Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Có thể thấy mặt Ôn Kiều đỏ lên thường, màu đỏ lan đến cả bên tai, bên cổ.
Phó Nam Lễ nhìn về phía Hứa Thâm, ánh mắt không v3ui: “Không phải tôi thì còn có thể là ai?”
Ôn Kiều hoảng hốt nhanh chóng đưa tay lên, bịt miệng anh lại.
“Yên lặng1!”
Hà Xuyến thiếu chút nữa đâm thủng cái đĩa, đặt dĩa xuống, cắn môi: “Tôi ăn xong rồi, mọi người ăn tiếp đi.”
Nó9i xong, cô ta vội vàng rời đi. Mấy người ở bàn bên cạnh không dám nói bừa thêm câu nào, yên lặng ăn sáng.
Lúc này Ôn Kiều 3mới buông tay ra, ai oán nhìn Phó Nam Lễ, nhưng Phủ Nam Lễ không cảm thấy mình nói gì sai.
ở lại Munich một ngày, họ chỉ c8ó thể đi dạo xung quanh,
Bọn họ xuất phát lúc bốn giờ sáng hôm sau, cả đoàn người chờ ở cửa khách sạn, một lát sau đã thấy cơ trưởng ôm
một người đang ngáp ngắn ngáp dài đi ra, một tay ôm cô, một tay kéo hai vali hành lý.
Vô cùng có sức hút của bạn trai.
Hải Thành ba mặt giáp biển, một mặt là núi thấp, mùa Hạ nhiều mưa, máy bay đến Hải Thành là chín giờ tối, bên
ngoài mưa khá lớn.
Toàn bộ đồng hồ trong khoang điều khiển sáng lên, ánh đèn và cảnh đêm phản chiếu trên mặt Phó Nam Lễ.
Trên màn hình ra đa và đồng hồ có điểm đó chớp chớp không ngừng, là tia sét ẩn trong mây, biểu cảm của anh
nghiêm trọng, lúc hạ cánh cần tránh những tia điện chứa sét này.
“Máy bay D1005 xin phép hạ cánh, xin chỉ thị từ đài quan sát…”
Mưa sẽ làm cho tầm nhìn bị giảm, ánh đèn ở đường băng rất quan trọng, có thể bổ sung tầm nhìn.
Máy bay chậm rãi hạ xuống, trượt trên đường bằng một lúc rồi dừng hẳn. Cơ trưởng Trình cười: “Thật ra tôi cảm
thấy không cần phải kiểm tra Cơ trưởng Phó, chỉ là quy định của cục hàng không, chúng ta cũng không thể không
tuân thủ.” Phó Nam Lễ gật đầu: “Tôi tuân thủ quy định.”
Hai người ra khỏi khoang điều khiển, Ôn Kiều vốn đang mê man, điện thoại rung một tiếng báo tin nhắn, mở ra
xem.
Hai triệu tới tài khoản.
Cô lập tức tỉnh cá ngủ. Lúc Phó Nam Lễ thấy cô thì cô đang cầm điện thoại ngồi high một mình.
“Lại đây.” Anh đứng trước gót chân cô, xoa xoa đầu cô.
Ôn Kiều ngửa đầu lên nhìn thấy anh, vui vẻ đến mức nhảy lên, cô ôm cổ anh, kích động nói: “Em làm được rồi.”
Hà Xuyến nghe thấy thì nhìn qua, tức giận đến mức đi không vững, trượt chân ngã ngồi xuống đất, bị trật mắt cá
chân, đau đến mức không thở được… Ừm, đáng tiếc là Phó Nam Lễ không thèm nhìn về phía bên này.
Triệu Quyên vội vàng nhìn cô ta: “Bị trật chân sao? Đi bệnh viện kiểm tra nhanh lên.”
Hà Xuyến chật vật đi xuống máy bay. Phó Nam Lễ khẽ vuốt sau lưng Ôn Kiều: “Làm được cái gì rồi?”
Lúc này Ôn Kiều mới nhận ra động tác của hai người quá thân mật, muốn lùi lại lại bị người đàn ông đè lấy eo.
“Là… là việc học, em làm được rồi.”
Cô không muốn nói đến tiến, Phó Nam Lễ chi 3 tỷ 2 đô la còn không thèm nháy mắt, lỡ như cô khóc than, thiếu gia
nhà giàu lại muốn cho cô tiên, thì lại càng liên lụy nhiều hơn.
Bên ngoài mưa không nhỏ, bên cạnh cửa khoang bay có ô che mưa, Phó Nam Lễ che chung một chiếc ô lớn với cô
để xuống máy bay.
Nước mưa rơi xuống đồng phục cơ trưởng của anh, ngực của anh rất vững chãi, có thể che gió che mưa cho cô, Ôn
Kiều được anh ôm vào trong ngực, luôn có cảm giác an toàn không chân thật.
Thậm chí là cảm giác ỷ lại.
Cô cảm thấy bối rối khi bản thân như thế. Cô là một tên lừa đảo chính công.
Sẽ có một ngày bị lộ mặt mà thôi.
Cô dựa vào cái gì mà ý lại vào người ta?
Trời mưa to, xe chi có thể dừng ở đầu ngõ đường Sơ Ảnh, Ôn Kiểu đang định xuống xe thì cổ tay đã bị người đàn ông giữ lấy..
“Cuối tuần đến Tiều Thang Sơn với anh.”
*********************************
Có thể thấy mặt Ôn Kiều đỏ lên thường, màu đỏ lan đến cả bên tai, bên cổ.
Phó Nam Lễ nhìn về phía Hứa Thâm, ánh mắt không v3ui: “Không phải tôi thì còn có thể là ai?”
Ôn Kiều hoảng hốt nhanh chóng đưa tay lên, bịt miệng anh lại.
“Yên lặng1!”
Hà Xuyến thiếu chút nữa đâm thủng cái đĩa, đặt dĩa xuống, cắn môi: “Tôi ăn xong rồi, mọi người ăn tiếp đi.”
Nó9i xong, cô ta vội vàng rời đi. Mấy người ở bàn bên cạnh không dám nói bừa thêm câu nào, yên lặng ăn sáng.
Lúc này Ôn Kiều 3mới buông tay ra, ai oán nhìn Phó Nam Lễ, nhưng Phủ Nam Lễ không cảm thấy mình nói gì sai.
ở lại Munich một ngày, họ chỉ c8ó thể đi dạo xung quanh,
Bọn họ xuất phát lúc bốn giờ sáng hôm sau, cả đoàn người chờ ở cửa khách sạn, một lát sau đã thấy cơ trưởng ôm
một người đang ngáp ngắn ngáp dài đi ra, một tay ôm cô, một tay kéo hai vali hành lý.
Vô cùng có sức hút của bạn trai.
Hải Thành ba mặt giáp biển, một mặt là núi thấp, mùa Hạ nhiều mưa, máy bay đến Hải Thành là chín giờ tối, bên
ngoài mưa khá lớn.
Toàn bộ đồng hồ trong khoang điều khiển sáng lên, ánh đèn và cảnh đêm phản chiếu trên mặt Phó Nam Lễ.
Trên màn hình ra đa và đồng hồ có điểm đó chớp chớp không ngừng, là tia sét ẩn trong mây, biểu cảm của anh
nghiêm trọng, lúc hạ cánh cần tránh những tia điện chứa sét này.
“Máy bay D1005 xin phép hạ cánh, xin chỉ thị từ đài quan sát…”
Mưa sẽ làm cho tầm nhìn bị giảm, ánh đèn ở đường băng rất quan trọng, có thể bổ sung tầm nhìn.
Máy bay chậm rãi hạ xuống, trượt trên đường bằng một lúc rồi dừng hẳn. Cơ trưởng Trình cười: “Thật ra tôi cảm
thấy không cần phải kiểm tra Cơ trưởng Phó, chỉ là quy định của cục hàng không, chúng ta cũng không thể không
tuân thủ.” Phó Nam Lễ gật đầu: “Tôi tuân thủ quy định.”
Hai người ra khỏi khoang điều khiển, Ôn Kiều vốn đang mê man, điện thoại rung một tiếng báo tin nhắn, mở ra
xem.
Hai triệu tới tài khoản.
Cô lập tức tỉnh cá ngủ. Lúc Phó Nam Lễ thấy cô thì cô đang cầm điện thoại ngồi high một mình.
“Lại đây.” Anh đứng trước gót chân cô, xoa xoa đầu cô.
Ôn Kiều ngửa đầu lên nhìn thấy anh, vui vẻ đến mức nhảy lên, cô ôm cổ anh, kích động nói: “Em làm được rồi.”
Hà Xuyến nghe thấy thì nhìn qua, tức giận đến mức đi không vững, trượt chân ngã ngồi xuống đất, bị trật mắt cá
chân, đau đến mức không thở được… Ừm, đáng tiếc là Phó Nam Lễ không thèm nhìn về phía bên này.
Triệu Quyên vội vàng nhìn cô ta: “Bị trật chân sao? Đi bệnh viện kiểm tra nhanh lên.”
Hà Xuyến chật vật đi xuống máy bay. Phó Nam Lễ khẽ vuốt sau lưng Ôn Kiều: “Làm được cái gì rồi?”
Lúc này Ôn Kiều mới nhận ra động tác của hai người quá thân mật, muốn lùi lại lại bị người đàn ông đè lấy eo.
“Là… là việc học, em làm được rồi.”
Cô không muốn nói đến tiến, Phó Nam Lễ chi 3 tỷ 2 đô la còn không thèm nháy mắt, lỡ như cô khóc than, thiếu gia
nhà giàu lại muốn cho cô tiên, thì lại càng liên lụy nhiều hơn.
Bên ngoài mưa không nhỏ, bên cạnh cửa khoang bay có ô che mưa, Phó Nam Lễ che chung một chiếc ô lớn với cô
để xuống máy bay.
Nước mưa rơi xuống đồng phục cơ trưởng của anh, ngực của anh rất vững chãi, có thể che gió che mưa cho cô, Ôn
Kiều được anh ôm vào trong ngực, luôn có cảm giác an toàn không chân thật.
Thậm chí là cảm giác ỷ lại.
Cô cảm thấy bối rối khi bản thân như thế. Cô là một tên lừa đảo chính công.
Sẽ có một ngày bị lộ mặt mà thôi.
Cô dựa vào cái gì mà ý lại vào người ta?
Trời mưa to, xe chi có thể dừng ở đầu ngõ đường Sơ Ảnh, Ôn Kiểu đang định xuống xe thì cổ tay đã bị người đàn ông giữ lấy..
“Cuối tuần đến Tiều Thang Sơn với anh.”
Bình luận facebook