Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 979
Chương 979
Thử hỏi mà xem sẽ có nữ tử khuê phòng bình thường nào lại thích loại con vật như rắn này được chứ? Đương nhiên là không có ai rồi. Ba con rắn nhanh chóng tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, ngẩng đầu lên rồi liền bắt đầu bò lên tay của nguyên soái phu nhân.
Nguyên soái phu nhân thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, bà ta hét một tiếng chói tại rồi ném hộp gỗ trong tay đi, chạy thẳng ra ngoài.
Ba con rắn nhỏ bị người ta ném ra ngoài liền được tự do, loại rắn này có chút không giống với rắn bình thường mà hơi giống một loại sâu. Chúng không bò trên mặt đất mà lại cong thân mình thành một vòng cung lấy đà rồi liền nhảy ra ngoài.
Tốc độ của chúng rất nhanh, giống như là biết bay, chẳng mấy chốc chúng đã ra được khỏi phòng.
Đám nha đầu bà tử đang chờ ở bên ngoài thấy phu nhân nhà mình sợ hãi chạy ra, nhìn nhau không hiểu gì cho đến khi thấy ba con rắn xanh nhảy ra. Cả đám sợ hãi hét loạn lên, nhao nhao lui về phía sau tránh né, không một ai dám tiến lên bắt chúng.
Bởi vì rắn càng đẹp càng sặc sỡ thì sẽ càng độc, họ không dám đánh cuộc tính mạng của mình để đi bắt rắn.
Nguyên soái phu nhân đã sợ hãi đến mức không nói lên lời, sắc mặt cũng trở nên trắng. Lãnh Băng Cơ đứng ngoài chứng kiến cố gắng nhẫn nhịn không dám cười, chỉ có thể vội vàng lên tiếng an ủi: “Ai nha, ta còn cho rằng nguyên soái phu nhân cũng sẽ giống ta thích chúng nó. Không ngờ lại dọa phu nhân thành ra thế này, là ta không đúng rồi”
Nguyên soái phu nhân đương nhiên bị dọa sợ chết khiếp, nhưng bà ta nào dám oán trách, ngược lại còn phải cẩn thận nhận lỗi về mình: “Vương phi sao ngài lại nói thế, là do ta tay chân không cẩn thận có chút run rẩy không may làm rơi hộp gỗ của ngài. Hành động này thật không đúng, nếu như không may làm bị thương hay mất mấy vật nuôi này của nương nương thì ta đây gây ra tội lớn Lãnh Băng Cơ tốt bụng vỗ vỗ vào vai bà ta an ủi, nói: “Không có việc gì đây không phải lỗi của ngươi, không cần lo lắng như vậy. Chúng nó còn bé cho dù có chạy cũng không chạy được xa, lát nữa ta sẽ đi bắt chúng lại. Chỉ là ba con rắn nhỏ này đều là loại rắn rất độc, ngươi nhớ dặn dò người trong phủ nhất định không được tới gần chúng. Nếu không chả may bị căn, thân thể bị nhiễm độc sẽ ngay lập tức thối rữa không có cách nào chữa trị được.”
Lời này của Lãnh Băng Cơ đã khiến nguyên soái phu nhân sợ đến toát mồ hôi hột rồi. Mấy con vật ghê tởm này di chuyển quá nhanh, bà ta sợ nếu ai đó không cẩn thận gặp phải nó bị cắn mất mạng. Đến lúc ý sẽ lớn chuyện, lão gia kiểu gì cũng sẽ trách mắng bà ta.
Vậy nên nguyên soái phu nhân liền nhanh chóng truyền lệnh xuống, làm cho tất cả mọi người trong phu đều phải cẩn thận tìm chỗ ẩn nấp để tránh gặp phải mấy con rắn đó.
Mệnh lệnh này thu được hiệu quả rất tốt, mọi người đều nhanh chóng đóng hết cửa ra vào và cửa sổ. Sau đó tìm một chỗ an toàn trong phòng để trốn, không một ai dám ra ngoài.
Thế là Lãnh Băng Cơ có cơ hội đường hoàng mà ra khỏi cửa, đi quan sát hết cả phủ nguyên soái mà không gặp bất kì trở ngại gì. Bởi vì hiện giờ đến ngay cả tổng binh phu nhân cũng không dám ở trước nàng lượn lờ hay đến phòng của nàng nói chuyện tiếp. Mà giờ bà ta đã chạy thẳng về phòng của mình đóng cửa trốn rắn.
Lãnh Băng Cơ ung dung xách theo cái lồng trúc, đi hết hướng đông rồi lại đến hướng tây, một đường đi thông suốt không có ai ngăn cản nàng. Nàng cố gắng tìm kiếm dấu vết khả nghi, đến ngay cả trong phòng bếp chuồng ngựa cũng đều đã tìm qua một lần. Nhưng đáng tiếc là Lãnh Băng Cơ không thể tìm được bất kì tin tức hay dấu vết khả nghi nào trong phủ nguyên soái.
Xem ra là do nàng suy nghĩ quá nhiều rồi. Sau một hồi tìm kiếm thất bại, Lãnh Băng Cơ đành phải thành thành thật thật đi bắt mấy con rắn trở về. Nhưng nàng chỉ tìm thấy được hai con, còn một con cuối cùng thì lại không thấy đâu.
Thật ra lý do mà Lãnh Băng Cơ dám lấy mấy con rắn này ra dọa mọi người, chủ yếu là bởi vì chúng nó rất có linh tính lại thêm khứu giác siêu cường. Cho nên nàng có thể thoải mái thả chúng tự do, rồi sau đó dễ dàng bắt lại được.
Nhưng tại sao bây giờ lại không thấy con rắn con còn lại đâu nữa?
Lãnh Băng Cơ bắt đầu có chút lo lắng, mấy lời lúc trước nàng nói ra không phải là bịa đặt để dọa nguyên soái phủ nhân mà là sự thật. Mấy con rắn này tuy rằng thân hình nhỏ nhưng lại cực kì độc, nếu bị nó cắn một cái mà không nhanh chóng chữa trị để độc lan vào thần kinh, thì cho dù là y thuật của nàng cũng không thể cứu được.
Thử hỏi mà xem sẽ có nữ tử khuê phòng bình thường nào lại thích loại con vật như rắn này được chứ? Đương nhiên là không có ai rồi. Ba con rắn nhanh chóng tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, ngẩng đầu lên rồi liền bắt đầu bò lên tay của nguyên soái phu nhân.
Nguyên soái phu nhân thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, bà ta hét một tiếng chói tại rồi ném hộp gỗ trong tay đi, chạy thẳng ra ngoài.
Ba con rắn nhỏ bị người ta ném ra ngoài liền được tự do, loại rắn này có chút không giống với rắn bình thường mà hơi giống một loại sâu. Chúng không bò trên mặt đất mà lại cong thân mình thành một vòng cung lấy đà rồi liền nhảy ra ngoài.
Tốc độ của chúng rất nhanh, giống như là biết bay, chẳng mấy chốc chúng đã ra được khỏi phòng.
Đám nha đầu bà tử đang chờ ở bên ngoài thấy phu nhân nhà mình sợ hãi chạy ra, nhìn nhau không hiểu gì cho đến khi thấy ba con rắn xanh nhảy ra. Cả đám sợ hãi hét loạn lên, nhao nhao lui về phía sau tránh né, không một ai dám tiến lên bắt chúng.
Bởi vì rắn càng đẹp càng sặc sỡ thì sẽ càng độc, họ không dám đánh cuộc tính mạng của mình để đi bắt rắn.
Nguyên soái phu nhân đã sợ hãi đến mức không nói lên lời, sắc mặt cũng trở nên trắng. Lãnh Băng Cơ đứng ngoài chứng kiến cố gắng nhẫn nhịn không dám cười, chỉ có thể vội vàng lên tiếng an ủi: “Ai nha, ta còn cho rằng nguyên soái phu nhân cũng sẽ giống ta thích chúng nó. Không ngờ lại dọa phu nhân thành ra thế này, là ta không đúng rồi”
Nguyên soái phu nhân đương nhiên bị dọa sợ chết khiếp, nhưng bà ta nào dám oán trách, ngược lại còn phải cẩn thận nhận lỗi về mình: “Vương phi sao ngài lại nói thế, là do ta tay chân không cẩn thận có chút run rẩy không may làm rơi hộp gỗ của ngài. Hành động này thật không đúng, nếu như không may làm bị thương hay mất mấy vật nuôi này của nương nương thì ta đây gây ra tội lớn Lãnh Băng Cơ tốt bụng vỗ vỗ vào vai bà ta an ủi, nói: “Không có việc gì đây không phải lỗi của ngươi, không cần lo lắng như vậy. Chúng nó còn bé cho dù có chạy cũng không chạy được xa, lát nữa ta sẽ đi bắt chúng lại. Chỉ là ba con rắn nhỏ này đều là loại rắn rất độc, ngươi nhớ dặn dò người trong phủ nhất định không được tới gần chúng. Nếu không chả may bị căn, thân thể bị nhiễm độc sẽ ngay lập tức thối rữa không có cách nào chữa trị được.”
Lời này của Lãnh Băng Cơ đã khiến nguyên soái phu nhân sợ đến toát mồ hôi hột rồi. Mấy con vật ghê tởm này di chuyển quá nhanh, bà ta sợ nếu ai đó không cẩn thận gặp phải nó bị cắn mất mạng. Đến lúc ý sẽ lớn chuyện, lão gia kiểu gì cũng sẽ trách mắng bà ta.
Vậy nên nguyên soái phu nhân liền nhanh chóng truyền lệnh xuống, làm cho tất cả mọi người trong phu đều phải cẩn thận tìm chỗ ẩn nấp để tránh gặp phải mấy con rắn đó.
Mệnh lệnh này thu được hiệu quả rất tốt, mọi người đều nhanh chóng đóng hết cửa ra vào và cửa sổ. Sau đó tìm một chỗ an toàn trong phòng để trốn, không một ai dám ra ngoài.
Thế là Lãnh Băng Cơ có cơ hội đường hoàng mà ra khỏi cửa, đi quan sát hết cả phủ nguyên soái mà không gặp bất kì trở ngại gì. Bởi vì hiện giờ đến ngay cả tổng binh phu nhân cũng không dám ở trước nàng lượn lờ hay đến phòng của nàng nói chuyện tiếp. Mà giờ bà ta đã chạy thẳng về phòng của mình đóng cửa trốn rắn.
Lãnh Băng Cơ ung dung xách theo cái lồng trúc, đi hết hướng đông rồi lại đến hướng tây, một đường đi thông suốt không có ai ngăn cản nàng. Nàng cố gắng tìm kiếm dấu vết khả nghi, đến ngay cả trong phòng bếp chuồng ngựa cũng đều đã tìm qua một lần. Nhưng đáng tiếc là Lãnh Băng Cơ không thể tìm được bất kì tin tức hay dấu vết khả nghi nào trong phủ nguyên soái.
Xem ra là do nàng suy nghĩ quá nhiều rồi. Sau một hồi tìm kiếm thất bại, Lãnh Băng Cơ đành phải thành thành thật thật đi bắt mấy con rắn trở về. Nhưng nàng chỉ tìm thấy được hai con, còn một con cuối cùng thì lại không thấy đâu.
Thật ra lý do mà Lãnh Băng Cơ dám lấy mấy con rắn này ra dọa mọi người, chủ yếu là bởi vì chúng nó rất có linh tính lại thêm khứu giác siêu cường. Cho nên nàng có thể thoải mái thả chúng tự do, rồi sau đó dễ dàng bắt lại được.
Nhưng tại sao bây giờ lại không thấy con rắn con còn lại đâu nữa?
Lãnh Băng Cơ bắt đầu có chút lo lắng, mấy lời lúc trước nàng nói ra không phải là bịa đặt để dọa nguyên soái phủ nhân mà là sự thật. Mấy con rắn này tuy rằng thân hình nhỏ nhưng lại cực kì độc, nếu bị nó cắn một cái mà không nhanh chóng chữa trị để độc lan vào thần kinh, thì cho dù là y thuật của nàng cũng không thể cứu được.
Bình luận facebook