Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Khi Âu Dương Đình Đình tỉnh dậy đã là hai giờ chiều ngày hôm sau. Lê thân thể đau nhức vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước ấm khiến cơ thể cô giảm đi cơn đau do Tống Diễn Thần, đêm qua anh tức giận nên phát tiết lên người cô từ tối đến sáng khiến cô vài lần ngất đi.
Nhưng trước khi cô tắm, chợt nhận ra vết thương ở chân và tay đều được băng bó lại, có lẽ Tống Diễn Thần băng lại khi cô ngủ thiếp đi.
Khi tắm xong , cô thay một bộ đồ khác kín đáo để che đi những dấu hôn mờ nhạt của anh, sau đó xử lý lại vết thương rồi băng bó lại .
Cảm giác hơi đói bụng, Âu Dương Đình Đình mở cửa phòng ra, lập tức hai người hôm qua lại xuất hiện chắn trước mặt cô.
" Lão đại dặn dò cô không được đi ra ngoài ! "
Âu Dương Đình Đình liếc mắt qua hai người họ, sau đó chống tay lên cửa :" Hai người cũng cho tôi xuống dưới kiếm chút đồ ăn lót dạ chứ? Các người mình đồng da sắt không đói nhưng tôi thì đói! "
Nói rồi cô muốn lách qua người họ, nhưng bị tay họ chặn lại.
" Xin lỗi cô, lão đại dặn không cho cô ra khỏi phòng, muốn ăn sẽ có người đem lên! "
Thấy thái độ cứng nhắc của bọn họ, Âu Dương Đình Đình biết nói nhiều cũng vô ích cắn răng quay vào phòng.
Nếu như bây giờ bụng cô không đói nên tay chân chả có tí sức lực, cô đã đánh cho hai tên kia một trận. Đáng ghét!
Khoảng mười phút sau, thím Lam bưng khay đồ ăn bước vào đặt xuống trước mặt cô :" Cần gì cứ nói với bọn họ ta sẽ đem lên cho con. "
" Cảm ơn thím Lam. "
Cô gắp một miếng thịt cho vào miệng sau đó bắt đầu ăn như bị bỏ đói, đồ ăn trong miệng chưa kịp nuốt xuống đã ăn miếng tiếp theo khiến cô bị nghẹn , ho khù khụ bưng ly nước lên uống một ngụm.
Thím Lam bước lên vuốt lưng cô vài cái :" Con ăn từ từ, ăn vội như vậy làm gì chứ. "
Âu Dương Đình Đình ăn một lúc sau cũng giải quyết hết thức ăn, thím Lam thu dọn xong đứng dậy đi ra ngoài.
" Khoan đã thím, Tống Diễn Thần anh ta rời đi từ lúc nào ạ ?"
" À từ sáng, cậu ấy dặn đừng làm phiền con. "
Âu Dương Đình Đình gật đầu nhìn ánh mắt có gì đó muốn nói của thím Lam bèn hỏi :" Thím có gì muốn nói sao? "
" Thật ra, con đừng nên chạm đến giới hạn chịu đựng của cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không khiến con chịu khổ. "
Nói xong thím Lam đi ra, còn cô ngồi thẩn thờ ở đó trong đầu toàn câu nói vừa nãy của thím Lam.
Chờ cả ngày nhưng chưa thấy Tống Diễn Thần về nhà , xem ra anh đang tránh mặt cô hoặc là bận đến quên mất ngày đêm.
Chớp mắt một cái thì đã hai tuần trôi qua, Tống Diễn Thần chưa một lần xuất hiện cuộc sống cô trở lại như bình thường.
Dù không xuất hiện nhưng một ngày cô sắp chết vì không khí ngột ngạt trong căn phòng thì cô lại nhận được tin là được tự do đi lại trong nhà dưới sự dám sát của vệ sĩ .
Bọn họ quả nhiên là người được huấn luyện lâu năm, cô vài lần nhân lúc họ không để ý mà đi ra ngoài đều bị chặn lại.
Ở dưới bếp bày một đống thức ăn, nào là bông cải, nấm, thịt , cà chua và một số thứ lặt vặt khác được cô lấy từ trong tủ lạnh ra.
Tay chống eo, hôm nay thím Lam đột nhiên về quê cô thấy bộ dạng thím ấy lo lắng nên cũng khuyên thím ấy không cần lo cho cô, nên bây giờ cô phải tự nấu ăn.
Nhưng...Vũ Niên Dương huấn luyện cho cô làm sát thủ chứ không dạy cô nấu ăn.
Loay hoay lấy bông cải đi rửa, cô cứ chà đi chà lại đến khi cảm thấy nó sạch rồi thì lại lấy nấm đi rửa.
Sau đi làm sạch sẽ xong nguyên liệu cô lại không biết nên nấu món gì, cứ quay qua quay lại một hồi hết hai tiếng đồng hồ.
Nhìn số bông cải và nấm trong nồi bị cháy đen hết cô đành dập tắt hi vọng nhìn hai tên vệ sĩ đang đứng ngoài cửa ánh mắt cứ nhìn cô trân trân , bỏ đi bọn họ chắc cũng như cô chả biết nấu ăn.
Cuối cùng cô đành ăn tạm mì ăn liền, mùi vị cũng gọi là tạm được nhưng ăn được hai ba đũa cô cũng không ăn nữa đứng dậy đi ra phòng khách xem tivi.
Những ngày này thứ bầu bạn với cô chỉ là chiếc tivi trước mặt, điện thoại cũng bị Tống Diễn Thần đem đi.
Do tập trung xem phim nên cô không để ý bên ngoài một chiếc xe lặng lẽ chạy vào giữa sân .
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Âu Dương Đình Đình ngó đồng hồ cứ nghĩ là thím Lam, nhưng cũng lấy làm lạ sao thím ấy quay lại sớm như vậy.
Cánh cửa mở ra , mắt cô vẫn nhìn tivi thuận miệng hỏi :" Sao thím về sớm thế, mọi chuyện ổn rồi sao? "
Một lúc lâu sau không có ai đáp lại, cô ngẩng đầu lên một giây sau cơ thể cứng đờ.
Ánh mắt cô và Tống Diễn Thần giao nhau, chỉ mới hai tuần không gặp trông anh gầy đi hẳn ánh mắt cũng có chút mệt mỏi.
Nhưng hai tuần không xuất hiện, tại sao bây giờ anh lại về.
" Sao bây giờ anh mới về? " Âu Dương Đình Đình buột miệng nói .
Tống Diễn Thần nảy giờ cứ đứng im đó, nghe cô hỏi xong cũng có hơi ngẩn ra .
Thấy anh ngẩn ra, cô cũng ý thức được câu nói vừa rồi của mình nghe sao cũng giống như cô đã chờ anh rất lâu rồi cũng có chút hờn dỗi.
" Thời gian gần đây tôi hơi bận. " Anh nới lỏng cà vạt , định đi lên lầu thì bị cô kéo lại.
" Tống Diễn Thần anh đùa giỡn như vậy vui lắm sao? "
" Tôi đùa giỡn cái gì? "
" Tại sao lại nhốt tôi ở đây, nếu anh nói tôi là tình nhân của anh thì bây giờ cũng hết thời hạn. Anh dựa vào đâu mà nhốt tôi? " Âu Dương Đình Đình càng nói càng tức giận, chỉ hận không thể đấm vào gương mặt thảnh thơi của anh.
" Thần sao anh vào đây lâu vậy? Ngoài kia nóng quá mình mau đi thôi! "
Đột nhiên một giọng nói vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Âu Dương Đình Đình trừng mắt nhìn người đó, khỏi cần nhìn cô cũng biết chủ nhân giọng nói đó là ai , đúng là âm hồn bất tán.
" Tôi bảo cô đợi ngoài xe, vào đây làm gì? " Tống Diễn Thần nhíu mày nhìn Oách Nhi Nhi.
" Ấy sao anh lại nói thế, bên ngoài nóng như thế anh lại kêu em đợi ngoài đó muốn em bị nướng chính hay sao. " Oách Nhi Nhi nũng nịu nói sau đó thấy cô liền tỏ ra kinh ngạc :" Chị Đình Đình cũng ở đây sao, nhưng mà sao nhìn chị gầy đi thế . "
" Tôi và cô thân lắm sao? "
Âu Dương Đình Đình cũng không cần nể mặt cô ta, khinh bỉ nói một câu ,Oách Nhi Nhi không ngờ được ở trước mặt Tống Diễn Thần cô lại không nể mặt mình nên cười gượng thiếu tự nhiên.
Liếc thấy anh xoay người đi lên lầu, cô lập tức chạy đến chắn trước mặt anh :" Tống Diễn Thần tôi không rảnh chơi cùng anh, tôi muốn tự do! "
Tống Diễn Thần nhìn vẻ ngang bướng của cô, nhíu chặt mày :" Hôm nay tôi rất mệt, không có thời gian cãi nhau với em, có gì đợi tôi về giải quyết. "
" Lăn lộn trên giường cùng cô ta nên mệt quá đúng không? Giữa tôi và anh không có gì để giải quyết anh thả tôi ra, chẳng phải bây giờ anh đã có người làm ấm giường hằng đêm rồi sao? "
Lần này Tống Diễn Thần thực sự bị lời nói của cô chọc giận :" Em nói bậy cái gì đó, bây giờ tôi có việc gấp em tránh ra! "
Nói xong anh đẩy cô sang một bên, sải bước chân lên lầu, cô vốn muốn đuổi theo nhưng lại bắt gặp ánh mắt đứng xem trò vui của Oách Nhi Nhi thì giận dữ lườm cô ta.
" Hóa ra cô cũng như những cô tình nhân khác của Thần, nhưng tôi cũng tò mò sao anh ấy chưa đuổi cô đi. " Oách Nhi Nhi khoanh tay , nghịch sợi tóc trên tay.
Âu Dương Đình Đình không để tâm đến cô ta, ngồi xuống sofa.
" Chị có muốn biết hai tuần nay anh Thần làm gì không? " Oách Nhi Nhi vốn muốn chọc tức cô, thấy cô không để tâm đến mình cũng không từ bỏ ý định, ngồi xuống đối diện cô.
" Anh ấy ở bên cạnh tôi, chúng tôi đi Nhật cùng nhau, anh ấy ở bên tôi cực kì vui vẻ, chị nói xem ba tôi và anh ấy đã bàn tới hôn lễ của chúng tôi vào cuối năm nay. "
Âu Dương Đình Đình bất ngờ nhìn về phía Oách Nhi Nhi . ' Hôn lễ của chúng tôi ' lọt vào tai , tim cô như muốn rớt ra ngoài, lồng ngực cũng thắt chặt lại, nhất thời chỉ biết ngồi đó thẩn thờ.
Anh biến mất hai tuần cô cứ nghĩ anh bận công việc vì dáng vẻ mệt mỏi khi bước vào nhà của anh, nếu không vì Oách Nhi Nhi nói cô đã tin lí do của mình là đúng.
Anh nhốt cô trong phạm vi của anh, cho người giám sát cô còn anh ra ngoài đi du lịch cùng Oách Nhi Nhi còn bàn đến việc kết hôn cùng cô ta.
" Âu Dương Đình Đình tôi nói thật cho chị biết, người đàn ông như anh ấy nếu cưới vợ cũng là cưới người môn đăng hộ đối, có thể hổ trợ anh ấy trong công việc, chị tưởng leo lên giường anh ấy được dọn vào đây ở là sau này có thể lấy anh ấy sao? Chị nằm mơ à, nhìn lại chị chả có gia thế còn phải mồ côi cha mẹ nuôi một đứa em, nếu không nhờ tiền của anh ấy thì em trai cô chẳng phải chết rồi sao? "
Oách Nhi Nhi càng nói càng quá đáng, từng câu từng chữ như tát thẳng vào mặt cô.
Âu Dương Đình Đình đứng phất dậy, bước lên khí thế ép người ánh mắt lạnh lẽo :" Cô dám điều tra tôi ? Cô là cái thá gì mà dám xúc phạm em tôi? "
Cô siết chặt cổ cô ta, Oách Nhi Nhi chân yếu tay mềm làm sao chịu nổi sức của cô, cô ta hoảng hốt giãy giụa nước mắt cũng chảy ra.
" Thần...cứu em...aaaa " Oách Nhi Nhi vừa mở miệng cô liền dùng thêm sức.
" Oách Nhi Nhi tôi nhắc lại cho cô nhớ. Đừng ở trước mặt tôi vênh váo, leo được lên giường Tống Diễn Thần là hãnh diện lắm à? Anh ta cũng như món đồ tôi đã sài rồi vứt đi, cô cũng mặt dày nhặt nó thì có gì mà khoe khoang? "
Oách Nhi Nhi đương nhiên không dám chọc giận cô nữa, chỉ dùng sức gỡ tay cô ra nhưng vô dụng, cô ta cũng không ngờ cô trông như vậy nhưng khi nổi giận lên sức cũng mạnh lên.
" Âu Dương Đình Đình cô dám giết tôi, ba tôi...sẽ không tha cho cô..." Oách Nhi Nhi cảm thấy khó thở, gương mặt đỏ bừng thiếu không khí.
" Cô đã mất công điều tra, sao không điều tra nốt xem tôi là ai? Oách Nhi Nhi lúc cô còn đang cắp sách đến trường thì tôi đã lăn lộn bên ngoài gặp biết bao nhiêu người, cô muốn đấu với tôi ? Cô đủ trình sao? " Âu Dương Đình Đình đưa tay còn lại nắm lấy mái tóc cô ta, giật mạnh.
" A..." Oách Nhi Nhi đau đớn hét lên, tóc bị cô giật đứt da đầu đau âm ẩm.
" Đình Đình em mau buông tay. " Tống Diễn Thần vừa lâu lầu lấy tài liệu, bước xuống thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Âu Dương Đình Đình một tay siết cổ Oách Nhi Nhi, một tay giật tóc cô ta bộ dạng sắp giết người. Còn Oách Nhi Nhi vì đau đớn nên gương mặt giàn giụa nước mắt trông vô cùng thảm hại.
Âu Dương Đình Đình liếc mắt qua nhìn anh :" Tống Diễn Thần anh xót sao?? Sao vậy tôi chỉ mới làm cô ta đau một chút đã không chịu được! "
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Nhưng trước khi cô tắm, chợt nhận ra vết thương ở chân và tay đều được băng bó lại, có lẽ Tống Diễn Thần băng lại khi cô ngủ thiếp đi.
Khi tắm xong , cô thay một bộ đồ khác kín đáo để che đi những dấu hôn mờ nhạt của anh, sau đó xử lý lại vết thương rồi băng bó lại .
Cảm giác hơi đói bụng, Âu Dương Đình Đình mở cửa phòng ra, lập tức hai người hôm qua lại xuất hiện chắn trước mặt cô.
" Lão đại dặn dò cô không được đi ra ngoài ! "
Âu Dương Đình Đình liếc mắt qua hai người họ, sau đó chống tay lên cửa :" Hai người cũng cho tôi xuống dưới kiếm chút đồ ăn lót dạ chứ? Các người mình đồng da sắt không đói nhưng tôi thì đói! "
Nói rồi cô muốn lách qua người họ, nhưng bị tay họ chặn lại.
" Xin lỗi cô, lão đại dặn không cho cô ra khỏi phòng, muốn ăn sẽ có người đem lên! "
Thấy thái độ cứng nhắc của bọn họ, Âu Dương Đình Đình biết nói nhiều cũng vô ích cắn răng quay vào phòng.
Nếu như bây giờ bụng cô không đói nên tay chân chả có tí sức lực, cô đã đánh cho hai tên kia một trận. Đáng ghét!
Khoảng mười phút sau, thím Lam bưng khay đồ ăn bước vào đặt xuống trước mặt cô :" Cần gì cứ nói với bọn họ ta sẽ đem lên cho con. "
" Cảm ơn thím Lam. "
Cô gắp một miếng thịt cho vào miệng sau đó bắt đầu ăn như bị bỏ đói, đồ ăn trong miệng chưa kịp nuốt xuống đã ăn miếng tiếp theo khiến cô bị nghẹn , ho khù khụ bưng ly nước lên uống một ngụm.
Thím Lam bước lên vuốt lưng cô vài cái :" Con ăn từ từ, ăn vội như vậy làm gì chứ. "
Âu Dương Đình Đình ăn một lúc sau cũng giải quyết hết thức ăn, thím Lam thu dọn xong đứng dậy đi ra ngoài.
" Khoan đã thím, Tống Diễn Thần anh ta rời đi từ lúc nào ạ ?"
" À từ sáng, cậu ấy dặn đừng làm phiền con. "
Âu Dương Đình Đình gật đầu nhìn ánh mắt có gì đó muốn nói của thím Lam bèn hỏi :" Thím có gì muốn nói sao? "
" Thật ra, con đừng nên chạm đến giới hạn chịu đựng của cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không khiến con chịu khổ. "
Nói xong thím Lam đi ra, còn cô ngồi thẩn thờ ở đó trong đầu toàn câu nói vừa nãy của thím Lam.
Chờ cả ngày nhưng chưa thấy Tống Diễn Thần về nhà , xem ra anh đang tránh mặt cô hoặc là bận đến quên mất ngày đêm.
Chớp mắt một cái thì đã hai tuần trôi qua, Tống Diễn Thần chưa một lần xuất hiện cuộc sống cô trở lại như bình thường.
Dù không xuất hiện nhưng một ngày cô sắp chết vì không khí ngột ngạt trong căn phòng thì cô lại nhận được tin là được tự do đi lại trong nhà dưới sự dám sát của vệ sĩ .
Bọn họ quả nhiên là người được huấn luyện lâu năm, cô vài lần nhân lúc họ không để ý mà đi ra ngoài đều bị chặn lại.
Ở dưới bếp bày một đống thức ăn, nào là bông cải, nấm, thịt , cà chua và một số thứ lặt vặt khác được cô lấy từ trong tủ lạnh ra.
Tay chống eo, hôm nay thím Lam đột nhiên về quê cô thấy bộ dạng thím ấy lo lắng nên cũng khuyên thím ấy không cần lo cho cô, nên bây giờ cô phải tự nấu ăn.
Nhưng...Vũ Niên Dương huấn luyện cho cô làm sát thủ chứ không dạy cô nấu ăn.
Loay hoay lấy bông cải đi rửa, cô cứ chà đi chà lại đến khi cảm thấy nó sạch rồi thì lại lấy nấm đi rửa.
Sau đi làm sạch sẽ xong nguyên liệu cô lại không biết nên nấu món gì, cứ quay qua quay lại một hồi hết hai tiếng đồng hồ.
Nhìn số bông cải và nấm trong nồi bị cháy đen hết cô đành dập tắt hi vọng nhìn hai tên vệ sĩ đang đứng ngoài cửa ánh mắt cứ nhìn cô trân trân , bỏ đi bọn họ chắc cũng như cô chả biết nấu ăn.
Cuối cùng cô đành ăn tạm mì ăn liền, mùi vị cũng gọi là tạm được nhưng ăn được hai ba đũa cô cũng không ăn nữa đứng dậy đi ra phòng khách xem tivi.
Những ngày này thứ bầu bạn với cô chỉ là chiếc tivi trước mặt, điện thoại cũng bị Tống Diễn Thần đem đi.
Do tập trung xem phim nên cô không để ý bên ngoài một chiếc xe lặng lẽ chạy vào giữa sân .
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Âu Dương Đình Đình ngó đồng hồ cứ nghĩ là thím Lam, nhưng cũng lấy làm lạ sao thím ấy quay lại sớm như vậy.
Cánh cửa mở ra , mắt cô vẫn nhìn tivi thuận miệng hỏi :" Sao thím về sớm thế, mọi chuyện ổn rồi sao? "
Một lúc lâu sau không có ai đáp lại, cô ngẩng đầu lên một giây sau cơ thể cứng đờ.
Ánh mắt cô và Tống Diễn Thần giao nhau, chỉ mới hai tuần không gặp trông anh gầy đi hẳn ánh mắt cũng có chút mệt mỏi.
Nhưng hai tuần không xuất hiện, tại sao bây giờ anh lại về.
" Sao bây giờ anh mới về? " Âu Dương Đình Đình buột miệng nói .
Tống Diễn Thần nảy giờ cứ đứng im đó, nghe cô hỏi xong cũng có hơi ngẩn ra .
Thấy anh ngẩn ra, cô cũng ý thức được câu nói vừa rồi của mình nghe sao cũng giống như cô đã chờ anh rất lâu rồi cũng có chút hờn dỗi.
" Thời gian gần đây tôi hơi bận. " Anh nới lỏng cà vạt , định đi lên lầu thì bị cô kéo lại.
" Tống Diễn Thần anh đùa giỡn như vậy vui lắm sao? "
" Tôi đùa giỡn cái gì? "
" Tại sao lại nhốt tôi ở đây, nếu anh nói tôi là tình nhân của anh thì bây giờ cũng hết thời hạn. Anh dựa vào đâu mà nhốt tôi? " Âu Dương Đình Đình càng nói càng tức giận, chỉ hận không thể đấm vào gương mặt thảnh thơi của anh.
" Thần sao anh vào đây lâu vậy? Ngoài kia nóng quá mình mau đi thôi! "
Đột nhiên một giọng nói vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Âu Dương Đình Đình trừng mắt nhìn người đó, khỏi cần nhìn cô cũng biết chủ nhân giọng nói đó là ai , đúng là âm hồn bất tán.
" Tôi bảo cô đợi ngoài xe, vào đây làm gì? " Tống Diễn Thần nhíu mày nhìn Oách Nhi Nhi.
" Ấy sao anh lại nói thế, bên ngoài nóng như thế anh lại kêu em đợi ngoài đó muốn em bị nướng chính hay sao. " Oách Nhi Nhi nũng nịu nói sau đó thấy cô liền tỏ ra kinh ngạc :" Chị Đình Đình cũng ở đây sao, nhưng mà sao nhìn chị gầy đi thế . "
" Tôi và cô thân lắm sao? "
Âu Dương Đình Đình cũng không cần nể mặt cô ta, khinh bỉ nói một câu ,Oách Nhi Nhi không ngờ được ở trước mặt Tống Diễn Thần cô lại không nể mặt mình nên cười gượng thiếu tự nhiên.
Liếc thấy anh xoay người đi lên lầu, cô lập tức chạy đến chắn trước mặt anh :" Tống Diễn Thần tôi không rảnh chơi cùng anh, tôi muốn tự do! "
Tống Diễn Thần nhìn vẻ ngang bướng của cô, nhíu chặt mày :" Hôm nay tôi rất mệt, không có thời gian cãi nhau với em, có gì đợi tôi về giải quyết. "
" Lăn lộn trên giường cùng cô ta nên mệt quá đúng không? Giữa tôi và anh không có gì để giải quyết anh thả tôi ra, chẳng phải bây giờ anh đã có người làm ấm giường hằng đêm rồi sao? "
Lần này Tống Diễn Thần thực sự bị lời nói của cô chọc giận :" Em nói bậy cái gì đó, bây giờ tôi có việc gấp em tránh ra! "
Nói xong anh đẩy cô sang một bên, sải bước chân lên lầu, cô vốn muốn đuổi theo nhưng lại bắt gặp ánh mắt đứng xem trò vui của Oách Nhi Nhi thì giận dữ lườm cô ta.
" Hóa ra cô cũng như những cô tình nhân khác của Thần, nhưng tôi cũng tò mò sao anh ấy chưa đuổi cô đi. " Oách Nhi Nhi khoanh tay , nghịch sợi tóc trên tay.
Âu Dương Đình Đình không để tâm đến cô ta, ngồi xuống sofa.
" Chị có muốn biết hai tuần nay anh Thần làm gì không? " Oách Nhi Nhi vốn muốn chọc tức cô, thấy cô không để tâm đến mình cũng không từ bỏ ý định, ngồi xuống đối diện cô.
" Anh ấy ở bên cạnh tôi, chúng tôi đi Nhật cùng nhau, anh ấy ở bên tôi cực kì vui vẻ, chị nói xem ba tôi và anh ấy đã bàn tới hôn lễ của chúng tôi vào cuối năm nay. "
Âu Dương Đình Đình bất ngờ nhìn về phía Oách Nhi Nhi . ' Hôn lễ của chúng tôi ' lọt vào tai , tim cô như muốn rớt ra ngoài, lồng ngực cũng thắt chặt lại, nhất thời chỉ biết ngồi đó thẩn thờ.
Anh biến mất hai tuần cô cứ nghĩ anh bận công việc vì dáng vẻ mệt mỏi khi bước vào nhà của anh, nếu không vì Oách Nhi Nhi nói cô đã tin lí do của mình là đúng.
Anh nhốt cô trong phạm vi của anh, cho người giám sát cô còn anh ra ngoài đi du lịch cùng Oách Nhi Nhi còn bàn đến việc kết hôn cùng cô ta.
" Âu Dương Đình Đình tôi nói thật cho chị biết, người đàn ông như anh ấy nếu cưới vợ cũng là cưới người môn đăng hộ đối, có thể hổ trợ anh ấy trong công việc, chị tưởng leo lên giường anh ấy được dọn vào đây ở là sau này có thể lấy anh ấy sao? Chị nằm mơ à, nhìn lại chị chả có gia thế còn phải mồ côi cha mẹ nuôi một đứa em, nếu không nhờ tiền của anh ấy thì em trai cô chẳng phải chết rồi sao? "
Oách Nhi Nhi càng nói càng quá đáng, từng câu từng chữ như tát thẳng vào mặt cô.
Âu Dương Đình Đình đứng phất dậy, bước lên khí thế ép người ánh mắt lạnh lẽo :" Cô dám điều tra tôi ? Cô là cái thá gì mà dám xúc phạm em tôi? "
Cô siết chặt cổ cô ta, Oách Nhi Nhi chân yếu tay mềm làm sao chịu nổi sức của cô, cô ta hoảng hốt giãy giụa nước mắt cũng chảy ra.
" Thần...cứu em...aaaa " Oách Nhi Nhi vừa mở miệng cô liền dùng thêm sức.
" Oách Nhi Nhi tôi nhắc lại cho cô nhớ. Đừng ở trước mặt tôi vênh váo, leo được lên giường Tống Diễn Thần là hãnh diện lắm à? Anh ta cũng như món đồ tôi đã sài rồi vứt đi, cô cũng mặt dày nhặt nó thì có gì mà khoe khoang? "
Oách Nhi Nhi đương nhiên không dám chọc giận cô nữa, chỉ dùng sức gỡ tay cô ra nhưng vô dụng, cô ta cũng không ngờ cô trông như vậy nhưng khi nổi giận lên sức cũng mạnh lên.
" Âu Dương Đình Đình cô dám giết tôi, ba tôi...sẽ không tha cho cô..." Oách Nhi Nhi cảm thấy khó thở, gương mặt đỏ bừng thiếu không khí.
" Cô đã mất công điều tra, sao không điều tra nốt xem tôi là ai? Oách Nhi Nhi lúc cô còn đang cắp sách đến trường thì tôi đã lăn lộn bên ngoài gặp biết bao nhiêu người, cô muốn đấu với tôi ? Cô đủ trình sao? " Âu Dương Đình Đình đưa tay còn lại nắm lấy mái tóc cô ta, giật mạnh.
" A..." Oách Nhi Nhi đau đớn hét lên, tóc bị cô giật đứt da đầu đau âm ẩm.
" Đình Đình em mau buông tay. " Tống Diễn Thần vừa lâu lầu lấy tài liệu, bước xuống thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Âu Dương Đình Đình một tay siết cổ Oách Nhi Nhi, một tay giật tóc cô ta bộ dạng sắp giết người. Còn Oách Nhi Nhi vì đau đớn nên gương mặt giàn giụa nước mắt trông vô cùng thảm hại.
Âu Dương Đình Đình liếc mắt qua nhìn anh :" Tống Diễn Thần anh xót sao?? Sao vậy tôi chỉ mới làm cô ta đau một chút đã không chịu được! "
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook