Khi Từ Luyến gói quà cho Hướng Trường Không, anh vô thức ngắm đôi tay của Từ Luyến. Bàn tay trắng nõn, mịn màng, không tì vết, là một đôi tay chưa làm qua những chuyện nặng nhọc. Nghĩ đến việc cô thường đặt thức ăn ngoài, anh nghĩ chắc có lẽ bình thường mười đầu ngón tay của cô không đụng đến chuyện bếp núc; nhưng cũng chính đôi tay này đã làm nên những tác phẩm tinh xảo đẹp đẽ.
Hướng Trường Không lại đưa mắt quan sát những ngọn nến, rồi lập tức bị một ngọn nến được đặt ngay quầy thu ngân thu hút.
Đó là một ngọn nến hình cầu, kích thước bằng quả táo nhỏ, xanh xanh trắng trắng. Hướng Trường Không không biết cô có thể làm được sản phẩm này như thế nào. Nền quả cầu một màu xanh thăm thẳm, rồi len lỏi vài đám mây trắng, tựa như bầu trời bao la.
Từ Luyến thấy anh đang quan sát ngọn nến đó, liền cầm nó lên: “Mẫu trời xanh mây trắng này tôi vừa học được, mới chỉ làm được một cái này đầu tiên thôi, tôi vẫn chưa hài lòng lắm. Tôi đặt tên cho nó là ‘Luyến không’.”
Hướng Trường Không sửng sốt, lặp lại: “Luyến không?”
“Ừm …. Tôi còn bỏ thêm chút tinh dầu, phí không ít tâm tư vào nó … Tựa như có thể thưởng thức tất cả các mùi vị trên thế gian một lần.” Từ Luyến đưa nến lên trước mặt Hướng Trường Không: “Anh ngửi thử xem!”
Hướng Trường Không hơi cúi đầu, mùi hương nồng nàn dâng lên: “Hương vị của trời xanh!”
Từ Luyến nhoẻn miệng cười, nụ cười hiếm khi nào xuất hiện trên đôi môi cô, “Ừm!”
Hướng Trường Không cầm ngọn nến trên tay Từ Luyến, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay mình, cảm xúc dịu nhẹ len lỏi sâu tận trong tâm hồn: “Nến này có thể bán cho tôi được không?”
“Dĩ nhiên, cần tôi gói lại cho anh không?”
Hướng Trường Không cười cười: “Không cần đâu, cám ơn!”
Từ Luyến đặt hai món đồ Hướng Trường Không đã mua cho vào túi xách của cửa hàng, đưa anh thêm một tấm thẻ khách hàng, nói với anh thẻ này giảm giá 20% cho lần mua hàng tiếp theo. Hướng Trường Không tiếp nhận và nói lời cám ơn, sau đó cầm túi ra về.
Sau khi anh đi, Từ Luyến cũng đóng cửa, về nhà ngủ.
Hướng Trường Không nói mùa quà tặng em gái không phải là lấy cớ tiếp cận Từ Luyến, mà em gái Hướng Noãn của anh sắp đến sinh nhật thật.
Hướng Noãn ở trong ký túc xá của trường, chỉ có cuối tuần mới về nhà. Vừa vặn thứ sáu tuần này anh được nghỉ nên quyết định chọn ngày này tổ chức sinh nhật cho em gái.
Sáng sớm anh đã ra khỏi nhà mua thức ăn, chọn những món Hướng Noãn thích nhất. Trên đường về nhà anh nhận được điện thoại của dì Phạm.
Dì Phạm sinh hoạt cùng một đoàn văn nghệ với mẹ anh, biết nhau từ khi còn trẻ, đã qua mấy chục năm, ai cũng đã có tuổi nhưng chưa bao giờ cắt đứt liên lạc. Anh nhận điện thoại: “Dì ạ, có chuyện gì không?”
Dì Phạm lên tiếng: “Trường Không à, dì với dì Hà muốn hỏi thử xem mai cháu có rảnh không, hai dì muốn qua thăm mẹ.”
Hướng Trường Không trả lời: “Dạ hôm nay con được nghỉ, nếu không bận hai dì đến luôn hôm nay được không, vừa khít con cũng tổ chức sinh nhật cho Hướng Noãn.”
Dì Phạm cảm thán: “Là sinh nhật Hướng Noãn sao? Tốt lắm, để dì nói dì Hà một tiếng, mua cho Hướng Noãn một cái bánh sinh nhật nhé!”
Hướng Trường Không mỉm cười: “Không cần đâu, hôm nay con làm nhiều món lắm, dì và dì Hà chung vui cùng bọn con là được rồi ạ!”
“Không được, không được. Sinh nhật làm sao lại không có bánh. Con yên tâm, nhanh lắm. Hướng Noãn không có ở nhà chứ?”
“Dạ chưa về, sáng nay lớp nó học bù nửa buổi nên 12 giờ trưa mới về nhà được.”
“Vậy không nói nữa, để dì chạy ra ngoài mua bánh!”
Dì Phạm vội vàng cúp điện thoại, Hướng Trường Không bật cười, mang túi thực phẩm về nhà.
Về đến nhà anh bắt tay chuẩn bị bữa trưa. Mười một giờ dì Phạm và dì Hà đến, cầm theo một chiếc bánh sinh nhật. Phòng khách vốn dĩ không rộng, nay có thêm khách càng thêm chật chội. Hướng Trường Không rót nước mời khách, rồi quay sang nói với bà Ông Thục Lệ đang ngồi ngoài ban công tắm nắng: “Mẹ! Dì Phạm và dì Hà đến thăm mẹ đây!”
Ông Thục Lệ nghe giọng con trai, bà quay đầu nhìn phòng khách, gặp được những người chị em tốt nhưng gương mặt bà vẫn không chút biểu cảm. Dì Phạm ngân ngấn nước mắt: “Lệ Lệ à!”
Ông Thục Lệ đã gần năm mươi nhưng dì Phạm vẫn quen gọi mẹ anh Lệ Lệ, tựa như bọn họ chỉ mới mười bảy đôi mươi: “Gần đây bà thế nào rồi, có đỡ hơn không?”
Ánh mắt nhìn dì Phạm một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
Dì Phạm mím môi, cố gắng để không rơi lệ: “Trước đây Lệ Lệ trong đoàn văn nghệ tựa như một bông hoa khoe sắc, nhảy rất đẹp ….”
Đừng nhắc đến khi còn trẻ, mà chỉ mới cách đây mấy năm thôi, nhóm của dì Phạm vẫn còn xưng bá ở quảng trường khiêu vũ. Hiện tại, ánh mắt của Ông Thục Lệ chẳng lộ ra bất kỳ tâm tình nào.
Hướng Trường Không nhẹ giọng an ủi: “Mẹ cháu đã khỏe hơn trước rất nhiều, dì đừng buồn.”
Dì Phạm gật đầu, bà biết trước đây tình trạng của Ông Thục Lệ còn tệ hơn rất nhiều. Dì cũng vỗ vỗ vai an ủi lại Hướng Trường Không: “Cho bà ấy thêm chút thời gian, dì tin mẹ con sẽ khỏe. Con làm gì thì làm đi, không cần ở đây tiếp dì đâu!”
“Vâng!” Hướng Trường Không gật đầu, đi vào bếp.
Trong phòng khách, dì Phạm và dì Hà đang tán gẫu với bà Ông Thục Lệ. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện xưa, nhưng xuyên suốt cuộc trò chuyện bà Ông Thục Lệ chẳng chút phản ứng, tuy nhiên bầu không khí không hề lạnh lẽo.
Mười hai giờ rưỡi, Hướng Noãn đeo balo trở về nhà. Vừa đến cửa đã ngửi mùi thịt thơm phức: “Oa … hôm nay anh hai làm khâu nhục!”
Hướng Noãn thả ba-lô xuống, quẹo thẳng vào bếp, Hướng Trường Không vừa làm vừa la em gái: “Về nhà sao không biết chào dì Phạm, dì Hà.”
“A! Vâng!” Từ sau khi bà Ông Thục Lệ sinh bệnh, hai người thường đến nhà Hướng Noãn nên cô bé không thấy ngạc nhiên. Cô bé chui ra khỏi bếp: “Dì Phạm, dì Hà, hai dì đến chơi!”
Dì Phạm cười cười: “Hướng Noãn càng lớn càng đẹp. Sao con cắt tóc rồi.”
Hướng Noãn đáp lời: “Sáng nào cũng phải mất thời gian chải đầu, con cắt luôn, gội đầu vèo vèo!”
Là học sinh lớp 12, phải dành giật từng giây từng phút.
Dì Phạm mỉm cười: “Hướng Noãn của dì rất xinh, con để kiểu tóc nào cũng hợp. Anh con nói hôm nay tổ chức sinh nhật con, dì và dì Hà đặt một chiếc bánh trái cây. Con thích không?”
“Dạ thích, thích lắm ạ!” Hướng Noãn gật đầu lia lịa, “Dì nói chuyện với mẹ con đi. Con cất giỏ trước đã!”
Hướng Noãn về phòng, cất balo rồi vào bếp, cô bé muốn xem anh trai đã chuẩn bị cho cô bé món gì. Hướng Trường Không thấy em gái vào, “Còn vào đây làm gì nữa?”
“Em coi xem giúp được anh một tay không!”
Hướng Trường Không nhìn em mình lớn từng ngày, mấy mưu nhỏ của cô bé làm sao gạt được đôi mắt của anh: “Anh nghĩ là em qua đây để xem có món gì ăn không thôi!”
“…. Hự, vì em đói quá!”
“Được rồi! Em bưng ra đi, ăn được rồi đó!”
“Vâng!”
Hướng Noãn sắn tay áo làm việc, Hướng Trường Không căn dặn: “Nồi canh để đó cho anh, em đừng bê!”
“Em biết rồi!”
Một bàn đầy thức ăn được dọn lên, ở giữa là chiếc bánh sinh nhật thật lớn, cắm ngọn nến số 17, ánh nến ấm áp. Hướng Noãn nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện, sau đó thổi nến.
Dì Phạm tò mò: “Noãn Noãn, cháu cầu nguyện gì vậy?”
Dì Hà: “Tôi đoán nó xin thi đậu đại học.”
Hướng Noãn cười cười: “Nguyện vọng phải bí mật mới linh nghiệm đó nha!”
Hai dì bật cười, rồi giúp cô bé cắt bánh. Một bữa cơm đầm ấm, vui vẻ.
Ăn xong bữa trưa, hai dì ở chơi đến ba giờ mới về, “Lệ Lệ, hôm nào chúng ta lại ra quảng trường khiêu vũ nhé! Bà không biết chứ ai cũng hỏi cô giáo Ông đi đâu rồi đó!”
Ông Thục Lệ nhìn bà ta, rồi chậm rãi nghiêng đầu sang hướng khác.
Hướng Noãn nhìn ra được hai dì có chút thất vọng, cô bé nói với bọn họ: “Để con tiễn hai dì xuống.”
“Ừm!”
Sau khi tiễn hai người, Hướng Noãn về phòng, cô bé vỗ vỗ mặt để tỉnh táo một chút, lấy lại tinh thần, rồi lấy sách bài tập toán.
Hướng Trường Không dọn dẹp xong nhà bếp, cầm túi quà mua ở cửa hàng Từ Luyến, gõ cửa phòng Hướng Noãn. Hướng Noãn đang giải một hàm số khá phức tạp, nghe tiếng gõ cửa, cô bé quay đầu nhìn: “Anh ạ … Anh vào đi, cửa không khóa.”
Hướng Trường Không đi đến bàn học, đưa món quà ra: “Tặng em!”
Hướng Noãn phấn khích. Cô bé vốn dĩ cho rằng bữa tiệc trưa nay đã là món quà rất lớn rồi.
“Cám ơn anh!” Cô bé vui vẻ đón nhận, quên mất đề toán hóc búa đang giải, “Oa … là thạch cao thơm, còn có mùi hương nữa chứ!” Cô bé hít nhẹ một hơi, cảm thấy toàn thân được thả lỏng.
“Thoải mái quá, không ngờ được anh tặng món này đấy!”
Hướng Trường Không ngại ngùng: “Là chủ cửa tiệm chọn giúp anh!”
Hướng Noãn nhìn logo trên túi quen quen: “Ồ … cửa hàng này hình như em thấy ở đâu rồi, để em nhớ …”
Ba giây sau, Hướng Noãn đột nhiên lấy điện thoại di động, mở weibo: “Tiệm bánh ngọt em đang theo dõi đã từng đề cử sản phẩm của cửa hàng cô ấy … Là đây nè!”
Cô bé đưa điện thoại ra trước mặt anh trai, vừa nhìn anh đã biết chính là logo của cửa hàng Từ Luyến.
“Sản phẩm ở cửa hàng chị ấy siêu đẹp nhưng giá cả không hề rẻ …” Hướng Noãn lên tiếng, giả vờ nũng nịu, “Lại để anh hai tiêu tiền rồi!”
Hướng Trường Không xoa xoa đầu cô bé: “Em thích là tốt. Anh không phiền em làm bài nữa!” Trước khi rời đi anh bổ sung thêm: “Đúng rồi, phương trình kia em đã giải sai từ bước thứ ba rồi.”
Hướng Noãn: “…”
Bình luận facebook