-
CHƯƠNG 11
Ta ở chỗ của Tinh Ly.
Cuộc sống rất an nhàn, không tu luyện, cả ngày chỉ nằm ngủ.
Mỗi ngày Ti Mệnh đều đến tìm Tinh Ly chơi cờ. Ta cũng sẽ đến ngồi xem bọn họ chơi cờ, phát hiện Ti Mệnh đã thua đến chín phần nếu như là người thường chắc chắn sẽ phất tay áo bỏ đi nhưng ngài ấy thì không.
À! Ngài ấy không phải người thường, ngài ấy là thần tiên.
Ta ngồi nhìn hai người họ chơi cờ. Tinh Ly đang nhìn bàn cờ suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo còn Ti Mệnh thì nhìn chằm chằm Tinh Ly đầy ý cười.
Ta càng nhìn càng thấy có gì đó không ổn, luôn có một loại cảm giác như phụ thân mình sắp bị lừa vậy.
Như vậy không được.
Vì thế ngày nào ta cũng ngồi xem họ chơi cờ.
Một ngày nọ, ta vẫn ngồi xem họ chơi cờ như mọi khi, ván cờ đang đến hồi gay cấn khiến ta cũng trở nên căng thẳng theo.
Đột nhiên sau lưng ta truyền đến một giọng nói: “Nhìn nàng dường như còn căng thẳng hơn hai người bọn họ.”
“Đương nhiên rồi.” Không đúng, sao lại có người thứ tư?
Ta quay đầu lại nhìn: “Đế quân.”
“Tìm nàng thật khó.” Đế quân thở dài bất lực nhưng ánh mắt lại rất ôn nhu.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ta muốn đưa nàng đi xem thứ này.” Dứt lời đế quân liền nắm tay ta dắt ta ra ngoài.
Hai người phía sau đang chìm đắm trong thế giới riêng của họ nên hoàn toàn không để ý đến ta.
Diễn ân ái sao?
Tinh Ly thì không nhưng Ti Mệnh chắc chắn có, ta nhìn thấy ngài ấy đang liếc mắt nhìn ta lông mày nhếch nhẹ sau đó lại chăm chú nhìn Tinh Ly.
Ta liền nghĩ trong lòng, Tinh Ly xong đời rồi nhưng ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận Ti Mệnh trở thành mẫu thân mình đâu.
Đế quân đưa ta đến vườn hoa của chàng ấy.
Ta vừa nhìn đã phát hiện vườn hoa có thêm thứ mới.
Một cây hoa anh đào.
“Không phải Thiên đế rất quý hoa anh đào sao?” Ta đi qua đó sờ sờ thân cây hoa anh đào.
“Ừm.” Thanh Tư gật không nói gì thêm.
“Vậy tại sao trong vườn hoa lại có thêm cây hoa này vậy, đế quân tự trồng sao?”
“Không phải.” Chàng bước lại gần chỗ ta. “Ta lấy nó từ chỗ Thiên đế.”
“…”
“Cảnh Hướng còn ôm chặt lấy cây anh đào thà chết không chịu buông tay.” Thanh Tư lắc lắc đầu.
Lúc này ta mới biết cái tên Cảnh Hướng mà chàng nhắc tới chính là tên Thiên đế.
“Vậy sao…” Ta đột nhiên cảm thấy bàn tay đang sờ thân cây anh đào hơi nóng giống như có thể nhìn thấy ánh mắt ai oán của Thiên đế.
Ta vội rụt tay về, Thanh Tư thấy vậy liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao, Đế quân gọi thần đến là để ngắm cái này sao?”
“Ừm.”
Nhất thời im lặng, ta đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh thấy khóm hoa đỗ quyên ở trong vườn liền dừng lại.
“Sao thế?” Có lẽ do ta nhìn quá lâu.
“Không có gì.” Ta miễn cưỡng quay sang mỉm cười với chàng.
Chàng đi đến trước cây hoa đỗ quyên, đưa tay ra nhổ từng cây đỗ quyên.
“Đế quân…đế quân?”
“Ta đây?” Chàng gọi nô bộc đến rồi sai hắn đem chỗ đỗ quyên kia đi.
Hàng loạt những hành động diễn ra một cách nhanh chóng.
“Yên tâm, Mộc Tề sẽ đem chúng đi trồng ở chỗ khác và chăm sóc thật tốt.”
“Cây hoa đó sẽ không biến thành tinh chứ?”
“Những cây ta trồng đều sẽ không biến thành tinh.”
“Thì ra là vậy…” Ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta đứng trước khu vườn đầy hoa, nhìn những bông hoa chỉ có thể nở vào từng mùa khác nhau lại có thể cùng nở rộ ngay lúc này đây. Không có đỗ quyên, trong lòng ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Ta cảm nhận có làn gió khẽ thổi qua. Những bông hoa đung đưa theo gió, cánh hoa rơi xuống khẽ bay ngang qua người ta.
Thanh Tư đột nhiên bước đến bên cạnh ta ôm ta vào lòng.
Ta cảm giác má mình nóng rực cả lên, lại thấy chàng không nói gì cả liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“…” Chàng không trả lời chỉ ôm ta chặt hơn.
Ta do dự đưa tay lên rồi dần dần ôm lấy lưng chàng.
Qua một hồi lâu.
“Ta…nàng…tiêu…tan…” Giọng nói đứt quãng ta cũng nghe không rõ.
“Sao?”
“Ta vừa mới chợt nghĩ đến việc nàng sẽ tiêu tan.” Chàng vùi đầu vào vai ta, rầu rĩ nói.
“Vậy sao?” Ta mỉm cười: “Như vậy cũng tốt.”
“Không tốt.” Vòng tay của chàng lại siết chặt lại.
“Được rồi, được rồi, không tốt.” Ai đó tới cứu ta? Chàng ấy cứ tiếp tục như này ta sẽ thật sự ngạt chết mất.
May thay chàng ấy nới lỏng vòng tay ra một chút nhưng vẫn không chịu buông ta ra.
Ta nhìn trăm hoa xung quanh đung đưa theo gió, có một cánh hoa anh đào rơi xuống ngay trên mái tóc đen dài của Thanh Tư.