• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tu La Kiếm Thần (3 Viewers)

  • Chương 231-235

Chương 231 Đánh hạ Huyền Lạc Quan

Bất kể là tướng sĩ Huyết Xích quân hay là quân Bắc Việt quốc, bọn họ đều đang tê tâm phế liệt rống lên, hi vọng có thể cổ vũ sĩ khí bên mình, đem đối phương dồn vào chỗ chết.

Cố Ưu Mặc giờ phút này đã cùng phi lang tướng quân Dụ Hồng của Bắc Việt quốc tranh đấu, hai người bọn họ chém giết cả trăm thước, đều không ai có thể tới gần, bởi vì khí tức tu vi Địa Huyền trung kì của họ tản ra đã đủ áp bách tâm thần của rất nhiều tướng sĩ.

Leng keng...

Tiếng binh khí sắc bén va chạm vào nhau vang lên khắp bốn phương trời, không ngừng quanh quẩn trong hư không.

“Đồ Phu, dẫn một đội người lên tường thành”, Cố Thiên Mệnh xông vào Huyền Lạc Quan sau đó trực tiếp hướng về phía Đồ Phu đang chém giết sĩ tốt Bắc Việt quốc phía trước, lớn tiếng hô.

“Vâng”, Đồ Phu vẻ mặt râu ria khôi ngô, lập tức ngừng lại chiến đấu, sau đó quay đầu dẫn theo một đội tinh binh Huyết Xích quân đánh về phía tường thành.

Cố Thiên Mệnh biết, nếu muốn giảm bớt áp lực của tướng sĩ Huyết Xích quân đang chém giết bên ngoài tường thành, nhất định phải chiếm lĩnh tường thành Huyền Lạc Quan. Chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản những sĩ tốt Bắc Việt quốc bắn tên và ném đá trên tường thành, giảm bớt thương vong.

Mà Cố Thiên Mệnh thì dẫn đại quân tiến vào bên trong Huyền Lạc Quan, nhìn sĩ tốt Bắc Việt quốc không ngừng xông tới trước mắt, rút Kinh Hồng kiếm ra mà rống lên: “Toàn quân nghe lệnh, giết!”

Sau một khắc, vô số Huyết Xích quân chung quanh Cố Thiên Mệnh như mãnh hổ hướng sĩ tốt Bắc Việt quốc phía trước mà đánh tới.

Mỗi một kiếm của Cố Thiên Mệnh quét ngang mà rơi xuống, chắc chắn sẽ nhấc lên một vết nứt thật lớn, hơn nữa còn chặt đứt đầu rất nhiều sĩ tốt Bắc Việt quốc, hiện trường đẫm máu kinh hoàng.

“A...”

Có người gào thét, bởi vì nửa mặt hắn ta đều bị lưỡi đao sắc bén đâm thủng, máu chảy đầm đìa toàn thân. Nhưng mặc dù bị thương như vậy, hắn ta vẫn như cũ không chết, mà cảm nhận sự thống khổ vô tận, quay cuồng giãy dụa trên mặt đất.

“Không!”

Có người còn đang hò hét, trong nháy mắt liền tử vong, phảng phất nhìn thấy người nhà bạn bè của mình, những hình ảnh tốt đẹp này liền vỡ vụn trong nháy mắt, sinh cơ dần tiêu tán xuống đất, hai tròng mắt hướng lên trời cao không khỏi rơi xuống hàng lệ.

Tàn khốc, đẫm máu, cũng không đủ để hình dung cảnh đại chiên này. Mỗi giây mỗi phút, trên cát vàng sẽ xuất hiện rất nhiều thi thể, trên mặt đất chảy xuôi một dòng máu đỏ tươi.

“Đánh hạ Huyền Lạc Quan, giết!”

Cố Thiên Mệnh lại vung ra một kiếm, tàn sát hơn 10 sĩ sốt Bắc Việt quốc đang muốn xông tới, sau đó sát ý nồng đậm trầm giọng gầm nhẹ.

Núi sông vạn dặm đều dùng xương trắng để tích lũy lên.



Hoa máu khắp trời nở rộ ở mọi ngóc ngách của Huyền Lạc Quan, lộ ra nét tang thương và tiêu điều tới vậy.



Cố Thiên Mệnh dường như trở lại cảnh tượng bản thân chinh chiến thiên hạ trong kiếp trước, bầu trời lất phất máu cùng cát vàng, nuốt chửng một tia đẹp đẽ duy nhất còn sót lại trong trái tim mỗi người.



Con đường anh hùng dài đằng đẵng, rải đầy xương trắng xoá.



Hôm nay định sẵn là một ngày khắc ghi trong tim của vô số người. Bởi tại đây, phóng mắt nhìn qua chỉ toàn là thi thể cùng những mảnh áo giáp vỡ nát. Trong đó có tướng sĩ của Huyết Xích Quân, cũng có binh lính Bắc Việt quốc.



Đứng trước một màn đẫm máu này, trái tim hắn chẳng dấy nổi nửa phần thương xót, bởi hắn sớm đã tê liệt trước sinh ly tử biệt của chúng sinh.



Hắn biết, có vài chuyện đã làm thì chắc chắn phải trả giá.



Trên tay phần lớn đám sĩ tốt Bắc Việt chết tại đây đều từng dính máu của dân chúng và tướng sĩ Thiên Phong quốc, đừng nhìn họ kêu khóc thảm thương nhưng thực ra đều đáng tội chết.



Về phần những binh lính Huyết Xích Quân hy sinh trong quá trình công thành, khi nằm xuống họ vẫn kiên định với niềm tin của mình, viết lên uy danh cho đội quân Huyết Xích, giương cao ngọn cờ của Thiên Phong quốc.



Khắp trong ngoài Huyền Lạc Quan đều có thể nhìn thấy từng toán quân Bắc Việt và Huyết Xích Quân hỗn chiến, họ đều đang chiến đấu vì niềm tin trong mình.



Bên ngoài tường thành, Cố Ưu Mặc cùng tướng quân Dụ Hồng của Bắc Việt quốc càng đánh càng hăng, những người bên cạnh căn bản không thể áp gần tới nửa phân, chỉ có thể quan sát từ xa.



"Đinh! Bùm!”



Lưỡi đao sắc bén trong tay hai người Cố Ưu Mặc cùng Dụ Hồng va chạm kịch liệt bắn ra những tia hoa lửa, cát vàng dưới chân cũng bị khuấy đảo đến mù mịt, theo tiết tấu của họ, những vết nứt lớn càng lúc càng lan rộng trên mặt đất.



"CỐ! ƯU! MẶC! Ngươi vậy mà dám đem quân xâm phạm Bắc Việt quốc ta, chết đi!", sau khi đối đầu trực diện với một chiêu của Cố Ưu Mặc, Dụ Hồng giống như một con sói hoang dã ghim chặt ánh nhìn hung tợn lên người Cố Ưu Mặc, lạnh giọng quát.



"Hừ!", Cố Ưu Mặc khịt mũi, chẳng hề sợ sệt nhìn thẳng vào Dụ Hồng, đáp lại với khí thế hùng dũng: "Những năm qua Bắc Việt quốc nhiều lần rình rập biên giới Thiên Phong quốc ta, các ngươi thực sự cho Thiên Phong quốc dễ bị ức hiếp tới vậy à?"



"Giết!"



Dụ Hồng không muốn nói lời nhảm nhí với Cố Ưu Mặc, một lần nữa vung lên thanh đao bén nhọn lao về phía ông ấy.



Cố Ưu Mặc cũng không buông lơi nửa phần mà kéo căng tinh thần, tụ khí nắm chặt cây thương đỏ như máu, sẵn sàng quyết một trận sinh tử với Dụ Hồng bất cứ lúc nào.


Chương 232 Giết Dụ Hồng

Cánh trái và phải bên ngoài Huyền Lạc Quan cũng không ngơi tay sát phạt, tiếng hô chém giết đinh tai nhức óc khiến mây mù trên trời cũng phải rung chuyển.



Hai người Cố Ưu Mặc cùng Dụ Hồng không biết đã vật lộn trên chiến trường bao lâu, xung quanh họ trải đầy xác chết và những dấu vết giao tranh còn sót lại.



Lúc này, bên trong Huyền Lạc Quan, Cố Thiên Mệnh dẫn quân chống lại đại bộ phận binh lính Bắc Việt.



Đồ Phu cũng nhân cơ hội này dẫn một toán tinh binh lao lên tường thành, ý đồ muốn diệt sạch đám sĩ tốt Bắc Việt đang bắn tên và ném đá tảng kia.



"Nghênh địch! Giết…", Âu Bác Xuyên thấy Đồ Phu giết tới, lập tức triệu tập binh lực đang phân tán trên tường thành nhào về phía ông ấy.



Giờ phút này tất cả đều không màng tới sống chết, chỉ muốn dốc sức giải quyết quân địch trước mắt.



Với tư cách là tướng lĩnh của Huyết Xích Quân, Đồ Phu căn bản không sợ hãi trước Âu Bác Xuyên, trực tiếp bùng phát huyền khí bá đạo tấn công tới.



Trong chớp mắt Đồ Phu cùng Âu Bác Xuyên đã quấn lấy nhau trên không trung, tiếng binh khí va chạm vào nhau chát chúa văng vẳng bên tai mỗi người.



Cuộc chiến càng lúc càng ác liệt, mỗi một góc trong Huyền Lạc Quan đều được bao phủ trong chết chóc.



“Ta muốn ngươi phải chết!”



Sau một lúc lâu vẫn chưa thể hạ gục Cố Ưu Mặc, lại nhìn sang đại quân Bắc Việt đang dần rơi vào thế bất lợi, Dụ Hồng gầm lên với vẻ mặt hung dữ.



Ông ta muốn loại bỏ Cố Ưu Mặc càng sớm càng tốt, sau đó trở về cứu viện đại quân, ngăn chặn đại quân Huyết Xích đang thế như chẻ tre kia.



Nhưng Cố Ưu Mặc sao có thể trơ mắt để Dụ Hồng đi hỗ trợ đại quân Bắc Việt đã đứng trên bờ vực tan tác kia?



Phải biết rằng, một vị cường giả Địa Huyền trung kỳ tham gia chiến trường đã đủ khuấy đảo toàn bộ cục diện rồi.



“Vậy chúng ta xem xem, rốt cuộc ai chết trước!”



Cố Ưu Mặc giữ vững tinh thần, ánh mắt ngưng tụ sát khí hừng hực, hai tay nắm lấy trường thương màu máu, hung hãn đâm về phía Dụ Hồng.

Một kích này đã ngưng tụ toàn bộ huyền khí trên người Cố Ưu Mặc, thương mang cuộn lên một con rồng cát vàng khổng lồ, nhe răng múa vuốt cắn xé về phía Dụ Hồng.



Dụ Hồng thấy vậy lập tức nhảy vọt lên không trung, tay nắm đao sắc đứng giữa khoảng trời, muốn cách không giết chết Cố Ưu Mặc.



Bùm!



Một tiếng nổ lớn xuyên thấu không gian, Dụ Hồng nắm đao đập tan cuộc tấn công của con rồng cát vàng khổng lồ đâm tới.



Nhưng đúng lúc này, khi ông ta muốn thôi thúc huyền khí, chuẩn bị chống lại Cố Ưu Mặc thì đã không còn thời gian phản ứng lại nữa.



Bởi sau khi đâm ra thương mang giống như rồng cuốn kia, Cố Ưu Mặc lập tức ẩn mình vào trong luồng sáng mà mình vừa vung ra đó.



"Chết đi!"



Một tiếng giết này của Cố Ưu Mặc như vang vọng cả đất trời xơ xác này.



Tại khoảnh khắc đó, Dụ Hồng chỉ có thể trừng mắt nhìn chăm chăm ngọn trường thương màu máu đang cấp tốc đâm về phía người mình kia.



Con ngươi ông ta giãn to, cảm giác kinh hoàng nồng đậm cũng lấp đầy đại não.



Bùm!



Trong giây tiếp theo, trường thương của Cố Ưu Mặc đã đâm xuyên qua lớp áo giáp rồi lồng ngực Dụ Hồng.



"Khụ...", sức sống của Dụ Hồng lập tức bị một thương này của Cố Ưu Mặc đâm nát, toàn thân ông ta bê bết máu, trông dữ tợn đến cực điểm.



"Ngươi. . . Ngươi. . .”, lưỡi đao trong tay Dụ Hồng vô lực leng keng rơi xuống đất, ông ta dùng toàn bộ chút sức lực cuối cùng nhìn chòng chọc Cố Ưu Mặc, trong mắt giăng đầy sát khí, những làm thế nào cũng không thốt lên lời.



Cố Ưu Mặc hừ lạnh một tiếng, không nháy mắt rút ra mũi trường thương, sau đó máu tươi phun trào từ trong lồng ngực Dụ Hồng giống như vòi nước mất van, cả người ông ta như lá rụng khỏi cành lao đao rơi xuống đất.



Mà Cố Ưu Mặc cũng lập tức dùng mũi thương chém rơi đầu ông ta, để mặc thân thể ông ta rơi xuống giữa đám đông đang giằng co bên dưới.



Sau đó tay trái Cố Ưu Mặc cầm đầu của Dụ Hồng, con ngươi tràn ngập sát ý điên cuồng, quét qua đám binh lính đang quên mình chiến đấu bên dưới, hét lớn: “Bắc Việt quốc, Dụ Hồng đã chết! Còn không mau buông vũ khí đầu hàng!”



Lời của Cố Ưu Mặc vừa vang lên, trong chớp mắt đã nhấc lên làn sóng nơi chiến trường.



Vô số tướng sĩ cũng nghe được mà ngoảnh đầu nhìn lại, đập vào mắt họ là một màn cả cả đời này vĩnh viễn không thể quên:



Cố Ưu Mặc oai hùng đứng giữa không trung, tay phải cầm cây trường thương màu đỏ còn đang tí tách nhỏ máu, tay trái thì nắm lấy đầu Dụ Hồng với đôi mắt trợn trừng sợ hãi. Bộ giáp màu đỏ máu của ông ấy trông cực kỳ chói mắt dưới ánh sáng mặt trời.



Đây chính là Cố Ưu Mặc! Là Huyết Hùng tướng quân khiến vô số kẻ địch phải khiếp đảm mỗi khi nghe tên!



Họ chết lặng nhìn lên Cố Ưu Mặc, giống như một vị thần chiến tranh giáng thế, trong khi sĩ tốt Bắc Việt quốc đều đang run rẩy, cảm thấy cả người như đang ở hầm băng.
“Là nguyên soái! Là Huyết Hùng nguyên soái!”



Sau cơn choáng váng chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân đều vỡ òa sung sướng, bọn họ kêu gào đầy tự hào, sĩ khí thoáng chốc tăng lên một bậc.



Cố Ưu Mặc bây giờ đã không còn là Huyết Hùng tướng quân nữa mà là Huyết Hùng nguyên soái, là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc.



Cố Ưu Mặc của hiện tại đã có thể chân chính gánh vác trách nhiệm nặng nề của Thiên Phong quốc, kể từ đây, cây thương máu của ông ấy sẽ khiến hàng trăm triệu sinh linh phải run sợ và bàng hoàng.



“Phi lang tướng quân bị chém chết rồi? Sao có thể? Tuyệt đối không thể nào!", một vài binh sĩ Bắc Việt nhìn chiếc đầu Dụ Hồng bị Cố Ưu Mặc túm trong tay kia, gương mặt vốn đã rệu rã thoáng cái tái nhợt, lắc đầu tự an ủi bản thân.



"Không thể nào! Phi lang tướng quân là đại tướng hàng đầu của Bắc Việt quốc ta, sao có thể bỏ mạng ở chỗ này!”, tinh thần của rất nhiều sĩ tốt Bắc Việt đang quật cường chiến đấu đều sụp đổ, đánh mất đi người tâm phúc nhất mà rơi vào tuyệt vọng.



“Ngay cả Phi lang tướng quân cũng chết trận rồi sao? Chúng ta phải làm thế nào đây?”, nhất thời, sĩ khí đại quân Bắc Việt bị quét sạch, tất cả đều mất đi sự nhiệt huyết sôi trào vừa rồi thay vào đó là nét bi thương, ai thán.



Dưới sự cổ vũ của Cố Ưu Mặc, sĩ khí của đại quân Huyết Xích mỗi lúc một dâng cao, giống như thú dữ đói khát lao về phía binh sĩ Bắc Việt mà xâu xé.

Trong vô hình cuộc đại chiến đã có chút dấu hiệu ngã ngũ, sĩ tốt Bắc Việt ngay cả năng lực phản kháng cũng dần dần tiêu tan.



Lúc này, Cố Thiên Mệnh cùng các tướng lĩnh Huyết Xích Quân như Đồ Phu gần như đã tóm gọn được toàn bộ Huyền Lạc Quan.



Tướng thủ thành Âu Bác Xuyên tuy rằng sở hữu tu vi Địa Huyền sơ kỳ nhưng cũng chống đỡ không nổi trước sự vây công của Đồ Phu cùng các tướng lĩnh Huyết Xích Quân khác.



Cuối cùng, ông ta chỉ có thể phẫn hận phun ra một ngụm máu, nhìn xuống đại quân Bắc Việt đã mất hết tinh thần bên dưới mà khóc ra máu: “Trời không độ Bắc Việt quốc ta mà!”



Nói xong trước mắt liền tối sầm mà gục xuống, tắt thở.



Sau đó, Đồ Phu không chút do dự chặt đầu Âu Bác Xuyên xuống, thẳng tay ném xác ông ta xuống dưới tường thành, gầm lên: “Âu Bác Xuyên đã chết! Còn không đầu hàng, chém không tha!”



Tiếp đó, từng tướng lĩnh quân Bắc Việt đều bị chém chết rồi treo cổ ngay trước mắt mọi người, vô cùng đẫm máu.







Hết tướng lĩnh này tới tướng lĩnh khác tử trận đã triệt để khiến chúng sĩ tốt Bắc Việt đang chật vật kháng cự lặng người..

Rốt cuộc trên chiến trường cũng có một tên lính Bắc Việt không thể kìm nén nổi sự hoảng loạn trong lòng mà ném đao sắc trong tay, phủ phục xuống đất.



Thấy vậy, vô số lính Bắc Việt khác cũng vứt bỏ vũ khí, nhao nhao đầu hàng.



“Huyết Xích! Huyết Xích! Huyết Xích…”



Chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân thấy vậy đều lộ ra phấn khích quá đỗi, điên cuồng kêu vang.



Trận chiến này, họ thắng rồi, cuối cùng cũng chiến thắng rồi!



Máu của vô số người chảy trên mặt đất rộng khắp tụ lại giống như một dòng suối nhỏ.



Trên gò má Cố Thiên Mệnh còn vương vài giọt máu, hắn đứng trên tường thành Huyền Lạc Quan, rủ mi nhìn xuống cảnh tượng phía dưới với gương mặt lạnh nhạt như thường.



Bên ngoài bức tường thành của Huyền Lạc Quan nằm la liệt xác chết, nếu chất đống chắc chắn phải là một ngọn núi nhỏ. Những thi thể này, có tướng sĩ của Huyết Xích Quân, có của Bắc Việt, các chi tay chân bị chặt chém đứt lìa nằm rải rác khắp chiến trường, lộ ra hoang tàn ghê rợn.



Bỗng nhiên trên bầu trời vô tận kéo đến những đám mây đen.



“Tí tách!”



Một giọt mưa rơi xuống từ đám mây đen treo cao trên bầu trời, đáp xuống chiến trường đẫm máu.



Sau đó, những hạt mưa bắt đầu tụ lại ngày càng nhiều, mưa nhẹ rơi lộp độp.



Toàn bộ chiến trường đón nhận cơn mưa nhỏ sau trận tàn sát khốc liệt, thanh âm duy nhất còn sót lại chỉ là tiếng tí tách của những hạt mưa rơi xuống nền cát vàng, trống trải đến vậy.



Trận mưa nhẹ này tựa hồ là tiếng khóc thương của ông trời dành cho những tướng sĩ đã chết trận kia, nhưng cũng tựa như đang gột rửa cho cát vàng đầy đất thổi bay sát khí cùng mùi máu mù mịt nơi đây.



Nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt, hòa cùng máu đỏ thấm trên mặt đất phảng phất tạo thành một biển máu cạn uốn lượn khắp chiến trường.



“Đây chỉ là khởi đầu…”



Cố Thiên Mệnh nhìn một màn này, trong lòng không có bất kỳ tia xao động nào, chỉ thản nhiên lầm bầm một câu.



Còn các tướng lĩnh của Huyết Xích Quân đang tất bật sắp xếp lại đại quân, tập hợp những người lính bị thương lại với nhau, phái quân y đến băng bó và điều trị cho họ.



Về phần sĩ tốt Bắc Việt đầu hàng kia thì lùa vào dưới tường thành, cắt cử một tốp binh lính bao vây, chờ xử lý.



Cố Ưu Mặc chậm rãi hạ xuống từ không trung, đi lên tường thành Huyền Lạc Quan, hạ lệnh: “Thống kê thương vong, không được phép chậm trễ”.



“Vâng!”


Chương 234 Giết hết tù binh

Quân lính bên dưới lập tức nhận lệnh đáp.



Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh đứng sóng vai trên tường thành, rơi vào trầm mặc hồi lâu.



"May mắn là trước đó không liều lĩnh công thành, nếu không sẽ trúng kế mai phục, thương vong chắc chắn sẽ còn tăng gấp đôi”, Cố Ưu Mặc để mặc mưa nhỏ giọt trên người và áo giáp của mình, nhẹ giọng nói với gương mặt nặng trĩu.



“Không ai nghĩ tới phía dưới Huyền Lạc Quan lại có một hầm rỗng khổng lồ, vậy mà có thể chứa đựng được hai vạn quân. Chúng ta giả bộ công thành nhiều lần đã làm hao mòn đi quá nhiều sự cảnh giác và sĩ khí của chúng. Chúng căn bản không đoán ra hôm nay chúng ta sẽ thực sự tấn công mà không phải là vờ thăm dò”.



Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp: “Ngoài ý muốn mới không để chúng thành công hoàn tất thế gọng kìm, nếu không thực sự có chút phiền phức rồi”.



“Thằng nhóc thối này”, Cố Ưu Mặc không kìm được có chút mừng vui nhìn sang Cố Thiên Mệnh, khẽ bĩu môi cười mắng một tiếng.



“Nhị thúc, kết quả của trận Huyền Lạc Quan chắc chắn rất nhanh sẽ lan truyền khắp các nước, nếu Bắc Việt quốc biết được ngăn cản chúng ta không thành, nhất định sẽ điều động binh tướng khắp nơi, không thể không phòng bị”.



Cố Thiên Mệnh quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc, chậm rãi nói.



“Ừm”, Cố Ưu Mặc cũng nặng nề gật đầu đồng ý, sau đó xoay người ra lệnh cho tướng sĩ thân tín bên cạnh: “Truyền lệnh, từ Huyền Lạc Quan trong khoảng cách trăm mét, tra xét tất cả biến động dù là nhỏ nhất trong phạm vi mười dặm Bắc Việt quốc, có tin tức lập tức báo cáo”.



“Vâng!”



Tướng sĩ thân tín lập tức cúi đầu chắp tay nhận lệnh, sau đó vội vàng đi bố trí lính gác.



“Trận đại chiến lần này chúng ta đã chiếm được Huyền Lạc Quan, thuận thế liền có thể hạ gục thành Vân Liễu”, Cố Ưu Mặc trông về phương hướng của Bắc Việt quốc, siết chặt nắm đấm trầm giọng nói.



"Nhị thúc, người thế nhưng đã lập quân lệnh trạng* trước mặt văn võ bá quan và quân thượng, muốn lấy mười toàn thành trì làm sính lễ, đây mới chỉ là bắt đầu, chỉ dựa vào sức của đại quân Huyết Xích e rằng có chút khó khăn”.

quân lệnh trạng*: giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh



Cố Thiên Mệnh không chút kiêng kị nói ra lời trong lòng, nhìn thẳng vào mắt Cố Ưu Mặc.



“Yên tâm đi! Nếu ông đây đã đảm bảo, thì nhất định có thể làm được, đại quân Huyết Xích ba vạn lính là đủ rồi!”



Sau khi trầm lặng một hồi, trong mắt Cố Ưu Mặc liền bắn ra những tia sáng sắc bén.



“Vâng”, Cố Thiên Mệnh nhìn Cố Ưu Mặc tự tin phóng khoáng trước mắt, mỉm cười đứng trong mưa.



Một lúc sau Huyết Xích Quân đã kiểm tra xong tình trạng thương vong của lần này, đồng thời cũng tính thương vong của Bắc Việt quân.

Trận chiến này, kinh thiên động địa, bốn phương tám hướng của Huyền Lạc quan từng đợt máu tươi lan tràn.

“Khởi bẩm nguyên soái, trận chiến Huyền Lạc quan, quân ta chết trận hơn 2400 tướng sĩ, trọng thương hơn 1000, quân địch tổng cộng 3 vạn 5 ngàn người, tử vong 1 vạn 6 ngàn người, trọng thương lên tới trên 4000 người, còn lại toàn bộ bị bắt làm tu binh”.

Một tướng sĩ cung kính không thôi đứng trước mắt Cố Ưu Mặc hồi bẩm nói.

“Bổn soái đã biết, tạm thời sắp xếp cho các tướng sĩ bị thương thỏa đáng, về phần quân địch bị bắt làm tù binh, sau này sẽ xử lý”, Cố Ưu Mặc trầm ngâm một lát. Ngưng trọng nói.

“Vâng!”, tướng sĩ lĩnh mệnh, lập tức lui ra.

Ba vạn quân Huyết Xích quân, chết trận hơn 2 ngàn người nơi sa trường, còn có hơn 1 ngàn người trọng thương, tương đối thảm trọng. Có điều may mắn là trong trận chiến này, có những tướng lĩnh Huyết Xích quân đã xung phong hãm trận mới đem thương vong giảm xuống mức thấp nhất.

Nếu không phải ngay từ đầu Huyết Xích quân giả vờ công thành nhiều lần, chỉ sợ trận chiến này sẽ càng thêm gian khổ. Dù sao, ai cũng không thể tưởng tượng được dưới Huyền Lạc quan lại có mai phục, muốn hai mặt giáp công.

“Thiên Mệnh, đối với những tù binh này, cháu nghĩ sao?”, Cố Ưu Mặc trầm tư trong chốc lát, tựa hồ trong lòng đã có đáp án, có điều vẫn quay đầu hỏi Cố Thiên Mệnh.

“Giết!”, Huyết Xích quân không chút chần chờ, hờ hững trả lời.

“Ồ?”, Cố Ưu Mặc tựa hồ không ngờ Cố Thiên Mệnh lại tàn nhẫn như vậy, có chút kinh ngạc.

“Hiện giờ Huyết Xích quân chúng ta có thể tái chiến chỉ còn khoảng 2 vạn 6 ngàn người, mà tù binh Bắc Việt quốc ngoại trừ số người trọng thương ra, còn tới 1 vạn 5 ngàn người. Chúng ta không có binh lực để trông coi những tù binh này, cũng không có thời gian chờ viện binh của Thiên Phong quốc tới tiếp nhận”.

“Mà giờ phút này Bắc Việt quốc tất nhiên đang huy động đại quân muốn tiêu diệt chúng ta, càng không có khả năng phân ra nhân thủ để giám sát tù binh. Nếu giam giữ trong Huyền Lạc quan, rất có thể dẫn đến việc sau lưng có địch, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng”.

“Bởi vậy, chỉ có giết, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Chúng ta nghỉ ngơi phục hồi hai ngày, bèn có thể tiếp tục chiến đấu chiếm lấy thành Vân Liễu phía trước, không thể kéo dài thời gian được”.

Tay phải Cố Thiên Mệnh chắp sau lưng, tay phải buông xuống bên cạnh người, ánh mắt hờ hững nhìn những tù binh Bắc Việt quốc dưới tường thành.
Chương 235 Củng cố tu vi, tăng nhanh bước chân tu hành

Cố Ưu Mặc hơi sửng sốt, tựa hồ thật không ngờ Cố Thiên Mệnh có thể nhìn thấu triệt như vậy, điều này giống y như suy nghĩ trong lòng ông ấy. Dù sao, bọn họ cũng không có thời gian lãng phí, càng không có khả năng phân ra đại quân để giám sát những tù binh này.

“Tiểu tử, không hổ là chất của ta, suy nghĩ giống nhau”, Cố Ưu Mặc vỗ bả vai Cố Thiên Mệnh, trong ánh mắt vui mừng ẩn chứa 1 tia sắc bén.

Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh chỉ khẽ cười, không còn quan sát những sĩ tốt Bắc Việt quốc phía dưới nữa.

Bởi vì, từ thời điểm Bắc Việt quốc nhiều lần xâm nhập Thiên Phong quốc, cũng đã định trước kết cục của bọn họ. Những tướng sĩ của Bắc Việt quốc này đều dính máu tươi của sĩ tốt và dân chúng Thiên Phong quốc.

“Truyền lệnh! Tù binh Bắc Việt quốc bị bắt làm tù binh, giết tại chỗ!”

Ngay sau đó, Cố Ưu Mặc liền nhìn hơn một vạn tù binh Bắc Việt quốc phía dưới với sát ý nồng đậm, uy thế không thể nghi ngờ hạ lệnh.

“Truyền lệnh! Hỏa tốc chuẩn bị quân báo về Thiên Phong quốc, phái đại quân tới tiếp nhận Huyền Lạc quan”.

“Truyền lệnh! Đợi lát nữa đem tất cả những thi thể này chôn cùng nhau để tránh sinh ra ôn dịch”.

Quân lệnh của Cố Ưu Mặc lần lượt hạ xuống, làm cho chúng tướng sĩ Huyết Xích quân đều căng thẳng tâm thần.

Chỉ là trong chốc lát, liền có vô số tướng sĩ Huyết Xích vọt xuống dưới tường thành, tay cầm lưỡi dao sắc bén đánh về phía tù binh Bắc Việt quốc tay không tấc sắc.

Nhất thời, tiếng hô giết nổi lên, còn có các loại âm thanh than khóc sợ hãi không dám tin của sĩ tốt Bắc Việt quốc vang lên.

“Tại sao? Chúng ta đều đã đầu hàng rồi, tại sao phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?”, có một sĩ tốt Bắc Việt quốc nhìn tướng sĩ Huyết Xích quân đang không ngừng giết người, nỗi sợ hãi nồng đậm lan tràn toàn thân, bất lực hò hét cùng bi thương quát.

“Đừng giết ta! Chúng ta đã đầu hàng rồi, chúng ta đã đầu hàng rồi!”

“A...”

Bên ngoài tường thành Huyền Lạc quan, tiếng gào thét không ngừng truyền đến bốn phương tám hướng, bất lực bi thương đến cùng cực.

Trời đất phảng phất cũng sầu thương theo, mưa nhỏ tí tách tí tách không ngừng rơi xuống, muốn dùng tiếng mưa để che lấp đi tiếng hò hét cùng than khóc nức nở của những tù binh Bắc Việt quốc này.

Chúng tướng sĩ của Huyết Xích quân hóa thành điêu thủ, không ngừng thu hoạch sinh mệnh của tù binh Bắc Việt quốc, bọn họ không có một chút thương hại, bởi vì con đường này, nhất định tràn ngập huyết sắc, người thắng làm vua.

Nếu trận chiến này Huyết Xích quân thất bại, như vậy mỗi tướng sĩ Huyết Xích đều hiểu được, nằm trên đất kêu rên chờ chết sẽ là bọn họ. Vì vậy, họ sẽ không dừng lại dưỡi dao sắc bén trên tay mình, bởi vì cuộc hành trình của họ chỉ mới bắt đầu.

“A...”

Vô số tiếng kêu rên cùng tiếng mưa trộn lẫn với nhau, tàn khốc lại hiện thực như vậy.

Đây là chiến tranh, sinh mệnh ở đây là thứ không đáng giá nhất, có lẽ giây tiếp theo, sẽ đến lượt họ.

Cuối cùng, sau một thời gian dài, tiếng kêu rên đã dừng lại.

Mà toàn bộ bên ngoài tường thành Huyền Lạc quan, máu thành dòng chảy xuôi, thi thể trải dài khắp nơi trên cát vàng, đây là một bức tranh huyết sắc tráng lệ, bi thương đến cùng cực.

“Nếu đã bước lên con đường này, thì không còn lựa chọn nào khác, ít nhất, tất cả các ngươi đã từng huy hoàng”, Cố Ưu Mặc nhìn xuống vô số thi thể phía dưới, khẽ khép mắt lại.

Cố Thiên Mệnh thì không để ý tới cảnh tượng máu chảy thành sông phía dưới, mà đem ánh mắt hướng về phía chân trời của Bắc Việt quốc, trầm mặc không nói.

Sau đó, một đám tướng sĩ Huyết Xích quân dưới soái lệnh của Cố Ưu Mặc, cách Huyền Lạc quan một đoạn không xa đào một cái hố thật sâu, đem những thi thể này chôn vùi.

Trải qua một thời gian dài xử lý chiến trường, những thi thể này mới ngủ yên dưới lòng đất.

Chỉ có điều, trên chiến trường vẫn còn lưu lại một ít tay chân cùng binh giáp bị nghiền nát, cùng với một dòng sông đỏ tươi màu huyết sắc.

Chỉ là một trận chiến ở Huyền Lạc quan, liền tử thương vô số, màu chảy thành sông. Có thể tưởng tượng được, trận chiến tiếp theo, sẽ ngày càng khó khăn. Nhưng Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh không thể dừng lại, bởi đây là cái giá mà Bắc Việt quốc phải trả, trong tay các tướng sĩ Bắc Việt quốc đều dính đầy máu tươi.

“Thiên mệnh, cháu cũng đi nghỉ ngơi đi. Con đường tiếp theo, sẽ khó khăn hơn”, Cố Ưu Mặc nặng nề vỗ vai Cố Thiên Mệnh một cái, xoay người hướng về phía dưới tường thành mà đi.

Cố Thiên Mệnh nhìn bóng lưng huyết sắc của Cố Ưu Mặc, im lặng thản nhiên.

Hiện tại, Cố Thiên Mệnh cũng không lo lắng một quốc gia như Bắc Việt quốc, mà kiêng kị thương khung treo cao trên chúng sinh kia.

“Cần mau chóng củng cố tu vi, tăng nhanh bước chân tu hành”,Cố Thiên Mệnh tự nói trong lòng, cảm giác huyền khí trong cơ thể mình tích lũy đến một điểm, hẳn là có thể tiến thêm một bước.

Đối với Cố Thiên Mệnh mà nói, hắn đột phá không khó, cái hắn cần là tu vi phải vững chắc, đặt nền móng cho con đường trong tương lai. Chính vì vậy, mỗi lần Cố Thiên Mệnh đột phá đều phải mài giũa khá lâu, mới chọn tiến thêm một bước.

Trở lại doanh trướng, Cố Thiên Mệnh liền đóng chặt cửa, bắt đầu ngồi xếp bằng tu hành...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu Duệ Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Phong

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom