• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tu La Kiếm Thần (2 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương 106 Tốc độ quá chậm

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cật lực phản đối, trực tiếp coi Cố Thiên Mệnh là cái gai trong mắt.

Đại hán lưng hùm vai gấu tên là Lưu Lăng Võ, chính là người được mọi người công nhận ở quân doanh Xích Phong. Cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, gã ta cũng cực kì liều lĩnh, không hề sợ chết khi ở trên chiến trường.

Chỉ là Lưu Lăng Võ đầu óc đơn giản, không nghĩ ngợi được nhiều, bằng không Nhậm Tề Phong đã đề bạt gã ta lên làm hiệu úy của quân doanh Xích Phong rồi.

“Này, ngươi có nghe thấy huynh đệ ta nói gì không? Ngươi ở đâu thì quay về đó đi! Quân doanh Xích Phong chúng ta không cần hiệu úy”, Lưu Lăng Võ trừng mắt, dáng vẻ thô kệch hướng về phía Cố Thiên Mệnh quát lớn.

Cố Thiên Mệnh khẽ vuốt mấy sợi tóc rủ xuống mặt, sau đó chậm rãi nâng đôi mắt thâm thúy như hồ nước lên, đôi môi mỏng lạnh nhạt nói: “Xếp hàng!”

Không ai trả lời, cảnh tượng vẫn ồn ào không chịu nổi.

“Xếp hàng!”

Lúc này đây, trong lời nói của Cố Thiên Mệnh đã xen lẫn một chút cảm giác uy áp đến từ sâu trong linh hồn, khí thế lăng vân thiên hạ nồng đậm dâng lên, phảng phất như xuyên thủng trời mây.

Ầm ầm...

Lưu Lăng Võ và hơn 600 người trong quân doanh Xích Phong đều cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, suýt chút nữa đã quỳ xuống. Cái loại cảm giác tử vong sâu sắc này đập thẳng vào mặt mọi người, làm âm thanh ồn ào náo nhiệt ngừng lại.

Ánh mặt bọn họ nhìn Cố Thiên Mệnh nhất thời lộ ra tia sợ hãi nồng đậm, sắc mặt nháy mắt trắng bệch xen theo chút run rẩy.

“Xếp hàng!”, sau một khắc, Lưu Lăng Võ cũng không biết tại sao mình lại hô lên hai chữ này, hoặc là bởi vì ánh mắt lạnh nhạt của Cố Thiên Mệnh, hoặc bởi cảm giác áp bách bất thình lình vừa rồi.

Trong chớp mắt, đám người vốn tán loạn liền nghe theo mệnh lệnh tập hợp thành hàng. Hơn 600 người chỉnh tề đứng ở giữa thao trường, giống như một thanh kiếm bén nhọn muốn ra khỏi vỏ, bộc lộ sắc bén.

Chỉ là một luồng uy áp từ sâu trong linh hồn liền làm cho đám người run rẩy, đấy chính là uy nghiêm không thể nghi ngờ của cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong kiếp trước.

“Ta mặc kệ trong lòng các ngươi nghĩ gì, cũng không có tâm tư để ý. Chỉ cần nhớ kĩ một điều, từ hôm nay trở đi, ta chính là hiệu úy của quân doanh Xích Phong”.

Cố Thiên Mệnh hai tay chắp sau lưng, uy nghiêm nhàn nhạt dội thẳng vào trời mây, làm mây trên bầu trời dần rút đi.

“Ngươi muốn làm hiệu úy quân doanh Xích Phong chúng ta cũng được, điều kiện tiên quyết là phải đánh thắng chúng ta, nếu không làm sao có thể thống lĩnh quân doanh”, Lưu Lăng Võ tuy rằng vẫn đang tự hỏi vì sao Cố Thiên Mệnh lại có thể tản ra loại uy áp nặng nề này, nhưng gã ta vẫn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó gật đầu nói: “Được, như ngươi mong muốn”.

Thấy Cố Thiên Mệnh vậy mà đồng ý, đám tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhao nhao lộ ra vẻ vui mừng. Trong mắt bọn họ, Cố Thiên Mệnh chỉ là một thư sinh nho nhã yếu đuối, làm sao sánh được với Lưu Lăng Võ chứ.

Sau đó, ở giữa thao trường quân doanh bèn nhường ra một khoảng trống, hơn 600 tướng sĩ chia thành 2 hàng 2 bên, ngẳng đầu ưỡn ngực.

Đứng ở bãi đất trống chính là Cố Thiên Mệnh và Lưu Lăng Võ, hai người trầm mặc nhìn thẳng vào nhau, không khí xung quanh phảng phất đông cứng lại.

“Ngươi phải cẩn thận một chút, nắm đấm của ta cũng không phải ăn chay”, cơ bắp rắn chắc của Lưu Lăng Võ đặc biệt bắt mắt, giống như từng ngọn đồi nhỏ ẩn giấu sức mạnh thật lớn, đôi mắt to sáng như đuốc của gã ta chậm rãi nổi lên chiến ý nồng đậm.

Đối mặt với Lưu Lăng Võ hũng mãnh như sói hổ, sắc mặt Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt không đổi, tay trái nhẹ nhàng đặt ở bên hông, tay phải nhẹ nhàng đưa lên đùi.

“Chiến!”

Trong phút chốc, Lưu Lăng Võ đột nhiên hét lớn, đôi mắt kịch liệt mở to, thiết quyền hướng phía khuôn mặt Cố Thiên Mệnh mà tới, không một chút lưu tình.

Ầm ầm!

Thiết quyết của Lưu Lăng Võ mãnh liệt, mang theo từng trận phong mang, tựa như chấn động y bào trắng của Cố Thiên Mệnh.

Hơn 600 tướng sĩ ở một bên quan sát, không khỏi nín thở nhìn chằm chằm Lưu Lăng Võ vung thiết quyền.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên cực kì ngưng trọng và áp lực, làm cho tâm trạng của các tướng sĩ căng thẳng vạn phần.

Mắt thấy thiết quyền của Lưu Lăng Võ sắp tới, Cố Thiên Mệnh lâm nguy không loạn giật nhẹ thân thể, nhẹ nhàng nghiêng một cái liền tránh được một quyền nặng vạn cân kia của Lưu Lăng Võ.

Lưu Lăng Võ thân là võ giả cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, một đôi thiết quyền của gã ta có thể trực tiếp đánh nát một tảng đá lớn, được đám tướng sĩ quân doanh Xích Phong vô cùng tôn sùng.

Nếu không phải tính cách Lưu Lăng Võ trước nay ngây ngô, không biết thay đổi, luôn làm bậy. Nói không chừng Lưu Lăng Võ đã đề bạt hắn làm hiệu úy rồi.

Một cú đấm này lại bị Cố Thiên Mệnh dễ dàng tránh né.

Thấy vậy, khuôn mặt đen của Lưu Lăng Võ nháy mắt nghẹn đến đỏ bừng, vội vàng vung lên một nắm đấm đã chuẩn bị trước đó, tấn công về phía Cố Thiên Mệnh.

“Tốc độ quá chậm”, Cố Thiên Mệnh chỉ nhẹ nhành di chuyển tại chỗ liền dễ dàng né tránh được, sau đó hời hợt buông lời bình phẩm.

Ngay sau đó, chân phải của hắn đột nhiên giơ lên, đạp về phía Lưu Lăng Võ.

Phịch!

Nương theo một âm thanh nặng nề rơi xuống, Lưu Lăng Võ trực tiếp bị Cố Thiên Mệnh đạp trúng, thân thể nghiêng ngả ngã xuống đất.

“...”

Một đám tướng sĩ quân doanh Xích Phong lúc này đều như mắc nghẹn, không nói được lời nào.
Chương 107 Lão đại cứ như vậy mà thua rồi...

Lưu Lăng Võ vỗ vỗ bụi bặm trên người, từ trên mặt đất đứng lên, trợn mắt nhìn Cố Thiên Mệnh. Gã ta căn bản không hiểu tại sao mình lại bị Cố Thiên Mệnh một cước đạp ngã, rõ ràng một cước kia nhìn thì mềm như kẹo bông, nhưng lại có uy lực lớn như vậy.

Quan trọng nhất là, trên người Cố Thiên Mệnh không có bất kì dao động huyền khí nào, vẫn lẳng lặng đứng vững như một thư sinh bình thường.

Lưu Lăng Võ điên cuồng gãi đầu, hai mắt nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh, nhìn có vẻ muốn đánh thêm một trận nữa.

“Lão đại, lại bị thằng nhóc kia một cước đá ngã? Ta không nhìn nhầm đấy chứ?”, tướng sĩ doanh trại Xích Phong vây xem ở một bên đều há to miệng, kinh ngạc không dám tin.

“Tình huống gì đây. Ta cũng không nhìn rõ ràng, sao lão đại trong chớp mắt liền ngã xuống vậy?”, từng đợt ồn ào kêu lên.

“Ta có hoa mắt không vậy? Lão đại cứ như vậy mà thua rồi... Qúa... quá giả rồi”.

Mọi người ở doanh trại Xích Phong căn bản không cách nào tiếp nhận mọi chuyện đột ngột như vậy, bọn họ trừng mắt nhìn nhau, nghi hoặc thảo luận.

Cố Thiên Mệnh cũng không có tâm tư nhàn rỗi mà để ý đến đám người, mắt lạnh đảo qua, trầm giọng nói: “Được rồi, các ngươi tự mình luyện tập, có việc ta sẽ qua”.

Lưu Lăng Võ vốn định đánh thêm trận nữa nhưng nhìn thấy bóng lưng Cố Thiên Mệnh đột nhiên xoay người, muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn đôi tay và thắt lưng vừa bị đạp một cước của mình, cuối cùng cũng không dám mở miệng, mà là mê mang không thôi cúi đầu lẩm bẩm: “Là ta quá yếu hay sao?”

Vừa rồi, Cố Thiên Mệnh liếc mắt một cái liền nhìn ra sơ hở của Lưu Lăng Võ, mặc dù không dùng huyền khí, hắn cũng có thể dễ dàng phá vỡ thế tấn công của gã ta.

Hiện tại, Cố Thiên Mệnh chỉ để lộ một phần trước mặt mọi người doanh trại Xích Phong rồi nhanh chóng rời đi.

Cố Thiên Mệnh đi lại trong quân danh Nhạn Hành quan, khắp nơi đều tràn ngập từng luồng khí tức khẩn trương của các tướng sĩ.

“Năm xưa, nhị thúc trấn thủ ở nơi đây sao?”, đột nhiên, Cố Thiên Mệnh phảng phất nhìn thấy Cố Ưu Mặc đứng trên tường thành cao lớn của Nhạn Hành quan, quan sát bóng dáng huyết sắc của trăm vạn đại quân.

Năm năm trước, Bắc Việt quốc quốc đột nhiên tiến công Thiên Phong quốc, muốn mở một con đường máu từ Nhạn Hành quan. Thân là đại tướng trấn quan của Thiên Phong quốc, Cố Ưu Mặc làm sao có thể cho phép Nhạn Hành quan thất thủ đây?

Bởi vậy, Cố Ưu Mặc dẫn theo mấy vạn đại quân , sống chết bảo vệ Nhạn Hành quan. Đáng tiếc, Bắc Việt quốc cũng không cho Cố Ưu Mặc thời gian điều binh khiển tướng, trực tiếp huy động gần hai mươi vạn đại quân, cường hãn tấn tông Nhạn Hành quan.

Vì uy nghiêm của vô số dân chúng bách tính của Thiên Phong quốc trong Nhạn Hành quan, mặc dù phải đối mặt với Bắc Việt quốc có binh lực chênh lệch rất lớn, Cố Ưu Mặc cũng không lùi nửa bước, tay cầm trường thương huyết sắc anh dũng chiến đấu.

Hai mươi vạn đại quân Bắc Việt quốc công hãn Thiên Phong quốc lại chậm chạp không thể công phá thành công, dẫn đến viện quân của Thiên Phong quốc đếp kịp lúc. Bắc Việt quốc lúc này mới không thể không lui binh, rời xa biên cương phía bắc của Thiên Phong quốc.

Trận chiến đó, kinh thiên động địa, huyết sắc lan tràn ngàn dặm, biển máu thấm ướt đại địa mệnh mông, nhuộm đỏ kình thương.

Trận chiến năm đó, Cố Ưu Mặc tay cầm trường thương bạc bị máu tươi thấm hồng, mặc khôi giáo màu đỏ như máu đã rách rưới, đứng vững trên tường thành, làm cho thế gian kinh hãi.

Trận chiến năm đó, thi thể khắp nơi, thân thể huyết nhục cùng binh khí bị tàn phá chất đống như núi, chồng chất lên nhau, mùi tanh hôi, mùi máu tươi lan tràn ba tháng chưa từng tản đi.

Trải qua huyết chiến Nhạn Hành quan năm năm trước, hai chân Cố Ưu Mặc rơi vào cảnh tàn phế, cả người chồng chết vết thương, ảm đạm bi thương, ẩn cư nơi nội viện Cố gia, không xuất thế nữa.

Mặc dù hình ảnh Cố Ưu Mặc đã biến mất, nhưng truyền thuyết của Huyết Hùng tướng quân vẫn lưu truyền xuống, thân là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, bọn họ đều biết.

“Nhị thúc, không bao lâu nữa, người sẽ trở lại đỉnh cao cương trường...”, đối với Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh luôn tôn sùng từ tận sâu linh hồn, căn bản không vì kiếp trước mình là cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong mà có chút coi thường nào.

Bởi vì, Cố Ưu Mặc là nhị thúc ruột thịt của Cố Thiên Mệnh.

Mỗi lần nghĩ đến bản thân trước khi khai mở lục thức, khóe miệng Cố Thiên Mệnh liền không khỏi hiện lên một nụ cười khổ.

Mỗi lần gây ra chuyện gì, việc đầu tiên hắn làm chính là đến đình viện của Cố Ưu Mặc gọi một tiếng nhị thúc, để ông ấy đi giải quyết đống rắc rối mình gây ra.

Hi vọng có thể mau chóng làm cho cơ thể kiếp này trải qua lễ tẩy rửa bằng máu tươi, sớm ngày bước vào cảnh giới Linh Huyền. Cố Thiên Mệnh âm thầm nắm chặt nắm đấm, tiếp tục đi về phía trước quân doanh, nhìn về bốn phía.

...

Trong một doanh trại đơn giản, một sĩ tốt mặt đen khom người ôm quyền nói với Nhậm Tề Phong: “Tướng quân, nghe nói vừa rồi Cố hiệu úy một cước đạp ngã Lưu Lăng Võ xuống đất”.

“Ồ?”, Nhậm Tề Phong khép quân văn trên bàn lại, nhíu mày trầm ngâm nói: “Lưu Lăng Võ tuy đầu óc đơn giản không dễ sai bảo, nhưng đã đạt đến cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, làm sao có thể bị một cước đã ngã?”

“Khởi bẩm tướng quân, việc này thuộc hạ cũng không rõ, chỉ nghe nói Cố hiệu úy chỉ là tùy ý đạp một cước, Lưu Lăng Võ liền ngã xuống đất”, sĩ tốt mặt đen cung kính trả lời.

“Có biết rõ tu vi của Cố hiệu úy kia không?”, Nhậm Tề Phong nhẹ nhàng gõ bàn, trầm giọng hỏi.

“Các huynh đệ doanh trại Xích Phong có nói Cố hiệu úy không bộc phát ra bất kì khí giới của tu vi nào, giống như là một người bình thường vậy”, sĩ tốt mặt đen ôm quyền hổi bẩm: “Chỉ là nghe bọn họ nói, cảm giác Cố hiệu úy không hề đơn giản. Về phần không đơn giản chỗ nào, bọn họ cũng không nói rõ ra được”.
Chương 107 Lão đại cứ như vậy mà thua rồi...

Lưu Lăng Võ vỗ vỗ bụi bặm trên người, từ trên mặt đất đứng lên, trợn mắt nhìn Cố Thiên Mệnh. Gã ta căn bản không hiểu tại sao mình lại bị Cố Thiên Mệnh một cước đạp ngã, rõ ràng một cước kia nhìn thì mềm như kẹo bông, nhưng lại có uy lực lớn như vậy.

Quan trọng nhất là, trên người Cố Thiên Mệnh không có bất kì dao động huyền khí nào, vẫn lẳng lặng đứng vững như một thư sinh bình thường.

Lưu Lăng Võ điên cuồng gãi đầu, hai mắt nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh, nhìn có vẻ muốn đánh thêm một trận nữa.

“Lão đại, lại bị thằng nhóc kia một cước đá ngã? Ta không nhìn nhầm đấy chứ?”, tướng sĩ doanh trại Xích Phong vây xem ở một bên đều há to miệng, kinh ngạc không dám tin.

“Tình huống gì đây. Ta cũng không nhìn rõ ràng, sao lão đại trong chớp mắt liền ngã xuống vậy?”, từng đợt ồn ào kêu lên.

“Ta có hoa mắt không vậy? Lão đại cứ như vậy mà thua rồi... Qúa... quá giả rồi”.

Mọi người ở doanh trại Xích Phong căn bản không cách nào tiếp nhận mọi chuyện đột ngột như vậy, bọn họ trừng mắt nhìn nhau, nghi hoặc thảo luận.

Cố Thiên Mệnh cũng không có tâm tư nhàn rỗi mà để ý đến đám người, mắt lạnh đảo qua, trầm giọng nói: “Được rồi, các ngươi tự mình luyện tập, có việc ta sẽ qua”.

Lưu Lăng Võ vốn định đánh thêm trận nữa nhưng nhìn thấy bóng lưng Cố Thiên Mệnh đột nhiên xoay người, muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn đôi tay và thắt lưng vừa bị đạp một cước của mình, cuối cùng cũng không dám mở miệng, mà là mê mang không thôi cúi đầu lẩm bẩm: “Là ta quá yếu hay sao?”

Vừa rồi, Cố Thiên Mệnh liếc mắt một cái liền nhìn ra sơ hở của Lưu Lăng Võ, mặc dù không dùng huyền khí, hắn cũng có thể dễ dàng phá vỡ thế tấn công của gã ta.

Hiện tại, Cố Thiên Mệnh chỉ để lộ một phần trước mặt mọi người doanh trại Xích Phong rồi nhanh chóng rời đi.

Cố Thiên Mệnh đi lại trong quân danh Nhạn Hành quan, khắp nơi đều tràn ngập từng luồng khí tức khẩn trương của các tướng sĩ.

“Năm xưa, nhị thúc trấn thủ ở nơi đây sao?”, đột nhiên, Cố Thiên Mệnh phảng phất nhìn thấy Cố Ưu Mặc đứng trên tường thành cao lớn của Nhạn Hành quan, quan sát bóng dáng huyết sắc của trăm vạn đại quân.

Năm năm trước, Bắc Việt quốc quốc đột nhiên tiến công Thiên Phong quốc, muốn mở một con đường máu từ Nhạn Hành quan. Thân là đại tướng trấn quan của Thiên Phong quốc, Cố Ưu Mặc làm sao có thể cho phép Nhạn Hành quan thất thủ đây?

Bởi vậy, Cố Ưu Mặc dẫn theo mấy vạn đại quân , sống chết bảo vệ Nhạn Hành quan. Đáng tiếc, Bắc Việt quốc cũng không cho Cố Ưu Mặc thời gian điều binh khiển tướng, trực tiếp huy động gần hai mươi vạn đại quân, cường hãn tấn tông Nhạn Hành quan.

Vì uy nghiêm của vô số dân chúng bách tính của Thiên Phong quốc trong Nhạn Hành quan, mặc dù phải đối mặt với Bắc Việt quốc có binh lực chênh lệch rất lớn, Cố Ưu Mặc cũng không lùi nửa bước, tay cầm trường thương huyết sắc anh dũng chiến đấu.

Hai mươi vạn đại quân Bắc Việt quốc công hãn Thiên Phong quốc lại chậm chạp không thể công phá thành công, dẫn đến viện quân của Thiên Phong quốc đếp kịp lúc. Bắc Việt quốc lúc này mới không thể không lui binh, rời xa biên cương phía bắc của Thiên Phong quốc.

Trận chiến đó, kinh thiên động địa, huyết sắc lan tràn ngàn dặm, biển máu thấm ướt đại địa mệnh mông, nhuộm đỏ kình thương.

Trận chiến năm đó, Cố Ưu Mặc tay cầm trường thương bạc bị máu tươi thấm hồng, mặc khôi giáo màu đỏ như máu đã rách rưới, đứng vững trên tường thành, làm cho thế gian kinh hãi.

Trận chiến năm đó, thi thể khắp nơi, thân thể huyết nhục cùng binh khí bị tàn phá chất đống như núi, chồng chất lên nhau, mùi tanh hôi, mùi máu tươi lan tràn ba tháng chưa từng tản đi.

Trải qua huyết chiến Nhạn Hành quan năm năm trước, hai chân Cố Ưu Mặc rơi vào cảnh tàn phế, cả người chồng chết vết thương, ảm đạm bi thương, ẩn cư nơi nội viện Cố gia, không xuất thế nữa.

Mặc dù hình ảnh Cố Ưu Mặc đã biến mất, nhưng truyền thuyết của Huyết Hùng tướng quân vẫn lưu truyền xuống, thân là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, bọn họ đều biết.

“Nhị thúc, không bao lâu nữa, người sẽ trở lại đỉnh cao cương trường...”, đối với Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh luôn tôn sùng từ tận sâu linh hồn, căn bản không vì kiếp trước mình là cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong mà có chút coi thường nào.

Bởi vì, Cố Ưu Mặc là nhị thúc ruột thịt của Cố Thiên Mệnh.

Mỗi lần nghĩ đến bản thân trước khi khai mở lục thức, khóe miệng Cố Thiên Mệnh liền không khỏi hiện lên một nụ cười khổ.

Mỗi lần gây ra chuyện gì, việc đầu tiên hắn làm chính là đến đình viện của Cố Ưu Mặc gọi một tiếng nhị thúc, để ông ấy đi giải quyết đống rắc rối mình gây ra.

Hi vọng có thể mau chóng làm cho cơ thể kiếp này trải qua lễ tẩy rửa bằng máu tươi, sớm ngày bước vào cảnh giới Linh Huyền. Cố Thiên Mệnh âm thầm nắm chặt nắm đấm, tiếp tục đi về phía trước quân doanh, nhìn về bốn phía.

...

Trong một doanh trại đơn giản, một sĩ tốt mặt đen khom người ôm quyền nói với Nhậm Tề Phong: “Tướng quân, nghe nói vừa rồi Cố hiệu úy một cước đạp ngã Lưu Lăng Võ xuống đất”.

“Ồ?”, Nhậm Tề Phong khép quân văn trên bàn lại, nhíu mày trầm ngâm nói: “Lưu Lăng Võ tuy đầu óc đơn giản không dễ sai bảo, nhưng đã đạt đến cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, làm sao có thể bị một cước đã ngã?”

“Khởi bẩm tướng quân, việc này thuộc hạ cũng không rõ, chỉ nghe nói Cố hiệu úy chỉ là tùy ý đạp một cước, Lưu Lăng Võ liền ngã xuống đất”, sĩ tốt mặt đen cung kính trả lời.

“Có biết rõ tu vi của Cố hiệu úy kia không?”, Nhậm Tề Phong nhẹ nhàng gõ bàn, trầm giọng hỏi.

“Các huynh đệ doanh trại Xích Phong có nói Cố hiệu úy không bộc phát ra bất kì khí giới của tu vi nào, giống như là một người bình thường vậy”, sĩ tốt mặt đen ôm quyền hổi bẩm: “Chỉ là nghe bọn họ nói, cảm giác Cố hiệu úy không hề đơn giản. Về phần không đơn giản chỗ nào, bọn họ cũng không nói rõ ra được”.


Đang tải...
Chương 109 Tiếng trống hiệu lệnh

Mọi người vừa nghĩ đến một cước khó hiểu của Cố Thiên Mệnh ngày hôm qua liền có cảm giác quỷ dị đến cực điểm. Đối với việc này, trong lòng bọn khó khỏi nói bất mãn thế nào, đương nhiên muốn chiến một lần nữa.

“Sau khi làm nhiệm vụ trấn thủ trở về, chúng ta tính sau”, Cố Thiên Mệnh căn bản không hề để trong lòng, lạnh nhạt nói.

“Được, là ngươi nói đó”, Lưu Lăng Võ nhếch miệng, nắm chặt tay. Sau đó liền quay đầu nói với chúng tướng sĩ: “Các huynh đệ, chúng ta đi phố bắc trấn thủ trước, sau khi trở về cùng hắn đọ sức sau”.

“Được!”

Mọi người hưng phấn, chiến khí bừng bừng ngẩng đầu giơ cao hai tay hét lớn, âm thanh như sấm vang cuồn cuộn trên trời.

Thấy vậy, Cố Thiên Mệnh cũng không có một chút phản ứng, chỉ đứng ở một bên sắc mặt lạnh nhạt.

Nhạn Hành quan phố bắc, dân cư không nhiều lắm, nhưng vẫn cần quân đội trấn thủ, phòng ngừa một vài người không có ý tốt, gây ra hỗn loạn, như vậy không có lợi cho việc quản lý.

Cố Thiên Mệnh tùy ý sắp xếp đám người Lưu Lăng Võ tự phân tán, trấn thủ mọi ngóc ngách của phố Bắc, mà hắn thì một mình tìm quán rượu bên đường, ngồi xuống yên tĩnh quan sát.

“Quan gia, rượu này đều do nhà ta tự ủ, có hơi đục mong quan gia thông cảm”, tiểu nhị lên cho Cố Thiên Mệnh hai bình rượu đục, khuôn mặt tươi cười, cung kính không thôi.

“Không sao”, Cố Thiên Mệnh từ bên hông móc ra một ít bạc vụn đưa ra cho tiểu nhị.

“Đa tạ quan gia, đa tạ quan gia”, tiểu nhị nhìn bạc trong tay, vội vàng khom người cảm tạ, cười đến sắp rách miệng.

Cố Thiên Mệnh khoát tay áo, ý bảo tiểu nhị rời đi.

Một người, hai bình rượu, nghĩ lại kiếp trước, trầm tư về kiếp này.

Rượu trong chén cạn hết, tóc đen khẽ động theo gió, khóe miệng Cố Thiên Mệnh không khỏi khẽ cười.

Bỗng nhiên, một tiếng trống vang lên từ bốn phương tám hướng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh thưởng rượu của Cố Thiên Mệnh.

Ầm ầm...

Tiếng trống như sấm chớp, thẳng tắp xông lên trời xanh.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”, Cố Thiên Mệnh khẽ nhíu mày, có một loại dự cảm không lành dâng lên.

Theo tiếng trống càng lúc càng dồn dập, thân ảnh Lưu Lăng Võ lập tức xuất hiện trước mắt Cố Thiên Mệnh, hơn nữa thần sắc ngưng động, vội vã đến cực điểm nói: “Không hay rồi, chúng ta phải nhanh chóng trở về quân doanh”.

“Ừm”, Cố Thiên Mệnh phỏng đoán tiếng trống gấp gáp không ngừng này, chỉ sợ có chuyện lớn xảy ra, muốn triệu tập tất cả mọi người trở về.

Vì thế, Cố Thiên Mệnh cũng buông chén rượu trong tay xuống, dẫn theo đám tướng sĩ doanh trại Xích Phong, nhanh chóng chạy về phía quân doanh.

Cát vàng nổi lên bốn phía che khuất ánh mặt trời, một cỗ khí khẩn trương dồn dập nồng đậm tràn lan bốn phương tám hướng, làm cho vô số tướng sĩ đều nắm chặt lưỡi đao sắc bén trong tay, chỉ về phía khung trời.

Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh bước chân vào cửa quân doanh, phía sau liền có một sĩ tốt tiến lên nói: “Cố hiệu úy, tướng quân bảo ngươi quay về, lập tức tới tổng tướng doanh, có việc quan trọng cần phân phó”.

Tổng tướng doanh?

Đó không phải là đại doanh trấn thủ ở Nhạn Hành quan bây giờ sao...

Quân doanh Nhạn Hành quan, tổng cộng có mấy vạn đại quân, thanh âm thao luyện mỗi ngày vang dội truyền ra ngoài. Nhạn Hành quan dùng để ngăn cản Bắc Việt quốc và đám giặc cỏ tâm tư bất chính có ý đồ với Thiên Phong quốc, có thể nói là vô cùng quan trọng.

Bởi vậy, thống lĩnh đại tướng trấn thủ Nhạn Hành quan, đương nhiên là dũng tướng lợi hại nhất, trải qua hàng trăm trận chiến, là trọng thần của quốc gia.

Ngoại trừ đại tướng thống lĩnh ra, bên trong Nhạn Hành quan còn có hai vị tướng quân tam phẩm, cùng với 10 vị tướng quân ngũ phẩm.

Doanh trướng của tổng quân doanh lớn hơn các doanh trướng khác rất nhiều, thể hiện ra địa vị và thân phận của nó.

Cố Thiên Mệnh lúc này mặc một thân khôi giáp màu đen bạc, thoạt nhìn khá có dáng vẻ của một tướng sĩ trẻ tuổi. Khí thế lăng vân ẩn giấu dưới bộ giáp, giống như nước chảy xiết lại quanh co ngập tràn.

Nếu Cố Thiên Mệnh không lộ ra khí thế của mình, người ngoài căn bản không cách nào phát hiện ra, chỉ coi hắn là một hiệu úy bình thường mà thôi.

Sắc mặt hắn tương đối nghiêm trọng đi về phía trướng tổng doanh, từ xa nhìn lại, liền thấy hơn mười tướng lĩnh cùng hiệu úy mặc khôi giáp đứng ở bên ngoài.

“Còn không mau vào hàng”, nhìn Cố Thiên Mệnh mới tới, Nhậm Tề Phong thân là phó tướng quân vội vàng lớn tiếng trầm giọng nói, tựa hồ sự việc rất khẩn cấp.

“Vâng!”, Cố Thiên Mệnh hơi chắp tay, đi tới phía sau đám người.

Chung quanh doanh trướng, vô số hàn mang bay thẳng lên bầu trời, phảng phất muốn đem toàn bộ kình thương xuyên thủng. Lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo ở bốn phía của doanh trướng, không khí cực kì áp lực.

Hôm nay, tướng sĩ cấp hiệu úy trở lên đều bị triệu tập về đây, sắc mặt bọn họ cực kỳ căng thẳng, khiến bầu không khí càng kiềm nén hơn.

Mọi người bị tập hợp ở trong quân doanh, trong lòng nhất định là căng thẳng, bởi vì họ biết, nếu như không phải xảy ra chuyện gì lớn, tuyệt đối không có khả năng triệu tập mọi người gấp như vậy.

Không lâu sau, cửa của doanh trại tổng doanh rốt cuộc cũng mở ra.

Cạch cạch...
Chương 110 Chúng ta thề chết đi theo tướng quân

Theo từng đợt tiếng bước chân từ trong doanh trướng truyền ra, một nam tử trung niên đi ra, xuất hiện trước mặt đám người Cố Thiên Mệnh.

Nam tử sắc mặt ngưng trọng, dáng người tương đối khôi ngô, còn mặc một bộ khôi giáp xám, thoạt nhìn cực kỳ khí phách hiên ngang.

Ông ta, Phong Ngạo Cẩm, chính là thống soái đại tướng quân của Nhạn Hành quan, võ tướng nhị phẩm.

Phong Ngạo Cẩm chỉ mới bước ra, liền mang theo một cỗ uy áp sắc bén, làm cho mọi người cảm thấy tức ngực khó thở, tinh thần hoang mang.

“Tướng quân!”

Thân hình Phong Ngạo Cẩm vừa hiện ra, chúng tướng lĩnh cùng hiệu úy nhao nhao khom lưng, đồng thanh cung kính chào.

Cố Thiên Mệnh đứng ở phía sau mọi người, vẫn đứng bất động, chẳng qua hai mắt lại hơi nâng lên, không nhịn được đánh giá Phong Ngạo Cẩm.

“Chư vị tướng sĩ, theo tin tức nhận được, Nam Việt quốc đang tập kết gần 3 vạn đại quân muốn tấn công Nhạn Hành quan ta”.

Trên khuôn mặt tuấn lãng của Phong Ngạo Cẩm nổi lên một tia ngưng trọng, khôi giáp của ông ta lấp lánh hiện ra từng đạo hàn mang, phảng phất làm cho hư không ngưng động, không dám che đậy uy thế này.

“Cái gì?”, nghe vậy, mọi người đều ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Phong Ngạo Cẩm, nội tâm kinh hãi, mở miệng kêu lên.

Một tướng lĩnh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt phát ra một chút sát ý không hề che dấu trầm thấp nói: “Hừ, Nam Việt quốc quả nhiên lớn mật, những năm gần đây nhiều lần xâm phạm Thiên Phong quốc ta, thật sự cho rằng Thiên Phong quốc ta dễ khi nhục sao?”

“Tướng quân, lúc này Nam Việt quốc đã tập kết 3 vạn đại quân, lại còn khua chiêng đánh trống muốn tấn công Nhạn Hành quan , chắc chắn là đã có sự chuẩn bị, hoặc là Nam Việt quốc đang có mưu đồ khác”.

“Nam Việt quốc quả thực là làm càn. Nhớ năm đó khi Huyết Hùng tướng quân trấn thủ ở đây, Nam Việt quốc chớ nói đến quấy nhiễu Thiên Phong quốc ta, ngay cả tới gần biên giới cũng không dám. Nếu không phải 5 năm trước...”

Trong đám người, có người không khỏi hung dữ nói ra câu này.

Huyết Hùng tướng quân...

Nghe vậy, bao gồm cả Phong Ngạo Cẩm với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm trang và các tướng sĩ đều không khỏi ảm đạm vài phần, tựa hồ nhìn thấy hình ảnh phương hoa loạn thế nhiều năm trước.

Huyết Hùng tướng quân, năm đó một mình trấn thủ nơi đây, Nam Việt quốc cũng không có gan dám xâm phạm Nhạn Hành quan. Nhớ lúc trước Huyết Hùng tướng quân dẫn đại quân trấn thủ Nhạn Hành quan, cầm huyết thương có thể ngăn cản thiên quân vạn mã.

Mặc dù Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc chỉ là cường giả cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ, nhưng võ giả cùng cảnh giới đều không phải là đối thủ của ông ấy.

Năm đó, chỉ cần Huyết Hùng tướng quân trấn thủ ở Nhạn Hành quan, những tên tặc tử địch khấu muốn xâm phạm Nhạn Hành quan đều run sợ rút lui, không còn can đảm để chiến đấu nữa.

Phong Ngạo Cẩm cũng chậm rãi lâm vào trầm ngâm, ông ta ngẩng đầu nhìn Nhạn Hành quan, phảng phất nhìn thấy từng hình ảnh quen thuộc kia, giọng cảm thán nói: “Ai! Năm đó bổn tướng cũng chỉ là một phó tướng, đứng ở phương xa nhìn bóng dáng oai phong của Huyết Hùng tướng quân...”

“Chỉ tiếc, Nam Việt quốc ức hiếp người quá đáng...”

Phong Ngạo Cẩm nhìn về phương xa, chầm chậm khép hai mắt lại, bi thương nói.

Lời nói của Phong Ngạo Cẩm vang vọng bốn phía thật lâu, quanh quẩn bên tai các tướng lĩnh hiệu úy và Cố Thiên Mệnh.

Sau đó, Phong Ngạo Cẩm bắt đầu trầm khí, nhìn lướt qua Cố Thiên Mệnh cùng với đám tướng lĩnh, hiệu úy, mở miệng nói: “Chúng tướng sĩ, năm đó đã trở thành quá khứ. Rất nhanh ba vạn quan Nam Việt quốc sẽ tiến vào thành, chúng ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, vì vậy...”

“Chúng ta phải cho Nam Việt quốc biết, uy nghiêm của Thiên Phong quốc chúng ta, không thể xâm phạm. Chúng ta phải khiến cho trăm vạn linh sinh của bách quốc chi địa đều hiểu được, chúng ta trấn thủ Nhạn Hành quan, không thể nhục nhã!”

Thiên Phong quốc hít sâu một hơi, sau đó hai tròng mắt sắc bén đánh giá qua mọi người, làm cho tất cả mọi người không khỏi nín thở: “Chúng tướng sĩ, các ngươi có nguyện cùng bản tướng bảo vệ uy nghiêm của Nhạn Hành quan này không? Có thể cùng bổn tướng thủ hộ quốc uy của Thiên Phong quốc hay không?”

Ầm ầm...

Lời nói của Phong Ngạo Cẩm phiêu đãng trên bầu trời, làm cho vô số người nhiệt huyết sôi trào trong lồng ngực. Thanh âm của ông ta như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng người, làm cho từng tia nắng chiếu rọi khắp các ngóc ngách trong quân doanh.

Phập!

Sau một khắc, một tướng lĩnh liền quỳ xuống đất, lớn tiếng quát lên với Phong Ngạo Cẩm, rống lên sát ý vô tận trong lòng cùng kiên quyết muốn chống lại giặc: “Thề chết đi theo tướng quân”.

“Chúng ta thề chết đi theo tướng quân”.

Trong lúc nhất thời, mấy chục vị tướng lĩnh cùng hiệu úy đều quỳ gối, đồng thanh rống lên như sấm.

“Thề chết đi theo”, sau đó, vô số sĩ tốt bốn phía quân doanh đều lập tức quỳ xuống đất, trong tay cầm dưỡi dao sắc bén chỉ thẳng lên bầu trời, đồng thanh hét lên.

Thanh âm như sấm rền vang ở bốn phương tám hướng Nhạn Hành quan, cuồng phong nổi lên từng đợt.

Mà lúc này, thân ảnh thon dài của Cố Thiên Mệnh đứng thẳng tắp, trong đám người tự nhiên trở nên đặc biệt nổi bật.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu Duệ Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Phong

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom