Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-65
Chương 61 Chớp mắt... vĩnh hằng
Gió nổi lên làm vạt áo hắn bay phấp phới.
Gia đình không còn, mối hận đã giải, hắn không mục đích lang thang khắp đầu đường cuối ngõ, toàn thân ngập trong máu, tỏa ra nồng nặc mùi tanh tưởi, khiến người đi đường không khỏi né xa.
Mọi người đều xa lánh hắn, dường như hắn là người duy nhất còn lại trên thế gian, thê lương như vậy.
Không ai thương hại, chẳng ai quan tâm.
Ngày này hẳn vẫn như cũ du đãng trên đường như một xác chết biết đi.
Một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng khoan thai đi tới trước mặt hắn, gương mặt tựa như bị một tấm màn giấy che lại, vừa mơ hồ vừa huyền diệu, cô ta nói:“Lần trước chia tay ngươi nói sau này sẽ tới tìm ta, tại sao lại một mực không xuất hiện?”
Con ngươi tĩnh mịch vô hồn của hắn chậm rãi ngước lên, nhìn chăm chú người con gái trước mắt một cách thanh tỉnh, khàn giọng đáp:“Ngươi đi đi, hãy coi như ta chưa từng xuất hiện”.
“Ngươi không còn là hắn nữa. Hắn của năm đó tài năng hơn người, ý chí hăng hái, dám đối đầu với con cưng của cả một quốc gia”, làn váy trắng dài của cô gái bay nhẹ trong gió, như đang khiêu vũ nhẹ nhàng, lại giống như đang nói lời sâu xa.
Hắn không đáp, mùi máu tanh trên người vẫn phảng phất trong không khí, quần áo rách rưới như ăn xin trên đường phố. Tại khoảnh khắc nhìn thấy cái chết bi thảm của người thân, con tim của hắn cũng đã chết theo rồi.
“Hắn của năm đó từng nói với ta, kêu ta đợi hắn, đợi sẽ có một ngày hắn vang danh thiên hạ rồi đến cưới ta”, ba ngàn sợi tóc xanh như thác nước rơi xuống trên ngực cô gái, dịu dàng ưu nhã:“Ngươi không còn là hắn nữa, ngươi thất hứa rồi”.
Không đợi hắn trả lời, cô gái giống như tiên nữ hồng trần giẫm lên mặt sông, sợi tơ xanh trên làn váy trắng tung bay theo gió, càng ngày càng xa rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Sau khi cô gái rời khỏi, trong không khí còn sót lại hương thơm thoang thoảng của cô ta.
Đôi mắt trống rỗng dõi theo bóng dáng đẹp đẽ của người con gái của hắn càng lúc càng trở nên rõ ràng và có thần hơn.
“Hoa… Thường…”, nhìn bóng dáng xinh đẹp, ngửi mùi hương sót lại trong không khí, hai tay đen kịt của hắn hơi run lên, đôi môi nứt nẻ run rẩy lẩm bẩm một mình.
Ngươi sẽ đến chứ?
Sẽ!
Vậy ta sẽ đợi ngươi.
Hoa Thường, đợi ta đột phá cảnh giới Địa Huyền, tiến vào hàng ngũ anh kiệt của các nước, nổi danh thiên hạ, ta nhất định sẽ tới cưới nàng, hãy đợi ta.
Được.
Cảnh tượng trong quá khứ giống như hoa trong gương, trăng trong nước lần lượt tái hiện trước mắt Yến Hàn.
Bỗng nhiên cảnh tượng thay đổi.
Một đạo kiếm quang rung chuyển cả không gian, rẽ trời bổ xuống, vô biên vô tận, một tia kiếm ý khiến vô số sinh linh phải khiếp đảm.
Đường kiếm đó đẹp đẽ vô song, cắt ngang bầu trời, hủy diệt đất trời.
Một kiếm đó rơi xuống từ trung tâm vương triều, sau đó lan rộng ra ba nghìn dặm, giống như trời đổ đất sụp.
Một kiếm đó khiến Yến Hàn cảm nhận được tuyệt vọng, căn bản không thể khơi dậy lên bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.
Chớp mắt.., vĩnh hằng.
Khi một kiếm sát phạt chấn động này rơi xuống, dường như bên tai hắn còn nghe thấy ai đó hét lên hai từ ‘kiếm tôn’, đôi mắt vô hồn lúc này cũng hoàn toàn lấy lại sức sống bừng bừng, thấu hiểu được niềm tin vào cuộc sống.
Tuy nhiên, đường kiếm đó còn chưa chạm mặt đất thì cơ thể của hắn đã bị kiếm ý xé nát, chỉ sót lại ánh mắt tuyệt vọng cùng niềm khao khát cháy bỏng.
Không biết qua bao lâu, hắn hóa thành thể oan hồn gian nan sinh tồn trong Kiếm Khư. Mỗi ngày đều bị vô số kiếm ý xé toạc hồn phách, mỗi ngày đều phải chịu đau đớn như ngàn vạn mũi tên đâm xuyên qua tim.
Tuy vậy, hắn vẫn không từ bỏ, hắn muốn sống, cho dù với thân xác oan hồn tàn tạ, cũng phải sống. Bởi… hắn còn có lời hứa chưa thực hiện.
Tuy nhiên hắn không thể bước ra khỏi Kiếm Khư, dốc cạn sức lực cũng không dịch chuyển nửa phân, rời khỏi Kiếm Khư nửa bước.
Tuyệt vọng vây chặt nơi sâu thẳm tâm hồn hắn, khiến hắn gào khóc đau thương.
“A…”, một tiếng rống thảm thương bật ra từ cổ họng Yến Hàn, lộ ra vô hạn bất lực cùng tuyệt vọng.
Trong nơi sâu thung lũng, Cố Thiên Mệnh đứng nơi xa thấy được vẻ mặt bất thường của Yến Hàn liền biết chuyện không thuận lợi bèn vội vàng vận khí, hét lớn với hắn:“Yến Hàn! Tỉnh lại! Đừng rơi vào ảo cảnh. Giữ vững tâm thần, dồn linh khí của đất trời thành cơ thể máu thịt, ngưng tự ba hồn sáu phách thành mạch quỷ đạo”.
Giọng nói của Cố Thiên Mệnh vang vọng giống như chuông đồng xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, chạm đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn Yến Hàn.
Tinh thần của Yến Hàn, kẻ đang lạc trong ảo cảnh đột nhiên run lên, vội vàng nhắm lại hai mắt, sau đó thi triển công pháp đạo Quỷ tu, giữ vững tinh thần, xóa bỏ cảnh tượng trăm năm trước đang không ngừng xẹt qua trước mắt, cũng không còn mê muội nữa.
Chương 62 Bước vào cảnh giới Địa Huyền
Dần dần, hơi thở tiêu điều từ thể oan hồn của hắn cũng biến mất, hồn phách của hắn chập chờn mờ ảo, nhưng lại đặc biệt chói mắt giữa rừng sâu tối tăm này.
Tất cả dã thú trong thung lũng dường như cũng đánh hơi được hơi thở từ Yến Hàn mà phủ phục dưới đất thút thít gầm gừ, không dám manh động.
“Suýt chút nữa thì thất thủ rồi, cũng may còn kéo lại được”, Cố Thiên Mệnh cảm giác được thân thể của Yến Hàn đang dần dần trở nên rõ ràng, vẻ mặt ngưng trọng cũng thả lỏng vài phần.
Trên bầu trời lúc này bỗng nổi lên một biển sấm sét.
Ầm ầm...
Lôi hải cuộn trào gầm trời, tựa hồ muốn hủy diệt toàn bộ phương trời này.
Một tia nối tiếp một tia lượn lờ trên vòm trời chiếu sáng cả một vùng đêm tối, khiến rừng sâu trong thung lũng sáng rõ như ban ngày.
“Ông trời giảo hoạt có lẽ đã phát giác ra gì đó rồi, nhưng lại không có bất kì động tác nào, hẳn là bị bí thuật Mông Thiên che đậy”, Cố Thiên Mệnh híp mắt ngẩng đầu quan sát lôi hải đang vần vũ trên trời thầm than.
Đạo Quỷ tu đến ông trời cũng ghen tị và ghét bỏ.
Lôi hải đột nhiên xuất hiện đương nhiên là do Yến Hàn sắp bước lên con đường đạo Quỷ tu, nhưng vì trước đó khi dẫn hắn rời khỏi Kiếm Khư, Cố Thiên Mệnh đã sử dụng bí thuật Mông Thiên, do đó mới khiến thiên đạo tạm thời không có cách nào xác định là ai tiến vào Quỷ đạo.
Bất quá bí thuật Mông Thiên cũng không phải là vô địch, khi tu vi Yến Hàn càng lúc càng mạnh, lão thiên giảo hoạt chắc chắn sẽ biết. Đến lúc đó, cơn thịnh nộ và áp lực mà Yến Hàn phải gánh chịu sợ rằng sẽ khó bề tưởng tượng nổi.
“Ngưng!”
Yến Hàn lúc này đang toàn tâm toàn ý vận chuyển công pháp Quỷ đạo, căn bản không có thời gian quan tâm tới những thứ khác.
Hắn đột nhiên choàng tỉnh mở ra hai mắt, hơi thở đã hoàn toàn thay đổi, linh khí xung quanh như một dòng suối rót vào trong hồn thể của hắn, đem hắn bao bọc không còn kẽ hở.
Linh khí như thủy triều phủ lên từng bộ phận trên cơ thể Yến Hàn, hồn thể của hắn dần dần trở nên rõ ràng, như từng tơ máu lần lượt nổi lên đắp thành hình.
Một lúc sau linh khí dần dần thối lui.
Lôi hải trên trời như giận dữ cuộn trào thật lâu thật lâu, cuối cũng vẫn không giáng xuống lôi kiếp, gào thét một hồi liền biến mất.
Một thân thể nam tính trắng nõn không tì vết hiện ra trước mắt Cố Thiên Mệnh, mái tóc dài đen như mực của Yến Hàn xõa tung sau lưng, đôi mày lưỡi mác lộ ra vài phần sắc bén, môi mỏng khẽ hé, tất cả giống như tiên mắc đọa trong tranh vẽ.
“Mau mặc vào đi”, Cố Thiên Mệnh nhìn Yến Hàn cuối cùng cũng ngưng tụ được thân xác thì khóe miệng kéo lên một tia cười hài lòng. Sau đó hắn liền lấy ra một bộ quần áo từ túi hành lý ném qua cho Yến Hàn.
“Chủ thượng”.
Yến Hàn nhanh chóng khoác lên một chiếc áo choàng đen, nhưng vẫn khó che giấu được khí chất huyền bí của hắn. Ở hắn không còn hơi thở u ám như trước đây mà chỉ còn sự điềm tĩnh và nho nhã.
Cảnh giới Địa Huyền, Yến Hàn cuối cùng cũng thành công đột phá.
Huyền khí của Yến Hàn lúc này được thu nén lại chỉ giống như những người bình thường, không ai có thể nhìn thấu. Tuy nhiên không ai có thể phớt lờ đôi mắt sắc nhọn ác liệt kia.
“Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì vậy? Xém chút thì bị sa vào ảo cảnh đánh mất chính mình rồi, nếu ngươi tỉnh lại chậm nửa bước, sợ là thực sự hết đường vãn hồi”, Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng Yến Hàn mà chất vấn.
“Xin lỗi chủ thượng, là lỗi của ta”, cho dù đã bước vào cảnh giới Địa Huyền, Yến Hàn vẫn không dám có nửa điểm bất kính đối với Cố Thiên Mệnh. Bởi tất cả những thứ hắn có bây giờ đều do Cố Thiên Mệnh ban cho, hơn nữa hiện tại chân chính bước vào cảnh giới Địa Huyền, hắn mới càng cảm nhận được sự khủng bố của Cố Thiên Mệnh.
"Ta không muốn có lần sau nữa, hiểu không?", Cố Thiên Mệnh hừ lạnh một tiếng, sau đó chắp tay sau lưng nhìn sang một bên.
"Vâng", Yến Hàn vội vã chắp tay cúi đầu đáp.
Yến Hàn tự hổ thẹn trong lòng, ngay từ đầu Cố Thiên Mệnh đã cảnh báo hắn nhiều lần, để hắn chuẩn bị mọi thứ cho tốt. Tuy nhiên dù vậy hắn vẫn suýt chút đánh mất chính mình, nếu không có Cố Thiên Mệnh ở bên cạnh kịp thời chỉ dẫn e rằng hậu quả khó lường.
Nếu đã đánh tiếng vài câu thì cũng không cần thiết phải đanh mặt nữa, vẻ lạnh lùng trên mặt Cố Thiên Mệnh rút đi vài phần, nhẹ giọng nói: "Đi thôi! Chậm trễ lâu như vậy hẳn là mấy người Thượng Quan Hải và Cung Tâm Nguyệt đều đến nơi rồi".
"Vâng, chủ thượng".
Một lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể khiến Yến Hàn kích động không thôi. Nhưng hắn cũng biết thời gian của Cố Thiên Mệnh cấp bách, không kịp để bản thân có thời gian thích ứng với thân thể mới, chỉ đành đi sát theo sau Cố Thiên Mệnh hướng ra ngoài.
Chương 63 Nhiệm vụ duy nhất của các ngươi lúc này chính là sống sót
Tại cánh rừng sâu nơi thung lũng trong đêm tối tăm trải đầy nguy hiểm, có lẽ chỉ sơ suất sẽ bị rắn độc đoạt mạng hoặc thú dữ nuốt chửng.
Thượng Quan Hải, Cung Tâm Nguyệt cùng mười sáu chàng trai cô gái đều đang vô cùng sợ hãi đợi chờ trong thung lũng, nếu không phải tụ tập tại một chỗ thì sợ rằng đã có vài người trong số đó bật khóc thành tiếng.
Thượng Quan Hải ngược lại khá có năng lực lãnh đạo, hắn sắp xếp đàn ông trấn giữ ở vòng ngoài, còn phụ nữ thì ở bên trong, mỗi người canh giữ một vị trí, quan sát tình hình xung quanh để tránh nguy hiểm.
"Sao công tử vẫn chưa ra ngoài vậy?", một cô gái có chút sợ hãi liếc nhìn rừng rậm tối om, rụt rụt cần cổ trắng ngần, siết chặt nắm đấm non nớt hỏi.
"Công tử kêu chúng ta ở đây chờ, đừng đi lung tung bị tụt lại phía sau, chỉ cần chờ là tốt rồi ", Cung Tâm Nguyệt dường như cũng hoảng sợ, nhưng nhớ tới dáng vẻ tao nhã trong tấm áo dài trắng của Cố Thiên Mệnh liền bình tĩnh lại không ít.
"Hải ca, trời đã tối như vậy rồi chúng ta có cần nhóm lửa lên không?", một chàng trai nhỏ tuổi hơn Thượng Quan Hải xin chỉ thị.
Kể từ khi Thượng Quan Hải được Cố Thiên Mệnh điểm tên trở thành thủ lĩnh của nhóm nam, tất cả đều gọi hắn một tiếng Hải ca để tỏ lòng kính trọng.
"Không được! Trước đó công tử đã nói rõ bảo chúng ta lặng lẽ rời thành tới nơi này. Nếu chúng ta nhóm lửa bị kẻ khác phát hiện thì sẽ gặp phiền toái lớn.Vì vậy chúng ta vẫn nên chịu khó đợi đi, công tử nhất định sẽ tới rất nhanh thôi”, Thượng Quan Hải lập tức phủ quyết đề nghị này, trong giọng nói non nớt còn mang theo ý không cho phép chống đối.
“Ừm, vậy cũng được”, mọi người đều cảm thấy lời hắn nói có lý nên đồng loạt gật đầu đồng ý.
Đột nhiên một thiếu niên nhìn thấy hai bóng đen dần đi tới từ trong rừng sâu, kinh hãi kêu lên:“Là ai?”
Trong nháy mắt, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn hướng phát ra tiếng động, thấy hai bóng đen càng lúc càng tới gần, tinh thần của họ càng kéo căng như dây đàn. Có người thậm chí còn nắm chặt góc áo, lấm tấm mồ hôi cũng không dám phát ra tiếng.
“Đều đến cả rồi thì tốt”.
Hai bóng đen đó đương nhiên là Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn.
“Công tử!”, nghe được thanh âm quen thuộc, vẻ mặt khiếp sợ của mọi người lập tức biến thành mừng rỡ.
Cố Thiên Mệnh đến khiến nỗi bất an trong lòng mọi người dần lắng xuống.
Ánh mắt kính trọng của họ đều đổ dồn lên người hắn, như thể có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết mở lời từ đâu.
“Nếu đều ở đây thì tốt rồi. Từ nay về sau, khu rừng này chính là nơi ở cũng là điểm tu luyện của các ngươi”, Cố Thiên Mệnh nhìn nhìn vẻ mặt rụt rè và sợ hãi của họ thì thản nhiên như nước chảy mây trôi nói.
Đối với lời nói của hắn, mọi người dường như nửa hiểu nửa không mà gật đầu.
“Bây giờ chỉ cần không bước ra khỏi thung lũng, các ngươi tự sắp xếp đi! Vài ngày nữa bổn công tử sẽ tới đây tìm các ngươi”, xuyên qua ánh trăng mờ ảo, Cố Thiên Mệnh thờ ơ quét mắt nhìn mọi người một cái.
“Công… công tử, đã muộn như vậy rồi chúng ta ngủ ở đâu đây?”, một cô gái yếu ớt hỏi.
“Hửm?”, Cố Thiên Mệnh nheo mắt, giả vờ trầm tư khó chịu, gằn giọng đáp: “Còn muốn bổn công tử dựng phòng ở cho các ngươi à? Hay là nói, bổn công tử phải hầu hạ các ngươi thật tốt đây?”
Ầm!
Lời nói này của Cố Thiên Mệnh vừa thốt ra, tất cả đều giật mình thất sắc rồi dồn dập quỳ sụp xuống, run rẩy cúi đầu nói: “Xin công tử bớt giận”.
“Hừ! Các ngươi phải hiểu một điều, muốn sống tốt chỉ có thể dựa vào chính mình, bổn công tử đã cho các ngươi cơ hội rồi, về phần có thể đi tiếp hay không phải xem các ngươi thôi”.
Một tháng qua những người này đã quen với những tháng ngày học tập an nhàn, Cố Thiên Mệnh không hy vọng bản thân thu nhận được một đám chỉ biết ăn chơi chờ chết, đương nhiên phải rèn giũa họ một hồi.
“Nhiệm vụ duy nhất của các ngươi lúc này chính là sống sót trong thung lũng, về phần làm như thế nào đó là chuyện của các ngươi, một thời gian nữa bổn công tử sẽ tới tìm các ngươi, mong rằng các ngươi không trở thành đồ ăn trong bụng đám dã thú rắn độc kia”.
Đại bàng con muốn tung cánh không thể thiếu sự tôi luyện, nếu khăng khăng để họ nhàn nhã tu hành và học cầm kỳ thi họa, tương lai nhất định sẽ khó lòng sử dụng. Bởi vậy muốn khiến họ thực sự trưởng thành chỉ có thể khiến họ cảm nhận được áp lực giữa sự sống và cái chết.
“Công tử yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người”, Thượng Quan Hải cắn răng dẫn đầu lên tiếng.
“Cố gắng sống sót đi! Các ngươi của hiện tại quá yếu”, khi ánh mắt lãnh đạm của Cố Thiên Mệnh quét tới, con tim của mọi ngươi không kìm được trầm xuống, họ đều cảm giác được sự cuộn trào ớn lạnh từ sâu trong linh hồn mình.
Quá yếu sao?
Thượng Quan Hải âm thầm siết chặt nắm đấm, nội tâm lặng lẽ dấy lên từng đợt sóng lớn kích động.
Nói xong Cố Thiên Mệnh liền phớt lờ tâm trạng của mấy người Cung Tâm Nguyệt mà quay người bước ra ngoài.
Khi rời đi, hắn còn buông một câu khiến mọi người sẽ không bao giờ quên: "Một ngày nào đó khi các ngươi có thể chân chính nhìn xuống thế giới này mới hiểu được tôi luyện của ngày hôm nay chẳng là gì cả. Còn bây giờ, các ngươi có thể trở thành thành viên chính thức của Kiếm Vũ các hay không, có thể khiến tương lai của mình đứng trên hàng vạn người hay không đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình”.
Bóng lưng dần dần đi xa, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn cũng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Chương 64 Chúng vẫn còn trẻ và khả năng là vô hạn
Gió như dao sắc hung hăng quét lên mặt cùng linh hồn của mỗi người, sự lạnh lẽo như thấm vào từng tế bào trên người họ.
Mặt trăng như lưỡi câu, ánh sáng yếu ớt hắt xuống nơi sâu trong thung lũng, khiến tâm tình phức tạp trên mặt mỗi người càng thêm sáng rõ.
Âm thanh như dây đàn, lời của Cố Thiên Mệnh thật lâu vẫn quanh quẩn bên tai họ, đan xen giữa sự lo lắng cùng sợ hãi trên gương mặt họ dần lộ ra một tia kiên định.
Sống tiếp chính là bước đầu tiên.
Chỉ có sống sót mới có thể nghĩ về tương lai.
Nhìn bóng lưng đã khuất sau màn đêm của Cố Thiên Mệnh, có người nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không muốn bị coi như hàng hóa mua bán nữa, càng không muốn quay lại cuộc sống ăn mày ngoài đường. Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn khiến công tử thay đổi cái nhìn, khiến những kẻ ngạo mạn ngày trước phải phủ phục dưới chân mình”.
Lời nói của người này đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng dị thường của nơi đây.
Tất cả đều siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt họ không còn mờ mịt, cũng chẳng có bối rối cùng hãi hùng. Bởi bọn họ không muốn quay lại những tháng ngày đau thương trước kia, họ muốn từ trên cao nhìn xuống vùng đất bất công này.
“Phải sống tiếp! Vì bản thân, cũng là vì công tử”.
Gương mặt kiều mị của Cung Tâm Nguyệt ánh thêm vài phần kiên định, làn váy thướt tha của nàng ta nhẹ bay trong gió lạnh, đôi mắt cười cũng rực sáng.
Giờ phút này cho dù phải đối mặt với thung thũng nguy hiểm rình rập, họ cũng không khủng hoảng và sợ sệt nữa. Thay vào đó là sải những bước dài tiến vào rừng sâu để kiếm tìm cơ hội.
Công tử, lần sau người tới, ta nhất định sẽ mạnh mẽ hơn nhiều, nhất định!
Thượng Quan Hải không khỏi qua đầu nhìn về phương hướng Cố Thiên Mệnh rời đi rồi không chút do dự tiến thẳng vào trong.
…………
Đêm hôm khuya khoắt, sau khi Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn rời khỏi thung lũng cũng không lập tức trở về kinh thành, mà tuỳ ý dựa vào một gốc cây lớn ven đường để nghỉ ngơi.
Bởi cổng thành giờ này đã đóng, nếu muốn đi vào hắn chắc chắn phải dựa vào thân phận thế tử Cố gia để thị vệ canh gác mở cổng, nhưng như vậy nhất định sẽ bị người khác chú ý tới.
Vì vậy, để không thu hút ánh mắt của người khác, hai người họ chỉ đành đợi tới bình minh ngày hôm sau, thầm lặng hoà vào dòng người vào thành.
Trong đêm tối, Cố Thiên Mệnh nghiêng người dựa vào gốc cây, còn Yến Hàn thì lẳng lặng đứng ở một bên.
"Chủ thượng, Yến Hàn có một chuyện không hiểu, không biết có nên nói ra không", Yến Hàn ngẩng đầu nhìn những vì sao rải rác trên vòm trời, có chút đắn đo nói với Cố Thiên Mệnh.
"Vậy thì đừng nói", Cố Thiên Mệnh nhìn thật sâu vào Yến Hàn, kẻ vừa ngưng tụ thành công cơ thể máu thịt, thản nhiên như không trả lời.
"...", Yến Hàn nghe vậy thì sững lại, sau đó cung kính đáp: "Vâng".
Yên tĩnh, hoang vu không vương khói lửa nhân gian.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một chủ một tớ cùng duy trì trầm mặc, tự trăn trở nỗi niềm của riêng mình.
"Yến Hàn", Cố Thiên Mệnh chậm rãi mở mắt, thấp giọng gọi.
"Vâng?", Yến Hàn không nhắm mắt, hắn vẫn luôn đứng tại chỗ canh giữ xung quanh, hiện tại hắn là cường giả Địa Huyền, không biết đã mạnh hơn lúc trước bao nhiêu lần, hiển nhiên không thấy mệt mỏi.
“Ta biết vừa rồi ngươi muốn nói gì, đám nha đầu và tiểu tử đó trước mắt nhìn có vẻ thực sự nhọc nhằn, cần tâm tính không có tâm tính, tài năng cũng không được tính là xuất sắc, nhưng, đừng quên rằng, chúng vẫn còn trẻ và khả năng là vô hạn”.
Cố Thiên Mệnh nói lời thấm thía, nghiêm giọng tiếp tục: “Ta đã mang ngươi rời khỏi Kiếm Khư, đêm nay cũng giúp ngươi tiến vào con đường Quỷ tu, bồi đắp lại thân thể. Cuộc sống của ngươi từ hôm nay sẽ bước sang một trang mới, không ai có thể đoán trước được tương lai sẽ thế nào”.
“Mà ta cho đám nha đầu tiểu tử kia một cơ hội, cuối cùng có thể bước được tới đâu còn phải xem bản lĩnh của chúng. Hôm nay chúng yếu kém không đáng để vào mắt, vài năm nữa ai có thể nói chắc điều gì”.
Khóe miệng Cố Thiên Mệnh khẽ nhếch lên ý cười, thật sâu nhìn chằm chằm Yến Hàn.
“Chủ thượng, ta hiểu rồi, là do ta thiển cận”, Yến Hàn chắp tay cung kính.
Ngày mới dần dần ló dạng, một tia nắng ban mai xuyên qua đường chân trời hắt xuống mặt đất.
Cố Thiên Mệnh trầm lắng lại tâm trạng, nhìn tường thành hùng vĩ trước mắt, bình tĩnh nói: “Đi thôi! Đã đến lúc tới Lý gia kia một chuyến rồi”.
Ở rể thực sự có thể sao?
Kiếp này thân là con trai Cố gia, sao có thể để uy quyền nhà làm tướng bị giẫm đạp nhục nhã như vậy?
Trong con ngươi bình đạm của Cố Thiên Mệnh dần dần gợn lên một luồng khí thế trấn áp cả đất trời.
Bão táp sắp nổi lên, thiên hạ này dường như lại sắp dấy lên từng đợt sóng gió dữ dội.
……
Chương 65 Thỉnh an Lý lão gia
Lý gia, gia tộc đứng đầu kinh thành.
Ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên nguyên là quan nhất phẩm, cánh tay phải của đương kim quân thượng. Mà con cháu dưới trướng Lý Thiên Nguyên cũng đều hổ lang chi phong, thiên tư hơn người, văn võ song toàn.
Hai năm trước, ngay cả uy thế của Cố gia cũng yếu hơn Lý gia nửa bậc.
Dù sao, Lý gia có người kế thừa, con cháu trong triều đình chiếm một bộ phận nhất định. Mà nhìn khắp Cố gia từ trên xuống dưới, ngoại từ ông cụ Cố Nghị, cũng chỉ còn lại Cố Ưu Mặc tàn phế cùng Cố Thiên Mệnh suốt ngày gây chuyện thị phi.
So sánh như vậy. Gần hai năm qua, Lý gia quả thật đã vượt qua Cố gia.
Có điều, từ hoàng tử đến vương tôn, bao gồm cả dân thường đều không dám khinh nhờn Cố gia, bởi vì ông cụ Cố còn sống một ngày, như vậy Cố gia sẽ vĩnh viễn là gia tộc trấn quốc của Thiên Phong quốc.
Thời gian trước chuyện tiểu công tử Cố gia chuẩn bị ở rể Lý gia đã khiến thiên hạ khiếp sợ, vô số người không dám tin.
Phải biết rằng Cố gia chính là tướng môn thế gia, sao có thể để cho nhị lang duy nhất của gia tộc ở rể nhà người khác đây.
Thế nhưng, không có lửa thì làm sao có khói, đây là sự thật, ngay cả đương kim quân thượng cũng tán thành mối hôn sự này. Có thể tưởng tượng được, việc này đã gợi lên sóng to gió lớn như thế nào ở Thiên Phong quốc.
Một đời tướng môn, từ ông cụ Cố đến hai vị huynh trưởng đã chết trận của Cố Thiên Mệnh, bọn họ đều là thiên kiêu chi tử, là thiên tài văn võ song toàn trấn thủ biên cương.
Đáng tiếc, thế gia trấn quốc lại xuống dốc đến mức để đứa cháu nối dõi duy nhất làm rể Lý gia, tuy rằng tiểu công tử Cố gia suốt ngày gây chuyện thị phi, nhưng lại chưa bao giờ bắt nạt dân thường.
Đối với việc này, rất nhiều bách tích đều không thể tiếp nhận, dù sao tiểu công tử Cố gia nếu ở rể Lý gia, vậy Cố gia sẽ thật sự không có người thừa kế, tương lai Thiên Phong quốc sẽ ra sao đây?
Cố gia, vĩnh viễn không tàn lụi.
Bởi vì... đây là Cố gia của Cố Thiên Mệnh hắn.
Sáng sớm, nghe thấy tiếng ồn ào của đám người, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn cuối cùng cũng tới cửa lớn của Lý gia.
“Lý gia...” Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn tấm biển huy hoàng, không khỏi nghĩ đến chuyện ngu ngốc mình làm lúc trước.
“Người đến là ai? Mau lùi lại!”
Sáu hộ vệ trấn thủ ở cửa lớn Lý gia, nhìn Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn từng bước đi tới, lạnh giọng quát lớn.
Lý gia, thật là uy vũ.
Cố Thiên Mệnh nghe vậy, bước chân vẫn không dừng lại, trầm ổn thong thả bước về phía trước.
“To gan! Dám làm càn trước cổng Lý gia, muốn chết sao?”, một hộ vệ ở cửa ưỡn ngực, tựa hồ bởi vì mình là hộ vệ Lý gia mà cảm thấy vô cùng vinh hạnh, hắn nhìn Cố Thiên Mệnh hung hắng tiến lên nửa bước, lớn tiếng quát.
“Hiện tại Lý gia như mặt trời ban trưa, bổn công tử đi hai bước trước cổng cũng là làm càn sao? Có điều... cho dù bổn công tử làm càn thì thế nào?”
Cố Thiên Mệnh chậm rãi ngẩng mặt lên, không chút thay đổi lạnh lùng nhìn thị vệ ở cửa, lạnh nhạt hỏi.
Khi khuôn mặt Cố Thiên Mệnh hoàn toàn hiện ra, trừ người vừa mở miệng mắng hắn ra, năm người khác thần hồn run lên, trợn to hai mắt, thậm trí ngay cả trường thương trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Mẹ nó! Sao lại là vị thần gia này.
Hôm nay thật không may mắn. Đến lúc bọn họ canh cửa lại đụng phải chứ.
“Tham kiến Cố công tử”, sau một khắc, đội hộ vệ ôm quyền hướng về phía Cố Thiên Mệnh làm lễ, hơn nữa còn khẽ kéo thị vệ trẻ tuổi vừa mở miệng mắng mỏ Cố Thiên Mệnh: “Cố công tử, hắn ta là người mới, không biết ngài đến, mong ngài chớ so đo với hắn ta”.
Thị vệ trẻ tuổi trách cứ Cố Thiên Mệnh kia nghe xong những lời này, đáy lòng không nhịn được rùng mình một cái, Cố công tử? Chẳng lẽ vị này chính là người trời không sợ đất không sợ ư?
Nghĩ đến đây, thị vệ trẻ tuổi nhất thời trắng bệch, toàn thân nhịn không được bắt đầu run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh.
“Hừ, nếu không phải hôm nay bổn công tử có việc, ta nhất định sẽ nói rõ cho các ngươi biết như thế nào là làm càn”, Cố Thiên Mệnh giống như cố ý nói với thị vệ, làm cho đám người run rẩy thiếu chút nữa phải quỳ xuống xin tha.
“Công... công tử, chúng ta có mắt không tròng, mong công tử tha tội”.
“Được rồi, bổn công tử không rảnh so đo với các ngươi, mau đứng dậy đi. Thông báo Lý đại nhân nhà các ngươi, Cố Thiên Mệnh đặc biệt đến vấn an”.
Nếu như là Cố Thiên Mệnh lúc trước, chỉ sợ đám người này sẽ rất thảm, có điều, hiện tại Cố Thiên Mệnh cũng không có thừa tâm tư nhàn rỗi tính toán với bọn họ.
“Vâng, tiểu nhân sẽ đi thông báo ngay, công tử đến đại sảnh chờ một chút”, nghe được Cố Thiên Mệnh có ý bỏ qua cho mình, đám thị vệ thở phào nhẹ nhõm, sau đó điên cuồng nghênh đón Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn vào trong.
Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh bước vào cửa lớn, chỉ để lại một bóng lưng, năm thị vệ còn lại thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi con mẹ nó không muốn sống nữa à? Suýt nữa hại chết chúng ta rồi”.
“Mẹ kiếp. Lần trước vị này vào phủ đùa giỡn tiểu thư nhà chúng ta, đến bây giờ vẫn bình yên vô sự, thậm chí còn có thể trở thành cô gia của Lý gia chúng ta, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không? Sau này mở to mắt ra, không sau này chết thế nào cũng không biết đâu”, một hộ vệ hạ thấp âm thanh, hung tợn nói một câu.
Gió nổi lên làm vạt áo hắn bay phấp phới.
Gia đình không còn, mối hận đã giải, hắn không mục đích lang thang khắp đầu đường cuối ngõ, toàn thân ngập trong máu, tỏa ra nồng nặc mùi tanh tưởi, khiến người đi đường không khỏi né xa.
Mọi người đều xa lánh hắn, dường như hắn là người duy nhất còn lại trên thế gian, thê lương như vậy.
Không ai thương hại, chẳng ai quan tâm.
Ngày này hẳn vẫn như cũ du đãng trên đường như một xác chết biết đi.
Một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng khoan thai đi tới trước mặt hắn, gương mặt tựa như bị một tấm màn giấy che lại, vừa mơ hồ vừa huyền diệu, cô ta nói:“Lần trước chia tay ngươi nói sau này sẽ tới tìm ta, tại sao lại một mực không xuất hiện?”
Con ngươi tĩnh mịch vô hồn của hắn chậm rãi ngước lên, nhìn chăm chú người con gái trước mắt một cách thanh tỉnh, khàn giọng đáp:“Ngươi đi đi, hãy coi như ta chưa từng xuất hiện”.
“Ngươi không còn là hắn nữa. Hắn của năm đó tài năng hơn người, ý chí hăng hái, dám đối đầu với con cưng của cả một quốc gia”, làn váy trắng dài của cô gái bay nhẹ trong gió, như đang khiêu vũ nhẹ nhàng, lại giống như đang nói lời sâu xa.
Hắn không đáp, mùi máu tanh trên người vẫn phảng phất trong không khí, quần áo rách rưới như ăn xin trên đường phố. Tại khoảnh khắc nhìn thấy cái chết bi thảm của người thân, con tim của hắn cũng đã chết theo rồi.
“Hắn của năm đó từng nói với ta, kêu ta đợi hắn, đợi sẽ có một ngày hắn vang danh thiên hạ rồi đến cưới ta”, ba ngàn sợi tóc xanh như thác nước rơi xuống trên ngực cô gái, dịu dàng ưu nhã:“Ngươi không còn là hắn nữa, ngươi thất hứa rồi”.
Không đợi hắn trả lời, cô gái giống như tiên nữ hồng trần giẫm lên mặt sông, sợi tơ xanh trên làn váy trắng tung bay theo gió, càng ngày càng xa rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Sau khi cô gái rời khỏi, trong không khí còn sót lại hương thơm thoang thoảng của cô ta.
Đôi mắt trống rỗng dõi theo bóng dáng đẹp đẽ của người con gái của hắn càng lúc càng trở nên rõ ràng và có thần hơn.
“Hoa… Thường…”, nhìn bóng dáng xinh đẹp, ngửi mùi hương sót lại trong không khí, hai tay đen kịt của hắn hơi run lên, đôi môi nứt nẻ run rẩy lẩm bẩm một mình.
Ngươi sẽ đến chứ?
Sẽ!
Vậy ta sẽ đợi ngươi.
Hoa Thường, đợi ta đột phá cảnh giới Địa Huyền, tiến vào hàng ngũ anh kiệt của các nước, nổi danh thiên hạ, ta nhất định sẽ tới cưới nàng, hãy đợi ta.
Được.
Cảnh tượng trong quá khứ giống như hoa trong gương, trăng trong nước lần lượt tái hiện trước mắt Yến Hàn.
Bỗng nhiên cảnh tượng thay đổi.
Một đạo kiếm quang rung chuyển cả không gian, rẽ trời bổ xuống, vô biên vô tận, một tia kiếm ý khiến vô số sinh linh phải khiếp đảm.
Đường kiếm đó đẹp đẽ vô song, cắt ngang bầu trời, hủy diệt đất trời.
Một kiếm đó rơi xuống từ trung tâm vương triều, sau đó lan rộng ra ba nghìn dặm, giống như trời đổ đất sụp.
Một kiếm đó khiến Yến Hàn cảm nhận được tuyệt vọng, căn bản không thể khơi dậy lên bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.
Chớp mắt.., vĩnh hằng.
Khi một kiếm sát phạt chấn động này rơi xuống, dường như bên tai hắn còn nghe thấy ai đó hét lên hai từ ‘kiếm tôn’, đôi mắt vô hồn lúc này cũng hoàn toàn lấy lại sức sống bừng bừng, thấu hiểu được niềm tin vào cuộc sống.
Tuy nhiên, đường kiếm đó còn chưa chạm mặt đất thì cơ thể của hắn đã bị kiếm ý xé nát, chỉ sót lại ánh mắt tuyệt vọng cùng niềm khao khát cháy bỏng.
Không biết qua bao lâu, hắn hóa thành thể oan hồn gian nan sinh tồn trong Kiếm Khư. Mỗi ngày đều bị vô số kiếm ý xé toạc hồn phách, mỗi ngày đều phải chịu đau đớn như ngàn vạn mũi tên đâm xuyên qua tim.
Tuy vậy, hắn vẫn không từ bỏ, hắn muốn sống, cho dù với thân xác oan hồn tàn tạ, cũng phải sống. Bởi… hắn còn có lời hứa chưa thực hiện.
Tuy nhiên hắn không thể bước ra khỏi Kiếm Khư, dốc cạn sức lực cũng không dịch chuyển nửa phân, rời khỏi Kiếm Khư nửa bước.
Tuyệt vọng vây chặt nơi sâu thẳm tâm hồn hắn, khiến hắn gào khóc đau thương.
“A…”, một tiếng rống thảm thương bật ra từ cổ họng Yến Hàn, lộ ra vô hạn bất lực cùng tuyệt vọng.
Trong nơi sâu thung lũng, Cố Thiên Mệnh đứng nơi xa thấy được vẻ mặt bất thường của Yến Hàn liền biết chuyện không thuận lợi bèn vội vàng vận khí, hét lớn với hắn:“Yến Hàn! Tỉnh lại! Đừng rơi vào ảo cảnh. Giữ vững tâm thần, dồn linh khí của đất trời thành cơ thể máu thịt, ngưng tự ba hồn sáu phách thành mạch quỷ đạo”.
Giọng nói của Cố Thiên Mệnh vang vọng giống như chuông đồng xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù, chạm đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn Yến Hàn.
Tinh thần của Yến Hàn, kẻ đang lạc trong ảo cảnh đột nhiên run lên, vội vàng nhắm lại hai mắt, sau đó thi triển công pháp đạo Quỷ tu, giữ vững tinh thần, xóa bỏ cảnh tượng trăm năm trước đang không ngừng xẹt qua trước mắt, cũng không còn mê muội nữa.
Chương 62 Bước vào cảnh giới Địa Huyền
Dần dần, hơi thở tiêu điều từ thể oan hồn của hắn cũng biến mất, hồn phách của hắn chập chờn mờ ảo, nhưng lại đặc biệt chói mắt giữa rừng sâu tối tăm này.
Tất cả dã thú trong thung lũng dường như cũng đánh hơi được hơi thở từ Yến Hàn mà phủ phục dưới đất thút thít gầm gừ, không dám manh động.
“Suýt chút nữa thì thất thủ rồi, cũng may còn kéo lại được”, Cố Thiên Mệnh cảm giác được thân thể của Yến Hàn đang dần dần trở nên rõ ràng, vẻ mặt ngưng trọng cũng thả lỏng vài phần.
Trên bầu trời lúc này bỗng nổi lên một biển sấm sét.
Ầm ầm...
Lôi hải cuộn trào gầm trời, tựa hồ muốn hủy diệt toàn bộ phương trời này.
Một tia nối tiếp một tia lượn lờ trên vòm trời chiếu sáng cả một vùng đêm tối, khiến rừng sâu trong thung lũng sáng rõ như ban ngày.
“Ông trời giảo hoạt có lẽ đã phát giác ra gì đó rồi, nhưng lại không có bất kì động tác nào, hẳn là bị bí thuật Mông Thiên che đậy”, Cố Thiên Mệnh híp mắt ngẩng đầu quan sát lôi hải đang vần vũ trên trời thầm than.
Đạo Quỷ tu đến ông trời cũng ghen tị và ghét bỏ.
Lôi hải đột nhiên xuất hiện đương nhiên là do Yến Hàn sắp bước lên con đường đạo Quỷ tu, nhưng vì trước đó khi dẫn hắn rời khỏi Kiếm Khư, Cố Thiên Mệnh đã sử dụng bí thuật Mông Thiên, do đó mới khiến thiên đạo tạm thời không có cách nào xác định là ai tiến vào Quỷ đạo.
Bất quá bí thuật Mông Thiên cũng không phải là vô địch, khi tu vi Yến Hàn càng lúc càng mạnh, lão thiên giảo hoạt chắc chắn sẽ biết. Đến lúc đó, cơn thịnh nộ và áp lực mà Yến Hàn phải gánh chịu sợ rằng sẽ khó bề tưởng tượng nổi.
“Ngưng!”
Yến Hàn lúc này đang toàn tâm toàn ý vận chuyển công pháp Quỷ đạo, căn bản không có thời gian quan tâm tới những thứ khác.
Hắn đột nhiên choàng tỉnh mở ra hai mắt, hơi thở đã hoàn toàn thay đổi, linh khí xung quanh như một dòng suối rót vào trong hồn thể của hắn, đem hắn bao bọc không còn kẽ hở.
Linh khí như thủy triều phủ lên từng bộ phận trên cơ thể Yến Hàn, hồn thể của hắn dần dần trở nên rõ ràng, như từng tơ máu lần lượt nổi lên đắp thành hình.
Một lúc sau linh khí dần dần thối lui.
Lôi hải trên trời như giận dữ cuộn trào thật lâu thật lâu, cuối cũng vẫn không giáng xuống lôi kiếp, gào thét một hồi liền biến mất.
Một thân thể nam tính trắng nõn không tì vết hiện ra trước mắt Cố Thiên Mệnh, mái tóc dài đen như mực của Yến Hàn xõa tung sau lưng, đôi mày lưỡi mác lộ ra vài phần sắc bén, môi mỏng khẽ hé, tất cả giống như tiên mắc đọa trong tranh vẽ.
“Mau mặc vào đi”, Cố Thiên Mệnh nhìn Yến Hàn cuối cùng cũng ngưng tụ được thân xác thì khóe miệng kéo lên một tia cười hài lòng. Sau đó hắn liền lấy ra một bộ quần áo từ túi hành lý ném qua cho Yến Hàn.
“Chủ thượng”.
Yến Hàn nhanh chóng khoác lên một chiếc áo choàng đen, nhưng vẫn khó che giấu được khí chất huyền bí của hắn. Ở hắn không còn hơi thở u ám như trước đây mà chỉ còn sự điềm tĩnh và nho nhã.
Cảnh giới Địa Huyền, Yến Hàn cuối cùng cũng thành công đột phá.
Huyền khí của Yến Hàn lúc này được thu nén lại chỉ giống như những người bình thường, không ai có thể nhìn thấu. Tuy nhiên không ai có thể phớt lờ đôi mắt sắc nhọn ác liệt kia.
“Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì vậy? Xém chút thì bị sa vào ảo cảnh đánh mất chính mình rồi, nếu ngươi tỉnh lại chậm nửa bước, sợ là thực sự hết đường vãn hồi”, Cố Thiên Mệnh nhìn thẳng Yến Hàn mà chất vấn.
“Xin lỗi chủ thượng, là lỗi của ta”, cho dù đã bước vào cảnh giới Địa Huyền, Yến Hàn vẫn không dám có nửa điểm bất kính đối với Cố Thiên Mệnh. Bởi tất cả những thứ hắn có bây giờ đều do Cố Thiên Mệnh ban cho, hơn nữa hiện tại chân chính bước vào cảnh giới Địa Huyền, hắn mới càng cảm nhận được sự khủng bố của Cố Thiên Mệnh.
"Ta không muốn có lần sau nữa, hiểu không?", Cố Thiên Mệnh hừ lạnh một tiếng, sau đó chắp tay sau lưng nhìn sang một bên.
"Vâng", Yến Hàn vội vã chắp tay cúi đầu đáp.
Yến Hàn tự hổ thẹn trong lòng, ngay từ đầu Cố Thiên Mệnh đã cảnh báo hắn nhiều lần, để hắn chuẩn bị mọi thứ cho tốt. Tuy nhiên dù vậy hắn vẫn suýt chút đánh mất chính mình, nếu không có Cố Thiên Mệnh ở bên cạnh kịp thời chỉ dẫn e rằng hậu quả khó lường.
Nếu đã đánh tiếng vài câu thì cũng không cần thiết phải đanh mặt nữa, vẻ lạnh lùng trên mặt Cố Thiên Mệnh rút đi vài phần, nhẹ giọng nói: "Đi thôi! Chậm trễ lâu như vậy hẳn là mấy người Thượng Quan Hải và Cung Tâm Nguyệt đều đến nơi rồi".
"Vâng, chủ thượng".
Một lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể khiến Yến Hàn kích động không thôi. Nhưng hắn cũng biết thời gian của Cố Thiên Mệnh cấp bách, không kịp để bản thân có thời gian thích ứng với thân thể mới, chỉ đành đi sát theo sau Cố Thiên Mệnh hướng ra ngoài.
Chương 63 Nhiệm vụ duy nhất của các ngươi lúc này chính là sống sót
Tại cánh rừng sâu nơi thung lũng trong đêm tối tăm trải đầy nguy hiểm, có lẽ chỉ sơ suất sẽ bị rắn độc đoạt mạng hoặc thú dữ nuốt chửng.
Thượng Quan Hải, Cung Tâm Nguyệt cùng mười sáu chàng trai cô gái đều đang vô cùng sợ hãi đợi chờ trong thung lũng, nếu không phải tụ tập tại một chỗ thì sợ rằng đã có vài người trong số đó bật khóc thành tiếng.
Thượng Quan Hải ngược lại khá có năng lực lãnh đạo, hắn sắp xếp đàn ông trấn giữ ở vòng ngoài, còn phụ nữ thì ở bên trong, mỗi người canh giữ một vị trí, quan sát tình hình xung quanh để tránh nguy hiểm.
"Sao công tử vẫn chưa ra ngoài vậy?", một cô gái có chút sợ hãi liếc nhìn rừng rậm tối om, rụt rụt cần cổ trắng ngần, siết chặt nắm đấm non nớt hỏi.
"Công tử kêu chúng ta ở đây chờ, đừng đi lung tung bị tụt lại phía sau, chỉ cần chờ là tốt rồi ", Cung Tâm Nguyệt dường như cũng hoảng sợ, nhưng nhớ tới dáng vẻ tao nhã trong tấm áo dài trắng của Cố Thiên Mệnh liền bình tĩnh lại không ít.
"Hải ca, trời đã tối như vậy rồi chúng ta có cần nhóm lửa lên không?", một chàng trai nhỏ tuổi hơn Thượng Quan Hải xin chỉ thị.
Kể từ khi Thượng Quan Hải được Cố Thiên Mệnh điểm tên trở thành thủ lĩnh của nhóm nam, tất cả đều gọi hắn một tiếng Hải ca để tỏ lòng kính trọng.
"Không được! Trước đó công tử đã nói rõ bảo chúng ta lặng lẽ rời thành tới nơi này. Nếu chúng ta nhóm lửa bị kẻ khác phát hiện thì sẽ gặp phiền toái lớn.Vì vậy chúng ta vẫn nên chịu khó đợi đi, công tử nhất định sẽ tới rất nhanh thôi”, Thượng Quan Hải lập tức phủ quyết đề nghị này, trong giọng nói non nớt còn mang theo ý không cho phép chống đối.
“Ừm, vậy cũng được”, mọi người đều cảm thấy lời hắn nói có lý nên đồng loạt gật đầu đồng ý.
Đột nhiên một thiếu niên nhìn thấy hai bóng đen dần đi tới từ trong rừng sâu, kinh hãi kêu lên:“Là ai?”
Trong nháy mắt, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn hướng phát ra tiếng động, thấy hai bóng đen càng lúc càng tới gần, tinh thần của họ càng kéo căng như dây đàn. Có người thậm chí còn nắm chặt góc áo, lấm tấm mồ hôi cũng không dám phát ra tiếng.
“Đều đến cả rồi thì tốt”.
Hai bóng đen đó đương nhiên là Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn.
“Công tử!”, nghe được thanh âm quen thuộc, vẻ mặt khiếp sợ của mọi người lập tức biến thành mừng rỡ.
Cố Thiên Mệnh đến khiến nỗi bất an trong lòng mọi người dần lắng xuống.
Ánh mắt kính trọng của họ đều đổ dồn lên người hắn, như thể có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết mở lời từ đâu.
“Nếu đều ở đây thì tốt rồi. Từ nay về sau, khu rừng này chính là nơi ở cũng là điểm tu luyện của các ngươi”, Cố Thiên Mệnh nhìn nhìn vẻ mặt rụt rè và sợ hãi của họ thì thản nhiên như nước chảy mây trôi nói.
Đối với lời nói của hắn, mọi người dường như nửa hiểu nửa không mà gật đầu.
“Bây giờ chỉ cần không bước ra khỏi thung lũng, các ngươi tự sắp xếp đi! Vài ngày nữa bổn công tử sẽ tới đây tìm các ngươi”, xuyên qua ánh trăng mờ ảo, Cố Thiên Mệnh thờ ơ quét mắt nhìn mọi người một cái.
“Công… công tử, đã muộn như vậy rồi chúng ta ngủ ở đâu đây?”, một cô gái yếu ớt hỏi.
“Hửm?”, Cố Thiên Mệnh nheo mắt, giả vờ trầm tư khó chịu, gằn giọng đáp: “Còn muốn bổn công tử dựng phòng ở cho các ngươi à? Hay là nói, bổn công tử phải hầu hạ các ngươi thật tốt đây?”
Ầm!
Lời nói này của Cố Thiên Mệnh vừa thốt ra, tất cả đều giật mình thất sắc rồi dồn dập quỳ sụp xuống, run rẩy cúi đầu nói: “Xin công tử bớt giận”.
“Hừ! Các ngươi phải hiểu một điều, muốn sống tốt chỉ có thể dựa vào chính mình, bổn công tử đã cho các ngươi cơ hội rồi, về phần có thể đi tiếp hay không phải xem các ngươi thôi”.
Một tháng qua những người này đã quen với những tháng ngày học tập an nhàn, Cố Thiên Mệnh không hy vọng bản thân thu nhận được một đám chỉ biết ăn chơi chờ chết, đương nhiên phải rèn giũa họ một hồi.
“Nhiệm vụ duy nhất của các ngươi lúc này chính là sống sót trong thung lũng, về phần làm như thế nào đó là chuyện của các ngươi, một thời gian nữa bổn công tử sẽ tới tìm các ngươi, mong rằng các ngươi không trở thành đồ ăn trong bụng đám dã thú rắn độc kia”.
Đại bàng con muốn tung cánh không thể thiếu sự tôi luyện, nếu khăng khăng để họ nhàn nhã tu hành và học cầm kỳ thi họa, tương lai nhất định sẽ khó lòng sử dụng. Bởi vậy muốn khiến họ thực sự trưởng thành chỉ có thể khiến họ cảm nhận được áp lực giữa sự sống và cái chết.
“Công tử yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người”, Thượng Quan Hải cắn răng dẫn đầu lên tiếng.
“Cố gắng sống sót đi! Các ngươi của hiện tại quá yếu”, khi ánh mắt lãnh đạm của Cố Thiên Mệnh quét tới, con tim của mọi ngươi không kìm được trầm xuống, họ đều cảm giác được sự cuộn trào ớn lạnh từ sâu trong linh hồn mình.
Quá yếu sao?
Thượng Quan Hải âm thầm siết chặt nắm đấm, nội tâm lặng lẽ dấy lên từng đợt sóng lớn kích động.
Nói xong Cố Thiên Mệnh liền phớt lờ tâm trạng của mấy người Cung Tâm Nguyệt mà quay người bước ra ngoài.
Khi rời đi, hắn còn buông một câu khiến mọi người sẽ không bao giờ quên: "Một ngày nào đó khi các ngươi có thể chân chính nhìn xuống thế giới này mới hiểu được tôi luyện của ngày hôm nay chẳng là gì cả. Còn bây giờ, các ngươi có thể trở thành thành viên chính thức của Kiếm Vũ các hay không, có thể khiến tương lai của mình đứng trên hàng vạn người hay không đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình”.
Bóng lưng dần dần đi xa, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn cũng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Chương 64 Chúng vẫn còn trẻ và khả năng là vô hạn
Gió như dao sắc hung hăng quét lên mặt cùng linh hồn của mỗi người, sự lạnh lẽo như thấm vào từng tế bào trên người họ.
Mặt trăng như lưỡi câu, ánh sáng yếu ớt hắt xuống nơi sâu trong thung lũng, khiến tâm tình phức tạp trên mặt mỗi người càng thêm sáng rõ.
Âm thanh như dây đàn, lời của Cố Thiên Mệnh thật lâu vẫn quanh quẩn bên tai họ, đan xen giữa sự lo lắng cùng sợ hãi trên gương mặt họ dần lộ ra một tia kiên định.
Sống tiếp chính là bước đầu tiên.
Chỉ có sống sót mới có thể nghĩ về tương lai.
Nhìn bóng lưng đã khuất sau màn đêm của Cố Thiên Mệnh, có người nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không muốn bị coi như hàng hóa mua bán nữa, càng không muốn quay lại cuộc sống ăn mày ngoài đường. Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn khiến công tử thay đổi cái nhìn, khiến những kẻ ngạo mạn ngày trước phải phủ phục dưới chân mình”.
Lời nói của người này đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng dị thường của nơi đây.
Tất cả đều siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt họ không còn mờ mịt, cũng chẳng có bối rối cùng hãi hùng. Bởi bọn họ không muốn quay lại những tháng ngày đau thương trước kia, họ muốn từ trên cao nhìn xuống vùng đất bất công này.
“Phải sống tiếp! Vì bản thân, cũng là vì công tử”.
Gương mặt kiều mị của Cung Tâm Nguyệt ánh thêm vài phần kiên định, làn váy thướt tha của nàng ta nhẹ bay trong gió lạnh, đôi mắt cười cũng rực sáng.
Giờ phút này cho dù phải đối mặt với thung thũng nguy hiểm rình rập, họ cũng không khủng hoảng và sợ sệt nữa. Thay vào đó là sải những bước dài tiến vào rừng sâu để kiếm tìm cơ hội.
Công tử, lần sau người tới, ta nhất định sẽ mạnh mẽ hơn nhiều, nhất định!
Thượng Quan Hải không khỏi qua đầu nhìn về phương hướng Cố Thiên Mệnh rời đi rồi không chút do dự tiến thẳng vào trong.
…………
Đêm hôm khuya khoắt, sau khi Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn rời khỏi thung lũng cũng không lập tức trở về kinh thành, mà tuỳ ý dựa vào một gốc cây lớn ven đường để nghỉ ngơi.
Bởi cổng thành giờ này đã đóng, nếu muốn đi vào hắn chắc chắn phải dựa vào thân phận thế tử Cố gia để thị vệ canh gác mở cổng, nhưng như vậy nhất định sẽ bị người khác chú ý tới.
Vì vậy, để không thu hút ánh mắt của người khác, hai người họ chỉ đành đợi tới bình minh ngày hôm sau, thầm lặng hoà vào dòng người vào thành.
Trong đêm tối, Cố Thiên Mệnh nghiêng người dựa vào gốc cây, còn Yến Hàn thì lẳng lặng đứng ở một bên.
"Chủ thượng, Yến Hàn có một chuyện không hiểu, không biết có nên nói ra không", Yến Hàn ngẩng đầu nhìn những vì sao rải rác trên vòm trời, có chút đắn đo nói với Cố Thiên Mệnh.
"Vậy thì đừng nói", Cố Thiên Mệnh nhìn thật sâu vào Yến Hàn, kẻ vừa ngưng tụ thành công cơ thể máu thịt, thản nhiên như không trả lời.
"...", Yến Hàn nghe vậy thì sững lại, sau đó cung kính đáp: "Vâng".
Yên tĩnh, hoang vu không vương khói lửa nhân gian.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một chủ một tớ cùng duy trì trầm mặc, tự trăn trở nỗi niềm của riêng mình.
"Yến Hàn", Cố Thiên Mệnh chậm rãi mở mắt, thấp giọng gọi.
"Vâng?", Yến Hàn không nhắm mắt, hắn vẫn luôn đứng tại chỗ canh giữ xung quanh, hiện tại hắn là cường giả Địa Huyền, không biết đã mạnh hơn lúc trước bao nhiêu lần, hiển nhiên không thấy mệt mỏi.
“Ta biết vừa rồi ngươi muốn nói gì, đám nha đầu và tiểu tử đó trước mắt nhìn có vẻ thực sự nhọc nhằn, cần tâm tính không có tâm tính, tài năng cũng không được tính là xuất sắc, nhưng, đừng quên rằng, chúng vẫn còn trẻ và khả năng là vô hạn”.
Cố Thiên Mệnh nói lời thấm thía, nghiêm giọng tiếp tục: “Ta đã mang ngươi rời khỏi Kiếm Khư, đêm nay cũng giúp ngươi tiến vào con đường Quỷ tu, bồi đắp lại thân thể. Cuộc sống của ngươi từ hôm nay sẽ bước sang một trang mới, không ai có thể đoán trước được tương lai sẽ thế nào”.
“Mà ta cho đám nha đầu tiểu tử kia một cơ hội, cuối cùng có thể bước được tới đâu còn phải xem bản lĩnh của chúng. Hôm nay chúng yếu kém không đáng để vào mắt, vài năm nữa ai có thể nói chắc điều gì”.
Khóe miệng Cố Thiên Mệnh khẽ nhếch lên ý cười, thật sâu nhìn chằm chằm Yến Hàn.
“Chủ thượng, ta hiểu rồi, là do ta thiển cận”, Yến Hàn chắp tay cung kính.
Ngày mới dần dần ló dạng, một tia nắng ban mai xuyên qua đường chân trời hắt xuống mặt đất.
Cố Thiên Mệnh trầm lắng lại tâm trạng, nhìn tường thành hùng vĩ trước mắt, bình tĩnh nói: “Đi thôi! Đã đến lúc tới Lý gia kia một chuyến rồi”.
Ở rể thực sự có thể sao?
Kiếp này thân là con trai Cố gia, sao có thể để uy quyền nhà làm tướng bị giẫm đạp nhục nhã như vậy?
Trong con ngươi bình đạm của Cố Thiên Mệnh dần dần gợn lên một luồng khí thế trấn áp cả đất trời.
Bão táp sắp nổi lên, thiên hạ này dường như lại sắp dấy lên từng đợt sóng gió dữ dội.
……
Chương 65 Thỉnh an Lý lão gia
Lý gia, gia tộc đứng đầu kinh thành.
Ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên nguyên là quan nhất phẩm, cánh tay phải của đương kim quân thượng. Mà con cháu dưới trướng Lý Thiên Nguyên cũng đều hổ lang chi phong, thiên tư hơn người, văn võ song toàn.
Hai năm trước, ngay cả uy thế của Cố gia cũng yếu hơn Lý gia nửa bậc.
Dù sao, Lý gia có người kế thừa, con cháu trong triều đình chiếm một bộ phận nhất định. Mà nhìn khắp Cố gia từ trên xuống dưới, ngoại từ ông cụ Cố Nghị, cũng chỉ còn lại Cố Ưu Mặc tàn phế cùng Cố Thiên Mệnh suốt ngày gây chuyện thị phi.
So sánh như vậy. Gần hai năm qua, Lý gia quả thật đã vượt qua Cố gia.
Có điều, từ hoàng tử đến vương tôn, bao gồm cả dân thường đều không dám khinh nhờn Cố gia, bởi vì ông cụ Cố còn sống một ngày, như vậy Cố gia sẽ vĩnh viễn là gia tộc trấn quốc của Thiên Phong quốc.
Thời gian trước chuyện tiểu công tử Cố gia chuẩn bị ở rể Lý gia đã khiến thiên hạ khiếp sợ, vô số người không dám tin.
Phải biết rằng Cố gia chính là tướng môn thế gia, sao có thể để cho nhị lang duy nhất của gia tộc ở rể nhà người khác đây.
Thế nhưng, không có lửa thì làm sao có khói, đây là sự thật, ngay cả đương kim quân thượng cũng tán thành mối hôn sự này. Có thể tưởng tượng được, việc này đã gợi lên sóng to gió lớn như thế nào ở Thiên Phong quốc.
Một đời tướng môn, từ ông cụ Cố đến hai vị huynh trưởng đã chết trận của Cố Thiên Mệnh, bọn họ đều là thiên kiêu chi tử, là thiên tài văn võ song toàn trấn thủ biên cương.
Đáng tiếc, thế gia trấn quốc lại xuống dốc đến mức để đứa cháu nối dõi duy nhất làm rể Lý gia, tuy rằng tiểu công tử Cố gia suốt ngày gây chuyện thị phi, nhưng lại chưa bao giờ bắt nạt dân thường.
Đối với việc này, rất nhiều bách tích đều không thể tiếp nhận, dù sao tiểu công tử Cố gia nếu ở rể Lý gia, vậy Cố gia sẽ thật sự không có người thừa kế, tương lai Thiên Phong quốc sẽ ra sao đây?
Cố gia, vĩnh viễn không tàn lụi.
Bởi vì... đây là Cố gia của Cố Thiên Mệnh hắn.
Sáng sớm, nghe thấy tiếng ồn ào của đám người, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn cuối cùng cũng tới cửa lớn của Lý gia.
“Lý gia...” Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn tấm biển huy hoàng, không khỏi nghĩ đến chuyện ngu ngốc mình làm lúc trước.
“Người đến là ai? Mau lùi lại!”
Sáu hộ vệ trấn thủ ở cửa lớn Lý gia, nhìn Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn từng bước đi tới, lạnh giọng quát lớn.
Lý gia, thật là uy vũ.
Cố Thiên Mệnh nghe vậy, bước chân vẫn không dừng lại, trầm ổn thong thả bước về phía trước.
“To gan! Dám làm càn trước cổng Lý gia, muốn chết sao?”, một hộ vệ ở cửa ưỡn ngực, tựa hồ bởi vì mình là hộ vệ Lý gia mà cảm thấy vô cùng vinh hạnh, hắn nhìn Cố Thiên Mệnh hung hắng tiến lên nửa bước, lớn tiếng quát.
“Hiện tại Lý gia như mặt trời ban trưa, bổn công tử đi hai bước trước cổng cũng là làm càn sao? Có điều... cho dù bổn công tử làm càn thì thế nào?”
Cố Thiên Mệnh chậm rãi ngẩng mặt lên, không chút thay đổi lạnh lùng nhìn thị vệ ở cửa, lạnh nhạt hỏi.
Khi khuôn mặt Cố Thiên Mệnh hoàn toàn hiện ra, trừ người vừa mở miệng mắng hắn ra, năm người khác thần hồn run lên, trợn to hai mắt, thậm trí ngay cả trường thương trong tay cũng thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Mẹ nó! Sao lại là vị thần gia này.
Hôm nay thật không may mắn. Đến lúc bọn họ canh cửa lại đụng phải chứ.
“Tham kiến Cố công tử”, sau một khắc, đội hộ vệ ôm quyền hướng về phía Cố Thiên Mệnh làm lễ, hơn nữa còn khẽ kéo thị vệ trẻ tuổi vừa mở miệng mắng mỏ Cố Thiên Mệnh: “Cố công tử, hắn ta là người mới, không biết ngài đến, mong ngài chớ so đo với hắn ta”.
Thị vệ trẻ tuổi trách cứ Cố Thiên Mệnh kia nghe xong những lời này, đáy lòng không nhịn được rùng mình một cái, Cố công tử? Chẳng lẽ vị này chính là người trời không sợ đất không sợ ư?
Nghĩ đến đây, thị vệ trẻ tuổi nhất thời trắng bệch, toàn thân nhịn không được bắt đầu run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh.
“Hừ, nếu không phải hôm nay bổn công tử có việc, ta nhất định sẽ nói rõ cho các ngươi biết như thế nào là làm càn”, Cố Thiên Mệnh giống như cố ý nói với thị vệ, làm cho đám người run rẩy thiếu chút nữa phải quỳ xuống xin tha.
“Công... công tử, chúng ta có mắt không tròng, mong công tử tha tội”.
“Được rồi, bổn công tử không rảnh so đo với các ngươi, mau đứng dậy đi. Thông báo Lý đại nhân nhà các ngươi, Cố Thiên Mệnh đặc biệt đến vấn an”.
Nếu như là Cố Thiên Mệnh lúc trước, chỉ sợ đám người này sẽ rất thảm, có điều, hiện tại Cố Thiên Mệnh cũng không có thừa tâm tư nhàn rỗi tính toán với bọn họ.
“Vâng, tiểu nhân sẽ đi thông báo ngay, công tử đến đại sảnh chờ một chút”, nghe được Cố Thiên Mệnh có ý bỏ qua cho mình, đám thị vệ thở phào nhẹ nhõm, sau đó điên cuồng nghênh đón Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn vào trong.
Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh bước vào cửa lớn, chỉ để lại một bóng lưng, năm thị vệ còn lại thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi con mẹ nó không muốn sống nữa à? Suýt nữa hại chết chúng ta rồi”.
“Mẹ kiếp. Lần trước vị này vào phủ đùa giỡn tiểu thư nhà chúng ta, đến bây giờ vẫn bình yên vô sự, thậm chí còn có thể trở thành cô gia của Lý gia chúng ta, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không? Sau này mở to mắt ra, không sau này chết thế nào cũng không biết đâu”, một hộ vệ hạ thấp âm thanh, hung tợn nói một câu.
Bình luận facebook