• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tu La Kiếm Thần (3 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261 Ta tên là Thanh Phong

Ở bên kia, Công Lương Tử Trạc nhìn ông lão điên càng lúc càng tiến đến gần mình thì gương mặt đã không giữ vững nổi trấn tĩnh nữa.



"Ngươi muốn làm gì? Đừng quên bao nhiêu năm nay là ai nuôi dưỡng ngươi!"



Công Lương Tử Trạc quát lớn, nỗi sợ hãi nồng đậm dâng lên từ sâu thẳm trái tim rồi thẩm thấu tới mọi bộ phận trên cơ thể ông ta.



Ông lão vẫn như cũ không trả lời chỉ chậm rãi tiến về phía Công Lương Tử Trạc, khí thế trên cơ thể cũng càng lúc càng lớn mạnh, nhưng lại không có nửa điểm dao động huyền khí.



"Khốn kiếp!", Công Lương Tử Trạc rủa một tiếng liền định bỏ chạy về phía xa.



Nhưng ông lão làm sao có thể trơ mắt nhìn ông ta tháo chạy?



Khi gót chân của Công Lương Tử Trạc còn chưa dời được mấy bước thì ông lão đã xuất hiện sau lưng ông ta như một bóng ma.



Sau đó ông ấy bình thản vung một quyền đấm thẳng xuống lưng Công Lương Tử Trạc.



Một âm thanh như bóp nghẹt vang lên, Công Lương Tử Trạc căn bản không có thời gian để phòng ngự, trực tiếp bị một quyền này đánh bay ra vài trăm mét rồi ngã lê ra đất mà thổ huyết.



"Khụ…", Công Lương Tử Trạc trên mặt giăng đầy sợ sệt, cực kỳ kinh hoàng hét lên: "Tên điên nhà ngươi, ta cho ngươi rượu, ngươi muốn rượu gì ta đều cho ngươi hết!"



Công Lương Tử Trạc vẫn ôm một tia huyễn hoặc cuối cùng mà gào thét, ông ta chưa từng nghĩ tới lão già điên rồ trước mặt này sẽ tiễn mình xuống mồ nên giờ hoảng lọa cực độ.



Nhưng ông lão điên không hề lay động trước tiếng hét của Công Lương Tử Trạc, ông ta sải từng bước cuối cùng cũng đến trước mặt Công Lương Tử Trạc.



Bùm!



Ông lão điên chiêu cũ lặp lại mà tung ra một quyền, Công Lương Tử Trạc chỉ biết trừng mắt, kinh hoàng hét lên: “Không…”



Bùm!



Một quyền rơi xuống, Công Lương Tử Trạc với tu vi Địa Huyền trung kỳ trực tiếp bỏ mạng, thất khiếu chảy máu ròng ròng, chết không nhắm mắt.



Tại vị trí của lão ta cũng bị chấn động thành một cái hố khổng lồ với bán kính vài trăm mét cực kỳ đáng sợ.



“Mạnh quá…”, Cố Ưu Mặc nhìn một màn này cũng không kìm được nuốt nước bọt khan, nắm chặt lấy trường thương trong tay.



Cố Thiên Mệnh cũng hơi sững người, sau đó đưa mắt nhìn về phía chiến trường xung quanh, quay đầu trịnh trọng nói với Cố Ưu Mặc: “Nhị thúc, đã đến lúc kết thúc tất cả những chuyện này rồi!"

Cố Ưu Mặc lập tức đem nội tâm khiếp sợ của mình đè nén xuống, xoay người vọt tới cái hố sâu cách người ông lão điên không xa, dùng trường thương huyết sắc trong tay nhấc thi thể Công Lương Tử Trạc lên.

Sau đó, ông ấy đạp trên hư không, đứng trên đỉnh đầu mọi người ở chiến trường.

“Công Lương Tử Trạc đã chết!”

Cố Ưu Mặc tay phải cầm trường thương, trên trường thương nghiễm nhiên chính là thi thể của Công Lương Tử Trạc, ông ấy khí thế hùng hổ vận dụng huyền khí, đem tiếng rống của mình truyền đến mỗi góc trên chiến trường.

Rầm rầm!

Bất luận là đại quân Thiên Phong quốc, hay là quân Bắc Việt, tất cả đều ngẩng đầu mà nhìn, thấy được thi thể Công Lương Tử Trạc do Cố Ưu Mặc treo lên.

“Công Lương tướng quân, chết rồi?”, vô số tướng sĩ Bắc Việt nhao nhao lộ ra biểu cảm không dám tin, thân thể run rẩy nói.

“Thống soái quân địch đã chết, chúng huynh đệ theo ta giết!”

Tướng lĩnh Huyết Xích quân cùng tướng sĩ Thiên Phong quốc ở các góc đều trở nên phấn chấn, lộ ra vẻ kích động mừng vui, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén muốn chém giết quân địch Bắc Việt.

“Không thể nào! Công Lương tướng quân chính là địa tướng của Bắc Việt quốc ta, sao có thể chết trận? Đây nhất định là thủ thuật che mắt của quân địch”, có một sĩ tốt Bắc Việt khó có thể tiếp nhận sự thật này, hét lớn như phát điên.

Cái chết của Công Lương Tử Trạc đem toàn bộ chiến trường đẩy len đến cực điểm. Sĩ khí tướng sĩ Thiên Phong quốc càng lúc càng mạnh mẽ, nhất là phối hợp với đại quân Cố Thiên Mệnh mang đến, trực tiếp tạo thành thế công giáp trước sau cho quân Bắc Việt.

Tướng soái đã chết, ảnh hưởng trực tiếp đến việc bố trí và khí thế của toàn bộ quân Bắc Việt, rất nhiều sĩ tốt Bắc Việt quốc càng lộ ra ý khiếp chiến, muốn rút lui.

Dưới tình huống như vậy, bằng vào tu vi của Cố Ưu Mặc, trên chiến trường đã không còn ai có thể ngăn cản thế tiến công của ông ấy nữa. Mỗi một thương Cố Ưu Mặc vung ra, sẽ thu hồi tính mạng của hơn trăm sĩ tốt Bắc Việt, cực kỳ dũng mãnh, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Thịch thịch thịch...

Các tiếng chém giết cùng tiếng trống hỗn hợp cùng một chỗ, làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực vô hình đập vào mặt.

Mà Cố Thiên Mệnh lại đứng sừng sững dưới tường thành Diệp Thành, không tham chiến, ông lão điên từng bước đi bộ về phía hắn.

“Ta tên là Thanh Phong, ngươi tên là gì?”

Ông lão điên giống như một người ăn mày, lôi thôi đến cực điểm, cúi đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, nhẹ giọng khàn khàn hỏi.
Chương 262 25 vạn đại quân đại bại

“Cố Thiên Mệnh”, Cố Thiên Mệnh cảnh giác nhìn ông lão, trả lời.

“Cố Thiên Mệnh”, ông lão điên cúi đầu nhìn Kinh Hồng kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Làm sao ngươi biết ta tên là Thanh Phong? Tại sao ta lại ở đây? Ta nên đi đâu?”

Cố Thiên Mệnh trầm mặc, hắn có thể cảm giác được ông lão điên rất muốn biết chuyện của mình. Thế nhưng, trong trí nhớ của Cố Thiên Mệnh, hắn căn bản cũng không có bóng dáng của ông ta, hoàn toàn không quen biết.

Lúc trước dưới tình thế cấp bách mới thuận miệng bịa một cái tên, nói dối là quen biết ông ta.

“Trước kia, ta chỉ có duyên gặp ông một lần, cũng không biết quá khứ ông đã từng trải qua chuyện gì”.

Với tâm tính của Cố Thiên Mệnh, cho dù nói dối cũng không ai có thể nhìn ra được. Hắn nghĩ đến phương pháp này, trực tiếp khiến cho ông lão điên không có cách nào hỏi tiếp, cũng không cần bịa ra một câu chuyện để lừa ông ta.

Dù sao, nếu Cố Thiên Mệnh bịa đặt quá nhiều chuyện, có thể sẽ bị ông ta phát hiện ra một vài điểm không thích hợp, vậy thì không tốt lắm.

“Chỉ có duyên một lần gặp mặt”, ánh mắt ông lão điên vốn tràn đầy hi vọng nhất thời âm trầm xuống, ông ta muốn biết thân phận của mình cỡ nào, muốn hiểu rõ vì sao mình lại lưu luyến nhân gian.

“Chờ chuyện nơi này chấm dứt, ta sẽ chuẩn bị rượu ngon cho ông”, Cố Thiên Mệnh không muốn cùng ông lão nói quá nhiều, trực tiếp chuyển đề tài, có chút kiêng kị trầm giọng nói.

“Rượu ngon, hắc hắc...”, nghe được hai chữ rượu ngon, trong mắt ông lão lại lóe ra một tia tinh quang, nhịn không được liếm đôi môi khô nứt của mình.

Ông lão điên cũng không hoài nghi lời nói của Cố Thiên Mệnh, bởi vì nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người nói cho ông ta biết tên của mình là Thanh Phong.

Không còn cách nào khác, người như ông ta, điên điên khùng khùng như ăn mày, người không biết sự cường đại của ông ta thì không để ý, càng không muốn nói với ông ta một câu. Mà người biết được bản lĩnh của ông ta, lại sợ hãi đến cực điểm, không dám nhiều lời, sợ chọc giận ông ta.

Bởi vậy, ông lão điên đi lại trên thế gian hồng trần, đây là lần đầu tiên có người nói ra tên của ông ta, hơn nữa Cố Thiên Mệnh còn có một loại hương vị quen thuộc.

Cho nên, ông lão điên cũng không nghi ngờ lời nói của hắn, mà lựa chọn tin tưởng.

“Ta biết tên của mình, là Thanh Phong, ha ha...”

Trên vô số thi thể huyết sắc, ông lão điên như một người bình thường nhếch miệng cười, ngoại trừ thưởng thức rượu ngon thượng đẳng ra, ông ta chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

Cố Thiên Mệnh lẳng lặng cảm thụ cảm xúc thay đổi của ông lão điên, chỉ có thể hơi cảm thán trong lòng mà nói: “Người đáng thương”.

Quả thật đáng thương.

Ông lão điên ngay cả mình là ai cũng không biết, cũng không hiểu là muốn đi nơi nào. Trên thế gian này, làm bạn với ông ta, chỉ có rượu mà thôi.

Cố Thiên Mệnh không đi tham chiến, cứ như vậy yên lặng bên cạnh ông lão điên, phòng ngừa ông ta đột nhiên phát điên, đành phải duy trì tư thế bất động.

Giờ phút này, trên chiến trường, vẫn vang lên tiếng chém giết.

Có Cố Ưu Mặc ở đó, cho dù vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc, cũng không ngăn cản được thế công mãnh liệt này.

Hơn nữa, còn bốn vạn đại quân do Cố Thiên Mệnh dẫn tới trực tiếp chặt đứt con đường phía sau của quân Bắc Việt, khiến quân Bắc Việt quốc trực tiếp trở thành con thiêu thân tùy ý cho các tướng sĩ Thiên Phong quốc thu hoạch.

“A... rút lui!”

Cuối cùng, trong quân Bắc Việt có người không chịu được hô ta, hàn ý nồng đạm tràn ngập từng tấc da thịt trên thân thể người đó.

Đáng tiếc, hiện giờ Công Lương Tử Trạc đã chết trận, cơ hội tốt như vậy, Cố Ưu Mặc cùng đại quân Thiên Phong quốc và Huyết Xích quân nào có thể buông tha?

“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tru sát giặc Bắc Việt quốc, dương cao quốc uy Thiên Phong quốc ta”.

Cố Ưu Mặc giơ thương lên gào to, tiếng gào trực tiếp chui vào tai mỗi người, chấn nhiếp bát phương.

“Giết...”

Vô vàn tướng sĩ Thiên Phong quốc lớn tiếng gào thét, lưỡi dao sắc bén trong tay nhiến nhân hồn phát ra hàn ý lạnh lẽo.

Quân Bắc Việt trực tiếp tan tác, trở thành vong hồn trong tay Huyết Xích quân cùng viện quân Thiên Phong quốc.

30 vạn đại quân vây quét 3 vạn quân Huyết Xích quân, trực tiếp bị hố lửa thiêu đốt gần 5 vạn, chỉ còn lại chừng 25 vạn quân.

Hiện giờ, 25 vạn đại quân vốn muốn tru diệt đám người Cố Ưu Mặc, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới thủ tướng Diệp Thành lại là tướng lĩnh của Huyết Xích quân.

Kinh hãi nhất chính là, binh bộ thượng thư Công Lương Tử Trạc của binh bộ Bắc Việt quốc trực tiếp chết trận nơi sa trường, trở thành một cỗ thi thể.

25 vạn đại quân Bắc Việt quốc, trong nháy mắt trở thành đá mài đao của đại quân Thiên Phong quốc, trở thành một trò cười lớn.

Thế công của ba vạn quân bị xuyên thủng giống như một tờ giấy mỏng.



Phóng mắt nhìn ra bốn phương tám hướng bên ngoài Diệp Thành đều là xác chết và mảnh kiếm gãy cùng những vũng máu chói mắt khiến con người ta ngạt thở.



"Giết!"
Chương 263 Bá đạo đến mức nào?



Cố Ưu Mặc thống lĩnh đại quân, chuyển hướng vây giết vô số binh sĩ Bắc Việt.



Đại quân Bắc Việt bị đàn áp như chó nhà có tang kêu gào thảm thiết.



Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, chiến trường đã nằm la liệt thêm gần mười vạn thi thể, cộng thêm cả những binh sĩ đã bị chém giết trước đó quả thực không có từ ngữ nào có thể hình dung được sự đẫm máu này.



"Công Lương tướng quân thực sự đã chết trận rồi, chúng ta rút lui, mau rút lui thôi".



Đánh lâu như vậy cũng không thấy Công Lương Tử Trạc đứng ra chỉ huy đại cục, những sĩ tốt vẫn luôn không dám tin rằng ông ta đã tàn đời cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi sự sợ hãi và hoảng loạn trong lòng nữa mà hét lên.



Sau đó, vô số sĩ tốt Bắc Việt cũng không còn ý chí chiến đấu, không ngừng mở đường máu hòng lao ra khỏi vòng vây của Thiên Phong quốc.



Trời bắt đầu đổ mưa.



Cơn mưa này đỏ rực, thu vào tầm mắt.



Xác chết trải đầy đất, hoa máu nở khắp trời cũng không khiến lòng Cố Thiên Mệnh mảy may thương cảm, bởi đây là lựa chọn của mỗi người bọn họ, là nhân quả luân hồi. Chỉ là Bắc Việt quốc thua trận rồi, chỉ vậy mà thôi.



Vòng vây khổng lồ hình thành từ hai mươi năm vạn quân bị đại quân do Cố Thiên Mệnh dẫn dắt chặt đứt đường lui, nhưng còn có rất nhiều binh sĩ Bắc Việt xông ra ngoài mà tháo chạy.



Bất giác, trận chiến này diễn ra từ khi bình minh ló rạng tới lúc hoàng hôn phủ xuống.



Hoa máu vẫn nở rộ đầy trời, dường như không nguyện ý buông mình xuống đất, từng trận máu tanh nương theo làn gió thoảng len lỏi đến mọi ngóc ngách của Diệp Thành cùng Bắc Việt quốc.



Hơn hai vạn quân Huyết Xích, bốn vạn quân Thiên Phong quốc chi viện, cùng hai vạn tinh binh bên trong Diệp Thành, cũng tức là nói, hơn tám vạn lính chống lại đại quân Bắc Việt hai mươi năm vạn lính, lấy ít địch nhiều mà chiến thắng.



"Khởi bẩm nguyên soái, trận này Huyết Xích quân... chết trận một vạn tướng sĩ, quân tiếp viện chết trận hai vạn ba nghìn người, tổng cộng hơn ba vạn người, tiêu diệt đại quân mười ba vạn lính của Bắc Việt quốc, đại thắng!



Một tướng sĩ cả người thấm đẫm máu tươi đi đến bên cạnh Cố Ưu Mặc, chắp tay báo cáo.



"Bổn soái biết rồi, lui xuống xử lý chiến trường đi!", đáy mắt Cố Ưu Mặc xẹt qua một tia ảm đạm, phất tay trầm giọng nói.



"Vâng, thưa nguyên soái!"







Trong trận đại chiến này, Bắc Việt quốc phái ra hai mươi năm vạn quân muốn đánh bọc bọn họ nhưng lại tổn thất mất mười ba vạn lính cũng chưa đạt được mục đích, mười hai vạn lính còn lại thì rút lui tán loạn.



Bắc Việt quốc chân chính trở thành một trò cười.



Một trận tại Diệp Thành giống như cuồng phong lan truyền khắp thiên hạ.



Đại điện hoàng cung, Thiên Phong quốc.



Văn võ bá quan đều tập trung tại đại điện bởi quân báo tiền phương vừa được hoả tốc gửi về.



Quân báo viết: Ba mươi vạn quân Bắc Việt muốn bao vây đàn áp nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc, nhưng lại bị phản công và bị tiêu diệt mất mười tám vạn quân, Binh bộ thượng thư Công Lương Tử Trạc mất mạng tại chỗ, quân ta đại thắng!



Dứt lời toàn trường như hoá đá, chúng quan viên không khỏi loạng choạng lùi về phía sau nửa bước mà hít ngược một ngụm khí, gương mặt lộ ra vẻ kinh sợ.



"Hay lắm! Không hổ là nam nhi của Thiên Phong quốc ta! Ha ha ha…"



Quân thượng Mạc Tu Ương kích động tới mức đứng bật dậy khỏi ghế rồng, mừng rỡ như điên mà mở rộng hai tay, một luồng hoàng uy lập tức quét qua toàn bộ hoàng cung, phá lên cười.



"Quân thượng anh minh, nguyên soái uy vũ".



Ngay lập tức có một vị quan viên hoàn hồn từ cơn chấn động, cúi rạp người xuống đất hô vang.



"Quân thượng anh minh, nguyên soái uy vũ".



Sau đó các tất cả quan viên đều lần lượt uốn gối làm theo, đồng thanh hô.



Trong lòng vô số quan lại không thể bình tĩnh lại, tâm trạng giống như long trời lở đất, sóng xô tung trào.



Ông trời của ta ơi!



Tổng cộng ba mươi vạn quân địch toàn lực truy đuổi nhưng dưới sự phối hợp với đội tiếp viện vài vạn lính, Cố Ưu Mặc thống lĩnh Huyết Xích quân hạ gục gần mười tám vạn quân địch.



Điều quan trọng nhất là sau khi chặt đầu Phi Lang tướng quân Dụ Hồng trong trận Huyền Lạc quan, họ lại tiếp tục hạ gục Binh bộ thượng thự Công Lương Tử Trạc của Bắc Việt quốc.



Đây là bá đạo đến mức nào?



Cố gia sẽ mở ra một thời hoàng kim cho Thiên Phong quốc, hơn nữa còn đứng trên đầu vô số người, trở thành một thanh đao sắc bén.



“Bắc Việt quốc lần này nhất định tổn hại nguyên khí nặng nề cũng không thể ngăn cản nguyên soái tiến quân nữa”, trên đại điện, có người cảm thán một câu mang theo thâm ý phức tạp!



Đúng vậy!



Việc điều động ba mươi vạn quân đã làm rối loạn việc bố trí binh phòng tại các thành trì khác, chẳng những không tiêu diệt được Cố Ưu Mặc mà trộm gà không được còn mất nắm thóc, Binh bộ thượng thư Công Lương Tử Trạc cũng mất mạng.



Bắc Việt quốc của hiện tại dùng cái gì để chống lại Huyết Xích quân thế như vũ bão kia?



“Trận này đã chính thức xác lập địa vị huy hoàng của Cố gia, không ai có thể lay động được”, một vĩ võ tướng thầm nhủ.


Chương 264 Cầu cứu Yến Vũ quốc

Khắp Thiên Phong quốc đều đang lưu truyền truyền thuyết về Huyết Xích quân, về mỗi một thành viên trong Cố gia.



Từ nay về sau, Cố gia sẽ trở thành huyền thoại của Thiên Phong quốc.



Bách Quốc Chi Địa, các hoàng triều lớn đều đang thầm lặng theo dõi một màn này.



“Bắc Việt quốc, đại bại. Trận chiến này đã thiết lập uy thế cho Thiên Phong quốc, làm vững mạnh thêm cho tướng uy Cố gia, mà Bắc Việt quốc cũng trở thành trò cười cho toàn thiên hạ!”, một vị quân hoàng nào đó nhìn về phương xa, mặt đầy nghiêm túc nói.



“Nếu Yến Vũ quốc không hành động, sợ rằng Bắc Việt quốc sẽ hoàn toàn suy vong vì trận chiến này. Phi Lang tướng quân Dụ Hồng, binh bộ thị lang Công Lương Tử Trạc, hai vị cường giả Địa Huyền trung kỳ đều bỏ mạng sa trường, nguyên khí tổn hại nặng nề!”



Có người không kìm được thở dài, cảm giác được nồng đậm khói thuốc súng.



“Thiên Phong quốc với sự tồn tại của Cố gia sẽ lọt vào tốp đầu tại Bách Quốc Chi Địa”, tại một góc nào đó của Bách Quốc Chi Địa, một vị cường giả lạnh lùng than thở.



Nam Uyên quốc, trên đại điện hoàng cung, mấy người Hiên Viên Hạo Vận cũng đã nắm được kết quả cuộc chiến. Lúc này rất nhiều quan viên Nam Uyên mới hiểu được tại sao lúc đầu hắn ta lại mạo hiểm để người đời cười chê mà thả đám người Cố gia đi.



Tiềm lực và sự điên rồ của Cố gia thực sự khiến người ta phải nghẹn lời.



“Cố gia, Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh…”, thái tử của Nam Uyên quốc, Hiên Viên Hạo Vận nhìn về phương hướng Bắc Việt quốc, trầm giọng thì thầm.



Một trận, chấn động cả thiên hạ!



Ai dám tùy tiện đắc tội tới quốc uy Thiên Phong quốc? Ai dám chế nhạo tướng uy của Cố gia?



Bắc Việt quốc nhiều lần xâm phạm biên cương Thiên Phong quốc những năm qua, lần này trên dưới Cố gia muốn Bách Quốc Chi Địa hiểu ra rằng, Thiên Phong quốc quốc nơi họ trấn giữ không thể dễ dàng bị nhục mạ!



Triều đình Bắc Việt quốc ảm đạm, chúng quan đều cúi đầu phủ phục dưới đất, vừa run rẩy vừa đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.



Quân hoàng Bắc Việt ngồi trên ghế rồng, hai tay không tự chủ được run lẩy bẩy, sắc mặt âm trầm tới cực điểm khiến người ta không dám nhìn thẳng.



“Ai có thể nói cho trẫm biết, tại sao lại thành kết quả như này không?”



Quân hoàng Bắc Việt nhìn xuống bách quan đang quỳ dưới đất, hoàng uy cuồn cuộn, giận dữ gầm lên.



Lặng ngắt như tờ, không ai dám trả lời.



“Tại sao ngay cả Công Lương Tử Trạc cũng chết trận? Hả? Trả lời trẫm”.



Quân hoàng Bắc Việt triệt để bùng nổ cơn giận, sau khi đại tướng Phi Lang hy sinh, ông ta vẫn luôn kìm nén ngọn lửa giận này, hôm nay ngay cả Công Lương Tử Trạc- trụ cột của cả quốc gia cũng bỏ mạng, còn ai có thể ngăn cản bước tiến thảo phạt phương Bắc của Cố Ưu Mặc đây?



Trên đại điện, các quan biên đều rùng mình run rẩy, đầu như chôn xuống đất không dám nhìn quân hoàng Bắc Việt đang nổi trận lôi đình kia.



Bởi đó là cả một đại quân ba mươi vạn lính! Là binh lực quan trọng được điều động từ các thành trì lớn vậy mà lại bị Huyết Xích quân cùng vài vạn quân tiếp viện đánh tan tác không còn manh giáp.



Trong tình huống này ai dám lên tiếng? Ai có tư cách gánh chịu cơn thịnh nộ từ quân hoàng?



“Ha ha ha… Bắc Việt quốc ta đã trở thành trò cười cho Bách Quốc Chi Địa rồi”, quân hoàng Bắc Việt tức quá hóa cười, đứng dậy nhìn xuống đám triều thần, cổ nổi đầy gân xanh quát: “Là ba mươi vạn tinh binh! Vậy mà bị tàn sát hơn mười tám vạn, còn lại thì thảm bại tháo chạy. Trẫm còn cần các ngươi có tác dụng gì?”



“Quân thượng bớt giận”.



Một vị quan văn vô thức khấu đầu trả lời.



“Lại kêu trẫm bớt giận, ngoại trừ câu này, các ngươi không còn lời gì khác có thể nói sao?”, quân hoàng Bắc Việt nghe vậy như lửa cháy thêm dầu, chỉ vào quan văn vừa mở lời, sát ý đùng đùng ra lệnh: “Người đâu, kéo ra ngoài, chém đầu tên phế vật này!”



Ầm!



Nhất thời, tất cả quan viên càng thêm kịch liệt run rẩy, không ai dám can ngăn. Bởi bọn họ biết, dù sao cũng cần phải có người ra mặt hứng chịu lửa giận của quân hoàng, như vậy mới có thể khiến ông ta bình ổn lại cơn giận trong lòng.



“Quân thượng tha mạng! Xin quân thượng bớt giận!”



Gương mặt quan văn kia thoắt cái tái nhợt, sợ hãi dập đầu liên tục, hy vọng có thể khiến quân hoàng Bắc Việt thu hồi mệnh lệnh.



Nhưng quan văn càng bày ra dáng vẻ hèn nhát vô dụng cầu khẩn, lại càng khơi gợi sát ý tại nơi sâu thẳm trái tim quân hoàng Bắc Việt, không kiên nhẫn hét lớn: “Chém!”



Quan văn một mực la hét cầu xin trong hoảng loạn, nhưng lại không dám chống cự nửa phần, bởi sau lưng ông ta còn có người nhà, nếu phản kháng, vậy hậu quả càng thêm nghiêm trọng.



Vì vậy, trong thoáng chốc, quan văn này liền bị vài tướng sĩ Bắc Việt kéo xuống, chặt đầu ngay trước cửa đại điện, máu lập tức lênh láng đỏ tươi cả một khoảng đất.


Chương 265 Ta muốn đi theo ngươi

Ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt từ cửa truyền vào, đám quan viên không kìm được nuốt nước bọt khan, mồ hôi lạnh trên trán lại thấm ra một tầng, kinh hãi không thôi.



“Truyền lệnh trẫm, cầu viện Yến Vũ quốc, dùng tốc độ nhanh nhất!”, quân thượng Bắc Việt biết, Bắc Việt quốc của ông ta lần này đã thực sự trở thành trò cười cho toàn thiên hạ, cho nên cũng không cần phải cố níu kéo một phần tôn nghiêm kia nữa, trực tiếp hạ lệnh xin viện trợ.



“Vâng!”



Vì vậy, dưới thánh lệnh của quân hoàng Bắc Việt, một đội tinh binh gấp rút xuất phát từ Bắc Việt quốc, hướng về Yến Vũ quốc, hy vọng có thể mời được quân tiếp viện.



…………







Sau một thời gian dài, Cố Ưu Mặc và mấy người Cố Thiên Mệnh mới xử lý sạch sẽ đống xác chết ở Diệp Thành, tiếp đó liền để các tướng sĩ vừa trải qua một trận huyết chiến cam go nghỉ ngơi dưỡng thương lấy sức trong thành hai ngày.



Bọn họ hoàn toàn không lo lắng Bắc Việt quốc sẽ tập kích bất ngờ Diệp Thành, bởi sĩ khí của Bắc Việt quốc đã sụp đổ, mười tám vạn quân bị giết hại đẫm máu, ai có bản lĩnh ngăn cản đây?



Trừ khi Bắc Việt quốc huy động tất cả binh lính từ các nơi khác lại, có lẽ có thể khiến Cố Ưu Mặc dè chừng không dám tiến công nữa. Nhưng những phần binh lực đó của Bắc Việt quốc đều là bố trí để ngăn cản các hoàng triều khác lăm le, có thể dễ dàng điều động được sao?



Vì thế Bắc Việt quốc hiện tại thực sự là cưỡi hổ khó xuống, rơi vào tình thế lúng túng.



Tại một tửu lâu trong Diệp Thành, Cố Thiên Mệnh và ông lão điên đang ngồi đối diện nhau.



Trên bàn bày rất nhiều vò rượu thơm nồng, khiến ông lão điên mặt mày rạng rỡ mà tu ừng ực không ngừng.



"Rượu ngon…", ông lão điên trực tiếp cầm lên vò rượu, ngẩng đầu uống từng ngụm lớn, cực kỳ phóng khoáng.



Cố Thiên Mệnh nhìn ông ta, cảnh giác đánh giá kỹ lưỡng một trận, hắn tin chắc mình chưa bao giờ gặp qua ông lão điên này nhưng ông ta lại nói bản thân có một mùi quen thuộc khiến hắn có hơi kinh ngạc.



"Chút rượu này không đủ!", ông lão một hơi nốc cạn một vò rượu nhưng bụng vẫn chẳng hề thấy no đủ, ông ta nhìn hắn thấp giọng lẩm bẩm.



Cố Thiên Mệnh sao có thể không nghe ra ý ở mặt chữ của ông ta đây?



"Tiểu nhị, mạng thêm mười vò rượu ngon!", Cố Thiên Mệnh lập tức quay đầu nói với gã hầu chờ phục vụ bên cạnh.



"Có ngay", tiểu nhị hoàn toàn không bận tâm tới việc Cố Thiên Mệnh bọn họ không trả nổi tiền bởi vừa rồi hắn đã ném thẳng cho hắn ta một nghìn lượng bạc, đủ mua được nửa căn tửu lâu rồi.



Tiểu nhị hưng phấn vội vàng đi bưng rượu, chẳng mấy chốc đã đặt mười vò rượu thượng hạng xuống bên cạnh chân ông lão điên, rồi cung kính chờ đợi ở một bên, trên mặt mang theo nét hân hoan khó giấu.



"Hì hì…", ông lão điên thấy lại có nhiều rượu như vậy được bê lên thì khoé miệng cười ngoác tới mang tai, lúc này trông ông ta chẳng khác gì một con sâu rượu bình thường.



"Chia cho ngươi một vò, uống cùng ta, ha ha…", thấy bên cạnh bày nhiều rượu ngon như vậy, ông lão điên dường như có chút ngại ngùng ném cho Cố Thiên Mệnh một vò, cười toe toét nói.



"Được", Cố Thiên Mệnh khẽ cười một tiếng, mở ra nắp vò, hương rượu thơm ngát lập tức tràn ra tứ phía, quấn quýt nơi chóp mũi.



Tuy rằng hắn rất muốn tìm hiểu lai lịch của ông lão điên này nhưng cũng biết có một vài chuyện không thể nóng vội, chỉ đành chôn chặt chuyện này xuống đáy lòng trước, sau này có cơ hội lại nói.



Do đó hắn liền cùng ông lão thưởng thức rượu ngon, khiến trong ngoài tửu lâu tràn ngập một mùi hương mê mẩn lòng người.



Rượu quá ba tuần, bên cạnh bàn nằm lăn lốc vò rượu rỗng, tựa hồ cả hầm rượu của tửu lâu đã được mang đến đây vậy.



"Rượu mà ta đồng ý với ông coi như trả xong, hai chúng ta không nợ nần gì nhau nữa", nhìn vẻ mặt hài lòng của ông lão, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng nói.



Gương mặt ông lão điên phảng phất nét choáng váng vì men rượu, say mà như không say nấc lên một tiếng, khàn giọng nói: "Ta muốn đi theo ngươi".



"Tại sao?", Cố Thiên Mệnh không muốn một nhân vật quái lạ như ông ta ở bên cạnh mình bởi ông ta mang đến cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm khó lường.



"Ta cảm thấy đi theo ngươi có thể biết được bản thân rốt cuộc là ai, hơn nữa, đi theo ngươi có rượu uống, ha ha…"



Nói đến đoạn có rượu uống, ông ta lại nhếch môi cười điên khùng không thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Kiếm Mù
  • Ma Mị Hồng Trần
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu Duệ Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Phong

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom