Giờ phút này ta đang ở bên cạnh Thanh Tư.
Chàng gắp một miếng bánh điểm tâm đưa tới miệng ta, tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm bọn ta.
Ta sẽ không từ chối chàng nên chỉ đành ăn miếng bánh.
Trong chốc lát, những ánh mắt xung quanh càng trở nên nóng bỏng hơn.
Việc này còn phải kể đến nửa canh giờ trước.
Thanh Tư trừng mắt nhìn Khê Nhi đang đứng bên ta.
Khê Nhi vội bặm miệng lại, bỏ tay ta ra.
Thanh Tư nhìn những tiên nữ kia, vị tiên nữ kia hoàn toàn không giống với dáng vẻ ban nãy, cả người sợ hãi rụt rè.
“Là ngươi sao?” Thanh Tư chỉ tay vào vị tiên nữ đó. “Là ngươi nói những lời đó sao?”
“Đế…đế quân. Thần…”
“Câm miệng, ồn ào quá.” Thanh Tư bước đến gần tiên nữ đó, đưa tay vỗ nhẹ vào trán của nàng ta. Trong phút chốc, vị tiên nữ kia bắt đầu gãi ngứa sau đó lực tay càng ngày càng mạnh. Móng tay của nàng ta vốn dĩ đã rất dài, rất nhanh sau đó làn da đã bị bị cào rách chằng chịt.
Thanh Tư đang quay người đi về bên ta thì vị tiên nữ kia liền ôm chặt lấy chân chàng: “Đế quân! Thần sai rồi, đế quân.”
“Nếu như người còn dám nói thêm một câu nào nữa, bản quân sẽ khiến ngươi còn đau khổ hơn thế này.”
Tiên nữ kia nhất thời không dám nói gì, buông tay ra, vặn vẹo dưới đất như một con sâu, những người xung quanh không có ai dám động vào nàng ta.
“Mặt làm sao thế này?’ Thanh Tư đi đến bên ta, xoa nhẹ lên má ta.
“Aaa…” Ta hít vào một hơi thật sâu sau đó cảm nhận được đau rát ở má đang từ từ thuyên giảm.
Thanh Tư bỏ tay xuống, ta đưa tay lên sờ má quả nhiên đã hồi phục.
“Đi thôi.” Thanh Tư nắm lấy tay ta tiến vào nơi tổ chức yến tiệc.
“A…Thần…” Thôi bỏ đi, sao cũng được.
Ta không để ý đến ánh mắt ngoan độc của Lâm Lạc Lạc ở phía sau lưng, Thanh Tư lạnh lùng quay đầu lại liếc nhìn, nàng ấy run rẩy vội vã cúi đầu xuống.
Lúc vào chỗ ngồi, ta nói ta đứng ở đằng sau cùng Khê Nhi là được rồi nhưng Thanh Tư lại kéo ta đến ngồi cạnh chàng ấy.
Những người xung quanh nhìn chằm chằm phía bên này, ta có chút đứng ngồi không yên.
Ngược lại, người đã khởi xướng ra những chuyện này lại rất bình tĩnh. Cứ chốc lát lại hỏi ta có ăn cái này cái kia không.
“Đế quân.” Ta than thở.
“Sao thế?”
“Thần có tay mà, thích ăn gì thần sẽ tự gắp.”
“Nhưng má nàng còn vừa bị thương.”
“Nhưng đâu có bị thương ở tay đâu, cũng không phải…” Bị thương ở đầu.
Lời còn chưa nói dứt, chàng đã gắp một miếng điểm tâm bón cho ta.
Ánh mắt sắc bén của những người xung quanh nhìn đến đáng sợ, ta trốn vào sau lưng đế quân. Thanh Tư lấy đôi đũa gõ gõ vào bát, mọi người xung quanh mới thôi nhìn.
“Thanh Tư, vị này là?” Thiên đế đang ngồi phía trên mở lời hỏi.
“Là đồ đệ của thần.” Vô Ly đột nhiên từ đâu lao ra nói sau đó quay đầu nhìn ta: “Còn không mau tạ tội với Thanh Tư đế quân rồi đi qua đây?”
Xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Vô Ly tiên quân.” Giọng nói Thanh Tư lạnh lùng. “Bản quân nể tình ngươi là sư phụ của Anh Anh mới không nói gì, đừng có được đằng chân lên đằng đầu.”
“Thần…” Vô Ly định nói lại thôi.
Thấy bầu không khí nặng nề, Thiên đế ra mặt nói.
“Vô Ly.”
“Có thần.”
“Thanh Tư cho ngươi chút mặt mũi là đã tốt lắm rồi, ta thấy vị Anh Anh tiên tử này…”
“Gọi Liên Y. Đừng có gọi loạn.” Thanh Tư không cả quay đầu nhìn Thiên đế mà gắp một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng ta.
Ta thở dài, từ bỏ việc kháng cự nhận lấy miếng bánh ăn.
“…Liên Y tiên tử cũng không nói gì, vậy đừng chọc giận Thanh Tư đế quân nữa. Đến ta còn không dám chọc giận ngài ấy.” Thiên đế bĩu môi giống như đứa trẻ đánh không lại người lớn nên giận dỗi.
“Vâng.” Vô Ly quay trở lại chỗ ngồi, nắm chặt cái chén trên bàn đến khi nó nát vụn.
Lâm Lạc Lạc ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào hai người bọn ta, không biết đang nghĩ gì.
Bình luận facebook