• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Thời Vũ Kha (2 Viewers)

  • Chương 237-239

Cúp điện thoại, anh ta rời khỏi phòng làm việc của mình, đi vào văn phòng của bố.



Thịnh Hải có tự mình hiểu biết, biết mình không có khiếu làm ăn, cho nên chức Chủ tịch để con trai mình làm, mình chỉ hạ mình làm Phó Chủ tịch.




Thế nhưng Phó Chủ tịch này cũng chỉ là cái danh mà thôi, bình thường chuyện của công ty ông ta cũng không quản, chỉ ngẫu nhiên đến văn phòng ngồi một chút.



“Cạch—”




Thịnh Dự Khải đẩy cửa vào liếc mắt đã thấy một nữ thư kí xinh đẹp trẻ tuổi đang ngồi trên đùi bố mình, hai người đang hôn nhau nồng nhiệt.



Cái này nếu là bình thường anh ta sẽ đóng cửa lại, nói không chừng sẽ nói một câu xin lỗi.



Nhưng bây giờ tình huống khẩn cấp, bởi thế Thịnh Dự Khải cũng không vui, nói với thư kí: “Cô ra ngoài.”



Thư kí trẻ bị dọa đến hoa dung thất sắc, vội vàng cài quần áo lại, ra ngoài.



Cô ta chạy quá gấp, suýt chút đã đụng vào Thời Vũ Kha đang ôm thùng văn kiện trên hành lang.



Thời Vũ Kha hỏi: “Cô làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”



Chuyện gì xảy ra cũng không thể nói với cô ta, khó nói ra miệng.



Mặc dù cùng là thư lý, nhưng Thời Vũ Kha là phu nhân Chủ tịch, cô ta chỉ là thư ký của Phó Chủ tịch, tình nhân mà thôi, không dám đắc tội Thời Vũ Kha.


Bởi thế nên hàm hồ nói: “Không có gì, Chủ tịch và Phó Chủ tịch có chuyện quan trọng thương lương, bảo tôi tránh đi.”

“À, cô đi đi.”

Thời Vũ Kha nhiều tâm nhãn, thả văn kiện về văn phòng, đến cửa phòng làm việc của Phó Chủ tịch nghe lén.

Hai bố con cãi vã ở văn phòng, ban đầu là Thịnh Dự Khải chỉ trích Thịnh Hải mặc kệ chính sự, chỉ lo bản thân phong lưu vui vẻ.

Thịnh Hải không nhịn được, lớn tiếng quát anh ta bớt can thiệp vào chuyện riêng của bố mình, mặc dù bình thường ông ta mặc kệ những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng chuyện chính sự cũng không qua loa chuyện nào.





Hai người cãi nhau qua lại, cãi một lúc lại nói đến chuyện ở thư phòng lúc đó.



Thời Vũ Kha vừa đúng lúc nghe được đoạn này.



Thịnh Hải: “Thằng ranh bớt giảng đạo lý với tao đi, lúc trước nếu không phải tao che giấu giúp mày, chỉ mỗi chuyện hại chết ông nội thôi thì đã đủ cho mày ăn súng rồi, còn có cửa để bây giờ mày la lối om sòm với tao?”
Thịnh Dự Khải: “Bố lại nhắc đến chuyện này? Chúng ta không phải đã nói phải để chuyện này nát trong bụng, mãi mãi cũng không được nhắc đến à? Bố còn nhắc đến? Dù sao con mà chết thì bố còn có mấy đứa con đâu, bọn họ đều ước gì con xuống đài nhường chỗ cho bọn họ…”




Thời Vũ Kha kinh hãi vô cùng, suy nghĩ rời khỏi Thịnh Dự Khải chưa bao giờ mãnh liệt như thế này.



Trước kia anh ta tìm phụ nữ, vẫn chỉ là đau lòng thôi, bây giờ biết được Chủ tịch uy phong lẫm liệt trước kia của nhà họ Thịnh đều chết trong tay Thịnh Dự Khải, cô ta bắt đầu nghĩ mà sợ.



Sợ ngày nào đó anh ta không vui cũng sẽ hạ độc thủ với mình



Ngay cả ông nội của mình cũng có thể hại chết, cả bố mình cũng dám uy hiếp, còn chuyện gì là anh ta không thể làm?



Thời Vũ Kha run rẩy mở video ra, từ khe cửa len lén quay phim lại tất cả bên trong…



……



Biệt thự nhà họ Thịnh.





Thịnh Hải giận tái mặt, quát lớn: “Tóc dài não ngắn, bây giờ không phải là lúc giận lẫy, bà đưa tiền cho bà ta có thể khiến Vương Dĩnh Chi rút đơn kiện thì nên lén lui mừng đi, chỉ sợ người ta căn bản không cần tiền của chúng ta, đó mới là phiền toái lớn.”



Bách Tuyết xem thường: “Bà ta dám? Nhiều năm như thế chẳng phải đều là tôi nói gì thì là cái đó, Vương Dĩnh Chi ngay cả thở mạnh cũng không dám…” Nghĩ đến đây, bà ta liền tức giận, một người nhu nhược như thế, bây giờ càng lúc càng không nghe lời.



Bà ta đến bây giờ còn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngoại trừ chọc cho Thịnh Hải tức trừng mắt, ngay cả Thịnh Dự Khải cũng không nhìn được.
“Mẹ, mẹ nghe lời bố con đi, tuyệt đối không được làm theo tính tình của mình, cách kia của mẹ bây giờ không dùng được.”



Hai bố con khi nãy còn tranh cãi ngất trời, bây giờ lại đứng cùng một chiến tuyến.




Bách Tuyết không tin, gọi điện thoại cho Vương Dĩnh Chi, phát hiện điện thoại tắt máy, mới phát hiện được con trai mình nói có lý.



“Bà ta không nhận điện thoại của tôi.”



Thịnh Hải gọi cho Thịnh Giang, cũng biểu hiện tắt máy tương tự.



Một người tắt máy thì còn có thể là điện thoại hết pin, hai người đều tắt máy thì rõ ràng là không muốn để bọn họ tìm được.



“Mẹ đi chung cư tìm.” Bách Tuyết đứng ngồi không yên trong nhà, cầm áo khoác lên, cao giọng hô hào tài xế chuẩn bị xe, ra cửa.



Hai bố con Thịnh Hải không yên lòng cũng cùng đi ra ngoài, một nhà ba người đến nhà mới của Vương Dĩnh Chi, nhấn chuông cả nửa ngày cũng không ai trả lời.



“Xong rồi.”



Thịnh Hải tựa trên vách tường hành lang, trong lòng lạnh ơi là lạnh.



“Tôi đến nhà mẹ bà ta tìm, hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được.” Bách Tuyết vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đến nhà mẹ đẻ của Vương Dĩnh Chi tìm.



Bà ta từng đến nhà mẹ đẻ của Vương Dĩnh Chi, mà còn không chỉ một lần.



“Mẹ, mẹ chờ con một chút.”





Chỉ là tốc độ phát triển của chuyện này nhanh hơn ông ta dự đoán, đồng thời nghiêm trọng hơn.



Không cần đợi đến ngày thứ hai, hai tiếng sau thôi.



Vương Dĩnh Chi mà bọn họ tìm khắp nơi không được đã xuất hiện trên TV khóc chảy nước mắt nước mũi mà kể lể.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom