Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 981
Chương 981
Vẻ mặt Lãnh Băng Cơ hiện lên nét khó xử: “Nhưng con rắn này rất là độc, nếu chẳng may làm bị thương người trong phủ thì ta sẽ cảm thấy rất tội lỗi. Thôi không nói nữa, ta vẫn là nên đi tìm tiếp thì tốt hơn”
Phó công tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy cũng tốt”
Lãnh Băng Cơ cũng không ở đây tìm nữa, nàng xoay người rời đi.
Bây giờ không phải là lúc thích hợp để tìm hiểu cái sân kia, vì nếu không cẩn thận rất dễ đánh rắn động cỏ.
Sắc trời rất nhanh liền tối đen, nhưng kì lạ là cho dù tất cả mọi người đều đi tìm những vẫn không ai thấy con rắn nhỏ kia.
Lãnh Băng Cơ vô cùng buồn bực, nàng thật sự không hiểu rốt cuộc thì con rắn nhỏ đã đi đâu?
Buổi tối Phó nguyên soái vừa trở về đã nhanh chóng đến nói cho nàng biết về việc ông ta đã điều binh, phái người bố phòng khắp thành Tấn Châu này. Lãnh Băng Cơ cẩn thận lắng nghe: “Cừu gia ngày trước cùng ta có quan hệ, giao tình giữa hai bên cũng rất tốt. Vậy nên hiện giờ Cừu gia xảy ra chuyện như vậy, ta tự nhiên muốn dốc một phần sức lực giúp đỡ họ.
Những tên cướp này rất xảo quyệt lại giỏi ngụy trang, không biết có thể nhanh chóng bắt được chúng không? Ta bây giờ ở trong phủ cũng như ngồi trên đống lửa, trong lòng khó có thể an tâm. Không bằng ngày mai, ta đi cùng Phó đại nhân ra bên ngoài xem tình hình như thế nào, biết đâu lại có thể có phát hiện ra gì đó?”
Phó nguyên soái không hề phản đối ý kiến của nàng: “Như vậy vương phi nương nương người vất vả rồi”
Nói xong chuyện này ông ta lại hỏi đến chuyện ban ngày ở nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, nàng liền lập tức bừng tỉnh.
Người tới tay chân nhẹ nhàng cởi áo ngoài ra, rồi nhanh chóng đến bên cạnh nàng nằm xuống.
Ban đầu Lãnh Băng Cơ còn tính phản kháng lại, nhưng chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Biết người tới là ai nàng cũng không có động tác gì nữa, thả lỏng cơ thể, nằm dịch vào trong cho đối phương năm lên giường.
“Trên người chàng lạnh quá.”
Mộ Dung Phong từ bên ngoài tiến vào nên trên người còn mang theo khí lạnh, vì không muốn làm nàng bị nhiễm lạnh cho nên hắn chỉ nằm ké ở một bên, không hề chui vào trong chăn đệm của nàng: “Ban ngày khi chúng ta tới đây phòng thủ của phủ nguyên soái vẫn còn buông lỏng, nhưng tự nhiên đến buổi tối lại tăng cường phòng thủ và tuần tra nghiêm ngặt hơn”
Lãnh Băng Cơ hạ thấp giọng xuống, nói: “Thế nào rồi?
Chàng có tìm được manh mối mới nào không?”
Mộ Dung Phong lắc đầu: “Không có, hôm nay ta đi theo.
Nhị Hoàng thúc ra ngoài cả ngày cũng không thu được tin tức gì có giá trị. Đoàn người đó chỉ toàn là đi du sơn ngoạn thuỷ khắp nơi, rồi lại chạy đến núi gần đây đi tham quan một vòng”
Lãnh Băng Cơ không khỏi bĩu môi: “Nghe nói núi ở Tấn Châu này chủ yếu là núi nghèo, hơn nữa vào mùa đông thì trên núi sẽ có cảnh đẹp gì? Huống chi Nhị hoàng thúc đã sống ở Tấn Châu mấy năm rồi, còn nơi nào mà hắn ta chưa du ngoạn qua?”
“Đúng vậy, trên núi chả có gì để tham quan cả. À, nhưng ở phía sâu trong núi lại có một đầm nước, cảnh sắc cũng coi như là đẹp”
Mộ Dung Phong cảm thấy chủ đề có đi quá xa rồi, bây giờ không phải là lúc để hai người nói chuyện này. Hắn quay về chủ đề chính hỏi Lãnh Băng Cơ: “Vậy còn nàng thì sao?” Hôm nay có phát hiện ra điều gì kì lạ không?”
Lãnh Băng Cơ liền nhớ tới cánh cửa gỗ nhỏ với cái sân bỏ hoang mà ban ngày đi ngang qua: “Ta có phát hiện ra một nơi kỳ quặc ở trong phủ.”
Nàng kể lại cho Mộ Dung Phong nghe chuyện xảy ra ban ngày.
“Chàng thử nói xem trong cái viện bỏ hoang đó có thể che giấu bí mật gì? Nếu như không có gì, thì tại sao phải nuôi hai con chó dữ ở trong đó, làm như vậy thì có lợi gì?”
Mộ Dung Phong nhíu mày suy nghĩ một chút: “Bây giờ ta sế đi thăm dò nơi đó một chút”
Vẻ mặt Lãnh Băng Cơ hiện lên nét khó xử: “Nhưng con rắn này rất là độc, nếu chẳng may làm bị thương người trong phủ thì ta sẽ cảm thấy rất tội lỗi. Thôi không nói nữa, ta vẫn là nên đi tìm tiếp thì tốt hơn”
Phó công tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy cũng tốt”
Lãnh Băng Cơ cũng không ở đây tìm nữa, nàng xoay người rời đi.
Bây giờ không phải là lúc thích hợp để tìm hiểu cái sân kia, vì nếu không cẩn thận rất dễ đánh rắn động cỏ.
Sắc trời rất nhanh liền tối đen, nhưng kì lạ là cho dù tất cả mọi người đều đi tìm những vẫn không ai thấy con rắn nhỏ kia.
Lãnh Băng Cơ vô cùng buồn bực, nàng thật sự không hiểu rốt cuộc thì con rắn nhỏ đã đi đâu?
Buổi tối Phó nguyên soái vừa trở về đã nhanh chóng đến nói cho nàng biết về việc ông ta đã điều binh, phái người bố phòng khắp thành Tấn Châu này. Lãnh Băng Cơ cẩn thận lắng nghe: “Cừu gia ngày trước cùng ta có quan hệ, giao tình giữa hai bên cũng rất tốt. Vậy nên hiện giờ Cừu gia xảy ra chuyện như vậy, ta tự nhiên muốn dốc một phần sức lực giúp đỡ họ.
Những tên cướp này rất xảo quyệt lại giỏi ngụy trang, không biết có thể nhanh chóng bắt được chúng không? Ta bây giờ ở trong phủ cũng như ngồi trên đống lửa, trong lòng khó có thể an tâm. Không bằng ngày mai, ta đi cùng Phó đại nhân ra bên ngoài xem tình hình như thế nào, biết đâu lại có thể có phát hiện ra gì đó?”
Phó nguyên soái không hề phản đối ý kiến của nàng: “Như vậy vương phi nương nương người vất vả rồi”
Nói xong chuyện này ông ta lại hỏi đến chuyện ban ngày ở nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, nàng liền lập tức bừng tỉnh.
Người tới tay chân nhẹ nhàng cởi áo ngoài ra, rồi nhanh chóng đến bên cạnh nàng nằm xuống.
Ban đầu Lãnh Băng Cơ còn tính phản kháng lại, nhưng chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Biết người tới là ai nàng cũng không có động tác gì nữa, thả lỏng cơ thể, nằm dịch vào trong cho đối phương năm lên giường.
“Trên người chàng lạnh quá.”
Mộ Dung Phong từ bên ngoài tiến vào nên trên người còn mang theo khí lạnh, vì không muốn làm nàng bị nhiễm lạnh cho nên hắn chỉ nằm ké ở một bên, không hề chui vào trong chăn đệm của nàng: “Ban ngày khi chúng ta tới đây phòng thủ của phủ nguyên soái vẫn còn buông lỏng, nhưng tự nhiên đến buổi tối lại tăng cường phòng thủ và tuần tra nghiêm ngặt hơn”
Lãnh Băng Cơ hạ thấp giọng xuống, nói: “Thế nào rồi?
Chàng có tìm được manh mối mới nào không?”
Mộ Dung Phong lắc đầu: “Không có, hôm nay ta đi theo.
Nhị Hoàng thúc ra ngoài cả ngày cũng không thu được tin tức gì có giá trị. Đoàn người đó chỉ toàn là đi du sơn ngoạn thuỷ khắp nơi, rồi lại chạy đến núi gần đây đi tham quan một vòng”
Lãnh Băng Cơ không khỏi bĩu môi: “Nghe nói núi ở Tấn Châu này chủ yếu là núi nghèo, hơn nữa vào mùa đông thì trên núi sẽ có cảnh đẹp gì? Huống chi Nhị hoàng thúc đã sống ở Tấn Châu mấy năm rồi, còn nơi nào mà hắn ta chưa du ngoạn qua?”
“Đúng vậy, trên núi chả có gì để tham quan cả. À, nhưng ở phía sâu trong núi lại có một đầm nước, cảnh sắc cũng coi như là đẹp”
Mộ Dung Phong cảm thấy chủ đề có đi quá xa rồi, bây giờ không phải là lúc để hai người nói chuyện này. Hắn quay về chủ đề chính hỏi Lãnh Băng Cơ: “Vậy còn nàng thì sao?” Hôm nay có phát hiện ra điều gì kì lạ không?”
Lãnh Băng Cơ liền nhớ tới cánh cửa gỗ nhỏ với cái sân bỏ hoang mà ban ngày đi ngang qua: “Ta có phát hiện ra một nơi kỳ quặc ở trong phủ.”
Nàng kể lại cho Mộ Dung Phong nghe chuyện xảy ra ban ngày.
“Chàng thử nói xem trong cái viện bỏ hoang đó có thể che giấu bí mật gì? Nếu như không có gì, thì tại sao phải nuôi hai con chó dữ ở trong đó, làm như vậy thì có lợi gì?”
Mộ Dung Phong nhíu mày suy nghĩ một chút: “Bây giờ ta sế đi thăm dò nơi đó một chút”
Bình luận facebook