Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Cho đến khi Tang Vãn Cách làm xong, muốn tự mình đem phần thịt bò bưng lên bàn cơm, Hùng Thần Giai vẫn ở trong trạng thái khiếp sợ cực độ như cũ, hắn một tay cầm bọt biển, một tay cầm cái đĩa, trên mặt vẫn tràn đầy khiếp sợ.
Gắp một miếng thịt bò để nguội một chút, bỏ tương ớt lên, sau đó đưa vào cái miệng vẫn há to đến nỗi con ruồi cũng có thể bay vô của bạn gấu nào đó, Tang Vãn Cách xoay người trở về nấu canh, không muốn nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của Hùng Thần Giai nữa ── nếu cứ nhìn cô sẽ có một loại ảo giác, chính mình động lòng với động vật chứ không phải con người.
Cô vừa múc một muỗng canh định nếm thử mùi vị, bất thình lình từ phía sau có một bàn tay lớn ôm lấy eo cô, dọa cô giật cả mình, nếu không phải sợ canh trên tay vung vẩy ra ngoài, cô chắc đã không thể trụ vững được rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hiện lên một tầng bất đắc dĩ, muốn quay đầu lại nhìn thì bị cái đầu lớn của bạn gấu nào đó ngăn trở, cô không thể làm gì khác hơn là cố nghiêng đầu hỏi, "Sao vậy?" Chỉ có thể nhìn thấy đầu tóc đen của hắn cô cũng đã cố hết sức lắm rồi.
"... Không có gì." Hùng Thần Giai ôm cô một lúc lâu rồi mới buồn buồn nói một câu, sau đó lại quay người trở về rửa dĩa tiếp, không chịu nhìn Tang Vãn Cách nữa.
Tang Vãn Cách có chút không hiểu, nhưng khi cô bắt gặp bạn gấu nào đó đang len lén cầm ống tay áo lau khóe mắt thì đột nhiên cô thật muốn cười ── cô nghĩ, cô biết nguyên nhân rồi.
Đầu gấu này cũng có lúc rất cảm tính!
Hai người làm quả nhiên là nhanh hơn rất nhiều so với một người, tốc độ nấu ăn của Hùng Thần Giai vừa nhanh lại vừa tốt, làm Tang Vãn Cách sững sờ cả buổi. Dĩ nhiên, đối với tài nấu ăn của Tang Vãn Cách, Hùng Thần Giai cũng rất ngạc nhiên và vô cùng sùng bái. Bởi vì tài nấu nướng của hắn lúc mới bắt đầu tập nấu, hoàn toàn không phải làm cho người ta ăn, mà là dựa vào từng bước từng bước luyện tập từ từ mới đạt tới tài nghệ như hôm nay ── trước đây, ngay cả hắn cũng đếm không hết mình đã từng phá hủy bao nhiêu phòng bếp, lãng phí hết bao nhiêu nguyên liệu, công thêm mấy lần nổ lớn... Nhưng Tang Vãn Cách và hắn hoàn toàn khác nhau, cô căn bản là một thiên tài! Cho dù cô chưa từng nấu ăn, chỉ cần hắn nói những bước thực hiện, cô lập tức có thể làm ra món đó, và mùi vị cũng rất giống hắn nói, điểm này làm Hùng Thần Giai vô cùng rối rắm. Hắn luôn luôn muốn nấu cho cô nhiền món ăn đông tây, nhưng bây giờ cô bắt đầu vào phòng bếp được rồi, chẳng lẽ một chút mong ước nhỏ nhoi của hắn cũng bị giết chết từ trong trứng một cách tàn khốc như vậy sao?!
Lập tức trong lòng hắn hạ xuống một quyết định quan trọng: về sau nhất quyết không cho Tang Vãn Cách xuống bếp nữa, bất kể cô đồng ý hay không cũng vậy!
Món ăn do bọn họ làm, cũng không phải bắt bọn họ bưng ra luôn chứ?!
Hùng Thần Giai lập tức quay về phía phòng khách rống to một tiếng, mấy cái tên gia khỏa ăn chùa uống chùa kia quả nhiên từng người một lập tức nhanh chóng đi vào, cả đám liền thấy ánh mắt hắn có ý bảo bọn họ hãy khéo léo bưng món ăn ra ngoài, Dương Ngạo và Giản Phồn không an phận, thậm chí còn len lén đưa tay bốc một miếng thịt bỏ vào miệng. Vì đề phòng để không bị Hùng Thần Giai bắt được, bọn họ vừa ăn vừa lui về phía sau vụng trộm dò xét.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bọn họ vừa mới quay đầu đi đã nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát như muốn giết người của Hùng Thần Giai, vừa bị giày vò vừa bị nhìn, miếng thịt cũng nghẹn trong cổ họng, lại không thể phun ra, hai người không thể làm gì khác hơn, nhịn đến xanh cả mặt mày, sống chết cũng không dám uống nước, vừa phải ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Hùng Thần Giai, trong lòng hai người đều lớn tiếng cầu nguyện, hy vọng sẽ không phải chịu sự trừng phạt đau khổ nào.
Nhưng ý tưởng này rất nhanh liền bị hai người ném đến tận sau ót, chỉ cần nhìn thấy bộ dạng đáng kinh ngạc của lão đại nhà mình khi ở trước mặt chị dâu, bọn họ cảm thấy cho dù bị giáo huấn thì cũng không là cái gì cả!
Ly thủy tinh màu hoàng kim trong suốt được rót đầy rượu, không biết là trong bốn người người nào mang tới ba chai rượu dinh dưỡng, tóm lại trên bàn bày đầy ly, mỗi ly đều rót đầy rượu, Dương Ngạo vô cùng hào sảng ngửa đầu nốc cạn một ly, sau đó tiêu sái lấy mu bàn tay lau miệng một cái: "Thoải mái!"
Ba người kia cũng rối rít giơ chén lên muốn uống rượu, Tang Vãn Cách chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, không lên tiếng, nhưng khi Hùng Thần Giai cũng giơ ly rượu lên thì cô liền có ý kiến: "Mọi người... Đều muốn uống sao?"
"Đúng ạ!" Năm người trăm miệng một lời, mười con mắt đồng loạt nhìn vào người cô, không hiểu tại sao cô lại hỏi vậy.
"Mọi người đều tự lái xe tới sao?" Tang Vãn Cách lại hỏi.
"Đúng ạ!" Tần Thông hớp một ngụm, gật đầu một cái, "Lão Tam lái xe jeep, mấy người chúng em cùng đi."
Tang Vãn Cách mím mím cánh môi thủy nhuận, tròng mắttràn ngập ba quang nhìn về phía ly rượu, cô ngại ngùng mở miệng nói chuyện tiếp, Hùng Thần Giai một hớp cũng không dám uống: "Vậy các anh đều uống rượu thì lát nữa ai sẽ lái xe đây? Hay là để anh ấy tiễn các anh về?" Ngụ ý là phải có một người không đụng tới rượu.
Lời vừa nói ra, năm người đàn ông cao to nhất thời toàn bộ đều cứng đờ.
Cô là một cô giáo, có thiên chức giáo dục nhân dân nên cô lại tiếp tục nghiêm túc nói: "Hiện tại giao thông tuần tra rất chặt chẽ, ngộ nhỡ bị cảnh sát giao thông thấy, mà mọi người ai cũng uống rượu như vầy... hậu quả chắc không cần phải nói ra?"
Nhưng nếu không được uống rượu như cô nói, vậy sinh nhật này tổ chức còn có ý nghĩa gì nữa?!
Bốn người đàn ông muốn lên tiếng kháng nghị, lại bị Hùng Thần Giai hung thần ác sát nhìn nên không người nào dám mở miệng, không thể làm gì khác hơn là đành ủy khuất buông ly xuống, trơ mắt nhìn rượu bia yêu thích cách mình càng ngày càng xa. Trong bốn đôi mắt đều tràn đầy cầu xin thương xót, giống như là chú cún nhỏ trơ mắt nhìn chủ nhân đem toàn bộ tô xương của mình bưng đi chỗ khác vậy.
Đàn ông có mấy ai không uống rượu? Đã vậy hôm nay còn là ngày đặc biệt như vậy, Tang Vãn Cách cũng cảm thấy mình hơi quá đáng rồi, nhưng cô từ nhỏ đến lớn được giáo dục đạo đức an toàn là hàng đầu nên bắt cô trơ mắt nhìn họ say rượu lái xe cô không chịu được, nhưng nhìn mấy người đàn ông cao lớn trước mặt rối rít lộ ra bộ dáng đáng thương kia, không nhịn được nghĩ đến mấy chú cún nhỏ lang thang bị bỏ ở ven đường, tâm tình liền thay đổi lộ ra chút đồng tình: "Các anh uống một ít cũng được..."
Câu còn chưa nói hết đã nghe thấy một loạt tiếng vang dội "Cám ơn chị dâu!", sau đó mấy bàn tay liền đồng loạt đưa ra bắt lấy cái ly phóng khoáng uống một hơi cạn sạch.
Tang Vãn Cách lắc đầu, cầm đĩa nhỏ để xuống trước mặt Hùng Thần Giai, gắp chút rau cải cho hắn rồi dùng ánh mắt ý bảo hắn ăn đi.
Người kia quả nhiên rất ngoan ngoãn nghe lời, đôi mắt tròn vo đen láy nháy mắt nhìn cô, lúc này cô mới hài lòng mỉm cười, nhìn về phía mấy người chỉ lo cạn chén uống rượu mà không thèm động đũa kia nói: "Trong nhà còn có phòng khách, mọi người cũng có thể ngủ lại một đêm." Uống ít một chút cũng là uống, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, không lái xe thì tốt hơn.
Hùng Thần Giai nghe vậy liền sững sờ đứng hình tại chỗ, hắn còn tưởng rằng tối hôm nay sẽ có tiết mục gì đặc biệt nữa! Được rồi, coi như không có gì tiết mục đặc biệt thì thôi, nhưng đêm nay triền miên cũng không thể thiếu được chứ? Vậy mà bây giờ thế này, mấy thằng nhóc này tuyệt đối sẽ không an phận ngủ đâu, coi như hiệu quả cách âm trong phòng có khá đi chăng nữa, bọn nó cũng có thể rình coi!
Chẳng lẽ... Hắn khó có được một lần sinh nhật vui vẻ như vậy, lại để một câu của công chúa phá hỏng sao? Cô không biết rằng dù hiện tại hắn được uống thoải mái hơn nữa, thì cũng không bằng buổi tối cùng cô ở trên giường dây dưa lăn lộn!!!
"Công chúa, bọn họ có thể thuê xe trở về!" Vì đảm bảo lợi ích thiết thực của mình, Hùng Thần Giai lập tức nghĩ ra biện pháp, đồng thời sử dụng ánh mắt uy hiếp đám anh em: không cho phép ở lại!
Nhưng ai biết được mấy tên gia khỏa kia giống như đã ăn gan hùm mật gấu, lại dám cùng nhau lắc đầu với hắn!
Gắp một miếng thịt bò để nguội một chút, bỏ tương ớt lên, sau đó đưa vào cái miệng vẫn há to đến nỗi con ruồi cũng có thể bay vô của bạn gấu nào đó, Tang Vãn Cách xoay người trở về nấu canh, không muốn nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của Hùng Thần Giai nữa ── nếu cứ nhìn cô sẽ có một loại ảo giác, chính mình động lòng với động vật chứ không phải con người.
Cô vừa múc một muỗng canh định nếm thử mùi vị, bất thình lình từ phía sau có một bàn tay lớn ôm lấy eo cô, dọa cô giật cả mình, nếu không phải sợ canh trên tay vung vẩy ra ngoài, cô chắc đã không thể trụ vững được rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hiện lên một tầng bất đắc dĩ, muốn quay đầu lại nhìn thì bị cái đầu lớn của bạn gấu nào đó ngăn trở, cô không thể làm gì khác hơn là cố nghiêng đầu hỏi, "Sao vậy?" Chỉ có thể nhìn thấy đầu tóc đen của hắn cô cũng đã cố hết sức lắm rồi.
"... Không có gì." Hùng Thần Giai ôm cô một lúc lâu rồi mới buồn buồn nói một câu, sau đó lại quay người trở về rửa dĩa tiếp, không chịu nhìn Tang Vãn Cách nữa.
Tang Vãn Cách có chút không hiểu, nhưng khi cô bắt gặp bạn gấu nào đó đang len lén cầm ống tay áo lau khóe mắt thì đột nhiên cô thật muốn cười ── cô nghĩ, cô biết nguyên nhân rồi.
Đầu gấu này cũng có lúc rất cảm tính!
Hai người làm quả nhiên là nhanh hơn rất nhiều so với một người, tốc độ nấu ăn của Hùng Thần Giai vừa nhanh lại vừa tốt, làm Tang Vãn Cách sững sờ cả buổi. Dĩ nhiên, đối với tài nấu ăn của Tang Vãn Cách, Hùng Thần Giai cũng rất ngạc nhiên và vô cùng sùng bái. Bởi vì tài nấu nướng của hắn lúc mới bắt đầu tập nấu, hoàn toàn không phải làm cho người ta ăn, mà là dựa vào từng bước từng bước luyện tập từ từ mới đạt tới tài nghệ như hôm nay ── trước đây, ngay cả hắn cũng đếm không hết mình đã từng phá hủy bao nhiêu phòng bếp, lãng phí hết bao nhiêu nguyên liệu, công thêm mấy lần nổ lớn... Nhưng Tang Vãn Cách và hắn hoàn toàn khác nhau, cô căn bản là một thiên tài! Cho dù cô chưa từng nấu ăn, chỉ cần hắn nói những bước thực hiện, cô lập tức có thể làm ra món đó, và mùi vị cũng rất giống hắn nói, điểm này làm Hùng Thần Giai vô cùng rối rắm. Hắn luôn luôn muốn nấu cho cô nhiền món ăn đông tây, nhưng bây giờ cô bắt đầu vào phòng bếp được rồi, chẳng lẽ một chút mong ước nhỏ nhoi của hắn cũng bị giết chết từ trong trứng một cách tàn khốc như vậy sao?!
Lập tức trong lòng hắn hạ xuống một quyết định quan trọng: về sau nhất quyết không cho Tang Vãn Cách xuống bếp nữa, bất kể cô đồng ý hay không cũng vậy!
Món ăn do bọn họ làm, cũng không phải bắt bọn họ bưng ra luôn chứ?!
Hùng Thần Giai lập tức quay về phía phòng khách rống to một tiếng, mấy cái tên gia khỏa ăn chùa uống chùa kia quả nhiên từng người một lập tức nhanh chóng đi vào, cả đám liền thấy ánh mắt hắn có ý bảo bọn họ hãy khéo léo bưng món ăn ra ngoài, Dương Ngạo và Giản Phồn không an phận, thậm chí còn len lén đưa tay bốc một miếng thịt bỏ vào miệng. Vì đề phòng để không bị Hùng Thần Giai bắt được, bọn họ vừa ăn vừa lui về phía sau vụng trộm dò xét.
Nhưng người tính không bằng trời tính, bọn họ vừa mới quay đầu đi đã nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát như muốn giết người của Hùng Thần Giai, vừa bị giày vò vừa bị nhìn, miếng thịt cũng nghẹn trong cổ họng, lại không thể phun ra, hai người không thể làm gì khác hơn, nhịn đến xanh cả mặt mày, sống chết cũng không dám uống nước, vừa phải ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Hùng Thần Giai, trong lòng hai người đều lớn tiếng cầu nguyện, hy vọng sẽ không phải chịu sự trừng phạt đau khổ nào.
Nhưng ý tưởng này rất nhanh liền bị hai người ném đến tận sau ót, chỉ cần nhìn thấy bộ dạng đáng kinh ngạc của lão đại nhà mình khi ở trước mặt chị dâu, bọn họ cảm thấy cho dù bị giáo huấn thì cũng không là cái gì cả!
Ly thủy tinh màu hoàng kim trong suốt được rót đầy rượu, không biết là trong bốn người người nào mang tới ba chai rượu dinh dưỡng, tóm lại trên bàn bày đầy ly, mỗi ly đều rót đầy rượu, Dương Ngạo vô cùng hào sảng ngửa đầu nốc cạn một ly, sau đó tiêu sái lấy mu bàn tay lau miệng một cái: "Thoải mái!"
Ba người kia cũng rối rít giơ chén lên muốn uống rượu, Tang Vãn Cách chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, không lên tiếng, nhưng khi Hùng Thần Giai cũng giơ ly rượu lên thì cô liền có ý kiến: "Mọi người... Đều muốn uống sao?"
"Đúng ạ!" Năm người trăm miệng một lời, mười con mắt đồng loạt nhìn vào người cô, không hiểu tại sao cô lại hỏi vậy.
"Mọi người đều tự lái xe tới sao?" Tang Vãn Cách lại hỏi.
"Đúng ạ!" Tần Thông hớp một ngụm, gật đầu một cái, "Lão Tam lái xe jeep, mấy người chúng em cùng đi."
Tang Vãn Cách mím mím cánh môi thủy nhuận, tròng mắttràn ngập ba quang nhìn về phía ly rượu, cô ngại ngùng mở miệng nói chuyện tiếp, Hùng Thần Giai một hớp cũng không dám uống: "Vậy các anh đều uống rượu thì lát nữa ai sẽ lái xe đây? Hay là để anh ấy tiễn các anh về?" Ngụ ý là phải có một người không đụng tới rượu.
Lời vừa nói ra, năm người đàn ông cao to nhất thời toàn bộ đều cứng đờ.
Cô là một cô giáo, có thiên chức giáo dục nhân dân nên cô lại tiếp tục nghiêm túc nói: "Hiện tại giao thông tuần tra rất chặt chẽ, ngộ nhỡ bị cảnh sát giao thông thấy, mà mọi người ai cũng uống rượu như vầy... hậu quả chắc không cần phải nói ra?"
Nhưng nếu không được uống rượu như cô nói, vậy sinh nhật này tổ chức còn có ý nghĩa gì nữa?!
Bốn người đàn ông muốn lên tiếng kháng nghị, lại bị Hùng Thần Giai hung thần ác sát nhìn nên không người nào dám mở miệng, không thể làm gì khác hơn là đành ủy khuất buông ly xuống, trơ mắt nhìn rượu bia yêu thích cách mình càng ngày càng xa. Trong bốn đôi mắt đều tràn đầy cầu xin thương xót, giống như là chú cún nhỏ trơ mắt nhìn chủ nhân đem toàn bộ tô xương của mình bưng đi chỗ khác vậy.
Đàn ông có mấy ai không uống rượu? Đã vậy hôm nay còn là ngày đặc biệt như vậy, Tang Vãn Cách cũng cảm thấy mình hơi quá đáng rồi, nhưng cô từ nhỏ đến lớn được giáo dục đạo đức an toàn là hàng đầu nên bắt cô trơ mắt nhìn họ say rượu lái xe cô không chịu được, nhưng nhìn mấy người đàn ông cao lớn trước mặt rối rít lộ ra bộ dáng đáng thương kia, không nhịn được nghĩ đến mấy chú cún nhỏ lang thang bị bỏ ở ven đường, tâm tình liền thay đổi lộ ra chút đồng tình: "Các anh uống một ít cũng được..."
Câu còn chưa nói hết đã nghe thấy một loạt tiếng vang dội "Cám ơn chị dâu!", sau đó mấy bàn tay liền đồng loạt đưa ra bắt lấy cái ly phóng khoáng uống một hơi cạn sạch.
Tang Vãn Cách lắc đầu, cầm đĩa nhỏ để xuống trước mặt Hùng Thần Giai, gắp chút rau cải cho hắn rồi dùng ánh mắt ý bảo hắn ăn đi.
Người kia quả nhiên rất ngoan ngoãn nghe lời, đôi mắt tròn vo đen láy nháy mắt nhìn cô, lúc này cô mới hài lòng mỉm cười, nhìn về phía mấy người chỉ lo cạn chén uống rượu mà không thèm động đũa kia nói: "Trong nhà còn có phòng khách, mọi người cũng có thể ngủ lại một đêm." Uống ít một chút cũng là uống, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, không lái xe thì tốt hơn.
Hùng Thần Giai nghe vậy liền sững sờ đứng hình tại chỗ, hắn còn tưởng rằng tối hôm nay sẽ có tiết mục gì đặc biệt nữa! Được rồi, coi như không có gì tiết mục đặc biệt thì thôi, nhưng đêm nay triền miên cũng không thể thiếu được chứ? Vậy mà bây giờ thế này, mấy thằng nhóc này tuyệt đối sẽ không an phận ngủ đâu, coi như hiệu quả cách âm trong phòng có khá đi chăng nữa, bọn nó cũng có thể rình coi!
Chẳng lẽ... Hắn khó có được một lần sinh nhật vui vẻ như vậy, lại để một câu của công chúa phá hỏng sao? Cô không biết rằng dù hiện tại hắn được uống thoải mái hơn nữa, thì cũng không bằng buổi tối cùng cô ở trên giường dây dưa lăn lộn!!!
"Công chúa, bọn họ có thể thuê xe trở về!" Vì đảm bảo lợi ích thiết thực của mình, Hùng Thần Giai lập tức nghĩ ra biện pháp, đồng thời sử dụng ánh mắt uy hiếp đám anh em: không cho phép ở lại!
Nhưng ai biết được mấy tên gia khỏa kia giống như đã ăn gan hùm mật gấu, lại dám cùng nhau lắc đầu với hắn!
Bình luận facebook