lầm đó là yêu anh và trở thành người phụ nữ của anh. Nhưng nhớ đến gương mặt tối qua của anh khi tiến vào khai phá cơ thể cô, Vũ Ân Lam không nhịn được đỏ mặt khóe môi cũng cong lên.
Đột nhiên cửa phòng bật mở, Cố Trạch tiến vào có lẽ anh đã dậy rất sớm trên người anh đã mặc quần áo chỉnh tề.
" Tỉnh rồi à? " Cố Trạch thấy cô đã tỉnh, tiến đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Vũ Ân Lam cảm nhận được một bên giường đã lún xuống, mùi hương thoang thoảng của anh bủa vây cô, kéo chăn che kín mặt vì cô sợ anh nhìn thấy gò má cô đã nóng hầm hập.
Cố Trạch nhìn thấy hành động của cô, không nhịn được bật cười. Anh đưa tay vuốt tóc cô, động tác nhẹ nhàng :" Lam Lam! "
Lòng cô run lên, khẽ kéo chăn xuống đối diện với ánh mắt của anh, sau một hồi cô mới lí nhí nói :" Trạch , em không hối hận. Từ lúc yêu anh cho đến bây giờ em chưa từng hối hận !"
Vũ Ân Lam biết rõ, anh đang có suy nghĩ gì. Cả hai người đều biết sẽ không có kết quả tốt, nhưng cô chưa bao giờ hối hận.
Cố Trạch nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, đôi mắt hiện lên tia dịu dàng :" Được rồi, em mau thay đồ đi rồi ra ngoài anh có mua đồ ăn cho em rồi. "
Vũ Ân Lam gật đầu :" Nhưng anh cũng phải ra ngoài cho em đi thay đồ chứ..."
Dù hai người đã quan hệ nhưng cô vẫn không dám để cơ thể không mảnh vải đi trước mặt anh .
" Sao vậy, cơ thể em có gì mà anh không nhìn thấy sao hử?? " Giọng anh có chút trêu chọc, khiến gương mặt cô lại đỏ ửng lên.
Không đợi cô kịp phản ứng, Cố Trạch đã kéo chăn ra làm lộ cơ thể đầy dấu hôn xanh xanh đậm đậm, anh bế cô lên đi vào nhà tắm.
" AaA " Vũ Ân Lam giật mình hét lên, hai tay ôm chặt lấy cổ anh đầu tựa vào ngực anh.
Bồn tắm có lẽ đã được anh pha nước trước, nên khi da cô chạm vào dòng nước ấm liền cảm thấy dễ chịu .
Cố Trạch chỉ để cô vào bồn tấm xong cười khẽ :" Tắm đi !"
" Nhưng em không...có đồ! " Chiếc váy hôm qua đã nồng nặc mùi rượu, cô không thể mặc lại nữa.
Cố Trạch gật đầu, xoay người đi ra ngoài sau khi quay trở vô trên tay còn có thêm một chiếc túi :" Vừa nãy anh đã mua, em thay đi. "
Vũ Ân Lam mỉm cười gật đầu, thấy anh đã đi ra khỏi phòng tắm cô thở dài trượt người xuống ngâm mình trong làn nước.
Vũ Ân Lam tắm xong, mặc bộ đồ anh mua sẵn sau đó dùng khăn lau tóc đi ra ngoài. Nhìn thấy ga giường vẫn còn dấu tích ngày hôm qua, trái tim đập liên hồi.
Sau khi chải tóc xong cô xoay người đi ra phòng khách. Căn hộ của Cố Trạch không lớn nên phòng ngủ và phòng bếp cũng rất gần nhau.
" Qua đây ăn đi. " Cố Trạch bưng hai dĩa đồ ăn đã được hâm nóng để lên bàn.
Lấy bộ chén đũa đưa cô, Vũ Ân Lam gật đầu ngồi xuống ghế, nhìn thân hình cao lớn của Cố Trạch loay hoay pha trà trong bếp không hiểu sao trong đầu cô hiện lên cảnh tượng của một người chồng chăm lo cho vợ mình.
Vũ Ân Lam mím môi cười, những tia hạnh phúc lướt qua trong mắt, cô ước gì sau này họ sẽ có những ngày tháng hạnh phúc như lúc này.
" Suy nghĩ gì thế? " Cố Trạch bưng một ly trà và một ly sữa ra thấy cô đang thẩn thờ mà không động đũa, anh đặt ly sữa trước mặt cô khẽ hỏi.
Vũ Ân Lam lắc đầu :" Không có gì . "
Cố Trạch thấy cô không muốn nói, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, anh từ từ thưởng thức ly trà trong tay, suy nghĩ một lúc rồi nói :" Lam Lam sau này chúng ta đừng nên tiếp xúc với nhau nhiều nữa, vì nó sẽ gây bất lợi cho em ở Vũ Tộc. "
Sau đêm qua, quan hệ của hai người đã phát triển thêm một bước , tình cảm của cô anh hiểu rõ và anh đối với cô từ lâu cũng đã nảy sinh một thứ tình cảm nam nữ nhưng sau này Vũ Tộc và tổ chức BXXF không thể tránh khỏi cuộc chiến tàn khốc , anh và cô mãi mãi đã được định sẵn không có kết quả. Và điều anh lo lắng nhất chính là thân phận sát thủ hiện giờ của cô, ở Vũ Tộc điều cấm kỵ nhất chính là sát thủ không được có tình cảm .
Đang cấm cúi ăn, nghe những lời của anh, Vũ Ân Lam khựng lại ngước mắt lên nhìn anh , đáy mắt hiện lên vẻ chua xót :" Trạch, em đã bảo là em không bao giờ hối hận !"
Lòng anh đau như bị một thức gì đó đâm mạnh vào, anh siết chặt ly trà anh sợ một khi buông lỏng anh sẽ không kìm lòng được mà đến ôm cô vào người, hưởng trọn hơi thở của cô.
Thấy anh không nói gì, Vũ Ân Lam nhỏ giọng nói nhưng đầy kiên định :" Chuyện đêm qua em không để tâm, có lẽ là do em tự mình đa tình nhưng em tuyệt nhiên sẽ không bao giờ hối hận. Cũng như em đã từng nói, sau này nếu xảy ra chuyện gì đừng bao giờ nương tay hay niệm tình với em, cũng đừng nghĩ sẽ bù đắp cho em bởi vì sẽ có một ngày vì nhiệm vụ của Vũ Tộc em sẽ giết Tống Diễn Thần kể cả là anh! "
Lòng cô đã lạnh ngắt, một tia hạnh phúc vừa lóe lên liền bị dập tắt. Ra khỏi phòng bếp, Vũ Ân Lam đi thẳng đến phòng khách mở cửa rời đi.
Cố Trạch nhìn theo bóng lưng cô rời đi, lòng anh thắt lại. Anh rất muốn chạy theo níu cô lại, nhưng nếu bây giờ anh không tuyệt tình thì sau này cả cô lẫn anh đều sẽ đau khổ .
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Nhưng cô không biết nên tặng món gì anh mới hài lòng, với gia thế của anh thì còn thiếu cái gì chứ.
" Thưa chị, váy và thẻ của chị! " Nhân viên đưa túi đồ cho cô kèm theo chiếc thẻ.
Cô gật đầu, xách túi đồ đi về phía khu bán đồ nam. Bên trong được trưng bày áo sơmi, quần âu và thắt lưng toàn những nhãn hiệu đắt tiền.
Âu Dương Đình Đình đi về phía chỗ trưng bày cà vạt, những chiếc cà vạt được để ngăn nắp đủ màu sắc trong vô cùng đẹp mặt.
" Chị muốn mua cà vạt tặng bạn trai ạ?? Nếu dùng để tặng chị có thể xem mấy mẫu này, đều là mẫu số lượng có hạn! " Nhân viên ân cần giới thiệu cho cô, ánh mắt cô ta có phần đánh giá cô.
Âu Dương Đình Đình vốn không để ý đến ánh mắt đó, theo như cô quan sát thì Tống Diễn Thần luôn thắt cà vạt màu tối phù hợp với tính cách của anh, nên cô chọn một chiếc cà vạt màu đen được thiết kế những ô vuông nhỏ nhìn đơn giản nhưng lại toát lên vẻ sang trọng quý phái. Kèm theo là chiếc cúc măng sét và kẹp cà vạt .
" Tôi lấy cái này, gói lại giúp tôi! "
Người nhân viên nhận lấy sau đó đi gói cẩn thận.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, cũng đã gần mười giờ, nhìn chiếc túi đựng cà vạt trên tay khóe môi khẽ cong lên. Có lẽ đây là món quà đầu tiên cô tặng cho anh, nhưng lại dùng thẻ của anh!
[...]
Vũ Ân Lam mở mắt ra, cô có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài, khi dần thích ứng được cô mới nhận ra trời đã sáng từ lâu. Những tia nắng xuyên ra rèm cửa .
Cô khẽ cựa mình muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động khắp người đều đau nhức như bị xe cán qua. Đầu cũng có chút đau có lẽ là men rượu tối qua. Vũ Ân Lam nhìn lên đồng hồ, bây giờ cũng gần mười giờ sáng, liếc mắt thấy thùng rác bên cạnh chất đầy khăn giấy và đồ của cô được để gọn trên chiếc ghế trong phòng.
Trong đầu cô ùa về những kí ức ngày hôm qua, từ việc cô say rượu bị tên nào đó dìu đi cho đến khi cô mơ hồ nằm trong lòng ngực Cố Trạch được anh chở về nhà.
Tiếp đến là những hành động của cô và anh, Vũ Ân Lam biết mình đã phạm phải một sai lầm đó là yêu anh và trở thành người phụ nữ của anh. Nhưng nhớ đến gương mặt tối qua của anh khi tiến vào khai phá cơ thể cô, Vũ Ân Lam không nhịn được đỏ mặt khóe môi cũng cong lên.
Đột nhiên cửa phòng bật mở, Cố Trạch tiến vào có lẽ anh đã dậy rất sớm trên người anh đã mặc quần áo chỉnh tề.
" Tỉnh rồi à? " Cố Trạch thấy cô đã tỉnh, tiến đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Vũ Ân Lam cảm nhận được một bên giường đã lún xuống, mùi hương thoang thoảng của anh bủa vây cô, kéo chăn che kín mặt vì cô sợ anh nhìn thấy gò má cô đã nóng hầm hập.
Cố Trạch nhìn thấy hành động của cô, không nhịn được bật cười. Anh đưa tay vuốt tóc cô, động tác nhẹ nhàng :" Lam Lam! "
Lòng cô run lên, khẽ kéo chăn xuống đối diện với ánh mắt của anh, sau một hồi cô mới lí nhí nói :" Trạch , em không hối hận. Từ lúc yêu anh cho đến bây giờ em chưa từng hối hận !"
Vũ Ân Lam biết rõ, anh đang có suy nghĩ gì. Cả hai người đều biết sẽ không có kết quả tốt, nhưng cô chưa bao giờ hối hận.
Cố Trạch nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, đôi mắt hiện lên tia dịu dàng :" Được rồi, em mau thay đồ đi rồi ra ngoài anh có mua đồ ăn cho em rồi. "
Vũ Ân Lam gật đầu :" Nhưng anh cũng phải ra ngoài cho em đi thay đồ chứ..."
Dù hai người đã quan hệ nhưng cô vẫn không dám để cơ thể không mảnh vải đi trước mặt anh .
" Sao vậy, cơ thể em có gì mà anh không nhìn thấy sao hử?? " Giọng anh có chút trêu chọc, khiến gương mặt cô lại đỏ ửng lên.
Không đợi cô kịp phản ứng, Cố Trạch đã kéo chăn ra làm lộ cơ thể đầy dấu hôn xanh xanh đậm đậm, anh bế cô lên đi vào nhà tắm.
" AaA " Vũ Ân Lam giật mình hét lên, hai tay ôm chặt lấy cổ anh đầu tựa vào ngực anh.
Bồn tắm có lẽ đã được anh pha nước trước, nên khi da cô chạm vào dòng nước ấm liền cảm thấy dễ chịu .
Cố Trạch chỉ để cô vào bồn tấm xong cười khẽ :" Tắm đi !"
" Nhưng em không...có đồ! " Chiếc váy hôm qua đã nồng nặc mùi rượu, cô không thể mặc lại nữa.
Cố Trạch gật đầu, xoay người đi ra ngoài sau khi quay trở vô trên tay còn có thêm một chiếc túi :" Vừa nãy anh đã mua, em thay đi. "
Vũ Ân Lam mỉm cười gật đầu, thấy anh đã đi ra khỏi phòng tắm cô thở dài trượt người xuống ngâm mình trong làn nước.
Vũ Ân Lam tắm xong, mặc bộ đồ anh mua sẵn sau đó dùng khăn lau tóc đi ra ngoài. Nhìn thấy ga giường vẫn còn dấu tích ngày hôm qua, trái tim đập liên hồi.
Sau khi chải tóc xong cô xoay người đi ra phòng khách. Căn hộ của Cố Trạch không lớn nên phòng ngủ và phòng bếp cũng rất gần nhau.
" Qua đây ăn đi. " Cố Trạch bưng hai dĩa đồ ăn đã được hâm nóng để lên bàn.
Lấy bộ chén đũa đưa cô, Vũ Ân Lam gật đầu ngồi xuống ghế, nhìn thân hình cao lớn của Cố Trạch loay hoay pha trà trong bếp không hiểu sao trong đầu cô hiện lên cảnh tượng của một người chồng chăm lo cho vợ mình.
Vũ Ân Lam mím môi cười, những tia hạnh phúc lướt qua trong mắt, cô ước gì sau này họ sẽ có những ngày tháng hạnh phúc như lúc này.
" Suy nghĩ gì thế? " Cố Trạch bưng một ly trà và một ly sữa ra thấy cô đang thẩn thờ mà không động đũa, anh đặt ly sữa trước mặt cô khẽ hỏi.
Vũ Ân Lam lắc đầu :" Không có gì . "
Cố Trạch thấy cô không muốn nói, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, anh từ từ thưởng thức ly trà trong tay, suy nghĩ một lúc rồi nói :" Lam Lam sau này chúng ta đừng nên tiếp xúc với nhau nhiều nữa, vì nó sẽ gây bất lợi cho em ở Vũ Tộc. "
Sau đêm qua, quan hệ của hai người đã phát triển thêm một bước , tình cảm của cô anh hiểu rõ và anh đối với cô từ lâu cũng đã nảy sinh một thứ tình cảm nam nữ nhưng sau này Vũ Tộc và tổ chức BXXF không thể tránh khỏi cuộc chiến tàn khốc , anh và cô mãi mãi đã được định sẵn không có kết quả. Và điều anh lo lắng nhất chính là thân phận sát thủ hiện giờ của cô, ở Vũ Tộc điều cấm kỵ nhất chính là sát thủ không được có tình cảm .
Đang cấm cúi ăn, nghe những lời của anh, Vũ Ân Lam khựng lại ngước mắt lên nhìn anh , đáy mắt hiện lên vẻ chua xót :" Trạch, em đã bảo là em không bao giờ hối hận !"
Lòng anh đau như bị một thức gì đó đâm mạnh vào, anh siết chặt ly trà anh sợ một khi buông lỏng anh sẽ không kìm lòng được mà đến ôm cô vào người, hưởng trọn hơi thở của cô.
Thấy anh không nói gì, Vũ Ân Lam nhỏ giọng nói nhưng đầy kiên định :" Chuyện đêm qua em không để tâm, có lẽ là do em tự mình đa tình nhưng em tuyệt nhiên sẽ không bao giờ hối hận. Cũng như em đã từng nói, sau này nếu xảy ra chuyện gì đừng bao giờ nương tay hay niệm tình với em, cũng đừng nghĩ sẽ bù đắp cho em bởi vì sẽ có một ngày vì nhiệm vụ của Vũ Tộc em sẽ giết Tống Diễn Thần kể cả là anh! "
Lòng cô đã lạnh ngắt, một tia hạnh phúc vừa lóe lên liền bị dập tắt. Ra khỏi phòng bếp, Vũ Ân Lam đi thẳng đến phòng khách mở cửa rời đi.
Cố Trạch nhìn theo bóng lưng cô rời đi, lòng anh thắt lại. Anh rất muốn chạy theo níu cô lại, nhưng nếu bây giờ anh không tuyệt tình thì sau này cả cô lẫn anh đều sẽ đau khổ .
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook