Từ Luyến mở tiệm được hai năm, gặp qua bao nhiêu dạng khách, loại người đến tìm cớ gây sự không phải không có; vì vậy, đối mặt với tình hình hiện tại cô vẫn rất bình tĩnh.
Đám côn đồ vào trong, không nói tiếng nào, ra hiệu đuổi hai vị khách ra ngoài, Từ Luyến cũng không cản, cô biết đám này đến tìm cô, cô không muốn liên lụy khách hàng của mình.
Cô nhìn bốn người đàn ông trước mặt, “Các anh đến có chuyện gì!”
Gã cầm đầu nhìn cô vài lần, rồi phá lên cười: “Mày là bạn gái của Ngụy Nhất Thần à? Đúng là vừa cao vừa đẹp!”
Từ Luyến trả lời: “Tôi không phải là bạn gái Ngụy Nhất Thần.”
Hắn cười gằn, tỏ vẻ không tin: “Thôi mày đừng giả ngu, mày giấu thằng nhãi Ngụy Nhất Thần đâu rồi?”
“Xuất ngoại!”
“Xuất ngoại!” Lông mày hắn dựng đứng, “Hay lắm, phá nát quán của tao rồi quẩy đuôi bỏ chạy …. Dám ra nước ngoài???”
Khó trách bọn chúng tìm anh ta suốt hai ngày nay đều không trông thấy bóng dáng.
Hắn lại liếc mắt nhìn Từ Luyến, cười nham hiểm: “Nếu nó đi rồi thì món nợ đành phải tính vào mày thôi!”
Hắn vừa dứt lời, tên đàn em đi theo không cẩn thận hất văng mấy ly nến thơm trên kệ, chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất không vỡ nhưng cũng phát ra những tiếng loảng xoảng, khiến hai vị khách đứng ngoài cửa quan sát giật nảy mình.
Từ Luyến nhìn đám côn đồ, rồi lấy điện thoại bàn bấm 110.
“Alo, đây là công viên Ánh Sao …”
Lời còn chưa dứt chiếc điện thoại đã quăng xuống đất, Từ Luyến ngẩng đầu đối mặt với gã đàn ông hung hăng kia.
“Mày còn dám báo cảnh sát?”
Từ Luyến không trả lời, xoay người định lên lầu hai lấy điện thoại di động. Hắn dường như đoán được ý đồ của cô nên kéo tay cô lại, không cho đi: “Có sức báo cảnh sát thì gọi cho thằng nhãi Ngụy Nhất Thần, nói nó máu về đây cho tao! Ngày nào nó chưa xuất hiện, ngày đó tao đều đến ‘thăm nom’ mày.”
Người vây quanh bên ngoài cửa tiệm ngày càng nhiều, trông thấy vậy Hướng Trường Không đưa mắt nhìn bọn họ, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Một nữ sinh tóc dài quay đầu trả lời: “Có người gây sự bên trong!”
Dường như để nhấn mạnh thêm lời cô gái nói, trong cửa hàng truyền ra một loạt âm thanh rơi vỡ khiến người bên ngoài cũng náo loạn.
“Mọi người báo cảnh sát chưa?” Hướng Trường Không nói nhanh, cô gái gật đầu lia lịa thay cho câu trả lời.
“Đây là số phòng trực bảo an của công viên, mọi người gọi ngay cho họ đi!” Hướng Trường Không đem điện thoại của mình nhét vào tay của cô gái, rồi bước vào trong cửa hàng của Từ Luyến.
Vừa vào liền bắt gặp cảnh tượng gã côn đồ đang lôi lôi kéo kéo Từ Luyến, anh không suy nghĩ nhiều rảo bước chân, tiến đến nắm cổ tay của gã, sau đó che Từ Luyến ở phía sau lưng mình. Hướng Trường Không không giống Ngụy Nhất Thần, anh không có ‘kinh nghiệm đánh nhau dày dặn’ nhưng do dáng anh cao, trong trường còn tham gia đội bóng rổ nên thể lực của anh không tệ,
Vì nóng ruột nên Hướng Trường Không ra hết sức, gã côn đồ bị vặn cổ tay đau điếng: “Thằng giao nhận nhãi nhép này … ở đây có chuyện của mày à!!! Mau cút cho tao … Hay muốn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân?”
Gã nói rất lớn tiếng, ba tên đàn em theo gã không chú ý đến Hướng Trường Không, vội xúm xít hỏi thăm: “Binh ca … có sao không Binh ca?”
Ba tên vây kín hắn, tựa như bức tường người chắn trước mặt Hướng Trường Không, còn anh vẫn che cho Từ Luyến, nghiêng đầu nhỏ giọng: “Cô tìm chỗ nào an toàn đi, cảnh sát đến ngay thôi!”
Đây là lần đầu tiên Hướng Trường Không và Từ Luyến gần nhau như vậy, hơi thở anh vờn quanh trên gương mặt cô. Trước đây cô chưa từng chú ý Hướng Trường Không lại cao như vậy, giọng của anh lại dịu dàng đến vậy, khí chất cũng không nóng nảy như Ngụy Nhất Thần. Khi anh che chắn cho cô, cô cảm thấy an lòng.
Nhóm người đến gây sự chính là tên Chu Binh. Ngụy Nhất Thần còn không coi hắn ra gì thì thôi, mà ngay cả hiện tại tên giao nhận cũng đến quản chuyện của hắn, Chu Binh tức đến nổ phổi: “Chúng mày xử thằng giao nhận kia cho tao!”
Mấy tên đàn em của Chu Binh thuộc dạng sai đâu đánh đó, nghe đại ca nói vậy bọn chúng lập tức quay sang Hướng Trường Không. Hướng Trường Không đẩy Từ Luyến ra phía sau, ngăn không cho bọn chúng lại gần. Một tên đưa nắm đấm tới, Hướng Trường Không hụp đầu né được.
Chu Binh thấy thân thủ Hướng Trường Không linh hoạt, hắn giở trò, đợi đến khi ba tên đàn em tấn công, hắn đột nhiên lao tới ôm chân của anh, kéo mạnh. Hướng Trường Không ngã xuống. Ba tên đàn em vội nắm chặt hai tay anh.
Hướng Trường Không dùng sức giãy dụa mấy lần nhưng không thể thoát. Chu Binh xoa xoa cổ tay vẫn đau rát của hắn, hắn đá mạnh vào người Hướng Trường Không như để xả cơn giận: “Ngon đánh tiếp đi!”
Hướng Trường Không rên nhẹ, bụng anh quặn đau. Tên Chu Binh vẫn chưa nguôi giận, nắm cổ áo anh đấm một cú.
Từ Luyến đang đi về hướng cầu thang, chứng kiến cảnh tượng như hình ảnh quay chậm Chu Binh hết đá rồi đấm Hướng Trường Không, cô đột nhiên cảm nhận được có một luồng không khí khác thường bao phủ. Cô không thể giải thích đó là gì, chỉ cảm giác đầu cô nhói lên, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào: tiếng đánh, tiếng chửi và tiếng ồn ào bên ngoài cửa hàng; chỉ trông thấy máu rướm ra nơi khóe miệng cùng hàng lông mày nhíu chặt của Hướng Trường Không.
Thời khắc này cô bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, cô đến góc tiểu cảnh, ôm lấy chậu hoa to nhất, giơ cao khỏi đỉnh đầu, rồi ‘Rầm!!!’ … Cô nện mạnh chậu hoa xuống đất.
Chậu hoa vỡ toang trên nền nhà, bùn đất tung tóe.
Tiếng động qua đi, Từ Luyến cảm nhận được âm thanh xung quanh quay trở về; thế nhưng, không gian lúc này lại cực kỳ yên tĩnh, ánh mắt của Chu Binh và đám đàn em đổ dồn về hướng cô.
Từ Luyến cúi xuống nhặt mảnh sứ lớn nhất, nắm chặt trong tay, xông đến đám côn đồ. Bước chân cô rất nhanh, giày cao gót nện trên nền đất kêu lọc cọc, khiến đối phương rợn gáy.
Theo bản năng đám Chu Binh lùi về sau một bước, hắn kéo một tên đàn em ra chắn cho mình, đồng thời quát lên: “Còn đứng đó, xử con nhóc đó cho tao!”
Hướng Trường Không trông thấy hai tên lao vào Từ Luyến, anh cố nén đau gượng đứng dậy. Đầu gối của anh đã bị thương nhưng không cảm giác đau đớn, chỉ lăm lăm xông về phía Từ Luyến đấm mạnh vào bọn chúng.
“Thằng giao nhận này … mày muốn chết đúng không?” Bị đánh trúng, bọn chúng nổi điên lên xông về Hướng Trường Không.
Hướng Trường Không thở hổn hển, giơ cánh tay quệt máu dính ở khóe miệng. Thật ra anh không biết đánh nhau. Cả đời của anh chỉ mới ẩu đả hai lần: lần đầu là khi anh học trung học, có người bắt nạt em gái anh; còn lần thứ hai, chính là bây giờ.
Không gian như bùng nổ, chỉ có điều lần này Chu Binh Chưa kịp ra mệnh lệnh mới đã có một nhóm người ùa vào bên trong.
“Gây rối gì đấy??? Tất cả dừng lại hết cho tôi!” Bảo vệ tại công viên Ánh Sao chạy đến đầu tiên, mỗi người cầm trên tay một chiếc gậy cảnh sát. Chu Binh thấy tình huống bất lợi, tính chuồn nhưng không qua khỏi mắt của nhóm người bảo vệ, bọn họ đã vây bọn chúng lại. Từ Luyến thả mảnh vỡ trên tay đi về phía Hướng Trường Không, đỡ anh dậy: “Anh sao rồi?”
Hướng Trường Không mấp máy môi, khẽ mỉm cười: “Tôi không sao, cô không bị thương chứ?”
Từ Luyến lắc đầu: “Không!”
Tiếng còi hụ cảnh sát vang lên, đám Chu Binh càng hoảng, bọn chúng phá vòng vây bảo an, lao ra cửa chính, nhưng toàn bộ đã bị cảnh sát khống chế. Từ Luyến và Hướng Trường Không cũng phải đến đồn cảnh sát lấy lời khai, còn phải trích xuất camera trong tiệm.
Nhờ đoạn băng ghi hình đã tố cáo mọi hành vi của đám người Chu Binh. Không thể biện giải, đám côn đồ nháo nhào tìm luật sư biện hộ. Từ Luyến nhất định không khoan nhượng, ngoại trừ đền bù tổn thất trong cửa hàng, cô còn khăng khăng cho Hướng Trường Không đi nghiệm thương, tố cáo đám người đó vì tội cố ý gây thương tích.
Chu Binh nghe nói Từ Luyến muốn đi nghiệm thương, cũng nháo nhào đòi đi nghiệm thương vì Hướng Trường Không cũng đánh bọn họ.
Hướng Trường Không biết mấy tay này là dân già đời, bọn chúng vào đồn cảnh sát nhưng vẫn có đồng bọn bên ngoài. Anh sợ bọn chúng sau này tìm Từ Luyến trả thù nên cuối cùng đồng ý khoan nhượng với bọn chúng.
Ra khỏi Cục cảnh sát, Từ Luyến cau mày: “Sao anh lại đồng ý thỏa hiệp với bọn chúng?”
Hướng Trường Không đáp: “Cô vẫn đang làm ăn, đừng quá cứng với nhóm người này. Cửa hàng cô vẫn ở đó, nếu như bọn chúng ngày nào cũng tìm cô kiếm chuyện, coi như việc làm ăn của cô cũng gặp bất lợi.”
Từ Luyến hiểu được những lời anh nói rất đúng, đây là thủ đoạn thường dùng của đám xã hội đen, nhưng cô thật sự tức giận. Cô nhìn vết máu trên miệng anh, “Tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra xem vết thương thế nào!”
Hướng Trường Không lắc đầu: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, tôi xức thuốc là xong!”
“Không được, phải đi bệnh viện!”
Hướng Trường Không nhìn trời, trả lời Từ Luyến: “Ngày hôm nay công việc giao thức ăn của tôi không xong … Bây giờ phải gọi điện thoại cho từng khách giải thích!”
Từ Luyến bây giờ mới nhớ ra trưa nay là Hướng Trường Không giao thức ăn đến cho cô. Cô càng thêm nặng lòng: “Mọi tổn thất của anh hôm nay hãy tính cả cho tôi!”
Cô từng nghe nói nếu nhân viên giao nhận không giao hàng đúng giờ sẽ bị khách hàng trách cứ, tiền thức ăn đã mua sẽ trừ vào lương bọn họ.
Hướng Trường Không lên tiếng: “Không sao. Việc này không phải lỗi của cô!”
Đúng! Đều tại Ngụy Nhất Thần. Từ Luyến hận không thể bay thẳng ra nước ngoài tìm tên khốn kiếp Ngụy Nhất Thần tính sổ.
Bình luận facebook