• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tu La Kiếm Thần (1 Viewer)

  • Chương 241-245

Chương 241 Bắc Việt quốc là đồng minh của Yến Vũ quốc

Chắc hẳn Bắc Việt quốc đang dùng tốc độ nhanh nhất để điều binh, một khi đại quân hoàn thành tập kết, sẽ là trận chiến cực kỳ ác liệt. Do đó Cố Ưu Mặc không muốn để Cố Thiên Mệnh theo đoàn mà ở lại đây.



Cố Thiên Mệnh im lặng, cứ như vậy nhìn Cố Ưu Mặc chằm chằm, trong lòng lại không khỏi thở dài.



Trải qua một trận huyết chiến, Huyết Xích quân hiện tại chỉ còn lại hai vạn năm nghìn quân, Cố Ưu Mặc để lại cho hắn hai nghìn tinh binh trấn giữ thành Vân Liễu, liền lập tức dẫn đại quân tiếp tục hành trình thảo phạt.



Gió nổi lên từ thành Vân Liễu, hướng thẳng về phương bắc.



"Ầm ầm..."



Tiếng vó sắt nện rầm rập xuống mặt đất, lưu lại những tấm lưng đỏ màu máu.



Cố Thiên Mệnh đứng trên tường thành nhìn theo bóng lưng Cố Ưu Mặc đã biến mất ở phía xa, biểu cảm hơi đông cứng lại tự nhủ: “Bắc Việt quốc không có cường giả Địa Huyền hậu kỳ, chắc hẳn nhị thúc cho dù gặp phải đại quân cũng sẽ không bị uy hiếp đến tính mạng!”



Trong thành Vân Liễu, phần lớn dân chúng vẫn chưa rời đi, tất cả đều đóng chặt cửa không dám ra ngoài, rất nhiều người đều không biết rằng hầu hết đại quân Huyết Xích đã rời khỏi, do đó vẫn lựa chọn lẩn trốn.



Cố Thiên Mệnh không quan tâm tới những chuyện trong thành, chỉ phái ra hai nghìn quân canh giữ nghiêm ngặt hai cửa thành nam- bắc, ra nghiêm lệnh cấm tiệt quân lính ức hiếp người dân.



Sau khi sắp xếp ổn thỏa những chuyện lặt vặt này, hắn mới trở lại doanh trại, yên lặng ngồi thiền tu luyện.



"Bắc Việt quốc không có gì đáng ngại, quan trọng là thiên đạo, với tu vi hiện tại của ta, có chút gian nan".



Hắn không kìm được nhớ tới một tia dấu ấn thiên đạo màu đỏ máu ở chỗ sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi mà có chút ngưng trọng lầm bầm.



Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, bắt gầu thu gom linh khí xung quanh, ngồi thiền.



Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bất giác đã là năm ngày sau.



Một thông tin liên tục nổ ra từ trong Bắc Việt quốc lan tới thành Vân Liễu cùng Thiên Phong quốc.

Quân báo viết: Nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc thống lĩnh hơn hai vạn lính Huyết Xích một đường mạnh như vũ bão liên tiếp chinh phục được thành Kim Lan cùng Ly Giản.



Nhất thời cả thiên hạ đều chấn động.



Chỉ trong năm ngày Cố Ưu Mặc đã công chiếm được hai tòa thành, cộng thêm thành Vân Liễu Cố Thiên Mệnh đang trấn giữ, vậy chính là ba thành trì rồi.

Một loạt tin tức rúng động này thực sự khiến không ít thế lực dõi theo phải khiếp đảm, khó lòng tin tưởng.



"Trong vòng năm ngày liên tiếp chiếm được thành Kim Lan và Ly Giản, e rằng Huyết Xích quân hiện tại đã có chút kiệt quệ, phải đối mặt với sự phản công của Bắc Việt quốc thế nào đây?"



Cố Thiên Mệnh không hề cảm thấy kích động hân hoan, ngược lại còn có chút lo âu nhìn về phương xa.



Tu vi của hắn đã đạt tới Linh Huyền hậu kỳ, hơi thở càng trầm ổn cùng hùng hậu hơn trước. Huyền khí mà hắn tích lũy trong thân thể tới hiện tại giúp cảnh giới của bản thân nhanh chóng đạt tới trạng thái ổn định, như vậy mới có thể đặt một nền tảng hoàn mỹ.



Bởi vì Cố Thiên Mệnh ra nghiêm lệnh cho mỗi một vị tướng sĩ của Huyết Xích quân không được phép xông vào và quấy rối dân chúng trong thành nên khoảng thời gian này thành Vân Liễu không xảy ra sự việc rối ren gì, thậm chí còn có một vài người dân tiếp tục ra ngoài canh tác hoặc kinh doanh sản nghiệp của mình.



Lại năm ngày nữa trôi qua, một tin tức không mấy tốt lành truyền tới tai Cố Thiên Mệnh.



Binh sĩ truyền tin cho hay: "Bắc Việt quốc đã tập kết ba vạn quân để vây công Huyết Xích quân, trước sức ép của chúng, quân ta chỉ có thể rút sâu vào một ngọn núi hẻo lánh, tình hình trước mắt không rõ".



Nghe vậy Cố Thiên Mệnh đột nhiên mở bừng hai mắt, bắn ra tia sáng lạnh lẽo trực tiếp khiến những tướng sĩ xung quanh phải lùi lại vài bước, đổ mồ hôi lạnh.



"Thăm dò tiếp!", Cố Thiên Mệnh quyết đoán ra lệnh.



"Vâng, thưa tướng quân!"



Rất nhanh trong trướng chỉ còn lại Cố Thiên Mệnh đứng chắp tay sau lưng, thì thầm: "Sợ rằng tình hình của Huyết Xích quân không mấy lạc quan, nhưng Bắc Việt quốc rầm rộ điều binh như vậy không lo sợ các nước xung quanh sẽ nhân cơ hội chia một chén canh này sao?”



Việc huy động ba vạn quân chắc chắn sẽ gây ra sự thiếu hụt quân số ở một số trạm kiểm soát, nếu lúc này các nước lân cận thừa cơ tấn công Bắc Việt quốc, vậy họ thực sự là nguy hiểm trùng trùng.

Không lẽ Bắc Việt quốc một chút cũng không lo lắng sẽ rơi vào cảnh bị lăm le bờ cõi?



Khi vố số người còn đang phỏng đoán dụng ý của Bắc Việt quốc, thì một âm thanh đã vọng tới từ trong Yến Vũ quốc.



"Bắc Việt quốc là đồng minh của Yến Vũ quốc, nếu có người thừa nước đục thả câu gây bất lợi tới Bắc Việt quốc, liền coi như kẻ địch của Yến Vũ quốc!"



Tin tức này lập tức khuất động lên một cơn bão táp lan tràn về các nước.
Chương 242 Đại quân 3 vạn quân

Yến Vũ quốc, hoàng triều hàng đầu cấp trung tại Bách Quốc Chi Địa, cũng có cường giả Địa Huyền hậu kỳ như Nam Uyên quốc.



Vào giờ phút này Yến Vũ quốc đã nói rõ ràng như vậy rồi, các nước khác căn bản đều không dám mơ tưởng tới Bắc Việt quốc. Bởi Địa Huyền hậu kỳ tương đương với một cấp độ cường giả khác, hoàn toàn vượt ngoài tầm đối địch của Địa Huyền trung kỳ.



Nghe nói Địa Huyền hậu kỳ có thể lấy sức một người chém giết cả một đại quân mười vạn lính, hơn nữa còn nguyên vẹn không hề hấn gì. Yến Vũ quốc chính là hoàng triều sở hữu lực lượng chiến đấu đó, hoàng thành thông thường sao dám chống đối lại?



Tại thành Vân Liễu, Cố Thiên Mệnh híp mắt như có điều suy ngẫm, trên gương mặt vô cảm ngập tràn sắc bén vô tận: "Yến Vũ quốc..."



Hắn vẫn nhớ lờ mờ ông cụ Cố từng nói qua, chính vì Yến Vũ quốc đứng sau màn chỉ đạo, nên mới dẫn tới việc một gia tộc hàng đầu như Cố gia lại tụt dốc không phanh. Khiến phụ thân cùng hai huynh trưởng của hắn phải bỏ mạng nơi sa trường, còn có Cố Ưu Mặc phải ôm hận suốt năm năm, tất cả chỉ vì Yến Vũ quốc.



"Các ngươi, là đang đâm đầu vào chỗ chết...", Cố Thiên Mệnh chậm rãi buông lỏng tay phải đang ném nhẹ, quay lưng nhìn về hướng Yến Vũ quốc, mang theo một tia sát ý.



Hiện tại hắn mới chỉ đột phá tới Linh Huyền hậu kỳ, nếu không đả động tới uy áp tại nơi sâu trong linh hồn kia, vậy nhiều nhất cũng chỉ có thể đương đầu với võ giả Địa Huyền trung kỳ đã là cực hạn.



Về phần hậu kỳ, e rằng cần phải đợi tới lúc hắn đạt tới Địa Huyền trung kỳ mới có thể so đấu một trận.



Do đó Cố Thiên Mệnh chỉ có thể đè nén nỗi thống hận trong lòng, cầu nguyện cho Cố Ưu Mặc sẽ không xảy ra bất trắc gì. Nếu không, cho dù phải đánh đổi tất cả, hắn cũng phải khiến Bắc Việt quốc cùng Yến Vũ quốc diệt vong.



"Khởi bẩm tướng quân, năm vạn quân tiếp viện của Thiên Phong quốc ta đã tới, đang cách thành mười dặm".



Một lúc sau, một binh sĩ vội vã chạy tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, lớn tiếng bẩm báo.



"Mở cổng thành, để bọn họ vào", Cố Thiên Mệnh trầm giọng đáp.



"Vâng!"



Sau đó dưới sự cho phép của Cố Thiên Mệnh, những binh lính đang canh giữ cổng thành lập tức mở cổng, chuẩn bị nghênh đón năm vạn quân từ Thiên Phong quốc tới.



Lọc cọc... lọc cọc…



Từng trận tiếng vó sắt đinh tai nhức óc truyền khắp thành Vân Liễu.



Khí thế oai hùng làm nghiêng ngả cả đất trời, dân chúng thấy cảnh này đều kinh hồn táng đảm trốn vào trong nhà, lo sợ sẽ rước vào thị phi.



Chẳng mấy chốc toàn bộ đại quân đã chia ra canh gác khắp các con đường chính trong thành, người thống lĩnh là một tướng lĩnh Đại Huyền sơ kỳ, tên gọi là Lăng Giai Kiệt.



"Kỳ Song tướng quân, nghe danh đã lâu", Lăng Giai Kiệt có thân hình lực lưỡng, để râu quai nón xuề xòa, nhìn qua trông giống như một người đàn ông trung niên thô kệch. Ông ta sải bước tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, chắp tay cung kính nói: "Mạt tướng Lăng Giai Kiệt, là tướng lĩnh dẫn binh chi viện được quân thượng phái tới".



"Ừm", Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt gật đầu coi như chào hỏi.



Đối với sự đáp lễ này của hắn, Lăng Giai Kiệt không chút nảy sinh bất mãn, dù sao thì vị Kỳ Song tướng quân trước mắt này hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo như vậy. Bất luận là gia tộc sau lưng, hay năng lực bản thân, ông ta cũng đều vô cùng khâm phục, bởi vậy mới tự xưng là mạt tướng.



"Kỳ Song tướng quân, tình hình chiến đấu hiện tại thế nào?", Lăng Giai Kiệt không muốn tình huống tiếp diễn xấu hổ như vậy nữa, trầm tư một hồi bèn mở lời hỏi.



“Bắc Việt quốc đã tập kết đại quân ba vạn lính, ngăn chặn vây quét Huyết Xích quân. Tình hình hiện tại không rõ”, trái tim Cố Thiên Mệnh hơi chùng xuống, đáp ngắn gọn.



Bởi vì Lăng Giai Kiệt vẫn luôn gấp rút lên đường nên không nhận được bất kỳ quân báo nào. Bây giờ mới biết được Bắc Việt quốc tập kết ba vạn quân, quả thực có chút khiến người ta phải lạnh dọc sống lưng mà.



"Đại quân ba vạn!", Lăng Giai Kiệt nghẹt thở, vừa giật mình kinh ngạc vừa lo âu: "Chuyện này không ổn cho lắm. Không bằng chúng ta lập tức dẫn quân tới tiếp viện cho nguyên soái, ngài cảm thấy thế nào?"



"Không được", Cố Thiên Mệnh xua tay phủ định: "Bây giờ nhị thúc đang dẫn theo Huyết Xích quân sơ tán vào trong núi sâu, cũng không rõ tình hình thế nào, nếu chúng ta vội vã kéo quân tới chi viện, không chỉ không có tác dụng, mà ngược lại còn rơi vào ổ phục kích của Bắc Việt quốc”



"Lời này của tướng quân có đạo lý, vậy chúng ta cứ ở đây khoanh tay chờ chết sao?", Lăng Giai Kiệt nghiêm mặt hỏi.



"Chờ tin tức thôi! Lăng tướng quân trước tiên phái quân khống chế toàn bộ thành Vân Liễu, tránh gây lên xáo động".



"Được", Lăng Giai Kiệt gật đầu.



Với sự hỗ trợ của đại quân năm vạn lính, hai nghìn tướng sĩ Huyết Xích ở lại vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cuối cùng cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi một phen.


Chương 243 Bạo loạn

Hai ngày sau, khi Cố Thiên Mệnh đang ngồi trong doanh trại cúi đầu nghiền ngẫm bản đồ Bắc Việt quốc thì một loạt tiếng bước chân dồn dập xông thẳng vào.



"Tướng quân, xảy ra chuyện rồi!", một tướng sĩ cao gầy thuộc Huyết Xích quân lập tức khom người ôm quyền kêu lên.



"Nói!", Cố Thiên Mệnh hơi nhíu mày, ngẩng đầu hỏi.



"Dân chúng Bắc Việt ở đường nam của thành Vân Liễu có chút có dấu hiệu bạo động, Lăng tướng quân đã điều quân tới đó trấn áp rồi, tướng quân, người có muốn tới đó xem xét không ạ?", người lính thưa một mạch.



"Cử người chuẩn bị ngựa, tới đó xem xem", hai lông mày Cố Thiên Mệnh càng nhíu chặt, lập tức đứng dậy.



Mấy ngày nay chỉ có hai ngàn quân Huyết Xích trấn giữ cũng không thấy thành Vân Liễu dấy lên trận náo loạn nào, sao đại quân năm vạn lính vừa tới lại gây ra chuyện rồi?



Trong lòng hắn dường như đã đoán ra được vài nguyên nhân, trên gương mặt vốn lạnh nhạt liền xẹt qua tia sát ý cùng bất đắc dĩ.



“Nói cho bổn tướng biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Cố Thiên Mệnh bước nhanh đi tới, quay đầu nhìn tướng sĩ Huyết Xích kia hỏi.



“Thưa tướng quân, hai ngày nay sau khi quân tiếp viện của chúng ta đến liền có rất nhiều binh lính cướp bóc trong thành, thậm chí… còn… còn lăng nhục phụ nữ. Rất nhiều tướng sĩ Huyết Xích quân chúng ta tiến lên ngăn cản nhưng đều bị một vài tướng lĩnh chặn lại. Mấy người thuộc hạ sợ quấy rầy tới tướng quân nghỉ ngơi nên một mực không dám bẩm báo lên”.



Người lính Huyết Xích quân này cúi gằm mặt, trong câu trả lời mang theo chút khẩn trương.



“Một đám ngu xuẩn!”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó chẳng giấu diếm bộc phát ra sát ý, khàn giọng quát một câu.



“Lên ngựa! Dẫn bổn tướng tới đó!”



Sau đó liền có người dắt chiến mã tới cho Cố Thiên Mệnh.



Cố Thiên Mệnh dẫn đầu một nhóm binh sĩ Huyết Xích quân lao như bay về phía đường nam của thành Vân Liễu.



Tại đường nam của thành Vân Liễu lúc này đã tụ tập rất nhiều binh sĩ Thiên Phong quốc, trong tay mỗi người đều nắm một thanh đao sắc chĩa thẳng vào những người dân phía trước, khiến vô số người không dám manh động.



“Hỗn xược! Đám tiện dân các ngươi vậy mà dám tạo phản?”



Một hiệu úy của Thiên Phong quốc tay nắm trường đao thét gầm với dân chúng, trông có vẻ vô cùng uy phong lẫm liệt.



Mọi ngóc ngách của toàn bộ đường nam đều có tướng sĩ Thiên Phong quốc trấn giữ, dường như chỉ cần bên trên hạ lệnh một tiếng, họ liền có thể lao vào tấn công những người dân tay không tấc sắt này.

Đường nam thành Vân Liễu đông nghịt người chen chúc.



“Ông trời ơi, chúng ta chỉ là một đám dân thường, tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy?”, ở giữa đường, một ông lão già nua nhìn đao sắc bốn phía mà sầu khổ ngẩng đầu khóc than.



“Các ngươi chính là một đám ma quỷ ăn thịt người không nhả xương, tại sao lại chà đạp cô nương của chúng ta? Họ còn chưa xuất giá mà! Các ngươi kêu họ phải sống thế nào đây!”



“Vốn tưởng rằng hai nước giao chiến sẽ không tổn thương tới dân chúng, ai ngờ là chúng ta quá ngây thơ, lúc đầu vẫn nên rời khỏi nơi này, cho dù chết đói giữa đường cũng tốt hơn việc bị quân địch sỉ nhục như vậy”.



Trên đường phố hàng ngàn hàng vạn người dân thê lương nghị luận, hai mắt họ giăng đầy tia máu, hận không thể xông lên cắn chết những tên lính Thiên Phong quốc trước mắt này.



“Đám tiện dân các ngươi còn không mau cút về! Nếu còn dám tụ tập gây rối, toàn bộ đều giết hết, quyết không nương tay!”, trong đại quân có một tên hiệu úy hung hãn lớn tiếng chửi bới.



Một vài tướng sĩ của Thiên Phong quốc thì vênh váo tự đắc đánh đập nhóm dân chúng đang muốn chen lấn lao tới, cực kỳ hống hách.



“Ta có làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho đám người các ngươi, đời đời kiếp kiếp quấn lấy các các ngươi, khiến các ngươi không được chết yên thân”.



Một cô nương trẻ tuối đứng giữa đường, vạt áo nàng ta xộc xệch, toàn thân đều là vết bầm xanh tím, hẳn là bị một tên nào đó cưỡng bức. Nàng ta dữ tợn gầm lên, trên gò mà ửng hồng phủ đầy nước mắt cùng sự oán hận nồng đậm.



Sau khi hét lên một tiếng đầy bi phẫn, nàng ta liền định đâm sầm vào bậc đá bên cạnh muốn tự vẫn. Sự trong trắng của nàng ta đã bị hủy hoại, danh tiếng cũng mất sạch, đã không còn mặt mũi để sống trên cõi đời này nữa.



“Nhị nha đầu, đừng làm bậy mà!”, mắt thấy cô nương kia muốn dùng cái chết để tỏ bày, một bà lão trong đám đông thét lên trong nước mắt.



Tại khoảnh khắc cô nương kia gần như đụng tới bậc đá cứng chắc kia, Cố Thiên Mệnh, người vừa cấp bách phóng ngựa từ doanh trại cuối cùng cũng đuổi kịp tới nơi.



Thấy cảnh này, hắn lập tức nhảy vọt khỏi lưng ngựa, từ vòng ngoài đám đông bay thẳng tới khoảng không trên đầu cô nương trẻ tuổi kia.



Sau đó khí thế của hắn bỗng nhiên bùng phát, xung quanh liền nổi lên từng trận cuồng phong, hất ngã cô nương đang có định tự sát kia xuống,



“Tham kiến tướng quân!”


Chương 244 Ngươi, đáng chết, có biết không?

Ngay lập tức, khi vô số tướng sĩ xung quanh nhìn thấy bóng dáng của Cố Thiên Mệnh đều nhao nhao thu lại những mũi đao bén nhọn đang chĩa vào đám đông, cung kính hành lễ, đồng thanh hô vang.



Tướng quân?



Nghe được hai chữ này, sắc mặt dân chúng trên đường thoắt cái thay đổi, hốt hoảng lùi lại vài bước. Từ góc nhìn của họ, tướng quân trong đội quân của Thiên Phong quốc đều là một lũ ma quỷ ác độc.



“Không lẽ hôm nay chính là ngày cuối cùng của chúng ta sao?”



Có người ngửa mặt nhìn trời, nghẹn ngào trong lòng.



Tất cả người dân đều từng nghe nói rằng, đội quân Bắc Việt đầu hàng kia đều đã bị giết tại chỗ, tướng quân của đám quân kia hôm nay tới đây, không phải là muốn đuổi cùng giết tuyệt bọn họ đó chứ?



Nỗi bi thương cùng sợ hãi sâu sắc gặm nhấm từng góc trái tim mỗi người.



“Lăng Giai Kiệt, ở đâu?”, hai tay Cố Thiên Mệnh chắp sau lưng, mắt lạnh quét qua đám quân tiếp viện này, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt hẳn, đáp lại hắn là một giọng nói thờ ơ.



“Khởi bẩm tướng quân, Lăng tướng quân cử chúng ta tới dẹp loạn trước, lúc này hẳn là còn đang trên đường tới đây”, một tướng sĩ Thiên Phong quốc lập tức đáp.



“Bổn tướng cho ông ta mười lăm phút, nếu còn chưa tới, xử lý theo quân pháp!”



Đột nhiên, Cố Thiên Mệnh bạo phát ra một luồng hơi thở khiến vô số kẻ phải run sợ, trực tiếp đè ép lên tinh thần của những tướng sĩ Thiên Phong quốc đang đứng xung quanh, trầm giọng nói.



Chúng tướng sĩ đều thất kinh, căn bản không biết chuyện gì đang diễn ra. Sao bỗng nhiên Lăng tướng quân lại bị trừng phạt theo quân pháp? Có phải là vì trấn áp bạo động quá chậm trễ hay không?



“Tướng quân, ngài đây là có ý gi? Tướng quân yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ dẹp yên đám tiện dân này”, một tên hiệu úy huênh hoang ưỡn ngực, đi vài bước về phía Cố Thiên Mệnh, sau đó ôm quyền nói.



“Tướng sĩ Huyết Xích quân, ở đâu?”, Cố Thiên Mệnh hoàn toàn phớt lờ tên hiệu úy này, chỉ quay đầu nhìn hướng hơn một trăm tướng sĩ Huyết Xích quân đi theo sau, quát lớn.



“Có mặt!”, hơn trăm tướng sĩ Huyết Xích quân ở hiện trường lập tức đồng thanh rống lớn, chấn động đất trời.



“Lập tức bắt Lăng Giai Kiệt lại cho bổn tướng, nếu chống cự, lập tức điều phái hai ngàn lính Huyết Xích quân bày binh bố trận, giết không tha!”



Ngay sau đó, Cố Thiên Mệnh bá đạo hạ lệnh ngay trước mặt mọi người.



Ầm!



Bất luận là dân chúng Bắc Việt, hay là tướng đám tướng sĩ Thiên Phong quốc đều há mồm trợn mắt kinh ngạc,



“Vâng!”



Hơn một trăm tướng sĩ Huyết Xích quân kia cũng chỉ ngẩn người trong giây lát liền lấy lại tinh thần, hô to nhận lệnh.



Đối với Huyết Xích quân mà nói, tuân thủ mệnh lệnh đã ăn sâu vào trong linh hồn họ. Bọn họ không quan tâm Lăng Giai Kiệt là một cường giả Địa Huyền sơ kỳ, cũng chẳng đoái hoài tới việc ông ta là tướng lĩnh dẫn quân, chỉ cần Cố Thiên Mệnh ra lệnh, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng, họ cũng không ngần ngại thi hành.



Ngay lập tức họ leo lên lưng ngựa mà phi nước đại về phía doanh trại, không có lấy nửa giây chần chừ.



"Tướng… tướng quân, ngài có ý gì?", đám tướng sĩ Thiên Phong quốc tiếp viện đều ngơ ngác, có kẻ lấy hết dũng khí nghẹn họng hỏi.



Cố Thiên Mệnh không đáp lại, chỉ lạnh lẽo nhìn đám binh lính Thiên Phong quốc xung quanh.



Nhất thời toàn bộ thành Vân Liễu tràn ngập sắc bén tĩnh mịch.



Dân chúng cũng như cô nương vừa muốn tự tử kia đều quên mất tranh chấp vừa rồi, đều dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Thiên Mệnh, không dám manh động.



Không lâu sau nhóm binh sĩ Huyết Xích quân đã trở lại, đi giữa vòng vây của họ chính là Lăng Giai Kiệt.



Trong lòng Lăng Giai Kiệt lúc này tràn đầy nghi hoặc cùng một chút bất mãn, ông ta đường đường là cường giả Địa Huyền sơ kỳ, cũng đảm nhiệm chức tướng lĩnh đợt tiếp viện này.



Cố Thiên Mệnh vậy mà phái người tới bắt giữ ông ta, hơn nữa nhìn tư thái của những binh sĩ Huyết Xích quân kia, nếu bản thân có ý định phản kháng, sợ rằng họ sẽ thực sự liều mạng cùng mình một trận.



"Kỳ Song tướng quân, ngài đây là có ý gì?", sau khi xuống ngựa, Lăng Giai Kiệt đi thẳng tới trước mặt Cố Thiên Mệnh cách đó không xa, chất vấn với vẻ mặt âm trầm.



Đợi Lăng Giai Kiệt đi tới vài bước xong, Cố Thiên Mệnh người vốn giữ im lặng bấy lâu bỗng nhiên mở mắt, cả người như biến thành một tia sáng vụt bắn về phía ông ta.



Tiếp đó hắn tập trung tất cả huyền khí trong cơ thể, mạnh mẽ tung ra một cước chuẩn xác đạp lên lồng ngực Lăng Giai Kiệt



Rầm!



Lăng Giai Kiệt căn bản không có thời gian để phòng ngực mà cứng rắn nhận lấy một cú đá này của Cố Thiên Mệnh, cả thân thể ông ta vẽ thành một hình parabol bắn ngược về phía sau vài chục mét, phát ra một tiếng ' rầm' cực lớn.



"Khụ…", Lăng Giai Kiệt trực tiếp ngã gục xuống đất, ngẩng phắt đầu dùng ánh mắt khiếp sợ tột độ nhìn chòng chọc gương mặt không chút biểu cảm của Cố Thiên Mệnh,



“Ngươi, đáng chết, có biết không?”



Sau khi tung cú đá này, con ngươi sâu hút như vực thẳm của Cố Thiên Mệnh nhìn xuống Lăng Giai Kiệt, phun ra từng chữ rét lạnh.



Ầm!



Toàn trường yên tĩnh tới cực điểm.
Chương 245 Sao Mạc Tu Ương lại phái một tên ngu xuẩn tới thống lĩnh đại quân như vậy?



Ngươi, đáng chết, có biết không?



Câu này của Cố Thiên Mệnh khiến đám đông đang có mặt đều cảm thấy như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.



Không ai biết tại sao hắn lại bất ngờ ra tay, đồng thời phun ra câu nói chất chứa đầy sát khí với Lăng Giai Kiệt như vậy.



Tất cả, bất kể là chúng bá tánh hay đám tướng sĩ tiếp viện Thiên Phong quốc đều ngây người nhìn một màn này.



“Ngài… ngài có ý gì?”, Lăng Giai Kiệt lồm cồm bò dậy từ trên đất, sau đó dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chặp, nơi đáy mắt phảng phất nét sợ sệt quá đỗi.



Tại khoảnh khắc Cố Thiên Mệnh ra đòn, ông ta rõ ràng cảm nhận được tu vi của hắn chỉ ở Linh Huyền hậu kỳ, nhưng lại có thể đạp ngã ông ta với chỉ một cước. Điều này sao có thể không khiến nội tâm ông ta hoảng loạn và sợ hãi?



Mặc dù Cố Thiên Mệnh bất ngờ tấn công mới đá bay được ông ta, nhưng Lăng Giai Kiệt lại có một suy nghĩ sâu xa. Nếu đánh trực diện, e rằng bản thân cũng không chịu được quá mười chiêu liền bị hắn hạ gục.



Nghĩ đến đây, cho dù Lăng Giai Kiệt vô cùng bất mãn và căm tức cũng chỉ có thể cưỡng ép đè nén xuống. Bởi ông ta biết nếu bản thân chỉ cần lộ ra nửa điểm phản kháng, cũng đừng mơ tưởng nhìn thấy ánh bình minh ngày mai nữa.



“Bổn tướng kêu ngươi dẫn quân tới là để trấn thủ thành Vân Liễu, ổn định công việc trong thành. Ngươi nói thử xem, ngươi đã làm những gì?”, biểu cảm hờ hững của Cố Thiên Mệnh khiến vô số người phải nín chặt hô hấp, không dám phát ra chút động tĩnh.



“Mạt tướng chia đại quân thành các chi đội lớn canh giữ mọi ngóc ngách trong thành Vân Liễu, có gì sai sao?”, Lăng Giai Kiệt vô cùng giận dữ, cho đến hiện tại ông ta vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì Cố Thiên Mệnh liền đạp một chân tới, khiến ông ta cực kỳ mất mặt.



“Còn gì nữa?”, giọng điệu Cố Thiên Mệnh không có bất kỳ tia dao động cảm xúc nào, nhưng lọt vào trong tai đám người lại uy nghiêm và lạnh lẽo đến vậy.



“Còn gì nữa?”, lời này của Lăng Giai Kiệt thể hiện rõ sự u ám trong lòng, tựa hồ đang tận lực kìm nén lửa giận, hỏi ngược lại: “Còn mong được tướng quân chỉ giáo”.



Cố Thiên Mệnh không lập tức trả lời, mà quay đầu nhìn sang cô nương trẻ tuổi đầu tóc trang phục rối bù kia, còn có đủ loại đồ lặt vặt bị ném xuống đất, và một số người dân bị thương.



Điều dễ thấy nhất là có một cô gái tầm mười sáu tuổi nằm trên vũng máu bên đường, không còn dấu hiệu của sự sống, cơ thể chỉ được che bởi một mảnh áo mỏng rách nát.



Thấy cảnh này sát ý lại từ từ phủ kín con ngươi Cố Thiên Mệnh, hắn có thể không chút thương tiếc tàn sát vô số quân địch, nhưng đối với những bá tánh vô tội này, hắn không muốn dính phải nhân quả sinh tử của họ.



“Ngươi, cút qua đây, tự mình xem xem!”



Đôi mắt khinh thường cùng lạnh lùng của Cố Thiên Mệnh liếc tới Lăng Giai Kiệt, sau đó thản nhiên hỏi: “Đây chính là cái gọi là canh giữ thành Vân Liễu trong mồm ngươi sao?”



Lúc này, Lăng Giai Kiệt mới đưa mắt nhìn tới từng cảnh tượng trên phố đông, trong lòng thoáng cái lạnh ngắt, sau đó hít sâu một hơi, chắp tay đáp: “Tướng quân, mạt tướng sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, nhất định sẽ không gây lên hỗn loạn trong thành”.



Từng câu từng chữ của Lăng Giai Kiệt đều lọt vào tai mỗi người, mập mờ nước đôi đến mức có vài người sờ không thấu.



“Sao Mạc Tu Ương lại phái một tên ngu xuẩn tới thống tĩnh đại quân như vậy? Đúng là không có não”, Cố Thiên Mệnh không kiêng kị mà thẳng thừng gọi tên quân thượng Thiên Phong quốc, quét mắt nhìn đám quân tiếp viện Thiên Phong quốc một cái rồi nhìn chằm chằm Lăng Giai Kiệt, lạnh giọng nói.



Hắn vậy mà dám gọi thẳng tên quân thượng ngay trước mặt đám đông, hơn nữa còn khiển trách Lăng Giai Kiệt một trận, đồng thời còn chỉ trích cả quân thượng vào cùng.



Trong mắt mọi người, Cố Thiên Mệnh thực sự là to gan tày trời không có từ ngữ nào có thể hình dung được.



Tuy nhiên không ai dám đứng ra chất vấn hay quở trách hắn, bởi bọn họ không dám, chỉ đơn giản là vậy. Tất cả quân tiếp viện từ Thiên Phong quốc đang có mặt đều cúi gằm mặt, cảm nhận được hơi thở của hắn xong liền không ngừng run rẩy.



“Ngươi… mong Kỳ Song tướng quân thận trọng lời nói, xem lại bản thân là thân phận gì”, sau khi choáng váng một hồi, Lăng Giai Kiệt che ngực vừa bị đá, nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, cảnh cáo nói.



"Hừ! Cho dù Mạc Tu Ương đích thân tới đây, bổn tướng cũng vẫn dám nói như vậy, hà tất phải cẩn trọng”, tiếng khịt mũi này của Cố Thiên Mệnh đột nhiên cuốn lên một trận cuồng phong đìu hiu, có chút bực bội: “Phái loại ngu ngốc như ngươi tới chi viện đúng là một hành vi ngu xuẩn tới cực điểm!”



“Ngươi!”, con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ là một thống lĩnh dẫn binh như Lăng Giai Kiệt, cho dù ông ta kiêng nể Cố gia cùng Cố Thiên Mệnh như thế nào cũng không khỏi nổi trận lôi đình, chỉ vào Cố Thiên Mệnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu Duệ Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Phong

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom