-
Chương 226-230
Chương 226 Thật kỳ lạ
Tốc độ của Cố Ưu Mặc cực nhanh, những sĩ tốt gác trên tường thành kia căn bản không có cách nào phát hiện ra.
Sau đó Cố Ưu Mặc thầm lặng dựa vào tường thành, vận chuyển huyền khí trong cơ thể chậm rãi bay lên không trung.
Khi đã sắp lên được tới tường thành, ông ấy lại nghe được một vài tiếng nghị luận của sĩ tốt Bắc Việt.
“Mẹ nó, cũng không biết đám Huyết Xích Quân này rốt cuộc nghĩ gì trong đầu, đánh không đánh, sáng nào cũng tới đây lắc lư một hồi liền chạy mất”, một sĩ tốt Bắc Việt vừa tuần tra vừa nhẹ giọng mắng.
"Nghe đồn Huyết Xích Quân của Thiên Phong quốc oai phong thế nào, còn có Cố gia gì đó, ta thấy cũng chỉ là phóng đại một đám ngu xuẩn đánh cũng không dám đánh mà thôi”, lại có kẻ khác chế giễu theo.
"Được rồi, đều bớt nói vài câu đi, cẩn thận Huyết Xích Quân tập kích đêm”.
"Sao có thể? Đã bảy tám ngày trôi qua rồi, cũng không thấy quân địch có động tĩnh gì, xem ra trước đó chúng ta đều đã căng thẳng và lo âu vô ích rồi".
Những lời thảo luận thì thầm của sĩ tốt Bắc Việt đều lọt vào tai Cố Ưu Mặc, người đang dán sát bên ngoài tường thành.
Cố Ưu Mặc chậm chạp leo lên trên tường, hơi ngước mắt nhìn xuyên qua khe hở vào tình hình bên trên tường thành.
Sau đó ông ấy lướt đi như một cơn gió thoảng, thừa dịp binh lính Bắc Việt đang buông lỏng tán gẫu, nhanh chóng vượt qua lọt vào bên trong tường thành.
Những binh lính Bắc Việt kia căn bản không kịp phát hiện ra dấu tích của Cố Ưu Mặc, chỉ là cảm nhận được một cơn gió thoảng qua mặt liền không cảm thấy gì bất thường nữa.
Sau khi lẻn vào trong Huyền Lạc quan, Cố Ưu Mặc mặc một thân quần áo đen, lóe lên trong đêm tối như một bóng ma, không ai có thể bắt được bóng dáng của ông ấy.
“Thật kỳ lạ, theo lý mà nói bên trong Huyền Lạc quan hẳn là bố trí lực lượng hùng hậu, sẵn sàng chống lại quân ta bất cứ lúc nào, sao nhìn tình trạng này quân Bắc Việt nhiều nhất chỉ có một vạn đây”, trong lòng Cố Ưu Mặc tràn đầy nghi hoặc tự hỏi.
Sau đó trong một toán lính Bắc Việt đi tuần ông âm thầm hạ gục một tên ở hàng sau cùng, tiếp đó bóp chết và vùi lấp hắn ta, mặc lên áo giáp của lính Bắc Việt, vừa công khai theo chân đội quân, vừa dùng khóe mắt đánh giá xung quanh.
“Bên trong Huyền Lạc quan vậy mà chỉ có khoảng một vạn lính, quá không thích hợp để dọn dẹp rồi”, Cố Ưu Mặc đi theo đội ngũ tuần tra rồi đi vào doanh trại, chỉ với một cái nhìn thoáng qua, liền có thể phán đoán đại khái một số tình huống: “Thôi bỏ đi, không thể dây dưa thêm nữa, tảng sáng ngày mai phải công phá cổng thành, đoạt được Huyền Lạc quan”.
Đêm càng lúc càng sâu, khiến vô số người đều kéo căng tinh thần. Ánh ban mai cũng chậm rãi vật lộn trong đêm tối, rục rịch muốn xuyên tầng tầng hư không mà tới.
Hôm nay khi bình minh còn chưa thức giấc, Cố Thiên Mệnh đã sớm ra lệnh cho mọi tướng sĩ của Huyết Xích Quân nâng cao tinh thần và sĩ khí.
Bởi hôm nay họ sẽ không giả bộ công thành nữa mà chân chính dùng máu tươi để cúng tế những tướng sĩ Thiên Phong quốc đã chết trận năm xưa, dùng xương trắng để cho tất cả người trong thiên hạ biết rằng, Thiên Phong quốc hắn không dễ bị xem nhẹ!
Kẻ xâm lăng nhất định phải trả giá bằng máu thịt.
“Xuất phát! Tiến tới Huyền Lạc quan!”
Với tư cách là cháu trai của Cố Ưu Mặc, cũng là Kỳ Song tướng quân vang danh thiên hạ, Cố Thiên Mệnh vô hình chung đã trở thành phó thống lĩnh của toàn bộ Huyết Xích Quân, mọi người đều cực kỳ kính phục hắn, cam tâm nghe hiệu lệnh hắn truyền xuống.
Vì vậy đại quân Huyết Xích ba vạn lính lần này không chỉ phái ra vài nghìn thiết kỵ tới giả bộ, mà là toàn quân tổng tấn công.
Tiếng trống gióng lên từng hồi dồn dập hiệu triệu cuồng phong giữa đất trời ập tới, làm rung chuyển cả mặt đất cát vàng.
Tướng lĩnh của Huyết Xích Quân như bốn người Phong Ngạo Cẩm, Đồ Phu, Cô Kiếm đều là cường giả Địa Huyền sơ kỳ, bọn họ đều là trụ cột vững vàng của Thiên Phong quốc, là lực lượng chiến đấu số một của Huyết Xích Quân.
Ngay cả họ cũng đều vô cùng nể phục Cố Thiên Mệnh, sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của hắn. Một là vì hắn là người của Cố gia, về mặt thân phận chính là công tử gia của bọn họ, hai chính là vì hắn là thiên tài cái thế nổi danh thiên hạ, một kiếm chém đầu cường giả Địa Huyền sơ kỳ, đáng giá để bọn họ tôn trọng.
Vì vậy, họ tin tưởng chắc chắn rằng Cố Thiên Mệnh có thể giống như ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc dẫn dắt Huyết Xích Quân tới đỉnh cao.
Đại quân Huyết Xích ba vạn lính quân vây bốn mặt.
Đám người trên tường thành Huyền Lạc quan vẫn như mấy lần trước đặt sẵn cung tên, trên mặt không có nửa điểm khẩn trương. Theo nhận định của họ, đại quân Huyết Xích lần này cũng chắc chỉ là bày vẽ ngoài mặt mà thôi.
“Đánh trống!”
Cố Thiên Mệnh giắt Kinh Hồng kiếm nơi thắt lưng, tay nắm một thanh trường thương màu đen giơ cao trên đỉnh đầu, hét lớn.
Bùm, bùm, bùm...
Chương 227 Công thành
Từng tiếng nối tiếp từng trận trống đánh nặng nề truyền tới từ đại quân Huyết Xích, vang vọng cả đất trời.
Len lỏi tới mọi ngóc ngách của Huyền Lạc quan, cũng truyền tới tới tai Cố Ưu Mặc, người đang ẩn núp tại một góc tối tăm nào đó bên trong thành.
“Công thành!”
Lần này, Cố Thiên Mệnh không nói điều vô nghĩa, trực tiếp ngẩng đầu hét lên một cách hùng hồn.
Lệnh vừa vang lên, đại quân Xích Huyết dưới sự chỉ huy của các tướng lĩnh lập tức ùa thẳng về phía Huyền Lạc quan.
Một mảnh tướng sĩ đông nghìn nghịt xộc thẳng tới khiến đám sĩ tốt Bắc Việt vốn tưởng rằng chỉ là ngụy tạo lập tức sững người, sau đó họ mới chậm chạp lên dây cót, thất kinh gào lên: “Phòng ngự! Chống địch!”
Tướng thủ thành Âu Bác Xuyên thấy một màn này cũng trợn trừng hai mắt, vội gầm: “Bắn tên! Chống địch!”
Tuy nhiên đợi khi họ phản ứng lại thì đại quân Huyết Xích đã tiếp cận tới Huyền Lạc quan, cách tường thành chỉ còn hai dặm.
Dưới mệnh lệnh của Âu Bác Xuyên, binh sĩ Bắc Việt lập tức giương cung phóng tên, chỉ trong chớp mắt hàng vạn mũi tên bắn xuống đại quân Huyết Xích.
“Dựng khiên!”
Cố Thiên Mệnh thấy vậy tức khắc hét lên.
Gần như đồng thời, chúng tướng sĩ- những người đã kinh qua hàng trăm trận đánh nơi sa trường liền chắn khiên đã chuẩn bị sẵn lên trước người và đỉnh đầu, không hề chùn chân lao thẳng về phía Huyền Lạc quan.
Hàng ngàn mũi tên sắc nhọn từ trên trời rơi xuống giống như một cơn mưa xối xả cắm lên tấm khiên được dựng bởi tướng sĩ Huyết Xích, phát ra vô số tiếng đing đang chói tai. Thanh âm này cực kỳ trong trẻo nhưng đặt trong tình huống này lại lộ ra sát khí cùng lạnh lẽo vô tận khiến người ta không khỏi rùng mình.
Nhưng cũng có những mũi tên xuyên qua các kẽ giữa giữa các tấm khiên, đâm lên trên thân thể một vài tướng sĩ Huyết Xích.
Có tướng sĩ Huyết Xích vì vậy mà chết ngay tại chỗ, máu hòa vào cát, có người thì may mắn hơn được áo giáp trên người vớt lại một mạng, nhưng vẫn chẳng hề run sợ mà không ngừng bước tiếp chém giết.
"Giết!"
Tiếng hô sát phạt của ba vạn lính Huyết Xích vút thẳng trời cao, khiến màn đêm vẫn đang lưu luyến trên không trung kia cũng phải kinh hoàng tiêu tan, khiến cát vàng như nhảy múa khắp trời.
“Ném đá tảng! Quăng cột lửa!”
Nhìn đại quân Huyết Xích đã sắp lao tới trong nháy mắt, Âu Bác Xuyên căng họng hét lên một tiếng đứt quãng.
Vô số đá tảng ngay lập tức được ném xuống từ trên tường thành Huyền Lạc quan, còn có những cột gỗ đang rừng rực lửa cũng nối tiếp nhau lăn xuống.
“Bộ binh dựng khiên, mở đường máu!”, Cố Thiên Mệnh siết chặt nắm đấm, vẫn không kêu đại quân ngừng bước, ngược lại còn tiến lên một bước quyết liệt rống to.
Bộ Binh Huyết Xích Quân đang xông pha ở hàng đầu lập tức giơ khiên lên trên đầu, họ vận chuyển huyền lực trong cơ thể, chặn lại những tảng đá cùng cột lửa đang lao thẳng xuống từ trên tường thành kia.
Chỉ là người cũng sẽ có lúc kiệt sức, sẽ luôn có một vài binh sĩ của bộ binh chống đỡ không nổi liền bị những viên đá tảng này nghiền thành thịt nhão, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Nhưng ngay tức thì sẽ có một tướng sĩ khác lấp đầy chỗ trống đó, khiến đại quân hậu phương có thể nhanh chóng vọt xuống dưới tường thành.
Khung cảnh đẫm máu này nhuộm đỏ cả bãi cát vàng. Tiếng gầm rú của đại quân Huyết Xích khiến cả vòm trời phải rung chuyển, khiến vô số sĩ tốt Bắc Việt phải kinh hồn táng đảm, tay chân run lẩy bẩy.
Mà Cố Ưu Mặc đang giấu mình trong Huyền Lạc quan nghe được tiếng trống trận của Huyết Xích Quân lập tức xuất hiện trong thành, đồng thời còn cướp lấy một thanh trường thương từ một tên lính Bắc Việt, bắt đầu một đường giết thẳng về phía cổng thành vẫn đóng kín mít kia.
“Khởi bẩm tướng quân, có người mai phục trong thành, muốn nội công ngoại kích mở ra cổng thành!”, một tướng sĩ Bắc Việt vội vàng chạy lên tường thành, báo cáo lại cho Âu Bác Xuyên.
“Lập tức phái người giết chết tên đó, tuyệt đối không thể để cổng thành xảy ra bất kỳ sơ suất nào!”, Âu Bác Xuyên cả kinh, vội vã hạ lệnh.
“Vâng!”
Binh sĩ Bắc Việt nhận lệnh liền lao vào trong thành giống như một cơn lốc, cố gắng ngăn cản Cố Ưu Mặc đang dần ép tới gần cổng thành kia.
Tuy nhiên Cố Ưu Mặc hôm nay đã là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc, là thống soái dẫn binh của lần thảo phạt Bắc Việt quốc này! Tu vi của ông ấy đã đạt tới Địa Huyền trung kỳ, há phải là đối tượng mà một vài sĩ tốt Bắc Việt tầm thường có thể chặn đường nổi?
Cho dù Âu Bác Xuyên tự mình tới cũng chỉ có thể khiến Cố Ưu Mặc vung thêm vài đường thương mà thôi, căn bản không có cách nào chặn đứng bước tiến của ông ấy.
“Thứ giặc xâm lăng nhiều lần xâm phạm bờ cõi Thiên Phong quốc ta, sỉ nhục uy danh Thiên Phong quốc ta, đáng chém!”
Chương 228 Mở đường máu
Cố Ưu Mặc là tượng đài tướng quân đương thời, một thương của ông quét ra ắt phải có binh sĩ Bắc Việt bỏ mạng, cuốn lên một mảnh máu bắn tung tóe.
Ông ấy ngẩng đầu gầm lên một tiếng khiến vô số quân địch đang vây giết xung quanh phải lạnh dọc sống lưng.
Cố Ưu Mặc ngưng tự huyền khí toàn thân, chỉ với một đường thương chém xuống đã tạo ra một vết nứt dài hơn trăm mét kéo tới cổng thành, mà vô số binh sĩ Bắc Việt ở hai bên cũng lũ lượt đổ gục xuống đất, chết không nhắm mắt.
Ông lập tức nhân cơ hội này vận chuyển sức mạnh, trong chớp mắt đã dịch chuyển tới trước cổng thành, sau đó hung hăng đâm trường thương xuống đất, định dùng sức mạnh cánh tay mở ra cánh cửa khổng lồ này.
Bởi vì cổng thành của Huyền Lạc quan được chế tạo từ sắt tinh chế quý hiếm, trọng lượng đạt tới gần mười tấn, cho dù là Cố Ưu Mặc với tu vi Địa Huyền trung kỳ muốn cưỡng chế mở nó ra cũng phải tiêu tốn gần như toàn bộ sức lực.
Vì vậy chỉ khi tường thành hé mở mới có thể tiết kiệm thời gian, giảm thiểu tỷ lệ hi sinh của chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân.
“A…”
Cố Ưu Mặc há miệng gầm lên, hai tay gắt gao túm chặt lấy cổng thành, huyền khí toàn thân được thôi thúc tới cực hạn khiến cơ bắp căng phình như chực nổ tung.
“Ngăn hắn lại! Tuyệt đối không được để cổng thành thất thủ!”
Ngay sau đó, vô số binh lính Bắc Việt giống như ong vỡ tổ tràn ra từ trong thành giết tới, tận lực ngăn cản Cố Ưu Mặc.
Cố Ưu Mặc căn bản cũng không để ý mà xông tới, sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn ngăn trở ông ấy, ông ấy chỉ có thể cố gắng hết sức để mở cửa thành.
Cạch!
Cửa thành rốt cuộc cũng xê dịch một chút, phát ra tiếng cạch cạch nặng nề khiến rất nhiều bụi bặm từ trên cửa thành rơi ào ào xuống.
“Ngăn hắn ta lại!”
Vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc đều lớn tiếng rống lên, không ngừng xông tới, muốn ngăn cản Cố Ưu Mặc.
Khi những sĩ tốt Bắc Việt quốc này sắp đến phía sau Cố Ưu Mặc, Cố Ưu Mặc kêu lên một tiếng đầy đau đớn, khí thế tu vi Địa Huyền trung kỳ giống như sóng biển hướng về phía sau sĩ tốt Bắc Việt quốc xông tới.
Phịch!
Trong chớp mắt, những sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn xông tới ngăn cản Cố Ưu Mặc hoảng sợ đến cực điểm, trực tiếp bị lật xuống đất, không còn chút khí thế.
Ngay sau đó, Cố Ưu Mặc thì toàn tâm toàn ý vận dụng tu vi, dùng sức muốn mở cửa thành.
Rốt cục, sau khi cửa thành bị mở ra một khe hở, Cố Ưu Mặc sử dụng khí lực mạnh hơn, hai tay ông ấy đặt ở hai bên cửa thành hét lên: “Mở cho ta!”
Cạch!
Không có gì ngoài ý muốn, cửa thành Huyền Lạc Quan chậm rãi bị mở ra, sau đó Cố Ưu Mặc hung hăng đạp hai cước, đem cửa thành đạp về hai bên.
“Chúng tướng sĩ, theo bổn soái giết vào Huyền Lạc Quan”.
Sau đó, Cố Ưu Mặc rút trường thương cắm trên mặt đất lên, giơ thương chỉ vào bên trong Huyền Lạc Quan, vận chuyển huyền khí lớn tiếng quát.
Vừa vặn giờ khắc này, 3 vạn đại quân Huyết Xích dưới sự dẫn dắt cửa Cố Thiên Mệnh đã đến dưới cửa thành Huyền Lạc Quan.
“Là nguyên soái!”
Tướng sĩ Huyết Xích xông lên giết ở phía trước, lập tức nhận ra thân phận Cố Ưu Mặc mặc khôi giáp đỏ trong đám sĩ tốt Bắc Việt quốc, kích động vạn phần lớn tiếng hô lên.
Trên tường thành, thủ tướng Âu Bác Xuyên nghe được động tĩnh dưới tường thành, hoảng sợ không thôi có chút hít thở khó khăn, tức giận mắng: “Hỗn đản! Lập tức phái người chặn cửa thành, tuyệt đối không thể để bọn họ dễ dàng công thành”.
Âu Bác Xuyên căn bản không ngờ Cố Ưu Mặc thân là nguyên soái lại ẩn núp bên trong Huyền Lạc Quan, nhân cơ hội mở cửa thành.
“Nếu như còn không đi ra, Huyền Lạc Quan thật sự sẽ thất thủ... nhanh lên!”
Ông ta nín thở nắm chặt nắm đấm, không khỏi nhìn hai bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan, sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm.
Giờ khắc này, dưới tường thành Huyền Lạc Quan.
Bộ binh Huyết Xích quân dùng thuẫn bài chắn ở hàng đầu tiên, ngăn cản đất đá từ trên tường thành lăn xuống cùng cung tiễn bắn tới, vì vô số tướng sĩ Huyết Xích quân mở ra một con đường máu.
“Giết!”
Cố Thiên Mệnh tay cầm trường thương, chỉ thẳng vào Huyền Lạc Quan, lớn tiếng quát.
Ầm ầm ầm...
Trong một khắc, đại quân Huyết Xích liền trật tự hướng lên cửa thành Huyền Lạc Quan mà xông tới.
“Giết! Giết...”
Tiếng kêu giết uy thế mãnh liệt bao phủ bầu trời và mặt đất trong và ngoài Huyền Lạc Quan, làm cho vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, đang lúc Huyết Xích quân muốn xông vào Huyền Lạc Quan, mặt đất không khỏi run rẩy.
Thình thịch!
Đừng đạo âm thanh thật lớn từ hai bên tường thành Huyền Lạc Quan vang lên.
Đám người Cố Thiên Mệnh nhao nhao phát hiện tình huống này, lập tức quay đầu nhìn về hai bên, liền thấy trên mặt đất cát vàng bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan, thế nhưng lại mở ra rất nhiều lỗ hổng lớn.
Chương 229 Dụ tướng quân xuất trận
Vô số tinh binh Bắc Việt quốc mặc khôi kháp từ hai bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan vọt ra, phảng phất là bò ra từ dưới mặt đất.
“Thì ra đây mới là mai phục chân chính của Bắc Việt quốc”, Cố Thiên Mệnh thấy vậy, lập tức phản ứng lại, khuôn mặt ngưng trọng siết chặt hai tay, lẩm bẩm: “Không nghĩ tới phía dưới toàn bộ Huyền Lạc Quan lại là một cái hầm thật lớn, lại có thể cất giấu nhiều người như vậy”.
“Muốn đem Huyết Xích quân bao vây trái phải, vậy phải xem Bắc Việt quốc các ngươi có thể nuốt được hay không?”, Cố Thiên Mệnh bám chặt dây cương chiến mã, ánh mắt phát ra vẻ sắc bén chấn nhiếp nhân hồn.
Ba vạn đại quân Huyết Xích quân đều phát giác ra Bắc Việt quốc đột nhiên xuất hiện từ hai bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan, nhưng bọn họ đều không có bất kì chút náo loạn nào, bởi vì đó là Huyết Xích quân.
“Lệnh! Đồ Phu tướng quân lĩnh 1 vạn quân giết vào Huyền Lạc Quan, dùng tốc độ nhanh nhất công thành cho ta”.
“Lệnh, Phong Ngạo Cẩm tướng quân thống lĩnh 1 vạn quân Huyết Xích quân, ngăn cản quân địch bên trái”.
“Lệnh! Cố Kiếm và Tàn Thương lĩnh 1 vạn quân Huyết Xích, tiêu diệt quân địch phía bên phải!”
Cố Thiên Mệnh không chờ đợi, trực tiếp hạ lệnh nói.
“Vâng!”
Chúng tướng lĩnh Huyết Xích quân nhao nhao lĩnh mệnh, bắt đầu tự mình thống lĩnh đại quân chia nhau hành động, ngăn nắp đến cực điểm.
Trong nháy mắt, trận công thành đã đến lúc gay cấn nhất.
Trên tường thành Huyền Lạc Quan, vẫn như cũ có vô số lợi tiễn cùng đá lớn đánh tới, nhưng có bộ binh Huyết Xích quân gắt gao đỡ lấy, lúc này mới giảm bớt rất nhiều thương vong.
Có điều, mặc dù như vậy, tướng sĩ Huyết Xích quân vẫn như cũ chết đi không ít người, máu tươi chảy thành dòng, đem Huyền Lạc Quan nhuộm thành một mảng đỏ.
Cố Ưu Mặc đứng ở cửa thành Huyền Lạc Quan, trực tiếp ngăn cản vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn chặn cửa, mỗi một thương của ông ấy đâm ra đều làm cho sàn đất lạnh lẽo dính từng sợi máu đỏ tươi và thi thể.
“Ta là đại nguyên soái trấn quốc Thiên Phong quốc, Cố Ưu Mặc! Ai dám chiến với ta một trận!”
Cố Ưu Mặc hít sâu, hướng về sĩ tốt Bắc Việt quốc mà hét lớn, tiếng hét này như sấm chớp làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng hàn, chấn động không thôi.
“Cái gì? Đây chính là Huyết Hùng tướng quân trong lời đồn sao? Vì sao hắn ta lại ẩn núp ở trong thành?”, sĩ tốt Bắc Việt quốc vốn muốn xông tới ngăn cản, đều cảm thấy kinh hãi, vô thức lùi lại vài bước, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào Cố Ưu Mặc cũng không có.
“Hắn ta chính là Cố Ưu Mặc của Cố gia. Ai... ai có thể ngắn cản chứ?”, Cố Ưu Mặc một tiếng rống, làm sĩ khí của vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc giảm đi, thậm chí ngay cả can đảm đánh một trận cũng dần tiêu tan.
“Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc...” trên tường thành, chủ tướng Âu Bác Xuyên của Huyền Lạc Quan cũng nghe thấy tiếng hét ấy, cho dù là ông ta cũng không khỏi run lên. Cảm thấy từng trận hàn ý len lỏi trong tim, sắc mặt tái nhợt đi vài phần.
Mà ngay sau khi khí thế của sĩ tốt Bắc Việt quốc bên trong Huyền Lạc Quan sa sút, một đạo tiếng gầm điên cuồng muốn xuyên qua chân trời từ bên phải tường thành đánh tới trước mặt tinh binh Bắc Việt quốc.
“Dụ Hồng Bắc Việt quốc ở đây, lẽ nào để cho đám giặc cỏ các người làm càn”.
Từ bên phải phía dưới Huyền Lạc Quan chui ra một thân ảnh khôi ngô mặc khôi giáp màu đen nhanh chóng vọt tới, hùng hổ ngửa đầu lên mà rống.
Sau đó, tinh thần sa sút của Bắc Việt quốc ở Huyền Lạc Quan lập tức hồi phục, kích động không thôi hô to: “Là Dụ tướng quân, là Dụ tướng quân tới rồi”.
“Các huynh đệ, Dụ tướng quân tới rồi, chúng ta nhanh chóng chém giết hết đám giặc này thôi”, trong các sĩ tử Bắc Việt quốc, một giáo úy giơ lưỡi dao sắc bén trong tay lên cổ vũ cho quân tâm.
Dưới tường thành, Cố Thiên Mệnh híp mắt nhìn nam tử trung niên cực nhanh giết tới cách đó không xa bên tay phải, bàn tay hắn chậm rãi đặt lên kiếm Kinh Hồng.
Chỉ là trong nháy mắt, toàn bộ thế công của Huyền Lạc Quan liền đến tình huống kịch liệt cực điểm.
Chương 230 Sát ý
Bắc Việt Quốc Dụ Hồng là một vị tướng nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, tu vi của ông ta đã đạt tới Địa Huyền trung kỳ, đại tướng nhất phẩm, phong hào Phi Lang tướng quân.
Bắc Việt Quốc biết được lần này Thiên Phong Quốc Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh dẫn binh thảo phạt đã thông đêm thương lượng đối sách, gấp rút điều Phi Lang tướng quân Dụ Hồng đuổi tới Huyền Lạc Quan để diệt trừ Cố Ưu Mặc cùng đại quân Huyết Xích.
Vì vậy ông ta vẫn luôn nhẫn nại chờ ở dưới hầm trống lớn bên dưới Huyền Lạc Quan, và giấu gần hai vạn quân dưới vùng đất cát vàng, hy vọng có thể kìm kẹp hai bên bất ngờ đánh úp Huyết Xích quân.
Nhưng thúc cháu Cố Thiên Mệnh lại không trực tiếp tấn công Huyền Lạc Quan, mà giả vờ tiến công trong vài ngày liên tiếp, khiến tinh thần của vô số binh lính Bắc Việt thụt giảm, tính cảnh giác cũng giảm xuống mức thấp nhất.
Đồng thời cũng khiến khí thế của hai vạn lính mà Dụ Hồng chỉ huy mai phục ở bên dưới hai mặt tường thành giảm đi quá nửa, lúc này bỗng nhiên phát hiện đại quân Huyết Xích thực sự công thành căn bản đã không còn kịp cổ vũ sĩ khí, chỉ vội vã lao ra tầng hầm, lòng như lửa đốt muốn ngăn chặn quân địch.
"Chết tiệt, vậy mà là Phi Lang Dụ Hồng của Bắc Việt Quốc!"
Tướng lĩnh Huyết Xích quân Cô Kiếm cùng Tàn Thương đều nhìn nhau với sắc mặt nghiêm trọng, sau đó dẫn theo đại quân Huyết Xích 1 vạn lính lao về phía Dụ Hồng ở bên phải.
Cố Ưu Mặc, người đang đứng chặn tại cổng thành đương nhiên cũng nghe được tiếng gào thét của tướng lĩnh Dụ Hồng, ông ấy vội vàng giao lại nhiệm vụ tiến đánh Huyền Lạc Quan lại cho Đồ Phu: “Dùng thời gian ngắn nhất lấy được Huyền Lạc Quan, tuyệt đối không thể để bọn chúng hình thành thế vây công!”
"Vâng! Thưa nguyên soái!", Đồ Phu quắc mắt, lập tức xông vào Huyền Lạc Quan, dẫn theo vô số tướng sĩ Huyết Xích quân theo sau giết tới.
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều biết, chỉ có đạp đổ được Huyền Lạc Quan, Huyết Xích quân mới không bị đại quân Bắc Việt bao vây.
Nếu không, đến lúc đó bốn phương tám hướng của đại quân Huyết Xích đều bị Bắc Việt vây giết, vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Cố Thiên Mệnh vô cảm nheo mắt lại, nhìn Dụ Hồng đang một đường chém giết tới từ bên phải với tốc độ cực nhanh, những ngón tay không khỏi siết chặt lấy Kinh Hồng kiếm.
Mà lúc này Cố Ưu Mặc đang vọt ra từ cổng thành Huyền Lạc Quan, sau đó nhận lấy cây trường thương mà đỏ máu của bản thân từ thân tín, rồi cưỡi chiến mã phi thẳng về phía Dụ Hồng ở bên phải đang khí thể hùng hổ kia.
“Phi Lang Bắc Việt Dụ Hồng có dám chiến một trận không?”
Cố Ưu Mặc nhận thức rõ năng lực của tướng quân Phi Lang Dụ Hồng, nghiêm nghị quát lớn.
“Chiến!”
Dụ Hồng không hề chần chừ, tay nắm thanh đao sắc bén với sát khí đằng đằng ứng chiến.
Thấy Cố Ưu Mặc chạy tới ngăn cản thế công của Dụ Hồng, tay phải đang đặt trên Kinh Hồng kiếm của Cố Thiên Mệnh từ từ nới lỏng, sau đó lại dời mắt tới tường thành Huyền Lạc Quan ở trước mặt.
“Trận này nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể trì hoãn”, hai mắt Cố Thiên Mệnh bắn ra những tia sáng khiến người ta phải rét lạnh, quét tới đâu đều là một màn chém giết khốc liệt.
Ngay lập tức, Cố Thiên Mệnh cưỡi chiến mã lao vào Huyền Lạc Quan đang rộng mở cổng thành, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đoạt thành.
Về phần quân Bắc Việt đánh úp bất ngờ từ hai bên tường thành, tin rằng có Cố Ưu Mặc cùng các tướng lĩnh Huyết Xích quân ngăn chặn sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Mục đích chính bây giờ là Huyền Lạc Quan.
“Giết!"
Những tiếng hét giết chóc vô tận vang lên như sấm rền lấp đầy mọi xó xỉnh, thổi bùng lên từng cơn cuồng phong tanh mùi máu.
Hết tướng sĩ này đến tướng sĩ khác vẫn đang chém giết lẫn nhau, một vũng máu lênh láng trần ngập trên đại địa cát vàng. Chỉ chốc lát sau, bầu trời phảng phất đều bị nhuộm thành màu đỏ, cát vàng đầy trời tựa như đang bi thương mà che dấu thi thể trên mặt đất.
“Chém hết tặc tử Bắc Việt quốc, giương cao quốc uy Thiên Phong quốc ta!”
Tướng sĩ Huyết Xích quân đang điên cuồng rống lên, cho dù là đối mặt với cái chết cũng không hề lộ ra một chút sợ hãi, ngược lại là ý chí chiến đấu ngang ngược cùng sát khí đằng đằng gào thét.
Đám bộ binh Huyết Xích quân ở hàng đầu tiên vẫn đang chịu áp lực cực lớn, bọn họ khiêng tấm chắn cản đá lớn từ trên tường thành xuống, mở ra một con đường máu cho vô số Huyết Xích quân.
Chậm rãi, dưới tường thành Huyền Lạc Quan xuất hiện từng thi thể của tướng sĩ Huyết Xích quân, bọn họ không hối hận, bởi vì đây là sứ mệnh của họ, thật sự phải dùng hết sinh mệnh mở để mở ra một con đường máu đánh vào Huyền Lạc Quan.
“Giết, giết, giết...”
Tốc độ của Cố Ưu Mặc cực nhanh, những sĩ tốt gác trên tường thành kia căn bản không có cách nào phát hiện ra.
Sau đó Cố Ưu Mặc thầm lặng dựa vào tường thành, vận chuyển huyền khí trong cơ thể chậm rãi bay lên không trung.
Khi đã sắp lên được tới tường thành, ông ấy lại nghe được một vài tiếng nghị luận của sĩ tốt Bắc Việt.
“Mẹ nó, cũng không biết đám Huyết Xích Quân này rốt cuộc nghĩ gì trong đầu, đánh không đánh, sáng nào cũng tới đây lắc lư một hồi liền chạy mất”, một sĩ tốt Bắc Việt vừa tuần tra vừa nhẹ giọng mắng.
"Nghe đồn Huyết Xích Quân của Thiên Phong quốc oai phong thế nào, còn có Cố gia gì đó, ta thấy cũng chỉ là phóng đại một đám ngu xuẩn đánh cũng không dám đánh mà thôi”, lại có kẻ khác chế giễu theo.
"Được rồi, đều bớt nói vài câu đi, cẩn thận Huyết Xích Quân tập kích đêm”.
"Sao có thể? Đã bảy tám ngày trôi qua rồi, cũng không thấy quân địch có động tĩnh gì, xem ra trước đó chúng ta đều đã căng thẳng và lo âu vô ích rồi".
Những lời thảo luận thì thầm của sĩ tốt Bắc Việt đều lọt vào tai Cố Ưu Mặc, người đang dán sát bên ngoài tường thành.
Cố Ưu Mặc chậm chạp leo lên trên tường, hơi ngước mắt nhìn xuyên qua khe hở vào tình hình bên trên tường thành.
Sau đó ông ấy lướt đi như một cơn gió thoảng, thừa dịp binh lính Bắc Việt đang buông lỏng tán gẫu, nhanh chóng vượt qua lọt vào bên trong tường thành.
Những binh lính Bắc Việt kia căn bản không kịp phát hiện ra dấu tích của Cố Ưu Mặc, chỉ là cảm nhận được một cơn gió thoảng qua mặt liền không cảm thấy gì bất thường nữa.
Sau khi lẻn vào trong Huyền Lạc quan, Cố Ưu Mặc mặc một thân quần áo đen, lóe lên trong đêm tối như một bóng ma, không ai có thể bắt được bóng dáng của ông ấy.
“Thật kỳ lạ, theo lý mà nói bên trong Huyền Lạc quan hẳn là bố trí lực lượng hùng hậu, sẵn sàng chống lại quân ta bất cứ lúc nào, sao nhìn tình trạng này quân Bắc Việt nhiều nhất chỉ có một vạn đây”, trong lòng Cố Ưu Mặc tràn đầy nghi hoặc tự hỏi.
Sau đó trong một toán lính Bắc Việt đi tuần ông âm thầm hạ gục một tên ở hàng sau cùng, tiếp đó bóp chết và vùi lấp hắn ta, mặc lên áo giáp của lính Bắc Việt, vừa công khai theo chân đội quân, vừa dùng khóe mắt đánh giá xung quanh.
“Bên trong Huyền Lạc quan vậy mà chỉ có khoảng một vạn lính, quá không thích hợp để dọn dẹp rồi”, Cố Ưu Mặc đi theo đội ngũ tuần tra rồi đi vào doanh trại, chỉ với một cái nhìn thoáng qua, liền có thể phán đoán đại khái một số tình huống: “Thôi bỏ đi, không thể dây dưa thêm nữa, tảng sáng ngày mai phải công phá cổng thành, đoạt được Huyền Lạc quan”.
Đêm càng lúc càng sâu, khiến vô số người đều kéo căng tinh thần. Ánh ban mai cũng chậm rãi vật lộn trong đêm tối, rục rịch muốn xuyên tầng tầng hư không mà tới.
Hôm nay khi bình minh còn chưa thức giấc, Cố Thiên Mệnh đã sớm ra lệnh cho mọi tướng sĩ của Huyết Xích Quân nâng cao tinh thần và sĩ khí.
Bởi hôm nay họ sẽ không giả bộ công thành nữa mà chân chính dùng máu tươi để cúng tế những tướng sĩ Thiên Phong quốc đã chết trận năm xưa, dùng xương trắng để cho tất cả người trong thiên hạ biết rằng, Thiên Phong quốc hắn không dễ bị xem nhẹ!
Kẻ xâm lăng nhất định phải trả giá bằng máu thịt.
“Xuất phát! Tiến tới Huyền Lạc quan!”
Với tư cách là cháu trai của Cố Ưu Mặc, cũng là Kỳ Song tướng quân vang danh thiên hạ, Cố Thiên Mệnh vô hình chung đã trở thành phó thống lĩnh của toàn bộ Huyết Xích Quân, mọi người đều cực kỳ kính phục hắn, cam tâm nghe hiệu lệnh hắn truyền xuống.
Vì vậy đại quân Huyết Xích ba vạn lính lần này không chỉ phái ra vài nghìn thiết kỵ tới giả bộ, mà là toàn quân tổng tấn công.
Tiếng trống gióng lên từng hồi dồn dập hiệu triệu cuồng phong giữa đất trời ập tới, làm rung chuyển cả mặt đất cát vàng.
Tướng lĩnh của Huyết Xích Quân như bốn người Phong Ngạo Cẩm, Đồ Phu, Cô Kiếm đều là cường giả Địa Huyền sơ kỳ, bọn họ đều là trụ cột vững vàng của Thiên Phong quốc, là lực lượng chiến đấu số một của Huyết Xích Quân.
Ngay cả họ cũng đều vô cùng nể phục Cố Thiên Mệnh, sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của hắn. Một là vì hắn là người của Cố gia, về mặt thân phận chính là công tử gia của bọn họ, hai chính là vì hắn là thiên tài cái thế nổi danh thiên hạ, một kiếm chém đầu cường giả Địa Huyền sơ kỳ, đáng giá để bọn họ tôn trọng.
Vì vậy, họ tin tưởng chắc chắn rằng Cố Thiên Mệnh có thể giống như ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc dẫn dắt Huyết Xích Quân tới đỉnh cao.
Đại quân Huyết Xích ba vạn lính quân vây bốn mặt.
Đám người trên tường thành Huyền Lạc quan vẫn như mấy lần trước đặt sẵn cung tên, trên mặt không có nửa điểm khẩn trương. Theo nhận định của họ, đại quân Huyết Xích lần này cũng chắc chỉ là bày vẽ ngoài mặt mà thôi.
“Đánh trống!”
Cố Thiên Mệnh giắt Kinh Hồng kiếm nơi thắt lưng, tay nắm một thanh trường thương màu đen giơ cao trên đỉnh đầu, hét lớn.
Bùm, bùm, bùm...
Chương 227 Công thành
Từng tiếng nối tiếp từng trận trống đánh nặng nề truyền tới từ đại quân Huyết Xích, vang vọng cả đất trời.
Len lỏi tới mọi ngóc ngách của Huyền Lạc quan, cũng truyền tới tới tai Cố Ưu Mặc, người đang ẩn núp tại một góc tối tăm nào đó bên trong thành.
“Công thành!”
Lần này, Cố Thiên Mệnh không nói điều vô nghĩa, trực tiếp ngẩng đầu hét lên một cách hùng hồn.
Lệnh vừa vang lên, đại quân Xích Huyết dưới sự chỉ huy của các tướng lĩnh lập tức ùa thẳng về phía Huyền Lạc quan.
Một mảnh tướng sĩ đông nghìn nghịt xộc thẳng tới khiến đám sĩ tốt Bắc Việt vốn tưởng rằng chỉ là ngụy tạo lập tức sững người, sau đó họ mới chậm chạp lên dây cót, thất kinh gào lên: “Phòng ngự! Chống địch!”
Tướng thủ thành Âu Bác Xuyên thấy một màn này cũng trợn trừng hai mắt, vội gầm: “Bắn tên! Chống địch!”
Tuy nhiên đợi khi họ phản ứng lại thì đại quân Huyết Xích đã tiếp cận tới Huyền Lạc quan, cách tường thành chỉ còn hai dặm.
Dưới mệnh lệnh của Âu Bác Xuyên, binh sĩ Bắc Việt lập tức giương cung phóng tên, chỉ trong chớp mắt hàng vạn mũi tên bắn xuống đại quân Huyết Xích.
“Dựng khiên!”
Cố Thiên Mệnh thấy vậy tức khắc hét lên.
Gần như đồng thời, chúng tướng sĩ- những người đã kinh qua hàng trăm trận đánh nơi sa trường liền chắn khiên đã chuẩn bị sẵn lên trước người và đỉnh đầu, không hề chùn chân lao thẳng về phía Huyền Lạc quan.
Hàng ngàn mũi tên sắc nhọn từ trên trời rơi xuống giống như một cơn mưa xối xả cắm lên tấm khiên được dựng bởi tướng sĩ Huyết Xích, phát ra vô số tiếng đing đang chói tai. Thanh âm này cực kỳ trong trẻo nhưng đặt trong tình huống này lại lộ ra sát khí cùng lạnh lẽo vô tận khiến người ta không khỏi rùng mình.
Nhưng cũng có những mũi tên xuyên qua các kẽ giữa giữa các tấm khiên, đâm lên trên thân thể một vài tướng sĩ Huyết Xích.
Có tướng sĩ Huyết Xích vì vậy mà chết ngay tại chỗ, máu hòa vào cát, có người thì may mắn hơn được áo giáp trên người vớt lại một mạng, nhưng vẫn chẳng hề run sợ mà không ngừng bước tiếp chém giết.
"Giết!"
Tiếng hô sát phạt của ba vạn lính Huyết Xích vút thẳng trời cao, khiến màn đêm vẫn đang lưu luyến trên không trung kia cũng phải kinh hoàng tiêu tan, khiến cát vàng như nhảy múa khắp trời.
“Ném đá tảng! Quăng cột lửa!”
Nhìn đại quân Huyết Xích đã sắp lao tới trong nháy mắt, Âu Bác Xuyên căng họng hét lên một tiếng đứt quãng.
Vô số đá tảng ngay lập tức được ném xuống từ trên tường thành Huyền Lạc quan, còn có những cột gỗ đang rừng rực lửa cũng nối tiếp nhau lăn xuống.
“Bộ binh dựng khiên, mở đường máu!”, Cố Thiên Mệnh siết chặt nắm đấm, vẫn không kêu đại quân ngừng bước, ngược lại còn tiến lên một bước quyết liệt rống to.
Bộ Binh Huyết Xích Quân đang xông pha ở hàng đầu lập tức giơ khiên lên trên đầu, họ vận chuyển huyền lực trong cơ thể, chặn lại những tảng đá cùng cột lửa đang lao thẳng xuống từ trên tường thành kia.
Chỉ là người cũng sẽ có lúc kiệt sức, sẽ luôn có một vài binh sĩ của bộ binh chống đỡ không nổi liền bị những viên đá tảng này nghiền thành thịt nhão, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Nhưng ngay tức thì sẽ có một tướng sĩ khác lấp đầy chỗ trống đó, khiến đại quân hậu phương có thể nhanh chóng vọt xuống dưới tường thành.
Khung cảnh đẫm máu này nhuộm đỏ cả bãi cát vàng. Tiếng gầm rú của đại quân Huyết Xích khiến cả vòm trời phải rung chuyển, khiến vô số sĩ tốt Bắc Việt phải kinh hồn táng đảm, tay chân run lẩy bẩy.
Mà Cố Ưu Mặc đang giấu mình trong Huyền Lạc quan nghe được tiếng trống trận của Huyết Xích Quân lập tức xuất hiện trong thành, đồng thời còn cướp lấy một thanh trường thương từ một tên lính Bắc Việt, bắt đầu một đường giết thẳng về phía cổng thành vẫn đóng kín mít kia.
“Khởi bẩm tướng quân, có người mai phục trong thành, muốn nội công ngoại kích mở ra cổng thành!”, một tướng sĩ Bắc Việt vội vàng chạy lên tường thành, báo cáo lại cho Âu Bác Xuyên.
“Lập tức phái người giết chết tên đó, tuyệt đối không thể để cổng thành xảy ra bất kỳ sơ suất nào!”, Âu Bác Xuyên cả kinh, vội vã hạ lệnh.
“Vâng!”
Binh sĩ Bắc Việt nhận lệnh liền lao vào trong thành giống như một cơn lốc, cố gắng ngăn cản Cố Ưu Mặc đang dần ép tới gần cổng thành kia.
Tuy nhiên Cố Ưu Mặc hôm nay đã là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc, là thống soái dẫn binh của lần thảo phạt Bắc Việt quốc này! Tu vi của ông ấy đã đạt tới Địa Huyền trung kỳ, há phải là đối tượng mà một vài sĩ tốt Bắc Việt tầm thường có thể chặn đường nổi?
Cho dù Âu Bác Xuyên tự mình tới cũng chỉ có thể khiến Cố Ưu Mặc vung thêm vài đường thương mà thôi, căn bản không có cách nào chặn đứng bước tiến của ông ấy.
“Thứ giặc xâm lăng nhiều lần xâm phạm bờ cõi Thiên Phong quốc ta, sỉ nhục uy danh Thiên Phong quốc ta, đáng chém!”
Chương 228 Mở đường máu
Cố Ưu Mặc là tượng đài tướng quân đương thời, một thương của ông quét ra ắt phải có binh sĩ Bắc Việt bỏ mạng, cuốn lên một mảnh máu bắn tung tóe.
Ông ấy ngẩng đầu gầm lên một tiếng khiến vô số quân địch đang vây giết xung quanh phải lạnh dọc sống lưng.
Cố Ưu Mặc ngưng tự huyền khí toàn thân, chỉ với một đường thương chém xuống đã tạo ra một vết nứt dài hơn trăm mét kéo tới cổng thành, mà vô số binh sĩ Bắc Việt ở hai bên cũng lũ lượt đổ gục xuống đất, chết không nhắm mắt.
Ông lập tức nhân cơ hội này vận chuyển sức mạnh, trong chớp mắt đã dịch chuyển tới trước cổng thành, sau đó hung hăng đâm trường thương xuống đất, định dùng sức mạnh cánh tay mở ra cánh cửa khổng lồ này.
Bởi vì cổng thành của Huyền Lạc quan được chế tạo từ sắt tinh chế quý hiếm, trọng lượng đạt tới gần mười tấn, cho dù là Cố Ưu Mặc với tu vi Địa Huyền trung kỳ muốn cưỡng chế mở nó ra cũng phải tiêu tốn gần như toàn bộ sức lực.
Vì vậy chỉ khi tường thành hé mở mới có thể tiết kiệm thời gian, giảm thiểu tỷ lệ hi sinh của chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân.
“A…”
Cố Ưu Mặc há miệng gầm lên, hai tay gắt gao túm chặt lấy cổng thành, huyền khí toàn thân được thôi thúc tới cực hạn khiến cơ bắp căng phình như chực nổ tung.
“Ngăn hắn lại! Tuyệt đối không được để cổng thành thất thủ!”
Ngay sau đó, vô số binh lính Bắc Việt giống như ong vỡ tổ tràn ra từ trong thành giết tới, tận lực ngăn cản Cố Ưu Mặc.
Cố Ưu Mặc căn bản cũng không để ý mà xông tới, sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn ngăn trở ông ấy, ông ấy chỉ có thể cố gắng hết sức để mở cửa thành.
Cạch!
Cửa thành rốt cuộc cũng xê dịch một chút, phát ra tiếng cạch cạch nặng nề khiến rất nhiều bụi bặm từ trên cửa thành rơi ào ào xuống.
“Ngăn hắn ta lại!”
Vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc đều lớn tiếng rống lên, không ngừng xông tới, muốn ngăn cản Cố Ưu Mặc.
Khi những sĩ tốt Bắc Việt quốc này sắp đến phía sau Cố Ưu Mặc, Cố Ưu Mặc kêu lên một tiếng đầy đau đớn, khí thế tu vi Địa Huyền trung kỳ giống như sóng biển hướng về phía sau sĩ tốt Bắc Việt quốc xông tới.
Phịch!
Trong chớp mắt, những sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn xông tới ngăn cản Cố Ưu Mặc hoảng sợ đến cực điểm, trực tiếp bị lật xuống đất, không còn chút khí thế.
Ngay sau đó, Cố Ưu Mặc thì toàn tâm toàn ý vận dụng tu vi, dùng sức muốn mở cửa thành.
Rốt cục, sau khi cửa thành bị mở ra một khe hở, Cố Ưu Mặc sử dụng khí lực mạnh hơn, hai tay ông ấy đặt ở hai bên cửa thành hét lên: “Mở cho ta!”
Cạch!
Không có gì ngoài ý muốn, cửa thành Huyền Lạc Quan chậm rãi bị mở ra, sau đó Cố Ưu Mặc hung hăng đạp hai cước, đem cửa thành đạp về hai bên.
“Chúng tướng sĩ, theo bổn soái giết vào Huyền Lạc Quan”.
Sau đó, Cố Ưu Mặc rút trường thương cắm trên mặt đất lên, giơ thương chỉ vào bên trong Huyền Lạc Quan, vận chuyển huyền khí lớn tiếng quát.
Vừa vặn giờ khắc này, 3 vạn đại quân Huyết Xích dưới sự dẫn dắt cửa Cố Thiên Mệnh đã đến dưới cửa thành Huyền Lạc Quan.
“Là nguyên soái!”
Tướng sĩ Huyết Xích xông lên giết ở phía trước, lập tức nhận ra thân phận Cố Ưu Mặc mặc khôi giáp đỏ trong đám sĩ tốt Bắc Việt quốc, kích động vạn phần lớn tiếng hô lên.
Trên tường thành, thủ tướng Âu Bác Xuyên nghe được động tĩnh dưới tường thành, hoảng sợ không thôi có chút hít thở khó khăn, tức giận mắng: “Hỗn đản! Lập tức phái người chặn cửa thành, tuyệt đối không thể để bọn họ dễ dàng công thành”.
Âu Bác Xuyên căn bản không ngờ Cố Ưu Mặc thân là nguyên soái lại ẩn núp bên trong Huyền Lạc Quan, nhân cơ hội mở cửa thành.
“Nếu như còn không đi ra, Huyền Lạc Quan thật sự sẽ thất thủ... nhanh lên!”
Ông ta nín thở nắm chặt nắm đấm, không khỏi nhìn hai bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan, sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm.
Giờ khắc này, dưới tường thành Huyền Lạc Quan.
Bộ binh Huyết Xích quân dùng thuẫn bài chắn ở hàng đầu tiên, ngăn cản đất đá từ trên tường thành lăn xuống cùng cung tiễn bắn tới, vì vô số tướng sĩ Huyết Xích quân mở ra một con đường máu.
“Giết!”
Cố Thiên Mệnh tay cầm trường thương, chỉ thẳng vào Huyền Lạc Quan, lớn tiếng quát.
Ầm ầm ầm...
Trong một khắc, đại quân Huyết Xích liền trật tự hướng lên cửa thành Huyền Lạc Quan mà xông tới.
“Giết! Giết...”
Tiếng kêu giết uy thế mãnh liệt bao phủ bầu trời và mặt đất trong và ngoài Huyền Lạc Quan, làm cho vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, đang lúc Huyết Xích quân muốn xông vào Huyền Lạc Quan, mặt đất không khỏi run rẩy.
Thình thịch!
Đừng đạo âm thanh thật lớn từ hai bên tường thành Huyền Lạc Quan vang lên.
Đám người Cố Thiên Mệnh nhao nhao phát hiện tình huống này, lập tức quay đầu nhìn về hai bên, liền thấy trên mặt đất cát vàng bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan, thế nhưng lại mở ra rất nhiều lỗ hổng lớn.
Chương 229 Dụ tướng quân xuất trận
Vô số tinh binh Bắc Việt quốc mặc khôi kháp từ hai bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan vọt ra, phảng phất là bò ra từ dưới mặt đất.
“Thì ra đây mới là mai phục chân chính của Bắc Việt quốc”, Cố Thiên Mệnh thấy vậy, lập tức phản ứng lại, khuôn mặt ngưng trọng siết chặt hai tay, lẩm bẩm: “Không nghĩ tới phía dưới toàn bộ Huyền Lạc Quan lại là một cái hầm thật lớn, lại có thể cất giấu nhiều người như vậy”.
“Muốn đem Huyết Xích quân bao vây trái phải, vậy phải xem Bắc Việt quốc các ngươi có thể nuốt được hay không?”, Cố Thiên Mệnh bám chặt dây cương chiến mã, ánh mắt phát ra vẻ sắc bén chấn nhiếp nhân hồn.
Ba vạn đại quân Huyết Xích quân đều phát giác ra Bắc Việt quốc đột nhiên xuất hiện từ hai bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan, nhưng bọn họ đều không có bất kì chút náo loạn nào, bởi vì đó là Huyết Xích quân.
“Lệnh! Đồ Phu tướng quân lĩnh 1 vạn quân giết vào Huyền Lạc Quan, dùng tốc độ nhanh nhất công thành cho ta”.
“Lệnh, Phong Ngạo Cẩm tướng quân thống lĩnh 1 vạn quân Huyết Xích quân, ngăn cản quân địch bên trái”.
“Lệnh! Cố Kiếm và Tàn Thương lĩnh 1 vạn quân Huyết Xích, tiêu diệt quân địch phía bên phải!”
Cố Thiên Mệnh không chờ đợi, trực tiếp hạ lệnh nói.
“Vâng!”
Chúng tướng lĩnh Huyết Xích quân nhao nhao lĩnh mệnh, bắt đầu tự mình thống lĩnh đại quân chia nhau hành động, ngăn nắp đến cực điểm.
Trong nháy mắt, trận công thành đã đến lúc gay cấn nhất.
Trên tường thành Huyền Lạc Quan, vẫn như cũ có vô số lợi tiễn cùng đá lớn đánh tới, nhưng có bộ binh Huyết Xích quân gắt gao đỡ lấy, lúc này mới giảm bớt rất nhiều thương vong.
Có điều, mặc dù như vậy, tướng sĩ Huyết Xích quân vẫn như cũ chết đi không ít người, máu tươi chảy thành dòng, đem Huyền Lạc Quan nhuộm thành một mảng đỏ.
Cố Ưu Mặc đứng ở cửa thành Huyền Lạc Quan, trực tiếp ngăn cản vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn chặn cửa, mỗi một thương của ông ấy đâm ra đều làm cho sàn đất lạnh lẽo dính từng sợi máu đỏ tươi và thi thể.
“Ta là đại nguyên soái trấn quốc Thiên Phong quốc, Cố Ưu Mặc! Ai dám chiến với ta một trận!”
Cố Ưu Mặc hít sâu, hướng về sĩ tốt Bắc Việt quốc mà hét lớn, tiếng hét này như sấm chớp làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng hàn, chấn động không thôi.
“Cái gì? Đây chính là Huyết Hùng tướng quân trong lời đồn sao? Vì sao hắn ta lại ẩn núp ở trong thành?”, sĩ tốt Bắc Việt quốc vốn muốn xông tới ngăn cản, đều cảm thấy kinh hãi, vô thức lùi lại vài bước, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào Cố Ưu Mặc cũng không có.
“Hắn ta chính là Cố Ưu Mặc của Cố gia. Ai... ai có thể ngắn cản chứ?”, Cố Ưu Mặc một tiếng rống, làm sĩ khí của vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc giảm đi, thậm chí ngay cả can đảm đánh một trận cũng dần tiêu tan.
“Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc...” trên tường thành, chủ tướng Âu Bác Xuyên của Huyền Lạc Quan cũng nghe thấy tiếng hét ấy, cho dù là ông ta cũng không khỏi run lên. Cảm thấy từng trận hàn ý len lỏi trong tim, sắc mặt tái nhợt đi vài phần.
Mà ngay sau khi khí thế của sĩ tốt Bắc Việt quốc bên trong Huyền Lạc Quan sa sút, một đạo tiếng gầm điên cuồng muốn xuyên qua chân trời từ bên phải tường thành đánh tới trước mặt tinh binh Bắc Việt quốc.
“Dụ Hồng Bắc Việt quốc ở đây, lẽ nào để cho đám giặc cỏ các người làm càn”.
Từ bên phải phía dưới Huyền Lạc Quan chui ra một thân ảnh khôi ngô mặc khôi giáp màu đen nhanh chóng vọt tới, hùng hổ ngửa đầu lên mà rống.
Sau đó, tinh thần sa sút của Bắc Việt quốc ở Huyền Lạc Quan lập tức hồi phục, kích động không thôi hô to: “Là Dụ tướng quân, là Dụ tướng quân tới rồi”.
“Các huynh đệ, Dụ tướng quân tới rồi, chúng ta nhanh chóng chém giết hết đám giặc này thôi”, trong các sĩ tử Bắc Việt quốc, một giáo úy giơ lưỡi dao sắc bén trong tay lên cổ vũ cho quân tâm.
Dưới tường thành, Cố Thiên Mệnh híp mắt nhìn nam tử trung niên cực nhanh giết tới cách đó không xa bên tay phải, bàn tay hắn chậm rãi đặt lên kiếm Kinh Hồng.
Chỉ là trong nháy mắt, toàn bộ thế công của Huyền Lạc Quan liền đến tình huống kịch liệt cực điểm.
Chương 230 Sát ý
Bắc Việt Quốc Dụ Hồng là một vị tướng nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến, tu vi của ông ta đã đạt tới Địa Huyền trung kỳ, đại tướng nhất phẩm, phong hào Phi Lang tướng quân.
Bắc Việt Quốc biết được lần này Thiên Phong Quốc Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh dẫn binh thảo phạt đã thông đêm thương lượng đối sách, gấp rút điều Phi Lang tướng quân Dụ Hồng đuổi tới Huyền Lạc Quan để diệt trừ Cố Ưu Mặc cùng đại quân Huyết Xích.
Vì vậy ông ta vẫn luôn nhẫn nại chờ ở dưới hầm trống lớn bên dưới Huyền Lạc Quan, và giấu gần hai vạn quân dưới vùng đất cát vàng, hy vọng có thể kìm kẹp hai bên bất ngờ đánh úp Huyết Xích quân.
Nhưng thúc cháu Cố Thiên Mệnh lại không trực tiếp tấn công Huyền Lạc Quan, mà giả vờ tiến công trong vài ngày liên tiếp, khiến tinh thần của vô số binh lính Bắc Việt thụt giảm, tính cảnh giác cũng giảm xuống mức thấp nhất.
Đồng thời cũng khiến khí thế của hai vạn lính mà Dụ Hồng chỉ huy mai phục ở bên dưới hai mặt tường thành giảm đi quá nửa, lúc này bỗng nhiên phát hiện đại quân Huyết Xích thực sự công thành căn bản đã không còn kịp cổ vũ sĩ khí, chỉ vội vã lao ra tầng hầm, lòng như lửa đốt muốn ngăn chặn quân địch.
"Chết tiệt, vậy mà là Phi Lang Dụ Hồng của Bắc Việt Quốc!"
Tướng lĩnh Huyết Xích quân Cô Kiếm cùng Tàn Thương đều nhìn nhau với sắc mặt nghiêm trọng, sau đó dẫn theo đại quân Huyết Xích 1 vạn lính lao về phía Dụ Hồng ở bên phải.
Cố Ưu Mặc, người đang đứng chặn tại cổng thành đương nhiên cũng nghe được tiếng gào thét của tướng lĩnh Dụ Hồng, ông ấy vội vàng giao lại nhiệm vụ tiến đánh Huyền Lạc Quan lại cho Đồ Phu: “Dùng thời gian ngắn nhất lấy được Huyền Lạc Quan, tuyệt đối không thể để bọn chúng hình thành thế vây công!”
"Vâng! Thưa nguyên soái!", Đồ Phu quắc mắt, lập tức xông vào Huyền Lạc Quan, dẫn theo vô số tướng sĩ Huyết Xích quân theo sau giết tới.
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều biết, chỉ có đạp đổ được Huyền Lạc Quan, Huyết Xích quân mới không bị đại quân Bắc Việt bao vây.
Nếu không, đến lúc đó bốn phương tám hướng của đại quân Huyết Xích đều bị Bắc Việt vây giết, vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Cố Thiên Mệnh vô cảm nheo mắt lại, nhìn Dụ Hồng đang một đường chém giết tới từ bên phải với tốc độ cực nhanh, những ngón tay không khỏi siết chặt lấy Kinh Hồng kiếm.
Mà lúc này Cố Ưu Mặc đang vọt ra từ cổng thành Huyền Lạc Quan, sau đó nhận lấy cây trường thương mà đỏ máu của bản thân từ thân tín, rồi cưỡi chiến mã phi thẳng về phía Dụ Hồng ở bên phải đang khí thể hùng hổ kia.
“Phi Lang Bắc Việt Dụ Hồng có dám chiến một trận không?”
Cố Ưu Mặc nhận thức rõ năng lực của tướng quân Phi Lang Dụ Hồng, nghiêm nghị quát lớn.
“Chiến!”
Dụ Hồng không hề chần chừ, tay nắm thanh đao sắc bén với sát khí đằng đằng ứng chiến.
Thấy Cố Ưu Mặc chạy tới ngăn cản thế công của Dụ Hồng, tay phải đang đặt trên Kinh Hồng kiếm của Cố Thiên Mệnh từ từ nới lỏng, sau đó lại dời mắt tới tường thành Huyền Lạc Quan ở trước mặt.
“Trận này nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không thể trì hoãn”, hai mắt Cố Thiên Mệnh bắn ra những tia sáng khiến người ta phải rét lạnh, quét tới đâu đều là một màn chém giết khốc liệt.
Ngay lập tức, Cố Thiên Mệnh cưỡi chiến mã lao vào Huyền Lạc Quan đang rộng mở cổng thành, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đoạt thành.
Về phần quân Bắc Việt đánh úp bất ngờ từ hai bên tường thành, tin rằng có Cố Ưu Mặc cùng các tướng lĩnh Huyết Xích quân ngăn chặn sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Mục đích chính bây giờ là Huyền Lạc Quan.
“Giết!"
Những tiếng hét giết chóc vô tận vang lên như sấm rền lấp đầy mọi xó xỉnh, thổi bùng lên từng cơn cuồng phong tanh mùi máu.
Hết tướng sĩ này đến tướng sĩ khác vẫn đang chém giết lẫn nhau, một vũng máu lênh láng trần ngập trên đại địa cát vàng. Chỉ chốc lát sau, bầu trời phảng phất đều bị nhuộm thành màu đỏ, cát vàng đầy trời tựa như đang bi thương mà che dấu thi thể trên mặt đất.
“Chém hết tặc tử Bắc Việt quốc, giương cao quốc uy Thiên Phong quốc ta!”
Tướng sĩ Huyết Xích quân đang điên cuồng rống lên, cho dù là đối mặt với cái chết cũng không hề lộ ra một chút sợ hãi, ngược lại là ý chí chiến đấu ngang ngược cùng sát khí đằng đằng gào thét.
Đám bộ binh Huyết Xích quân ở hàng đầu tiên vẫn đang chịu áp lực cực lớn, bọn họ khiêng tấm chắn cản đá lớn từ trên tường thành xuống, mở ra một con đường máu cho vô số Huyết Xích quân.
Chậm rãi, dưới tường thành Huyền Lạc Quan xuất hiện từng thi thể của tướng sĩ Huyết Xích quân, bọn họ không hối hận, bởi vì đây là sứ mệnh của họ, thật sự phải dùng hết sinh mệnh mở để mở ra một con đường máu đánh vào Huyền Lạc Quan.
“Giết, giết, giết...”