-
CHƯƠNG 10
Ta nói với Thanh Tư rằng ta muốn quay lại chỗ Vô Ly. Nhưng thực ra ta không hề quay lại đó.
Ta đi qua chỗ Tinh Ly tiên quân, Tinh Ly nhìn thấy ta cũng chỉ sững sờ một lúc sau đó liền sai người đi thu dọn một căn phòng cho ta ở.
Ta đang rất loạn.
Ta không lừa Bùi Thanh, mới đầu ta thực sự muốn quay về chỗ Vô Ly nhưng ta nhìn thấy một người.
Người này có diện mạo giống y hệt thị nữ mà Nam Dương tặng cho ta.
Nàng ấy đang nói chuyện với Lâm Lạc Lạc, nàng ấy khom lưng khuỵu gối, bộ dạng Lâm Lạc Lạc nghiêm chỉnh y như dáng vẻ một người chủ tử.
Ta nghĩ đến ánh mắt của Lâm Lạc Lạc, tại sao lại thấy quen thuộc như vậy.
Nam Dương…
Lúc này ta mới nhớ ra, ta chỉ biết Lâm Lạc lạc do Vô Ly mặc người ta nghị luận, tốn rất nhiều công sức mới thu nhận được. Ta căn bản không hề biết lai lịch của nàng ấy.
Ta đi đến chỗ Tinh Ly thứ nhất là vì muốn tìm một nơi để ở, hai là muốn tìm hiểu Lâm Lạc Lạc.
Ta hỏi Tinh Ly có biết gì về Lâm Lạc Lạc không?
Ngài ấy suy tư một hồi rồi nói rằng ngài ấy không biết.
Nhìn thấy dáng vẻ ta cúi gằm mặt xuống, ngài ấy mở lời nói có thể đến hỏi Ti Mệnh giúp ta.
Ta đồng ý.
Ngày hôm sau ta gặp được Ti Mệnh, lúc ta vào phòng thiết đãi khách của Tinh Ly thấy Ti Mệnh đang cười hihi haha bắt Tinh Ly chơi cờ cùng ngài ấy.
Thấy ta đến ngài liền ngồi nghiêm chỉnh sau đó kể chuyện của Lâm Lạc Lạc cho ta biết.
Lâm Lạc Lạc là một bông hoa đỗ quyên của hoa giới, tu luyện ngàn năm để trở thành tiên. Nhưng tư chất Lâm Lạc Lạc rất kém, hoàn toàn không giống có thể tự mình tu thành tiên được.
Chắc hẳn phải nhận được sự giúp đỡ của vị tiên nhân nào đó, hơn nữa người này còn rất lợi hại nếu không cũng không thể giúp Lâm Lạc Lạc một bước thành tiên như vậy.
Điều quan trọng nhất là nàng ấy từng lịch kiếp.
“Lịch kiếp nhanh nhất thì cũng phải 500 năm sau khi thành tiên.” Tinh Ly nói.
“Đúng vậy. Lúc ta tra đến đây cũng thấy rất kỳ lạ. Sẽ có tiên nhân lịch kiếp sớm, sớm nhất là 500 năm sau khi thành tiên nhưng cũng chưa thấy ai lịch kiếp sớm như nàng ấy. Lâm Lạc Lạc mới thành tiên được 150 năm đã đi lịch kiếp, thực sự quá kỳ lạ.”
“…Ti Mệnh tiên quân, thời gian Lâm Lạc Lạc lịch kiếp có phải gần như trùng với thời gian Thanh Tư đế quân lịch kiếp?”
Vừa dứt lời, hai người họ nhìn sang ta.
“Hình như đúng là vậy.” Ti Mệnh nói.
“Liên Y, chẳng lẽ ý của ngươi là…” Tinh Ly nhìn ta.
“Thần đoán là như vậy. Tiên quân, không biết trong phủ của ngài có phải có một tỳ nữ có dáng vẻ giống hệt như này?” Ta lấy bút vẽ diện mạo tỳ nữ kia ra rồi đưa cho Ti Mệnh.
Ti Mệnh nhận lấy, nhìn một lúc rồi nói: “Hình như là có người này.”
“Có chuyện gì vậy?” Tinh Ly tiên quân hỏi ta.
“Vị tỳ nữ này có diện mạo giống hệt với tỳ nữ năm đó Nam Dương tặng cho ta.”
Hai người họ im lặng trong chốc lát, lặng nhìn nhau.
Ti Mệnh lấy sổ ghi chép của ngài ấy ra lật dở xem, ta thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi chỉ ngồi đợi ngài ấy xem xong.
Một lúc lâu sau, Ti Mệnh đóng quyển sổ ghi chép lại nhìn ta mà nét mặt thay đổi.
Tinh Ly hỏi ngài ấy có chuyện gì vậy.
Ti Mệnh ấp úng một lúc rồi thở dài.
“Liên Y tiên quân, ta phát hiện mệnh của ngươi từng bị sửa đổi.”
“Ý ngài là gì…” Ta sững sờ.
Tinh Ly dường như đã biết điều gì đó, ngài ấy lập tức quay sang nhìn ta.
“Ta chưa bao giờ xem qua mệnh của ngươi, đến hôm nay ta xem mới phát hiện Liên Y tiên tử thật ra không phải sống khổ sở như vậy.”
Giờ ta đã hiểu ý của ngài ấy.
“Thế giới của Liên Y tiên tử vốn chỉ có duy nhất tiên tử, không hề có thêm một vị tỷ tỷ ruột nào nữa, nhận được sự sủng ái của mọi người, cuộc sống mỹ mãn, hạnh phúc vui vẻ. Đế quân và người mặc dù có khúc mắc nhưng vấn đề không lớn.” Ngài ấy nhìn ta rồi lại nói: “Nhưng có người đã cố tình giở trò, thay đổi tất cả mọi chuyện.”
“Lâm Lạc Lạc sao?”
“Đại khái là vậy.” Ti Mệnh nói.
Ta cũng có thể hiểu được khá nhiều,
Trong một không gian như vậy không thể cùng lúc tồn tại hai người giống nhau như đúc, có người cố tình tiến vào chiếm hết mọi thứ của ta, dung mạo, sự sủng ái,…
Nhưng ta lại không hề biến mất, cũng có thể nói là không thể biến mất.
Để bù trừ cho nhau nên hai ta phải sống cuộc sống trái ngược nhau.
Ta nhìn ra bên ngoài, trong lòng cảm thấy mịt mù.