Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233-235
Thời Du Huyên chậm rãi xuống lầu, phân phó cho quản gia: “Dì Trương, cho bà ta vào đi, tôi có lời muốn nói với bà ta
“Vâng.”
Mặc dù quản gia không tình nguyện, thế nhưng cô chủ lên tiếng, nhất định là phải được cậu chủ đồng ý.
Bà bảo người buông Vương Dĩnh Chi ra, đồng thời dẫn hết người hầu và vệ sĩ đi.
“Phụt!”
Vương Dĩnh Chi tóc tai bù xù, xì xì miệng với bóng lưng của quản gia: “Người hầu mà thôi, thần kì cái gì? Còn muốn leo lên đầu tôi, cũng không nhìn xem mình là ai.”
Mắng quản gia, bà ta quay đầu về phía Thời Du Huyên lập tức thay đổi vẻ mặt nịnh nọt cười: “Con dâu, là Hàn Ngọc để con cho mẹ ở lại à?”
“Không phải, là tự tôi muốn xuống, không liên quan gì đến anh ấy.”
Nụ cười trên mặt Thời Du Huyên nhàn nhạt, nhưng từng chữ đều nói rất rõ ràng: “Chúng ta chuẩn bị đến tòa án kiện bà, bà trở về chuẩn bị một chút, chờ bị kiện đi.”
“Kiện mẹ?” Sắc mặt Vương Dĩnh Chi thay đổi, mồ hôi lạnh rơi từng giọt, giọng cũng trở nên hèn mọn: “Kiện, kiện mẹ cái gì? Mẹ cũng không có làm chuyện gì tổn tổn hại các con mà.”
“Cạch—”
Thời Du Huyên nện chén trà trên bàn, giận tái mặt: “Trí nhớ của bà thật không tốt, không phải vừa rồi còn muốn nói Hàn Ngọc không nuôi bố mẹ, để quét bay thanh danh của anh ấy à? Cái này còn chưa tính là tổn hại thanh danh à?”
“Thứ nhất, chúng ta có hợp đồng, Hàn Ngọc đã xóa bỏ quan hệ thân thích với các người, về mặt pháp luật các người bây giờ không có quan hệ gì, cho nên vừa rồi bà đi đến là tự ý xông vào nhà dân, chỉ bằng điểm này tôi đã có thể báo cảnh sát, đủ câu lưu bà mười lăm ngày.”
Vương Dĩnh Chi bắt đầu run rẩy, mặt mũi đầy vẻ khẩn cầu, muốn mở miệng cầu tình lại không dám cắt lời Thời Du Huyên, sợ chọc giận cô lần nữa.
Trong nội tâm cô mừng thầm, nghĩ thầm chỉ có từng đó năng lực?
Lúc này mới là lúc nào, mình còn chưa thả chiêu cuối ra mà đã không chịu nổi à.
Thời Du Huyên không lộ sắc mặt, tiếp tục nói: “Thứ hai, chuyện hôm nay cộng thêm mấy lần trước kia bà đến đây quấy rối, còn luôn miệng nói Hàn Ngọc không nuôi bà, đây tính là phỉ báng nhỉ? Phỉ báng thì phải phán…”
Vương Dĩnh Chi rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu chen vào nói: “Con dâu… không phải, Chủ tịch Thời không thể tính như thế được, mẹ chỉ tùy tiện nói một chút, làm sao có thể tính là phỉ báng chứ? Không tính, không thể tính.”
Thời Du Huyên trừng mắt: “Bà nói không tính thì không tính à? Bà là quan tòa hay là luật sư, bà về tìm luật sư giỏi hỏi một chút xem có tính không, hay là trên tòa án nghe quan tòa phán xem có tính không.”
“Bịch, bịch—”
Hai đầu gối Vương Dĩnh Chi đột nhiên chạm đất, quỳ trước mặt Thời Du Huyên, khóc ròng xin tha thứ: “Con tha cho mẹ đi, mẹ van xin con tha cho mẹ đi, mẹ không dám nữa, mẹ cũng không dám nói bậy nữa…”
Vừa nói lại còn vừa tự tát mình, tát vang lên chan chát, khiến Thời Du Huyên trở tay không kịp, vội vàng kéo bà ta dậy: “Này, bà đừng có như thế, đứng lên mà nói.”
Dù sao thì Vương Dĩnh Chi cũng là trưởng bối, đột nhiên quỳ xuống lại còn dập đầu với Thơi Du Huyên, lúc đầu Thời Du Huyên cho dù có nhiều chủ ý hơn nữa thì giờ khắc này cũng không dùng được.
Anh nói không lộ diện, nhưng vẫn ra.
Hơn nữa lại vô cùng kịp thời, vừa đúng lúc cứu nguy cho Thời Du Huyên!
Vương Dĩnh Chi nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, quay người ngồi lên ghế sô pha sát bên Thời Du Huyên, còn kéo cánh tay cô: “Mẹ nghe lời, chỉ cần con có thể giúp mẹ lấy lại cổ phần của mình, mẹ cam đoan sẽ không đến quấy rầy các con.”
Hóa ra là cổ phần bị chiếm.
Chút chuyện như thế có thể dùng một câu là đã có thể nói rõ, bà ta lại làm ra động tĩnh trời long đất lở như thế.
Thời Du Huyên rốt cuộc đã hiểu tại sao Thịnh Hàn Ngọc lại máu lạnh như thế với chính mẹ mình, không lạnh không được, vừa nóng một chút thì sẽ bị loại mẹ ruột này hố chết.
“Bà buông tôi ra, không buông ra tôi sẽ cho người lôi bà ra.” Thời Du Huyên cũng lạnh mặt xuống.
Không phải tất cả những thứ biết nói chuyện đều được gọi là người, biết nói tiếng người nhưng không làm chuyện người làm càng khiến người ta đau đầu!
Vương Dĩnh Chi lập tức buông tay, không chỉ buông tay còn cẩn thận cách cô một khoảng, sợ chọc giận hai người thì sẽ bị đuổi ra ngoài.
Thời Du Huyên cũng không làm nền, cũng không hù dọa bà ta, trực tiếp hỏi: “Bà đến làm gì? Nói đơn giản thôi.”
Thịnh Hàn Ngọc quay người lên lầu, trước khi lên lầu con phân phó vệ sĩ trông coi bên cạnh hai người, chỉ cần cô chủ lên tiếng thì có thể đuổi người bất kì lúc nào.
Cô vừa vứt lời Vương Dĩnh Chi như bị bỏng, lập tức ném tờ giấy lên đất: “Không được, mẹ không dám.” Đây chính là chỗ xấu của việc chưa nói hết lời.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của Thời Du Huyên, nói hết những điểm kia ra, nói hết những chỗ tốt và xấu, Vương Dĩnh Chi sẽ làm theo lời của cô.
Khác với cách dạy cho Thời Vũ Kha, nhưng lối mòn thì như nhau, chủ ý là Thời Du Huyên ra, nhưng cuối cùng người được lợi vẫn là chính bọn họ.
“Vâng.”
Mặc dù quản gia không tình nguyện, thế nhưng cô chủ lên tiếng, nhất định là phải được cậu chủ đồng ý.
Bà bảo người buông Vương Dĩnh Chi ra, đồng thời dẫn hết người hầu và vệ sĩ đi.
“Phụt!”
Vương Dĩnh Chi tóc tai bù xù, xì xì miệng với bóng lưng của quản gia: “Người hầu mà thôi, thần kì cái gì? Còn muốn leo lên đầu tôi, cũng không nhìn xem mình là ai.”
Mắng quản gia, bà ta quay đầu về phía Thời Du Huyên lập tức thay đổi vẻ mặt nịnh nọt cười: “Con dâu, là Hàn Ngọc để con cho mẹ ở lại à?”
“Không phải, là tự tôi muốn xuống, không liên quan gì đến anh ấy.”
Nụ cười trên mặt Thời Du Huyên nhàn nhạt, nhưng từng chữ đều nói rất rõ ràng: “Chúng ta chuẩn bị đến tòa án kiện bà, bà trở về chuẩn bị một chút, chờ bị kiện đi.”
“Kiện mẹ?” Sắc mặt Vương Dĩnh Chi thay đổi, mồ hôi lạnh rơi từng giọt, giọng cũng trở nên hèn mọn: “Kiện, kiện mẹ cái gì? Mẹ cũng không có làm chuyện gì tổn tổn hại các con mà.”
“Cạch—”
Thời Du Huyên nện chén trà trên bàn, giận tái mặt: “Trí nhớ của bà thật không tốt, không phải vừa rồi còn muốn nói Hàn Ngọc không nuôi bố mẹ, để quét bay thanh danh của anh ấy à? Cái này còn chưa tính là tổn hại thanh danh à?”
“Thứ nhất, chúng ta có hợp đồng, Hàn Ngọc đã xóa bỏ quan hệ thân thích với các người, về mặt pháp luật các người bây giờ không có quan hệ gì, cho nên vừa rồi bà đi đến là tự ý xông vào nhà dân, chỉ bằng điểm này tôi đã có thể báo cảnh sát, đủ câu lưu bà mười lăm ngày.”
Vương Dĩnh Chi bắt đầu run rẩy, mặt mũi đầy vẻ khẩn cầu, muốn mở miệng cầu tình lại không dám cắt lời Thời Du Huyên, sợ chọc giận cô lần nữa.
Trong nội tâm cô mừng thầm, nghĩ thầm chỉ có từng đó năng lực?
Lúc này mới là lúc nào, mình còn chưa thả chiêu cuối ra mà đã không chịu nổi à.
Thời Du Huyên không lộ sắc mặt, tiếp tục nói: “Thứ hai, chuyện hôm nay cộng thêm mấy lần trước kia bà đến đây quấy rối, còn luôn miệng nói Hàn Ngọc không nuôi bà, đây tính là phỉ báng nhỉ? Phỉ báng thì phải phán…”
Vương Dĩnh Chi rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu chen vào nói: “Con dâu… không phải, Chủ tịch Thời không thể tính như thế được, mẹ chỉ tùy tiện nói một chút, làm sao có thể tính là phỉ báng chứ? Không tính, không thể tính.”
Thời Du Huyên trừng mắt: “Bà nói không tính thì không tính à? Bà là quan tòa hay là luật sư, bà về tìm luật sư giỏi hỏi một chút xem có tính không, hay là trên tòa án nghe quan tòa phán xem có tính không.”
“Bịch, bịch—”
Hai đầu gối Vương Dĩnh Chi đột nhiên chạm đất, quỳ trước mặt Thời Du Huyên, khóc ròng xin tha thứ: “Con tha cho mẹ đi, mẹ van xin con tha cho mẹ đi, mẹ không dám nữa, mẹ cũng không dám nói bậy nữa…”
Vừa nói lại còn vừa tự tát mình, tát vang lên chan chát, khiến Thời Du Huyên trở tay không kịp, vội vàng kéo bà ta dậy: “Này, bà đừng có như thế, đứng lên mà nói.”
Dù sao thì Vương Dĩnh Chi cũng là trưởng bối, đột nhiên quỳ xuống lại còn dập đầu với Thơi Du Huyên, lúc đầu Thời Du Huyên cho dù có nhiều chủ ý hơn nữa thì giờ khắc này cũng không dùng được.
Anh nói không lộ diện, nhưng vẫn ra.
Hơn nữa lại vô cùng kịp thời, vừa đúng lúc cứu nguy cho Thời Du Huyên!
Vương Dĩnh Chi nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, quay người ngồi lên ghế sô pha sát bên Thời Du Huyên, còn kéo cánh tay cô: “Mẹ nghe lời, chỉ cần con có thể giúp mẹ lấy lại cổ phần của mình, mẹ cam đoan sẽ không đến quấy rầy các con.”
Hóa ra là cổ phần bị chiếm.
Chút chuyện như thế có thể dùng một câu là đã có thể nói rõ, bà ta lại làm ra động tĩnh trời long đất lở như thế.
Thời Du Huyên rốt cuộc đã hiểu tại sao Thịnh Hàn Ngọc lại máu lạnh như thế với chính mẹ mình, không lạnh không được, vừa nóng một chút thì sẽ bị loại mẹ ruột này hố chết.
“Bà buông tôi ra, không buông ra tôi sẽ cho người lôi bà ra.” Thời Du Huyên cũng lạnh mặt xuống.
Không phải tất cả những thứ biết nói chuyện đều được gọi là người, biết nói tiếng người nhưng không làm chuyện người làm càng khiến người ta đau đầu!
Vương Dĩnh Chi lập tức buông tay, không chỉ buông tay còn cẩn thận cách cô một khoảng, sợ chọc giận hai người thì sẽ bị đuổi ra ngoài.
Thời Du Huyên cũng không làm nền, cũng không hù dọa bà ta, trực tiếp hỏi: “Bà đến làm gì? Nói đơn giản thôi.”
Thịnh Hàn Ngọc quay người lên lầu, trước khi lên lầu con phân phó vệ sĩ trông coi bên cạnh hai người, chỉ cần cô chủ lên tiếng thì có thể đuổi người bất kì lúc nào.
Cô vừa vứt lời Vương Dĩnh Chi như bị bỏng, lập tức ném tờ giấy lên đất: “Không được, mẹ không dám.” Đây chính là chỗ xấu của việc chưa nói hết lời.
Dựa theo ý tưởng ban đầu của Thời Du Huyên, nói hết những điểm kia ra, nói hết những chỗ tốt và xấu, Vương Dĩnh Chi sẽ làm theo lời của cô.
Khác với cách dạy cho Thời Vũ Kha, nhưng lối mòn thì như nhau, chủ ý là Thời Du Huyên ra, nhưng cuối cùng người được lợi vẫn là chính bọn họ.
Bình luận facebook