Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 12
– Ta… Ta biết mình không có thiên phú hơn người nhưng ta sẽ cố gắng. Ta tin sẽ có một ngày ta cũng sẽ trở thành cường giả nắm giữ một phương. Nếu ngài cưu mang ta trường ngạo xin thề cho dù
ngài sai khiến điều gì ta nhíu mày một lần trời chu đất diệt.
– Ngươi cần gì phải như vậy..?
Hai… Tinh gia thở dài
Lực lượng ai cũng sẽ truy cầu nhưng như trường ngạo này lại thêm phần chấp nhất rất dễ rơi vào ma đạo…
-Tinh gia ngài không biết ta Trường ngạo vốn dĩ là con của tộc trưởng trần gia. Năm đó khi hiệp hội các gia tộc. Triệu gia cùng một số gia tộc nhỏ khác bày mưu hãm hại. Ta tận mắt nhìn phụ mẫu bị
người triệu gia giết hại. Trận chiến năm đó chỉ còn mỗi ta.
Ta được tộc trưởng hạ gia cưu mang vì trước đó có đính ước cùng Khuê muội. Nhưng theo gia tộc bị diệt nhiều trưởng lão trong hạ gia bắt đầu bài xích. Cuối cùng tộc trưởng hạ gia cha của Khuê muội phải đưa ra yêu cầu ta phải tu luyện đến cảnh giới võ lực cảnh mới chấp thuận chuyện ta với nàng.
– Tinh gia. Vì thù hay vì nữ nhân của ta… Nhất định ta phải mạnh lên mới được.
Nói xong hắn thực sự rớt nước mắt. Hắn thật sự không thể nào kìm nén được nữa hai người trước mắt này cho hắn một loại cảm giác hy vọng cho nên một bước quỳ gối khản cầu này đã là đái vực
tôn nghiêm của hắn cũng phải chạm đến.
Võ thừa vội đi đến nâng hắn dậy. Vỗ vỗ bờ vai Trường ngạo.
– Huynh đệ à. Tinh gia chỉ đùa thôi. Hãy theo chúng ta lăn lộn. Ta không hứa sẽ giúp ngươi đột phá. Nhưng ta sẽ đứng cùng chuyến tuyến với ngươi.
Thật ra hắn không thể không như vậy bởi vì nữ nhân mình yêu thương bởi vì thù hằn giết cha mẹ…
Nhìn vẻ mặt cương liệt của hắn tinh gia cũng thấy mình hơi quá. Thật ra hắn rất thưởng thức Trường ngạo này chỉ là con đường cường giả đầy chông gai. Nếu vì một nữ nhân thì cũng chưa đủ tin cậy
nhưng khi nghe Trường ngạo nói về thù gia tộc hắn thật sự hiểu tại sao người này lại chấp nhất đến vậy…
– Được rồi được rồi. Theo ta cũng được. Trong vòng một năm ta sẽ giúp ngươi đột phá võ lực. Sau đó phát triển thế nào còn phải xem sự cố gắng của ngươi.
Nghe tinh gia nói vậy trường ngạo ngẩng đầu lên nhìn tinh gia. Sau đó hắn mạnh mẽ dập đầu xuống đất.
Âm thanh trầm thấp vang cả một khoảng trong khu rừng. Làm cho một số chim thú nhỏ phải xào xạc bay chạy…
– Xin đa tạ…
Hắn kìm nén kích động trong lòng mình như từ bóng tối sâu thẳm tìm thấy ánh sáng soi đường chỉ lối. Chỉ là hắn không biết rất lâu sau này thành tựu của hắn ngay cả hắn còn không dám tưởng tượng
đến.
Ở một nơi nào đó trong khu rừng nguyên sơ rộng lớn. Nơi đây là một dãy sơn mạch trùng điệp gấp khúc nếu từ trên nhìn xuống chắc hẳn ngươi ta phải giật mình vì giống như một mạng nhện khổng lồ.
Trung tâm cái mạng nhện thiên nhiên to lớn kia là một sơn cốc tối tâm.
Giống như một cái hố đen thật sự. Không gian chấn động vặn vẹo. Hư hư ảo ảo bằng mắt thường có thể nhìn thấy cảnh vật hư ảo bên trong. Thỉnh thoảng có phát ra ánh sáng tối tâm kỳ dị. Cũng có
ánh sáng bảy màu bắt mắt
Lúc này xung quanh nơi không gian chấn động. Từng tốp người ở đó quan sát chăm chú.
Tinh gia ba người cũng đã đi đến đây.
– Xem ra Hạ nam nói không sai. Chấn động không gian phong ấn khá mạnh mẽ nên nhiều người cũng đến a.
Tinh gia cười cười nói với Võ thừa cùng Trường ngạo.
Võ thừa chú ý xung quanh chợt chăm chú quan sát một nhóm người khác cách đó không xa hắn bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Dường như phát hiện ánh mắt người khác bóng người này cũng đưa mắt nhìn về phía Tinh gia đám người.
– Là hắn. Sắc mặt tên này âm trầm. Hắn quay sang nói nhỏ gì đó với một người trung niên bên cạnh. Người này cũng quay sang nhìn đám người tinh gia.
Người này khí tức âm lãnh. Mặc bộ đạo bào màu đỏ máu. Thân hình cao gầy cùng với đôi mắt hơi đỏ. Sát khí lượn lờ. Đôi môi mỏng vểnh lên nhìn rất ngoan độc.
Thù phụ mẫu. Thù gia tộc hắn nhất định phải báo nhưng hắn biết thực lực của hắn lúc này chỉ là nghĩa vô phản cố.
– Thực lực. Nhất định ta phải nhịn. Trường hạo thét lớn trong lòng ánh mắt hắn cụp xuống hung hăng cắn đầu lưỡi mình để nhắc nhở bản thân bình tĩnh
Võ Thừa cũng nhận ra được sự dồn nén muốn không thể kìm chế của trường ngạo nhẹ vỗ vào vai hắn.
– Huynh đệ. Đừng xúc động. Rồi chúng ta sẽ đường đường chính chính đạp ngã chúng dưới chân.
Trường Ngạo nhìn võ thừa rồi gật đầu. Không hiểu sao khi nghe võ thừa nói hắn chẳng những không có chút tâm tư mỉa mai vì thực lực Võ Thừa chỉ võ cường cửu trọng mà ngược lại hắn thấy tin
tưởng mãnh liệt. Niềm tin phát ra từ sâu trong cõi u minh.
– Rất nhanh thôi chúng ta sẽ cùng ngươi thông hết đám cặn bã này đừng xúc động phải điềm tĩnh.
Tinh gia nhàn nhạt nói. Ánh mắt hắn lộ sát cơ rõ ràng trước nay chưa từng có. Đối với đám người triệu gia bày ra đó.
Trung niên nhân cũng nhìn đám người Tinh Gia nhàn nhạt mở miệng.
– Chỉ là chó nhà có tang. Cả gia tộc có lẽ chỉ còn mình hắn. Khi phong ấn di tích này khai thông. Nếu hắn biết thời thế thì cút khỏi đây, mạng nhỏ của hắn còn giữ được. Mà nếu ngu ngốc chấp mê bất
ngộ tưởng rằng cầu cứu được một tên võ cường và một tên giả thần giả quỷ thì hôm nay gia tộc họ Trần của hắn xem như tuyệt tự.
Nếu tinh gia nghe được tên này gọi hắn là quỷ. Chắc chắn sẽ lao lên cắn xé hắn lập tức. Cả đời này hắn ghét nhất ai nói hắn là quỷ.
Dường như cũng có cảm giác không thoải mái. Tinh gia nhìn đám người Triệu Gia hỏi nhỏ Trường Ngạo.
– Tên kia là người nào?
– Hắn là trưởng lão của triệu gia. Tu vi võ lực tam trọng… Người này hung ác khát máu. Tu sĩ chết dưới tay hắn đếm không xuể. Được gia tộc họ Triệu bồi dưỡng trọng điểm nên căng cơ sâu dày. Ở
cùng cấp hắn chưa từng bại. Phụ thân ta chính là bị hắn giết. Triệu Ma La.
– Triệu Ma La sao… Tên này nghe hài thế? Um… Ác niệm quấn thân ta nghĩ có người đang rất muốn giáo huấn hắn a.
ngài sai khiến điều gì ta nhíu mày một lần trời chu đất diệt.
– Ngươi cần gì phải như vậy..?
Hai… Tinh gia thở dài
Lực lượng ai cũng sẽ truy cầu nhưng như trường ngạo này lại thêm phần chấp nhất rất dễ rơi vào ma đạo…
-Tinh gia ngài không biết ta Trường ngạo vốn dĩ là con của tộc trưởng trần gia. Năm đó khi hiệp hội các gia tộc. Triệu gia cùng một số gia tộc nhỏ khác bày mưu hãm hại. Ta tận mắt nhìn phụ mẫu bị
người triệu gia giết hại. Trận chiến năm đó chỉ còn mỗi ta.
Ta được tộc trưởng hạ gia cưu mang vì trước đó có đính ước cùng Khuê muội. Nhưng theo gia tộc bị diệt nhiều trưởng lão trong hạ gia bắt đầu bài xích. Cuối cùng tộc trưởng hạ gia cha của Khuê muội phải đưa ra yêu cầu ta phải tu luyện đến cảnh giới võ lực cảnh mới chấp thuận chuyện ta với nàng.
– Tinh gia. Vì thù hay vì nữ nhân của ta… Nhất định ta phải mạnh lên mới được.
Nói xong hắn thực sự rớt nước mắt. Hắn thật sự không thể nào kìm nén được nữa hai người trước mắt này cho hắn một loại cảm giác hy vọng cho nên một bước quỳ gối khản cầu này đã là đái vực
tôn nghiêm của hắn cũng phải chạm đến.
Võ thừa vội đi đến nâng hắn dậy. Vỗ vỗ bờ vai Trường ngạo.
– Huynh đệ à. Tinh gia chỉ đùa thôi. Hãy theo chúng ta lăn lộn. Ta không hứa sẽ giúp ngươi đột phá. Nhưng ta sẽ đứng cùng chuyến tuyến với ngươi.
Thật ra hắn không thể không như vậy bởi vì nữ nhân mình yêu thương bởi vì thù hằn giết cha mẹ…
Nhìn vẻ mặt cương liệt của hắn tinh gia cũng thấy mình hơi quá. Thật ra hắn rất thưởng thức Trường ngạo này chỉ là con đường cường giả đầy chông gai. Nếu vì một nữ nhân thì cũng chưa đủ tin cậy
nhưng khi nghe Trường ngạo nói về thù gia tộc hắn thật sự hiểu tại sao người này lại chấp nhất đến vậy…
– Được rồi được rồi. Theo ta cũng được. Trong vòng một năm ta sẽ giúp ngươi đột phá võ lực. Sau đó phát triển thế nào còn phải xem sự cố gắng của ngươi.
Nghe tinh gia nói vậy trường ngạo ngẩng đầu lên nhìn tinh gia. Sau đó hắn mạnh mẽ dập đầu xuống đất.
Âm thanh trầm thấp vang cả một khoảng trong khu rừng. Làm cho một số chim thú nhỏ phải xào xạc bay chạy…
– Xin đa tạ…
Hắn kìm nén kích động trong lòng mình như từ bóng tối sâu thẳm tìm thấy ánh sáng soi đường chỉ lối. Chỉ là hắn không biết rất lâu sau này thành tựu của hắn ngay cả hắn còn không dám tưởng tượng
đến.
Ở một nơi nào đó trong khu rừng nguyên sơ rộng lớn. Nơi đây là một dãy sơn mạch trùng điệp gấp khúc nếu từ trên nhìn xuống chắc hẳn ngươi ta phải giật mình vì giống như một mạng nhện khổng lồ.
Trung tâm cái mạng nhện thiên nhiên to lớn kia là một sơn cốc tối tâm.
Giống như một cái hố đen thật sự. Không gian chấn động vặn vẹo. Hư hư ảo ảo bằng mắt thường có thể nhìn thấy cảnh vật hư ảo bên trong. Thỉnh thoảng có phát ra ánh sáng tối tâm kỳ dị. Cũng có
ánh sáng bảy màu bắt mắt
Lúc này xung quanh nơi không gian chấn động. Từng tốp người ở đó quan sát chăm chú.
Tinh gia ba người cũng đã đi đến đây.
– Xem ra Hạ nam nói không sai. Chấn động không gian phong ấn khá mạnh mẽ nên nhiều người cũng đến a.
Tinh gia cười cười nói với Võ thừa cùng Trường ngạo.
Võ thừa chú ý xung quanh chợt chăm chú quan sát một nhóm người khác cách đó không xa hắn bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Dường như phát hiện ánh mắt người khác bóng người này cũng đưa mắt nhìn về phía Tinh gia đám người.
– Là hắn. Sắc mặt tên này âm trầm. Hắn quay sang nói nhỏ gì đó với một người trung niên bên cạnh. Người này cũng quay sang nhìn đám người tinh gia.
Người này khí tức âm lãnh. Mặc bộ đạo bào màu đỏ máu. Thân hình cao gầy cùng với đôi mắt hơi đỏ. Sát khí lượn lờ. Đôi môi mỏng vểnh lên nhìn rất ngoan độc.
Thù phụ mẫu. Thù gia tộc hắn nhất định phải báo nhưng hắn biết thực lực của hắn lúc này chỉ là nghĩa vô phản cố.
– Thực lực. Nhất định ta phải nhịn. Trường hạo thét lớn trong lòng ánh mắt hắn cụp xuống hung hăng cắn đầu lưỡi mình để nhắc nhở bản thân bình tĩnh
Võ Thừa cũng nhận ra được sự dồn nén muốn không thể kìm chế của trường ngạo nhẹ vỗ vào vai hắn.
– Huynh đệ. Đừng xúc động. Rồi chúng ta sẽ đường đường chính chính đạp ngã chúng dưới chân.
Trường Ngạo nhìn võ thừa rồi gật đầu. Không hiểu sao khi nghe võ thừa nói hắn chẳng những không có chút tâm tư mỉa mai vì thực lực Võ Thừa chỉ võ cường cửu trọng mà ngược lại hắn thấy tin
tưởng mãnh liệt. Niềm tin phát ra từ sâu trong cõi u minh.
– Rất nhanh thôi chúng ta sẽ cùng ngươi thông hết đám cặn bã này đừng xúc động phải điềm tĩnh.
Tinh gia nhàn nhạt nói. Ánh mắt hắn lộ sát cơ rõ ràng trước nay chưa từng có. Đối với đám người triệu gia bày ra đó.
Trung niên nhân cũng nhìn đám người Tinh Gia nhàn nhạt mở miệng.
– Chỉ là chó nhà có tang. Cả gia tộc có lẽ chỉ còn mình hắn. Khi phong ấn di tích này khai thông. Nếu hắn biết thời thế thì cút khỏi đây, mạng nhỏ của hắn còn giữ được. Mà nếu ngu ngốc chấp mê bất
ngộ tưởng rằng cầu cứu được một tên võ cường và một tên giả thần giả quỷ thì hôm nay gia tộc họ Trần của hắn xem như tuyệt tự.
Nếu tinh gia nghe được tên này gọi hắn là quỷ. Chắc chắn sẽ lao lên cắn xé hắn lập tức. Cả đời này hắn ghét nhất ai nói hắn là quỷ.
Dường như cũng có cảm giác không thoải mái. Tinh gia nhìn đám người Triệu Gia hỏi nhỏ Trường Ngạo.
– Tên kia là người nào?
– Hắn là trưởng lão của triệu gia. Tu vi võ lực tam trọng… Người này hung ác khát máu. Tu sĩ chết dưới tay hắn đếm không xuể. Được gia tộc họ Triệu bồi dưỡng trọng điểm nên căng cơ sâu dày. Ở
cùng cấp hắn chưa từng bại. Phụ thân ta chính là bị hắn giết. Triệu Ma La.
– Triệu Ma La sao… Tên này nghe hài thế? Um… Ác niệm quấn thân ta nghĩ có người đang rất muốn giáo huấn hắn a.
Bình luận facebook