Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 10
Võ Thừa càng chiến càng hăng tuy nhiều lần bị Triệu Tấn Ban công kích cũng có phần chật vật nhưng phần nhiều hơn là hắn chỉ dùng thân thể cường hãn rất nhanh khôi phục đánh trả làm cho Triệu
Tấn Ban càng đánh càng rơi vào thế hạ phong. Mặc dù có vũ kỹ bổ trợ nhưng dùng vũ kỹ đồng thời tiêu hao linh lực rất lớn…
– Không được. Nếu cứ tiếp tục như vậy ta sẽ bị tên này hành hạ hết linh lực.
Hắn cắn răng. Đấm ba quyền liên tiếp xuống mặt đất. Võ thừa vừa thấy thế cũng đã quen chợt lui về sau ầm ầm ầm. Ba mỏm đá dưới đất mọc lên ngăn cách một khoảng giữa hắn và võ thừa…
– Hãy báo danh tính ngươi đi.
Võ Thừa nhíu mày. Nhưng cũng không ngần ngại.
– Võ thừa…
– Được… Võ thừa phải không. Chuyện hôm nay ta nhớ kỹ… Nói xong hắn nhanh chóng xoay người cùng với đám người kia nhanh chóng lao về phía rừng rậm biến mất..
Tinh gia thấy thế thì nhếch miệng hắc cằm lên. Giơ ngón giữa lên về phía đám người triệu tấn ban. Hai tên thiếu niên Hạ Bằng cùng Hạ Chính cũng tiến lên hung hăng giơ ngón giữa lên giống tinh gia…
Tinh gia thấy thế thì cười đắc ý rồi hắn hắc ống tay áo bày ra bộ dáng cao thủ tịch mịch.
– Một đám bò sát… Đầu đất… Đánh tốt lắm..
Hắn cũng không quên nhìn về phía Hạ Mẩn nhướn nhướn mày bên tai Hạ Mẩn lặp tức vang lên âm thanh Tinh Gia.
– Thấy không hắn là do Tinh Gia ta đào tạo đấy, Mẫn Mẫn à có muốn được ta truyền dạy cho một ích không… Ha ha.
Nghe Tinh gia khen ngợi Võ thừa đầu cũng đầy mồ hôi…
Đám người Trường ngạo thì nhao nhao chạy đến cảm tạ Võ thừa, trong đó Hạ mẫn thì quấn quýt quanh võ thừa như con chim nhỏ…
Tinh gia thấy thế thì trong bụng âm thầm giơ ngón giữa về phía võ thừa. Cũng tràn đầy cảm khái, chợt tinh gia nhíu mày. Gần như cùng lúc đó võ thừa cũng vậy. Phải công nhận về mặt nhạy cảm của
thần thức Võ thừa bây giờ đã hơn xa võ giả cùng cấp, thậm chí vượt cấp.
Cả hai người đồng thời nhìn về một hướng khác trong khu rừng, từ phía đó cũng có vài bóng người nhanh chóng hiện thân.
Thấy sắc mặt của Tinh gia và Võ thừa. Đám người Trường ngạo, Hạ khuê cũng lo lắng. Nhưng trong giây phút đám người kia xuất hiện thì họ thở phào nhẹ nhõm.
Hạ mẫn gần như lao về phía đám người kia…
– Tam thúc…
Hạ mẫn kêu lên âm thanh đầy kích động.
Thật sự trải qua nhiều chuyện như thế một thiếu nữ như nàng lòng mang sợ hãi là điều khó tránh khỏi. Khi gặp được người quen trong gia tộc bao nhiêu ủy khuất dồn nén cũng bộc lộ hết ra ngoài. Nàng khóc nức nở lao về phía đám người kia.
So với hạ mẫn những người còn lại kích động cũng không kém nhưng cũng bình tĩnh đôi chút. Mặc dù đoạn đường sau này có tinh gia cùng Võ thừa che chở tránh được rất nhiều hung hiểm cùng địch
nhân nhưng làm sao cảm giác an toàn bằng người thân trong gia tộc được.
Một trung niên trong đám người bước nhanh tới. Người này ngoài 30 mày rậm mắt trắng dã khuôn mặt chữ điền, thân hình cao to vạm vỡ mặc bộ trang phục bình thường không che dấu được cơ bắp
của hắn.
Vừa nhìn thấy đám người Hạ mẫn hắn cũng vô cùng kích động. Ánh mắt nhìn hạ mẫn đám người không thể dấu sự lo lắng được thay thế bằng sự như hoà. Thấy hạ mẫn khóc nức nở chạy đến. Trung
niên này vội khom người vuốt ve đầu nàng. Âm thanh trầm thấp vang lên.
– Không sao rồi, không sao rồi!
Khi nhận được ngọc giản truyền âm của đám người hạ khuê hắn trong lòng như có lửa. Một đường tìm kiếm vài tháng ròng rã hắn đã vô cùng sốt ruột. Nhưng trong khu rừng nguyên sơ này quá to lớn
cùng hiểm địa khá nhiều nên hắn cũng không thể nào tìm được sớm hơn được. Vừa nghĩ đến bao ủy khuất của con cháu gia tộc mình. Người này nghiến răng .
-Triệu gia đê tiện… Con mẹ nó rồi cũng có ngày lão tử thông chết bọn nó…
Nghe người này nói thế. Tinh gia cũng thầm xúc động.
– Quả nhiên là bạo hán a…
– Tam thúc qua đây. Để con giới thiệu cho người…
Hạ Mẫn nhanh chóng nắm tay trung niên đi đến cạnh Võ thừa cùng Tinh gia. Nàng giới thiệu sơ lượt hai người. Nghe xong Tam thúc này chắp tay.
– Hai vị ta là Hạ Nam. Xin cảm ơn hai vị đã chiếu cố cháu ta suốt thời gian qua.
Hạ nam nhìn võ thừa hắn liền biết tu vi võ lực bát trọng. Tuổi nhìn có vẽ cở 19. 20 tu vi như vậy thì dù cho ở trong tông môn lớn cũng được xem là thiên kiêu. Khi hắn nhìn về phía tinh gia thì hoàn toàn
không thấu. Linh thức hắn nhất thời như chìm vào trong vực sâu. Hắn hoảng hốt…
– Hừ… kiểm tra ta sao? Một vũ lực nho nhỏ còn chưa đủ. Tinh gia không mở miệng nhưng trong não hãi của Hạ Nam vang lên tiếng nói của hắn.
Ong một cái Hạ Nam sắc mặt kịch biến trong lòng hắn thầm hô lớn
– Trúc cơ cảnh. Chỉ có tu vi võ giả trúc cơ cảnh mới có thể truyền âm. Mà rõ ràng hắn cảm nhận linh thức mạnh mẽ của tinh gia còn hơn xa thái thượng trưởng lão trong tộc của hắn…
Hạ Nam vội cúi đầu thấp hơn khấu đầu về phía Tinh gia hắn lúc này cũng không dám phát ra lời nào…
Tinh gia thấy vậy phất tay lại truyền âm…
– Ta ẩn thân…
Hạ Nam vừa nghe liền hiểu chuyện, vội gật gù như gà mổ thóc.
Đám người Hạ Mẫn thấy vậy sắc mặt cũng cổ quái.
– Tam thúc làm gì vậy?
Hạ mẫn thấy thế liền kêu lên một tiếng, trong mắt nàng thì Tinh Gia có bộ dáng người không đàng hoàng tử tế Võ Thừa theo hắn kiểu gì cũng bị hư hỏng mà thôi.
– Ai… Ta nói tiểu Mẫn mẫn à. Tam thúc là vị này sao. Haha. Tham kiến tam thúc.
Hạ Nam nghe tinh gia nói vậy ánh mắt có chút xoay chuyển, thần sắc hắn cổ quái chợt ngẩn ra, sau đó ánh mắt nhìn Tinh Gia chớp chớp vài cái.
Tinh gia ho khang khục khục vài tiếng sau đó liếc hắn…
– À cái này… Ờ…
Hạ Nam trong lòng kêu khổ. Nhưng thấy ánh mắt của Tinh Gia hắn cũng giả khục một tiếng rồi nói.
– Uhm… Gọi ta Hạ Nam là được rồi…
Sau đó hắn liền chuyển chủ đề
– Hai vị nếu không ngại, hãy đến Hạ Gia ta. Chúng ta sẽ chiêu đãi cùng hồi báo hai vị…
Hạ Nam giọng nói to rõ ồm ồm. Khuôn mặt đầy thành ý… Sau khi nghĩ rằng tu vi tinh gia trúc cơ hắn càng chắc chắn ý nghĩ của mình. Chắc chắn hai vị này đến từ một tông môn lớn. Tinh gia là người
Tấn Ban càng đánh càng rơi vào thế hạ phong. Mặc dù có vũ kỹ bổ trợ nhưng dùng vũ kỹ đồng thời tiêu hao linh lực rất lớn…
– Không được. Nếu cứ tiếp tục như vậy ta sẽ bị tên này hành hạ hết linh lực.
Hắn cắn răng. Đấm ba quyền liên tiếp xuống mặt đất. Võ thừa vừa thấy thế cũng đã quen chợt lui về sau ầm ầm ầm. Ba mỏm đá dưới đất mọc lên ngăn cách một khoảng giữa hắn và võ thừa…
– Hãy báo danh tính ngươi đi.
Võ Thừa nhíu mày. Nhưng cũng không ngần ngại.
– Võ thừa…
– Được… Võ thừa phải không. Chuyện hôm nay ta nhớ kỹ… Nói xong hắn nhanh chóng xoay người cùng với đám người kia nhanh chóng lao về phía rừng rậm biến mất..
Tinh gia thấy thế thì nhếch miệng hắc cằm lên. Giơ ngón giữa lên về phía đám người triệu tấn ban. Hai tên thiếu niên Hạ Bằng cùng Hạ Chính cũng tiến lên hung hăng giơ ngón giữa lên giống tinh gia…
Tinh gia thấy thế thì cười đắc ý rồi hắn hắc ống tay áo bày ra bộ dáng cao thủ tịch mịch.
– Một đám bò sát… Đầu đất… Đánh tốt lắm..
Hắn cũng không quên nhìn về phía Hạ Mẩn nhướn nhướn mày bên tai Hạ Mẩn lặp tức vang lên âm thanh Tinh Gia.
– Thấy không hắn là do Tinh Gia ta đào tạo đấy, Mẫn Mẫn à có muốn được ta truyền dạy cho một ích không… Ha ha.
Nghe Tinh gia khen ngợi Võ thừa đầu cũng đầy mồ hôi…
Đám người Trường ngạo thì nhao nhao chạy đến cảm tạ Võ thừa, trong đó Hạ mẫn thì quấn quýt quanh võ thừa như con chim nhỏ…
Tinh gia thấy thế thì trong bụng âm thầm giơ ngón giữa về phía võ thừa. Cũng tràn đầy cảm khái, chợt tinh gia nhíu mày. Gần như cùng lúc đó võ thừa cũng vậy. Phải công nhận về mặt nhạy cảm của
thần thức Võ thừa bây giờ đã hơn xa võ giả cùng cấp, thậm chí vượt cấp.
Cả hai người đồng thời nhìn về một hướng khác trong khu rừng, từ phía đó cũng có vài bóng người nhanh chóng hiện thân.
Thấy sắc mặt của Tinh gia và Võ thừa. Đám người Trường ngạo, Hạ khuê cũng lo lắng. Nhưng trong giây phút đám người kia xuất hiện thì họ thở phào nhẹ nhõm.
Hạ mẫn gần như lao về phía đám người kia…
– Tam thúc…
Hạ mẫn kêu lên âm thanh đầy kích động.
Thật sự trải qua nhiều chuyện như thế một thiếu nữ như nàng lòng mang sợ hãi là điều khó tránh khỏi. Khi gặp được người quen trong gia tộc bao nhiêu ủy khuất dồn nén cũng bộc lộ hết ra ngoài. Nàng khóc nức nở lao về phía đám người kia.
So với hạ mẫn những người còn lại kích động cũng không kém nhưng cũng bình tĩnh đôi chút. Mặc dù đoạn đường sau này có tinh gia cùng Võ thừa che chở tránh được rất nhiều hung hiểm cùng địch
nhân nhưng làm sao cảm giác an toàn bằng người thân trong gia tộc được.
Một trung niên trong đám người bước nhanh tới. Người này ngoài 30 mày rậm mắt trắng dã khuôn mặt chữ điền, thân hình cao to vạm vỡ mặc bộ trang phục bình thường không che dấu được cơ bắp
của hắn.
Vừa nhìn thấy đám người Hạ mẫn hắn cũng vô cùng kích động. Ánh mắt nhìn hạ mẫn đám người không thể dấu sự lo lắng được thay thế bằng sự như hoà. Thấy hạ mẫn khóc nức nở chạy đến. Trung
niên này vội khom người vuốt ve đầu nàng. Âm thanh trầm thấp vang lên.
– Không sao rồi, không sao rồi!
Khi nhận được ngọc giản truyền âm của đám người hạ khuê hắn trong lòng như có lửa. Một đường tìm kiếm vài tháng ròng rã hắn đã vô cùng sốt ruột. Nhưng trong khu rừng nguyên sơ này quá to lớn
cùng hiểm địa khá nhiều nên hắn cũng không thể nào tìm được sớm hơn được. Vừa nghĩ đến bao ủy khuất của con cháu gia tộc mình. Người này nghiến răng .
-Triệu gia đê tiện… Con mẹ nó rồi cũng có ngày lão tử thông chết bọn nó…
Nghe người này nói thế. Tinh gia cũng thầm xúc động.
– Quả nhiên là bạo hán a…
– Tam thúc qua đây. Để con giới thiệu cho người…
Hạ Mẫn nhanh chóng nắm tay trung niên đi đến cạnh Võ thừa cùng Tinh gia. Nàng giới thiệu sơ lượt hai người. Nghe xong Tam thúc này chắp tay.
– Hai vị ta là Hạ Nam. Xin cảm ơn hai vị đã chiếu cố cháu ta suốt thời gian qua.
Hạ nam nhìn võ thừa hắn liền biết tu vi võ lực bát trọng. Tuổi nhìn có vẽ cở 19. 20 tu vi như vậy thì dù cho ở trong tông môn lớn cũng được xem là thiên kiêu. Khi hắn nhìn về phía tinh gia thì hoàn toàn
không thấu. Linh thức hắn nhất thời như chìm vào trong vực sâu. Hắn hoảng hốt…
– Hừ… kiểm tra ta sao? Một vũ lực nho nhỏ còn chưa đủ. Tinh gia không mở miệng nhưng trong não hãi của Hạ Nam vang lên tiếng nói của hắn.
Ong một cái Hạ Nam sắc mặt kịch biến trong lòng hắn thầm hô lớn
– Trúc cơ cảnh. Chỉ có tu vi võ giả trúc cơ cảnh mới có thể truyền âm. Mà rõ ràng hắn cảm nhận linh thức mạnh mẽ của tinh gia còn hơn xa thái thượng trưởng lão trong tộc của hắn…
Hạ Nam vội cúi đầu thấp hơn khấu đầu về phía Tinh gia hắn lúc này cũng không dám phát ra lời nào…
Tinh gia thấy vậy phất tay lại truyền âm…
– Ta ẩn thân…
Hạ Nam vừa nghe liền hiểu chuyện, vội gật gù như gà mổ thóc.
Đám người Hạ Mẫn thấy vậy sắc mặt cũng cổ quái.
– Tam thúc làm gì vậy?
Hạ mẫn thấy thế liền kêu lên một tiếng, trong mắt nàng thì Tinh Gia có bộ dáng người không đàng hoàng tử tế Võ Thừa theo hắn kiểu gì cũng bị hư hỏng mà thôi.
– Ai… Ta nói tiểu Mẫn mẫn à. Tam thúc là vị này sao. Haha. Tham kiến tam thúc.
Hạ Nam nghe tinh gia nói vậy ánh mắt có chút xoay chuyển, thần sắc hắn cổ quái chợt ngẩn ra, sau đó ánh mắt nhìn Tinh Gia chớp chớp vài cái.
Tinh gia ho khang khục khục vài tiếng sau đó liếc hắn…
– À cái này… Ờ…
Hạ Nam trong lòng kêu khổ. Nhưng thấy ánh mắt của Tinh Gia hắn cũng giả khục một tiếng rồi nói.
– Uhm… Gọi ta Hạ Nam là được rồi…
Sau đó hắn liền chuyển chủ đề
– Hai vị nếu không ngại, hãy đến Hạ Gia ta. Chúng ta sẽ chiêu đãi cùng hồi báo hai vị…
Hạ Nam giọng nói to rõ ồm ồm. Khuôn mặt đầy thành ý… Sau khi nghĩ rằng tu vi tinh gia trúc cơ hắn càng chắc chắn ý nghĩ của mình. Chắc chắn hai vị này đến từ một tông môn lớn. Tinh gia là người
Bình luận facebook