-
Chương 246-250
Chương 246 Phản kháng giết theo luật
“Bổn tướng kêu các ngươi tới hỗ trợ gác thành là để đám người các ngươi đốt phá cướp bóc như vậy sao?”
“Đại quân Huyết Xích ta dùng máu thịt mở ra một con đường chính là để các ngươi tới thành Vân Liễu làm nhục phụ nữ sao?”
“Vốn dĩ trước khi các ngươi tới đây, thành Vân Liễu hết thảy đều chung sống hòa thuận, nhưng các ngươi vừa đến hai ngày, vậy mà chọc phá đủ thứ chuyện. Các ngươi đều đáng chết!"
Cố Thiên Mệnh lạnh lùng liếc nhìn đám quân tiếp viện, sát ý nồng đậm lan tràn bốn phương tám hướng.
Vào lúc này, toàn bộ hai nghìn quân Huyết Xích trấn giữ trong thành đều đã đến, đao sắc trong tay họ chĩa thẳng vào đám quân chi viện. Có lẽ chỉ cần một câu của Cố Thiên Mệnh, họ sẽ không màng tất cả mà chấp hành.
Cảm nhận được sát khí không hề che giấu của Cố Thiên Mệnh, Lăng Giai Kiệt không nhịn được nuốt nước bọt khan, nghe những lời này của hắn cuối cùng cũng biết mình và những người khác đã sai ở đâu.
Vì vậy, ông ta vội vã kìm nén cơn giận của mình, hít một hơi thật sâu ôm quyền nói: “Chuyện này là sơ suất của mạt tướng, mạt tướng nhất định sẽ nghiêm cấm những hành vi của sĩ tốt dưới trướng, tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa”.
“Người đâu!”, Cố Thiên Mệnh căn bản không để tâm tới Lăng Giai Kiệt, mà quay đầu nhìn những người lính Huyết Xích đang đứng chờ lệnh ở một bên, hết lớn.
“Vâng!”
Các tướng sĩ Huyết Xích quân ưỡn ngực rống to, như tiếng sấm rền rã, chấn động cả khung trời.
“Bắt giữ toàn bộ những kẻ tham gia vào việc đốt phá, giết hại và lạm dụng phụ nữ lại cho bổn tướng”, Cố Thiên Mệnh quét mắt nhìn đám đông một cái, hai tay chắp hờ sau lưng, hạ lệnh: “Bất cứ kẻ nào dám chống lại liền khép vào tội phản quốc, giết tại chỗ!”
“Vâng!”
Hai nghìn tướng sĩ Huyết Xích quân khí thế ngất trời nhận lệnh.
Họ ngay lập tức triển khai bắt giữ ngay trước mặt công chúng.
“Kỳ Song tướng quân, ngài đây là muốn làm gì? Không lẽ ngài muốn vì một vài người dân của địch quốc mà ảnh hưởng tới lòng quân?”, Lăng Giai Kiệt lập tức tiến lên nửa bước, muốn ngăn cản hành động của Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh mắt lạnh nhìn tới Lăng Giai Kiệt, sau đó ngoảnh đầu nhìn về phía dân chúng đông đúc, lớn tiếng nói: “Từ giây phút Huyết Xích quân đặt chân vào thành Vân Liễu thì họ chính là con dân của Thiên Phong quốc ta. Mà các ngươi dám sỉ nhục dân chúng Thiên Phong quốc ta, xử trảm theo pháp luật”!
Ầm!
Lời này vừa dứt, dân chúng đang đứng đầy đường nam thành Vân Liễu đều rơi lệ.
“Từ giây phút Huyết Xích quân đặt chân vào thành Vân Liễu thì họ chính là con dân của Thiên Phong quốc ta!”
Câu nói của Cố Thiên Mệnh bá đạo và không cho phép nghi ngờ tới vậy, như hồi chuông ngân vang tới mọi nơi, hồi lâu không tan.
Một số người dân với thương tích đầy mình kìm lòng không đặng mà ngã ngồi xuống đất, ngẩng mặt khóc lóc thảm thiết. Bọn họ chỉ là một đám bá tánh bình thường, mỗi ngày có thể làm việc từ tảng sáng tới tối đêm đã biết tự thỏa mãn.
Nhưng trong thời buổi loạn lạc, muốn một cuộc sống an ổn lại khó khăn và xa vời tới vậy.
Giờ đây lời tuyên bố này của Cố Thiên Mệnh chẳng khác gì vươn tay đưa cho họ một chiếc ô che chở và một cảm giác thuộc về vi diệu, do đó, họ đều không kìm được rơi lệ khóc thương.
Lăng Giai Kiệt lúc này cũng cứng họng không phát ra tiếng, ông ta căn bản không thể đưa ra bất kỳ lời phản bác nào, chỉ có thể để mặc cho tướng sĩ Huyết Xích quân tóm gọn những binh sĩ Thiên Phong quốc quấy nhiễu dân chúng ngay trước mặt mình.
"Tướng quân, chúng ta sai rồi, đừng bắt ta, lần sau ta không dám nữa", trên tay một tên lính Thiên Phong quốc còn dính máu tươi đang bị tướng sĩ Huyết Xích quân túm chặt, hoảng sợ hét lớn.
"Ta là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, chiến đấu anh dũng vì quốc gia, các người không thể đối xử với ta như vậy", lại một tên lính tiếp viện khác kinh hoảng kêu gào.
"Không phải chỉ cướp bóc chút tài sản của đám tiện dân kia thôi sao, ta trả lại là được, các ngươi không thể bắt ta".
"Chúng ta vất vả một đường tới đây chi viện chỉ muốn trút bầu một chút không lẽ đều sai trái sao?"
Lần lượt từng thanh âm cất lên từ trong đám quân tiếp viện Thiên Phong quốc xung quanh, bọn họ tựa hồ chưa ý thức được bản thân sai ở đâu mà kịch liệt giãy giụa.
"Phản kháng giết theo luật!"
Hai tay Cố Thiên Mệnh khẽ siết, không chút dao động nhìn những tên lính đang vùng vẫy kia
Một lúc sau, theo mệnh lệnh của Cố Thiên Mệnh, các tướng sĩ Huyết Xích quần liền không chùn tay giết chết vài tên lính kháng cự quyết liệt, khiến toàn trường ngạt thở.
"Bắt tên phó tướng viện quân bao che những hành vi này lại cho bổn tướng!"
Sau đó Cố Thiên Mệnh nhớ tới sự việc này là do một tên phó tướng trong đám viện binh này che đậy, lập tức ra lệnh.
"Vâng!"
Chương 247 Các ngươi, hiểu không?
Lệnh vừa ra lập tức có tướng sĩ Huyết Xích quân chấp hành.
Trên đường nam vô số dân chúng cứ như vậy ngơ ngác nhìn một màn này, lòng đầy phức tạp.
"Kỳ Song tướng quân, ngài làm vậy sẽ gây náo động trong quân, xin hãy suy nghĩ cho kỹ!", Lăng Giai Kiệt quả thực đã lơ là trong công tác quản lý, nhưng ông ta cho rằng xử lý chuyện này như vậy là không thỏa đáng nên vội vã khuyên ngăn.
"Còn dám nói thêm nửa câu nhảm nhí nữa cả ngươi bổn tướng cũng giết, ngươi có tin không?"
Cố Thiên Mệnh không những không nghe lọt lời này của Lăng Giai Kiệt, mà còn phóng ra sát ý nồng đậm bao phủ quanh người ông ta, khiến cả người ông ta phải mồ hôi lạnh ròng ròng lùi lại vài bước
Cảm giác được sát ý chẳng hề che giấu này của Cố Thiên Mệnh, khoé miệng ông ta thoắt cái tái nhợt run run, cũng không dám nói thêm lời vô nghĩa nữa, chỉ có thể trơ mắt sợ hãi nhìn hắn.
Chỉ trong mười lăm phút, liền có hơn một trăm tướng sĩ Huyết Xích quân áp giải một người đàn ông mặc áo giáp tới, chính là phó tướng của đại quân, tu vi đã đạt tới Linh Huyền đỉnh phong.
"Kỳ Song tướng quân, Lăng tướng quân, các người đưa mạt tướng tới đây làm gì?", phó tướng đảo mắt đánh giá cảnh tượng kỳ dị xung quanh một lượt. Thấy Huyết Xích quân đang không ngừng bắt bớ, trái tim không khỏi hẫng một nhịp, cố gắng trấn tĩnh bước tới hỏi.
Cố Thiên Mệnh không trả lời hắn ta, mà Lăng Giia Kiệt thì đứng như khúc gỗ ở một bên, cơn bàng hoàng trong lòng vẫn chẳng thể nguôi ngoai.
“Chính là ngươi ngầm dung túng cho hành vi quấy nhiễu dân hãm hại dân của chúng?”, Cố Thiên Mệnh lãnh đạm nhìn phó tướng, trầm giọng hỏi.
Phó tướng nuốt nước bọt, cúi đầu chắp tay không đáp lời, thân thể không tự chủ được khẽ run.
“Ngươi, đáng chết!”
Dứt lời, chân phải Cố Thiên Mệnh đã dậm mạnh xuống đất, sau đó dùng huyền khí hút lấy một cây trường thương dưới đất lên, nắm chặt trong tay.
“Vút!”
Chẳng đợi đám đông và tên phó tướng kia kịp phản ứng lại, hắn đã ngưng tụ huyền khí trong cơ thể phóng cây thương đâm về phía hắn ta.
Bụp!
Một tiếng động cực lớn vang lên, trường thương vụt bay khỏi tay Cố Thiên Mệnh, xuyên thủng áo giáp của tên phó tướng rồi đâm xuyên lồng ngực hắn ta.
“Ngươi…”, phó tướng lúc này mới hoàn hồn lại, hắn ta nhìn xuống ngọn trường thương sắc bén cắm sâu vào khoang ngực cùng dòng máu tươi chói mắt đang chảy ồ ạt kia, rồi lại ngước mắt nhìn Cố Thiên Mệnh với ánh mắt không dám tin tưởng và tràn ngập kinh hoàng, chẳng thốt nổi thành câu liền tắt thở, đổ gục xuống đất.
Lăng Giai Kiệt chứng kiến một màn này thì tứ chi lạnh toát, chậm chạp nhắm lại hai mắt. Ông ta không có dũng khí ngăn cản Cố Thiên Mệnh nữa, bởi ông ta thực sự tin rằng hắn dám giết ông ta không chút lưỡng lự.
Cách đây một khoảng thời gian, trong hành trình tới Nam Uyên, Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh một kiếm chém rơi đầu đại tướng Nam Uyên. Hôm nay tu vi của hắn tăng tiến một bước, muốn giết ông ta căn bản không tốn bao nhiêu sức lực!
“Khởi bẩm tướng quân, những tướng sĩ quấy rối dân chúng đều đã bị bắt lại, tổng cộng sáu trăm bốn mươi hai người”.
Một lúc sau, hai ngàn tướng sĩ Huyết Xích quân đã đem người đưa tới, khí thế hùng hổ.
Những kẻ này đang không ngớt miệng gào thét, khóc lóc cầu xin, tất cả đều hy vọng Cố Thiên Mệnh và Lăng Giai Kiệt có thể khoan hồng, thậm chí có vài tên còn đang hận thù sôi sục chửi rủa tiện dân.
“Chém!”
Cố Thiên Mệnh im lặng một lúc, sau đó mới nhướng mày, lạnh lùng ra lệnh,
“Vâng!”
Huyết Xích quân lập tức đáp.
“Không! Chúng ta đều là tướng sĩ tới chi viện, tại sao muốn chém chúng ta? Chỉ là một đám tiện dân mà thôi, ngươi liền muốn làm lạnh lòng chúng viện binh sao?”, môt sĩ tốt tuyệt vọng gầm lên chất vấn Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh mắt lạnh quét tới: “Từ lúc đại quân ta bước qua cổng thành Vân Liễu, bọn họ đều đã trở thành thần dân của Thiên Phong quốc, mà hành vi của các ngươi, chiếu theo quân pháp, đáng chém!”
Một câu nói chặn đứng sự bất mãn trong tim mỗi người, đồng thời cũng khiến chúng bá tánh dâng trào một tia nóng bỏng.
“Chém! Lấy đó làm gương!”
Âm điệu của Cố Thiên Mệnh cao thêm vài phần, một lần nữa ra lệnh.
Lần này, Huyết Xích quân không chút chần chừ trực tiếp giết chết những kẻ này.
“A…”, từng tiếng kêu thê lương nối tiếp nhau vang lên trên đường Nam thành Vân Liễu, truyền tới mọi ngóc ngách khiến tim gan người nghe lạnh ngắt.
Nhìn những kẻ từng đánh cướp hạ nhục mình lần lượt biến thành xác chết, trên mặt dân chúng đều lăn dài hai hàng nước mắt, tâm tình phức tạp tới cực điểm.
Chẳng mấy chốc, đã có hơn sáu trăm thi thể nằm dài trên đường phố, vẽ lên bức họa đẫm máu và ghê rợn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Tất cả đều nghe cho bổn tướng quân! Các ngươi là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, không phải đám thổ phỉ, mỗi một lời nói hành vi của các ngươi đều đại diện cho quốc uy của Thiên Phong quốc”.
“Quốc có quốc pháp, quân có quân pháp. Hôm nay bổn tướng chặt đầu những sĩ tốt vi phạm quân pháp này là để nói cho các ngươi biết, làm tướng sĩ của Thiên Phong quốc thì thời thời khắc khắc phải ghi tạc trong lòng, đừng làm mất mặt chính mình, cũng đừng làm mất mặt Thiên Phong quốc ta”.
“Bổn tướng có thể tàn sát trăm vạn quân địch, nhưng sẽ không liên lụy tới dân thường. Bởi đại quân Thiên Phong quốc ta đi qua nơi nào thì những dân chúng nơi đó chính là thần dân của Thiên Phong quốc, mảnh đất này chính là đất đai của Thiên Phong quốc”.
“Các ngươi, hiểu không?”
Cố Thiên Mệnh dậm chân lấy đà nhảy lên một cây cột thẳng đứng, nhìn xuống vô số quân tiếp viện đang mất tinh thần và bất mãn kìa mà quát lớn.
Chương 248 Bổn tướng thay mặt đại quân xin lỗi các vị
"Các ngươi đã hiểu chưa?"
Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại như thánh âm xuyên thấu lòng người, chạm tới nơi sâu thẳm trong nội tâm mỗi tướng sĩ Thiên Phong quốc.
"Đã hiểu!"
Chúng tướng sĩ Huyết Xích quân đồng thanh đáp.
Nghe được lời này, sự bất mãn cùng phẫn nộ đang kìm nén trong lòng của những viện binh Thiên Phong quốc kia lặng lẽ biến mất, bởi họ là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, mà chúng bá tánh trước mắt này đã trở thành người dân của đất nước họ.
Dần dần trong lòng vô số tướng sĩ Thiên Phong quốc dâng lên một tia hổ thẹn, bọn họ ngước đầu nhìn bóng dáng của Cố Thiên Mệnh, cảm thấy tự hào mãnh liệt.
"Đã hiểu!"
Một sĩ tốt của Thiên Phong quốc gân cổ dẫn đầu hô vang.
Tiếp đó, những binh sĩ Thiên Phong quốc đang kìm nén sự phẫn uất kia dồn dập nhìn lên bóng lưng của Cố Thiên Mệnh mà bùng nổ một luồng nhiệt huyết. Về phần cảnh tượng đẫm máu vừa rồi, trực tiếp bị họ coi là vết nhơ của Thiên Phong quốc.
Bởi với tư cách là một người lính Thiên Phong quốc vậy mà nhục mạ người dân của nước mình, đây, là một vết nhơ, là vết đen trong lòng mỗi người lính Thiên Phong quốc.
"Đã hiểu!"
Ngay lập tức, vô số binh lính đều hét lớn.
“Nhớ lấy, binh lính Thiên Phong quốc ta có thể hy sinh trên sa trường, da ngựa bọc thây nhưng tuyệt đối không thể tàn sát lăng nhục chính người dân của mình, bởi nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ họ”.
“Các tướng sĩ, đã hiểu chưa?”
Sau một hồi cân nhắc, Cố Thiên Mệnh lại lên tiếng củng cố lòng quân.
“Đã hiểu!”
Vạn quân đồng thanh thét lớn, khiến cả mảnh thiên địa phải chấn động, mây mù tiêu tan.
“Các tướng sĩ, có nguyện ý giương cao ngọn cờ Thiên Phong quốc, nâng tầm uy danh của quân đội Thiên Phong quốc ta?”
“Nguyện ý!”
“Toàn quân nghe lệnh”, sau đó Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc hô.
“Có mặt!”
Đại quân nhất tề hô, chờ đợi mệnh lệnh.
“Đại quân canh giữ tất cả các khu vực của thành không được phép quấy rầy cuộc sống của người dân, ai dám trái lệnh, giết không tha!”
Sau đó Cố Thiên Mệnh liền cụp mi nhìn xuống đại quân, uy thế lừng lẫy.
“Vâng!”
Lúc này tất cả binh sĩ đều đồng lòng hét lên đầy nhiệt huyết.
Dân chúng nhìn một màn này đều lộ ra vẻ mặt phức tạp. Vốn tưởng rằng chờ đợi bản thân là cái chết, chẳng ngờ trong nháy mắt lại biến thành kết quả này.
Thậm chí theo từng lời nói của Cố Thiên Mệnh, trong lòng mỗi người vậy mà đều dâng lên một cảm giác thuộc về Thiên Phong quốc.
“Lăng Giai Kiệt, bổn tướng lệnh cho ngươi thu xếp ổn thỏa cho những bá tánh bị thương nhanh nhất có thể, đồng thời điều động ngân sách bồi thường cho họ. Không được phép có sai sót”, sau đó Cố Thiên Mệnh cúi đầu nhìn Lăng Giai Kiệt, bình lặng như nước nói.
Lăng Giai Kiệt thoáng sững sờ, vùng vẫy thoát khỏi cơn kinh hoảng lập tức ôm quyền đáp: “Mạt tướng tuân lệnh”.
Nhìn bóng dáng Cố Thiên Mệnh đứng sừng sững trên cột gỗ, trong lòng ông ta lại cuộn trào sóng to gió lớn. Vốn cho rằng hành động của hắn sẽ khiến lòng quân tan tác, gây ra tình trạng hỗn loạn.
Tuy nhiên điều khiến ông ta bất ngờ là chỉ bằng hai ba câu nói, Cố Thiên Mệnh đã đập tan cơn phẫn hận cùng bất bình trong lòng các tướng sĩ, hơn nữa còn cổ vũ sĩ khí, đoàn kết một lòng.
Đồng thời câu nói kia của hắn cũng thổi bùng nhiệt huyệt cùng chấn động trong thâm tâm ông ta.
Đại quân Thiên Phong quốc ta đi qua nơi nào thì dân chúng cùng đất đai nơi đó chính là của Thiên Phong quốc.
Câu nói này là bá đạo tới mức nào, khiến người ta cảm thấy sôi sục tim gan, không cách nào kháng cự.
“Đây, mới là phong cách chân chính của bậc đại tướng! Ta, kém xa ngài ấy”, Lăng Giai Kiệt thốt ra một câu đầy cay đắng, cuối cùng ông ta cũng biết được sự khác biệt giữa bản thân cùng một tượng đài quân nhân nằm ở đâu.
Khí thế bá đạo, can đảm chấn động lòng quân, có những đặc điểm này mới có thể gọi là một vị tướng soái thực sự.
Ông ta lúc này mới hiểu ra tại sao Cố Thiên Mệnh lại tức giận xử trảm đám sĩ tốt, chính là để lập xuống quân uy, khiến tất cả mọi người hiểu rằng quân pháp không thể vi phạm.
Hơn nữa, hắn có thể khích lệ sĩ khí, răn đe đại quân và giải quyết mọi tai họa về sau.
Ông ta tin rằng bắt đầu từ hôm nay, đại quân năm vạn lính này dưới sự dẫn dắt của Cố Thiên Mệnh, sẽ trở thanh thanh gươm sắc bén nhất của Thiên Phong quốc.
“Lỗi sai trong chuyện này thuộc về đại quân Thiên Phong quốc ta, bổn tướng thay mặt tất cả bọn họ xin lỗi các vị”.
Tiếp đó Cố Thiên Mệnh quay đầu cúi lưng trước mặt dân chúng.
Ầm!
Vạn quân tĩnh lặng, vạn dân ngây ngẩn.
Sau đó tất cả tướng sĩ đang có mặt đều thu lại gươm đao, trịnh trọng khom lưng cúi đầu trước dân chúng, bày tỏ lời xin lỗi.
Chương 249 Thu phục lòng dân
Nhìn một màn này, những dân chúng lòng đầy oán hận thương cảm kia đều lộ ra tia vui mừng cùng kích động, không dám tin tưởng mà run run.
"Đa tạ tướng quân", một ông lão từ trong đám đông đã không còn kìm nén được cảm xúc nữa mà quỳ rạp xuống đất khấu đầu với Cố Thiên Mệnh.
"Đa tạ tướng quân đã làm chủ cho chúng ta".
Trong chớp mắt bá tánh lũ lượt quỳ xuống, dập đầu cảm ơn Cố Thiên Mệnh.
Tất cả dường như chỉ diễn ra trong thoáng qua, bầu không khí căng thẳng tanh nồng mùi máu vừa rồi đã triệt để tan biến.
Ánh mắt dân chúng nhìn Cố Thiên Mệnh lúc này nhiều hơn một tia kính trọng, họ chỉ là bá tánh bình thường, trong khi hắn lại là tướng quân địa vị cao quý, hắn có thể tạ lỗi với họ đã là điều vô cùng hiếm có không thể phớt lờ.
"Đều đứng dậy đi! Sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa".
Sau đó Cố Thiên Mệnh liền nhảy xuống khỏi cột gỗ, hình ảnh hắn khoác chiếc áo bào trắng nhẹ nhàng sẽ mãi mãi khắc ghi trong trái tim họ.
Các tướng sĩ Huyết Xích quân và chúng binh lính Thiên Phong quốc đều ưỡn ngực thẳng lưng dõi theo Cố Thiên Mệnh, đấy lòng đong đầy niềm tự hào, đây, chính là tướng quân của bọn họ, Kỳ Song tướng quân.
Trong tương lai, mọi vùng miền nơi đại quân Thiên Phong quốc đi qua đều là thần dân cùng đất đai của Thiên Phong quốc. Bọn họ thân là tướng sĩ của Thiên Phong quốc sẽ vĩnh viễn ghi nhớ điều này, thứ họ gánh trên vai là quốc uy cùng quân của đất nước họ.
“Xử lý cho tốt những thi thể này”, khi lướt qua người Lăng Giai Kiệt, Cố Thiên Mệnh bỏ lại câu này.
“Vâng, thưa tướng quân”, thân hình vạm vỡ của Lăng Giai Kiệt khẽ run, lập tức ôm quyền đáp.
“Nhớ lấy, là một quân nhân, không chỉ cần biết hành quân đánh trận mà còn phải hiểu rất nhiều thứ”, Cố Thiên Mệnh nghiêm mặt nói.
“Mạt tướng tạ ơn tướng quân chỉ dạy”.
Lăng Giai Kiệt thực sự tâm phục khẩu phục cúi đầu, hành một lễ với Cố Thiên Mệnh.
Sau đó, dưới sự sắp xếp căn dặn của Cố Thiên Mệnh, bầu không khí trong thành Vân Liễu đã thay đổi chóng mặt. Chúng tướng sĩ tận trách tập trung canh gác mọi ngóc ngách trong thành, không vượt quá nửa bước làm phiền tới bá tánh.
Biết được chuyện này rất nhiều người đều cảm thán ông trời có mắt, thậm chí một vài hộ dân trên đường nam còn tạc tượng Cố Thiên Mệnh để biểu thị lòng thành kính.
Thành Vân Liễu đã khôi phục lại cảnh tượng bình yên, không có bất cứ náo động nào nữa.
Dân chúng lại giống như thường lệ, làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi hoàng hôn buông xuống, một cảnh tượng an nhiên đến lạ.
Lăng Giai Kiệt dưới mệnh lệnh của Cố Thiên Mệnh, an bài thỏa đáng cho phố nam Thành Vân Liễu, hơn nữa còn nghiêm lệnh cấm đại quân bước vào đường phố. Tất cả mọi thứ phải có trật tự, quy củ.
Trải qua chuyện này, Lăng Giai Kiệt nhận thức được mình rốt cuộc đã sai ở đâu, cũng biết mình cùng đại tướng quân chênh lệch ở mức nào, ông ta tự nhốt mình trong doanh trại, suy nghĩ cả ngày lẫn đêm.
“Nơi đại quân Thiên Phong quốc đi qua, đều là con dân và lãnh thổ của Thiên Phong quốc ta”.
Những lời này của Cố Thiên Mệnh, khắc sâu trong nội tâm mỗi tướng sĩ Thiên Phong quốc, khiến lòng họ dâng trào tự hào. Bọn họ nhìn sâu về Bắc Việt quốc phía trước, thầm nghĩ một ngày nào đó, nơi này cũng sẽ là lãnh thổ của Thiên Phong quốc.
Bởi vì, đại quân Thiên Phong quốc hắn, cuối cùng sẽ bước vào mọi ngóc ngách của Bắc Việt quốc, chấn nhiếp bát phương.
Thời gian lại trôi qua vài ngày, chiến sự khẩn cấp phía trước rốt cuộc cũng truyền đến một tin làm kinh hãi thế nhân.
Quân báo nói: 30 vạn đại quân Bắc Việt quốc, xâm nhập vào thung lũng muốn tiêu diệt Huyết Xích quân. Có điều, dưới tình huống nguy cơ bốn phía này, trấn quốc nguyên soái Cố Ưu Mặc mang theo hơn 2 vạn Huyết Xích quân đi đường vòng xuống núi, sau đó hỏa thiêu thâm sơn. Cũng bày ra mai phục cẩn trọng, cắt đứt đường lui, giết gần 5 vạn quân Bắc Việt quốc, sau đó lặng lẽ rời đi.
Rầm!
Tin tức này trực tiếp làm cả Bách Quốc Chi Địa phải chấn động, mỗi người đều không nhịn được mà rùng mình.
Hỏa thiêu thâm sơn, bày ra mai phục, cắt đứt đường lui, giết gần 5 vạn quân Bắc Việt.
Thiên Phong quốc trấn quốc nguyên soái Cố Ưu Mặc, dẫn theo 2 vạn Huyết Xích quân chuyển biến bất ngờ, không tổn hao gì mà rút lui.
Chỉ trong thời gian 2 ngày ngắn ngủi, từng đạo tin tức này liền truyền đến mọi ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa, gây nên một trận sóng to gió lớn.
“Dưới sự bao vây tiêu diệt của 30 vạn đại quân, không chỉ hỏa thiêu giết chết 5 vạn đại quân, hơn nữa còn dẫn Huyết Xích quân không tổn hại gì chuyển trận rời đi”, các hoàng triều xung quanh trực tiếp bị chấn động, nhao nhao nghị luận: “Cố gia Cố Ưu Mặc, không hổ là dũng tướng đương thời, không thể coi thường được”.
Chương 250 Nơi đại quân đi qua đều là con dân của Thiên Phong quốc ta
“Chỉ sợ lúc này đây, mặt mũi của hoàng triều Bắc Việt quốc thật sự đã vỡ vụn rồi. Triệu tập 30 vạn đại quân vây quét, lại đại bại như vậy, thật là nực cười”, một vị quân hoàng hoàng triều nhìn về phía Bắc Việt quốc, khuôn mặt chậm rãi lộ ra một tia ngưng trọng: “Thiên Phong quốc, trấn quốc nguyên soái Cố Ưu Mặc, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”
“Huyết Xích quân, thật sự là nổi danh thiên hạ tứ hải, không thể địch lại”, một góc nào đó, có người nắm chặt hai quyền lẩm bẩm.
....
Thiên Phong quốc, đại điện hoàng cung.
Tất cả mọi việc xảy ra ở Bắc Việt quốc, đương nhiên đã thông qua tốc độ cực nhanh truyền đến Thiên Phong quốc, đến tai vô số người.
“Được lắm! Không hổ là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc ta”, Quân Thượng Mạc Tu Ương hung hăng vỗ mạnh vào tay vịn long ỷ, hoàng uy lan tràn trầm giọng cười nói.
“Lấy hơn 3 vạn đại quân Huyết Xích, ngăn cản 30 vạn quân Bắc Việt, không chỉ bản thân không có bất kì tổn thương gì, ngược lại còn dùng lửa thiêu đốt 5 vạn quân địch trong vòng vây trùng điệp, cái này phải dũng mãnh cỡ nào!”
“Lấy 10 thành trì làm sính lễ, e rằng thật sự có thể thành hiện thực, phóng mắt nhìn khắp Bách Quốc Chi Địa, có bao nhiêu người có khí phách để so sánh với hắn đây?”
“Thiên Phong quốc ta có được Cố gia, như hổ mọc thêm cánh. Dũng tướng đương thời, không ai khác ngoài nguyên soái trấn quốc”.
Bách quan đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ cùng khó tin, đôi môi khẽ run rẩy thảo luận.
Ngay sau đó lại có người nói về chuyện xảy ra trong thành Vân Liễu.
Có điều trong quân báo cũng không viết chuyện Cố Thiên Mệnh gọi thẳng tên Quân Thượng trước mặt mọi người. Nếu không, thứ nhất sẽ khiến triều thần phẫn nộ, thứ hai là không dám đắc tội Cố gia và Cố Thiên Mệnh.
Tướng sĩ truyền báo trong lòng rất rõ ràng, nhiều một chuyện không bằng bớt 1 chuyện, vẫn là không nên để xảy ra phân tranh thì tốt hơn. Nếu không, lấy thái độ của Mạc Tu Ương đối với Cố gia, vì ổn định quân tâm, e rằng cuối cùng xui xẻo vẫn là sĩ tốt bình thường như mình.
Bởi vậy, trên quân báo chỉ nói, Cố Thiên Mệnh một mình bình định bạo loạn, hơn nữa còn làm chấn động quân tâm.
“Nơi đại quân Thiên Phong quốc đi qua, đều là con dân và lãnh thổ của ta”, Quân Thượng Mạc Tu Ương lẩm bẩm vài lần, đột nhiên đứng lên nhìn xuống bách quan, có chút kích động trầm ngâm nói: “Kỳ Song tướng quân nói lời này, không phụ sự mong đợi của trẫm!”
“Quân Thượng anh minh”.
Thấy vậy, bách quan nhao nhao im lặng trên mặt đất, đồng thanh khen ngợi.
“Thiên Phong quốc có Cố gia trấn thủ, còn lo đại sự không thành sao?”, Mạc Tu Ương hai tay chậm rãi vươn ra, nghiêng người, uy thế như nuốt chửng sơn hà bao trùm cả trong ngoài hoàng cung.
“Quân Thượng thánh minh”.
Bách quan phụ họa nói, không dám có nửa điểm phản bác.
Trong đại điện hoàng cung, trong lòng các bá quan đều kinh hãi lẩm bẩm: “Nếu Kì Song tướng quân thật sự trưởng thành, có lẽ so với nguyên soái trấn quốc càng thêm khí phách hơn”.
“Có Cố gia tọa trấn, làm sao có thể có chỗ đứng cho võ tướng chúng ta?”, một ít võ tướng không khỏi thở dài, cười khổ bất đắc dĩ nói.
“Nếu lúc trước ta đồng ý cho cháu gái gả vào Cố gia, như vậy hiện tại...”, một quan viên hối hận xanh ruột, sắc mặt trầm xuống lộ ra một tia hối hận.
Cùng lúc đó, trong hoàng thành Bắc Việt quốc lại nhấc lên từng trận sóng to gió lớn cùng cơn giận dữ ngập trời.
Bắc Việt quốc hoàng thành, Kim Loan đại điện.
“30 vạn đại quân Bắc Việt quốc ta, lại bị Cố Ưu Mặc cho vào tròng, các ngươi nói cho trẫm biết, trẫm cần các ngươi có lợi ích gì?”
Quân Hoàng Bắc Việt quốc nổi giận đùng đùng, tựa như muốn đem hư không thiêu đốt, con ngươi sắc bén nhìn xuống bách quan phủ phục bên dưới, lớn tiếng chất vấn.
Nghe vậy, bách quan đều run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bách quan căn bản cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Đó chính là 30 vạn đại quân đấy. Cứ như vậy bị Cố Ưu Mặc dẫn Huyết Xích quân cho vào tròng, tổn thất mất 5 vạn.
“Trả lời trẫm, các ngươi có tác dụng gì?”, Quân Hoàng Bắc Việt tức giận đến cực điểm, tựa hồ muốn đem đám người trước mặt cắn nuốt.
Không còn cách nào khác, vốn dĩ triệu tập 30 vạn đại quân tiêu diệt Cố Ưu Mặc cùng Huyết Xích quân đã mất mặt lắm rồi, làm cho chư quốc cười nhạo.
Hiện giờ, đại quân không những không giết được Cố Ưu Mặc, lại còn bị hắn giết mất 5 vạn tướng sĩ. Đây không chỉ là mất mặt thôi, Cố Ưu Mặc coi như đứng trên đỉnh đầu Bắc Việt quốc, hung hăng chà đạp lên quốc uy Bắc Việt quốc của ông ta.
“Quân Thượng bớt giận”.
Bá quan văn võ nhao nhao rùng mình, phủ phục đồng thanh nói, hi vọng cho thể làm cho Quân Hoàng Bắc Việt quốc hết giận.
“Các ngươi ngoại trừ những lời vớ vẩn này thì còn có thể làm gì? Quân Hoàng Bắc Việt quốc không nguôi giận mà càng bực mình hơn, ngực phập phồng hổn hển, trách cứ nói: “Lập tức nghĩ biện pháp. Giết chết hết bọn chúng cho trẫm”.
“Quân Thượng, hiện tại Cố Ưu Mặc đã dẫn quân địch rút về khu Diệp thành, mạt tướng cho rằng có thể tách đại quân, từ hai bên đánh tới, bao vây toàn bộ khu Diệp thành và xung quanh, làm cho quân địch có chắp cánh cũng không bay được”.
Một vị võ tướng ôm quyền lớn tiếng nói.
Quân Hoàng Bắc Việt quốc mặt mày rũ xuống vài phần, trầm ngâm hồi lâu mới hạ lệnh nói: “Làm theo lời ngươi nói đi, lúc này đây, nhất định không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”.
“Vâng!”
Võ tướng lập tức chấn động, lĩnh mệnh nói.
Khói thuốc súng tràn ngập khắp các ngóc ngách của Bắc Việt quốc, trên cương trường đầy trời huyết hoa, sắp tới sẽ nở rộ trong hư không của mỗi nói.
“Bổn tướng kêu các ngươi tới hỗ trợ gác thành là để đám người các ngươi đốt phá cướp bóc như vậy sao?”
“Đại quân Huyết Xích ta dùng máu thịt mở ra một con đường chính là để các ngươi tới thành Vân Liễu làm nhục phụ nữ sao?”
“Vốn dĩ trước khi các ngươi tới đây, thành Vân Liễu hết thảy đều chung sống hòa thuận, nhưng các ngươi vừa đến hai ngày, vậy mà chọc phá đủ thứ chuyện. Các ngươi đều đáng chết!"
Cố Thiên Mệnh lạnh lùng liếc nhìn đám quân tiếp viện, sát ý nồng đậm lan tràn bốn phương tám hướng.
Vào lúc này, toàn bộ hai nghìn quân Huyết Xích trấn giữ trong thành đều đã đến, đao sắc trong tay họ chĩa thẳng vào đám quân chi viện. Có lẽ chỉ cần một câu của Cố Thiên Mệnh, họ sẽ không màng tất cả mà chấp hành.
Cảm nhận được sát khí không hề che giấu của Cố Thiên Mệnh, Lăng Giai Kiệt không nhịn được nuốt nước bọt khan, nghe những lời này của hắn cuối cùng cũng biết mình và những người khác đã sai ở đâu.
Vì vậy, ông ta vội vã kìm nén cơn giận của mình, hít một hơi thật sâu ôm quyền nói: “Chuyện này là sơ suất của mạt tướng, mạt tướng nhất định sẽ nghiêm cấm những hành vi của sĩ tốt dưới trướng, tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa”.
“Người đâu!”, Cố Thiên Mệnh căn bản không để tâm tới Lăng Giai Kiệt, mà quay đầu nhìn những người lính Huyết Xích đang đứng chờ lệnh ở một bên, hết lớn.
“Vâng!”
Các tướng sĩ Huyết Xích quân ưỡn ngực rống to, như tiếng sấm rền rã, chấn động cả khung trời.
“Bắt giữ toàn bộ những kẻ tham gia vào việc đốt phá, giết hại và lạm dụng phụ nữ lại cho bổn tướng”, Cố Thiên Mệnh quét mắt nhìn đám đông một cái, hai tay chắp hờ sau lưng, hạ lệnh: “Bất cứ kẻ nào dám chống lại liền khép vào tội phản quốc, giết tại chỗ!”
“Vâng!”
Hai nghìn tướng sĩ Huyết Xích quân khí thế ngất trời nhận lệnh.
Họ ngay lập tức triển khai bắt giữ ngay trước mặt công chúng.
“Kỳ Song tướng quân, ngài đây là muốn làm gì? Không lẽ ngài muốn vì một vài người dân của địch quốc mà ảnh hưởng tới lòng quân?”, Lăng Giai Kiệt lập tức tiến lên nửa bước, muốn ngăn cản hành động của Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh mắt lạnh nhìn tới Lăng Giai Kiệt, sau đó ngoảnh đầu nhìn về phía dân chúng đông đúc, lớn tiếng nói: “Từ giây phút Huyết Xích quân đặt chân vào thành Vân Liễu thì họ chính là con dân của Thiên Phong quốc ta. Mà các ngươi dám sỉ nhục dân chúng Thiên Phong quốc ta, xử trảm theo pháp luật”!
Ầm!
Lời này vừa dứt, dân chúng đang đứng đầy đường nam thành Vân Liễu đều rơi lệ.
“Từ giây phút Huyết Xích quân đặt chân vào thành Vân Liễu thì họ chính là con dân của Thiên Phong quốc ta!”
Câu nói của Cố Thiên Mệnh bá đạo và không cho phép nghi ngờ tới vậy, như hồi chuông ngân vang tới mọi nơi, hồi lâu không tan.
Một số người dân với thương tích đầy mình kìm lòng không đặng mà ngã ngồi xuống đất, ngẩng mặt khóc lóc thảm thiết. Bọn họ chỉ là một đám bá tánh bình thường, mỗi ngày có thể làm việc từ tảng sáng tới tối đêm đã biết tự thỏa mãn.
Nhưng trong thời buổi loạn lạc, muốn một cuộc sống an ổn lại khó khăn và xa vời tới vậy.
Giờ đây lời tuyên bố này của Cố Thiên Mệnh chẳng khác gì vươn tay đưa cho họ một chiếc ô che chở và một cảm giác thuộc về vi diệu, do đó, họ đều không kìm được rơi lệ khóc thương.
Lăng Giai Kiệt lúc này cũng cứng họng không phát ra tiếng, ông ta căn bản không thể đưa ra bất kỳ lời phản bác nào, chỉ có thể để mặc cho tướng sĩ Huyết Xích quân tóm gọn những binh sĩ Thiên Phong quốc quấy nhiễu dân chúng ngay trước mặt mình.
"Tướng quân, chúng ta sai rồi, đừng bắt ta, lần sau ta không dám nữa", trên tay một tên lính Thiên Phong quốc còn dính máu tươi đang bị tướng sĩ Huyết Xích quân túm chặt, hoảng sợ hét lớn.
"Ta là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, chiến đấu anh dũng vì quốc gia, các người không thể đối xử với ta như vậy", lại một tên lính tiếp viện khác kinh hoảng kêu gào.
"Không phải chỉ cướp bóc chút tài sản của đám tiện dân kia thôi sao, ta trả lại là được, các ngươi không thể bắt ta".
"Chúng ta vất vả một đường tới đây chi viện chỉ muốn trút bầu một chút không lẽ đều sai trái sao?"
Lần lượt từng thanh âm cất lên từ trong đám quân tiếp viện Thiên Phong quốc xung quanh, bọn họ tựa hồ chưa ý thức được bản thân sai ở đâu mà kịch liệt giãy giụa.
"Phản kháng giết theo luật!"
Hai tay Cố Thiên Mệnh khẽ siết, không chút dao động nhìn những tên lính đang vùng vẫy kia
Một lúc sau, theo mệnh lệnh của Cố Thiên Mệnh, các tướng sĩ Huyết Xích quần liền không chùn tay giết chết vài tên lính kháng cự quyết liệt, khiến toàn trường ngạt thở.
"Bắt tên phó tướng viện quân bao che những hành vi này lại cho bổn tướng!"
Sau đó Cố Thiên Mệnh nhớ tới sự việc này là do một tên phó tướng trong đám viện binh này che đậy, lập tức ra lệnh.
"Vâng!"
Chương 247 Các ngươi, hiểu không?
Lệnh vừa ra lập tức có tướng sĩ Huyết Xích quân chấp hành.
Trên đường nam vô số dân chúng cứ như vậy ngơ ngác nhìn một màn này, lòng đầy phức tạp.
"Kỳ Song tướng quân, ngài làm vậy sẽ gây náo động trong quân, xin hãy suy nghĩ cho kỹ!", Lăng Giai Kiệt quả thực đã lơ là trong công tác quản lý, nhưng ông ta cho rằng xử lý chuyện này như vậy là không thỏa đáng nên vội vã khuyên ngăn.
"Còn dám nói thêm nửa câu nhảm nhí nữa cả ngươi bổn tướng cũng giết, ngươi có tin không?"
Cố Thiên Mệnh không những không nghe lọt lời này của Lăng Giai Kiệt, mà còn phóng ra sát ý nồng đậm bao phủ quanh người ông ta, khiến cả người ông ta phải mồ hôi lạnh ròng ròng lùi lại vài bước
Cảm giác được sát ý chẳng hề che giấu này của Cố Thiên Mệnh, khoé miệng ông ta thoắt cái tái nhợt run run, cũng không dám nói thêm lời vô nghĩa nữa, chỉ có thể trơ mắt sợ hãi nhìn hắn.
Chỉ trong mười lăm phút, liền có hơn một trăm tướng sĩ Huyết Xích quân áp giải một người đàn ông mặc áo giáp tới, chính là phó tướng của đại quân, tu vi đã đạt tới Linh Huyền đỉnh phong.
"Kỳ Song tướng quân, Lăng tướng quân, các người đưa mạt tướng tới đây làm gì?", phó tướng đảo mắt đánh giá cảnh tượng kỳ dị xung quanh một lượt. Thấy Huyết Xích quân đang không ngừng bắt bớ, trái tim không khỏi hẫng một nhịp, cố gắng trấn tĩnh bước tới hỏi.
Cố Thiên Mệnh không trả lời hắn ta, mà Lăng Giia Kiệt thì đứng như khúc gỗ ở một bên, cơn bàng hoàng trong lòng vẫn chẳng thể nguôi ngoai.
“Chính là ngươi ngầm dung túng cho hành vi quấy nhiễu dân hãm hại dân của chúng?”, Cố Thiên Mệnh lãnh đạm nhìn phó tướng, trầm giọng hỏi.
Phó tướng nuốt nước bọt, cúi đầu chắp tay không đáp lời, thân thể không tự chủ được khẽ run.
“Ngươi, đáng chết!”
Dứt lời, chân phải Cố Thiên Mệnh đã dậm mạnh xuống đất, sau đó dùng huyền khí hút lấy một cây trường thương dưới đất lên, nắm chặt trong tay.
“Vút!”
Chẳng đợi đám đông và tên phó tướng kia kịp phản ứng lại, hắn đã ngưng tụ huyền khí trong cơ thể phóng cây thương đâm về phía hắn ta.
Bụp!
Một tiếng động cực lớn vang lên, trường thương vụt bay khỏi tay Cố Thiên Mệnh, xuyên thủng áo giáp của tên phó tướng rồi đâm xuyên lồng ngực hắn ta.
“Ngươi…”, phó tướng lúc này mới hoàn hồn lại, hắn ta nhìn xuống ngọn trường thương sắc bén cắm sâu vào khoang ngực cùng dòng máu tươi chói mắt đang chảy ồ ạt kia, rồi lại ngước mắt nhìn Cố Thiên Mệnh với ánh mắt không dám tin tưởng và tràn ngập kinh hoàng, chẳng thốt nổi thành câu liền tắt thở, đổ gục xuống đất.
Lăng Giai Kiệt chứng kiến một màn này thì tứ chi lạnh toát, chậm chạp nhắm lại hai mắt. Ông ta không có dũng khí ngăn cản Cố Thiên Mệnh nữa, bởi ông ta thực sự tin rằng hắn dám giết ông ta không chút lưỡng lự.
Cách đây một khoảng thời gian, trong hành trình tới Nam Uyên, Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh một kiếm chém rơi đầu đại tướng Nam Uyên. Hôm nay tu vi của hắn tăng tiến một bước, muốn giết ông ta căn bản không tốn bao nhiêu sức lực!
“Khởi bẩm tướng quân, những tướng sĩ quấy rối dân chúng đều đã bị bắt lại, tổng cộng sáu trăm bốn mươi hai người”.
Một lúc sau, hai ngàn tướng sĩ Huyết Xích quân đã đem người đưa tới, khí thế hùng hổ.
Những kẻ này đang không ngớt miệng gào thét, khóc lóc cầu xin, tất cả đều hy vọng Cố Thiên Mệnh và Lăng Giai Kiệt có thể khoan hồng, thậm chí có vài tên còn đang hận thù sôi sục chửi rủa tiện dân.
“Chém!”
Cố Thiên Mệnh im lặng một lúc, sau đó mới nhướng mày, lạnh lùng ra lệnh,
“Vâng!”
Huyết Xích quân lập tức đáp.
“Không! Chúng ta đều là tướng sĩ tới chi viện, tại sao muốn chém chúng ta? Chỉ là một đám tiện dân mà thôi, ngươi liền muốn làm lạnh lòng chúng viện binh sao?”, môt sĩ tốt tuyệt vọng gầm lên chất vấn Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh mắt lạnh quét tới: “Từ lúc đại quân ta bước qua cổng thành Vân Liễu, bọn họ đều đã trở thành thần dân của Thiên Phong quốc, mà hành vi của các ngươi, chiếu theo quân pháp, đáng chém!”
Một câu nói chặn đứng sự bất mãn trong tim mỗi người, đồng thời cũng khiến chúng bá tánh dâng trào một tia nóng bỏng.
“Chém! Lấy đó làm gương!”
Âm điệu của Cố Thiên Mệnh cao thêm vài phần, một lần nữa ra lệnh.
Lần này, Huyết Xích quân không chút chần chừ trực tiếp giết chết những kẻ này.
“A…”, từng tiếng kêu thê lương nối tiếp nhau vang lên trên đường Nam thành Vân Liễu, truyền tới mọi ngóc ngách khiến tim gan người nghe lạnh ngắt.
Nhìn những kẻ từng đánh cướp hạ nhục mình lần lượt biến thành xác chết, trên mặt dân chúng đều lăn dài hai hàng nước mắt, tâm tình phức tạp tới cực điểm.
Chẳng mấy chốc, đã có hơn sáu trăm thi thể nằm dài trên đường phố, vẽ lên bức họa đẫm máu và ghê rợn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Tất cả đều nghe cho bổn tướng quân! Các ngươi là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, không phải đám thổ phỉ, mỗi một lời nói hành vi của các ngươi đều đại diện cho quốc uy của Thiên Phong quốc”.
“Quốc có quốc pháp, quân có quân pháp. Hôm nay bổn tướng chặt đầu những sĩ tốt vi phạm quân pháp này là để nói cho các ngươi biết, làm tướng sĩ của Thiên Phong quốc thì thời thời khắc khắc phải ghi tạc trong lòng, đừng làm mất mặt chính mình, cũng đừng làm mất mặt Thiên Phong quốc ta”.
“Bổn tướng có thể tàn sát trăm vạn quân địch, nhưng sẽ không liên lụy tới dân thường. Bởi đại quân Thiên Phong quốc ta đi qua nơi nào thì những dân chúng nơi đó chính là thần dân của Thiên Phong quốc, mảnh đất này chính là đất đai của Thiên Phong quốc”.
“Các ngươi, hiểu không?”
Cố Thiên Mệnh dậm chân lấy đà nhảy lên một cây cột thẳng đứng, nhìn xuống vô số quân tiếp viện đang mất tinh thần và bất mãn kìa mà quát lớn.
Chương 248 Bổn tướng thay mặt đại quân xin lỗi các vị
"Các ngươi đã hiểu chưa?"
Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại như thánh âm xuyên thấu lòng người, chạm tới nơi sâu thẳm trong nội tâm mỗi tướng sĩ Thiên Phong quốc.
"Đã hiểu!"
Chúng tướng sĩ Huyết Xích quân đồng thanh đáp.
Nghe được lời này, sự bất mãn cùng phẫn nộ đang kìm nén trong lòng của những viện binh Thiên Phong quốc kia lặng lẽ biến mất, bởi họ là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, mà chúng bá tánh trước mắt này đã trở thành người dân của đất nước họ.
Dần dần trong lòng vô số tướng sĩ Thiên Phong quốc dâng lên một tia hổ thẹn, bọn họ ngước đầu nhìn bóng dáng của Cố Thiên Mệnh, cảm thấy tự hào mãnh liệt.
"Đã hiểu!"
Một sĩ tốt của Thiên Phong quốc gân cổ dẫn đầu hô vang.
Tiếp đó, những binh sĩ Thiên Phong quốc đang kìm nén sự phẫn uất kia dồn dập nhìn lên bóng lưng của Cố Thiên Mệnh mà bùng nổ một luồng nhiệt huyết. Về phần cảnh tượng đẫm máu vừa rồi, trực tiếp bị họ coi là vết nhơ của Thiên Phong quốc.
Bởi với tư cách là một người lính Thiên Phong quốc vậy mà nhục mạ người dân của nước mình, đây, là một vết nhơ, là vết đen trong lòng mỗi người lính Thiên Phong quốc.
"Đã hiểu!"
Ngay lập tức, vô số binh lính đều hét lớn.
“Nhớ lấy, binh lính Thiên Phong quốc ta có thể hy sinh trên sa trường, da ngựa bọc thây nhưng tuyệt đối không thể tàn sát lăng nhục chính người dân của mình, bởi nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ họ”.
“Các tướng sĩ, đã hiểu chưa?”
Sau một hồi cân nhắc, Cố Thiên Mệnh lại lên tiếng củng cố lòng quân.
“Đã hiểu!”
Vạn quân đồng thanh thét lớn, khiến cả mảnh thiên địa phải chấn động, mây mù tiêu tan.
“Các tướng sĩ, có nguyện ý giương cao ngọn cờ Thiên Phong quốc, nâng tầm uy danh của quân đội Thiên Phong quốc ta?”
“Nguyện ý!”
“Toàn quân nghe lệnh”, sau đó Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc hô.
“Có mặt!”
Đại quân nhất tề hô, chờ đợi mệnh lệnh.
“Đại quân canh giữ tất cả các khu vực của thành không được phép quấy rầy cuộc sống của người dân, ai dám trái lệnh, giết không tha!”
Sau đó Cố Thiên Mệnh liền cụp mi nhìn xuống đại quân, uy thế lừng lẫy.
“Vâng!”
Lúc này tất cả binh sĩ đều đồng lòng hét lên đầy nhiệt huyết.
Dân chúng nhìn một màn này đều lộ ra vẻ mặt phức tạp. Vốn tưởng rằng chờ đợi bản thân là cái chết, chẳng ngờ trong nháy mắt lại biến thành kết quả này.
Thậm chí theo từng lời nói của Cố Thiên Mệnh, trong lòng mỗi người vậy mà đều dâng lên một cảm giác thuộc về Thiên Phong quốc.
“Lăng Giai Kiệt, bổn tướng lệnh cho ngươi thu xếp ổn thỏa cho những bá tánh bị thương nhanh nhất có thể, đồng thời điều động ngân sách bồi thường cho họ. Không được phép có sai sót”, sau đó Cố Thiên Mệnh cúi đầu nhìn Lăng Giai Kiệt, bình lặng như nước nói.
Lăng Giai Kiệt thoáng sững sờ, vùng vẫy thoát khỏi cơn kinh hoảng lập tức ôm quyền đáp: “Mạt tướng tuân lệnh”.
Nhìn bóng dáng Cố Thiên Mệnh đứng sừng sững trên cột gỗ, trong lòng ông ta lại cuộn trào sóng to gió lớn. Vốn cho rằng hành động của hắn sẽ khiến lòng quân tan tác, gây ra tình trạng hỗn loạn.
Tuy nhiên điều khiến ông ta bất ngờ là chỉ bằng hai ba câu nói, Cố Thiên Mệnh đã đập tan cơn phẫn hận cùng bất bình trong lòng các tướng sĩ, hơn nữa còn cổ vũ sĩ khí, đoàn kết một lòng.
Đồng thời câu nói kia của hắn cũng thổi bùng nhiệt huyệt cùng chấn động trong thâm tâm ông ta.
Đại quân Thiên Phong quốc ta đi qua nơi nào thì dân chúng cùng đất đai nơi đó chính là của Thiên Phong quốc.
Câu nói này là bá đạo tới mức nào, khiến người ta cảm thấy sôi sục tim gan, không cách nào kháng cự.
“Đây, mới là phong cách chân chính của bậc đại tướng! Ta, kém xa ngài ấy”, Lăng Giai Kiệt thốt ra một câu đầy cay đắng, cuối cùng ông ta cũng biết được sự khác biệt giữa bản thân cùng một tượng đài quân nhân nằm ở đâu.
Khí thế bá đạo, can đảm chấn động lòng quân, có những đặc điểm này mới có thể gọi là một vị tướng soái thực sự.
Ông ta lúc này mới hiểu ra tại sao Cố Thiên Mệnh lại tức giận xử trảm đám sĩ tốt, chính là để lập xuống quân uy, khiến tất cả mọi người hiểu rằng quân pháp không thể vi phạm.
Hơn nữa, hắn có thể khích lệ sĩ khí, răn đe đại quân và giải quyết mọi tai họa về sau.
Ông ta tin rằng bắt đầu từ hôm nay, đại quân năm vạn lính này dưới sự dẫn dắt của Cố Thiên Mệnh, sẽ trở thanh thanh gươm sắc bén nhất của Thiên Phong quốc.
“Lỗi sai trong chuyện này thuộc về đại quân Thiên Phong quốc ta, bổn tướng thay mặt tất cả bọn họ xin lỗi các vị”.
Tiếp đó Cố Thiên Mệnh quay đầu cúi lưng trước mặt dân chúng.
Ầm!
Vạn quân tĩnh lặng, vạn dân ngây ngẩn.
Sau đó tất cả tướng sĩ đang có mặt đều thu lại gươm đao, trịnh trọng khom lưng cúi đầu trước dân chúng, bày tỏ lời xin lỗi.
Chương 249 Thu phục lòng dân
Nhìn một màn này, những dân chúng lòng đầy oán hận thương cảm kia đều lộ ra tia vui mừng cùng kích động, không dám tin tưởng mà run run.
"Đa tạ tướng quân", một ông lão từ trong đám đông đã không còn kìm nén được cảm xúc nữa mà quỳ rạp xuống đất khấu đầu với Cố Thiên Mệnh.
"Đa tạ tướng quân đã làm chủ cho chúng ta".
Trong chớp mắt bá tánh lũ lượt quỳ xuống, dập đầu cảm ơn Cố Thiên Mệnh.
Tất cả dường như chỉ diễn ra trong thoáng qua, bầu không khí căng thẳng tanh nồng mùi máu vừa rồi đã triệt để tan biến.
Ánh mắt dân chúng nhìn Cố Thiên Mệnh lúc này nhiều hơn một tia kính trọng, họ chỉ là bá tánh bình thường, trong khi hắn lại là tướng quân địa vị cao quý, hắn có thể tạ lỗi với họ đã là điều vô cùng hiếm có không thể phớt lờ.
"Đều đứng dậy đi! Sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa".
Sau đó Cố Thiên Mệnh liền nhảy xuống khỏi cột gỗ, hình ảnh hắn khoác chiếc áo bào trắng nhẹ nhàng sẽ mãi mãi khắc ghi trong trái tim họ.
Các tướng sĩ Huyết Xích quân và chúng binh lính Thiên Phong quốc đều ưỡn ngực thẳng lưng dõi theo Cố Thiên Mệnh, đấy lòng đong đầy niềm tự hào, đây, chính là tướng quân của bọn họ, Kỳ Song tướng quân.
Trong tương lai, mọi vùng miền nơi đại quân Thiên Phong quốc đi qua đều là thần dân cùng đất đai của Thiên Phong quốc. Bọn họ thân là tướng sĩ của Thiên Phong quốc sẽ vĩnh viễn ghi nhớ điều này, thứ họ gánh trên vai là quốc uy cùng quân của đất nước họ.
“Xử lý cho tốt những thi thể này”, khi lướt qua người Lăng Giai Kiệt, Cố Thiên Mệnh bỏ lại câu này.
“Vâng, thưa tướng quân”, thân hình vạm vỡ của Lăng Giai Kiệt khẽ run, lập tức ôm quyền đáp.
“Nhớ lấy, là một quân nhân, không chỉ cần biết hành quân đánh trận mà còn phải hiểu rất nhiều thứ”, Cố Thiên Mệnh nghiêm mặt nói.
“Mạt tướng tạ ơn tướng quân chỉ dạy”.
Lăng Giai Kiệt thực sự tâm phục khẩu phục cúi đầu, hành một lễ với Cố Thiên Mệnh.
Sau đó, dưới sự sắp xếp căn dặn của Cố Thiên Mệnh, bầu không khí trong thành Vân Liễu đã thay đổi chóng mặt. Chúng tướng sĩ tận trách tập trung canh gác mọi ngóc ngách trong thành, không vượt quá nửa bước làm phiền tới bá tánh.
Biết được chuyện này rất nhiều người đều cảm thán ông trời có mắt, thậm chí một vài hộ dân trên đường nam còn tạc tượng Cố Thiên Mệnh để biểu thị lòng thành kính.
Thành Vân Liễu đã khôi phục lại cảnh tượng bình yên, không có bất cứ náo động nào nữa.
Dân chúng lại giống như thường lệ, làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi hoàng hôn buông xuống, một cảnh tượng an nhiên đến lạ.
Lăng Giai Kiệt dưới mệnh lệnh của Cố Thiên Mệnh, an bài thỏa đáng cho phố nam Thành Vân Liễu, hơn nữa còn nghiêm lệnh cấm đại quân bước vào đường phố. Tất cả mọi thứ phải có trật tự, quy củ.
Trải qua chuyện này, Lăng Giai Kiệt nhận thức được mình rốt cuộc đã sai ở đâu, cũng biết mình cùng đại tướng quân chênh lệch ở mức nào, ông ta tự nhốt mình trong doanh trại, suy nghĩ cả ngày lẫn đêm.
“Nơi đại quân Thiên Phong quốc đi qua, đều là con dân và lãnh thổ của Thiên Phong quốc ta”.
Những lời này của Cố Thiên Mệnh, khắc sâu trong nội tâm mỗi tướng sĩ Thiên Phong quốc, khiến lòng họ dâng trào tự hào. Bọn họ nhìn sâu về Bắc Việt quốc phía trước, thầm nghĩ một ngày nào đó, nơi này cũng sẽ là lãnh thổ của Thiên Phong quốc.
Bởi vì, đại quân Thiên Phong quốc hắn, cuối cùng sẽ bước vào mọi ngóc ngách của Bắc Việt quốc, chấn nhiếp bát phương.
Thời gian lại trôi qua vài ngày, chiến sự khẩn cấp phía trước rốt cuộc cũng truyền đến một tin làm kinh hãi thế nhân.
Quân báo nói: 30 vạn đại quân Bắc Việt quốc, xâm nhập vào thung lũng muốn tiêu diệt Huyết Xích quân. Có điều, dưới tình huống nguy cơ bốn phía này, trấn quốc nguyên soái Cố Ưu Mặc mang theo hơn 2 vạn Huyết Xích quân đi đường vòng xuống núi, sau đó hỏa thiêu thâm sơn. Cũng bày ra mai phục cẩn trọng, cắt đứt đường lui, giết gần 5 vạn quân Bắc Việt quốc, sau đó lặng lẽ rời đi.
Rầm!
Tin tức này trực tiếp làm cả Bách Quốc Chi Địa phải chấn động, mỗi người đều không nhịn được mà rùng mình.
Hỏa thiêu thâm sơn, bày ra mai phục, cắt đứt đường lui, giết gần 5 vạn quân Bắc Việt.
Thiên Phong quốc trấn quốc nguyên soái Cố Ưu Mặc, dẫn theo 2 vạn Huyết Xích quân chuyển biến bất ngờ, không tổn hao gì mà rút lui.
Chỉ trong thời gian 2 ngày ngắn ngủi, từng đạo tin tức này liền truyền đến mọi ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa, gây nên một trận sóng to gió lớn.
“Dưới sự bao vây tiêu diệt của 30 vạn đại quân, không chỉ hỏa thiêu giết chết 5 vạn đại quân, hơn nữa còn dẫn Huyết Xích quân không tổn hại gì chuyển trận rời đi”, các hoàng triều xung quanh trực tiếp bị chấn động, nhao nhao nghị luận: “Cố gia Cố Ưu Mặc, không hổ là dũng tướng đương thời, không thể coi thường được”.
Chương 250 Nơi đại quân đi qua đều là con dân của Thiên Phong quốc ta
“Chỉ sợ lúc này đây, mặt mũi của hoàng triều Bắc Việt quốc thật sự đã vỡ vụn rồi. Triệu tập 30 vạn đại quân vây quét, lại đại bại như vậy, thật là nực cười”, một vị quân hoàng hoàng triều nhìn về phía Bắc Việt quốc, khuôn mặt chậm rãi lộ ra một tia ngưng trọng: “Thiên Phong quốc, trấn quốc nguyên soái Cố Ưu Mặc, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”
“Huyết Xích quân, thật sự là nổi danh thiên hạ tứ hải, không thể địch lại”, một góc nào đó, có người nắm chặt hai quyền lẩm bẩm.
....
Thiên Phong quốc, đại điện hoàng cung.
Tất cả mọi việc xảy ra ở Bắc Việt quốc, đương nhiên đã thông qua tốc độ cực nhanh truyền đến Thiên Phong quốc, đến tai vô số người.
“Được lắm! Không hổ là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc ta”, Quân Thượng Mạc Tu Ương hung hăng vỗ mạnh vào tay vịn long ỷ, hoàng uy lan tràn trầm giọng cười nói.
“Lấy hơn 3 vạn đại quân Huyết Xích, ngăn cản 30 vạn quân Bắc Việt, không chỉ bản thân không có bất kì tổn thương gì, ngược lại còn dùng lửa thiêu đốt 5 vạn quân địch trong vòng vây trùng điệp, cái này phải dũng mãnh cỡ nào!”
“Lấy 10 thành trì làm sính lễ, e rằng thật sự có thể thành hiện thực, phóng mắt nhìn khắp Bách Quốc Chi Địa, có bao nhiêu người có khí phách để so sánh với hắn đây?”
“Thiên Phong quốc ta có được Cố gia, như hổ mọc thêm cánh. Dũng tướng đương thời, không ai khác ngoài nguyên soái trấn quốc”.
Bách quan đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ cùng khó tin, đôi môi khẽ run rẩy thảo luận.
Ngay sau đó lại có người nói về chuyện xảy ra trong thành Vân Liễu.
Có điều trong quân báo cũng không viết chuyện Cố Thiên Mệnh gọi thẳng tên Quân Thượng trước mặt mọi người. Nếu không, thứ nhất sẽ khiến triều thần phẫn nộ, thứ hai là không dám đắc tội Cố gia và Cố Thiên Mệnh.
Tướng sĩ truyền báo trong lòng rất rõ ràng, nhiều một chuyện không bằng bớt 1 chuyện, vẫn là không nên để xảy ra phân tranh thì tốt hơn. Nếu không, lấy thái độ của Mạc Tu Ương đối với Cố gia, vì ổn định quân tâm, e rằng cuối cùng xui xẻo vẫn là sĩ tốt bình thường như mình.
Bởi vậy, trên quân báo chỉ nói, Cố Thiên Mệnh một mình bình định bạo loạn, hơn nữa còn làm chấn động quân tâm.
“Nơi đại quân Thiên Phong quốc đi qua, đều là con dân và lãnh thổ của ta”, Quân Thượng Mạc Tu Ương lẩm bẩm vài lần, đột nhiên đứng lên nhìn xuống bách quan, có chút kích động trầm ngâm nói: “Kỳ Song tướng quân nói lời này, không phụ sự mong đợi của trẫm!”
“Quân Thượng anh minh”.
Thấy vậy, bách quan nhao nhao im lặng trên mặt đất, đồng thanh khen ngợi.
“Thiên Phong quốc có Cố gia trấn thủ, còn lo đại sự không thành sao?”, Mạc Tu Ương hai tay chậm rãi vươn ra, nghiêng người, uy thế như nuốt chửng sơn hà bao trùm cả trong ngoài hoàng cung.
“Quân Thượng thánh minh”.
Bách quan phụ họa nói, không dám có nửa điểm phản bác.
Trong đại điện hoàng cung, trong lòng các bá quan đều kinh hãi lẩm bẩm: “Nếu Kì Song tướng quân thật sự trưởng thành, có lẽ so với nguyên soái trấn quốc càng thêm khí phách hơn”.
“Có Cố gia tọa trấn, làm sao có thể có chỗ đứng cho võ tướng chúng ta?”, một ít võ tướng không khỏi thở dài, cười khổ bất đắc dĩ nói.
“Nếu lúc trước ta đồng ý cho cháu gái gả vào Cố gia, như vậy hiện tại...”, một quan viên hối hận xanh ruột, sắc mặt trầm xuống lộ ra một tia hối hận.
Cùng lúc đó, trong hoàng thành Bắc Việt quốc lại nhấc lên từng trận sóng to gió lớn cùng cơn giận dữ ngập trời.
Bắc Việt quốc hoàng thành, Kim Loan đại điện.
“30 vạn đại quân Bắc Việt quốc ta, lại bị Cố Ưu Mặc cho vào tròng, các ngươi nói cho trẫm biết, trẫm cần các ngươi có lợi ích gì?”
Quân Hoàng Bắc Việt quốc nổi giận đùng đùng, tựa như muốn đem hư không thiêu đốt, con ngươi sắc bén nhìn xuống bách quan phủ phục bên dưới, lớn tiếng chất vấn.
Nghe vậy, bách quan đều run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bách quan căn bản cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Đó chính là 30 vạn đại quân đấy. Cứ như vậy bị Cố Ưu Mặc dẫn Huyết Xích quân cho vào tròng, tổn thất mất 5 vạn.
“Trả lời trẫm, các ngươi có tác dụng gì?”, Quân Hoàng Bắc Việt tức giận đến cực điểm, tựa hồ muốn đem đám người trước mặt cắn nuốt.
Không còn cách nào khác, vốn dĩ triệu tập 30 vạn đại quân tiêu diệt Cố Ưu Mặc cùng Huyết Xích quân đã mất mặt lắm rồi, làm cho chư quốc cười nhạo.
Hiện giờ, đại quân không những không giết được Cố Ưu Mặc, lại còn bị hắn giết mất 5 vạn tướng sĩ. Đây không chỉ là mất mặt thôi, Cố Ưu Mặc coi như đứng trên đỉnh đầu Bắc Việt quốc, hung hăng chà đạp lên quốc uy Bắc Việt quốc của ông ta.
“Quân Thượng bớt giận”.
Bá quan văn võ nhao nhao rùng mình, phủ phục đồng thanh nói, hi vọng cho thể làm cho Quân Hoàng Bắc Việt quốc hết giận.
“Các ngươi ngoại trừ những lời vớ vẩn này thì còn có thể làm gì? Quân Hoàng Bắc Việt quốc không nguôi giận mà càng bực mình hơn, ngực phập phồng hổn hển, trách cứ nói: “Lập tức nghĩ biện pháp. Giết chết hết bọn chúng cho trẫm”.
“Quân Thượng, hiện tại Cố Ưu Mặc đã dẫn quân địch rút về khu Diệp thành, mạt tướng cho rằng có thể tách đại quân, từ hai bên đánh tới, bao vây toàn bộ khu Diệp thành và xung quanh, làm cho quân địch có chắp cánh cũng không bay được”.
Một vị võ tướng ôm quyền lớn tiếng nói.
Quân Hoàng Bắc Việt quốc mặt mày rũ xuống vài phần, trầm ngâm hồi lâu mới hạ lệnh nói: “Làm theo lời ngươi nói đi, lúc này đây, nhất định không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”.
“Vâng!”
Võ tướng lập tức chấn động, lĩnh mệnh nói.
Khói thuốc súng tràn ngập khắp các ngóc ngách của Bắc Việt quốc, trên cương trường đầy trời huyết hoa, sắp tới sẽ nở rộ trong hư không của mỗi nói.