Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 20
Tư Mộ
Phần 20
Khi Hàn vừa đến, thấy cảnh tượng trước mắt đau thương vô cùng
Thiên đứng trân trân nhìn Ngọc trước mặt, toàn thân cứng đờ, ánh mắt vô hồn không chớp lấy một lần.
Ngọc ngồi bệt trên nền đất, tóc tai rũ rượi, lôi thôi lếch thếch ôm lấy người đàn ông đầy máu me trên nền đất. Hai mắt ông ta trợn trừng, khuôn mặt kinh ngạc tột độ, có vẻ là chết không nhắm mắt.
– Xảy ra chuyện gì?
Hắn im lặng. Không nhúc nhích. Cơ thể không cử động được dù chỉ là một chút, đến hô hấp cũng trở nên khó nhọc. Thời gian nặng như chì chậm chạp trôi qua, không khí xung quanh căng thẳng đến mức đặc quánh lại.
Bỗng xa xăm vọng lại tiếng còi hụ của xe cảnh sát, có vẻ như rất nhiều xe đang tiến về hướng bọn họ, càng lúc càng gần.
Thiên có vẻ như không nghe thấy gì hết, chỉ chăm chăm nhìn Ngọc. Đoán chừng không muốn rời đi.
Hàn cau mày nhìn hắn, tiếng còi hụ đã ở rất gần, sắp không còn thời gian nữa. Nếu không đi ngay, quãng đời của hắn sau này chắn chắn đến chín phần sẽ phải chôn vùi trong song sắt
– Thiên, đi mau
Lại im lặng. Hắn không nói gì hết. Cũng không buồn nhìn Hàn.
Có vẻ như không thể kiên nhẫn thêm được nữa, Hàn liếc mắt ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ đứng gần đó, lập tức tiến đến lôi hắn đi.
Trước lúc cửa xe đóng lại, Ngọc ngẩng lên nhìn hắn một lần, ánh mắt bi thương như mũi tên xuyên thẳng vào trái tim hắn. Cả đời có lẽ cũng sẽ không bao giờ quên.
(Truyện được viết bởi Phạm Kiều Trang – Hổ Bé)
****
Hắn ngồi trong một căn phòng tối, khắp phòng ngổn ngang những đồ đạc đã bị hắn đập phá đến tan nát.
Khắp thân chi chít vết bầm tím, tay chảy máu ròng ròng, hắn cũng chẳng thấy đau.
Tại sao? Tại sao lại là cha của cô ấy?
Tại sao yêu một người mà lại quá ngang trái như thế?
Hắn với cô sắp kết hôn cơ mà???
Mới chỉ sáng nay thôi hắn còn lo lắng cho ngày mai ra mắt cha mẹ vợ. Vậy mà giờ vỡ tan cả rồi.
Cả đời này chắc chắn cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Rút cục thì kiếp trước hắn đã làm gì mà ông trời lại tàn nhẫn với hắn như vậy?
Nếu biết trước, hắn đã không….
Nghĩ đến đây, hắn giật mình.
Lúc đó quá kinh ngạc về chuyện xảy ra nên hắn không thể nhớ nổi chuyện xảy ra lúc đó.
Rõ ràng, hắn không hề bóp cò súng.
Bất ngờ!!! Thảng thốt
Hắn vội vàng lục tìm lại khẩu súng để kiểm tra một lần nữa.
6 viên đạn còn nguyên!!!!
Vậy là hắn không bắn, hắn không giết cha của Ngọc.
Đúng!!! Không phải hắn.
Vậy tại sao ông ta lại bị bắn chết? Tại sao Ngọc lại đến đúng thời khắc đó? Là kẻ nào? Kẻ nào đã cố tình sắp xếp chuyện này để hãm hại hắn???
***
Hắn vội vàng nhấc máy gọi điện cho Ngọc. 1 cuộc – không nghe, 2 cuộc – cũng không nghe. 100 cuộc – cô tắt máy
Bây giờ hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được nỗi oan thấu trời thấu đất này.
Ngọc!!! Anh không giết cha em….
Mở cửa bước ra khỏi phòng, hắn sai một tên đàn em đi điều tra về vụ việc ngày hôm đó, rồi lếch thếch lái xe về hướng nhà Ngọc ở.
Căn nhà im lìm.
Hắn lại đợi…
Khi dưới chân hắn đã đầy những mẩu thuốc lá ngang dọc, Ngọc vẫn chưa trở về. Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi rung lên khiến tim hắn đập lạc một nhịp, hy vọng….đó là cô.
Nhìn màn hình, hy vọng vừa mới loé lên trong ánh mắt hắn bị dập tắt ngay lập tức, số của Hàn
– Đang ở đâu?
– Em đang chờ Ngọc
– Chú giết cha nuôi cô ta, giờ còn mong cô ta tha thứ cho chú sao?
– Em không giết
Đầu dây bên kia im lặng mất gần một phút, lát sau mới chầm chậm lên tiếng
– Chuyện thế nào?
…..
Sau khi nghe xong, Hàn nói với hắn nên đến nhà tang lễ để tìm. Giờ này chắc gia đình Ngọc đang ở đó.
Hắn không buồn nghe hết câu, lập tức dập máy, lái xe như bay đến nhà tang lễ.
Khi hắn đến, tang lễ đã xong xuôi, chỉ còn mình Ngọc cùng mẹ đang đứng im lìm trước di ảnh của lão Dũng.
Con người kia rõ ràng là giết cha, giết mẹ, cưỡng hiếp em gái hắn. Có chết cũng đáng. Nhưng lão ta lại là người có ơn nuôi dưỡng Ngọc, cho cô ấy một cuộc sống tốt như hiện tại.
Một bên là tình nghĩa, một bên là tình yêu. Trong lòng hắn khó xử vô cùng….
Dù sao thì cũng phải giải thích cho cô biết chuyện xảy ra, sau đó quyết định thế nào là tuỳ cô ấy. Cùng lắm là hắn lại lặng lẽ đi bên đời cô, âm thầm yêu cô như trước đây. Tuyệt đối không ép cô phải tha thứ cho hắn!!!
– Ngọc
Cô xoay người lại, hai mắt sưng húp nhìn hắn, đáy mắt lộ rõ vẻ đau thương tột độ
– Anh đến đây làm gì?
– Ngọc, hãy nghe anh….anh….
– Đừng nói gì nữa, em không muốn nghe
Trái tim hắn như bị ai bóp nghẹt, khó thở vô cùng.
Hai tay hắn nắm lấy hai vai mảnh khảnh của cô, ép cô nhìn vào mắt hắn
– Em phải nghe anh, phải tin anh
Một giọt, lại một giọt nước mắt lăn xuống nơi gò má nhợt nhạt mệt mỏi của Ngọc. Khiến hắn đã đau lòng lại càng thêm đau lòng
– Anh biết mà….giờ có nói bất cứ thứ gì…em cũng không tin.
Vỡ!!! Có thứ gì đó tan vỡ trong lòng hắn. 20 năm quen biết, hắn hiểu cô hơn ai hết. Cô là cô gái thánh thiện vô cùng, hôm nay, cô đã dùng đến những từ này với hắn, có nghĩa là chuyện tình cảm của hắn với cô…KẾT THÚC THẬT RỒI.
Hắn thất thần buông vai cô ra, ánh mắt bi thương đến cực hạn. Ngọc không buồn nhìn hắn thêm một lần, buông một câu không đầu không cuối
– Chuyện của chúng ta, hãy quên hết đi
Dứt lời, cô xoay bước rời đi, để lại mình hắn đứng trơ như tượng trong phòng tang lễ, bóng dáng hắn cô liêu đến mức tàn tạ.
Cô không oán trách hắn một lời, không hỏi hắn tại sao lại làm thế. Cô yêu hắn nhiều đến nỗi, chỉ có thể từ bỏ chứ tuyệt đối không thể nào Hận hắn.
Đời này….hắn nợ cô quá nhiều!!!
****
Những ngày sau đó, hắn điên cuồng uống rượu trong hộp đêm. Không buồn quan tâm đến mọi chuyện. Nguyệt có khuyên hắn nhiều thế nào, hắn cũng bỏ ngoài tai.
Hàn đến hộp đêm, nhìn thấy cảnh hắn nốc rượu mạnh như uống nước lã, không nói không rằng, lập tức vung một quyền đấm thẳng vào mặt hắn. Khuôn mặt đẹp trai cực phẩm thâm thành một mảng, hắn đưa tay quệt vệt máu nơi khoé miệng, thong thả uống tiếp.
Hàn biết hắn yêu Ngọc, yêu hơn 20 năm. Lần này giết cha của cô ấy, nhất định Ngọc sẽ không tha thứ cho hắn. Hắn đau lòng, Hàn cũng biết. Hai người cùng nhau lớn lên, cùng vào sinh ra tử, bề ngoài Thiên lúc nào cũng vui vẻ bỡn cợt với người khác như vậy, nhưng lòng hắn đau khổ thế nào, hắn đều mượn rượu nuốt ngược vào tim. Cứ âm thầm lặng lẽ, không kêu than một lời.
Hôm nay hắn uống rượu như vậy, nhất định là rất đau lòng.
Hàn kéo tay hắn lôi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước nhấn đầu hắn xuống bồn rửa mặt
– Mẹ kiếp!!! Chú có uống bao nhiêu thì cô ta cũng sẽ không trở về
Hắn vùng dậy, mái tóc đen ướt đẫm, từng giọt nước giọt xuống khuôn mặt anh tuấn mệt mỏi
– Em và cô ấy sắp kết hôn
Hàn cứng người. Thời gian này anh ta bận rộn, không có thời gian nói chuyện nhiều với Thiên. Không ngờ hắn và Ngọc đã tiến tới giai đoạn đó. Bao nhiêu dự định đổ vỡ, từ vợ chồng chưa cưới trở thành kẻ thù chỉ trong nửa ngày, dù là người mạnh mẽ cỡ nào, cũng khó mà chấp nhận nổi.
Hắn mở cửa rời đi, bóng đêm hun hút như nuốt trọn thân hình cao lớn ngang tàng của hắn.
***
Nửa tháng sau đó, hắn không gặp Ngọc. Cũng không hề liên lạc với cô, hắn chỉ muốn cho cô thời gian để bình tâm lại, cho hắn một cơ hội để giải thích. Tuyệt đối không bao giờ từ bỏ cô.
– Anh ăn chút gì đi
An mang tới một hộp đồ ăn Việt Nam, là cá bống kho tiêu, hắn rất thích
– Những thứ này ở Pháp không có, vất vả lắm em mới tìm được.
– Không ăn
– Anh không ăn nhiều ngày rồi, chỉ uống rượu cho qua bữa, nếu cô ấy nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Hắn im lặng. Ngọc!!! Anh nhớ em
****
Hắn cầm điện thoại gọi điện cho Ngọc, số máy không liên lạc được. Lòng bỗng dấy lên một niềm bất an khó tả, hắn vội vàng lái xe đến khu nhà cô ấy. Cổng nhà khoá im ỉm, trong nhà không một ánh đèn, lá vàng rơi rụng đầy trong sân, chắc chắn nơi này không có người ở cũng được một thời gian rồi.
Hoảng hốt!!! Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn rời đi…tuyệt tình đến mức không thèm quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Trở về hộp đêm, lại uống rượu. Uống cho đến khi thân thể chếnh choáng, không nhìn rõ người trước mặt là ai nữa.
Đưa ly rượu lên miệng, một bàn tay nắm lấy cổ tay hắn
– Đừng uống nữa
Hắn ngoái đầu nhìn sang người ngồi bên cạnh. Một cô gái.
Chẳng biết say đến mức nào, hắn nhìn An thành Ngọc. Vội vàng ôm lấy An, vòng tay mạnh mẽ siết chặt
– Ngọc, em đừng đi
Cô ta ngây người một chút, rồi đưa tay vuốt ve lưng hắn, vỗ vỗ lên tấm lưng rắn rỏi, mùi hương nam tính hoà lẫn mùi rượu, quyến rũ vô cùng
– Em không đi nữa, em ở đây rồi.
Hắn càng ôm chặt An, chỉ sợ buông tay ra là người trước mặt đi mất.
Trong ánh đèn lập loè của hộp đêm, bỗng xuất hiện một người con gái thanh cao thuần khiết vô cùng, trong cái nơi loại người gì cũng có này, bóng hình cô ấy quá nổi bật, tạo nên bức tranh tương phản đả kích mắt người nhìn. Chỉ cần liếc một cái, lập tức đã nhận ra.
Ngọc tiến đến phía hai người bọn hắn, là hướng lưng của Thiên. An nhìn thấy vậy, trên môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Cô ta lùi về sau một chút, rồi tìm đến môi Thiên. Hôn cuồng nhiệt.
Hắn đờ người….Ngọc của hắn không phải là người chủ động hôn hắn giữa nơi đông người như thế này.
Thấy bóng dáng quen thuộc của hắn đang dây dưa môi lưỡi với người con gái khác. Tim cô vỡ vụn. Đứng chết trân. Đau lòng đến độ không nhúc nhích nổi.
Thì ra….hắn cũng là loại đàn ông thay phụ nữ hơn cả cái chớp mắt. Có được thân thể cô rồi nên như thế sao???
Bức hình đen trắng trên tay cô bị vò đến nhăn nhúm.
Ngọc quay lưng rời đi. Bóng dáng bé nhỏ cô độc, liêu xiêu bước ra khỏi hộp đêm
Thấy cô đau khổ bỏ đi, ánh mắt An hiện lên một tia hả hê, thoả mãn!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook