Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 11
theo bảo vệ Võ Thừa. Vậy tên này là thiên kiêu.
– Đúng rồi chắc chắn vậy…
Nghĩ xong lời nói của hắn càng có thành ý nhìn về phía Võ Thừa. Ánh mắt càng sáng ngời.
Võ thừa nhìn Tinh gia… Chỉ thấy hắn trầm ngâm, sau đó lên tiếng.
– Chúng ta còn có việc, sau này sẽ đến làm phiền gia tộc ngươi sau.
Nghe tinh gia nói hạ nam cũng không lấy làm lạ gì. Người ta thân phận bối cảnh như thế tì tì tiện tiện một võ giả trúc cơ cảnh theo hộ tống một đệ tử thì gia tộc mình có là gì…nghĩ nghĩ xong. Hạ nam
móc trong túi một cái lệnh bài màu xám hai tay cung kính đưa cho Võ Thừa rồi vội vàng.
– Hai vị, đây là lệnh bài gia tộc ta khi nào hai vị tiện đường hãy ghé qua nghỉ ngơi. Đảm bảo gia tộc quét dọn giường chiếu tiếp đón hai vị chu đáo.
Nói xong hắn còn sợ bị từ chối nhanh tay nhét vào tay của Võ Thừa. Võ thừa thấy vậy cũng ngẩn người thầm nghĩ tên này cũng có chút quá nhiệt tình a. Hắn nhìn tinh gia. Tinh gia gật nhẹ đầu. Thấy
thế Hạ nam cũng thở phào nhẹ nhõm.
– Hai vị không biết hai vị muốn đi đâu?
Nghe vậy Tinh gia lập tức hơi nhíu mày nhìn hắn.
Hắn lập tức cuối người.
– Haha. Là ta lỗ mãng…
Tinh gia thấy tên này khép nép lễ phép vậy cũng âm thầm đắc ý. Lại bài ra bộ dáng cao thâm mạt trắc.
– Chỉ rèn luyện đôi chút mà thôi. Tiện đường nên che chở cho bọn họ.
Hạ Mẫn nghe vậy cũng liền liếc xéo tinh gia. Nhìn cái bộ dạng này của hắn nàng cũng thấy buồn nôn.
Nàng hừ một tiếng..
Tinh gia thấy cô gái nhỏ chanh chua này có bộ dáng vậy cũng không phiền lòng khuôn mặt lại cười cười..
– Được được… Nếu vậy hai vị. Có hứng thú với một di tích không? Di tích này mới bị ta phát hiện nhưng vì lo lắng cho đám tiểu bối này nên cũng chỉ có thể bỏ qua. Giờ mọi người cũng an toàn ta
không biết lấy gì bồi đáp xin dân hai vị vị trí mà ta đã biết được. Còn được cơ duyên gì thì phải xem năng lực của hai vị a.
Nói xong hắn lại móc trong túi một cái ngọc giản đưa cho Võ thừa.
Nghe hắn nói vậy Tinh Gia thoáng động dung…
Võ thừa cầm ngọc giản sau đó đưa tinh gia. Tinh gia cầm ngọc giản cảm nhận. Trong ngọc giản có ghi lại đầy đủ vị trí tuyến đường đến di tích đó. Cảm nhận tên này có đầy đủ thành ý như vậy Tinh Gia
cũng cười cười gật đầu.
– Được… nếu như chúng ta có thu hoạch sẽ đến gia tộc ngươi phân ra một phần…
Nghe Tinh gia nói Hạ nam ha ha cười lớn sau đó chắp tay cảm tạ không ngừng.
– Có điều… Tinh gia à. Ta không chắc di tích kia chỉ mình ta phát hiện. Vì chấn động khi di tích xuất hiện cũng khá lớn nên có thể người khác cũng đã biết. Mặc dù vậy có thể vẫn chưa có người tiến
vào được. Vì phong ấn của di tích chưa suy yếu. Có lẽ cần thời gian hơn một tháng nữa mới có thể tiến vào. Theo như ta nghĩ có lẽ di tích này khá xa xưa…
Tinh gia cười cười. Điều này không đáng ngại… Haha. Vừa nói ánh mắt hắn vừa chuyển động xoay tròn nhìn về phía Võ Thừa.
Võ Thừa cũng gãi gãi đầu bộ dạng chẳng hiểu ý tứ gì…
– Được. Nếu tinh gia nói vậy ta cũng không nhiều lời nữa. Ta sẽ dẫn đám tiểu bối này về chờ tinh tốt của Tinh gia…
Hạ nam ha ha cười nói. Sau đó hắn xoay người dẫn đám người hạ khuê đi. Hạ mẫn lưu luyến nhìn Võ thừa rồi cũng vẫy tay xoay người.
– Hai… Quả nhiên Tinh gia ta phong độ đi đến đâu cũng có thiếu nữ luyến tiếc không muốn xa. Mẫn mẫn a… Về nhà trước đi rồi ta sẽ đến.
Tinh gia làm cái bộ dạng bất đắc dĩ buồn nôn của hắn dõng dạc nói to khiến cho mọi người ai cũng đầu đầy mồ hôi. Hạ mẫn thì liếc xéo hắn rồi hừ một tiếng nàng quay lưng đi theo Hạ nam.
Hạ nam nhìn đám người Hạ khuê sau đó nhìn về phía trường ngạo.
– Còn ngươi thì sao?
Trường ngạo chần chờ nhìn về phía Hạ khuê. Gương mặt hắn trở nên nghiêm túc.
– Tam trưởng lão. Nếu mọi người đã an toàn ta cũng sẽ tiếp tục lịch luyện.
Hạ khuê nhìn hắn ánh mắt đầy nhu tình nàng khẽ nói một câu.
– Ngươi cẩn thận.
– Nàng hãy đợi ta đột phá vũ lực ta sẽ đến dẫn nàng đi…
– Hạ khuê nghe vậy thân thể khẽ rung nhẹ rồi nàng um một tiếng.
– Um…Ta sẽ chờ Huynh.
– Đi thôi.
Hạ nam lên tiếng sau đó chắp tay với Tinh gia sau đó dẫn đám người đi về gia tộc.
Trường ngạo đứng đó thẫn thờ phút chốc. Sau đó sắc mặt hắn nghiêm túc xoay về phía tinh gia sau đó hắn đột nhiên quỳ xuống dập đầu.
– Tinh gia. Ta biết người là cao nhân bất lô, xin hãy chỉ điểm ta một chút trên con đường tu luyện này đại ân đại đức của ngài Trường ngạo ta xin khắc cốt ghi tâm…
Giọng hắn thành khẩn kiên quyết. Có phần hơi rung rung dường như nếu tinh gia không đồng ý hắn sẽ mãi quỳ nơi đó.
Võ thừa nhíu mày. Tinh gia thì đưa tay lên cằm…
– Làm sao ngươi dám khẳng định ta là cao nhân?
Trường ngạo ngẩng đầu ánh mắt có phần hơi hồng, lời nói thành thật.
– Ta cũng không chắc. Nhưng tam trưởng lão là người kiêu ngạo bất thuần. Hắn cung kính với người như vậy chắc có nguyên do. Mà lớn nhất là người luôn phát hiện được mọi tình huống sớm nhất. Nên ta mới khẳng định như vậy.
Tinh gia cười cười gật đầu. Tên này không tệ nhãn quang tố chất cũng được. Chỉ là riêng chuyện hắn không màng đến tính mạng bảo vệ đám người Hạ khuê cũng cho thấy hắn trọng tình trọng nghĩa.
Phải biết trong thế giới tu luyện kẻ mạnh làm vua cá lớn nuốt cá bé này tìm ra một người như vậy cũng rất khó.
Vì lợi ích vì tài nguyên hay địa vị họ có thể lục thân không nhận. Hám lợi quên tình cũng là chuyện vô cùng bình thường…
-Tinh gia…
Võ thừa lên tiếng nhưng Tinh gia giơ tay lên ngăn Võ thừa lại.
– Không được. Ta không thể đem theo một người tầm thường. Tố chất không tốt.
Tinh gia nhàn nhạt nói…
Trường ngạo thoáng thất lạc ánh mắt hắn đỏ hồng.
– Đúng rồi chắc chắn vậy…
Nghĩ xong lời nói của hắn càng có thành ý nhìn về phía Võ Thừa. Ánh mắt càng sáng ngời.
Võ thừa nhìn Tinh gia… Chỉ thấy hắn trầm ngâm, sau đó lên tiếng.
– Chúng ta còn có việc, sau này sẽ đến làm phiền gia tộc ngươi sau.
Nghe tinh gia nói hạ nam cũng không lấy làm lạ gì. Người ta thân phận bối cảnh như thế tì tì tiện tiện một võ giả trúc cơ cảnh theo hộ tống một đệ tử thì gia tộc mình có là gì…nghĩ nghĩ xong. Hạ nam
móc trong túi một cái lệnh bài màu xám hai tay cung kính đưa cho Võ Thừa rồi vội vàng.
– Hai vị, đây là lệnh bài gia tộc ta khi nào hai vị tiện đường hãy ghé qua nghỉ ngơi. Đảm bảo gia tộc quét dọn giường chiếu tiếp đón hai vị chu đáo.
Nói xong hắn còn sợ bị từ chối nhanh tay nhét vào tay của Võ Thừa. Võ thừa thấy vậy cũng ngẩn người thầm nghĩ tên này cũng có chút quá nhiệt tình a. Hắn nhìn tinh gia. Tinh gia gật nhẹ đầu. Thấy
thế Hạ nam cũng thở phào nhẹ nhõm.
– Hai vị không biết hai vị muốn đi đâu?
Nghe vậy Tinh gia lập tức hơi nhíu mày nhìn hắn.
Hắn lập tức cuối người.
– Haha. Là ta lỗ mãng…
Tinh gia thấy tên này khép nép lễ phép vậy cũng âm thầm đắc ý. Lại bài ra bộ dáng cao thâm mạt trắc.
– Chỉ rèn luyện đôi chút mà thôi. Tiện đường nên che chở cho bọn họ.
Hạ Mẫn nghe vậy cũng liền liếc xéo tinh gia. Nhìn cái bộ dạng này của hắn nàng cũng thấy buồn nôn.
Nàng hừ một tiếng..
Tinh gia thấy cô gái nhỏ chanh chua này có bộ dáng vậy cũng không phiền lòng khuôn mặt lại cười cười..
– Được được… Nếu vậy hai vị. Có hứng thú với một di tích không? Di tích này mới bị ta phát hiện nhưng vì lo lắng cho đám tiểu bối này nên cũng chỉ có thể bỏ qua. Giờ mọi người cũng an toàn ta
không biết lấy gì bồi đáp xin dân hai vị vị trí mà ta đã biết được. Còn được cơ duyên gì thì phải xem năng lực của hai vị a.
Nói xong hắn lại móc trong túi một cái ngọc giản đưa cho Võ thừa.
Nghe hắn nói vậy Tinh Gia thoáng động dung…
Võ thừa cầm ngọc giản sau đó đưa tinh gia. Tinh gia cầm ngọc giản cảm nhận. Trong ngọc giản có ghi lại đầy đủ vị trí tuyến đường đến di tích đó. Cảm nhận tên này có đầy đủ thành ý như vậy Tinh Gia
cũng cười cười gật đầu.
– Được… nếu như chúng ta có thu hoạch sẽ đến gia tộc ngươi phân ra một phần…
Nghe Tinh gia nói Hạ nam ha ha cười lớn sau đó chắp tay cảm tạ không ngừng.
– Có điều… Tinh gia à. Ta không chắc di tích kia chỉ mình ta phát hiện. Vì chấn động khi di tích xuất hiện cũng khá lớn nên có thể người khác cũng đã biết. Mặc dù vậy có thể vẫn chưa có người tiến
vào được. Vì phong ấn của di tích chưa suy yếu. Có lẽ cần thời gian hơn một tháng nữa mới có thể tiến vào. Theo như ta nghĩ có lẽ di tích này khá xa xưa…
Tinh gia cười cười. Điều này không đáng ngại… Haha. Vừa nói ánh mắt hắn vừa chuyển động xoay tròn nhìn về phía Võ Thừa.
Võ Thừa cũng gãi gãi đầu bộ dạng chẳng hiểu ý tứ gì…
– Được. Nếu tinh gia nói vậy ta cũng không nhiều lời nữa. Ta sẽ dẫn đám tiểu bối này về chờ tinh tốt của Tinh gia…
Hạ nam ha ha cười nói. Sau đó hắn xoay người dẫn đám người hạ khuê đi. Hạ mẫn lưu luyến nhìn Võ thừa rồi cũng vẫy tay xoay người.
– Hai… Quả nhiên Tinh gia ta phong độ đi đến đâu cũng có thiếu nữ luyến tiếc không muốn xa. Mẫn mẫn a… Về nhà trước đi rồi ta sẽ đến.
Tinh gia làm cái bộ dạng bất đắc dĩ buồn nôn của hắn dõng dạc nói to khiến cho mọi người ai cũng đầu đầy mồ hôi. Hạ mẫn thì liếc xéo hắn rồi hừ một tiếng nàng quay lưng đi theo Hạ nam.
Hạ nam nhìn đám người Hạ khuê sau đó nhìn về phía trường ngạo.
– Còn ngươi thì sao?
Trường ngạo chần chờ nhìn về phía Hạ khuê. Gương mặt hắn trở nên nghiêm túc.
– Tam trưởng lão. Nếu mọi người đã an toàn ta cũng sẽ tiếp tục lịch luyện.
Hạ khuê nhìn hắn ánh mắt đầy nhu tình nàng khẽ nói một câu.
– Ngươi cẩn thận.
– Nàng hãy đợi ta đột phá vũ lực ta sẽ đến dẫn nàng đi…
– Hạ khuê nghe vậy thân thể khẽ rung nhẹ rồi nàng um một tiếng.
– Um…Ta sẽ chờ Huynh.
– Đi thôi.
Hạ nam lên tiếng sau đó chắp tay với Tinh gia sau đó dẫn đám người đi về gia tộc.
Trường ngạo đứng đó thẫn thờ phút chốc. Sau đó sắc mặt hắn nghiêm túc xoay về phía tinh gia sau đó hắn đột nhiên quỳ xuống dập đầu.
– Tinh gia. Ta biết người là cao nhân bất lô, xin hãy chỉ điểm ta một chút trên con đường tu luyện này đại ân đại đức của ngài Trường ngạo ta xin khắc cốt ghi tâm…
Giọng hắn thành khẩn kiên quyết. Có phần hơi rung rung dường như nếu tinh gia không đồng ý hắn sẽ mãi quỳ nơi đó.
Võ thừa nhíu mày. Tinh gia thì đưa tay lên cằm…
– Làm sao ngươi dám khẳng định ta là cao nhân?
Trường ngạo ngẩng đầu ánh mắt có phần hơi hồng, lời nói thành thật.
– Ta cũng không chắc. Nhưng tam trưởng lão là người kiêu ngạo bất thuần. Hắn cung kính với người như vậy chắc có nguyên do. Mà lớn nhất là người luôn phát hiện được mọi tình huống sớm nhất. Nên ta mới khẳng định như vậy.
Tinh gia cười cười gật đầu. Tên này không tệ nhãn quang tố chất cũng được. Chỉ là riêng chuyện hắn không màng đến tính mạng bảo vệ đám người Hạ khuê cũng cho thấy hắn trọng tình trọng nghĩa.
Phải biết trong thế giới tu luyện kẻ mạnh làm vua cá lớn nuốt cá bé này tìm ra một người như vậy cũng rất khó.
Vì lợi ích vì tài nguyên hay địa vị họ có thể lục thân không nhận. Hám lợi quên tình cũng là chuyện vô cùng bình thường…
-Tinh gia…
Võ thừa lên tiếng nhưng Tinh gia giơ tay lên ngăn Võ thừa lại.
– Không được. Ta không thể đem theo một người tầm thường. Tố chất không tốt.
Tinh gia nhàn nhạt nói…
Trường ngạo thoáng thất lạc ánh mắt hắn đỏ hồng.
Bình luận facebook