-
Chương 256-260
Chương 256 Ta, là ai?
Công Lương Tử Trạc của Bắc Việt quốc đứng sừng sững trên hư không ở phía xa xa thấy vậy, tâm thần run rẩy, không ngờ hoàng triều bồi dưỡng Tư Như Tâm nhiều năm như vậy, vậy mà lại là người của Huyết Xích quân Thiên Phong quốc.
Ngực Công Lương Tử Trạc phập phồng bất định, vẻ tức giận cùng kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
“Tặc tử! Ngươi lại là gián điệp của Huyết Xích quân, quả nhiên đáng chết!”, Công Lương Tử Trạc phẫn hận không thôi lớn tiếng quát, tu vi Địa Huyền trung kỳ của ông ta bạo phát toàn bộ chiến trường, kinh hãi phong vân.
Tư Như Tâm hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Công Lương Tử Trạc mà đem ánh mắt đặt ở đám quân Bắc Việt quốc đang không ngừng xông tới, giọng nói tràn ngập sát ý: “Mở cửa thành, chi viện Huyết Xích quân, tru sát giặc Bắc Việt”.
Rầm!
Thoáng cái, cửa Diệp Thành mở rộng, bước ra gần năm ngàn tướng sĩ, hướng về tốt sĩ Bắc Việt quốc mà chém giết.
Mà mưa tên trên tường thành cũng không hề ngừng lại, một mực bắn chết tốt sĩ Bắc Việt quốc.
Chỉ là trong chớp mắt, bốn phương tám hướng của Diệp Thành xuất hiện vô số thi thể, nhiệt huyết nóng bỏng kia như bay lên hư không, hình ảnh đó khiến người người hít thở không thông.
“Giết...”
Nhất thời, tiếng chém giết từ các phương hướng mà đến, chui vào tai mỗi người.
Công Lương Tử Trạc cùng Cố Ưu Mặc hai người đều không động thủ, bởi vì đối với những người có ảnh hưởng đến toàn cục như họ, một khi động thủ, tất nhiên sẽ bị đối phương ngăn cản.
Bởi vậy, hai người đều đang chờ một cơ hội, cứ thế đứng ở hư không đối đầu nhau.
Ầm ầm...
Thanh âm binh khí va chạm chém giết cuốn lên, đem mặt đất bên ngoài Diệp Thành nhấc lên từng mảnh cát vàng.
Tuy rằng hơn năm ngàn tướng sĩ Huyết Xích quân, cộng thêm năm ngàn viện quân từ trong thành đi ra nhưng chênh lệch với quân địch Bắc Việt quốc vẫn rất lớn, có điều thanh thế của bọn họ cũng không hề thấp hơn quân Bắc Việt.
Mỗi tướng sĩ của Huyết Xích quân đều là dũng binh đã trải qua hàng trăm trận chiến, bọn họ đều có thể dùng 1 địch 10, cực kỳ dũng vũ.
Nếu gặp phải một sĩ tốt Bắc Việt quốc khó nhằn, cũng đã có sát trận của Huyết Xích quân chờ đợi.
Đoạn thời gian trước, thất bại trong trận chiến Huyền Lạc Quan đã làm cho vô số người hiểu được sự dũng mãnh của Cố Ưu Mặc. Cho nên, Công Lương Tử Trạc biết rõ mình chỉ có thể đối kháng với Cố Ưu Mặc mà không thể bắt được ông ấy.
Bởi vậy, Công Lương Tử Trạc đang chờ một người đến, một người có thể cùng ông ta bắt tay liên hợp để chiến đấu với Cố Ưu Mặc.
“Thiên Mệnh, hi vọng cháu có thể nhanh chóng tới đây”.
Cố Ưu Mặc đang chờ Cố Thiên Mệnh tới, chỉ cần Cố Thiên Mệnh đến phía sau Bắc Việt quốc, tất nhiên có thể đánh tan thế tấn công của Bắc Việt quốc, sau đó bọn họ liền có thể trước sau giáp công đối phó với Bắc Việt quốc, giành được thắng lợi trong trận chiến này.
Gió đang thổi, người đang hò hét, cát vàng bốn phía nổi lên.
Rầm rập...
Cách khu Diệp Thành không xa, Cố Thiên Mệnh thống lĩnh đại quân cũng đang vội vàng chạy tới.
“Đã khai chiến rồi”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn bóng đại quân của Diệp Thành, nghe từng đợt tiếng chém giết truyền đến, đáy lòng thoáng trầm xuống tự nhủ.
“Toàn quân nghe lệnh! Tru sát giặc Bắc Việt”.
Cố Thiên Mệnh giơ trường thương trong tay lên, nhìn chiến sự khẩn cấp phía trước, mạnh mẽ ra lệnh.
Sau đó, dưới tướng lệnh của Cố Thiên Mệnh, gần 4 vạn đại quân mãnh liệt xông về khu Diệp Thành, hướng về hậu phương quân địch mà giết.
“Hỏng rồi! Quân địch bao vây phía sau chúng ta”.
Tướng sĩ quân Bắc Việt ở phía sau lập tức phát hiện ra bóng dáng Cố Thiên Mệnh và đại quân, sợ hãi hô to không thôi.
Xoạt xoạt xoạt...
Lập tức, tướng sĩ phía sau quân Bắc Việt quốc liền phản ứng lại, muốn ngăn cản đám người Cố Thiên Mệnh.
Trong lúc nhất thời, Cố Thiên Mệnh liền dẫn theo hơn 4 vạn đại quân cùng với quân Bắc Việt quốc chém giết điên loạn.
Bởi vì có Cố Thiên Mệnh đến, đã trực tiếp làm cho toàn bộ chiến cuộc xuất hiện thay đổi, áp lực ngăn cản của tướng sĩ Huyết Xích quân ở phía dưới Diệp Thành giảm đi phân nửa.
“Tiểu tử, cuối cùng cũng tới rồi”, Cố Ưu Mặc lăng không mà đứng, nhìn về phía Cố Thiên Mệnh, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia vui mừng.
Cố Thiên Mệnh ném trường thương ra, trực tiếp đâm thủng hơn 10 sĩ tốt Bắc Việt quốc mới cắm trên mặt đất, sau đo hắn rút kiếm Kinh Hồng bên hông xuống.
Một kiếm vung ra, liền chém ra kiếm quang dài mấy chục thước, chém giết hàng chục sĩ tốt Bắc Việt quốc đang xông tới.
“Bắc Việt quốc, đã đến lúc phải thật sự trả giá rồi”, con ngươi sắc bén của Cố Thiên Mệnh phát ra hàn ý, làm cho vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc giống như rơi xuống vực sâu.
Giờ khắc này, Cố Ưu Mặc cũng không chần chừ nữa, ông ấy trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía Công Lương Tử Trạc trên đầu trời phương xa giết tới.
Công Lương Tử Trạc thấy vậy, nội tâm cực kỳ rung động, chưa từng nghĩ con đường phía sau mình lại bị viện quân của Thiên Phong quốc ngăn trở. Mà bởi vì mình đặt hết tâm thần ở chuyện vây quét Cố Ưu Mặc, cũng không để ý đến tình hình Vân Liễu thành bên kia.
“Hừ”, Công Lương Tử Trạc đành phải ngưng thần tụ khí, ngăn cản khí thế hiển hách của Cố Ưu Mặc.
Ngay tại thời khắc này, không biết từ đâu vang lên một đạo âm thanh.
“Ta. Là ai?”
Thanh âm này rất trầm thấp, khàn khàn, lại truyền đến trong tai mỗi người,khiến ai nấy đều thấy tâm hồn mình run lên.
Chương 257 Lão nhân rách rưới
“Ta, là ai?”
Rất nhiều người đang tìm kiếm nguồn gốc của thanh âm này, không khỏi nhìn về phía bên trên của quân Bắc Việt, nhìn thấy một lão nhân mặc quần áo rách nát.
Tóc ông ta rối bời, trên người toàn là bùn vàng bụi bẩn, vô cùng bẩn thỉu.
Công Lương Tử Trạc nhìn thấy ông già với bộ dạng ăn mày đi đến, mừng rỡ không thôi, một bên cùng Cố Ưu Mặc đối chiêu, một bên lớn tiếng hô: “Đồ điên, mau đến giúp ta giết chết người này, ta sẽ cho ngươi rất nhiều rượu ngon, còn thơm ngon thuần mỹ hơn rượu trước kia nhiều”.
“Rượu, rượu ngon...”, lão già ăn mày nghe được chữ rượu, đôi mắt không khỏi hiện lên một đạo tinh quang, nhịn không được dùng đầu lưỡi liếm đôi môi khô nứt của mình.
Sau đó, trong nháy mắt, ông lão liền hóa thành một đạo lưu quang vọt tới trong hư không, hướng về phía Cố Ưu Mặc mà đi.
“Ta muốn rượu, rất nhiều rất nhiều rượu ngon”, ông lão chớp mắt liền đi tới trước người Cố Ưu Mặc. Sau đó quay đầu đối với Công Lương Tử Trạc khàn khàn nói.
“Ngươi muốn bao nhiêu rượu ngon, đều cho ngươi”, Công Lương Tử Trạc nhìn về phía thân hình của ông lão rách rưới, đáy lòng không khỏi có chút kinh ngạc, vội vàng nói.
“Rượu ngon, hắc hắc...”, lão nhân liếm liếm môi, tựa hồ có chút chờ mong.
Hai mươi năm trước, một lão nhân từng xông vào ngự thiện phòng Bắc Việt quốc, chính là vì một vò rượu trăm năm. Lúc trước, vì bắt ông ta, đã sử dụng một lượng lớn binh lực cũng không thành công, hơn nữa ngay cả Công Lương Tử Trạc cũng bị thương không nhẹ.
Hơn nữa, lão nhân vừa uống rượu ngon, vừa lặp đi lặp lại: “Ta, là ai?”
Công Lương Tử Trạc cùng một đám văn võ đại thần Bắc Việt quốc thấy vậy, đều nghĩ mọi biện pháp giữ lại lão nhân rách rưới này. Bọn họ phát hiện, chỉ cần cho ông ta uống rượu ngon thượng đẳng, liền có thể sai ông ta làm việc.
Sau khi bẩm báo việc này cho quân hoàng Bắc Việt, tin tức về sự tồn tại của lão nhân liền bị phong bế, không cho người ngoài biết. Hai mươi năm qua, có ông ta tồn tại, vì Bắc Việt quốc mà làm rất nhiều chuyện, ông ta liền trở thành một thanh đao sắc bén của Bắc Việt quốc.
Có điều, làm cho vô số người tò mò chính là, bọn họ căn bản không cảm giác được huyền khí dao động trên người lão nhân, thoạt nhìn giống như là một ông lão ăn mày bình thường.
Nhưng mà, lão nhân lại thật sự có thể đả thương được cường giả Địa Huyền trung kỳ như Công Lương Tử Trạc, thật sự là làm cho vô số người khiếp sợ không thôi.
Lão nhân ham rượu như mạng, chỉ cần cho ông ta rượu, liền có thể sai khiến ông ta làm một việc. Thỏa thuận này rất tốt, cho nên Công Lương Tử Trạc vì đảm bảo lần này đối phó Cố Ưu Mặc không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, liền để quân hoàng Bắc Việt đem ông ta mang ra ngoài.
“Ông ta là ai?”, Cố Thiên Mệnh ở nơi xa đang chống lại đám sĩ tốt Bắc Việt quốc, nhìn thây hình gầy còm rách rưới của lão nhân, sâu trong đáy mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Từ khi Cố Thiên Mệnh khôi phục ý thức kiếp trước, ngoại trừ thiên đạo ra, không ai có thể làm cho hắn có cảm giác tim đập nhanh. Không ngờ một lão già đột nhiên xuất hiện ở Bắc Việt quốc lại có thể làm cho hắn cảm giác được một luồng nguy hiểm.
Trong hư không, lão nhân cúi người, chậm rãi đạp trên không trung hướng về phía Cố Ưu Mặc, hơn nữa còn nói những lời vô cùng khó hiểu: “Ngươi nói cho ta biết ta là ai, ta sẽ không giết ngươi”.
Cố Ưu Mặc nín thở, nhìn lão nhân trầm mặc không nói gì, giữ chặt trường thương trong tay, khuôn mặt ngưng trọng lộ ra một tia kiêng kị.
Nguy hiểm!
Đây chính là cảm giác lão nhân mang lại cho Cố Ưu Mặc.
“Ta, là ai? Ai có thể nói cho ta biết?”
Lão nhân giống như một người điên bị mất trí nhớ, một bên khàn khàn kêu lên, một bên hướng về phía Cố Ưu Mặc, uy thế ngày càng tăng.
Công Lương Tử Trạc cảm nhận được khí tức trên người lão nhân, nội tâm cũng không khỏi run rẩy, có chút sợ hãi.
Vô số người nhìn thân hình rách rưới của lão nhân, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Bọn họ hoàn toàn không cảm giác được huyền khí dao động trên người ông ta, nhưng khí tức trên người ông ta lại sắc bén vô cùng, làm cho người ta hít thở không thông.
“Ta, rốt cuộc là ai?”
Lão nhân lại một lần nữa nói ra những lời này, sau đó bộc phát ra một cỗ khí thế bàng bạc nồng đậm, bắt đầu đập vào mặt Cố Ưu Mặc.
Lão nhân vung một quyền ra, hướng Cố Ưu Mặc cách không mà đánh.
Rầm!
Quyền kình trực tiếp xẹt lên một trận cuồng phong như đao, hướng lưỡi dao đập về phía Cố Ưu Mặc.
Cố Ưu Mặc không có chút lơi lỏng, lập tức xách trường thương màu máu trong tay, bắt đầu khởi động huyền khí toàn thân, muốn ngăn cản một quyền tùy ý này của lão nhân kia.
Phầm phập!
Trong chốc lát, quyền kình liền đụng vào thương mang của Cố Ưu Mặc phát ra tiếng nổ, trực tiếp oanh kích vào mũi thương, đem Cố Ưu Mặc chấn lui mấy trăm thước mới ngừng lại.
“Thật mạnh”, Cố Ưu Mặc giờ khắc này mới chân chính cảm giác được một quyền này lợi hại thế nào, ông ấy nắm chặt trường thương, hai tay có chút run rẩy, nội tâm hốt hoảng khẽ nói.
Chương 258 Cố Ưu Mặc rơi vào nguy hiểm
Lão nhân giống như người vô sự, tiếp tục đứng trên hư không, từng bước tiến gần Cố Ưu Mặc, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Ta là ai? Ta đến từ đâu? Ta đi về đâu?”
Cố Ưu Mặc đem tất cả tâm thần đều ngưng tụ trên người lão nhân, trường thương trong tay chậm rãi cuốn lên huyền khí.
Ở một bên, Công Lương Tử Trạc thấy vậy không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý. Ông ta tin tưởng có sự tồn tại của lão nhân kia, tất nhiên có thể bắt được Cố Ưu Mặc, dù không đủ cũng có thể làm chậm động tác của Cố Ưu Mặc.
Mà Công Lương Tử Trạc liền có thể trực tiếp xông vào chiến trường chém giết phía dưới, dẫn dắt toàn bộ biến động.
Lập tức, Công Lương Tử Trạc liền xông vào vùng đất không người phía dưới, dẫn theo quân Bắc Việt bắt đầu chém giết. Nơi ông ta đi qua căn bản không có ai có thể ngăn cản. Rất nhanh, Huyết Xích quân liền mơ hồ có một loại dấu hiệu tan tác.
Cố Thiên Mệnh không khỏi cả kinh, lập tức dẫn theo đại quân từ phía sau xông tới, bản thân hắn trực tiếp cưỡi chiến mã xông về Diệp Thành, muốn ngăn cản hành vi của Công Lương Tử Trạc.
“Ta thế nhưng lại nhìn không thấu lão già này. Ông ta là ai?”, Cố Thiên Mệnh một bên hướng về Diệp Thành, rất nhanh chém giết tới, một bên nội tâm kinh ngạc tự hỏi.
Trong hư không, Cố Ưu Mặc cùng lão nhân chỉ là giao thủ vài chiêu, liền rơi vào thế hạ phong, thậm chí đã có một loại xu thế không thể địch lại.
Chúng tướng sĩ Huyết Xích quân thấy vậy đều cắn chặt răng, kiên trì anh dũng liều mạng. Mà Tư Như Tâm cũng từ trên tường thành nhảy xuống, chắn trước người Công Lương Tử Trạc, hi vọng có thể ngăn cản một lát.
Trong lúc nhất thời, thế công vốn ổn định, bởi sự xuất hiện của một ông già đã hoàn toàn thay đổi.
“Hỏng rồi! Nhị thúc có chút không ngăn cản được”.
Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn Cố Ưu Mặc trong hư không đang dần rơi vào thế yếu, trong lòng có chút sụp đổ, tăng nhanh tốc độ xông giết.
Ông lão với vẻ ngoài ăn xin rách rưới sải từng bước trong hư không, dần dần ép gần tới chỗ Cố Ưu Mặc.
Ở phía dưới, Tư Như Tâm muốn ngăn chặn Công Lương Tử Trạc nhưng đáng tiếc nàng ta căn bản không chống đỡ nổi thế công của ông ta, qua hai ba chiêu liền bị đánh bật ngược lại rồi gục xuống đất, miệng phun đầy máu tươi.
"Như Tâm!", khoé mắt Cố Ưu Mặc nhìn thấy Tư Như Tâm bị Công Lương Tử Trạc đánh bay không khỏi có chút lo âu hô một tiếng.
Nhìn Cố Ưu Mặc dần dần rơi vào thế hạ phong trên không trung, khóe miệng Công Lương Tử Trạc nhếch lên ý cười mỉa mai: "Đụng phải tên điên này, Cố Ưu Mặc ngươi vẫn nên tập trung nghĩ cách đối phó đi!"
Ông lão kia vẫn như phát cuồng, miệng không ngừng lẩm bẩm một câu: "Ta là ai?"
Cố Ưu Mặc như thể đối địch với kẻ thù đáng gờm căn bản không dám manh động, mắt hổ dán chặt lên người ông lão, cả người tỏa ra từng trận lạnh lẽo.
Ầm!
Ông lão lại lại thản nhiên tung ra một cú đấm, trực tiếp cuộn lên một trận cuồng phong sắc bén, như một máy nghiền lao về phía Cố Ưu Mặc chực xé rách ông thành mảnh vụn.
Cố Ưu Mặc ngưng tụ huyền khí toàn thân, nhanh chóng chặn trường thương trước người, muốn đỡ lấy một quyền cách không ập tới này.
Nhưng trước đó sau khi tiếp vài chiêu với ông lão đã tiêu hao lượng lớn huyền khí trong cơ thể Cố Ưu Mặc, lần này, ông ấy không chống cự nổi một quyền bình thường này của ông lão nữa.
Bùm!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, thanh trường thương màu máu trong tay Cố Ưu Mặc vì va chạm kịch liệt với một quyền này mà không ngừng phát ra tiếng ong ong.
Đồng thời cả người ông ấy cũng bị dư chấn oanh kích phịch một tiếng nặng nề rơi thẳng xuống đất, khiến mặt đất tiếp xúc với thân thể sụp xuống thành một cái hố sâu cực lớn.
"Tại sao trong Bắc Việt quốc lại có loại cường giả này? Không lẽ… kế hoạch ta dày công mưu tính lại vì một người mà đổ bể sao?"
Đôi môi khô nứt của Cố Ưu Mặc run run, ngay cả sức lực cầm lên trường thương cũng không còn mà run rẩy đến tê liệt. Ông ấy bi phẫn nhìn các tướng sĩ đang quả cảm chiến đấu mà lòng đầy uất hận.
Thấy Cố Ưu Mặc gần như đã bị đánh bại, gương mặt Công Lương Tử Trạc lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, hét lên với ông lão đang từng bước hạ xuống từ hư không kia: "Phế bỏ tu vi của hắn, khi trở về ta sẽ lập tức chuẩn bị một lượng lớn rượu ngon cho ngươi".
"Rượu…", ông lão điên rũ đầu xuống, chân như được bôi dầu bước nhanh hơn vài phần, khàn giọng nói: "Ta, là ai?"
Ở một bên, Cố Thiên Mệnh đang lao như tên bắn từ xa nhìn thấy màn này, cả trái tim như bị bóp chặt.
Con ngươi hắn chậm rãi ngưng kết một tia uy áp linh hồn cường hãn, chỉ cần Cố Ưu Mặc xuất hiện nửa điểm nguy hiểm, hắn sẽ không tiếc bị thiên đạo chú ý tới và phán xét mà tung ra một đòn này.
Ông lão kia càng lúc càng cách gần Cố Ưu Mặc, các tướng sĩ Huyết Xích quân một lòng muốn xông tới vây Cố Ưu Mặc ở giữa bảo vệ nhưng lại bị tầng tầng lớp lớp sĩ tốt Bắc Việt chặn bước.
Chương 259 Tên của ông là Thanh Phong
"Nguyên soái!", vô số binh lính thê lương kêu gào, hy vọng có thể nhanh chóng chạy tới bên Cố Ưu Mặc bảo vệ ông, cho dù phải tan xương nát thịt.
"Tướng quân!", Tư Như Tâm cũng che ngực đang truyền tới từng cơn đau âm ỉ, nhìn hướng Cố Ưu Mặc, lòng nóng như lửa đốt mà gào lên.
Công Lương Tử Trạc thì giống như một khán giả xem kịch, mong ngóng quá trình ông lão phế bỏ Cố Ưu Mặc. Cố Ưu Mặc dẫn binh thảo phạt phía Bắc lần này đã khiến cho ông ta và toàn bộ Bắc Việt quốc đều bị tổn hại thể diện.
Hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy Huyết Hùng tướng quân đứng trên đỉnh chiến trường cũng là nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc bị biến thành phế vật đã đủ khiến Công Lương Tử Trạc thỏa nỗi lòng.
"Hai mươi năm trước, tên điên này chỉ tùy tiện vung tay đã khiến ta bị trọng thương, thực lực cực kỳ khủng bố. Cố Ưu Mặc, ngươi có thể kiên trì tới ba năm chiêu đã là rất lợi hại rồi”.
Công Lương Tử Trạc không khỏi nhớ tới cảnh tượng ông lão điên xông vào hoàng cung hai mươi năm trước mà rùng mình thầm nhủ.
Mắt thấy ông ta sắp đi tới cạnh Cố Ưu Mặc, tay phải cũng chậm chạp nắm thành quyền, bày ra tư thế muốn một lần nữa đập về phía Cố Ưu Mặc.
“Kinh Hồng kiếm! Đi!”
Cố Thiên Mệnh thôi thúc huyền khí toàn thân rót vào trong Kinh Hồng Kiếm, sau đó hung hãn đâm về phía ông lão điên.
Kinh Hồng Kiếm trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng, cấp tốc lao vụt về phía ông ta.
Tại khoảnh khắc Kinh Hồng Kiếm bay ra, ông lão điên cũng nhanh nhạy cảm nhận được. Ông ta chậm rãi xoay người, sau đó mở ra tay phải định tóm lấy Kinh Hồng Kiếm.
Đinh!
Một giây tiếp theo, ông ta đã chộp lấy Kinh Hồng Kiếm, thanh kiếm trong tay ông ta còn không đang không ngừng run lên.
Cố Thiên Mệnh lúc này cũng đã cưỡi chiến mã đến nơi, sau đó nhanh như cắt nhảy khỏi lưng ngựa đáp xuống bên cạnh Cố Ưu Mặc, chính diện đối đầu với ông lão điên cùng đại quân Bắc Việt.
“Nhị thúc, người không sao chứ?”, Cố Thiên Mệnh có chút sốt ruột quay đầu hỏi han Cố Ưu Mặc một câu.
"Không sao”, Cố Ưu Mặc cắn răng trả lời.
Ông lão điên nắm chặt Kinh Hồng Kiếm, rất nhanh đã dập tắt khí thế sắc bén của nó.
Cố Thiên Mệnh thấy ông ta vậy mà có thể tay không chặn giữ Kinh Hồng Kiếm thì có chút kinh ngạc không thôi.
Phải biết rằng Kinh Hồng Kiếm thế nhưng là bảo kiếm cấp Linh trung phẩm thậm chí đã sắp tới thượng phẩm, chém sắt như chém bùn, có thể cắt núi xẻ biển. Nhưng một bảo kiếm sắc cạnh như vậy lại bị ông lão điên tùy tiện bắt lấy, sao có thể không khiến hắn giật mình?
Thân xác của ông ta rốt cuộc rắn chắc tới mức nào?
Hai tay Cố Thiên Mệnh không kìm được siết chặt, lần đầu liên lộ ra vẻ căng thẳng.
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau giết hết chúng?”, Công Lương Tử Trạc thấy ông lão điên đờ đẫn nhìn thanh kiếm bị chặn đứng giữa đường, nhịn không được la hét thúc giục.
Tuy nhiên ông lão điên lại không quan tâm tới ông ta, chỉ một mực cúi đầu nhìn ngắm Kinh Hồng Kiếm, đôi mắt hiếm hoi xuất hiện một tia thư thái.
“Có một… mùi quen thuộc”, sau khi ngơ ngẩn một hồi, ông lão điên lầm bầm một câu, sau đó trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, khản giọng nghi hoặc hỏi: “Ngươi, quen ta không?”
“Ta là ai?”, nói đoạn ông ta lại vuốt nhẹ dọc thân Kinh Hồng Kiếm, đưa tới cho Cố Thiên Mệnh, dùng một đôi mắt mong mỏi nhìn hắn chằm chằm.
“Hửm?”, Cố Thiên Mệnh, người đã sẵn sàng dồn toàn lực để chống địch không ngờ tới ông ta sẽ đột nhiên hỏi ra vấn đề kỳ quái này
Công Lương Tử Trạc thấy cảnh này thì có chút bực tức thầm chửi rủa một câu.
Trên chiến trường, các tướng sĩ Huyết Xích quân tự mình tác chiến, không ngừng cùng quân Bắc Việt tàn sát, tiếng hô hào chém giết tràn ngập thành Khu Diệp, lạnh lẽo thấu xương.
“Nói cho ta biết, ta là ai? Ta tên là gì?”
Thấy Cố Thiên Mệnh không trả lời câu hỏi của mình, khí thế của ông lão điên liền trầm xuống, ngửa cổ rống to, trực tiếp khiến vô số binh lính không kìm được phải bịt tai, tim gan như sắp nổ tung vậy.
Cố Thiên Mệnh cũng không khỏi nín thở, khẩn trương cực điểm, trong cơn nguy cấp thốt ra hai chữ: “Thanh Phong, tên của ông!”
Chương 260 Cháu tự có chừng mực
“Thanh Phong…”, sau khi nghe xong, khí thế trên người ông lão điên thoáng chốc tiêu tán không còn tăm hơi, giống như một ông lão bình thường, nhắc đi nhắc lại hai chữ này.
Cố Thiên Mệnh thấy dáng vẻ mất trí này của ông ta hắn là đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ, đang đi tìm lại chính mình. Vì vậy, trong tình huống cấp bách, hắn chỉ có thể tùy ý bịa ra một cái tên, xem phản ứng của ông ta sẽ như thế nào.
Bởi vì hắn không muốn bại lộ bản thân vào lúc này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Thanh Phong, đây là tên của ta sao?”, sau khi ngẩn người lặp đi lặp lại nhiều lần, ông lão điên giương đôi mắt đục ngầu nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc, khàn giọng hỏi đầy hoài nghi.
“Đúng, đó là tên của ông”, Cố Thiên Mệnh cân nhắc một hồi liền gật đầu.
“Tên của ta…”, ông lão lại cụp mi lầm bầm.
Công Lương Tử Trạc cùng Cố Ưu Mặc và rất nhiều người khác nhìn cảnh tượng quái dị này đều lộ ra kinh ngạc.
Công Lương Tử Trạc không muốn ông lão dừng tay, lập tức quát: “Ngươi làm gì đó? Còn không mau giải quyết chúng?”
Ông lão không đoái hoài tới lời hô hoán của Công Lương Tử Trạc, chỉ sững sờ nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chú, hy vọng có thể giành được một đáp án nào đó. Ông ta bức thiết muốn biết bản thân là ai và đang kiếm tìm thứ gì trên thế gian này.
Trên chiến trường, tiếng giao tranh vẫn không có dấu hiệu dừng lại, đại quân Thiên Phong quốc cùng Bắc Việt quốc đều đang kịch liệt liều mạng, không ai chiếm được ưu thế.
Rốt cuộc lực lượng chiến đấu hàng đầu như Cố Ưu Mặc cùng Công Lương Tử Trạc không nhập cuộc thì thế cục cuộc chiến sẽ không áp đảo về bên nào.
Thấy ông lão vẫn không có xu hướng ra tay, Công Lương Tử Trạc như ngồi trên đống lửa mà phóng vụt thẳng tới chỗ Cố Ưu Mặc, người đã không còn chút huyền khí, hòng lấy mạng ông ấy.
Mấy người Cố Thiên Mệnh đương nhiên cũng nhận ra ý định tập kích của Công Lương Tử Trạc, liền vội vàng ngoảnh đầu nhìn lại.
“Tướng quân cẩn thận!”, Tư Như Tâm ở phía xa lo lắng không thôi lập tức hô to.
Cố Thiên Mệnh thì trực tiếp nhảy đến trước người Cố Ưu Mặc, muốn ngăn chặn chiêu đòn hiểm độc này của Công Lương Tử Trạc.
“Chết đi!”
Công Lương Tử Trạc giống như một tia sáng sắc bén với nồng nặc sát khí cuộn lên cát vàng bụi mù.
Khi Công Lương Tử Trạc cùng Cố Thiên Mệnh sắp đụng độ chính diện thì ông lão điên lại giống như một cơn cuồng phong quét tới, chớp mắt đã chặn trước mặt Cố Thiên Mệnh, tay trái chuẩn xác kẹp lấy lưới đao hung tợn đâm tới kia của Công Lương Tử Trạc.
Răng rắc!
Ông lão điên vung mạnh tay trái, liền bóp nát thanh đao của Công Lương Tử Trạc thành mảnh vụn, khí thế kinh người.
"A...", Tư Như Tâm cùng vô số tướng sĩ chứng kiến một màn này đều há hốc mồm, ánh mắt đong đầy vẻ khó tin.
Công Lương Tử Trạc cũng kinh hoảng, theo bản năng liên tục lui về phía sau mấy bước, trợn trừng hai mắt, ông ta biết binh khí của mình thế nhưng là bảo vật cấp Linh hạ phẩm được đá rèn cao cấp chế tạo thành, vậy mà bị ông lão điên trực tiếp dùng tay không vặn nát.
Quan trọng nhất là, trên người ông ta không có bất kỳ dao động huyền khí nào, sâu không thể dò!
“Ngươi… muốn làm gì? Ngươi không phải là muốn rượu ngon sao! Ta cho ngươi hết, mau tránh ra!"
Công Lương Tử Trạc thầm nuốt vài ngụm nước bọt, trong lòng kìm nén đủ loại khiếp sợ, vội vã hét lên với ông lão bằng khí thế bạc nhược.
“Rượu… tên của ta là Thanh Phong…”, sau khi ngẩn ra một hồi, thay vì trả lời ông lão lại đưa mắt nhìn Cố Thiên Mệnh, khàn đặc hỏi: “Ngươi, quen ta sao? Tại sao lại có một cảm giác quen thuộc như vậy?”
“Quen, sau nay ta sẽ từ từ nói cho ông biết, bây giờ ông nên giúp ta diệt trừ lão ta”, Cố Thiên Mệnh âm thầm hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Dưới tình huống như vậy, Cố Thiên Mệnh chắc chắn không thể nói rằng bản thân căn bản không quen biết ông ta, chỉ đành dọn dẹp rắc rối trước mắt này đã.
"Được, có điều lát sau ta muốn uống rượu”, ông lão nhướng mày như có điều suy nghĩ rồi mới ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chú, giống như cảm thấy cuộc mua bán này rất có lời.
“Được”, Cố Thiên Mệnh nghiêm nghị đáp.
Sau đó, ông lão nhẹ nhàng ném trả Kinh Hồng kiếm trong tay phải cho Cố Thiên Mệnh, liền quay người bước chậm về phía Công Lương Tử Trạc.
Cố Thiên Mệnh nắm chặt Kinh Hồng kiếm, nhìn theo bóng lưng ung dung của ông lão lòng rối ren đủ điều.
“Thiên Mệnh…”, Cố Ưu Mặc tận dụng khoảng thời gian vừa rồi khôi phục lại chút hơi sức, chậm rì rì mò lên khỏi hố sâu, nặng nề hô lên một tiếng.
“Nhị thúc, người yên tâm, cháu tự có chừng mực”, Cố Thiên Mệnh khẽ phất tay, biết Cố Ưu Mặc đang lo lắng điều gì.
"Ừm", trong tình huống như vậy Cố Ưu Mặc cũng chỉ đành tin tưởng phán đoán của Cố Thiên Mệnh.
Công Lương Tử Trạc của Bắc Việt quốc đứng sừng sững trên hư không ở phía xa xa thấy vậy, tâm thần run rẩy, không ngờ hoàng triều bồi dưỡng Tư Như Tâm nhiều năm như vậy, vậy mà lại là người của Huyết Xích quân Thiên Phong quốc.
Ngực Công Lương Tử Trạc phập phồng bất định, vẻ tức giận cùng kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
“Tặc tử! Ngươi lại là gián điệp của Huyết Xích quân, quả nhiên đáng chết!”, Công Lương Tử Trạc phẫn hận không thôi lớn tiếng quát, tu vi Địa Huyền trung kỳ của ông ta bạo phát toàn bộ chiến trường, kinh hãi phong vân.
Tư Như Tâm hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Công Lương Tử Trạc mà đem ánh mắt đặt ở đám quân Bắc Việt quốc đang không ngừng xông tới, giọng nói tràn ngập sát ý: “Mở cửa thành, chi viện Huyết Xích quân, tru sát giặc Bắc Việt”.
Rầm!
Thoáng cái, cửa Diệp Thành mở rộng, bước ra gần năm ngàn tướng sĩ, hướng về tốt sĩ Bắc Việt quốc mà chém giết.
Mà mưa tên trên tường thành cũng không hề ngừng lại, một mực bắn chết tốt sĩ Bắc Việt quốc.
Chỉ là trong chớp mắt, bốn phương tám hướng của Diệp Thành xuất hiện vô số thi thể, nhiệt huyết nóng bỏng kia như bay lên hư không, hình ảnh đó khiến người người hít thở không thông.
“Giết...”
Nhất thời, tiếng chém giết từ các phương hướng mà đến, chui vào tai mỗi người.
Công Lương Tử Trạc cùng Cố Ưu Mặc hai người đều không động thủ, bởi vì đối với những người có ảnh hưởng đến toàn cục như họ, một khi động thủ, tất nhiên sẽ bị đối phương ngăn cản.
Bởi vậy, hai người đều đang chờ một cơ hội, cứ thế đứng ở hư không đối đầu nhau.
Ầm ầm...
Thanh âm binh khí va chạm chém giết cuốn lên, đem mặt đất bên ngoài Diệp Thành nhấc lên từng mảnh cát vàng.
Tuy rằng hơn năm ngàn tướng sĩ Huyết Xích quân, cộng thêm năm ngàn viện quân từ trong thành đi ra nhưng chênh lệch với quân địch Bắc Việt quốc vẫn rất lớn, có điều thanh thế của bọn họ cũng không hề thấp hơn quân Bắc Việt.
Mỗi tướng sĩ của Huyết Xích quân đều là dũng binh đã trải qua hàng trăm trận chiến, bọn họ đều có thể dùng 1 địch 10, cực kỳ dũng vũ.
Nếu gặp phải một sĩ tốt Bắc Việt quốc khó nhằn, cũng đã có sát trận của Huyết Xích quân chờ đợi.
Đoạn thời gian trước, thất bại trong trận chiến Huyền Lạc Quan đã làm cho vô số người hiểu được sự dũng mãnh của Cố Ưu Mặc. Cho nên, Công Lương Tử Trạc biết rõ mình chỉ có thể đối kháng với Cố Ưu Mặc mà không thể bắt được ông ấy.
Bởi vậy, Công Lương Tử Trạc đang chờ một người đến, một người có thể cùng ông ta bắt tay liên hợp để chiến đấu với Cố Ưu Mặc.
“Thiên Mệnh, hi vọng cháu có thể nhanh chóng tới đây”.
Cố Ưu Mặc đang chờ Cố Thiên Mệnh tới, chỉ cần Cố Thiên Mệnh đến phía sau Bắc Việt quốc, tất nhiên có thể đánh tan thế tấn công của Bắc Việt quốc, sau đó bọn họ liền có thể trước sau giáp công đối phó với Bắc Việt quốc, giành được thắng lợi trong trận chiến này.
Gió đang thổi, người đang hò hét, cát vàng bốn phía nổi lên.
Rầm rập...
Cách khu Diệp Thành không xa, Cố Thiên Mệnh thống lĩnh đại quân cũng đang vội vàng chạy tới.
“Đã khai chiến rồi”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn bóng đại quân của Diệp Thành, nghe từng đợt tiếng chém giết truyền đến, đáy lòng thoáng trầm xuống tự nhủ.
“Toàn quân nghe lệnh! Tru sát giặc Bắc Việt”.
Cố Thiên Mệnh giơ trường thương trong tay lên, nhìn chiến sự khẩn cấp phía trước, mạnh mẽ ra lệnh.
Sau đó, dưới tướng lệnh của Cố Thiên Mệnh, gần 4 vạn đại quân mãnh liệt xông về khu Diệp Thành, hướng về hậu phương quân địch mà giết.
“Hỏng rồi! Quân địch bao vây phía sau chúng ta”.
Tướng sĩ quân Bắc Việt ở phía sau lập tức phát hiện ra bóng dáng Cố Thiên Mệnh và đại quân, sợ hãi hô to không thôi.
Xoạt xoạt xoạt...
Lập tức, tướng sĩ phía sau quân Bắc Việt quốc liền phản ứng lại, muốn ngăn cản đám người Cố Thiên Mệnh.
Trong lúc nhất thời, Cố Thiên Mệnh liền dẫn theo hơn 4 vạn đại quân cùng với quân Bắc Việt quốc chém giết điên loạn.
Bởi vì có Cố Thiên Mệnh đến, đã trực tiếp làm cho toàn bộ chiến cuộc xuất hiện thay đổi, áp lực ngăn cản của tướng sĩ Huyết Xích quân ở phía dưới Diệp Thành giảm đi phân nửa.
“Tiểu tử, cuối cùng cũng tới rồi”, Cố Ưu Mặc lăng không mà đứng, nhìn về phía Cố Thiên Mệnh, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia vui mừng.
Cố Thiên Mệnh ném trường thương ra, trực tiếp đâm thủng hơn 10 sĩ tốt Bắc Việt quốc mới cắm trên mặt đất, sau đo hắn rút kiếm Kinh Hồng bên hông xuống.
Một kiếm vung ra, liền chém ra kiếm quang dài mấy chục thước, chém giết hàng chục sĩ tốt Bắc Việt quốc đang xông tới.
“Bắc Việt quốc, đã đến lúc phải thật sự trả giá rồi”, con ngươi sắc bén của Cố Thiên Mệnh phát ra hàn ý, làm cho vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc giống như rơi xuống vực sâu.
Giờ khắc này, Cố Ưu Mặc cũng không chần chừ nữa, ông ấy trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía Công Lương Tử Trạc trên đầu trời phương xa giết tới.
Công Lương Tử Trạc thấy vậy, nội tâm cực kỳ rung động, chưa từng nghĩ con đường phía sau mình lại bị viện quân của Thiên Phong quốc ngăn trở. Mà bởi vì mình đặt hết tâm thần ở chuyện vây quét Cố Ưu Mặc, cũng không để ý đến tình hình Vân Liễu thành bên kia.
“Hừ”, Công Lương Tử Trạc đành phải ngưng thần tụ khí, ngăn cản khí thế hiển hách của Cố Ưu Mặc.
Ngay tại thời khắc này, không biết từ đâu vang lên một đạo âm thanh.
“Ta. Là ai?”
Thanh âm này rất trầm thấp, khàn khàn, lại truyền đến trong tai mỗi người,khiến ai nấy đều thấy tâm hồn mình run lên.
Chương 257 Lão nhân rách rưới
“Ta, là ai?”
Rất nhiều người đang tìm kiếm nguồn gốc của thanh âm này, không khỏi nhìn về phía bên trên của quân Bắc Việt, nhìn thấy một lão nhân mặc quần áo rách nát.
Tóc ông ta rối bời, trên người toàn là bùn vàng bụi bẩn, vô cùng bẩn thỉu.
Công Lương Tử Trạc nhìn thấy ông già với bộ dạng ăn mày đi đến, mừng rỡ không thôi, một bên cùng Cố Ưu Mặc đối chiêu, một bên lớn tiếng hô: “Đồ điên, mau đến giúp ta giết chết người này, ta sẽ cho ngươi rất nhiều rượu ngon, còn thơm ngon thuần mỹ hơn rượu trước kia nhiều”.
“Rượu, rượu ngon...”, lão già ăn mày nghe được chữ rượu, đôi mắt không khỏi hiện lên một đạo tinh quang, nhịn không được dùng đầu lưỡi liếm đôi môi khô nứt của mình.
Sau đó, trong nháy mắt, ông lão liền hóa thành một đạo lưu quang vọt tới trong hư không, hướng về phía Cố Ưu Mặc mà đi.
“Ta muốn rượu, rất nhiều rất nhiều rượu ngon”, ông lão chớp mắt liền đi tới trước người Cố Ưu Mặc. Sau đó quay đầu đối với Công Lương Tử Trạc khàn khàn nói.
“Ngươi muốn bao nhiêu rượu ngon, đều cho ngươi”, Công Lương Tử Trạc nhìn về phía thân hình của ông lão rách rưới, đáy lòng không khỏi có chút kinh ngạc, vội vàng nói.
“Rượu ngon, hắc hắc...”, lão nhân liếm liếm môi, tựa hồ có chút chờ mong.
Hai mươi năm trước, một lão nhân từng xông vào ngự thiện phòng Bắc Việt quốc, chính là vì một vò rượu trăm năm. Lúc trước, vì bắt ông ta, đã sử dụng một lượng lớn binh lực cũng không thành công, hơn nữa ngay cả Công Lương Tử Trạc cũng bị thương không nhẹ.
Hơn nữa, lão nhân vừa uống rượu ngon, vừa lặp đi lặp lại: “Ta, là ai?”
Công Lương Tử Trạc cùng một đám văn võ đại thần Bắc Việt quốc thấy vậy, đều nghĩ mọi biện pháp giữ lại lão nhân rách rưới này. Bọn họ phát hiện, chỉ cần cho ông ta uống rượu ngon thượng đẳng, liền có thể sai ông ta làm việc.
Sau khi bẩm báo việc này cho quân hoàng Bắc Việt, tin tức về sự tồn tại của lão nhân liền bị phong bế, không cho người ngoài biết. Hai mươi năm qua, có ông ta tồn tại, vì Bắc Việt quốc mà làm rất nhiều chuyện, ông ta liền trở thành một thanh đao sắc bén của Bắc Việt quốc.
Có điều, làm cho vô số người tò mò chính là, bọn họ căn bản không cảm giác được huyền khí dao động trên người lão nhân, thoạt nhìn giống như là một ông lão ăn mày bình thường.
Nhưng mà, lão nhân lại thật sự có thể đả thương được cường giả Địa Huyền trung kỳ như Công Lương Tử Trạc, thật sự là làm cho vô số người khiếp sợ không thôi.
Lão nhân ham rượu như mạng, chỉ cần cho ông ta rượu, liền có thể sai khiến ông ta làm một việc. Thỏa thuận này rất tốt, cho nên Công Lương Tử Trạc vì đảm bảo lần này đối phó Cố Ưu Mặc không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, liền để quân hoàng Bắc Việt đem ông ta mang ra ngoài.
“Ông ta là ai?”, Cố Thiên Mệnh ở nơi xa đang chống lại đám sĩ tốt Bắc Việt quốc, nhìn thây hình gầy còm rách rưới của lão nhân, sâu trong đáy mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Từ khi Cố Thiên Mệnh khôi phục ý thức kiếp trước, ngoại trừ thiên đạo ra, không ai có thể làm cho hắn có cảm giác tim đập nhanh. Không ngờ một lão già đột nhiên xuất hiện ở Bắc Việt quốc lại có thể làm cho hắn cảm giác được một luồng nguy hiểm.
Trong hư không, lão nhân cúi người, chậm rãi đạp trên không trung hướng về phía Cố Ưu Mặc, hơn nữa còn nói những lời vô cùng khó hiểu: “Ngươi nói cho ta biết ta là ai, ta sẽ không giết ngươi”.
Cố Ưu Mặc nín thở, nhìn lão nhân trầm mặc không nói gì, giữ chặt trường thương trong tay, khuôn mặt ngưng trọng lộ ra một tia kiêng kị.
Nguy hiểm!
Đây chính là cảm giác lão nhân mang lại cho Cố Ưu Mặc.
“Ta, là ai? Ai có thể nói cho ta biết?”
Lão nhân giống như một người điên bị mất trí nhớ, một bên khàn khàn kêu lên, một bên hướng về phía Cố Ưu Mặc, uy thế ngày càng tăng.
Công Lương Tử Trạc cảm nhận được khí tức trên người lão nhân, nội tâm cũng không khỏi run rẩy, có chút sợ hãi.
Vô số người nhìn thân hình rách rưới của lão nhân, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Bọn họ hoàn toàn không cảm giác được huyền khí dao động trên người ông ta, nhưng khí tức trên người ông ta lại sắc bén vô cùng, làm cho người ta hít thở không thông.
“Ta, rốt cuộc là ai?”
Lão nhân lại một lần nữa nói ra những lời này, sau đó bộc phát ra một cỗ khí thế bàng bạc nồng đậm, bắt đầu đập vào mặt Cố Ưu Mặc.
Lão nhân vung một quyền ra, hướng Cố Ưu Mặc cách không mà đánh.
Rầm!
Quyền kình trực tiếp xẹt lên một trận cuồng phong như đao, hướng lưỡi dao đập về phía Cố Ưu Mặc.
Cố Ưu Mặc không có chút lơi lỏng, lập tức xách trường thương màu máu trong tay, bắt đầu khởi động huyền khí toàn thân, muốn ngăn cản một quyền tùy ý này của lão nhân kia.
Phầm phập!
Trong chốc lát, quyền kình liền đụng vào thương mang của Cố Ưu Mặc phát ra tiếng nổ, trực tiếp oanh kích vào mũi thương, đem Cố Ưu Mặc chấn lui mấy trăm thước mới ngừng lại.
“Thật mạnh”, Cố Ưu Mặc giờ khắc này mới chân chính cảm giác được một quyền này lợi hại thế nào, ông ấy nắm chặt trường thương, hai tay có chút run rẩy, nội tâm hốt hoảng khẽ nói.
Chương 258 Cố Ưu Mặc rơi vào nguy hiểm
Lão nhân giống như người vô sự, tiếp tục đứng trên hư không, từng bước tiến gần Cố Ưu Mặc, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Ta là ai? Ta đến từ đâu? Ta đi về đâu?”
Cố Ưu Mặc đem tất cả tâm thần đều ngưng tụ trên người lão nhân, trường thương trong tay chậm rãi cuốn lên huyền khí.
Ở một bên, Công Lương Tử Trạc thấy vậy không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý. Ông ta tin tưởng có sự tồn tại của lão nhân kia, tất nhiên có thể bắt được Cố Ưu Mặc, dù không đủ cũng có thể làm chậm động tác của Cố Ưu Mặc.
Mà Công Lương Tử Trạc liền có thể trực tiếp xông vào chiến trường chém giết phía dưới, dẫn dắt toàn bộ biến động.
Lập tức, Công Lương Tử Trạc liền xông vào vùng đất không người phía dưới, dẫn theo quân Bắc Việt bắt đầu chém giết. Nơi ông ta đi qua căn bản không có ai có thể ngăn cản. Rất nhanh, Huyết Xích quân liền mơ hồ có một loại dấu hiệu tan tác.
Cố Thiên Mệnh không khỏi cả kinh, lập tức dẫn theo đại quân từ phía sau xông tới, bản thân hắn trực tiếp cưỡi chiến mã xông về Diệp Thành, muốn ngăn cản hành vi của Công Lương Tử Trạc.
“Ta thế nhưng lại nhìn không thấu lão già này. Ông ta là ai?”, Cố Thiên Mệnh một bên hướng về Diệp Thành, rất nhanh chém giết tới, một bên nội tâm kinh ngạc tự hỏi.
Trong hư không, Cố Ưu Mặc cùng lão nhân chỉ là giao thủ vài chiêu, liền rơi vào thế hạ phong, thậm chí đã có một loại xu thế không thể địch lại.
Chúng tướng sĩ Huyết Xích quân thấy vậy đều cắn chặt răng, kiên trì anh dũng liều mạng. Mà Tư Như Tâm cũng từ trên tường thành nhảy xuống, chắn trước người Công Lương Tử Trạc, hi vọng có thể ngăn cản một lát.
Trong lúc nhất thời, thế công vốn ổn định, bởi sự xuất hiện của một ông già đã hoàn toàn thay đổi.
“Hỏng rồi! Nhị thúc có chút không ngăn cản được”.
Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn Cố Ưu Mặc trong hư không đang dần rơi vào thế yếu, trong lòng có chút sụp đổ, tăng nhanh tốc độ xông giết.
Ông lão với vẻ ngoài ăn xin rách rưới sải từng bước trong hư không, dần dần ép gần tới chỗ Cố Ưu Mặc.
Ở phía dưới, Tư Như Tâm muốn ngăn chặn Công Lương Tử Trạc nhưng đáng tiếc nàng ta căn bản không chống đỡ nổi thế công của ông ta, qua hai ba chiêu liền bị đánh bật ngược lại rồi gục xuống đất, miệng phun đầy máu tươi.
"Như Tâm!", khoé mắt Cố Ưu Mặc nhìn thấy Tư Như Tâm bị Công Lương Tử Trạc đánh bay không khỏi có chút lo âu hô một tiếng.
Nhìn Cố Ưu Mặc dần dần rơi vào thế hạ phong trên không trung, khóe miệng Công Lương Tử Trạc nhếch lên ý cười mỉa mai: "Đụng phải tên điên này, Cố Ưu Mặc ngươi vẫn nên tập trung nghĩ cách đối phó đi!"
Ông lão kia vẫn như phát cuồng, miệng không ngừng lẩm bẩm một câu: "Ta là ai?"
Cố Ưu Mặc như thể đối địch với kẻ thù đáng gờm căn bản không dám manh động, mắt hổ dán chặt lên người ông lão, cả người tỏa ra từng trận lạnh lẽo.
Ầm!
Ông lão lại lại thản nhiên tung ra một cú đấm, trực tiếp cuộn lên một trận cuồng phong sắc bén, như một máy nghiền lao về phía Cố Ưu Mặc chực xé rách ông thành mảnh vụn.
Cố Ưu Mặc ngưng tụ huyền khí toàn thân, nhanh chóng chặn trường thương trước người, muốn đỡ lấy một quyền cách không ập tới này.
Nhưng trước đó sau khi tiếp vài chiêu với ông lão đã tiêu hao lượng lớn huyền khí trong cơ thể Cố Ưu Mặc, lần này, ông ấy không chống cự nổi một quyền bình thường này của ông lão nữa.
Bùm!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, thanh trường thương màu máu trong tay Cố Ưu Mặc vì va chạm kịch liệt với một quyền này mà không ngừng phát ra tiếng ong ong.
Đồng thời cả người ông ấy cũng bị dư chấn oanh kích phịch một tiếng nặng nề rơi thẳng xuống đất, khiến mặt đất tiếp xúc với thân thể sụp xuống thành một cái hố sâu cực lớn.
"Tại sao trong Bắc Việt quốc lại có loại cường giả này? Không lẽ… kế hoạch ta dày công mưu tính lại vì một người mà đổ bể sao?"
Đôi môi khô nứt của Cố Ưu Mặc run run, ngay cả sức lực cầm lên trường thương cũng không còn mà run rẩy đến tê liệt. Ông ấy bi phẫn nhìn các tướng sĩ đang quả cảm chiến đấu mà lòng đầy uất hận.
Thấy Cố Ưu Mặc gần như đã bị đánh bại, gương mặt Công Lương Tử Trạc lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, hét lên với ông lão đang từng bước hạ xuống từ hư không kia: "Phế bỏ tu vi của hắn, khi trở về ta sẽ lập tức chuẩn bị một lượng lớn rượu ngon cho ngươi".
"Rượu…", ông lão điên rũ đầu xuống, chân như được bôi dầu bước nhanh hơn vài phần, khàn giọng nói: "Ta, là ai?"
Ở một bên, Cố Thiên Mệnh đang lao như tên bắn từ xa nhìn thấy màn này, cả trái tim như bị bóp chặt.
Con ngươi hắn chậm rãi ngưng kết một tia uy áp linh hồn cường hãn, chỉ cần Cố Ưu Mặc xuất hiện nửa điểm nguy hiểm, hắn sẽ không tiếc bị thiên đạo chú ý tới và phán xét mà tung ra một đòn này.
Ông lão kia càng lúc càng cách gần Cố Ưu Mặc, các tướng sĩ Huyết Xích quân một lòng muốn xông tới vây Cố Ưu Mặc ở giữa bảo vệ nhưng lại bị tầng tầng lớp lớp sĩ tốt Bắc Việt chặn bước.
Chương 259 Tên của ông là Thanh Phong
"Nguyên soái!", vô số binh lính thê lương kêu gào, hy vọng có thể nhanh chóng chạy tới bên Cố Ưu Mặc bảo vệ ông, cho dù phải tan xương nát thịt.
"Tướng quân!", Tư Như Tâm cũng che ngực đang truyền tới từng cơn đau âm ỉ, nhìn hướng Cố Ưu Mặc, lòng nóng như lửa đốt mà gào lên.
Công Lương Tử Trạc thì giống như một khán giả xem kịch, mong ngóng quá trình ông lão phế bỏ Cố Ưu Mặc. Cố Ưu Mặc dẫn binh thảo phạt phía Bắc lần này đã khiến cho ông ta và toàn bộ Bắc Việt quốc đều bị tổn hại thể diện.
Hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy Huyết Hùng tướng quân đứng trên đỉnh chiến trường cũng là nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc bị biến thành phế vật đã đủ khiến Công Lương Tử Trạc thỏa nỗi lòng.
"Hai mươi năm trước, tên điên này chỉ tùy tiện vung tay đã khiến ta bị trọng thương, thực lực cực kỳ khủng bố. Cố Ưu Mặc, ngươi có thể kiên trì tới ba năm chiêu đã là rất lợi hại rồi”.
Công Lương Tử Trạc không khỏi nhớ tới cảnh tượng ông lão điên xông vào hoàng cung hai mươi năm trước mà rùng mình thầm nhủ.
Mắt thấy ông ta sắp đi tới cạnh Cố Ưu Mặc, tay phải cũng chậm chạp nắm thành quyền, bày ra tư thế muốn một lần nữa đập về phía Cố Ưu Mặc.
“Kinh Hồng kiếm! Đi!”
Cố Thiên Mệnh thôi thúc huyền khí toàn thân rót vào trong Kinh Hồng Kiếm, sau đó hung hãn đâm về phía ông lão điên.
Kinh Hồng Kiếm trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng, cấp tốc lao vụt về phía ông ta.
Tại khoảnh khắc Kinh Hồng Kiếm bay ra, ông lão điên cũng nhanh nhạy cảm nhận được. Ông ta chậm rãi xoay người, sau đó mở ra tay phải định tóm lấy Kinh Hồng Kiếm.
Đinh!
Một giây tiếp theo, ông ta đã chộp lấy Kinh Hồng Kiếm, thanh kiếm trong tay ông ta còn không đang không ngừng run lên.
Cố Thiên Mệnh lúc này cũng đã cưỡi chiến mã đến nơi, sau đó nhanh như cắt nhảy khỏi lưng ngựa đáp xuống bên cạnh Cố Ưu Mặc, chính diện đối đầu với ông lão điên cùng đại quân Bắc Việt.
“Nhị thúc, người không sao chứ?”, Cố Thiên Mệnh có chút sốt ruột quay đầu hỏi han Cố Ưu Mặc một câu.
"Không sao”, Cố Ưu Mặc cắn răng trả lời.
Ông lão điên nắm chặt Kinh Hồng Kiếm, rất nhanh đã dập tắt khí thế sắc bén của nó.
Cố Thiên Mệnh thấy ông ta vậy mà có thể tay không chặn giữ Kinh Hồng Kiếm thì có chút kinh ngạc không thôi.
Phải biết rằng Kinh Hồng Kiếm thế nhưng là bảo kiếm cấp Linh trung phẩm thậm chí đã sắp tới thượng phẩm, chém sắt như chém bùn, có thể cắt núi xẻ biển. Nhưng một bảo kiếm sắc cạnh như vậy lại bị ông lão điên tùy tiện bắt lấy, sao có thể không khiến hắn giật mình?
Thân xác của ông ta rốt cuộc rắn chắc tới mức nào?
Hai tay Cố Thiên Mệnh không kìm được siết chặt, lần đầu liên lộ ra vẻ căng thẳng.
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau giết hết chúng?”, Công Lương Tử Trạc thấy ông lão điên đờ đẫn nhìn thanh kiếm bị chặn đứng giữa đường, nhịn không được la hét thúc giục.
Tuy nhiên ông lão điên lại không quan tâm tới ông ta, chỉ một mực cúi đầu nhìn ngắm Kinh Hồng Kiếm, đôi mắt hiếm hoi xuất hiện một tia thư thái.
“Có một… mùi quen thuộc”, sau khi ngơ ngẩn một hồi, ông lão điên lầm bầm một câu, sau đó trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, khản giọng nghi hoặc hỏi: “Ngươi, quen ta không?”
“Ta là ai?”, nói đoạn ông ta lại vuốt nhẹ dọc thân Kinh Hồng Kiếm, đưa tới cho Cố Thiên Mệnh, dùng một đôi mắt mong mỏi nhìn hắn chằm chằm.
“Hửm?”, Cố Thiên Mệnh, người đã sẵn sàng dồn toàn lực để chống địch không ngờ tới ông ta sẽ đột nhiên hỏi ra vấn đề kỳ quái này
Công Lương Tử Trạc thấy cảnh này thì có chút bực tức thầm chửi rủa một câu.
Trên chiến trường, các tướng sĩ Huyết Xích quân tự mình tác chiến, không ngừng cùng quân Bắc Việt tàn sát, tiếng hô hào chém giết tràn ngập thành Khu Diệp, lạnh lẽo thấu xương.
“Nói cho ta biết, ta là ai? Ta tên là gì?”
Thấy Cố Thiên Mệnh không trả lời câu hỏi của mình, khí thế của ông lão điên liền trầm xuống, ngửa cổ rống to, trực tiếp khiến vô số binh lính không kìm được phải bịt tai, tim gan như sắp nổ tung vậy.
Cố Thiên Mệnh cũng không khỏi nín thở, khẩn trương cực điểm, trong cơn nguy cấp thốt ra hai chữ: “Thanh Phong, tên của ông!”
Chương 260 Cháu tự có chừng mực
“Thanh Phong…”, sau khi nghe xong, khí thế trên người ông lão điên thoáng chốc tiêu tán không còn tăm hơi, giống như một ông lão bình thường, nhắc đi nhắc lại hai chữ này.
Cố Thiên Mệnh thấy dáng vẻ mất trí này của ông ta hắn là đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ, đang đi tìm lại chính mình. Vì vậy, trong tình huống cấp bách, hắn chỉ có thể tùy ý bịa ra một cái tên, xem phản ứng của ông ta sẽ như thế nào.
Bởi vì hắn không muốn bại lộ bản thân vào lúc này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Thanh Phong, đây là tên của ta sao?”, sau khi ngẩn người lặp đi lặp lại nhiều lần, ông lão điên giương đôi mắt đục ngầu nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc, khàn giọng hỏi đầy hoài nghi.
“Đúng, đó là tên của ông”, Cố Thiên Mệnh cân nhắc một hồi liền gật đầu.
“Tên của ta…”, ông lão lại cụp mi lầm bầm.
Công Lương Tử Trạc cùng Cố Ưu Mặc và rất nhiều người khác nhìn cảnh tượng quái dị này đều lộ ra kinh ngạc.
Công Lương Tử Trạc không muốn ông lão dừng tay, lập tức quát: “Ngươi làm gì đó? Còn không mau giải quyết chúng?”
Ông lão không đoái hoài tới lời hô hoán của Công Lương Tử Trạc, chỉ sững sờ nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chú, hy vọng có thể giành được một đáp án nào đó. Ông ta bức thiết muốn biết bản thân là ai và đang kiếm tìm thứ gì trên thế gian này.
Trên chiến trường, tiếng giao tranh vẫn không có dấu hiệu dừng lại, đại quân Thiên Phong quốc cùng Bắc Việt quốc đều đang kịch liệt liều mạng, không ai chiếm được ưu thế.
Rốt cuộc lực lượng chiến đấu hàng đầu như Cố Ưu Mặc cùng Công Lương Tử Trạc không nhập cuộc thì thế cục cuộc chiến sẽ không áp đảo về bên nào.
Thấy ông lão vẫn không có xu hướng ra tay, Công Lương Tử Trạc như ngồi trên đống lửa mà phóng vụt thẳng tới chỗ Cố Ưu Mặc, người đã không còn chút huyền khí, hòng lấy mạng ông ấy.
Mấy người Cố Thiên Mệnh đương nhiên cũng nhận ra ý định tập kích của Công Lương Tử Trạc, liền vội vàng ngoảnh đầu nhìn lại.
“Tướng quân cẩn thận!”, Tư Như Tâm ở phía xa lo lắng không thôi lập tức hô to.
Cố Thiên Mệnh thì trực tiếp nhảy đến trước người Cố Ưu Mặc, muốn ngăn chặn chiêu đòn hiểm độc này của Công Lương Tử Trạc.
“Chết đi!”
Công Lương Tử Trạc giống như một tia sáng sắc bén với nồng nặc sát khí cuộn lên cát vàng bụi mù.
Khi Công Lương Tử Trạc cùng Cố Thiên Mệnh sắp đụng độ chính diện thì ông lão điên lại giống như một cơn cuồng phong quét tới, chớp mắt đã chặn trước mặt Cố Thiên Mệnh, tay trái chuẩn xác kẹp lấy lưới đao hung tợn đâm tới kia của Công Lương Tử Trạc.
Răng rắc!
Ông lão điên vung mạnh tay trái, liền bóp nát thanh đao của Công Lương Tử Trạc thành mảnh vụn, khí thế kinh người.
"A...", Tư Như Tâm cùng vô số tướng sĩ chứng kiến một màn này đều há hốc mồm, ánh mắt đong đầy vẻ khó tin.
Công Lương Tử Trạc cũng kinh hoảng, theo bản năng liên tục lui về phía sau mấy bước, trợn trừng hai mắt, ông ta biết binh khí của mình thế nhưng là bảo vật cấp Linh hạ phẩm được đá rèn cao cấp chế tạo thành, vậy mà bị ông lão điên trực tiếp dùng tay không vặn nát.
Quan trọng nhất là, trên người ông ta không có bất kỳ dao động huyền khí nào, sâu không thể dò!
“Ngươi… muốn làm gì? Ngươi không phải là muốn rượu ngon sao! Ta cho ngươi hết, mau tránh ra!"
Công Lương Tử Trạc thầm nuốt vài ngụm nước bọt, trong lòng kìm nén đủ loại khiếp sợ, vội vã hét lên với ông lão bằng khí thế bạc nhược.
“Rượu… tên của ta là Thanh Phong…”, sau khi ngẩn ra một hồi, thay vì trả lời ông lão lại đưa mắt nhìn Cố Thiên Mệnh, khàn đặc hỏi: “Ngươi, quen ta sao? Tại sao lại có một cảm giác quen thuộc như vậy?”
“Quen, sau nay ta sẽ từ từ nói cho ông biết, bây giờ ông nên giúp ta diệt trừ lão ta”, Cố Thiên Mệnh âm thầm hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Dưới tình huống như vậy, Cố Thiên Mệnh chắc chắn không thể nói rằng bản thân căn bản không quen biết ông ta, chỉ đành dọn dẹp rắc rối trước mắt này đã.
"Được, có điều lát sau ta muốn uống rượu”, ông lão nhướng mày như có điều suy nghĩ rồi mới ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chú, giống như cảm thấy cuộc mua bán này rất có lời.
“Được”, Cố Thiên Mệnh nghiêm nghị đáp.
Sau đó, ông lão nhẹ nhàng ném trả Kinh Hồng kiếm trong tay phải cho Cố Thiên Mệnh, liền quay người bước chậm về phía Công Lương Tử Trạc.
Cố Thiên Mệnh nắm chặt Kinh Hồng kiếm, nhìn theo bóng lưng ung dung của ông lão lòng rối ren đủ điều.
“Thiên Mệnh…”, Cố Ưu Mặc tận dụng khoảng thời gian vừa rồi khôi phục lại chút hơi sức, chậm rì rì mò lên khỏi hố sâu, nặng nề hô lên một tiếng.
“Nhị thúc, người yên tâm, cháu tự có chừng mực”, Cố Thiên Mệnh khẽ phất tay, biết Cố Ưu Mặc đang lo lắng điều gì.
"Ừm", trong tình huống như vậy Cố Ưu Mặc cũng chỉ đành tin tưởng phán đoán của Cố Thiên Mệnh.