Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Hải Thành tấc đất tấc vàng, câu lạc bộ Tiểu Thang Sơn là do nhà họ Phó tài trợ để lập nên, gia thế như nhà họ Ôn và
nhà3 Triệu Đồng mà cũng không có cách nào gia nhập, chỉ có những người siêu giàu mới có thể vào đó ăn chơi, giải
trí.
<1br>Ôn Kiều: “Đi làm gì?”
“Giới thiệu em với vài người bạn của anh.”
Ôn Kiều nhớ tới tên xăm hình nhìn t9hấy ở bệnh viện, nghĩ có lẽ sẽ có thể tìm ra vài manh mối, nên cô đồng ý. Ôn
Kiều vừa về đến nơi, sáng hôm sau Hứa Lộ đ3ã cầm hợp đồng cam kết đoạn tuyệt tất cả quan hệ với nhà họ Ôn đến
cho cô kí tên. Ôn Kiển Dân còn chẳng muốn gặp mặt cô8, cho nên để cô ta đến thay. Cô ta cũng rất vui lòng.
Nhìn một người nghèo như Ôn Kiều, cầm hai triệu đã đủ để vui vẻ, cô ta mới có cảm giác ưu việt.
Hai triệu, cũng chỉ là mấy cái tủi của mẹ cô ta thôi, Ôn Kiều đã quen với nghèo đói, tầm nhìn cũng hạn hẹp theo,
đúng là buồn cười.
Ôn Kiều cầm hợp đồng, ký tên của mình như rồng bay phượng múa. Cô cũng không thèm hai triệu này, đơn giản
chỉ là muốn làm cho Ôn Kiển Dân tức giận.
Hứa Lộ nhìn cô kí tên, có vẻ chua xót: “Ôn Kiều, cậu nói xem vì sao cậu lại làm cho quan hệ với chú Ôn căng thẳng
như thế chỉ vì hai triệu? Chú Ôn tức giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu.”
Ôn Kiều ký xong, tiện tay ném cái bút trong tay đi, lười nhìn cô ta: “Mười một năm trước đã cắt đứt quan hệ rồi,
nếu ông ta đưa tiền vui vẻ, quan hệ đã không căng thẳng như thế, cô hiểu lòng người như thế, thì về khuyên ông ta,
bảo ông ta đối đãi với vợ trước và con gái tốt hơn đi, đừng tức giận mãi như thế, nha?”
Hứa Lộ cắn môi: “Cậu bây giờ nhanh mồm nhanh miệng tôi nói không lại cậu, nhưng tôi vẫn luôn muốn tốt cho
cậu.”
Ôn Kiều quăng hợp đồng vào người cô ta: “Được rồi, cô cầm hợp đồng đi nhanh đi.”
Hứa Lộ có vẻ rất tủi thân, Ôn Kiều không thèm để ý đến cô ta. Cho đến khi ra đến ngõ, Hứa Lộ mới cười lạnh:
“Ngu xuẩn.”
Ôn Kiều nhận được hai triệu thì để hết trong thẻ của mình, không để mẹ cô quản tiền, bởi vì cô còn một người bác,
bác gái và hai người con của họ, không ai hiền lành gì. Cô rất sợ “nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở thâm sơn còn có
bà con xa”, sợ người bác gái kia biết họ đột nhiên có hai triệu mà đến vay tiền, mẹ của cô chắc chắn sẽ vì mặt mũi
mà không từ chối.
Bây giờ tiền trong tay cô, phải dùng để mời bác sĩ tâm lý cho hai em trai, ai mượn tiền cũng đều chỉ có một câu
“không có cửa“.
Bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất ở Hải Thành là Trần Nghiên Phỉ, tốt nghiệp đại học ngành tâm lý học chuyên nghiệp ở
đại học Princeton, Ôn Kiều đăng nhập vào website của phòng khám và hẹn trước lịch khám ngày 25 tháng 7.
Vừa chuyển tiền xong, mở email, đã thấy có ba email chưa đọc, người gửi đều là Tống Hạo – Giám đốc âm nhạc của
hãng đĩa Hải Mậu.
Sáng hôm qua anh ta đã trả lời email của cô, tỏ ra khá hứng thú với bản demo của cô, muốn thêm WeChat của cô để
tiện trao đổi.
Bởi vì lúc ấy Ôn Kiều đang ở nước ngoài cho nên chưa kịp liên lạc.
Tổng Hạo hình như lo lắng cô gửi demo cho nhiều hãng đĩa một lúc, cho nên lại gửi thêm hai email, giọng điệu khá gấp gáp.
Ôn Kiều vội vàng thêm WeChat của anh ta, tin nhắn thoại của Tống Hạo nhanh chóng được gửi tới, tỏ ra khá ngạc nhiên với tài năng
âm nhạc của cô, đối với bản demo của cô, anh ta đã quyết định sẽ đưa vào album mới của ca sĩ Thương Phàm đang hot dưới trướng
của hãng đĩa Hải Mậu.
Ôn Kiều mim cười, tác phẩm đầu lòng của cô, Tống Hạo thích cũng là hợp tình hợp lý. Tổng Hạo là người thoải mái, chuyển cho cô
ba trăm ngàn phí sáng tác, đồng thời toàn bộ bản quyền thuộc về Ôn Kiều.
*********************************
Hải Thành tấc đất tấc vàng, câu lạc bộ Tiểu Thang Sơn là do nhà họ Phó tài trợ để lập nên, gia thế như nhà họ Ôn và
nhà3 Triệu Đồng mà cũng không có cách nào gia nhập, chỉ có những người siêu giàu mới có thể vào đó ăn chơi, giải
trí.
<1br>Ôn Kiều: “Đi làm gì?”
“Giới thiệu em với vài người bạn của anh.”
Ôn Kiều nhớ tới tên xăm hình nhìn t9hấy ở bệnh viện, nghĩ có lẽ sẽ có thể tìm ra vài manh mối, nên cô đồng ý. Ôn
Kiều vừa về đến nơi, sáng hôm sau Hứa Lộ đ3ã cầm hợp đồng cam kết đoạn tuyệt tất cả quan hệ với nhà họ Ôn đến
cho cô kí tên. Ôn Kiển Dân còn chẳng muốn gặp mặt cô8, cho nên để cô ta đến thay. Cô ta cũng rất vui lòng.
Nhìn một người nghèo như Ôn Kiều, cầm hai triệu đã đủ để vui vẻ, cô ta mới có cảm giác ưu việt.
Hai triệu, cũng chỉ là mấy cái tủi của mẹ cô ta thôi, Ôn Kiều đã quen với nghèo đói, tầm nhìn cũng hạn hẹp theo,
đúng là buồn cười.
Ôn Kiều cầm hợp đồng, ký tên của mình như rồng bay phượng múa. Cô cũng không thèm hai triệu này, đơn giản
chỉ là muốn làm cho Ôn Kiển Dân tức giận.
Hứa Lộ nhìn cô kí tên, có vẻ chua xót: “Ôn Kiều, cậu nói xem vì sao cậu lại làm cho quan hệ với chú Ôn căng thẳng
như thế chỉ vì hai triệu? Chú Ôn tức giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu.”
Ôn Kiều ký xong, tiện tay ném cái bút trong tay đi, lười nhìn cô ta: “Mười một năm trước đã cắt đứt quan hệ rồi,
nếu ông ta đưa tiền vui vẻ, quan hệ đã không căng thẳng như thế, cô hiểu lòng người như thế, thì về khuyên ông ta,
bảo ông ta đối đãi với vợ trước và con gái tốt hơn đi, đừng tức giận mãi như thế, nha?”
Hứa Lộ cắn môi: “Cậu bây giờ nhanh mồm nhanh miệng tôi nói không lại cậu, nhưng tôi vẫn luôn muốn tốt cho
cậu.”
Ôn Kiều quăng hợp đồng vào người cô ta: “Được rồi, cô cầm hợp đồng đi nhanh đi.”
Hứa Lộ có vẻ rất tủi thân, Ôn Kiều không thèm để ý đến cô ta. Cho đến khi ra đến ngõ, Hứa Lộ mới cười lạnh:
“Ngu xuẩn.”
Ôn Kiều nhận được hai triệu thì để hết trong thẻ của mình, không để mẹ cô quản tiền, bởi vì cô còn một người bác,
bác gái và hai người con của họ, không ai hiền lành gì. Cô rất sợ “nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở thâm sơn còn có
bà con xa”, sợ người bác gái kia biết họ đột nhiên có hai triệu mà đến vay tiền, mẹ của cô chắc chắn sẽ vì mặt mũi
mà không từ chối.
Bây giờ tiền trong tay cô, phải dùng để mời bác sĩ tâm lý cho hai em trai, ai mượn tiền cũng đều chỉ có một câu
“không có cửa“.
Bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất ở Hải Thành là Trần Nghiên Phỉ, tốt nghiệp đại học ngành tâm lý học chuyên nghiệp ở
đại học Princeton, Ôn Kiều đăng nhập vào website của phòng khám và hẹn trước lịch khám ngày 25 tháng 7.
Vừa chuyển tiền xong, mở email, đã thấy có ba email chưa đọc, người gửi đều là Tống Hạo – Giám đốc âm nhạc của
hãng đĩa Hải Mậu.
Sáng hôm qua anh ta đã trả lời email của cô, tỏ ra khá hứng thú với bản demo của cô, muốn thêm WeChat của cô để
tiện trao đổi.
Bởi vì lúc ấy Ôn Kiều đang ở nước ngoài cho nên chưa kịp liên lạc.
Tổng Hạo hình như lo lắng cô gửi demo cho nhiều hãng đĩa một lúc, cho nên lại gửi thêm hai email, giọng điệu khá gấp gáp.
Ôn Kiều vội vàng thêm WeChat của anh ta, tin nhắn thoại của Tống Hạo nhanh chóng được gửi tới, tỏ ra khá ngạc nhiên với tài năng
âm nhạc của cô, đối với bản demo của cô, anh ta đã quyết định sẽ đưa vào album mới của ca sĩ Thương Phàm đang hot dưới trướng
của hãng đĩa Hải Mậu.
Ôn Kiều mim cười, tác phẩm đầu lòng của cô, Tống Hạo thích cũng là hợp tình hợp lý. Tổng Hạo là người thoải mái, chuyển cho cô
ba trăm ngàn phí sáng tác, đồng thời toàn bộ bản quyền thuộc về Ôn Kiều.
Bình luận facebook